Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 189: Phát Hiện



Đại Hà dốc sức liều mạng chạy trước, mắt thấy tay phải của hắn sắp chạm đến cánh tay Hắc Tử, con chim biến dị bay trước nhất hú lên quái dị, cánh khẽ vỗ, hai đạo lưỡi dao gió đánh tới phần lưng Đại Hà!

"Đại Hà!"

Ngay vào lúc lưỡi dao gió sắp kề đến lưng hắn, từ trong nhà bay vụt ra một đường lưỡi dao gió càng lớn hơn, trực tiếp đánh tan công kích của chim biến dị.

Hắc Tử kéo tay Đại Hà lại, dùng sức kéo một cái, kéo hắn vào trong nhà, đồng thời "Rầm" một tiếng đóng cửa lại, người chung quanh lập tức đem kéo đồ dùng trong nhà tới ngăn chặn sau cánh cửa.

"Rầm rầm rầm" ngoài cửa truyền đến tiếng va đập vang lên bên tai không dứt, còn có âm thanh sắc bén của móng vuốt cào trên cửa, nghe đến lòng người tràn đầy hoảng sợ.

Cũng may đây là cửa inox chống trộm, không cần lo lắng như cửa gỗ dễ dàng bị công phá, để cho mọi người an tâm không ít.

"Đ-A-N-G...G! 'Rầm Ào Ào' —— "

Hai bên phòng ốc không ngừng truyền đến âm thanh thủy tinh bể nát rơi xuống đất.

"Không xong! Cửa sổ!"

Thì ra cửa nhà không công phá được, những con chim biến dị này vậy mà thông minh chuyển phương hướng công kích.

Người không bị thương vội vàng chia ra chạy tới các nơi có cửa sổ trong gian phòng, cũng may tuy cửa sổ bị vỡ nát, nhưng bên ngoài còn có một tầng bảo vệ cửa sổ, chắn bầy chim biến dị ở bên ngoài.

Hai dị năng giả hệ thổ tranh thủ thời gian dựng nên một bức tường đất dày đặt cho các cửa sổ trong phòng, phong bế cửa sổ đồng thời cũng chặn ánh sáng bên ngoài, trong phòng khách lập tức trở nên mờ tối.

Đang lúc mọi người thở ra một hơi, trên lầu truyền đến càng ngày càng nhiều âm thanh đập cánh xì xì, còn có tiếng kêu kỳ dị của chim biến dị.

"Móa! Trên lầu có sân thượng!" Lại Tử mắng to một tiếng, nhấc lên súng máy trong tay chuẩn bị đi lên. Phải biết, trên ban công chỉ có cửa sổ thủy tinh bình thường thôi! Trời biết sẽ có bao nhiêu chim biến dị xông tới.

Vẫn luôn ngồi bên người Tần Thiếu Minh đang hôn mê, hai mắt vô thần không biết đang suy nghĩ cái gì, An Ninh bỗng nhiên đứng bật dậy, đi nhanh đến phương hướng cầu thanh.

"Đội trưởng!"

Chứng kiến động tác An Ninh, đội viên trong đội An Ninh cũng đều đứng lên, thoáng nhìn qua nhau, sau đó ngoại trừ hai người bị thương nghiêm trọng, những người khác đều đi theo.

"Lão đại, chúng ta cũng đi lên?" Thấy có người đoạt trước, Lại Tử tiến đến hỏi bên tai Lâm Thế Bưu.

Lâm Thế Bưu nghĩ nghĩ, đưa tay gọi đến mấy dị năng giả hệ nguyên tố, bảo người khác ở lại lầu một, mang theo bọn hắn bước nhanh đến cầu thang.

Ôn Dao ngồi yên vị bên cạnh Đại Hoàng, từ từ nhắm hai mắt phóng thích tinh thần lực quan sát tình hình chiến đấu trên lầu.

An Ninh xông lên trước nhất, vung tay lên, vô số mũi băng nhọn bắn về phía chim biến dị đã bay vào phòng, không ít chim biến dị bị chặt đứt cánh, "Bịch" một tiếng rớt trên sàn nhà.

Ở bên trong nửa gian phòng lầu hai đã chật ních chim biến dị, bên ngoài còn không ngừng có chim biến dị liên tục muốn chui vào, "Quác quác quác" âm thanh này tràn ngập bên tai, khiến cho tận đáy lòng con người hiện ra vô số cảm xúc bực bội.

An Ninh tấn công không mãnh liệt như bình thường, trên sàn nhà đã phủ kín thi thể chim biến dị, nhưng bầy chim biến dị không sợ hãi, vẫn như tre già măng mọc xông vào trong phòng.

Lâm Thế Bưu mang theo người của mình đứng ở bên kia, công kích của bọn hắn cũng không kém, tiêu diệt không ít chim biến dị.

Nhưng số lượng chim biến dị thật sự rất nhiều, cho dù bọn hắn giết được nhiều hơn nữa, bên ngoài còn hàng nghìn chim biến dị, chờ đến lúc bọn hắn hao hết dị năng đều khó có khả năng tiêu diệt được bọn chúng.

An Ninh nhíu mày, trên khuôn mặt diễm lệ mang theo cảm xúc táo bạo, cô nhìn về phía Lâm Thế Bưu bên kia, hô to với hắn: "Đội trưởng Lâm, cứ tiếp tục như vậy không được, tôi có biện pháp giải quyết duy nhất một lần, nhưng cần có sự phối hợp của các người!"

