Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 194: Hòa Thượng Kỳ Quái



Vừa tiến vào Trác Sơn, Ôn Dao cảm thấy khác biệt rõ ràng, mật độ năng lượng trong không khí cao hơn bình thường rất nhiều, Ôn Dao cảm thấy ở nơi này tu luyện một ngày, có thể ngang bằng hai ba ngày ở căn cứ.

Năng lượng dày đặc như vậy, nói rõ ở đây có chỗ đặc biệt.

Ôn Dao thả tinh thần lực ra, chỉ huy Đại Hoàng đi đến nơi có năng lượng dầy đặc nhất, đi không bao lâu, Ôn Dao liền phát hiện ngọn núi này khác hẳn.

Ở đây số lượng thực vật biến dị cao hơn những nơi khác, hơn nữa tính công kích rất mạnh, mới đi hơn hai mươi phút đồng hồ, các cô đã gặp phải bốn lần tấn công của thực vật biến dị.

Có điều cuối cùng chúng nó đều biến thành lương thực của Mạn Mạn, Mạn Mạn rõ ràng ăn quá no ghé vào bờ vai Ôn Doa, lười biếng không muốn động.

Trong núi rừng ngoại trừ thực vật biến dị, thú biến dị, còn có...

Nhìn bên ngoài màn nước bươm bướm rực rỡ màu sắc nhẹ nhàng nhảy múa, Ôn Dao một chút cũng không bị vẻ đẹp của bọn nó đả động.

Toàn thân đám bươm bướm kia lòe lòe ánh sáng: hồng, vàng, xanh, tím, đen... đủ các màu sắc cân xứng phân bố trên cánh, ở dưới phần đuôi còn có hai vòng tròn nho nhỏ, nhìn bên ngoài dường như một đôi mắt to màu đen.

Chúng nhẹ nhàng rượt đuổi lẫn nhau trên không trung, theo động tác vỗ cánh của chúng, không ngừng có bột phấn rơi xuống, phiêu tán trên không trung.

Những bột phấn này có một phần bám vào màn nước, một phần rơi xuống trên đồng cỏ, trên lá cây.

Ôn Dao báo cho biết, phát hiện tính sinh động của những thực vật này giảm xuống rất nhiều, dường như đang ngủ, cho nên... đây là thuốc mê tự nhiên?

Bay xung quanh Ôn Dao các cô một hồi, phát hiện không có đột phá gì, đám bươm bướm kia lại nhẹ nhàng bay đi mất.

Ôn Dao đem chút ít bụi phấn lưu trên màn nước gom lại cùng một chỗ, lấy ra một chiếc ấm nước bỏ vào trong, nghĩ đến khi có cơ hội thử xem hiệu quả.

Màn nước cũng không triệt tiêu, Trác Sơn này nguy hiểm rất nhiều so với tưởng tượng, nguyên nhân chắc hẳn là do năng lượng dầy đặc, ở đây thực lực thú biến dị và thực vật biến dị cao hơn nơi khác không ít.

Một đường đi tới, các cô gặp được con bọ cánh cứng to cỡ bàn tay, toàn thân màu xanh biếc; côn trùng bay có ba đôi cánh, sáu đôi chân dài, lớn cỡ đứa trẻ mới sinh, toàn thân đen kịt quái dị; còn có bầy ong toàn thân màu vàng, lớn gấp mấy lần so với ong mật bình thường...

Tóm lại, chỉ có người không thể tưởng tượng được, chứ không có thứ nào nhìn không thấy, cộng thêm thực vật biến dị kỳ kỳ quái quái, Ôn Dao một lần nữa hoài nghi, mình sẽ không phải xuyên không nữa rồi chứ? Đây là trái đất à?

Tuy nói như thế, phong cảnh này vẫn rất mỹ lệ đấy, tất cả lớn nhỏ, đóa hoa nở ra màu sắc khác nhau, dưới đại thụ còn có các loại nấm rực rỡ màu sắc, trong rừng cây còn có thể nghe được tiếng chim hót, nếu xem nhẹ những nguy hiểm kia... phong cảnh này vẫn làm cho người ta vui vẻ thoải mái đấy.

"Ngừng."

Ôn Dao quát ngừng hơn nữa còn thu hồi màn nước, Đại Hoàng dừng lại, nghiêng đầu có chút khó hiểu, đang đi sao lại dừng lại rồi.

Ôn Dao không nói chuyện, híp mắt, nhìn chằm chằm vào một gốc cây đại thụ nở đầy hoa màu trắng.

Chung quanh rất yên tĩnh, xa xa ẩn ẩn truyền đến vài tiếng chim hót, gần mười phút đồng hồ trôi qua, phía sau cây có tiếng bước chân sột soạt vang lên, một người đàn ông cao gầy đi ra từ phía sau cây.

Nhìn thấy phía sau cây có một người nhảy ra, chân trước Đại Hoàng cúi thấp xuống, phát ra tiếng gầm gừ với đối phương, nó lại không cảm nhận được hơi thở lạ lẫm, không phát hiện ra có người còn sống trước tiên, cái này khiến Đại Hoàng cảm thấy có áp lực uy hiếp lớn lao.

Người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ quần áo cà sa màu rám nắng dường như hơi nhỏ, trên đầu trơn bóng phản chiếu ánh sáng màu đỏ, dưới chân mang một đôi giày vải căng chật. Trên lưng còn đeo một chiếc giỏ trúc, bên trong giỏ trúc có một ít thực vật.

