Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 226: Chương Trình Học Của Trường Quân Đội



"Này, vừa rồi mày không dùng lực." hai tay Dịch Thần ôm ngực, ánh mắt liếc xéo qua Vu Mặc.

Tuy trước đó bọn nó đánh nhau một trận, cơ bản đã hao hết dị năng, nhưng dị năng của Vu Mặc mạnh hơn nó một chút, nên lúc đó nó đã khôi phục chút dị năng, nên càng không cần phải nói đến Vu Mặc rồi, tuyệt đối Vu Mặc khôi phục nhiều hơn nó...

Nhưng ngoại trừ lúc đầu phát ra mấy quả cầu lửa, sau đó hầu như Vu Mặc đều không ra tay, hoàn toàn chính là phóng nước!

Vu Mặc quét mắt nhìn nó một cái, không trả lời.

Dịch Thần cười xùy một tiếng: "Thôi đi pa ơi... không phải thấy người khác trước đó cứu mày sao, tuy vậy, mày cũng không thể phóng nước như vậy, chẳng lẽ mày không biết thắng thua lần này quan trọng bao nhiêu? Quả thật chính là kẻ phản bội!"

"Mày cho rằng có tác dụng? Lúc hai người chúng ta dị năng dồi dào cùng tiến lên cũng đánh không lại người ta, như vậy lần này tao có lên hay không cũng không có ý nghĩa gì, ngay cả Tử An cô bé đó đều có thể phát hiện, mày nói chúng ta còn có cách nào sao?"

Dịch Thần trầm mặc, quả thật, cô bé kia hoàn toàn không cùng cấp bậc với bọn nó, quả thật chính là bị treo lên mà đánh...

Sao lại xuất hiện ở chỗ này lại đúng vào thời điểm này? Xem như em gái của đoàn trưởng Ôn cũng không nên có chênh lệch lớn như vậy chứ?

Chẳng qua nếu như có thể nói như vậy... Ngược lại cũng không sai...

Du Thừa Chí đợi những người khác đi rồi, thật áy náy với Hạ Y Huyên: "Thật sự xin lỗi, làm phiền nhóm các em rồi, Ôn Dao không sao chứ?"

Ôn Dao lắc đầu, bắt nạt trẻ con thật không thú vị chút nào.

"Các em còn muốn tìm người đúng không, tôi dẫn các em đi, lúc này vừa lúc tan học rồi."

"Phiền ngài."

Du Thừa Chí dẫn bọn họ đến phòng học, đúng thời gian tan học, một tốp trẻ con tuổi tác không đồng đều đang chơi đùa trên đất trống trước phòng học, bọn chúng đều mặc đồng phục thống nhất áo xanh lá ngắn tay và quần đùi, tóc bé trai và bé gái đều cắt ngắn ngủn cả.

Mặc dù có vài đứa trẻ sắc mặt vẫn còn vàng như nến, dáng người cũng rất nhỏ gầy, nhưng so với trước kia, đã khỏe mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa nụ cười trên mặt mỗi đứa cũng nhiều hơn, không còn như trong tận thế chỉ có mê man và bất lực, mà đã có hy vọng rồi.



Không ít đứa trẻ nhìn thấy mấy người Ôn Dao cũng bắt đầu lén lút đánh giá các cô, đặc biệt là Ôn Dao và Ngữ Điệp, tuổi tác của hai người tương đương với bọn nó, cách ăn mặc lại không hợp bên trong này, hấp dẫn đa số ánh mắt bọn trẻ.

Có cô giáo nhìn thấy Du Thừa Chí liền nhanh chóng đi đến hỏi thăm có chuyện gì.

Du Thừa Chí lại để cô ấy tìm gọi Cao Quả Quả lớp một ba đến, có người đến tìm cô bé.

Cao Quả Quả là một cô bé rất điềm đạm nho nhã, từ sắc mặt hồng nhuận phơn phớt của cô bé có thể nhìn ra được cô bé luôn được cha Cao Nghĩa chăm sóc rất khá. Bởi vì huấn luyện, làn da của cô bé có chút rám đen, nhưng ở đây tất cả trẻ con đều như thế.

Ánh mắt co6v bé nhìn người có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng lễ phép chào hỏi cùng các cô, có thể nhìn ra đứa trẻ này được bảo vệ và giáo dục rất tốt.

Các cô giải thích với Cao Quả Quả là chịu sự nhờ vả của ba cô bé đến thăm cô bé, nghe được ba mình nhờ các cô đến đây, đôi mắt cô bé sáng ngời, trên mặt không tự chủ nở nụ cười rạng rỡ.

"Hiệu trưởng, chúng tôi một mình nói chuyện với Quả Quả, trước xin lỗi không tiếp được." Hạ YHuyên sờ sờ đầu của cô bé, nói chuyện với Du Thừa Chí, rồi dẫn theo ba cô bé đi đến bãi đất trống xa xa.

Hạ Y Huyên lấy bút ghi âm từ trong túi ra, quơ quơ trước mặt Quả Quả, cười tủm tỉm hỏi thăm: "Quả Quả, đây là quà ba em tặng cho em đó nha, em có biết đây là vật gì không?"

Trên mặt Cao Quả Quả kiếm nén không được sự vui sướng, cô bé lắc đầu nói không biết.

Hạ Y Huyên kiên nhẫn nói cho cô bé biết đây là vật gì, còn dạy cô bé cách sử dụng đơn giản, làm thế nào thay đổi, thay pin, lại để cô bé tự mình thử mấy lần, xác định sau đó cô bé hoàn toàn không có vấn đề gì nữa, mới đưa đồ đạc để vào túi, đưa toàn bộ cho cô bé.

