Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 180: Cùng Đi Thôi



Ôn Dao không nói chuyện, cô cảm thấy có nói nhiều hơn nữa cũng không bằng hành động thực tế khiến người ta tin phục.

Tay vung lên, Đại Hoàng nhận được mệnh lệnh đánh mạnh về phía Lâm Thế Bưu, Lâm Thế Bưu chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, chính mình đã bị đẩy ngã lăn ra đất, chân trước hổ biến dị đè chặt trên ngực của mình, làm cho hắn căn bản không thể động đậy.

"Trời!"

Hắn đã nghe phía sau truyền đến âm thanh đội viên của hắn hô lớn, cố sức cử động cổ để quay đầu nhìn lại, hắn chỉ có thể nhìn thấy đội viên của mình đều bị đánh ngã trên mặt đất, mà động thủ chính là cô bé đứng sau lưng Dao Dao.

Tần Thiếu Minh ngăn cản An Tử muốn tiến lên, từ góc độ của bọn hắn nhìn, chính là hổ biến dị này dẫn đầu bổ nhào về phía Lâm Thế Bưu, đồng thời cô bé khác hóa thành một đường bóng đen xông về mười mấy người cách đó không xa, chỉ khoảng mấy hiệp đã đánh ngã tất cả mọi người xuống đất.

Dĩ nhiên bọn hắn không có phòng bị, nhưng cô bé kia lăng lệ ác liệt động tác quả quyết cũng không phải người bình thường có thể nhìn rõ, Tần Thiếu Minh có thể nhìn ra, động tác chế địch của cô có không ít đến từ quân đội, hơn nữa còn là trải qua huấn luyện kỹ càng, hắn càng thêm hiếu kỳ với thân phận của các cô rồi.

Lâm Thế Bưu nằm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Ôn Dao đi đến bên cạnh hắn ngồi xổm xuống, sau đó giọng điệu không sợ hãi hỏi một câu: "Như vậy đi được rồi hả?"

Được rồi, Lâm Thế Bưu đã hiểu, cô bé đây là nói không cần lo lắng cho các cô, thực lực của các cô đầy đủ có thể một mình đi ra ngoài rèn luyện trải nghiệm rồi. Nhưng nghĩ như thế nào hai cô bé một mình ở bên ngoài không an toàn, hơn nữa ở trong tận thế lòng người khó lường, đứa trẻ chưa thấy qua các mặt của xã hội, bị lừa gạt thì làm sao bây giờ?

Lâm Thế Bưu cảm thấy nếu như mình không biết thì cũng thôi đi, hắn cũng sẽ không mệt tâm quản khỉ gió gì, ở trong tận thể bản thân cũng chẳng quan tâm rồi, cần gì đi quản chuyện của người khác.

Nhưng cô bé này không phải những người khác, nói như thế nào hắn và cha mẹ của nàng cũng là giao tình sinh mạng, cứ như vậy bỏ mặc cô mặc kệ thì lương tâm hắn bất an!

Trong đầu Lâm Thế Bưu trăm chuyển ngàn chuyển, cuối cùng hắn lộ ra tươi cười hơi có chút nịnh nọt với Ôn Dao: "Dao Dao thật lợi hại, nếu không như vậy đi, dù sao cháu cũng là trải nghiệm rèn luyện, nếu không trước đi cùng bác làm nhiệm vụ? Cháu lợi hại như thế, nói không chừng còn có thể giúp đỡ chúng ta nữa."

Bàn tính Lâm Thế Bưu đánh canh cách, như thế nào cũng phải đem cô bé này nhìn chằm chằm bên người mới được, có thể mang trở về căn cứ thì càng tốt, thật sự không được ít nhất có thể chăm sóc một thời gian ngắn, đến lúc đó nếu quả thật phát hiện đứa nhỏ này không cần hắn quan tâm, thì để các cô tự mình hành động cũng không muộn.

Nghe lời Lâm Thế Bưu nói... Ôn Dao không mở miệng, cô giương mắt nhìn về hướng đám người Tần Thiếu Minh bên kia, tròng mắt chuyển lòng vòng, nhẹ gật đầu.

Thế mà lại đồng ý?!

Lâm Thế Bưu còn tưởng rằng phải tốn nhiều miệng lưỡi đây, không nghĩ đến cô nhóc này lại đồng ý rồi, là vì hắn khoa trương khen cô lợi hại, nói cần sự trợ giúp của cô? Quả nhiên, bé con thật là dễ dụ mà.

Ôn Dao bảo Đại Hoàng thả Lâm Thế Bưu, hắn vỗ vỗ bụi đất trên quần áo, nói với Ôn Dao: "Dao Dao, cháu ở nơi này đợi một chút, bác đi nói một tiếng với người phụ trách hành động lần này."

Nhiệm vụ lần này tuy nói không phải có cơ mật gì, nhưng cũng rất trọng yếu, hắn vẫn phải nói cùng Tần Thiếu Minh đấy.

Nhìn Lâm Thế Bưu đi đến hướng bên kia, Ảnh Điệp đi tới giọng điệu không tốt hỏi thăm: "Tại sao phải cùng đi?"

Cô phiền chết những người này rồi, đang tốt lành tại sao phải đi theo đám người bọn họ? Vướng chân vướng tay đấy!

Ôn Dao cúi đầu vuốt vuốt lông cho Đại Hoàng, Đại Hoàng híp mắt phát ra âm thanh gừ gừ đầy thoải mái. (Edit: chắc tiếng gừ gừ mỗi lần mèo được vuốt ve quá)

"Bởi vì..." Ôn Dao giương mắt nhìn về phương hướng Tần Thiếu Minh bọn hắn, bọn hắn đang tiến hành nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng đem ánh mắt nhìn về phía các cô bên này: "Bởi vì phát hiện thứ thú vị."

