Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 184: Được Cứu



Cả đám người Lâm Thế Bưu yên tĩnh ngồi ngẩn người bên cạnh khung hàng hóa trong kho hàng, bên trong tối đen một mảnh, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt lọt vào từ khe hở dưới đáy cánh cửa.

Trên mặt mỗi người đều biểu lộ trầm trọng, âm thanh Zombie va chạm vào cánh cổng càng ngày càng lớn, thậm chí bọn hắn còn cảm giác được toàn bộ nhà kho đều bị lắc lư, giống như một giây sau sẽ sụp đổ.

"Cũng không biết Lại Tử bọn hắn thế nào rồi..." Có người nhẹ giọng thầm nói: "Bọn hắn có thể chạy ra được cũng tốt, cũng không thể toàn bộ mắc ở đây."

"Tôi để Tiểu Úc lưu ở bên ngoài, nói cho hắn biết nếu như chúng ta không ra được, muốn hắn thông báo bọn Lại Tử mau chạy đi, cũng dẫn theo hai đứa nhỏ đi."

Lâm Thế Bưu một bên lau sạch súng máy trong tay một bên giải thích.

"Vậy cũng tốt, ít nhất còn có người trở về báo tang, cũng không biết sau này con gái của tôi làm sao bây giờ..."

"Yên tâm đi." Lâm Thế Bưu vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Tôi đã dặn dò Tiểu Úc rồi, bảo hắn và A Long về sau chăm sóc tốt mọi người."

Nói xong lời này mọi người lần nữa trầm mặc, bọn hắn không sợ chết, sợ chính là sau khi chết người nhà của mình không có người chiếu cố cùng bảo hộ...

"Lão đại, anh nghe, âm thanh hình như đã ngừng rồi."

Quả thật đúng như vậy, bên ngoài tiếng va chậm vào cửa cổng đã không còn, im ắng, dường như những gì bọn hắn cảm nhận trước đó đều là ảo giác.

"Sẽ không phải Zombie đều đi đi hết rồi chứ?!" Có người kinh hỉ nói.

"Chắc không đâu..."

"Tôi đi xem."

Diệp Tử đứng lên, vỗ vỗ bụi trên mông, rón ra rón rén đi đến trước cổng chính, nằm rạp trên mặt đất cố sức nhìn xuyên qua bên dưới khe hở để nhìn ra bên ngoài.

Những người khác ngừng thở, trái tim đập bang bang trong lồng ngực, ánh mắt mở to nhìn chằm chằm vào động tác Diệp Tử, thậm chí có người căng thẳng nuốt nước miếng, bọn hắn đều hy vọng Zombie đi thật.

Nhìn nửa ngày, Diệp Tử đột nhiên nhảy dựng lên, xoay người lộ ra một nụ cười tươi rói, kinh hỉ hô lên: "Thật sự không nhìn thấy, chúng ta..."

"Bành!"

Tiếng nổ mạnh cực lớn vang lên, cánh cửa sau lưng Diệp Tử nổ tung ra, lực phản chấn đánh lên người Diệp Tử khiến cả người hắn tung lên, nặng nề va mạnh lên khung hàng hóa, bắn ngược ngã trên mặt đất.

Phần lưng của hắn bị cháy đen, bên trên còn có ánh điện màu lam lập lòe, nằm rạp trên mặt đất cũng không nhúc nhích.

"Diệp Tử!"

Có người tiến lên muốn xem xét thương thế của hắn, Lâm Thế Bưu nâng tay phải lên ngăn cản ánh sáng đột nhiên xuất hiện làm ngăn cản tầm nhìn, đợi đến khi tro bụi rơi xuống, hắn rốt cuộc thấy rõ người làm nổ tung cánh cửa cổng.

Không phải cứu binh, dưới ánh sáng phản quang xuất hiện ở cửa ra vào chính là con Zombie biến dị kia, phía sau nó đông nghẹt tất cả đều là Zombie.

Tất cả mọi người trong lòng một trận tuyệt vọng, nhiều Zombie như vậy, bọn hắn căn bản xông không qua nổi, nhà kho chỉ có một cánh cổng, bọn hắn đã bị vây chết ở chỗ này rồi!

"Móa nó, liều mạng với chúng!"

"Đúng vậy! Liều mạng! Chết cũng phải nhiều kéo thêm mấy cái đệm lưng!"

Mọi người cầm súng cầm súng, phóng thích được dị năng thì phóng thích dị năng, chuẩn bị liều chết đánh cược một lần.

Zombie biến dị hệ lôi cười toe toét mở miệng rộng lộ ra hàm răng sắc bén với mọi người, nó rất hưng phấn, đã thật lâu không có người được mùi thịt tươi sốt thế này, lần này có thể ăn no nê một trận rồi!

Chung quanh Zombie cấp thấp trở ngại uy áp của Zombie biến dị mà không dám lên trước, chỉ có thể phát ra từng đợt gầm gừ với bọn người Lâm Thế Bưu, nước miếng đục ngầu không ngừng nhỏ giọt xuống, trong ánh mắt nhìn bọn hắn tràn đầy ánh hào quang.

"Tách tách tach"

Lâm Thế Bưu bọn hắn dẫn đầu bắt đầu tấn công, một bên mượn khay chứa đồ che lấp lui về phía sau, một bên nổ súng về hướng Zombie ở cửa ra vào.

