Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 187: Thuốc



Nhìn thấy Ôn Dao an ổn rơi xuống đất, Lâm Thế Bưu cảm thấy thân thể cứng ngắc sống lại, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống đất, vội vàng bám vào bệ cửa sổ mới không để chính mình thật sự quỳ xuống đất.

Sau khi đứng vững hắn sờ lên trái tim của mình, đập nhanh đến nổi sắp nhảy ra khỏi ngực rồi!

Mẹ ơi, cô nhóc này hù chết người rồi, thiếu chút nữa hắn cho rằng Ôn Dao thật sự máu thịt tan nát rồi!

Đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, một lần nữa quan sát, xác định Ôn Dao hoàn toàn êm đẹp đứng đó, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng quay người chạy xuống dưới lầu.

Chờ hắn chạy ra đến cổng, dưới lầu đã chiến đấu xong, khắp nơi đều là thi thể Zombie, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối nồng đậm, mà Ôn Dao, Tiểu Tiểu và Đại Hoàng đứng ở giữa những thi thể này.

"Lão đại!" "Anh cả!"

Bọn người Lại Tử nhìn thấy lão đại của mình, vội vàng vây quanh.

Bọn hắn cũng bị dọa không nhẹ, đánh tới một nửa, đột nhiên nhìn thấy một bóng người nhảy từ trên lầu xuống, nhìn kỹ mới thấy đó là cháu gái lão đại, thiếu chút nữa dọa thành bệnh tim!

Cho nên đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra chứ? Con rắn biến dị kia ở đâu xuất hiện vậy?

Lâm Thế Bưu ra dấu yên tâm chớ vội, dẫn bọn hắn đi về hướng Ôn Dao, nhìn thấy Tiểu Tiểu lại bắt đầu đào tinh hạch, Lâm Thế Bưu nói với mấy người họ: "Nhanh đi hỗ trợ đào tinh hạch."

Mấy người có chút mộng, bọn hắn đến bây giờ còn không chuyện gì xảy ra đây này, nhưng lão đại phân phó không thể không nghe, bọn hắn vén tay áo lên bắt đầu đào tinh hạch.

"Dao Dao à, vừa rồi cháu làm bác sợ muốn chết, lần sau không thể như vậy, quá nguy hiểm!"

Lâm Thế Bưu tận tình khuyên bảo nói, hắn thật lo lắng đứa nhỏ này ỷ vào thực lực mạnh, luôn làm một vài chuyện nguy hiểm, hoặc đi khiêu khích người không biết thâm sâu.

Ôn Dao cảm thấy có chút oan uổng, Ôn Dao đã sớm ra lệnh Đại Hoàng lợi dụng dị năng hệ phong tiếp được mình rồi đấy, hơn nữa cho dù Đại Hoàng tiếp không nổi, chính mình cũng có cách khác.

Nhưng Ôn Dao cũng quen rồi, ai bảo bây giờ thân thể của mình chỉ mới mười tuổi thôi chứ? Thật muốn nhanh chóng lớn lên...

Ôn Dao rất thuận theo gật đầu, biểu thị đã biết.

Chờ bọn hắn đào xong tất cả tinh hạch, thời gian đã trôi qua một giờ, bọn Lại Tử đào tinh hạch xong đều muốn đưa cho Lâm Thế Bưu, Lâm Thế Bưu lập tức đưa lại cho Ôn Dao.

Zombie đều là người ta giết, bọn hắn cũng ngại ngùng lấy tinh hạch, mắt của bọn hắn còn không có thiển cận như vậy, càng quan trọng hơn là, đó là cháu gái của lão đại, bọn hắn nào dám xuống tay.

Đợi tất cả mọi chuyện đều giải quyết xong, Lâm Thế Bưu mang theo tất cả mọi người chuyển dời đến một gian nhà kho khác, thời gian đã không còn sớm, chờ bọn hắn chất đầy hai chiếc xe tải vật tư, sắc trời đã đen rồi, không kịp đi trở về.

Cũng may ở chỗ này trừ một ít Zombie lẻ tẻ bên ngoài, cơ bản đã không còn nguy hiểm gì nữa, Lâm Thế Bưu quyết định qua đêm ở chỗ này rồi mai lại đi.

Diệp Tử nằm trên một tấm vải trải dưới đất, tình hình của hắn có chút không tốt lắm, phần lưng bị thương nghiêm trọng, mà bọn hắn không có dị năng trị liệu, chỉ có thể xử lý đơn giản, mà bây giờ hắn đã bắt đầu phát sốt rồi.

"Lão đại, thuốc trị thương dùng hết rồi, làm sao bây giờ?"

Bọn hắn một chuyến này người bị thương không ít, bị thương nhẹ một chút thì kiên cường chống đỡ, đa phần dị năng giả đều có thân thể tốt hơn trước tận thế nhiều, năng lực tự lành cũng mạnh hơn. Chỉ có chịu vết thương rất nghiêm trọng mới cần bôi thuốc, dù sao dược phẩm trong tận thế cực kỳ trân quý.

Lâm Thế Bưu cũng thật khó khăn, hắn nghĩ nghĩ, quyết định mang mấy anh em đi dạo bên ngoài, nhà xưởng này lớn như vậy, có lẽ có mấy chỗ như phòng y tế này kia...

Còn chưa bày ra hành động, liền nhìn thấy Ôn Dao đi đến bên cạnh hắn, ném một chiếc túi nhựa lên trên người hắn.

"Dao Dao, đây là cái gì?"

Đáng tiếc Ôn Dao trực tiếp quay người trở về nơi hẻo lánh của mình, khẽ dựa vào người hổ biến dị tên Đại Hoàng kia, ngồi ở đó chơi tinh hạch.

