Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 231: Mục Đích Của Cha Ôn



Hạ lão giương mắt nhàn nhạt liếc qua hướng Hạ Thiên Minh chỉ, chỉ thấy mấy bóng lưng quen thuộc. Ông liếc ngang con trai trưởng nhà mình, tức giận nói ra: "Mày còn không cho phép người ta bí mật giao lưu trao đổi cảm tình? Hơn nữa, đánh một gậy, tự nhiên phải cho một trái táo ngọt rồi, cái này là chính trị."

"Ngài không phải ghét nhất người chơi chính trị sao..."

"Chán ghét là một việc, hiểu rõ lại là một chuyện khác, ở trước mặt cha mày đừng có giả bộ hồ đồ với cha! Đi, trở về!"

Vừa đi hai bước, Hạ lão lại nghĩ tới đến một sự kiện, ông quay đầu hỏi Hạ Thiên Minh: "Lần này sao lão họ Tần không đến? Gần đây không phải hắn rất tích cực với việc này sao?"

Hạ Thiên Minh nhìn chung quanh, xác định không có người nào chú ý đến bọn họ, mới vừa tiến lên đỡ Hạ lão vừa nhẹ giọng nói: "Ngày hôm qua nghe nói Tần lão bị bệnh, đã gọi nhiều bác sĩ đến xem, mà ngay cả dị năng giả hệ trị liệu cũng đi rồi, nhưng kết quả lại không tốt lắm, đều bảo người nhà họ Tần chuẩn bị tâm lý thật tốt."

"Ngày hôm qua mày làm thế nào không nói cho cha biết?" Hạ lão quay mạnh đầu trừng mắt liếc nhìn Hạ Thiên Minh.

"Việc này không phải vì con thấy tối hôm qua ngài vị cuộc hội nghị hôm nay chuẩn bị sao, không dám quấy rầy nha, vốn định tan họp nói với ngài đấy."

Hạ lão thở dài, nếu như nói ông và họ Thịnh chính là bát tự không hợp, thì cùng lão Tần kia là đối thủ cả đời, không nghĩ đến bây giờ đối phương lại có thể đi sớm hơn ông...

"Đứa cháu trai hắn thích nhất còn chưa trở lại à?"

"Không rõ lắm, không có nghe nói trở về, nhưng có lẽ bọn hắn thông báo với hắn rồi. Thằng nhóc kia nghĩ thế nào đây chứ? Trước kia người nhà họ Tần rõ ràng đã gọi hắn trở về căn cứ Hoa Bắc rồi, kết quả đi căn cứ Hoa Trung lại không chịu trở về, nói thế nào cũng đều vô dụng, có điều lần này là ông nội của hắn, có lẽ thằng nhóc kia sẽ trở về."

"Ừ." Hạ lão gật gật đầu, thời điểm còn muốn nói tiếp cái gì, đột nhiên nhớ ra một sự kiện, ông gõ mạnh lên trán con trai nhà mình, mắng:

"Còn nói cháu trai nhà người ta không trở lại, cháu ngoại trai ngoan với cháy ngoại gái của cha thì sao hả? Đã nói cùng một chỗ đưa đến làm sao lại chỉ thấy tiểu bạch kiểm kia? Huyên nha đầu kia cũng không chịu trở về, còn bồi vào một đứa! Mày nhanh chóng gọi điện thoại cho, bảo nó ngoan ngoãn đưa người về đây! Nghe thấy chưa!"

Hạ lão lớn giọng dẫn đến không ít ánh mắt tò mò của mọi người, nhao nhao suy đoán gần đây tâm tình Hạ lão không tệ lắm, tại sao đột nhiên lại điểm vào thùng thuốc nổ rồi.

Hạ Thiên Minh chuyển người lộ ra một nụ cười, sau đó đỡ cha mình đi ra ngoài, đồng thời nhỏ giọng nói ra: "Đã biết, đợi lát nữa con gọi điện thoại cho hắn, thế nhưng chân ở trên người bọn nhỏ, cái này cũng phải xem ý nguyện của bọn nó. Người xem, Huyên Huyên đi ra ngoài hai tháng, không phải kích phát dị năng rồi sao? Trước kia ngài luôn luôn nghiêm khắc giáo dục con và Thiên Dật, để chúng con rèn luyện lịch lãm nhiều hơn, làm sao đến đứa nhỏ đồng trang lứa liền thay đổi rồi?"

"Có thể giống nhau sao?" Hạ lão trợn trắng mắt: "Chưa nghe nói qua cách đời thay thân à? Mày chỉ để cha thúc giục thôi!"

"Dạ dạ phải!"



Xe nhà họ Hạ từ từ rời khỏi chạy về hướng nhà họ Hạ, Ôn Trác đứng ở phía sau một hòn non bộ, đưa mắt nhìn chiếc xe kia chậm rãi rời khỏi tầm mắt.

"Ơ, không trở về cùng cha vợ cậu à?" Sau lưng Ôn Trác vang lên một giọng nói cà lơ phất phơ, trầm thấp khàn khàn, mang theo câu người từ tính.

Ôn Trác xoay người, lộ ra nụ cười ấm áp như gió xuân: "Anh đã đến rồi?"

Người tới chà xát cánh tay của mình, ghét bỏ liếc nhìn Ôn Trác: "Xin nhờ, đừng cười giả bộ như thế, thấy rợn cả người. Cậu cười cười, tôi đã cảm thấy có người sắp hỏng bét rồi."

