Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 213: Sự Hấp Dẫn Của Âm Nhạc



"Thế lúc nào báo cáo? Đến lúc đó hỏi từ đâu phát hiện ra, cháu trả lời thế nào?" Tề Cảnh Huy tiếp tục truy vấn.

"Một là đợi đến lúc nghiên cứu tinh thạch có tiến triển, hai là phải nhìn xem tình huống mạch khoáng trên Trác Sơn thế nào, cuối cùng, tốt nhất có thể tìm được mạch khoáng thứ hai."

Được, Tề Cảnh Huy nghe hiểu ý của cậu, dù sao mạch khoáng Trách Sơn này cậu không muốn chắp tay dâng cho người khác, tốt nhất để đến lúc phát hiện mạch khoáng thứ hai rồi lại báo cáo.

"Thứ này nói thế nào cũng đều do Dao Dao phát hiện, chuyện này tôi giao cho cậu xử lý, sắp xếp như thế nào đều là chuyện của cậu, tôi sẽ không hỏi đến, chỉ cần báo cáo với tôi là được, rõ chưa?"

"Vâng!" Ôn Minh đứng bật dậy kính chào theo nghi thức quân đội.

Tề Cảnh Huy đứng lên vượt qua bàn làm việc đi đến trước mặt Ôn Minh, anh vỗ vỗ bả vai Ôn Minh, nói lời thấm thía: "Ôn Minh à, làm rất tốt, không để bác thất vọng. Còn có, chiếu cố Dao Dao thật tốt."

Hai người đàn ông liếc nhau, đều hiểu ý tứ của đối phương.

Nhìn Ôn Minh đi ra văn phòng, Tề Cảnh Huy vuốt vuốt mi tâm, tự hỏi có nên lại thay đổi thẻ CMND của cô nhóc Dao Dao hay không, đổi cấp bậc trước đó, hình như vẫn có chút thấp à...

Hạ Y Huyên dẫn hai người Ôn Dao đi dạo khu buôn bán đến tận trưa, lúc trước Ôn Dao đến đây cũng là chuyện của ba tháng trước rồi, ở đây biến hóa cũng không nhỏ.

Vốn không có nhiều người buôn bán trên phố, giờ đây đã mở tất cả cửa hàng mặt tiền lớn nhỏ, đồ vật bán bên trong cũng đa dạng, cái gì cũng có, tiệm cơm đã có ba tiệm luôn rồi.

Chủ yếu dùng điểm tín dụng tiến hành giao dịch, trên phương diện giá hàng căn cứ sẽ tiến hàng điều tiết khống chế. Người bán cũng tiếp nhận lấy vật đổi vật, chỉ cần hai bên mua bán đồng ý.

Ngược lại thị trường giao dịch tự do thay đổi không lớn, vẫn chỉ có một đám dọn xong quầy hàng, còn lại chính giữa bãi đất trống có thêm một đài cao, không biết dùng làm gì.

Hạ Y Huyên đưa tay nhìn đồng hồ trên tay một chút, nói với Ôn Dao, Ngữ Điệp: "Thêm mấy phút nữa là bắt đầu."

Bắt đầu cái gì?

Ôn Dao thoáng nghi hoặc, nhưng Ôn Dao rất nhanh liền phát hiện cách đó không xa truyền đến âm thanh bạo động, giương mắt nhìn lên, mấy người mặc lễ phục xinh đẹp mang theo rương hòm lớn nhỏ đi lên trên đài cao.



Sau khi lên đài, bọn hắn mở rương hòm ra, lấy ra đồ vật bên trong —— đủ loại kiểu dáng nhạc khí.

Vốn quảng trường có chút ồn ào náo động liền an tĩnh lại, tất cả mọi người dừng lại mọi chuyện trong tay, chăm chú nhìn người trên đài.

Không ít người trực tiếp tìm chỗ ngồi xuống, người trong các cửa hàng phố buôn bán cũng lục tục đi tới, thậm chí còn có người từ những nơi khác chạy đến, mọi người dường như đang đợi cái gì.

Trên đài cao một người dùng dị năng hệ thổ làm ra những gò đất cao thấp không đồng đều, sau đó mọi người từng người cầm nhạc khí trong tay ngồi xuống, dưới sự chỉ huy bắt đầu diễn tấu.

Âm nhạc động lòng người từ trong tay bọn họ chậm rãi chuyển động ra ngoài, như cánh bướm chớp động cánh bay múa trên không trung, tiết tấu vui sướng đánh vào trong lòng mọi người, làm cho mọi người không nhịn được say mê trong đó, nhắm mắt lại chăm chú lắng nghe.

Khúc nhạc này vui sướng nhiệt tình, làm cho tâm tình người nghe trở nên suиɠ sướиɠ, tảng đá lớn đè nặng trong nội tâm kia dường như cũng nhẹ không ít, làm cho người ta cảm thấy thế giới này không chỉ là tuyệt vọng, còn có hi vọng, để cho bọn hắn không được dễ dàng từ bỏ.

Ôn Dao chưa từng nghe qua khúc nhạc này, nhưng Ôn Dao phát hiện âm nhạc vừa phát ra, sóng tinh thần của tất cả mọi người êm dịu hơn rất nhiều, lộ ra một cảm giác nhẹ nhõm.