Mà trước đó con rắn biến dị và thực vật biến dị có thân hình cực lớn kia, lúc này đã biến thành hình mini, ở bên trong một đống tinh hạch đủ màu đủ sắc kia chui tới chui lui, chơi vui quên trời quên đất.

Lâm Thế Bưu thu hồi ánh mắt, nhìn về cái túi trong tay, trong lòng của hắn có một suy đoán, chậm rãi mở túi nhựa ra, quả nhiên, bên trong đều là một ít dược phẩm.

Có bị thương đấy, còn có tiêu viêm, thậm chí còn có thuốc cảm mạo hạ sốt gì đấy, đều là thuốc rất thông dụng trước tận thế, nhưng ở bên trong tận thế thiếu đủ đường lại vô cùng trân quý.

Lâm Thế Bưu thoáng do dự, lấy ra mấy thứ thuốc mà bọn hắn có nhu cầu cấp bách, giao cho những người khác để bọn hắn uống hoặc trị thương, sau đó cất những thứ còn lại, đứng dậy đi đến trước người Ôn Dao ngồi xổm xuống.

Ôn Dao ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc, dường như đang hỏi hắn có chuyện gì.

Lâm Thế Bưu đưa cái túi cho Ôn Dao, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành, chỉ là vết sẹo dài trên mặt kia làm cho nụ cười của hắn lộ ra có chút dữ tợn.

"Dao Dao, thuốc còn lại cháu cất đi, cháu không phải nói muốn ra ngoài rèn luyện sao, những vật này cũng không thể thiếu, chúng ta không cần nhiều như vậy, ngày mai trở về căn cứ chúng ta có thể đổi được."

Ôn Dao không có nhận, mà kéo ba lô ở một bên qua, mở khóa kéo tầng thứ hai ra, sau đó đưa tới cho Lâm Thế Bưu xem, cũng nhẹ nói: "Cháu có rất nhiều."

Nhìn cái ngăn kia tràn đầy thuốc, Lâm Thế Bưu lặng yên rồi, đây là ai cho đứa nhỏ này một túi lớn thuốc thế kia! Không biết ở trong tận thế dược phẩm rất trân quý sao? Bị phát hiện tuyệt đối sẽ khiến người thấy có hơi tiền nổi máu tham đấy!

Lâm Thế Bưu vội vàng khép ba lô lại, còn nhìn chung quanh một chút, sau đó nói khẽ với Ôn Dao: "Những vật này không được để người ta nhìn thấy, cất giấu thật kỹ, cũng không thể nói cho những người khác! Biết không?"

Ôn Dao gật đầu, những dược phẩm này đa phần đều là lúc đầu Ôn Trác lấy ở phòng y tế trường học đấy, trên đường đi đều không có chút công dụng nào, lần này mới nhớ đến, nên mới moi chúng từ trong không gian ra.

Ôn Dao đã nói như vậy, lại nhìn thấy đồ vật trong túi, Lâm Thế Bưu cất cái túi lại, trong lòng tính toán xem có đồ vật gì có thể cho Ôn Dao, hắn cũng không thể lấy không đồ của cô bé được.

Đáng tiếc suy nghĩ một vòng, hắn bi tráng phát hiện, chính mình căn bản lấy không ra được thứ gì cho Ôn Dao cả, hắn đã không phải lão đại một vương quốc có thể hô phong hoán vũ ở thế giới ngầm trước tận thế rồi, hắn hiện tại, đỡ hơn so với người bình thường trong tận thế hơn một tí thôi.

Vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, hắn cuối cùng nhớ ra một sự kiện, hoặc là nói một vật, hắn cảm thấy hắn có thể đem đồ vật kia cho Ôn Dao, nhưng vật kia bị hắn cất giấu trong nhà ở căn cứ Hoa Trung, phải trở về căn cứ lấy mới được.

"Dao Dao, ngày mai trước hết cháu cùng bác trở về căn cứ Hoa Trung một chuyến nha."

Mắt thấy Ôn Dao muốn từ chối, hắn nhanh chóng giải thích: "Bác không phải muốn bắt buộc cháu ở lại căn cứ, cháu lợi hại như vậy, muốn làm cái gì bác cũng không ngăn cản được, nhưng bác có một vật nho nhỏ muốn tặng cháu, nhưng vật kia ở trong căn cứ, trước cháu chở về với bác để lấy, đến lúc đó bác lại tiễn cháu ra ngoài được không?"

Ôn Dao nghĩ đến chính mình còn chưa biết bí mật ngọc bội của người gọi là An Ninh kia, liền thuận thế nhẹ gật đầu, đi xem cũng không có gì lớn, con đường cũng không quấn quá xa, dù sao nơi cô muốn đi so với căn cứ Hoa Nam, cách căn cứ Hoa Trung gần hơn một ít.

Thấy Ôn Dao đồng ý, Lâm Thế Bưu rất vui mừng, đứa nhỏ này vẫn rất nghe lời, còn là một đứa bé ngoan!

Trở lại vị trí của mình Lâm Thế Bưu lại ân cần dạy bảo một phen với đội viên kiêm cấp dưới của mình, không cho phép bọn hắn nói chuyện xảy ra hôm nay ra ngoài, hắn biết rõ, Ôn Dao còn quá nhỏ, bây giờ Ôn Dao không thích hợp bị quá nhiều người chú ý đến.

Tuy bọn Tần Thiếu Minh có lẽ đã chú ý tới Ôn Dao, nhưng bọn hắn chắc còn chưa rõ thực lực của đứa nhỏ này, có thể dấu diếm bao lâu thì dấu diếm bấy lâu, đợi đến khi không thể dấu diếm, khi đó cũng không có tất yếu này nữa rồi.