Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 110: Đàn Chuột Biến Dị



Cho dù không có động vật, không thể một con côn trùng cũng không thấy nha.

Cố Minh Duệ không muốn nói chuyện với kẻ thô lỗ Từ Dương này, có lẽ vì bọn hắn đốt đống lửa, dù sao mặc kệ động vật hay côn trùng đa phần đều sợ lửa đấy.

Bên kia Kiều Hồng Vỹ đang thương lượng với Tăng Hoa Huy sắp xếp người tuần tra, mặc dù nói đã giải quyết xong Zombie trong căn cứ, nhưng chỗ tối có ẩn nấp Zombie cũng không thể nói chắc, giống như chó Zombie đột nhiên tập kích trước đó vậy, cho nên vẫn phải phái người đi khám xét một lần.

Hơn nữa một tháng trước bọn hắn giết Zombie đến bây giờ đã có mùi hư thối rồi, toàn bộ căn cứ tràn ngập một mùi hôi thối, bọn hắn làm thế nào cũng phải thanh lý, kéo tất cả thi thể Zombie ra ngoài, cũng phải tiêu trừ độc trong căn cứ.

Bởi vậy cho dù Kiều Hồng Vỹ mệt mỏi không chịu nổi, vẫn giữ vững tinh thần cùng Tăng Hoa Huy sắp xếp tốt từng chuyện.

Sau khi các binh sĩ đào hết tinh hạch ra, kéo thi thể ra bên ngoài căn cứ, xếp đặt ở trên đất trống bên ngoài.

Vài dị năng hệ hỏa bắt đầu thả quả cầu lửa thiêu đốt thi thể, trong đó có một dị năng hệ hỏa phóng xuất quả cầu lửa không trực tiếp ném ra, mà tiếp tục phát ra dị năng, để cho nhiệt độ quả cầu lửa càng ngày càng cao, thời gian dần qua màu đỏ dần chuyển thành màu cam sau đó biến thành màu vàng.

Trên trán của hắn không ngừng toát ra mồ hôi, sắc mặt cũng bắt đầu hơi trắng bệch, cuối cùng đến lúc màu sắc ngọn lửa tiếp cận màu trắng vàng, hắn cảm thấy đây đã là cực hạn của mình, lúc này mới ném quả cầu lửa ra ngoài.

Quả cầu lửa màu trắng vàng đụng chạm một thi thể, thi thể lại bị nhiệt độ cực cao trực tiếp hòa tan một ít, hơn nữa tốc độ thiêu đốt nhanh hơn quả cầu lửa bình thường nhiều.

Đầu hắn có chút mê muội, đây là thể hiện sử dụng tinh thần lực quá độ, thế nhưng hắn cũng không rõ ràng lắm, trên thực tế có thể khống chế lực mạnh yếu là do tinh thần lực lớn nhỏ của từng người quyết định.

Nhưng bây giờ hắn cảm thấy mình đã tìm được phương pháp luyện tập dị năng mới.

Mảng lớn màu đỏ ngọn lửa yên lặng cắn nuốt đêm tối, khói đặc màu xám bay thẳng lên không trung, trong không khí tràn ngập mùi khó nói lên lời

Ánh lửa sáng ngời ánh lên trên mặt của các binh sĩ chung quanh, theo ánh lửa nhảy lên lúc sáng lúc tối, mọi người biểu lộ nghiêm túc và trang trọng, lẳng lặng yên tĩnh nhìn ngọn lửa thiêu đốt, mỗi người đều có tâm sự của mình, về tận thế, về tín ngưỡng, về tương lai...

Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời còn chưa hoàn toàn mọc, đám sương có chút nhàn nhạt vẫn chưa tan trong rừng cây, bên ngoài căn cứ dần dần ồn ào lên.

Các binh sĩ vội vàng sửa chữa các thiết bị hư hao trong căn cứ, còn có một vài người bò lên đỉnh núi kiểm tra thiết bị vệ tinh, bọn họ phải khôi phục liên lạc ở căn cứ A3 trước kia.

Mỗi người đều có được chuyện của mình, Ôn Dao mang theo Tiểu Tiểu đi vào trong rừng cây, cuối cùng cô đã có thời gian tìm kiếm đồ đạc cô cần rồi.

Tuy Ôn Minh cũng muốn đi cùng, nhưng bị Ôn Dao chính nghĩa nghiêm trang mà từ chối, hơn nữa Tăng Hoa Huy cũng không thiếu chuyện cần bàn bạc với cậu, cậu chỉ có thể dặn dò em gái cẩn thận một chút mà thôi.

Cũng may bây giờ cậu đã nhận thức đầy đủ thực lực của em gái, ít nhất cũng sẽ không lo lắng quá đáng.

Bên này căn cứ A3 tất cả đều thuận lợi, căn cứ Hoa Nam lại gặp tập kích.

Mặt Triệu Khải Khang âm trầm ngồi ở trong phòng làm việc, tay trái của hắn đeo một thanh nẹp treo ở trước ngực, trên mặt còn có vài đường vết thương, đặc biệt trên chân mày bên phải có miệng vết thương, sâu đủ thấy xương, nhưng chỉ làm xử lý đơn giản.

Một bên thư ký Lưu mới nhậm chức có chút lo lắng nhìn hắn, nhẹ giọng dò hỏi: "Căn cứ trưởng, nếu không gọi Phương Phương về gấp chữa trị cho ngài đi?"

"Không cần, không có gì đáng ngại, hiện tại căn cứ người bị thương quá nhiều, trước hết để cho cô ấy cứu thêm nhiều người cần thiết hơn."

Triệu Khải Khang lắc đầu, từ chối khéo đề nghị của hắn.