Ôn Trác cười không nói lời nào, người nọ đành phải tiếp tục mở miệng: "Lúc trước không phải cậu nói cả đời cậu cũng sẽ không trở về sao? Chuyện gì thế? Tự mình vả mặt rồi hả?"

"Ah, là vả mặt rồi, không có cách nào, kế hoạch cản không nổi biến hóa, ai bảo tận thế đến chứ?"

"Ha ha, đừng nói bất đắc dĩ như vậy, tôi tin tưởng, nếu cậu thật tâm không muốn trở về, không có ai có thể bức cậu." Người tới hai tay đút túi quần, dựa trên núi giả, mắt liếc xéo nhìn Ôn Trác, trong lòng có chút muốn chửi mẹ nó rồi.

Ặc, hai mươi năm không gặp thằng nhóc này làm sao không có già bao nhiêu vậy?! Rõ ràng còn lớn hơn hắn, cứ như vầy mà đứng cùng một chỗ, quả thật như nhỏ hơn hắn một vòng! Còn nói hắn trông có vẻ già nữa?

Sờ sờ mặt của mình, hắn tuyệt đối không thừa nhận hắn già rồi, nhất định tên hắc hồ ly này quá yêu nghiệt rồi, không phải con người!

Hơn nữa, cảm thấy thằng này càng nhìn không thấu hơn trước kia?

"Đến cùng cậu trở về có mục đích gì, đừng nói với tôi vì bà vợ bảo bối kia của cậu, lúc trước cậu đã dám làm như thế, nhất định sẽ không tiếp tục làm ra chuyện vả mặt này, ai không biết cậu là hắc hồ ly vì tư lợi?"

Đối mặt với sự chỉ trích của người đàn ông, Ôn Trác tuyệt không tức giận, anh mỉm cười: "Anh đoán xem?"

"Móa! Ông đoán cọng lông đấy! Cậu nói thẳng đi, gọi tôi đến đây làm gì? Ông đây không giống hai mươi năm trước bị cậu nắm mũi dẫn đi nữa, không nói thì thôi! Ông không rảnh ở đây với cậu!"

Nói xong ra vẻ muốn quay người đi ra ngoài, đi vài bước phát hiện không có người gọi hắn dừng lại, liên tục do dự, hắn cắn răng xoay người vọt tới trước mặt Ôn Trác, mặt mũi dữ tợn gầm nhẹ nói: "Có chuyện gì có thể nói nhanh một chút được không!"

Ôn Trác móc móc lỗ tai, khe khẽ thở dài: "Làm sao tính tình của anh vẫn cứ nóng nảy như thế chứ, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài này của anh!"



"Ai mượn cậu quản!"

Mắt thấy đối phương sắp đến biên giới bộc phát, Ôn Trác không trêu chọc hắn nữa, nói với hắn mấy câu.

Nghe lời Ôn Trác nói... người đàn ông nhíu mày, hắn có chút hoài nghi nhìn thoáng qua Ôn Trác: "Cậu xác định muốn làm như vậy? Làm sao tôi cũng không cảm thấy cậu không có lòng tốt đến như vậy? Đến tột cùng cậu có mục đích gì?! Tôi nói cho cậu biết, trước kia cũng thôi đi, lúc ấy tôi giúp cậu cũng vì tôi có mục đích của mình, nhưng bây giờ, đây là thời khắc cả nhân lời sinh tồn, tôi không cho phép cậu làm xằng bậy!"

"Hình tượng tôi ở trong lòng cậu không đáng tin đến vậy sao?"

Người đàn ông gật đầu, hồ ly nói có thể tin tưởng được sao? Bị bán đi mi còn giúp anh ta đếm tiền đây này!

"Yên tâm, đều đã qua nhiều năm như vậy, nên trả thù tôi cũng đã trả thù rồi, trước kia tôi làm như vậy cũng có mục đích của mình, tôi sẽ không xằng bậy."

"Cậu xác định? Mục đích của cậu..."

"Không thể trả lời."

Móa! Thật muốn đánh người làm sao bây giờ! Hai tay người đàn ông không tự chủ nắm chặt nấm đấm, nhưng hắn biết rõ thực lực đối phương không kém hắn, ở đây cũng không phải nơi thích hợp đánh nhau, chỉ có thể nhịn!

Hắn hít sâu mấy hơi, cảm thấy ngọn lửa trong lòng tiêu tán một ít mới mở miệng một lần nữa: "Được, tôi tin cậu một lần, nhưng chuyện này không đơn giản như vậy, cần phải cẩn thận bàn bạc lại."

"Đây là tự nhiên."

"Tôi đi tìm những tư liệu kia trước, đợi xác định chính xác rồi sẽ nói với cậu."

Nói xong cũng không quay đầu lại đã đi, thẳng đến khi một khoảng cách rất xa mới quay đầu lại, chỗ đó đã không còn nhìn thấy bóng dáng Ôn Trác nữa.

Người đàn ông thở dài một hơi, hắn không biết lần này đến gặp Ôn Trác là tốt hay xấu, thằng này cũng không phải người dễ ở chung, có điều, cho dù người đàn ông mạnh mẽ cũng có nhược điểm, xem như vì chị ấy, có lẽ anh ta cũng không làm xằng bậy...

Mới là lạ! Anh ta cũng có thể làm ra chuyện lừa gạt chị ấy đi raHắn cũng có thể làm ra lừa gạt chuyện của nàng đi ra, chuyện gì mà anh ta không dám làm?

Thật sự càng nghĩ càng không đáng tin cậy à!