Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 178: Lại Gặp Người Quen



Nhìn Tần Thiếu Minh ra cửa, không ít người lộ dáng vẻ tươi cười hiểu ngầm, có ít người còn cười hì hì ra tiếng, đoàn người không ngừng trao đổi ánh mắt với nhau.

Phó Văn Bân xoay người nhìn lại, không khỏi cười mắng: "Các người làm gì đó! Đều biểu lộ gì đấy! Đội trưởng đi làm chính sự, đừng có làm giống như đi làm chuyện không ra người."

"Đúng đúng đúng, làm chính sự!" Có người nháy mắt ra hiệu mà, những người khác cười rộ lên.

Chỉ có cô gái thanh tú trong góc không cười, cô hít sâu vài hơi thở, không ngừng động viên chính mình: không có chuyện gì, đội trưởng chưa từng nói qua cái gì, cô vẫn có cơ hội, chỉ cần cô cố gắng, chỉ cần cô càng thêm ưu tú, đội trưởng nhất định sẽ nhìn cô!

Một bên chị Phỉ chú ý đến động tác của Trương Lâm Lâm, trong lòng cô có chút thở dài, lại có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đều đã đến tận thế rồi mà cả ngày cứ nghĩ đến đàn ông, có thể có tiền đồ hơn hay không!

Bản thân cô ta thực lực lại không kém, bản thân tự mình đứng lên hoàn toàn có thể trôi qua những ngày tháng không tệ, thế mà trong đầu lại chỉ nghĩ đến tình tình yêu yêu. Nhưng vấn đề là người ta còn không thích cô ta, cái này không phải tự mình tìm tai vạ sao?

Nói cũng không nghe, chỉ có thể hi vọng chính cô ta tự hiểu rõ ràng, cũng đừng tiếp tục đi trêu chọc người gọi là An Ninh kia, cô có thể nhìn ra, cô gái kia cũng không đơn giản, Trương Lâm Lâm đã nếm qua nhiều lần thua lỗ rồi.

Đêm khuya, Ôn Dao ngồi minh tưởng trên túi ngủ, qua một lúc cô mở mắt ra, mắt nhìn Đại Hoàng, Đại Hoàng vẫy vẫy đầu, chậm rì rì đứng lên đi ra cửa.

Trong màn đêm, có vài bóng đen lẻ tẻ tập tễnh đi trên đường cái đi về phía bên này, Ôn Dao hai người chọn nhà ở tít bên ngoài, nên mục tiêu đầu tiên của bọn chúng chính là chỗ này.

Vương Phi Vũ ghé vào sân thượng trên mặt đất, hắn căng thẳng nhìn xuyên qua kính nhắm bên trên súng nhìn chăm chú vài con Zombie trên đường cái kia, chỉ cần chúng tiến vào phạm vi xạ kích, hắn sẽ bắn vỡ đầu bọn nó.

Nhìn những con Zombie kia lung la lung lay đi về hướng nhà của hai cô bé trước đó, Vương Phi Vũ lè lưỡi liếm liếm bờ môi, không biết có nên nổ súng ra hiệu hay không.

Ngay vào lúc hắn do dự, hắn nhìn thấy có một bóng đen lao ra khỏi cửa nhà, bóng đen kia trực tiếp bổ nhào đến Zombie phía trước nhất, sau đó quanh thân nó có ánh sáng màu xanh lập lòe nhàn nhạt, từng ánh sáng màu xanh lập loè, từng luồng ánh sáng màu xanh bắn về phía Zombie phía sau, không bao lâu những con Zombie kia đều nhao nhao ngã xuống.

Vương Phi Vũ trợn mắt há hốc mồm, thú biến dị lợi hại như vậy?

Bóng đen kia có lẽ là con hổ biến dị nhìn thấy trước đó à nha, nhìn nó dường như vây quanh những thi thể kia lay một hồi, chắc là đang đào tinh hạch, sau đó đem bỏ những thi thể kia xa hơn một chút, cuối cùng mới vào nhà.

Vương Phi Vũ thở ra một hơi, cuối cùng hắn biết vì sao hai cô bé dám lên đường một mình, nếu có con thú biến dị lợi hại như vậy hắn cũng có thể nha!

Sau nửa đêm những người khác thay Vương Phi Vũ trực đêm, mãi cho đến hừng đông đều không xảy ra chuyện gì nữa, mà ở trong phòng những người khác cũng lục đục đi ra ngoài, bắt đầu chuẩn bị lên đường.

"Dao Dao, chúng ta không đi ra ngoài sao?"

Ngữ Điệp nghi hoặc hỏi thăm, trước đó mỗi ngày các cô đều xuất phát rất sớm, hôm nay sáng sớm Ôn Dao còn ngồi đó minh tưởng, cũng không định khởi hành.

"Chờ bọn hắn đi chúng ta lại đi."

Tối hôm qua Ôn Dao phát hiện trong đám người này có mấy sóng tinh thần quen thuộc, vì để tránh phiền toái, cô quyết định chờ bọn hắn đều đi thì mới đi sẽ tốt hơn.

Đáng tiếc, coi như Ôn Dao suy nghĩ muốn tránh phiền phức, nhưng có đôi khi phiền phức cũng sẽ chủ động tìm tới tận cửa.

"Soạt soạt soạt!"

