Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 185: Giải Quyết



Ngơ ngác sửng sốt cả buổi, Lâm Thế Bưu mới hồi thần lại, hắn đi nhanh về phía trước hai bước, lại ngừng lại, quát với một đám người sau lưng: "Không thấy cháu gái tôi đến cứu người sao! Các người làm sao không biết xấu hổ để trẻ con lên, còn không mau đi hỗ trợ!"

Không hiểu vì sao bị chửi mọi người cầm vũ khí liền xông lên, chưa chạy được hai bước mới kịp phản ứng, bọn hắn lên cũng không giúp được thì gấp cái gì! Là lão đại cảm thấy bị cô bé cứu có chút mất mặt nên mới rống bọn hắn mà?!

Lâm Thế Bưu thật có chút xấu hổ, chính mình cường ngạnh kéo cô bé người ta đi theo hắn, lo lắng cô bé gặp phải nguy hiểm, không nghĩ tới cuối cùng dùng lý do đó làm có thoái thác thật đúng trở thành sự thật, chính mình thật được nhờ người ta cứu.

Nghĩ vậy, Lâm Thế Bưu một trận hoảng sợ, nếu không kiên quyết giữ Ôn Dao lại, đám người bọn hắn chính là có đi không về.

Cho nên, hắn đây là có lòng tốt nên được báo tốt sao?

Trong lòng Lâm Thế Bưu thay đổi qua vô số ý niệm, chờ hắn ngẩng lên nhìn lại, chính mình đã đi đến cách Ôn Dao khoảng hai mét.

Nhìn thấy sau lưng Ôn Dao dây leo biến dị khổng lồ kia giương nanh múa vuốt, Lâm Thế Bưu vẫn ngừng bước, hắn không được tự nhiên nhẹ ho hai tiếng, hỏi: "Dao Dao sao cháu lại tới đây?"

Ôn Dao giương mắt nhàn nhạt nhìn hắn, không muốn trả lời vấn đề ngu ngốc như vậy, Ôn Dao quay đầu, lần nữa ngưng tụ quả cầu nước áp súc ném ra ngoài, nổ tung một cái hố to.

"Bốp~!"

Lâm Thế Bưu cảm thấy bên phải có một trận gió đảo qua, quay đầu nhìn lại, một con Zombie từ trên không đánh về phía hắn bị nhánh dây đập bay, sau đó bị một nhánh dây khác theo sát từ trên xuống xuyên thấu qua đầu.

Lâm Thế Bưu nghĩ nghĩ, đối với Mạn Mạn nói: "Cảm ơn", Mạn Mạn ngạo kiều vặn vẹo uốn éo thân thể của mình, duỗi ra một nhánh dây cuốn hắn lên.

Cả người Lâm Thế Bưu cứng đờ, hắn nhìn thoáng qua Dao Dao, tận lực để bản thân bình tĩnh lại, không có làm ra hành động phản kháng nào.

Quả nhiên, Mạn Mạn chỉ kéo hắn vào bên trong, đưa hắn vào vòng bảo hộ của nó.

Đợi Mạn Mạn buông Lâm Thế Bưu ra, hắn lén lút thở phào một cái, bị một dây thực vật biến dị vòng quanh như vậy, đặc biệt trên nhánh dây kia còn có gai nhọn hoắt màu đỏ tươi, không khẩn trương là không thể nào.

Hắn bình phục tâm tình của mình, chân thành nói với Ôn Dao: "Dao Dao, bác cảm ơn cháu đã cứu mạng!"

Ôn Dao bình tĩnh nhẹ gật đầu, biểu thị mình đã biết.

Nhìn thấy Ôn Dao xụ mặt làm ra dáng vẻ tiểu đại nhân, Lâm Thế Bưu không khỏi vui vẻ, hắn lắc đầu, có chút bùi ngùi mãi không thôi: "Cháu thật đúng là con gái lão Ôn, lúc trước cha cháu đã cứu bác, bác nói lời cảm ơn, cha cháu cũng vô cùng bình tĩnh, giống như làm một việc nhỏ không có ý nghĩa gì, chính là lúc trước cha cháu cười có chút thấm người."

"À."

Ôn Dao nhàn nhạt à một tiếng, Ôn Dao tuyệt không thừa nhận chính mình có cái gì giống lão hồ ly kia!

"Dao Dao, ba mẹ cháu và cháu đều đã cứu mạng bác, cái khác không nói nhiều, về sau cháu có chuyện gì cũng có thể tới tìm bác, bác thiếu nợ cháu một cái mạng!"

Ôn Dao tùy ý gật đầu, trong lòng nghĩ nếu mình muốn lấy mạng bọn họ thì sao, Ôn Dao chỉ mang theo bọn Tiểu Tiểu còn phải cố gắng để dành khẩu phần lương thực nữa đấy.

Nhìn Ôn Dao biểu lộ không đếm xỉa gì đến, Lâm Thế Bưu cười cười bất đắc dĩ, cô nhóc này không hiểu cũng không sao, chính hắn nhớ rõ là được rồi!

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi bọn họ nói với nhau vài câu, cuộc chiến đã tiến vào giai đoạn cuối cùng, đa phần Zombie đã bị bọn Ảnh Điệp giải quyết, cũng có không ít Zombie bị đạn nước nổ của Ôn Dao làm mất đi năng lực hành động nằm trên đất không ngừng giãy dụa, mà đám tiểu đệ Lâm Thế Bưu lập tức tiến lên bổ thêm một đao cuối cùng.

Tiểu Tiểu bắt đầu suиɠ sướиɠ đi đào tinh hạch, những người khác sau khi hai mặt nhìn nhau, cũng gia nhập đội ngũ đào tinh hạch.

