Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 214: Đội Viên Mới



Gọi hết các món ăn không bao lâu sau bọn người Lâm Khê đã đến, vừa nhìn thấy Ôn Dao, Lâm Khê lớn giọng reo lên:

"Dao Dao, cuối cùng em cũng đã trở về, mỗi ngày Huyên Huyên đều lẩm bẩm nhắc em đây này! Nhưng lá gan của các em cũng lớn à nha, hai cô bé mà dám chạy ra bên ngoài, còn đi hơn một tháng, nhưng cũng gián tiếp cho thấy hai em lợi hại lắm đấy. Dao Dao, có muốn cùng chúng ta đi ra ngoài làm nhiệm vụ chơi đùa không?"

"Lâm Khê, cô lại muốn lừa gạt em gái Ôn Minh, muốn đi ra ngoài cũng là cùng đi với chúng tôi, cô đến xem náo nhiệt gì?!"

Từ Dương một phát ngăn cản phía trước Lâm Khê, dùng tay chống bàn, cúi người cười hì hì hỏi Ôn Doa: "Dao Dao, có muốn cùng bọn anh đi ra ngoài chơi không?"

"Bốp~!"

Phái sau lưng Từ Dương bị người vỗ mạnh một cái, Lý Đồng liếc mắt, giễu cợt nói: "Còn nói người khác, không phải anh cũng muốn lừa gạt em gái Ôn Minh? Cũng không sợ Ôn Minh đến xử anh hả."

"Có thể giống nhau sao? Tôi thế mà..."

"Ai nha, được rồi được rồi, đừng cãi nữa." Hạ Y Huyên vội vàng hoà giải: "Thật vất vả mới gặp lại Dao Dao, mọi người đừng đấu võ mồm nữa, nhanh ngồi xuống đi."

Từ Dương hừ nhẹ một tiếng, không để ý đến Lý Đồng trực tiếp ngồi xuống đối diện Ôn Dao, còn chớp chớp mắt nhìn Ôn Dao, dường như còn chưa từ bỏ ý định ý nghĩ dẫn Ôn Dao ra ngoài.

Trong phòng có hai chiếc bàn lớn, đợi mọi người đều ngồi xuống, Hạ Y Huyên mới phát hiện còn thiếu mấy người.

"Từ Dương, Cố Minh Duệ cùng Kỳ Bình đâu?"

"Lúc đi ra hội trưởng Cố đột nhiên có việc, lôi Kỳ Bình đi làm cu li rồi, cho nên chỉ có chúng tôi đến." Từ Dương giải thích nói.

"Vậy bọn họ lỗ rồi, hôm nay tôi phát hiện có món ăn mới, bọn họ không có lộc ăn rồi."

Trong lúc nói chuyện với nhau, Ôn Dao phát hiện nhiều thêm mấy gương mặt lạ hoắc, một người trong đó chính là người gặp được trên trận so tài lần trước, đúng là Cao Nghĩa.

Thấy Ôn Dao nhìn chăm chú vào mấy đội viên mới, Từ Dương lập tức đứng lên giới thiệu với Ôn Dao.



"Dao Dao, người này là một trong những đội viên mới của chúng ta, Cao Nghĩa, dị năng hệ thổ, chính là trận so tài lần trước, em còn nhớ không?" Thấy Ôn Dao gật đầu, cậu tiếp tục mở miệng: "Thực lực Cao Nghĩa không tệ, anh ấy còn có một cô con gái đưa đến trường quân đội thiến niên, nói không chừng lúc nào đó Dao Dao gặp được trong quân đội đấy."

Cao Nghĩa có chút trầm mặc, lúc Từ Dương giới thiệu cậu cũng không ngẩng đầu lên, thẳng đến khi nhắc đến con gái của cậu, cậu mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ôn Dao.

Cao Nghĩa gia nhập tiểu đội Từ Dương cũng là chuyện không có cách nào, ngay từ đầu cậu cũng không ngờ, cũng không có bao nhiêu người chú ý, từ khi tham gia trận so tài kia, sau này ngày càng nhiều người đến tìm cậu, thậm chí có ít người còn dùng thủ đoạn hạ lưu buộc cậu gia nhập đội ngũ nào đó.

Lúc ấy cậu thật sự hối hận muốn chết, thật tình không nghĩ đến chỉ muốn xem trình độ của mình thế nào mới tham gia trận so tài kia, kết quả cuối cùng lại như thế này.

Vạn bất đắc dĩ, cậu quyết định tìm một đội ngũ gia nhập, lúc này Cố Minh Duệ xuất hiện trước mặt cậu, đưa ra điều kiện làm cậu dao động.

Cậu lo lắng nhất không phải người khác, mà là cô con gái mới sáu tuổi của cậu, chuyện trước đó ở chỗ cứu trợ nhi đồng khiến cậu lo lắng không dám giao con gái cho người khác, nhưng cậu là một người đàn ông cũng không tiện cả ngày ở trong căn cứ chăm sóc con bé, dù sao bọn họ còn phải sinh tồn, mà cậu không muốn con mình trôi qua cuộc sống quá kém.

Cộng thêm lúc trước cậu có nghe ngóng tin tức những tiểu đội có danh tiếng trong căn cứ, Cố Minh Duệ tiểu đội Phong Vân có danh tiếng không tồi, hơn nữa đội trưởng tiền nhiệm Ôn Minh nhập ngũ rồi, bây giờ là đoàn trưởng đoàn dị năng, thấy thế nào cũng là tiểu đội có bối cảnh mạnh mẽ, rất có tương lai.

Liên tục suy nghĩ về sau, Cao Nghĩa gia nhập tiểu đội của bọn họ, sự thật chứng minh, lựa chọn của cậu không hề sai.

