Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 228: Thảo Luận Thuốc



Giáo sư Liêu đuổi nhân viên nghiên cứu của hắn sang một bên, chính mình cùng hai người giáo sư Khúc tự mình thao tác, giáo sư Âu Dương ở một bên trợ thủ.

Bọn hắn đang làm chính là quá trình chế tạo thuốc khôi phục thể lực sơ cấp.

Ôn Dao nhìn bọn họ dùng máy chiết xuất nước thuốc theo trình tự bỏ vào bên trong dụng cụ từng cái, không ngừng điều chỉnh dụng cụ tăng giảm điện từ thiết bị đun nóng, đợi sau khi hoàn thành tất cả trình tự, để dụng cụ sang một bên, thẳng đến khi màu sắc của nó từ từ biến thành màu trắng nhạt.

"Thế nào như thế nào? Có vấn đề gì sao?" Sau khi hoàn thành tất cả động tác vẻ mặt giáo sư Liêu đầy chờ mong nhìn qua Ôn Dao, bên cạnh còn có hai đôi mắt cũng tỏa sáng chăm chú nhìn Ôn Dao.

Tề Cảnh Huy đi đến đứng trước, vừa lúc chặn lại ánh mắt như hổ như sói của bọn hắn, mắt thấy mấy lão giáo sư cũng vì động tác của anh mà trừng mắt lên, Tề Cảnh Huy vội vàng giơ tay lên giải thích nói: "Người quá nhiều như vậy, chúng ta đổi nơi khác nói đi."

Giáo sư Liêu quay đầu tưởng tượng, cũng đúng, nhiều người lắm miệng, cô bé có khả năng ngại ngùng, vì vậy dẫn bọn họ đến một văn phòng nhỏ độc lập.

Trong văn phòng cũng chất đống các loại tài liệu văn bản, khá là bừa bộn. Giáo sư Âu Dương tiến lên thu dọn sơ sơ dọn ra một chỗ trống trải cho mọi người ngồi xuống.

"Bây giờ đã được rồi?!" giáo sư Liêu không đợi được Ôn Dao ngồi vững, đã không thể chờ đợi mở miệng hỏi.

Hắn thật sự không đợi kịp nữa, từ lúc biết thuốc khôi phục tinh thần lực phản tác dụng đến bây giờ, đã không kém lắm gần hai tháng rồi, nguyên vật liệu, cách điều chế, trình tự, thậm chí thuốc mẫu đều có, kết quả bọn hắn nghiên cứu ra đều hoàn toàn không đúng.

Cũng chỉ có thuốc khôi phục thể lực có chút thành quả, cái này đối với bọn hắn mà nói quả thật chính là kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh mẽ, bọn hắn vô cùng muốn biết, rốt cuộc ở đâu xảy ra vấn đề.

"Thế nay..."

"Đợi chút!"

Ôn Dao vừa mới mở miệng đã bị giáo sư Khúc cắt đứt, mọi người nhìn về phía giáo sư Khúc, không phải rất sốt ruột sao? Sao lại ngăn cản người ta mở miệng nói?

Giáo sư Khúc quay người tìm tòi khắp nơi trong văn phòng một lần, cầm lấy một cây bút cùng mấy tờ giấy trắng, sau đó trở về ngồi xuống, nhìn Ôn Dao nói: "Bắt đầu đi."

Một loạt động tác của giáo sư Khúc nhắc nhở hai người khác, bọn hắn cũng chạy vội đến trước bàn cầm giấy bút lên, sau đó trở lại ghế sô pha ngồi xuống, động tác lưu loát kia hoàn toàn không trùng khớp bới tuổi tác của bọn hắn.



Nhìn ba vị giáo sư hơn năm mươi tuổi ngồi chỉnh tề ngay ngắn đối diện mình như học sinh tiểu học, mặt Ôn Dao có chút đen, khi luyện chế thuốc này cần dùng đến tinh thần lực, Ôn Dao làm sao giải thích vấn đề này đây?

"Thời gian chiết xuất nước thuốc quá dài rồi." Ôn Dao chỉ có thể bắt đầu nói về vấn đề khác trước.

Bọn hắn dùng máy móc chiết xuất nước thuốc tuy độ tinh khiết kém hơn Ôn Dao dùng tinh thần lực chắt lọc, nhưng cũng đủ rồi, chỉ là thời gian chiết xuất nước thuốc càng dài lại càng ảnh hưởng đến dược tính của cỏ ánh trăng.

"Không thể để thời gian quá dài? Có phải bởi vì tiếp xúc với không khí hay không?" giáo sư Âu Dương đưa ra vấn đề xảy ra.

"Cái này cũng có đạo lý nhất định, có lẽ nên đặt trong hoàn cảnh chân không sẽ tốt hơn?"

"Cũng không phải trước kia, bây giờ làm gì có nhiều thiết bị đáp ứng điều kiện như thế?"

"Thế thì giải quyết như thế nào đây..."

Nhìn ba người hoàn toàn không phản ứng đến mình lại bắt đầu tự bàn luận, Ôn Dao nhún nhún vai, cầm tư liệu bị ném tùy ý lên trở ngược lại nhìn.

Chờ bọn hắn thảo luận gần xong, mới phát hiện cô bé người ta lạnh nhạt.

Giáo sư Khúc cười ngại ngùng, không ngừng cười cười tiếp tục hỏi Ôn Dao: "Thật ngại quá, chúng ta một khi thảo luận sẽ không chú ý đến thời gian, ngoại trừ vấn đề này, còn có những vấn đề gì khác không?"

Ôn Dao thả tư liệu trong tay xuống, phía trên có rất nhiều ký hiệu Ôn Dao thoạt nhìn đều không hiểu, cũng không biết bọn hắn căn cứ cái gì để phán đoán thời gian, thành công chế tạo thành thuốc nữa đây, chỉ có thể nói năng lực nhận thức khác hẳn trước đây...

