Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 149: Tương Lai Của Các Cô



Trên sân huấn luyện quân đội có không ít, nơi này có một sân chướng ngại vật gần bốn trăm mét, rất xa truyền đến từng đợt âm thanh hô hào cố gắng lên, không giống với những sân huấn luyện khác, những âm thanh này đều là giọng nữ, thì ra một đám nữ binh đang huấn luyện ở chỗ này.

Dư Quyên vượt qua ba bước cọc cùng chiến hào, nhảy qua tường thấp, thông qua được thang mây cùng cầu độc mộc, lại không cách nào trèo được qua tường cao rồi.

Sau lưng quân phục trên người cô đã bị ướt đẫm mồ hôi, mái tóc cắt ngắn ngủn ướt đẫm dán sát vào da đầu, mồ hôi không ngừng nhỏ giọt xuống.

Hai tay Dư Quyên chống đầu gối, thở từng ngụm từng ngụm hổn hển, cô nâng cánh tay dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, ngửa đầu nhìn tấm ván gỗ làm tường cao hơn hai mét kia, quyết định thử lại lần nữa.

Ngoài sân chiến hữu không ngừng hô hào cố gắng lên, Dư Quyên đem bàn tay dính dính dùng sức lau trên quần áo, lui về phía sau 2~3m, hít một hơi thật sâu, một lần nữa xông lên phía trước.

Chân phải cô nâng lên, dùng sức đạp vào tường cao, cả người nhảy lên trên, hai tay xuôi theo tường, chân sau đạp một cái, cuối cùng cùng trở mình lên được.

Cô thở phào một hơi, nhảy xuống tường cao, bò qua cọc lưới, vượt qua cờ xí lại chạy vòng vèo trái phải cuối cùng thông qua được một lần.

Sân huấn luyện có năm bộ đồ trang bị huấn luyện, mười nữ binh đồng thời chạy xuất phát thông qua, Dư Quyên xếp hạng thứ hai, đợi cô thông qua tất cả chướng ngại vật, đã là tứ chi vô lực, trực tiếp quỳ bò trên mặt đất.

Đây là tiền bối dạy các cô phương thức thoải mái nhất rồi, mà các cô nếm thử cũng cảm thấy đúng là như thế.

Dương Yến nhìn thấy năm người đã thông qua được chướng ngại bốn trăm mét, âm thầm nhẹ gật đầu.

Tuy thời gian sử dụng rất dài, nhanh nhất phải hơn năm phút, nhưng so với việc nửa tháng trước ngay cả rảnh mương cũng không dám vượt qua của các cô mà nói, đã là tiến bộ rất lớn rồi.

Trước kia sở nghiên cứu sinh vật đã có nói, người bình thường vượt qua tận thế không biến thành Zombie thể năng có chút nâng cao hoặc ít hoặc nhiều, hiện tại xem ra quả thật đúng như vậy.

Hơn mười cô gái nhập ngũ nửa tháng trước, tuy lúc mới tiến vào cơ bản cái gì cũng không biết, nhưng không có quá lâu đã có thể bắt kịp huấn luyện rồi.

"Tổ kế tiếp chuẩn bị!"

Dư Quyên cảm thấy tim mình đập ổn định lại rất nhiều, thân thể cũng từ từ khôi phục chút sức lực, mới đứng lên chuẩn bị đi đến bên cạnh cổ vũ cho những chiến hữu khác.

Lúc đứng dậy ngẩng đầu lên, cô liền nhìn thấy cách đó không xa có con cọp lớn cùng cô bé trên lưng nó.

Dao Dao?

Dư Quyên ở chỗ Đào Thu Phương dưỡng thân thể không kém lắm liền báo danh tham gia quân ngũ.

Một mặt căn cứ thành lập chỗ cứu tế nhi đồng, bọn nhỏ đã có bảo đảm, một mặt khác nhập ngũ có đãi ngộ rất tốt, so với bình thường cũng cao hơn, cô có thể tích lũy thêm nhiều điểm tích lũy cho bọn nhỏ cải thiện sinh hoạt.

Càng quan trọng hơn là, cô hiểu rõ thứ duy nhất có thể dựa vào trong tận thế này chỉ có thể là bản thân mình, xem như người chồng đã từng đồng sanh cộng tử với mình cũng có thể vì những người khác mà vứt bỏ mình.

Ở trong tận thế thực lực trọng yếu nhất, cô không có dị năng chỉ có thể cố gắng tăng cường thể năng của chính mình thôi.

Cô không lựa chọn đi đến sân huấn luyện căn cứ mà trực tiếp nhập ngũ, bởi vì cô biết rõ, cho dù cô ở đó học đủ loại kỹ năng, một cô gái yếu ớt sinh tồn trong căn cứ vẫn rất gian khổ.

Đây là lựa chọn tốt nhất của cô!

Lúc cô đến quân đội bọn Ôn Dao cũng không có ở đây, bây giờ mỗi ngày các cô đều bị huấn luyện viên giày vò đến chết đi sống lại, cũng không còn tinh lực đi quan tâm chuyện khác, thậm chí trận so tài ngày hôm qua các cô cũng không có ai thảo luận.

Bây giờ nhìn thấy Ôn Dao, cô mới nhớ đến hơn một tháng trước lúc ấy người đi theo bên cạnh cô bé là nữ binh kia.

Cho nên nhà cô bé chắc là có mối quan hệ không cạn với quân đội, lại có thể đi lại tùy tiện bên trong quân đội.

