Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 181: Mánh Khóe



【Chủ nhân, chị yên tâm đi, ngọc bội kia có thể ngăn cách thần thức, cho dù cô bé đó có tinh thần lực cường thịnh cũng không thể phát hiện ra được. 】

Vân Lưu vội vàng trấn an chủ nhân của mình, nó thật sự không hiểu vì sao chủ nhân lại khẩn trương như vậy, cô bé kia ngoại trừ ngoại trừ tinh thần lực mạnh ra cũng không có gì, chỉ cần cẩn thận một chút là được rồi.

Trên xe từ từ nhắm mắt giả bộ ngủ, phòng ngừa Lâm Thế Bưu hỏi không ngừng khóe miệng Ôn Dao có chút vểnh lên.

Quả thật Ôn Dao không phát hiện Vân Lưu tồn tại trong ngọc bội, nhưng Ôn Dao phát hiện được cái khác.

Hiện tại trong trời đất tràn ngập loại năng lượng này, nếu như không chủ động hấp thu thì chúng chỉ biết tồn tại rời rạc trong không gian.

Mà Ôn Dao phát hiện ra, những năng lượng kia thời điểm tiếp cận cô gái đó, sẽ bị ngọc bội đeo trên cổ cô ấy hấp thu, sau đó tản ra một loại năng lượng mới, loại năng lượng này sẽ từ từ tiến vào thân thể người đeo.

Hơn nữa năng lượng ngọc bội kia tản mát ra rất kỳ lạ, hoàn toàn khác hẳn năng lượng hiện tại, cũng không giống với nguyên tố ma pháp của đại lục Ella.

Ôn Dao có thể cảm giác được năng lượng này rất thuần túy, có chút chấn động cùng loại với nguyên tố năng lượng ít ỏi nguyên bản trên trái đất.

Đây là năng lượng gì? Là xuất hiện trên trái đất sao? Có phải cũng là đến từ thế giới khác hay không?

Vật này khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của Ôn Dao, cho nên Ôn Dao mới chịu theo chân bọn họ đi một đoạn đường, ngược lại Ôn Dao không muốn chiếm thành của mình, chỉ hy vọng biết rõ đây là vật gì.

An Ninh làm sao cũng không nghĩ ra, Vân Lưu vốn có lòng tốt muốn đem linh khí phát ra từng chút một dùng để cải thiện thân thể An Ninh, cuối cùng lại bị người ta phát hiện mánh khóe.

Vừa rồi lúc An Ninh trao đổi cùng linh khí, linh khí vận chuyển biến hóa rất nhỏ, mà sự biến hóa này đã bị Ôn Dao bắt được, xem ra thứ này thật sự rất thú vị...

Ôn Dao phóng thích tinh thần lực cẩn thận quan sát toàn bộ đoàn xe, từ bên trong vài câu nói chuyện của bọn hắn, Ôn Dao biết rõ nhiệm vụ lần này của bọn hắn là thành phố Cố Hoài bên này. Có mấy nhiệm vụ, đều là căn cứ phát ra tuyên bố nhiệm vụ tư nhân, dự định hoàn thành trong nội thành thành phố Cố Hoài.

Có thu thập vật tư, có thu thập tư liệu, còn có tìm người —— tuy bọn hắn đều cho rằng người nọ có lẽ đã lành ít dữ nhiều rồi.

Chính vì có mấy nhiệm vụ, cho nên mới tụ tập vài tiểu đội, đều do Tần Thiếu Minh thống nhất chỉ huy.

Đoàn xe đang chạy trên đường cái lớn, phía trước từ từ xuất hiện càng ngày càng nhiều Zombie hơn, mà kinh nghiệm chiến đấu của bọn hắn phong phú, sau khi dị năng giả giết chết Zombie còn có người đặc biệt đi đào tinh hạch, tinh hạch thống nhất bảo quản, phối hợp ăn ý, xem ra hợp tác không chỉ một lần rồi.

Đại Hoàng nhìn thấy những con Zombie kia cũng có chút rục rịch, nhưng đều bị Ôn Dao cảnh cáo rồi, lúc có nhiều người như vậy vẫn nên ít xuất hiện thì tốt hơn.

Chạy được gần ba giờ sau, cuối cùng bọn hắn cũng đã đến ngoại thành thành phố Cố Hoài, Tần Thiếu Minh để cho mọi người ngừng xe, triệu tập mấy đội trưởng phân phối nhiệm vụ.

Ngay từ đầu Ôn Dao ngồi trên xe, sau đó nhìn thấy người gọi là An Tử kia lôi kéo một thiếu niên ôm ván trượt tiến lại gần Đại Hoàng, dường như rất tò mò về Đại Hoàng.

Thiếu niên ôm ván trượt kia Ôn Dao còn nhớ rõ, lúc ấy bọn họ rời khỏi nhà hắn còn đuổi theo phía sau xe nhà cô cầu cứu, nhưng khi đó cha Ôn coi như không nghe thấy, không để ý, thì ra được bọn hắn cứu.

Mắt thấy Ngữ Điệp có chút không biết làm sao, mà Đại Hoàng cũng bị phiền đến nổi sắp nổi đóa rồi, Ôn Dao mở cửa xe xuống xe, chậm rãi từ từ đi về phía bọn họ.

