Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 188: Bầy Chim Biến Dị



Sáng sớm hôm sau, bọn người Lâm Thế Bưu liền chuẩn bị xuất phát, kéo một phát mở cánh cổng nhà kho, một mùi hôi thối buồn nôn đập vào mặt, không ít người không hề chuẩn bị bị buồn nôn thiếu chút nữa ói luôn.

Mọi người vội vàng ngừng thở, một tay che mũi, một tay càng không ngừng quạt, chạy như bay đến xe cách đó không xa.

Ngày hôm qua chạng vạng tối đã chất xong vật tư, mọi người rất nhanh khởi động xe rời khỏi nhà máy may mặc.

"Ôi mẹ ơi, cái mùi này thật quá khó ngửi, nhiều thi thể Zombie chồng chất ở đây như vậy, sau này còn có thể tiếp đón mọi người sao?"

Hắc Tử lên xe liền thả cánh tay xuống, dùng lực hít thở mấy hơi liền, vừa rồi phải nín thở làm hắn mém chết rồi.

Trước kia bọn hắn làm xong nhiệm vụ đều xoay người rời đi, cũng chưa từng một lần giết qua nhiều Zombie như vậy, lần này Zombie chồng chất đã qua một đêm, cái mùi này thật sự cả đời khó quên.

"Ai còn quản về sau nữa, bây giờ có thể còn sống cũng không tệ rồi, việc này cũng không cần chúng ta quan tâm, nên để người bên trên cân nhắc đi, chúng ta à, chỉ cần cố gắng còn sống thôi."

Đúng thế, còn sống đều là hy vọng xa vời, ai còn quản vấn đề hoàn cảnh khó khăn gì chứ!

Trên đường trở về tất cả mọi người đều buông lỏng, mặc kệ hoàn thành nhiệm vụ, tất cả mọi người còn sống, chẳng lẽ không đáng để vui mừng sao?

Đợi đến lúc về đến nơi hôm trước qua đêm, phát hiện trước cửa nơi đó đã dừng mấy chiếc xe, xem ra những tiểu đội khác đã hoàn thành nhiệm vụ về rồi.

Có xe đầu xe đều bị đụng lệch ra, trên thân xe đầy vết trầy, còn lộn xộn vết máu đen nhánh, xem ra đã trải qua một trận chiến đấu tàn khốc.

Nghe được tiếng động cơ ô tô, có người trên bệ cửa sổ lầu hai nhìn quanh, nhìn thấy là người một nhà, lập tức rụt đầu về, không bao lâu có không ít người từ trong nhà đi ra.

Lâm Thế Bưu đi xuống xe, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi chạy ra đón chào.

"Đội trưởng Lâm trở về rồi à, nhiệm vụ hoàn thành như thế nào rồi?"

Lâm Thế Bưu lịch sự bắt tay cùng hắn theo lễ tiết, sau đó quét nhìn chung quanh một vòng, phát hiện nơi này có ba tiểu đội trở về, hơn nữa trên người mọi người đều chảy máu, còn thiếu không ít người, cũng không biết là hy sinh hay đợi trong phòng không đi ra.



"Tạm được, vừa vặn hoàn thành nhiệm vụ." Lâm Thế Bưu cười cười, khách sáo trò chuyện vài câu.

Vương Khôn đánh giá đội ngũ Lâm Thế Bưu, phát hiện xe của bọn hắn không khác trước kia lắm, chỉ có trên thân hai chiếc xe việt dã hư hao khá lớn.

Mà đội viên bọn hắn không thiếu một người, mặc dù có người bị thương, nhưng đa phần thần thái đều sáng láng, hoàn toàn không giống trải qua một trận chiến thảm thiết.

Trên mặt Vương Khôn nụ cười vẫn không ngừng, không để lại dấu vết nói: "Đội ngũ của đội trưởng Lâm càng ngày càng lợi hại, nhìn trên xe vận tải chứa không ít đồ vật, không giống như chúng tôi, liều chết liều sống, người hao tổn không ít không nói, đồ đạc lấy cũng không được bao nhiêu."

Lâm Thế Bưu thở dài, lắc đầu đáp lời: "Thật ra chúng tôi cũng chỉ gặp may mà thôi, nhà máy may mặc chúng tôi đi trước đó đã có người đi qua rồi."

"À? Thật sự?"

"Đúng vậy, Zombie đều bị giết gần hết, chắc hẳn là người của những căn cứ khác đi qua."