Sắc mặt hắn phơn phớt hồng nhuận, ánh mắt nhìn Ôn Dao có chút tỏa sáng, thậm chí nhịn không được lè lưỡi liếm liếm bờ môi.

Tóm lại, nhìn bên ngoài có vẻ là một hòa thượng bình thường.

Hắn không chút để ý đến tiếng rống của Đại Hoàng, chắp hai tay trước ngực, xông lên kính chào Ôn Dao theo lễ Phật, trong miệng hô một tiếng: "A Di Đà Phật."

Sau đó nói với Ôn Dao: "Tiểu thí chủ chớ sợ, bần tăng chỉ sợ hù dọa đến tiểu thí chủ nên mới trốn phía sau cây, vốn định đợi tiểu thí chủ đi sau đó mới ra, không nghĩ đến lại bị tiểu thí chủ phát hiện, thật sự có lỗi quá."

Ôn Dao không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào hòa thượng này dò xét trên dưới, ánh mắt tối đen không rõ.

Hòa thượng bị ánh mắt Ôn Dao nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, hắn ho nhẹ hai tiếng, tiếp tục mở miệng nói: "Bần tăng pháp danh Tĩnh Như, là trụ trì chùa Thanh Linh cách đây không xa, hai vị tiểu thí chủ làm sao xuất hiện ở trong rừng cây hoang vắng này? Có phải lạc với người lớn rồi không?"

Ôn Dao cùng Ngữ Điệp tiếp tục trầm mặc, Đại Hoàng cũng cảnh giác nhìn hắn.

Bị lạnh nhạt lại yên tĩnh mãi như thế, hắn lộ ra nụ cười ôn hòa với Ôn Dao, thăm dò nói: "Mắt thấy sắc trời đã tối, ở bên trong sơn dã rừng hoang này có rất nhiều dã thú, còn có những nguy hiểm khác, chùa miếu của bần tăng cách nơi này không xa, không bằng hai vị tiểu thí chủ theo bần tăng về chùa ở một đêm?"

Dường như sợ các cô không tin, còn giải thích nói: "Bên trong chùa không chỉ có một mình bần tăng, còn thu lưu một gia đình khác, hai vị tiểu thí chủ xin cứ yên tâm, người xuất gia không nói dối."

Ngữ Điệp vươn tay, viết trên lưng Ôn Dao hai chữ "Không đi", cô cảm thấy hòa thượng này như thế nào cũng rất kỳ quái, vẫn không đi cùng tốt hơn.

"Tiểu thí chủ định như thế nào?"

Thấy hai người còn không nói lời nào, Tĩnh Như lại hỏi lần nữa.

"Được."

Ôn Dao gật gật đầu, đồng ý.

"Dao Dao?!" Ngữ Điệp cả kinh, cô tiến gần sát bên tai Ôn Dao, nhỏ giọng nói ra: "Chị cảm thấy không ổn."

Ôn Dao đưa mắt liếc nhìn cô ra hiệu, sau đó nói với hòa thượng gọi là Tĩnh Như: "Đi thôi."

"À, được được, đây, đi bên này."

Nghe Ôn Dao đồng ý, trong lòng Tĩnh Như vui vẻ, vội vàng đi trước dẫn đường cho Ôn Dao.

Bởi ánh mắt Đại Hoàng nhìn hắn vô cùng không tốt, Tĩnh Như cũng không dám đi quá gần, chỉ một bên dẫn đường một bên nói bóng nói gió hỏi vì sao các cô đến nơi này, còn có những người khác hay không.

Có điều Ôn Dao và Ngữ Điệp buồn bực miệng giống như hồ lô không rên một tiếng, mặc kệ Tĩnh Như hỏi han thế nào, tối đa cũng chỉ "Ừ" một tiếng với hắn.

Tĩnh Như nói đến miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng cũng đành từ bỏ, không mở miệng nữa, chỉ vùi đầu dẫn đường.

Có chút kỳ quái chính là, dọc theo con đường này bọn họ lại không bị bất kỳ sự công kích nào, mắt Ôn Dao nhìn vào các loại thực vật trong túi đeo sau lưng của hắn, âm thầm ghi nhớ.

Bảy lần ngoặt tám lần rẽ đi một hồi lâu, trước mắt cuối cùng cũng xuất hiện một ngôi chùa cổ.

Chùa kia ẩn trong bụi cây màu xanh, tường viện màu vàng hơi đỏ pha tạp, bên hông điện thờ có màu than chì, cổ mộc màu xanh lá che trời, tất cả đều đắm chìm trong ánh hoàng hôn màu vàng, phản xa ra từng luồng ánh sáng màu vàng nhạt, lộ ra không khí vô cùng trang trọng và trang nghiêm.

Đến gần nhìn, chính đường của chùa có treo một tấm biển màu đen, bên trên có ba chữ to màu vàng —— "Chùa Thanh Linh", thủ pháp hùng hậu khoẻ mạnh, lộ ra không khí cổ xưa.

"Hai vị tiểu thí chủ, lần này tin tưởng bần tăng không có lừa gạt hai người chứ." Tĩnh Như xoay người, có chút trêu chọc nói.

Ôn Dao không trả lời, Ôn Dao ngẩng đầu nhìn ngôi chùa cổ có niên đại đã lâu, tinh thần lực quét qua, rất nhanh liền phát hiện ngôi chùa này che giấu thứ gì.

Cúi đầu nhìn thoáng qua Tĩnh Như, Ôn Dao lộ ra nụ cười thản nhiên, thì ra là thế...