Cánh cổng nổ tung lộ ra một khoảng trống có thể tiến vào một lúc hai con Zombie, bọn hắn tập trung tất cả hỏa lực ở chổ đó, ngăn cản Zombie tiến vào.

Dày đặc hỏa lực tấn công cộng thêm dị năng công kích, nơi đó từng đám Zombie bắt đầu ngã xuống, nhưng chúng không sợ hãi, dưới sự dụ hoặc của đồ ăn cùng Zombie đẳng cấp cao đem ra sử dụng người trước ngã xuống, người sau tiến lên nhào đến bọn người Lâm Thế Bưu.

"Lão đại, đạn dược không đủ rồi! Dị năng cũng không còn bao nhiêu! Làm sao bây giờ?!"

Thế công mạnh mẽ hữu hiệu nhất dựa vào cũng đồng dạn tiêu hao đạn dược và dị năng, chiếu theo tốc độ này, bọn hắn chống đỡ không được bao lâu.

Lâm Thế Bưu cắn chặt hàm răng, trên cổ cùng tay gân xanh muốn bạo nổ, hắn khàn giọng quát lớn: "Tiếp tục! Không được ngừng!"

"Rầm rầm rầm!"

Ngay vào lúc bọn người Lâm Thế Bưu bắn hết viên đạn cuối cùng, dùng hết tất cả dị năng, vào lúc có bảy tám con Zombie xông vào nhà kho, ngoài cửa một lần nữa truyền đến tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc.

Bầy zombie bên ngoài nhà kho cũng bắt đầu bạo động... dường như nhận phải công kích, vốn Zombie biến dị đang đứng đằng sau cũng không thấy bóng dáng.

Xảy ra chuyện gì?

Đây là nghi vấn dưới đáy lòng tất cả mọi người, Lâm Thế Bưu phun mạnh một bãi nước miếng xuống mặt đất, hét lớn: "Các anh em! Giết ra ngoài! Có người tới cứu chúng ta rồi!"

Lâm Thế Bưu cũng không biết bên ngoài có phải có cứu binh đến hay không, bọn Lại Tử đến cứu người hay là người khác đến nơi này, hắn chỉ biết bây giờ các anh em cần có chính là hy vọng, có thể thấy được hy vọng, như vậy mới có thể chống đỡ cho bọn hắn tiếp tục chiến đấu xông lên phía trước.

Quả nhiên, nghe được có thể cứu binh đến rồi, ánh mắt tất cả mọi người đều phát sáng, vốn cả người mệt mỏi không chịu nổi dường như bắn ra sức mạnh vô hạn.

Bọn hắn cầm lấy vũ khí bên người, hung hăng xông lên đánh về phía Zombie tiến vào nhà kho.

Chờ bọn hắn giải quyết xong tất cả Zombie tiến vào nhà kho, mới phát hiện cửa ra vào đều không còn Zombie, chỉ có chồng chất ở đằng kia một đống thi thể, mà bên ngoài nhà kho không chỉ có tiếng nổ mạnh dữ dội, còn có tiếng rống giận dữ của lão hổ.

"Dao Dao?!"

Nghe được âm thanh lão hổ, trong lòng Lâm Thế Bưu lộp bộp một trận, không phải cô nhóc đó chạy đến đây rồi chứ!

Hắn đẩy người bên cạnh ra, lảo đảo chạy ra bên ngoài cửa, những người khác thấy bộ dáng lão đại, cũng không kịp nghĩ nhiều, cuống quít đi theo.

Chạy tới cửa, xuyên qua chỗ nổ tung cao đến đầu, hắn thấy được một màn làm cho người không dám tin.

Ôn Dao đứng ở nhà kho cách đó không xa, tay phải nâng một một quả cầu nước to bằng nắm tay người trưởng thành, sau khi hướng lên tung tung vài cái, tùy ý ném vào bên trong bầy Zombie khá dày đặc: "Ầm" phát ra một tiếng vang thật lớn, nổ tung một mảng lớn Zombie.

Mà phía sau Ôn Dao đứng sừng sững một cây thực vật biến dị cực lớn, tám nhánh cây tráng kiện không ngừng bay múa, đánh bay tất cả Zombie có ý đồ đến gần, toàn bộ 360 độ không góc chết bảo vệ Ôn Dao.

Bên trong bầy Zombie còn có một bóng dánh quỷ mị hư vô di động rất nhanh, đến mức Zombie nhao nhao ngã xuống đất, đáng sợ nhất chính là, ngã xuống đất đồng thời cổ chia lìa, quả thật giống như cắt lúa mạch!

Bên kia có một con Đại Bạch xà vung hoan trong đống xác chết, băng trùy bay vùn vụt bốn phía, đồng thời dùng nó làm trung tâm, mặt đất có băng sương không ngừng hướng lan tràn ra phía ngoài, dưới sự ảnh hưởng của hàn băng, hành động của Zombie đều chậm chạp cả rồi.

Mà ở trên đất trống phía xa, một con hổ biến dị đang đánh túi bụi cùng Zombie biến dị, cuồng phong gào rít giận dữ, lôi điện giao thoa, căn bản không thể tới gần.

Nhìn xem trận này nghiêng về đúng một bên, thế cục hoàn toàn nghiền áp, đoàn người Lâm Thế Bưu đều ngây ngẩn cả người, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể tin chính mình lại được hai cô bé mang theo thú biến dị cứu!