Vốn không khí nặng nề áp lực cũng nhẹ nhàng không ít, có ít người trên mặt lộ ra mỉm cười thản nhiên, thậm chí không khí oi bức cũng bắt đầu mát mẻ lại... Một khúc nhạc kết thúc, dưới đài cũng không có ai nói chuyện, không khí rất yên tĩnh, nhưng cũng không lộ vẻ xấu hổ.

Chỉ huy thở ra một hơi, nâng lên hai tay, đã bắt đầu khúc nhạc tiếp theo.

Buổi sáng hôm nay tổng cộng diễn tấu năm khúc nhạc, có bằng phẳng thư thả, có linh động vui sướng, còn có sục sôi hăm hở tiến lên, mỗi một khúc nhạc đều tích cực hướng lên, đả động lòng người, tẩy rửa tâm hồn người nghe một lần.

Sau khi tất cả diễn tấu kết thúc, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc tiếng, còn có người huýt gió, huýt sáo.

Tất cả nhân viên diễn tấu trên đầu đều đứng dậy cúi chào dưới đài, sau khi dọn dẹp xong đồ đạc lại yên tĩnh thẳng bước rời đi, người ở dưới đài cũng ồn ào tản ra làm chuyện của mình rồi.

Hiện trường lại khôi phục ồn áo nhộn nhịp trước đó, nhưng Ôn Dao có thể cảm giác được, cảm xúc của mọi người có sự thay đổi nhiều hoặc ít, nhẹ nhàng rất nhiều, dường như có sự kỳ vọng vào tương lai.

"Đi thôi, chị đã hẹn cùng mấy người Lâm Khê, Từ Dương ăn trưa rồi, chúng ta đi đến trước gọi món."



Hạ Y Huyên nói xong cũng mang theo hai người Ôn Dao đi đến tiệm cơm, trên đường giải thích với các cô: "Biểu diễn này là căn cứ sắp xếp đấy, chị nghe bác Tề nói bên trên cho rằng không khí căn cứ quá đè nén, mọi người ngoại trừ ra ngoài làm nhiệm vụ giống như không làm những chuyện khác, đối với tương lai đã mất đi tin tưởng, loại tâm tình này theo thời gian dài sẽ có nguy hại rất lớn."

"Cho nên dùng phương pháp này là được rồi sao?" Ngữ Điệp hỏi.

Hạ Y Huyên cười cười, hỏi ngược lại: "Em nghe bọn họ diễn tấu xong, có cảm giác gì?"

"Dạ..." Ngữ Điệp sờ lên cằm suy nghĩ, sau đó trả lời: "Cảm giác rất nhẹ nhàng, tâm tình đều tốt lên, giống như trong thân thể có thêm một sức mạnh, cả người đều nhẹ nhàng rồi."

"Cái này là sức hấp dẫn của âm nhạc! Cũng không biết thiên tài nào nghĩ ra cách này nói ra đấy, dù sao sau này căn cứ dán thông báo, chiêu gọi không ít người làm âm nhạc trước tận thế, để cho bọn hắn biểu diễn không ít ca khúc ủng hộ nhân tâm, mang cho người hy vọng, sau đó cứ cách ba ngày sẽ biểu diễn ở chỗ này một lần."

Nói xong lời này, các cô đã đến tiệm cơm, là tiệm cơm Ôn Dao từng đến qua "Tiệm cơm Hữu Gia", Hạ Y Huyên đã đặt một gian phòng riêng lớn nhất, nói với nhân viên phục vụ nếu bọn Lâm Khê đến thì cứ dẫn bọn họ vào đây.

"Vừa rồi nói đến đâu rồi? À, đúng, cách ba ngày biểu diễn một lần." Hạ Y Huyên đảo qua thực đơn một lần rồi lại tiếp tục nói: "Những người diễn tấu khi nãy đều là anh của em dẫn người đi tập hợp đấy, phí không ít công sức đâu. Ngay từ đầu đều là bọn hắn diễn tấu, về sau viết ca từ để người ca hát, có một lần còn có hợp xướng nhi đồng nữa, dù sao chủng loại càng ngày càng nhiều.

Khoan hãy nói, hiệu quả này rất không tệ, hiện tại bầu không khí trong căn cứ đã khá nhiều, trên mặt mọi người cũng không còn chết lặng như vậy, xem ra lương thực tinh thần rất quan trọng đấy."

Sau khi Hạ Y Huyên nói xong liếm liếm bờ môi, nói lâu như vậy cô có chút miệng đắng lưỡi khô rồi.

Cầm lấy cốc nước trên bàn, nói với Ôn Dao: "Dao Dao, cho chút nước."

Tuy tiệm cơm cũng có nước, nhưng giá tiền kia cũng rất cảm động, có thể không điểm vẫn nên không điểm thôi!

Ngón tay Ôn Dao khẽ động, một sợi nước nhỏ bay về hướng Hạ Y Huyên, chính xác rơi vào trong cốc nước.

Hạ Y Huyên uống hết một hơi, sau đó gọi phục vụ vào, chọn vài món ăn sau đó đưa thực đơn cho hai người Ôn Dao: "Các em nhìn xem có muốn ăn gì thêm hay không? Nhưng điều kiện có hạn, chỉ có những món như vậy thôi."

"Không cần, tùy ý đi." Ôn Dao lắc đầu, biểu thị không có ý kiến, Ngữ Điệp cũng lắc đầu theo.

"Được rồi, chúng ta cứ gọi từng món ăn một lần, dù sao cũng không nhiều lắm, chúng ta nhiều người, đều ăn hết cả."