Lâm Thế Bưu cũng bị tiếng chim biến dị kêu đến tâm tình tức giận nóng nãy, hắn cũng lớn tiếng trả lời: "Đội trưởng An, cô nói thẳng đi, có biện pháp gì?"

"Cùng đồng đội của tôi giúp tôi ngăn chặn chúng!"

"Được!"

Lâm Thế Bưu vừa dứt lời, An Ninh lập tức ngừng tấn công, đã không có cường lực từ An Ninh phát ra, những người khác lập tức cảm thấy áp lực đại tăng.

Lâm Thế Bưu đã mang theo tiểu đội của mình tụ hợp một chỗ cùng đội viên của An Ninh, vây An Ninh vào giữa, chống cự sự công kích của bầy chim biến dị.

An Ninh nhanh chóng nhắm chặt hai mắt, ngưng tụ tất cả năng lượng trên tay, cô cắn chặt môi dưới, sắc mặt từ từ trở nên tái nhợt, đợi đến lúc cảm thấy thời cơ đã đến, cô mở bừng hai mắt, hai tay dùng sức đẩy về phía trước!

Đám chim biến dị xông lên trước nhất cả người lập tức lấp đầy băng sương, toàn thân bắt đầu cứng ngắc, phịch một tiếng nện trên mặt đất, bể ra vài khối, cùng lúc đó, trong phòng tất cả chim biến dị đều bị đông lạnh trở thành khối băng ào ào rơi xuống đất.

Trong phòng vách tường cùng sàn nhà cũng bắt đầu kết băng, độ ấm lập tức giảm xuống, tất cả mọi người nhịn không được sợ run cả người.

Làm xong tất cả An Ninh cảm thấy toàn thân vô lực, chân mềm nhũn ngã ngược ra sau, được hai nữ đồng đội đỡ lấy.

"A Hùng, lại thêm một tầng bức tường đất!"

Ngữ khí An Ninh chầm chậm, nói với dị năng giả hệ thổ trong đội.

Toàn bộ gian phòng lầu hai nối liền với sân thượng đã biến thành trời băng đất tuyết, trên mặt đất đều là thi thể chim biến dị đông thành khối băng, cửa sổ bị vỡ kính thủy tinh cũng bị một tầng băng bao phủ phong kín lại, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lộ ra ánh sáng long lanh.

An Ninh có chút lo lắng phía sau tầng băng sẽ tan ra, cho nên mới chồng thêm một bức tường đất nữa.

Đồng đội An Ninh muốn đỡ An Ninh xuống dưới, An Ninh lại lắc đầu, để cho Tiếu Hải Hùng chắn tốt phòng của hắn cùng cửa sổ lầu hai, tự mình chọn một phòng đi vào, nói muốn nghỉ ngơi một chút.

"Chị! Một mình chị ở đây quá nguy hiểm, em giúp chị..." An Cát nhìn khuôn mặt tái nhợt của An Ninh, lo lắng nói: "Bức tường đất kia cũng không hoàn toàn an toàn, nếu những con chim biến dị kia xông vào thì làm sao bây giờ?"

"Đúng rồi đúng rồi! Đội trưởng, chúng ta ở chung một chỗ với chị!" Đường Tuyết Kỳ "Fan số một mê muội" của An Ninh liên tục gật đầu, đội trưởng suy yếu như thế, như thế nào có thể một mình ở đây? Quá nguy hiểm!

"Không cần, các người xuống dưới là được rồi, nếu quả thật lo lắng, liền đi phòng bên cạnh nghỉ ngơi chút đi, tôi chỉ muốn ở một mình." Thái độ An Ninh cường ngạnh từ chối.

Nghĩ đến một loạt chuyện xảy ra trong hai ngày nay, còn có Tần Thiếu Minh kia, biết rõ chị mình cần một không gian yên tĩnh An Cát chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, đồng thời không ngừng nói với An Ninh:

"Vậy được rồi, em ở phòng bên cạnh chị đấy, chị có vấn đề gì cứ kêu em, nhất định phải nhớ đấy!"

Nhìn An Ninh tiến vào phòng, An Cát cau mày quay người tiến vào phòng bên cạnh, Đường Tuyết Kỳ theo sát phía sau, đi vào cùng với cậu.

"Cô tiến vào làm gì vậy?" An Cát có chút khó chịu, nhìn thấy tâm tình chị mình không tốt, cậu cũng có chút bực bội đây này, cái này đều là chuyện gì chứ! Vốn cậu và chị của cậu hai người trôi qua rất tốt đấy, au biết đến căn cứ Hoa Trung gặp phải nhiều chuyện xấu xa như thế.

Đường Tuyết Kỳ trợn trắng mắt liếc An Cát: "Tôi cũng không phải đi theo anh, tôi phải ở chỗ này trông coi đội trưởng!"

An Cát hít sâu một hơi, hừ nhẹ một tiếng, không muốn cãi nhau với cô, miễn quấy rầy chị mình nghĩ ngơi.

An Ninh sau khi đi vào phòng khóa cửa kỹ, thân hình lóe lên, liền biến mất ở trong phòng.

Lầu một khóe miệng Ôn Dao hơi vểnh, khó được lộ ra nụ cười nhẹ nhàng: thì ra là như vậy...