Lại nói đến thời gian thả nước thuốc cùng vấn đề độ ẩm, còn về vấn đề cần dùng tinh thần lực xúc tiến chúng dung hợp với nhau, Ôn Dao chỉ có thể ngậm miệng không nói chuyện rồi.

"Nhưng tôi cứ cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó." Giáo sư Liêu vuốt vuốt chiếc cằm phẳng lì, như có điều suy nghĩ.

"Tôi cũng cảm thấy như vậy, giống như vừa mới đầu cảm giác hai loại nước thuốc dung hợp có chút trục trặc à." Giáo sư Âu Dương cũng phát biểu cái nhìn của mình.

Ôn Dao lắc đầu, biểu thị mình cũng không rõ ràng lắm.



Giáo sư Liêu bọn hắn cũng không khó xử Ôn Dao, dù sao nhìn bên ngoài vẫn còn con nít, có thể đưa ra nhiều vấn đề như vậy đã rất tốt với bọn hắn rồi.

"Thế thuốc tinh thận lực kia thì sao? Vì sao luôn thất bại? Có đôi khi còn xuất hiện hiện tượng nổ tung nhỏ nữa?"

Chuyện này...

Cái này còn cần dùng đến tinh thận lực, thật không dễ dàng chế tạo được đâu đấy!

Ngay vào lúc Ôn Dao nghĩ nên mở miệng giải thích như thế nào, Tề Cảnh Huy đã nói chuyện: "Chuyện này tạm thời để xuống đi, các người trước chủ yếu nghiên cứu cách chế tạo thuốc khôi phục thể lực đã, đây là nhu cầu cấp bách của chúng ta."

Tinh lực của con người có hạn, bọn hắn cũng không có nhiều thời gian như vậy đồng thời tiến hành hai hạng mục nghiên cứu, nói không chừng thuốc khôi phục thể lực thành công rồi, đối với thuốc tinh thần lực cũng có sự gợi ý.

Căn cứ Hoa Nam bên này đang bí mật tiến hành các hạng mục nghiên cứu, căn cứ Hoa Bắc bên kia lại đang tổ chức hội nghị trọng yếu nhất.

Căn cứ Hoa Bắc, núi Cảnh Phủ.

Núi cảnh phủ là nơi cơ quan chính phủ nhà nước cùng lãnh đạo tối cao ở trước tận thế, sau tận thế, bộ phận cao tầng chính phủ cùng quan lớn quân đội và người nhà đều chuyển đến đây. Ở đây đề phòng sâm nghiêm, hiện tại cũng giống như trước tận thể là đầu mối của năm căn cứ lớn quốc gia.

Căn cứ Hoa Bắc bởi vì đặc tính thủ đô trước tận thế, một tòa nhà duy nhất hiện hửu trên cơ sở cải biến thành căn cứ, các khu khác đều đang từng bước phát triển và mở rộng thành lập ra bên ngoài.

Trong phòng họp rộng lớn, ngồi đầy các cao tầng chính phủ cùng quan lớn quân đội trước tận thế, ngồi ở vị trí phía trước bàn hội nghị chính là lãnh đạo tối cao nhất của TQ Trịnh Viêm Bân, phía dưới chia ra hai bên ngoài chính là nhân viên quan trọng của chính phủ cùng tất cả thủ trưởng quân đội, đều là nhân vật lớn trước tận thế.

"Căn cứ Hoa Tây xảy ra chuyện gì mọi người cũng biết." vẻ mặt Trịnh Viêm Bân nghiêm túc, giọng nói bằng phẳng: "Tuy chuyện này cuối cùng đã giải quyết, nhưng cũng bại lộ từng tệ nạn ở các căn cứ, đây là do quyền lực không tập trung, từng căn cứ có hai người cùng cấp bậc lãnh đạo, như vậy rất nhiều mệnh lệnh sẽ có xung đột, mọi người thấy thế nào?"

"Tôi cảm thấy chuyện này chỉ là cá biệt, căn cứ trưởng căn cứ Hoa Tây cùng tư lệnh quân đội không phối hợp với nhau, lệnh chính phủ xảy ra vấn đề, cái này mới dẫn đến dị năng giả cùng người bình thường bên dưới xảy ra bạo động, ông xem không phải những căn cứ khác đều không có vấn đề gì sao?" Một người đàn ông trung niên mặc mặc âu phục mặt chữ điền đạp lời.

Hắn nói vừa xong, một gã trung tướng ngồi đối diện liền cười nhạo một tiếng, phản bác nói: "Nói hay như hát, nên biết, nếu không phải căn cứ Hoa Tây có nhân khẩu khá ít, lại thêm gần đó có căn cứ quân sự bí mật cứu viện, căn cứ Hoa Tây đã sớm bạo động thành công rồi, đến lúc đó chính quyền chia làm hai, xem ông còn có thể nói nhẹ nhàng như vậy hay không."

"Không sai." bên cạnh một gã thiếu tướng gật đầu: "Hơn nữa những căn cứ khác cũng có vấn đề đây, nhưng căn cứ Hoa Trung hai người cầm đầu đều là bạn bẹ từ thời niên thiếu, đây mới là trường hợp đặc biệt. Căn cứ Hoa Nam có tên điên Tề Cảnh Huy kia là thứ tính tình táo bạo, căn cứ trưởng Hoa Nam căn bản không áp chế nổi hắn. Mà căn cứ Hoa Đông cũng xuất hiện manh mối hai hổ đánh nhau, một núi không thể chứa hai cọp, cứ theo đà này, sau này vấn đề càng lúc càng lớn."