Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 179: Tâm Tính Thiện Lương Thật Mệt Mỏi Quá



Đi đâu?

Ôn Dao đại khái có thể cảm giác được cách nghĩ của An Tử, cho nên cô mới không muốn tiếp xúc cũng với những người này!

Bề ngoài trẻ con luôn làm cho mọi người cảm thấy cô cần phải được bảo vệ, đối với sự biểu đạt thiện ý của mọi người, tuy Ôn Dao cảm thấy không cần nhưng cũng không nói lời hung dữ trả lại, mà cô sẽ không uyển chuyển từ chối người khác!

Nhìn thấy cô bé lại không nói, An Tử cảm thấy có chút hao tổn tâm trí, trước đó tiếp xúc đã biết rõ đứa nhỏ này có khả năng mắc chứng tự bế, làm sao mấy tháng không gặp cũng vẫn là như vậy?

Phan Tễ giật giật An Tử, thời gian thật sự không còn kịp rồi! Anh làm sao vẫn cứ trò chuyện với người khác như vậy hả?!

An Tử đẩy tay của hắn ra, chuẩn bị không ngừng cố gắng, hắn cũng không tin, hắn với hình tượng anh hàng xóm nhà bên vẫn không thể làm cho cô bé này mở miệng nói chuyện?

"Các người đây là đang làm gì vậy hả!"

Chị Phỉ mặt lạnh từ phía sau đã đi tới, đều sắp phải lên đường, còn ở bên ngoài loạn lắc lư.

Hỏi xong vô ý thức giương mắt nhìn về phía đối diện An Tử, tối hôm qua hình dáng tổ hợp quái dị kia liền xuất hiện ở trước mắt —— là cô bé?

Trong lòng chị Phỉ có chút nghi hoặc, nơi này là nơi dã ngoại hoang vu, hai cô bé vị thành niên làm sao chạy đến đây rồi? Lại nhìn về phía đầu hổ biến dị cao lớn uy mạnh gần hai mét, cô nhớ rõ trước đó không phải rắn biến dị sao? Chỉ mới bao lâu mà đã thay đổi rồi?

Trong lòng chị Phỉ có ngàn vạn suy nghĩ, cô đối với sự xuất hiện đột ngột của hai người Ôn Dao ở đây luôn luôn chút ít hoài nghi, dù sao chuyện này cũng thật trùng hợp...

An Tử thấy chị Phỉ nhíu mày nhìn chằm chằm vào cô bé không nói lời nào, không khỏi tiến đến nhỏ giọng nói bên tai cô: "Chị Phỉ, nếu không chúng ta mang theo hai cô bé, đến lúc đó đưa hai cô bé trở về căn cứ, đâu thể nào cứ chạy loạn bên ngoài như vậy!"

Chị Phỉ trừng mắt liếc hắn một cái, không trả lời, hắn cho rằng bọn họ ra ngoại thành dao chơi sao? Còn mang theo cô bé nhà người ta, bọn hắn làm nhiệm vụ cũng không thể an toàn so với người ta ở một mình đấy.

Đang lúc chị Phỉ nghĩ đến làm sao mở miệng nói chuyện với Ôn Dao, Tần Thiếu Minh mang theo một đống người đã đi tới.

Thì ra nhìn thấy bọn An Tử nửa ngày không trở về, chị Phỉ cũng đi đến chỗ kia, đều vây quanh đứng trước căn nhà kia làm cho bọn hắn đều rất ngạc nhiên không biết đang làm gì thế, cho nên Tần Thiếu Minh dứt khoát đến đây, hắn cũng muốn nhìn xem đứa trẻ có thể nghiền ép tinh thần lực của Đồng Nghị đến tột cùng là thần thánh phương nào.

Nhưng, khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Dao vậy mà có chút ít ấn tượng, mặt Tần Thiếu Minh có chút đen, hắn không phải bất mãn với cô bé, hắn nhớ đến cha của cô bé này!

Nghĩ đến lúc ấy người đàn ông kia nói cho hắn biết vài chuyện, còn có trước đó hắn và người đàn ông kia đạt thành hiệp nghị, ánh mắt Tần Thiếu Minh tối ám, sau khi hắn đến căn cứ Hoa Trung có bóng gió hỏi thăm chú Ba một vài chuyện, dường như xác minh không ít chuyện người đàn ông kia nói là thật...