Phan Tễ thật sự muốn khóc rồi, anh An Tử làm sao lại cố chấp với con hổ biến dị này như thế chứ? Rõ ràng trước đó bị đè bẹp dí! Hiện tại còn muốn tiến đến gần bên này, không thấy hổ biến dị kia sắp nổi giận rồi sao! Hắn còn muốn sống thêm vài năm, không muốn chết trong miệng thú biến dị đâu!

Trong lòng An Tử ngứa ngáy lắm, từ nhỏ cậu cảm thấy rất hứng thú với mãnh thú, đặc biệt thích xem các loại tiểu thuyết thu phục chiếm được ma thú hoặc linh thú làm sủng vật, thường xuyên tưởng tượng mình chính là nhân vật chính, bên người có một đống lớn khế ước thú như vậy.

Tận thế có thú biến dị hung mãnh như vậy, nhưng căn bản rất khó thuần hóa, trong căn cứ đa phần đều là chó biến dị và mèo biến dị, còn thấy mang theo côn trùng biến dị nữa, lại chưa từng nhìn thấy hổ biến dị thế này, cậu thật sự rất muốn sờ thử một phát nha!

Đại Hoàng nằm rạp trên mặt đất bị ánh mắt An Tử nhìn có chút căm tức rồi, ánh mắt thú hai chân kia là ánh mắt gì? Lão thế này mà dám nhìn nó, đây là đang khiêu khích Hoàng đại gia nó sao!

Đại Hoàng đang chuẩn bị Sư Tử Hống, thời điểm chuẩn bị giáo huấn thằng nhóc này một chút, một đôi bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ chân trước của nó.

Nghe được hơi thở quen thuộc, Đại Hoàng lập tức yên tĩnh trở lại, nó cúi đầu xuống, cọ xát chủ nhân của mình.

Ôn Dao ở một bên thuận lông cho Đại Hoàng, vừa ngẩng đầu nhìn về An Tử, An Tử bị đôi mắt to như bồ đào nhìn có chút chột dạ, muốn sờ sủng vật của người ta lại bị chủ nhân bắt gặp thật quá xấu hổ mà.

An Tử ngại ngùng cào cào tóc, mặt dạn mày dày lôi kéo làm quen với Ôn Dao: "Em là Dao Dao đúng không, trước đó nói chuyện với em em cũng không trả lời, có phải em không nhớ rõ anh không? Sau tận thế vài ngày chúng ta có gặp nhau trước nhà em đấy! Nghe nói ba em là người cứu anh, anh vẫn muốn nói lời cảm ơn mà không có cơ hội đây này."

Thấy Ôn Dao chỉ nhỉn hắn mà không nói lời nào, hắn lần nữa cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm: "Ấy... Con hổ biến dị này có tên chưa?"

Tuy trước đó hắn bị bổ nhào vào, lúc hoảng hốt có nghe Ôn Dao gọi "Đại Hoàng", nhưng cậu không muốn tin tưởng hổ biến dị cao lớn uy mãnh như vậy lại cùng tên với mấy con chó đất kia.

"Đại Hoàng."

Nghe cái tên như chó nhỏ mèo con như thế, An Tử quả thật vô cùng đau đớn, chẳng lẻ không nên gọi "Xích Diễm" "Ngạo Thiên" gì gì đó sao? Như vậy mới xứng với hình tượng bá khí như vậy chứ, thế mà lại có một cái tên bỏ đi như thế cũng quá không nên rồi!

Đại Hoàng lạnh lùng nhìn An Tử, tuy nó cũng không thích cái tên này, nhưng ai kêu lúc ấy hình thức không do hổ chứ, nắm đấm không lớn bằng đối phương cũng chỉ có thể nghe lời. Nhưng nó có thể không thích, người khác không thể ghét bỏ! Nếu cậu dám nói cái tên này có một chút không tốt, nó nhất định cắn chết cậu!

An Tử còn muốn nói điều gì, phía sau lưng đã bị người vỗ mạnh một cái, thì ra đã phân phối nhiệm vụ xong, Lâm Thế Bưu trở về rồi.

"An Tử, cậu tìm cháu gái tôi làm gì đó?"

Lâm Thế Bưu lớn tiếng hỏi, ánh mắt nhìn An Tử mười phần cảnh giác.

"Ah... Không có gì, trước kia tôi đã từng gặp Dao Dao, tôi chỉ đến chào hỏi thôi, ha ha." An Tử gãi gãi lỗ tai, không được tự nhiên trả lời.

Lâm Thế Bưu hoài nghi nhìn cậu, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: "Thế thì đã xong, cũng cần phải trở về, đội trưởng các người đang chờ cậu trở về làm nhiệm vụ đấy."

An Tử lưu luyến không rời liếc nhìn Đại Hoàng, cuối cùng bị Phan Tễ nhìn không được lôi đi.

"Dao Dao, đừng tùy tiện nói chuyện cùng người xa lạ, trong tận thế lòng người khó dò, mọi thứ đều phải cẩn thận, không được quá nhẹ dạ dễ dàng tin tưởng người khác." Lâm Thế Bưu cằn nhằn nói liên miên bên tai Ôn Dao, hắn cảm thấy hắn đây quá tốt bụng rồi, lần sau nhìn thấy hai vợ chồng Ôn Trác nhất địch phải khoe thành tích của mình mới được.

Ôn Doa thật muốn nói: thật ra tôi đối với bác cũng chưa quen thuộc lắm đâu...