Dư Quyên ngẫm nghĩ, đi đến bên người Dương Yến báo cáo với cô ấy.

Dương Yến quay đầu lại nhìn Ôn Dao, gật gật đầu, mà các cô vẫn luôn chú ý lẫn nhau, nên những nữ binh khác cũng nhìn thấy Ôn Dao cách đó không xa.

"Chị Chu Lâm, chị nhìn bên cạnh! Con cọp kia thật uy phong!"

Tưởng Thanh Thanh lắc Chu Lâm đang ngồi dưới đất, để cô nhìn sang bên cạnh.

"Woa, thì ra chị Dư Quyên còn quen biết người cưỡi hổ biến dị a, thật là lợi hại!" Một cô bé khác tuổi không lớn lắm Phương Hiểu Vi cũng nhịn không được mở miệng nói.

Chu Lâm giương mắt nhìn thoáng qua sau đó lại cúi đầu, tiếp tục dùng nắm đấm nện xuống chân mình, vừa rồi tuy chạy được về nhất, nhưng cũng tiêu hao hết tất cả thể lực của cô.

Tưởng Thanh Thanh nâng má nhìn con cọp to lớn kia, có chút hâm mộ nói: "Thì ra là hổ biến dị à, lần đầu tiên nhìn thấy thú biến dị đấy."

"Đâu phải lần đầu tiên, trước đó chúng ta không phải còn nhìn thấy một con rắn biến dị cực lớn sao." Nói xong câu đó, Nghiêm Ca đã biết chính mình lỡ lời rồi.

Quả nhiên, nghe cô nhắc đến chuyện trước kia, tất cả mọi người đều trầm mặc, không khí ngưng trọng hẳn lên.

Từ khi vào căn cứ Hoa Nam, các cô rất ít suy nghĩ đến giai đoạn thống khổ kia, sau khi nhập ngũ càng nhanh chóng quên đi chuyện này, mỗi ngày đều mệt chết với việc huấn luyện cực khổ, cái gì cũng đều nghĩ không ra.

Hiện tại bị nhắc lại lần nữa, trong lúc nhất thời mọi người cũng không biết nên nói cái gì, đó là chuyện cũ các cô không muốn đụng đến nhất.

"Ha ha, cũng không biết chị Triệu các cô ấy qua như thế nào nữa, đến nơi này cũng đã qua nửa tháng rồi." Cuối cùng vẫn là Nghiêm Ca mở miệng chuyển chủ đề đông cứng này.

Đồng dạng thông qua được huấn luyện chướng ngại bốn trăm mét, Du Xán đang ở một bên nghỉ ngơi hừ lạnh một tiếng, giọng điệu khinh thường: "Quản bọn họ làm gì, bọn họ đắm mình, nguyện ý dùng loại phương thức đó sống sót, tôi cũng không muốn nhắc đến bọn họ, buồn nôn!"

"Chị Xán Xán, cũng không thể nói như vậy, dầu gì cũng là đồng bạn dọc đường giúp đỡ nhau đến căn cứ Hoa Nam, bọn họ có sự lựa chọn của bọn họ, cũng chỉ vì sống sót thôi." Phương Hiểu Vi không đồng ý với quan điểm của cô.

Du Xán trừng mắt, bởi vì vận động kịch liệt trên gương mặt đỏ bừng tràn đầy bất mãn: "Làm sao không thể nói? Phương thức sống sót nhiều như vậy, căn cứ còn có những công việc khác có thể làm, vì cái gì hết lần này đến lần khác chọn cách này?!

Bọn họ không phải đều đã quên những chuyện kia chứ?! Không phải là sợ khổ sợ mệt mỏi, không muốn làm việc hay sao! Dù sao tôi không quen nhìn bọn họ!"

"Được rồi!" Chu Lâm hét lớn một tiếng, ngăn các cô tiếp tục, tránh cho nói hết cuối cùng lại ồn ào lên nữa.

"Thanh Thanh, Hiểu Vi, sắp đến lượt các người rồi, trước chuẩn bị đi, đừng để như lần trước lại không được thông qua, đến lúc đó lại bị huấn luyện viên phạt."

Đợi các cô đi lại quay đầu nhìn về phía Du Xán: "Tuổi của cô lớn hơn các cô ấy, đừng như trẻ con nửa. Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, chúng ta chỉ cần giữ vững suy nghĩ của chúng ta là được rồi, không cần phải xen vào những người khác, cũng đừng khoa tay múa chân vào cuộc sống của người khác."

"Đã biết, chị Lâm, tôi sẽ cố gắng, tôi nhất định sẽ trở nên càng mạnh hơn nữa, không phụ thuộc vào đàn ông, cũng không để bọn hắn xem thường!"

Du Xán nhìn thẳng vào đôi mắt Chu Lâm, kiên định nói. Từ khi chị Lâm nói muốn tham gia nhập ngũ, cô liền quyết định nhất định phải đi theo cùng.

Cho dù căn cứ Hoa Nam đã rất không tệ rồi, nhưng cô vẫn nhìn thấy không ít phụ nữ dùng cách bán mình để sống tạm bợ, căn cứ cũng không quản nguyện vọng của những người kia.

Cô không muốn như vậy, cô cũng biết phụ nữ muốn sống sót ở tận thế gặp phải nhiều gian nan thế nào, cho nên cô nhất định phải cố gắng huấn luyện, nhất định phải có được lực lượng thuộc về mình!

Không bao giờ gặp phải cảnh bất lực như trước kia nữa, chỉ có thể mặc người chém giết!