Hắn không muốn tin tưởng hắn vẫn luôn luôn sống trong một lời nói dối, đây cũng là nguyên nhân hắn không muốn trở lại căn cứ Hoa Bắc, hắn không biết làm thế nào đối mặt với người yêu thương hắn kia, người phụ nữ xem hắn làm chỗ dựa duy nhất của mình...

Còn có người đàn ông kia, tại sao anh ta biết rõ chuyện bí ẩn này? Hắn có ý đồ điều tra thân phận của anh ta, nhưng tận thế có rất nhiều chuyện bất tiện, cộng thêm hắn lại không muốn nói cho những người khác, cho nên căn bản cũng không tra được bất cứ chuyện gì.

Bây giờ nhìn thấy Ôn Dao, hắn vô ý thức liếc nhìn chung quanh, cũng không nhìn thấy những người khác.

Mà An Ninh đi theo Tần Thiếu Minh cùng đến cũng đang âm thầm đánh giá Ôn Dao, lần đầu tiên nhìn thấy hai cô bé, ánh mắt của cô dẫn đầu rơi vào trên người Ôn Dao, cô bé này có một loại khí chất đặc thù, cô cảm thấy cô bé này chắc là dị năng giả tinh thần lực kia rồi.

Làn da tái nhợt, mái tóc đen bóng mềm mại dài đến ngực, mắt to đen nhánh cơ hồ chiếm cứ nửa khuôn mặt, gương mặt không biểu tình nhìn bọn hắn, không biết vì cái gì, lại làm cho An Ninh cảm thấy quen thuộc, giống như đã từng gặp ở nơi nào.

Quần áo trên người rất sạch sẽ, áo ngắn tay màu xanh lam cùng với quần dài màu tối, giày thể thao trên chân đều không dính bao nhiêu bùn đất.

Trên bờ vai bên trái có một đoàn thực vật màu xanh sẫm, cổ tay bên phải còn giống như có một con rắn trắng nhỏ quấn quanh, cộng thêm hổ biến dị bên người, chẳng lẽ đứa nhỏ này là Tuần Thú Sư (bậc thầy thuần thú)?

Ở tận thế năm thứ hai, xuất hiện dị năng giả được xưng là Tuần Thú Sư, dị năng của bọn hắn dường như có thể câu thông cùng thú biến dị và thực vật biến dị, có thể trợ giúp nhân loại thu phục một vài thú biến dị, thậm chí có thể sai khiến được chúng nó thành lập khế ước tinh thần với kẻ thứ ba, trở thành khế ước thú của đối phương.

Loại dị năng giả này hắn là do dị năng giả hệ tinh thần nào đó tiến cấp lên đấy, đứa nhỏ này chính là dị năng giả đó?

Lại nhìn hai cô bé này tuy trên lưng đều mang ba lô to, nhưng An Ninh vẫn cảm thấy có chút không ổn, nghĩ nghĩ, thế này không phải rất giống lúc mình mang theo em trai ra khỏi thành phố sao! Xem ra, trong các cô có lẽ cũng có dị năng không gian rồi...

An Tử nhìn hai bên một chút, hắn không biết vì sao tất cả mọi người đều không nói, an tĩnh như vậy là muốn làm gì vậy?

Lúc này, một giọng nói đầy kinh ngạc thô lỗ từ phía sau vang lên: "Dao Dao?!"

Mọi người nhao nhao quay đầu lại, người của những tiểu đội khác thấy mọi người đều vây quanh ở nơi này, nên cũng tiến đến đây tham gia náo nhiệt. Đi tuốt ở đàng trước là người đàn ông trung niên có khuôn mặt tang thương, trên mặt có một vết sẹo dài từ chân mày bên trái kéo dài xuống đôi má bên phải, dáng người khôi ngô, là đội dị năng nổi danh ở căn cứ Hoa Trung —— đội trưởng đội Thiên Nhai: Lâm Thế Bưu.

Lâm Thế Bưu bước nhanh tiến lên, mà những người khác cũng nhao nhao nhường đường cho hắn, nhìn hắn vừa đi đến trước mặt cô bé, đã bị đầu hổ biến dị kia tiến lên một bước ngăn cản.

Nhìn hổ biến dị phát ra tiếng gầm uy hiếp hắn, Lâm Thế Bưu dừng bước, cách Ôn Dao khoảng năm bước hỏi:

"Dao Dao, sao cháu một mình ở đây? Ba mẹ cháu đâu rồi?"