Phan Tễ ôm ván trượt có chút bất đắc dĩ nhìn An Tử, hắn quan sát trái phải, lôi kéo góc áo An Tử, nhỏ giọng nói ra: "Anh An Tử, không phải đội trưởng đã nói không nên trêu chọc người ta sao, anh lôi kéo em tới làm gì vậy? Bị chị Phỉ biết sẽ bị mắng đấy!"

"Anh đây không phải đối với con hổ biến dị kia có sự hiếu kỳ sao, lại có cô bé có thể thu phục hổ biến dị, anh chỉ liếc mắt nhìn, chào hỏi hai cô bé, lại không làm những thứ khác." An Tử vẫy vẫy tay, tùy ý nói ra.

Cái gì gọi là chào hỏi cùng cô bé? Anh sẽ bị cho rằng ông chú kỳ quái đấy!

"Làm sao còn không có người mở cửa? Chẳng lẽ đi rồi hả?"

An Tử gõ cả buổi phát hiện cửa không mở, nghi hoặc nói thầm.

"Thế thì chúng ta đi thôi, phải tập hợp." Phan Tễ vội vàng nói ra, thời gian không còn sớm, bị phát hiện thì thảm rồi, chị Phỉ thật thiết diện vô tư đấy!

An Tử có chút thất vọng, nhưng hắn cũng không thể cưỡng chế phá cửa xông vào, đang lúc chuẩn bị đồng ý, cánh cửa đột nhiên mở ra, một thân ảnh màu vàng cực lớn trực tiếp bổ nhào về phía An Tử khiến hắn té ngã trên mặt đất.

"Bịch!"

Lưng An Tử nện mạnh xuống mặt đất, đau đến nỗi khiến hắn nhe răng trợn mắt, còn chưa chờ hắn tỉnh táo lại, một giọt nước miếng mang theo mùi hôi thối nhỏ lên trán hắn, giương mắt xem xét, một miệng lớn với hàm răng cao thấp tràn đầy sắc bén dính máu đối diện hắn, mùi hôi thối đập vào mặt.

Ôn Dao thở dài, vốn nghĩ không mở cửa, kết quả Đại Hoàng ngủ ở cửa ra vào bị đánh thức, trực tiếp nhào tới, cô cũng không kịp ngăn cản.

An Tử nhìn cái miệng rộng trên đỉnh đầu càng ngày càng gần, cả người cứng ngắc ở chỗ đó không dám nhúc nhích, Phan Tễ ở một bên lòng nóng như lửa đốt, không biết nên công kích hổ biến dị hay trở về gọi đội trưởng đến.

Mắt thấy răng nanh con hổ biến dị kia sắp chạm đến mặt An Tử rồi, Phan Tễ đã lặng lẽ cầm súng bên hông, lúc này, từ bên trong cánh cửa truyền đến giọng trẻ con lạnh lẽo: "Đại Hoàng, trở về."

An Tử cảm giác sức nặng đè áp trên người mình dời đi, sau đó đầu hổ biến dị cuối cùng phun nước miếng lên mặt hắn rồi mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Phan Tễ thấy thế bước lên phía trước đỡ An Tử lên, An Tử cười toét miệng xoa phía sau lưng của mình, thực đau quá.

Đợi đến khi đứng vững giương mắt xem xét, đầu hổ biến dị cao lớn kia đang cúi đầu cọ cọ bả vai một cô bé, giống như một con Kitty cực kỳ lớn kề cận chủ nhận mình vậy, dịu dàng ngoan ngoãn cực kỳ, một chút cũng nhìn không ra bộ dạng hung mãnh bá khí trước đó.

"Em gái nhỏ, là em à!"

Vào lúc nhìn thấy rõ ràng bộ dạng cô bé đó, An Tử nhịn không được kinh hô, đây không phải là em gái nhỏ bọn hắn gặp được sau tận thế vài ngày trong khu biệt thử ở thành phố Thanh Cát kia sao!

An Tử có ấn tượng rất sâu sắc với Ôn Dao đấy, đều đã tận thế rồi một đứa bé con còn dám lắc lư bên ngoài có thể không có ảnh hưởng sâu sắc sao. Đặc biệt là ba của cô bé còn cứu hắn, lúc ấy sau khi hắn tỉnh lại là đang trên đường đi đến căn cứ Hoa Trung rồi, hắn còn nghĩ không biết lúc nào có thể gặp được bọn họ, nói lời cảm ơn đây.

"Em gái nhỏ, tại sao em ở chỗ này? Ba mẹ của em đâu?"

An Tử nhìn nhìn ra đằng sau Ôn Dao, đáng tiếc ngoại trừ một cô bé khác có vẻ lớn hơn, căn bản cũng không nhìn thấy người lớn nào, nhớ đến tối hôm qua Đồng Nghị gặp phải, trong lòng của hắn đã suy đoán —— nên không phải ỷ vào thực lực cao vụng trộm chạy đến sao...

"Em gái nhỏ, các em muốn đi đâu?"

An Tử lại hỏi, cho dù hai cô bé này có thực lực siêu quần, còn có thú biến dị đi theo, nhưng cũng chỉ là hai cô bé vị thành niên nha!

Tận thế lòng người hiểm ác, các cô không thể nói trước cũng sẽ bị lừa gạt, nếu như các cô muốn đi đến nơi nào... An Tử vẫn muốn đưa các cô đi một đoạn đường đấy, tốt nhất là mang các cô trở về căn cứ Hoa Trung, đến lúc đó lại gọi cha mẹ của các cô đến đón các cô, nào có ai để con cái loạn bò bên ngoài như vậy chứ?