"Quả Quả, ba em nói muốn em học tập chăm chỉ trong trường học, không cần lo lắng cho ba, ba em rất tốt."

"Dạ!" Hai tay Quả Quả ôm chiếc túi trước ngực, dùng sức gật gật đầu: "Em sẽ cố gắng học tập! Chị ơi, chị giúp em chuyển lời cho ba em, em nhất định sẽ cố gắng hết sức học bản lĩnh, sau khi lớn lên sẽ cùng những người khác đánh lui đám quái vật kia, cố gắng xây dựng căn cứ chúng ta càng thêm tốt đẹp, để cho càng nhiều người có thể sống sót tốt hơn!"

Cô bé nói lời thề son sắt, trong ánh mắt tràn đầy nghiêm túc.

Ách, Hạ Y Huyên bị lời nói của cô bé làm kinh trụ, lúc này mới bao lâu, tư tưởng cứ như vậy tích cực hướng lên rồi? Thầy cô giáo dục quá tận lực! Hơn nữa, chờ em trưởng thành, tận thế có lẽ cũng không sai biệt kết thúc....

Nhưng không thể đả kích trẻ con, phải động viên nhiều hơn.

Hạ Y Huyên cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Quả Quả, khích lệ nói: "Ừm, chị tin tưởng em, em nhất định có thể làm được!"



Cô bé được cổ vũ cười càng thêm vui vẻ, ôm chiếc túi trong ngực chặt hơn.

Hạ Y Huyên nắm tay Quả Quả dắt cô bé trở về, Quả Quả nói cảm ơn với các cô, chạy nhanh như chớp về phía mấy bạn nhỏ của mình, nhóm cô bé tíu ta tíu tít, chỉ chốc lát sau cười thành một đoàn.

Nghe tiếng cười như chuông bạc của bọn nhỏ, thật làm cho mọi người cảm thấy đây không phải đang tận thế, giống như trước mặt mọi người là một ngôi trường học bình thường.

"Hiệu trưởng, bọn nhỏ học gì thế?"

Trên đường trở về Hạ Y Huyên nhịn không được mở miệng hỏi thăm, nghe lời Quả Quả nói, cô thật muốn biết bọn trẻ lên lớp học gì.

"Cơ bản mỗi đứa trẻ đều học giống như trước tận thế, chúng tôi dựa theo độ tuổi phân chia các cấp lớn, văn hóa có học các lớp: toán, chữ hán... những môn trụ cột tri thức, đồng thời còn thêm kiến thức cấp cứu, sinh tồn dã ngoại, lớp huấn luyện chính là huấn luyện thể năng, một vài chiêu thức công kích. Đương nhiên, về tình huống bên ngoài chúng tôi cũng sẽ chọn một phần kể cho bọn nhỏ biết, chúng tôi còn chọn vài đứa trẻ lớn tuổi hơn đi ra ngoài làm nhiệm vụ đơn giản, dù sao ở đây chúng tôi không phải bồi dưỡng hoa trong lồng kính."

"Chỉ những thứ này?"

"À, đương nhiên còn có lớp giáo dục tư tưởng, cái này cũng rất quan trọng đấy." Du Thừa Chí thuận miệng nói ra.

Lớp giáo dục tư tưởng...

Quả nhiên, quả thật lớp này rất trọng yếu, ừm, cô muốn cho bác Tề điểm khen ngợi, quá sáng suốt rồi.

"Thế sách giáo khoa lấy đâu ra?" Bảo bảo tò mò Hạ Y Huyên tiếp tục đặt câu hỏi, trước đó cô không tìm hiểu kỹ, bây giờ nhân cơ hội hỏi han nhiều hơn.

"Ở đó có sách giáo khoa." Du Thừa Chí cười nói: "Một số tri thức trụ cột đều là những giáo sư trong căn cứ, giáo sư tự mình biên soạn, coi như trước mắt đây là sách giáo khoa thực dụng nhất, dù sao tận thế rồi, trước kia cũng không quá thông dụng rồi. Trước đó nghe nói đám bọn họ còn đàm luận với mấy người trong sở nghiên cứu, muốn những thực vật biến dị đã biết, hoặc thú biến dị đều phổ cập thành sách, không chỉ cho bọn nhỏ hiểu rõ, càng để những người trong căn cứ xem."

"Căn cứ trước mắt nắm giữ một vài thực vật biến dị, thú biến dị cơ bản rất ít gặp."

"Ừ, đúng vậy, thú biến dị quả thật ít lắm, nhưng cô ngẫm lại xem, động vật trước tận thế có không ít, cũng không biết xảy ra biến hóa thế nào, ngẫm lại cũng khiến người lo lắng. Nhưng trước mắt kẻ thù lớn nhất của chúng ta vẫn là Zombie, cũng không biết tình hình các nước khác thế nào, dù sao nhân khẩu biến thành Zombie rất nhiều đấy..."

Du Thừa Chí thở dài: "Cho dù nói thế nào, ít nhất tất cả đều từ từ có chuyển biến tốt đẹp hơn, tuy áp lực sinh tồn vẫn còn rất lớn, nhưng tôi tin tưởng, cuối cùng giành được thắng lợi nhất định là chúng ta! Bây giờ, tôi chỉ cần trông nom bọn nhỏ này, dạy bảo chúng nó thành tài, dù sao, tương lai vẫn nằm trong tay bọn chúng!"