Đối với pháp sư mà nói, nhất thiết phải giữ vững hiếu kỳ cùng ham muốn tìm tòi đấy, mà bây giờ, có một việc khơi gợi lên khát vọng tìm tòi của cô, cô quyết định theo chân bọn họ một thời gian ngắn nhìn xem, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chính mình.

"A." Ảnh Điệp cười lạnh một tiếng, lòng hiếu kỳ hại chết mèo, cô muốn nhìn xem cô nhóc này làm như thế nào!

Không bao lâu sau Lâm Thế Bưu đi tới, hắn đã nói cùng Tần Thiếu Minh rồi, hai đứa nhỏ đi theo đội ngũ của hắn, an toàn gì đấy đều do bọn hắn phụ trách.

"Dao Dao, đi thôi."

Tiểu đội Lâm Thế Bưu tổng cộng mười ba người, lái ba chiếc xe, đàn ông một màu, không ít người để lộ cánh tay trần trụi, lộ ra hình xăm trải rộng toàn bộ khắp người.

Lâm Thế Bưu một lần nữa ra lệnh xuống, để Ôn Dao ngồi cùng một chiếc xe với hắn, mà một lần nữa nắm giữ thân thể Ngữ Điệp biểu thị cô ngồi trên lưng Đại Hoàng là được rồi. Cô sợ cô ngồi trên xe tràn đầy hơi thở lạ lẫm của đàn ông, Tiểu Ảnh sẽ không khống chế nổi mà chạy ra ngoài.

Toàn bộ đoàn xe lần nữa lên đường, xe tiểu đội Lâm Thế Bưu ở mặt sau cùng, Đại Hoàng chở Ngữ Điệp đi theo bên cạnh đám bọn hắn, với tốc độ này đối với nó mà nói quả thật quá chậm.

"Đội trưởng, anh làm sao đồng ý mang hai cô bé kia thế? Cho dù Lâm Thế Bưu lo lắng cho họ, kế bên này không phải có một căn cứ tư nhân sao, có thể để cho hai người đó đi đến đó, làm xong nhiệm vụ đón trở về là được rồi, đi theo chúng ta nói không chừng rất nguy hiểm."

Trong đội ngũ của Tần Thiếu Minh có người khó hiểu với việc này, bọn hắn không phải đi dạo chơi ngoại thành nha, nào có chuyện mang theo con nít chứ.

"Các người vừa rồi không phải nhìn thấy rồi sao, thực lực hai cô bé này cũng không yếu, nói không chừng còn lợi hại hơn các người đấy."

Phó Văn Bân vừa lái xe vừa trả lời, nhìn sang Tần Thiếu Minh ngồi bên ghế phụ với vẻ mặt trầm tư, hắn tiếp tục mở miệng: "Hơn nữa, đội trưởng làm như vậy tự nhiên là có dụng ý của anh ấy, các người cũng đừng đoán mò, cô bé người ta cũng không cần các người quan tâm."

Tần Thiếu Minh sở dĩ đồng ý với Lâm Thế Bưu, trừ hắn biết rõ thực lực cô bé không chênh lệch với bọn hắn, hắn càng muốn đạt được một ít tin tức về cha cô bé từ trên người cô bé đó, còn có Lâm Thế Bưu, xem ra có quan hệ không tệ với người đàn ông kia, cũng có thể thử điều tra.

Hắn vẫn rất để ý thân phận của người đàn ông kia, ngẫm lại hắn đồng ý yêu cầu, hy vọng khi đó đưa ra quyết định kia không phải là sai...

An Ninh ngồi trên xe cũng đồng dạng tâm thần không yên, tiếng cười nói của đội viên bên cạnh cô hoàn toàn không nghe thấy, rõ ràng đứa bé kia căn bản không biểu lộ gì, nhưng cô lại có cảm giác ánh mắt đứa bé kia nhìn cô có chút cổ quái, cũng không biết có phải do cô suy nghĩ nhiều hay không.

【Vân Lưu, em có phát hiện gì về cô bé kia hay không?】An Ninh hỏi trong đầu.

【Không có, chủ nhân, ngoại trừ cô ấy có tinh thần lực rất mạnh, không có mặt nào đặc biệt cả.】

【Thật sự cô bé đó không có khả năng phát hiện ra em?】An Ninh truy hỏi, vấn đề này có thể nói là điều cô lo lắng nhất.

Bởi vì trọng sinh, Vân Lưu từng nói qua tinh thần lực của cô mạnh hơn người bình thường rất nhiều, coi như dị năng giả tinh thần hệ cũng yếu hơn cô.

Mà cô nhớ rõ cuối năm tận thế năm thứ nhất, có người mới phát hiện dị năng giả có tinh thần lực đều mạnh hơn người bình thường, mà tinh thần lực có độ mạnh yếu có ảnh hưởng rất lớn đối với việc khống chế dị năng, tinh thần lực càng mạnh, khống chế dị năng lại càng thuận buồm xuôi gió.

Mà dị năng giả hệ tinh thần chính là tinh thần lực đã xảy ra dị biến, bọn hắn suy đoán người có tinh thần lực cường đại có khả năng xảy ra dị biến tinh thần lực một lần nữa, vậy là phát giác dị năng hệ tinh thần.

Đáng tiếc cho đến khi cô chết, nhân viên nghiên cứu đều không tìm được phương pháp hữu hiệu tăng cường tinh thần lực.

Mà bây giờ, cô bé khoảng mười tuổi kia, vậy mà lại có tinh thần lực mạnh hơn cô gấp mấy lần, đây là khái niệm gì? Quả thật chính là trọng sinh mấy lần chứ!