Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 109: Căn Cứ A3 (6)



Mấy người Kiều Hồng Vỹ lo lắng chờ đợi trước màn hình camera, gắt gao nhìn chằm chằm vào đoạn đường mấy người kia sẽ đi qua, sợ bỏ qua một chút nào đó.

Đã qua rất lâu, cảm thấy thời gian dài đằng đẳng còn hơn thời gian bọn hắn ở đây, cuối cùng trong màn hình camera đó bọn hắn đã nhìn thấy đoàn người Ôn Minh.

Kiều Hồng Vỹ cẩn thận đếm, phát hiện nhân số không có thay đổi, trong lòng buông tảng đá lớn xuống, nếu như vì đến tìm bọn hắn mà hi sinh quá nhiều chiến hữu, hắn tuyệt đối sẽ áy náy đấy.

Cho đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất trong máy camera gần nhất, Kiều Hồng Vỹ biết rõ bọn họ cách nơi này không xa.

Hắn sửa sang lại quần áo có nhiều nếp nhăn, dùng ngón tay vuốt từng chút từng chút lên nơi bị nhăn, vỗ vỗ tro bụi bên trên, vết máu đen nhánh kia thì thật sự không còn cách nào khác.

Sau khi sửa sang tốt cổ áo ống tay áo, hắn lại dùng tay gãi gãi đầu tóc đã thật nhiều ngày không có gội qua. Không vì cái gì, tác phong quân đội vẫn rất trọng yếu đấy.

Ôn Minh nhìn cánh cửa trước mắt này, trên cửa trên vách tường chung quanh đều đầy vết máu biến thành màu đen, còn có dấu vết móng tay bén nhọn của Zombie bẻ cong.

Bởi vậy có thể thấy được gần một tháng này bọn hắn phải vượt qua như thế nào, chỉ sợ qua không bao lâu nữa cánh cửa này thật sẽ bị Zombie cào phá vào.

Một binh sĩ tiến lên gõ ba cái vào cánh cửa, đồng thời cất cao tiếng nói: "Đồng chí bên trong! Chúng tôi là quân đội ở căn cứ Hoa Nam, Zombie đã bị tiêu diệt, hiện tại các người an toàn , có thể mở cửa rồi!"

"Két —— "

Cánh cửa mở ra từ bên trong, năm khuôn mặt quân nhân tiều tụy xuất hiện trước mắt bọn họ.

Mấy người bọn hắn kích động kính chào theo nghi thức quân đội, người đàn ông dẫn đầu cất giọng nói khàn khàn: "Tôi là doanh trưởng Kiều Hồng Vỹ đóng quân tại 561, cảm ơn mọi người đã nghĩ cách cứu viện!"

Không đợi bọn hắn nói xong, một bóng đen từ nơi heo lánh lao đến với tốc độ cực nhanh, mục tiêu chính là mấy người vô cùng suy yếu đứng ở cửa ra vào!

Mọi người lập tức kịp phản ứng, nhao nhao chuẩn bị phát động dị năng, một đạo roi nước nhanh hơn bọn họ đánh về phía bóng đen kia.

Bóng đen bị đánh bay, trở mình trên không trung sau đó vững vàng rơi xuống đất, cái miệng nứt ra hướng về phía bọn hắn.

Đây là một con Zombie chó, chắc hẳn là quân khuyển nuôi trước đây.

"Cửu nhĩ!" Thạch Lỗi nhìn thấy vòng cổ đeo trên cổ chó Zombie, nhịn không được muốn tiến lên, lại bị Kiều Hồng Vỹ kéo lại.

"Cái kia đã không còn là Cửu nhĩ nữa rồi, Cửu nhĩ đã bị chết!" Kiều Hồng Vỹ nói từng câu từng chữ với Thạch Lỗi rất nghiêm túc.

Thạch Lỗi há to miệng, muốn nói cái gì lại nói không nên lời, cuối cùng hắn đỏ mắt quay đầu đi, không muốn nhìn một màn này nữa.

Chó Zombie này to hơn chó thường một vòng, lông trên người tróc gần hết, lộ ra màu đỏ như máu thịt, không ít nơi đã mục nát.

Nó dường như thông minh hơn so với Zombie bình thường, phát hiện mình không địch lại, quay người bỏ chạy.

"Tiểu Tiểu!"

Tiểu Tiểu như một luồng ánh sáng bạc xông thẳng về trước, lập tức ngăn ở phía trước chó Zombie, một chó một rắn trực tiếp đánh nhau.

Tóm lại chó Zombie vẫn không đánh lại rắn đã tiến cấp, không bao lâu đã bị Tiểu Tiểu giải quyết.