Xa xa Đại Hoàng chiến đấu cũng Zombie biến dị còn chưa kết thúc, trên người Đại Hoàng có không ít da lông bị điện đốt cháy biến thành màu đen, nghiêm trọng nhất chính là phía sau chân phải có một khối lớn thịt bị lôi điện đốt cháy đen, thậm chí khiến hành đồng của Đại Hoàng có chút bất tiện.

Mà tình huống con Zombie kia càng thêm không xong hơn Đại Hoàng, toàn bộ cánh tay trái đã bị chặt đứt, trên người càng hiện đầy miệng vết thương lớn nhỏ, nhưng chỉ cần cổ không bị chém đứt, nó vẫn có thể vui vẻ như trước.

"Dao Dao, không đi hỗ trợ sao?"

Nhìn thấy chỉ còn bên đó chiến đấu, Lâm Thế Bưu nhịn không được hỏi.

"Không cần, nó có thể giải quyết."

Ôn Dao lắc đầu, trước kia Đại Hoàng chủ yếu đánh nhau với thú biến dị là nhiều, kinh nghiệm chiến đấu với Zombie không phong phú như Tiểu Tiểu, cho nên lần này mới ăn thiệt thòi nhiều ám toán như thế, đánh thêm nhiều lần là tốt rồi.

Ảnh Điệp từ từ đi đến gần Ôn Dao, Lâm Thế Bưu nhìn thấy bộ dáng Ảnh Điệp, thiếu chút nữa nhận không ra.

Ánh mắt lăng lệ ác liệt lãnh khốc kia cũng không cần nói, trên mặt, khắp trên người đều là máu đen Zombie, cũng có không ít óc hư hư thực thực hồng hồng, cả người ra ra mùi hôi thối hun người.

Nhìn kỹ, mới phát hiện cô ấy cũng không phải lông tóc không tổn hao gì, bên ngoài làn da có rất nhiều vết thương xanh xanh tím tím. Thậm chí có chỗ bị Zombie cào rách.

Bên má phải còn có một đường vết thương nhỏ vụn rướm máu, nhưng Ảnh Điệp cứ thế không rên một tiếng, giống như không cảm thấy đau đớn.

Ảnh Điệp đi đến trước mặt Ôn Dao, xoay người nhặt lên ba lô bị vứt trên mặt đất, quay người đi về hướng nhà kho đằng sau.

Một lát sau mới đi ra, mà cô ấy đã đổi quần áo trên người, vết máu đen trên mặt đã rửa sạch rồi, lộ ra khuôn mặt tú lệ, càng quan trọng hơn là, nét mặt của cô thay đổi hẳn, nhíu chặt lấy lông mày, giống như nhẫn nại chịu đựng đau đớn, đi đường cũng có chút thất tha thất thểu, trên đùi có lẽ bị thương.

Đây là chuyện gì xảy ra? Làm sao giống như thay đổi thành người khác vậy?

Lâm Thế Bưu nhìn Ôn Dao, đem lời vừa tới miệng nuốt trở vào, chuyện còn chưa biết rõ trước vẫn nên đừng tùy ý mở miệng thì tốt hơn.

Ngữ Điệp nhịn đau chậm rãi đi tới, trong lòng cô không ngừng quở trách Ảnh Điệp, cái này cũng quá dốc sức liều mạng rồi, nhìn thấy dao găm dùng tốt, quả tthấy giống như không muốn sống xông vào đống xác chết, Ảnh Điệp chính mình không có cảm giác, nhưng đến phiên cô phải thừa nhận tất cả đau đớn cùng sự suy yếu của thân thể đấy!

Đáng tiếc Ảnh Điệp bởi vì quá mức hưng phấn, tiêu hao quá nhiều, đợi đến khi Ngữ Điệp tiếp nhận thân thể cô ấy đã rơi vào ngủ say, cũng không nghe được Ngữ Điệp lải nhải rồi.

Lúc cố gắng đi nhanh đến bên người Ôn Dao, Ngữ Điệp thật sự là nhịn không được rồi, cả người bắt đầu đi ngược về một bên khác.

Lâm Thế Bưu thấy thế vội vàng vươn tay ra đỡ, có điều tốc độ Mạn Mạn nhanh hơn, nhánh dây leo thật dài cuốn lấy, liền kéo cô đến bên cạnh của mình, còn dùng ba nhánh dây leo khác tạo thành một chiếc ghế thoải mái cho cô ngồi dựa vào, thấy thế Lâm Thế Bưu chậc chậc kêu kỳ lạ.

Mà lúc này bên kia Đại Hoàng cũng đã chiến đấu xong, Đại Hoàng dùng thân người bị điện tiêu vài khối lần nữa trả giá mới giết chết được con Zombie biến dị, hơn nữa hung hăng đem móng vuốt cắm vào đầu Zombie, móc ra tinh hạch, còn dùng vô số lưỡi dao gió cắt toàn bộ Zombie thành từng mảnh, quả thật chính là hành hạ thi!

Làm xong tất cả, Đại Hoàng mới giải hận, quay người từng bước cà nhắc đi đến bên người Ôn Dao, ủy khuất xông đến chủ nhân nhà mình làm nũng.

Ôn Dao cẩn thận kiểm tra vết thương trên người Đại Hoàng, xác định không quá mức nghiêm trọng, bản thân Đại Hoàng cũng có thể từ từ khép lại, sau đó sờ lên đầu nó trấn an, sau đó đút vài viên tinh hạch vào trong miệng của nó.

Đại Hoàng một ngụm nuốt xuống, thoả mãn liếm đầu lưỡi, đem tinh hạch hệ lôi đào được trước đó giao cho Ôn Dao.