Trong đêm hôm qua, vô số chuột biến dị thông qua cống thoát nước căn cứ tập kích toàn bộ căn cứ.

Tuy nhiên mới nhậm chức sở trưởng sở nghiên cứu sinh vật giáo sư Tào sớm có đề phòng, cũng đã làm một vài công tác chuẩn bị, nhưng số lượng đàn chuột biến dị quá mức khổng lồ, hơn nữa trong căn cứ đa phần mọi người đều là người bình thường, rất nhiều người đều không có lực công kích gì, cho nên toàn bộ căn cứ tổn thất thật lớn.

Hơn nữa thời điểm xảy ra chuyện đó, thư ký Lý lúc trước của hắn, lại lừa gạt hắn đến nơi vắng vẻ tùy thời muốn ra tay với hắn!

Hắn vốn không nghĩ đến Lý Thành phải làm như vậy, trên người hắn bị nhiều lần đâm bị thương, thiếu chút nữa cho rằng mình đi chầu ông bà ở đằng kia, Tề Cảnh Huy mang theo lính của hắn xuất hiện.

Đối với chuyện bị tên điên Tề này cứu được, hắn cũng đau đầu, thậm chí hắn còn nghĩ tên điên kia sau này cầm ân cứu mạng đưa ra các loại yêu cầu được một tấc lại muốn lấn một thước!

Vậy cuối cùng hắn nên đồng ý hay không đồng ý đây?!

Càng quan trọng hơn, Lý Thành lại được người cứu đi mấy! Xem ra sau lưng hắn có dự mưu từ trước, thậm chí trong căn cứ còn có đồng lõa của hắn.

Hắn còn phải tìm thời gian thanh lý nhân viên quản lý trong căn cứ hết mới được.

Triệu Khải Khang cảm thấy mình có khả năng đang đứng trong âm mưu nào đó, ở chỗ tối có con mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn chằm chằm vào căn cứ Hoa Nam! Nhưng hắn không có đầu mối, không biết ra tay từ đâu, hắn đây là chọc phải ai rồi chứ?!

Triệu Khải Khang nghĩ, có lẽ hắn nên nói chuyện đàng hoàng với Tề Cảnh Huy, dù sao theo trình độ nào đó mà nói bọn hắn cũng cột chung trong một sợi dây thừng nha.

"Soạt soạt soạt" tiếng đập cửa vang lên, nhân viên đi ra ngoài xem xét tình huống trở về rồi.

"Hiện tại tình huống căn cứ như thế nào? Chuột biến dị đều bị tiêu diệt chưa? Bây giờ nhân số thương vong là bao nhiêu?"

"Tình huống không tính quá tốt." người đàn ông báo cáo lắc đầu: "Có điều chuột biến dị cơ bản đều bị tiêu diệt hết, trong bộ đội cũng tổ chức người tiếp tục tìm kiếm, cho dù là đại sảnh tuyên bố nhiệm vụ cũng có không ít người nhận.

Về phần nhân số thương vong, chúng ta còn chưa thống kê xong, nhưng về mặt ngoài mà nói khu Ninh Hưng có nhân số tử vong tối đa."

Tiền thuê nhà ở khu Ninh Hưng rẻ nhất đấy, trên cơ bản có thể nói đó là khu dân nghèo, người ở chỗ đó đều là người bình thường không có năng lực gì, chỉ duy trì cơ bản nhất để sinh hoạt mà thôi.

Không có lực phòng ngự cũng không có lực công kích, dưới tình huống như vậy thương vong tối đa cũng là tất nhiên.

"Tình huống cứu trợ như thế nào?" Triệu Khải Khang tiếp tục hỏi.

"Bệnh viện bên kia đã đầy người, nhân thủ rất thiếu, nhưng viện trưởng vẫn theo như phân phó của ngài phái vài tiểu đội chữa bệnh đi đến khu Ninh Hưng trợ giúp chữa trị cho người ở chỗ đó.

Cũng may lúc trước thu gom rất nhiều dụng cụ chữa bệnh cùng thuốc men, hiện tại tạm thời còn có thể chống đỡ được."

Triệu Khải Khang gật gật đầu, tuy các phương diện căn cứ tổn thất có chút lớn, nhưng tất cả đều nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận được.

"Bây giờ tư lệnh Tề đang ở đâu?" Hiện tại Triệu Khải Khang có không ít chuyện muốn bàn bạc với hắn.

"Tư lệnh Tề mang theo một đám quân nhân dưới tay đang giằng co cùng một ít dị năng giả."

"Giằng co? Lại xảy ra chuyện gì?"

"Hình như là có một dị năng giả muốn mượn cơ hội gây sự, tình huống cụ thể tôi không rõ lắm."

"Giỏi, hắn làm sao không đến nói cho tôi biết? Đi, mau đi xem một chút." Triệu Khải Khang nghe xong nóng nảy, hắn vẫn cho rằng căn cứ an ổn mới là trọng yếu nhất, chỉ có bảo đảm bên trong căn cứ ổn định, mới có thể xuất nhiều tinh lực đặt vào việc đối phó Zombie.

Cho nên trước đó dù hắn và Tề Cảnh Huy nhìn đối phương không vừa mắt thế nào, hắn cũng không muốn va chạm với Tề Cảnh Huy.

Hiện tại rõ ràng có người muốn gây chuyện, hắn nhất định phải đi xem.

"Ai, căn cứ trưởng vết thương của ngài..." thư ký Lưu ở phía sau hô to.

"Vết thương đều là chuyện nhỏ, đi mau!" Triệu Khải Khang cũng không quay đầu lại đi lên phía trước, thư ký Lưu không còn cách nào, chỉ có thể bước nhanh đuổi theo.