Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 203: Trải Nghiệm Rèn Luyện Ở Trác Sơn



Ôn Dao nhìn Đại Hoàng ghé vào cây bồ đề ngủ say, thật hối hận trong khoảng thời gian này cho nó ăn không ít tinh thạch, sớm biết nó sắp tiến cấp, Ôn Dao nên giữ lại, đợi đến lúc trở về căn cứ Hoa Nam thì cho ăn lần nữa a!

Việc đã đến nước này, Ôn Dao cũng không có cách nào khác, cũng không thể bỏ nó ở nơi này?

Thời điểm lúc này, Ôn Dao bắt đầu hoài niệm túi ma thú trước kia, có thể cất khế ước thú vào trong rồi mang đi, tiện biết bao nhiêu!

Đi không được, chiếu vào tình hình lúc trước Tiểu Tiểu tiến cấp, các cô ít nhất phải nghỉ lại khoảng hai mươi ngày.

Vì vậy trong khoảng thời gian này, động thực vật biến dị trên Trác Sơn đều gặp phải không may, không chỉ giới hạn trong chung quanh chùa Thanh Quang, toàn bộ Trác Sơn cơ bản đều bị Ôn Dao dạo qua một lần. Hễ là thứ Ôn Dao chưa từng thấy qua, cơ bản đều cẩn thận thu thập nghiên cứu một phen, mà ngay cả côn trùng biến dị cũng không buông tha.

Nhưng cơ bản Ôn Dao chỉ tìm con lạc đàn, dù sao số lượng quá nhiều Ôn Dao cũng gánh không nổi!

Ở bên trong một sơn cốc Trác Sơn, ánh sáng le lói của ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu vào cánh đồng cỏ rậm rạp, cả sơn cốc lộ ra vẻ đẹp tĩnh mịch yên tĩnh, mà cách đó không xa, một người một thú đang giằng co.

Ôn Dao mặt lạnh nhìn chằm chằm vào con thú biến dị trước mắt, toàn thân của nó có màu da cam, trên người che kín vòng tròn đen như đồng tiền cổ lớn nhỏ bất đồng, chiếc đuôi thật dài vung qua vung lại trên mặt đất, đồng tử màu đỏ lạnh như băng nhìn chăm chú vào Ôn Dao.

Đây là một con báo đốm biến dị, hình thể của nó không lớn, thậm chí còn nhỏ hơn báo đốm bình thường một vòng, nhưng khác nhau chính là trên đầu nó có bốn lỗ tai, phía bên phải gò má có một đường vết thương sây hoắm chảy máu tươi đầm đìa.

Vừa rồi Ôn Dao đang đào thảo dược, đột nhiên trên đầu truyền đến một luồng gió tanh, Ôn Dao trở tay chém ra một đường đao nước, tránh thoát được sự công kích này, đứng dậy nhìn xem, thì ra là một con báo đốm biến dị.

Gần đây Ôn Dao qua tay không ít ** hung tàn biến dị, cũng không sử dụng tinh thần lực, chỉ dùng hệ thủy tấn công, bởi vậy trong khoảng thời gian này Ôn Dao khống chế dị năng hệ thủy càng thêm thuận buồm xuôi gió, hiện tại, Ôn Dao cũng không có ý định dùng tinh thần lực công kích.

Lại để Tiểu Tiểu và Mạn Mạn đứng xa một chút, cũng dặn dò không được mình phân phó không được nhúng tay, Ôn Dao một mình đối phó với con báo đốm có ý đồ không tốt này.

Báo đốm biến dị gầm nhẹ một tiếng, hóa thành một đạo tàn ảnh đánh tới Ôn Dao.

Không đợi tàn ảnh kia đến gần, Ôn Dao lùi nhanh về sau mấy bước, cùng lúc đó tay phải vung lên, vô số mũi tên nước dày đặc bắn về bóng dáng kia.



Mũi tên nước quá mức dày đặc, báo đốm biến dị chỉ có thể biến đổi phương hướng, ở giữa không trung uốn éo xoay người, nhảy lên phía bên phải một cây đại thụ.

Ôn Dao nhân cơ hội này, lại liên tiếp lui về sau vài chục bước, chỉ một nháy mắt, khoảng cách của hai bên đã kéo ra một khoảng không nhỏ.

Đồng thời tay phải Ôn Dao huy động một lần nữa, chỉ huy mũi tên nước chuyển hướng, tiếp tục bắn về phía báo đốm biến dị.

Động tác báo đốm biến dị cực kỳ linh hoạt, lực nhảy lên rất cường, nó không ngừng nhảy vun vút trong rừng cây, rất nhiều mũi tên nước bắn thẳng vào nhánh cây lá cây.

Nhưng, lực khống chế dị năng của Ôn Dao càng thêm tinh chuẩn, đã tìm được một khe hở, Ôn Dao quyết đoán đâm mũi tên nước vào điểm yếu của báo đốm biến dị —— con mắt!

Tuy báo đốm biến dị cực lực trốn tránh, nhưng hai mũi tên nước đã đâm vào mắt nó.

Báo đốm biến dị phát ra một tiếng hét thảm, ngã thẳng xuống từ trên nhánh cây, thời điểm sắp rơi xuống mặt đất xoay người nhảy dựng lên, tránh qua, tránh né đao nước của Ôn Dao theo sát nó, vững vàng rơi xuống đối diện Ôn Dao.

Báo đốm biến dị gặp trọng thương vẫn hung mãnh như cũ, nhưng mất đi hai mắt, thật ra càng tăng thêm phẫn nộ và hung ác của nó, nó điên cuồng gào thét, lần lượt phát động tấn công về hướng Ôn Dao nhanh như thiểm điện, nhưng tuyệt đại đa số không phải vồ hụt thì bị roi nước của Ôn Dao quất đến.