Sau này quân đội mở trường quân đội thiếu niên, Cố Minh Duệ đề nghị cậu đưa con gái qua đó, cậu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cực lực hạ quyết tâm đưa con gái vào trường quân đội.

Ở bên trong tận thế con ngươi như con sâu con kiến, mệnh như cọng rơm cỏ rác, nói không chừng một ngày nào đó cậu không trở về được nữa, cậu muốn vì định hướng cho con gái, trường quân đội thiếu niên, là lựa chọn tốt nhất, cho nên dù con gái mới sáu tuổi, dù cho hai tuần mới có thể gặp mặt một lần, cậu vẫn đưa con bé vào đó.

"Người này..." Từ Dương lại giới thiệu một người đàn ông, khoảng hai mươi tuổi: "Phương Dật Văn, dị năng giả hệ thủy. Tôi nói Phương Dật Văn này, cậu đừng tưởng rằng dị năng hệ thủy của cậu công kích rất lợi hại, đó là vì cậu chưa gặp Dao Dao của chúng tôi dùng dị năng, cậu bị cô bé đè bẹp đấy, có biết chưa."

"À! Như vậy sao?" Đôi mắt hoa đào của Phương Dật Văn lập tức nhìn về phía Ôn Dao, trong ánh mắt lộ rõ sự không tin.

"Cậu đừng không tin, đến lúc đó chứng thực cậu sẽ biết, đừng chịu đã kích quá nặng là được, Ôn Minh đã từng thừa nhận không bằng em gái của cậu ấy."

Nghe Từ Dương nói như vậy, Phương Dật Văn biểu lộ nghiêm túc hẳn lên, cảm thấy khó xem đây là chuyện đùa được? Cô bé này thật sự lợi hại như vậy?

Từ Dương không nói tiếp nữa, cậu quay đầu sang giới thiệu một người cuối cùng: "Cuối cùng đây là em gái thứ hai của tiểu đội chúng ta, Ân Kiều Kiều, {hệ sức mạnh}."

Tên Ân Kiều Kiều có chữ kiều nhưng lớn lên không nhỏ nhắn xinh xắn dễ thương, ngược lại đầu khá lớn, có lẽ cao hơn một 1m75, tướng mạo cũng bình thường, thuộc về vẻ mặt người qua đường.



Cô mím môi cười cười với Ôn Dao, dường như có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng mềm mỏng nói với Ôn Dao: "Chào em."

Giọng nói của cô có như tiếng con nít rất là nũng nịu, phù hợp với tên của cô nhưng lại không hợp với tướng mạo của cô. Dường như cũng vì nguyên nhân này, nói xong câu đó Ân Kiều Kiều cũng không hé miệng nói nữa.

"Kiều Kiều, cậu đừng có thẹn thùng, Dao Dao cũng không phải người ngoài, sẽ không cười nhạo cậu đâu." Lý Đồng lôi kéo Ân Kiều Kiều ngồi xuống bên cạnh mình, động viên nói.

Ân Kiều Kiều cũng vì tên và tướng mạo nên từ nhỏ đã bị người cười nhạo, tính tình có chút nội liễm, coi như tận thế cũng rất ít mở miệng nói chuyện, chỉ sợ bị người cười nhạo.

Nhưng thực lực của cô rất không tồi, không yếu ớt như cô gái bình thường, đối phó Zombie cũng không sợ hãi, thời điểm nên tàn nhẫn tuyệt không sợ hãi, nhân phẩm cũng tốt, cho nên mới có thể đi vào tiểu đội của Cố Minh Duệ bọn hắn.

Bầu không khí trong phòng không tệ, tất cả mọi người đều hỏi thăm trên đường hai người Ôn Dao gặp những chuyện gì, hỏi không ít vấn đề, cơ bản đều là Ngữ Điệp trả lời, nói mọi chuyện đơn giản một ít, bọn họ nghe sững sờ cả ra đấy.

"Đột nhiên cảm thấy mình không bằng hai cô bé, ít nhất nếu là tôi phải đi ra ngoài xa như thế một hai tháng rồi trở về, tôi thật không dám đấy." Lâm Khê cảm thán nói.

Từ Dương nhướng mày, mặt lộ vẻ đắc ý: "Đúng thế, cũng không nhìn xem đây là em gái của ai."

"Ây da, dù sao không là của anh." Lý Đồng giễu cợt nói.

Cùng một chuyện nếu không có Kỳ Bình ở đây, lập tức hai người bọn họ như chó với mèo luôn đốp chát nhau, cửa phòng bị gõ vang, thì ra người phục vụ mang thức ăn lên.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một lần nữa ngồi xuống, dù sao mặc kệ chuyện gì, ăn cơm vẫn là lớn nhất!

Đồ ăn mang lên đủ đủ, mọi người cơm nước no nê, sau đó Lâm Khê dẫn đội viên chính mình đi về. Mà bọn Từ Dương lập tức đi theo Ôn Dao bọn họ cùng đi đến cao ốc hiệp hội dị năng già, dù sao đội trưởng bọn họ ở chỗ đó, có đôi khi bọn họ cũng phải đi hỗ trợ đấy.

Trên đường đi ánh mắt Cao Nghĩa luôn nghiêng mắt nhìn lên người Ôn Dao, mi tâm có chút nhăn lại, dường như có chuyện gì đó khó xử.

"Cao Nghĩa, cậu làm gì cứ nhìn Dao Dao chúng ta vậy? Có việc?" Từ Dương phát hiện một màn này, tò mò hỏi.

Cao Nghĩa bị nói toạc tâm tư liền dừng bước những người khác cũng ngừng lại, xem cậu ấy đến cùng có chuyện gì.