"Vậy các người còn mang được nhiều vật tư như vậy?" Vương Khôn biểu thị không tin.

"Nhà xưởng kia rất lớn, có nhiều nhà kho, hai chiếc xe tải này của chúng tôi không chứa hết đồ đạc trong một nhà kho, cho nên chúng tôi cũng chỉ lấy chút ít."

Nghe Lâm Thế Bưu nói như vậy, Vương Khôn cũng không quá mức hoài nghi, chỉ có chút hối hận, sớm biết như vậy lúc ấy hắn nên chủ động yêu cầu đi nhà máy may mặc rồi.

Lúc ấy mọi người ngại nhà máy may mặc xa xôi, hơn nữa nghĩ đến nơi đó có công nhân nhiều, Zombie cũng nhiều, cho nên không có người nào nguyện ý đi, không nghĩ tới lại còn có chuyện tốt như vậy.

"Bọn người đội trưởng còn chưa về sao?"

Lâm Thế Bưu phát hiện còn ba tiểu đội chưa trở về, trong đó bao gom cả tiểu đội Tần Thiếu Minh và An Ninh.

Cái này không thể nào, tiểu đội của hai người bọn họ đều là đội ngũ mạnh nhất đấy.



"Còn chưa về, chúng tôi đêm qua trở về, cộng thêm các người bây giờ tổng cộng có bốn tiểu đội."

Hiểu được tình huống chung, Lâm Thế Bưu mang theo những người khác tiến vào căn nhà trước kia bọn hắn quan đêm, chuẩn bị nghỉ ngơi cho tốt, thuận tiện đợi những người còn lại.

Mắt thấy mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, bọn hắn đều đã ăn cơm trưa xong, nhưng bọn người Tần Thiếu Minh vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Đội trưởng tiểu đội khác đến tìm Lâm Thế Bưu, bàn bàn đợi lát nữa sẽ trở về căn cứ, dù sau đợi thêm mấy giờ... lời này chắc chắn không có rồi, bọn hắn lại không có nhiều thời gian như vậy để đi trở về.

Lâm Thế Bưu trầm tư hồi lâu, cuối cùng quyết định đợi thêm một giờ nữa, một giờ sau bọn người Tần Thiếu Minh còn chưa về, bọn hắn liền đi.

"Bọn hắn sẽ không phải gặp được nguy hiểm gì đấy chứ..." Có người thầm nói, dù sao nơi bọn hắn đi qua là nguy hiểm nhất đấy, bên trong tận thế cái gì cũng có thể xảy ra ngoài ý muốn cả, cho dù thực lực của bọn hắn có mạnh hơn nữa, cũng có khả năng lật thuyền.

"Gặp phải nguy hiểm chúng ta cũng giúp không được, cứ chờ xem."

Một giờ rất nhanh đã trôi qua, Lâm Thế Bưu nhìn nhìn bên ngoài, quyết định về căn cứ trước, những tiểu đội khác cũng bắt đầu thu xếp đồ đạc chuẩn bị xuất phát.

Đồ đạc đều thu thập xong cả, đang chuẩn bị lên xe, liền nghe âm thanh ô tô phóng nhanh như bay đến, ngẩng đầu nhìn lên, vài chiếc việt dã đang bay vọt về phía bọn hắn bên này, thật là đội ngũ Tần Thiếu Minh và An Ninh.

Xe của bọn hắn dừng lại, trên xe nhiều người nhảy xuống, trên cơ bản mỗi người đều bị thương, trên người tràn đầy máu đen.

Bọn hắn xuống xe chạy về phía chiếc xe đầu tiên, từ trên xe đỡ xuống một người, sau đó vội vàng phóng đi vào trong nhà phía sau bọn họ.

Đồng thời bọn hắn hô to về phía bọn người Lâm Thế Bưu: "Mau vào nhà!"

Đây là làm sao vậy?

Mọi người bị hành vi của bọn hắn làm cho ngây ngốc, còn chưa hiểu rõ ràng chuyện gì xảy ra, liền nghe có người la to: "Mau nhìn, đó là cái gì?!"

Chỉ thấy xa xa nơi bầu trời có một mảnh mây đen đông nghịt rất nhanh di động về phía bọn hắn, nhĩn kỹ, cái kia không phải mây đen gì, căn bản chính là bầy chim tính theo đơn vị hàng nghìn, nói đúng hơn, là bầy chim biến dị.