Sau mấy cái qua lại, dường như báo đốm biến dị bình tĩnh lại, bốn lỗ tai trên đầu nó giật giật, dường như đang phán đoán cái gì, sau đó lại lần phát động tấn công mãnh liệt về phía Ôn Dao.

Ở phía xa xem cuộc chiến Tiểu Tiểu và Mạn Mạn sốt ruột rồi, chúng nó không hiểu vì nguyên nhân gì rõ ràng chủ nhận có thể giải quyết nó rất dễ dàng, lại còn muốn dùng dị năng hệ thủy đánh lâu như vậy, chúng nó chỉ lo lắng Ôn Dao bị thương mà thôi.

Nhưng Ôn Dao cũng không mở miệng bảo chúng nó hỗ trợ, cho nên chúng chỉ có thể ở một bên lo lắng nhìn xem, đồng thời cũng âm thầm chuẩn bị sẵn sàng, nếu như có cái gì không đúng, chúng liền lập tức ra tay.

Sau khi tỉnh táo lại lợi dụng thính giác phán đoán phương hướng lần này báo đốm biến dị tấn công chuẩn xác hơn rất nhiều, lúc này cuồng phong như mưa rào thế công ở bên trong, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần, Ôn Dao không ngừng ứng dụng thân pháp Ôn Trác dạy tránh né đòn thế tấn công của đối phương, thỉnh thoảng còn lợi dụng lưỡi đao nước chém trên người nó càng ngày càng nhiều vết thương.

Ôn Dao cảm thấy thân thể mình ở kiếp này thật sự tốt hơn kiếp trước nhiều lắm, ở kiếp trước với tư cách ma pháp sư đại nhân, thể lực của Ôn Dao hoàn toàn là cặn bã của cặn bã, không có gì khác với thân thể ma pháp sư yếu kém.



Nhưng lúc đó Ôn Dao nắm giữ rất nhiều ma pháp, hoàn toàn có thể dùng ma pháp bổ khuyết những chênh lệch này, các loại pháp thuật giúp cho thân thể mảnh mai của Ôn Dao cũng có thể thỉnh thoảng chiến đấu cận thân.

Nhưng bây giờ Ôn Dao chỉ có thể tiếp tục lợi dụng dị năng hệ thủy tấn công, chuyên tâm công kích đối phương, lúc này, trước kia chỗ tốt của bị buộc phải rèn luyện thân thể đã phát huy công dụng rồi, ít nhất bây giờ Ôn Dao vẫn còn tinh lực né tránh công kích, tuy đều là hiểm hiểm né qua được, nhưng lúc trước Ôn Dao đừng hòng làm được như vậy.

Khoảng cách giữa Ôn Dao cùng báo đốm biến dị đã rất gần, mà hơi thở của Ôn Dao cũng có chút rối loạn, không ngừng vận động tiêu hao hết phần lớn thể lực của mình, trong từng tiếng gào thét của báo đốm biến dị, một cỗ mùi tanh nồng đậm đập vào mặt Ôn Dao.

Thậm chí Ôn Dao có thể cảm giác được, móng vuốt sắc bén kia mang theo hàn khí dày đặc.

Mặt Ôn Dao không chút đổi sắc, Ôn Dao thở hơi phì phò, nâng mắt lên thấy móng vuốt sắc bén kia sắp chụp đến trán cô...

Ngay vào lúc móng vuốt sắc bén rơi xuống, một sợi roi nước thật dài vạch tìm trong không khí, đồng thời cũng tìm đến phần bụng mềm mại của báo đốm biến dị.

Báo đốm biến dị kêu thảm một tiếng, trong tiếng kêu kia tràn đầy tuyệt vọng, giống như căn bản không ngờ đến chính mình sẽ thua trong tay Ôn Dao, móng vuốt sắc bén thật dài của nó vẫn còn gắng sức đưa ra phía trước, dường như có chết cũng phải kéo thêm một cái đệm lưng.

Ôn Dao lui về phía sau hai bước, đồng thời ở trước mặt trải ra trước mặt một tầng màn nước, không để máu tươi bắn tung tóe lên người mình, đồng thời ung dung tránh được đòn công kích cuối cùng của báo đốm biến dị.

"Phịch" một tiếng, thi thể biến dị rơi từ giữa không trung xuống, nện xuống đồng cỏ dày đặc phát ra một tiếng nặng nề.

Nhìn thấy trận chiến chấm dứt, Tiểu Tiểu và Mạn Mạn vội vàng chạy cực nhanh về hướng Ôn Dao, Ôn Dao ngồi xuống bên người báo đốm biến dị, từ trong bụng nó đào ra tinh hạch thú biến dị.

Thú biến dị Trác Sơn không chỉ lợi hại hơn bên ngoài rất nhiều, hơn nữa đa phần bên trong thân thể chúng đều có tinh hạch, chỉ là vị trí tinh hạch thú biến dị đều khác nhau.

Sau khi đào ra tinh hạch, Ôn Dao phân chia báo đốm biến dị ngay tại chỗ, giữ lại vật hữu dụng, vứt bỏ thứ vô dụng, thịt thì mang về làm bữa tối.

Sau khi làm xong tất cả, Ôn Dao thu tất cả mọi thứ vào trong không gian, sau đó đứng dậy nhìn thoáng qua bốn phía chung quanh.

Vừa rồi lúc mới chiến đấu, Ôn Dao đột nhiên cảm giác mình giống như lại nhớ đến đại lục Ella, vào thời điểm khi vẫn là một pháp sư sơ cấp, đoạn thời gian một mình một người rèn luyện kinh nghiệm ở bên ngoài...