Lão Ôn này xảy ra chuyện gì? Làm sao lại để cho con trẻ một mình ở đây? Không đúng, hắn nhớ đến lúc ấy thời điểm ra đi lão Ôn còn hôn mê, chẳng lẽ... Anh ta không có tỉnh lại?

Trong lòng Lâm Thế Bưu thất kinh, vội vàng mở miệng lần nữa: "Dao Dao, cha của cháu thế nào rồi?"

Ặc...

Ôn Dao nhìn người đang vây quanh nhìn chăm chú vào cô, thật sự không biết làm sao mở miệng. Còn có, cô liếc nhìn Tần Thiếu Minh cùng An Ninh, hai người này lúc gặp cô tinh thần lực chấn động có chút kỳ quái...

Nhìn thấy Ôn Dao nhìn bốn phía lại không nói lời nào, Lâm Thế Bưu kịp phản ứng, chỗ này quả thật không phải nơi tốt để nói chuyện.

Hắn nhìn về phía Tần Thiếu Minh: "Đội trưởng Tần, thật có lỗi, đây là con gái bạn tốt của tôi, tôi có một số việc muốn hỏi thăm cô bé, cậu xem..."

Bạn tốt của Lâm Thế Bưu?

Tần Thiếu Minh bình tĩnh gật đầu, mang theo những người khác lảng tránh đi, nhưng vẫn tiếp túc suy đoán thân phận của cha cô bé Dao Dao kia.

Thế lực của Lâm Thế Bưu ở căn cứ Hoa Trung coi như cũng được, nghe nói trước tận thế là lão đại tỉnh Hoài Lâm, tận thế đến bên người còn có một đám tiểu đệ trung thành, đến căn cứ Hoa Bắc cũng thông suốt như vậy, nên thân phận người đàn ông kia có lẽ cũng không tầm thường...

Đợi những người khác tản đi, Lâm Thế Bưu lại bảo tiểu đệ của mình lui về phía sau, Ôn Dao cũng vỗ vỗ đầu Đại Hoàng, khiến nó an tĩnh chút.

Lâm Thế Bưu nhìn lão hổ biến dị lập tức dịu dàng ngoan ngoãn xuống, có chút cảm khái, cô nhóc nhà lão Ôn này cũng không đơn giản!

"Dao Dao, đây là chuyện gì xảy ra, làm sao cháu ở đây? Cha của cháu đã tỉnh chưa?"

Đã bị hỏi nhiều lần, Ôn Dao nghĩ, chẳng lẽ cô xuất hiện ở đây thật sự kỳ quái như thế?

Thở ra một hơi, Ôn Dao nói đơn giản vài câu, qua quýt chính là ba mẹ cô rất tốt, đi căn cứ Hoa Bắc rồi, cô cũng rất tốt, cô là đi ra ngoài trải nghiệm và rèn luyện đấy.

Trải nghiệm rèn luyện?!

Lâm Thế Bưu cảm thấy chuyện này là cái quỷ gì đây, tận thế lại để hai cô bé vị thành niên đi trải nghiệm rèn luyện? Đầu óc người lớn bị cửa kẹp rồi hả? Nghĩ như thế nào vậy hả?

"Ba mẹ cháu biết rõ không?"

Lâm Thế Bưu không nghĩ cô bé tự chủ trương chạy ra ngoài, cái này cũng quá không để người bớt lo rồi, xem như có dị năng càng lợi hại thì cũng chỉ là trẻ con, cho rằng tận thế là chỗ đùa giỡn sao?

Ôn Dao trái lương tâm nhẹ gật đầu, biểu thị cô đi ra ngoài đã trải qua sự cho phép của người lớn rồi đấy.

"Không được, đây là đùa giỡn sao?" Lâm Thế Bưu xụ mặt dạy dỗ: "Bên ngoài quá nguy hiểm, nếu không cháu chờ ở chỗ này, chờ bác làm xong nhiệm vụ sẽ mang theo cháu trở về căn cứ Hoa Trung."

Ôn Dao cảm thấy tâm tính thiện lương thật quá mệt mỏi, cô dùng một phần mười cũng có thể lật đổ đám người này, vì cái gì nhất định phải xem cô là một đứa bé tay trói gà không chặt chứ hả!!!