Tiểu Tiểu vui mừng đào tinh hạch của nó ra, hưng phấn chuẩn bị bỏ vào trong miệng của mình.

"Chờ một chút!"

Tiểu Tiểu dừng lại động tác, nghi hoặc nhìn về phía Thạch Lỗi vừa phát ra tiếng nói.

Bị một con rắn lớn như thế nhìn chằm chằm Thạch Lỗi có chút khẩn trương, hắn nắm chặt nắm đấm, hít sâu mấy ngụm, cố gắng trấn định đi đến trước mặt Tiểu Tiểu.

Hắn nhìn nhìn thi thể chó Zombie trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên đồng tử màu vàng của Tiểu Tiểu: "Cái kia... Vật kia có thể cho tôi không?"

Bọn hắn vẫn luôn bị vây ở chỗ này, còn không biết tinh hạch là gì, cũng không biết công dụng của nó, hắn chỉ muốn giữ lại đồ vật của Cửu nhĩ.

"Tôi có thể đổi với mi! Chỗ này của tôi có rất nhiều thứ sưu tầm, mi muốn cái gì cũng được! Đều cho mi hết!" Thạch Lỗi cấp thiết nói, hắn cũng không biết con rắn này có thể nghe hiểu hắn nói hay không, hắn thật sự muốn giữ lại thứ gì đó của Cửu nhĩ, đó là của Cửu nhĩ một tay hắn nuôi lớn mà!

Tiểu Tiểu có chút không tình nguyện, đây chính là chiến lợi phẩm của nó, tại sao phải cho người khác?

Ngay vào lúc Thạch Lỗi thất vọng, hắn phát hiện Đại Bạch xà này lướt qua hắn nhìn về phía sau của hắn.

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy cô bé nhỏ tuổi nhất đi về phía bọn hắn.

Cô đi đến trước mặt Đại Bạch xà, duỗi tay phải cũng mở lòng bàn tay ra, mà Đại Bạch xà lập tức có chút không tình nguyện đặt viên tinh hạch kia vào trong tay của cô.

Ôn Dao xoay người, đưa viên tinh hạch kia cho Thạch Lỗi. Thạch Lỗi sửng sốt một cái chớp mắt sau lập tức phản ứng kịp, hắn tiếp nhận tinh hạch cẩn thận từng li từng tí bỏ vào trong túi áo, cam đoan nói với Ôn Dao:

"Đợi lát nữa tôi lấy tất cả đồ đạc của mình ra, các người cứ tùy tiện chọn, lấy hết cũng được!"

Ôn Dao gật gật đầu, mang theo Tiểu Tiểu đi trở về.

Tiểu Tiểu cụp đầu xuống, rõ ràng mất hứng, hừ, chủ nhân làm sao có thể giúp người ngoài lấy đồ đạc của nó vậy chứ! Hu hu hu, chủ nhân không yêu nó nữa à.

Ôn Dao cảm nhận Tiểu Tiểu sa sút, cô trực tiếp lấy ra một nắm tinh hạch đưa đến trước mặt Tiểu Tiểu.

Nhìn thấy tinh hạch xuất hiện trước mắt, Tiểu Tiểu vui mừng lắc lắc đuôi, mở ra miệng rộng chờ chủ nhân quăng đút cho ăn.

Quả nhiên vẫn là chủ nhân đối với ta tốt nhất!

Nhóm đại binh mắt thấy toàn bộ quá trình có chút im lặng, nuôi thú biến dị như vậy khó trách nó lợi hại như vậy, quả thực chính là tinh hạch chồng chất đi ra đó! Người bình thường thật đúng là nuôi không nổi!

Nhưng ánh mắt mọi người nhìn về phía Ôn Dao càng ngày càng ấm, mặc dù cô bé nhỏ lạnh lùng không thích nói chuyện, nhìn vẻ ngoài cũng là lạnh như băng đấy, nhưng tâm địa vẫn thật tốt lắm đấy.

Sau khi hai nhóm người tụ họp, Kiều Hồng Vỹ dẫn bọn họ đi mở cửa cổng căn cứ, Ôn Minh không xác định những nơi khác có còn Zombie hay không, muốn mọi người cẩn thận một chút, đợi đoàn đội đi vào rồi lại phân tán tuần tra.

Trong lúc đó Ôn Minh cho bọn hắn một ít đồ ăn, Ôn Dao cũng phóng nước đầy hủ cho bọn hắn, lúc này mới biết người mới đầu phóng roi nước chính là cô bé này đấy, quả nhiên người không thể chỉ nhìn bề ngoài!

"Oanh —— "

Cánh cổng kim loại của căn cứ từ từ mở ra, Tăng Hoa Huy luôn luôn chờ ở bên ngoài không ngủ kích động đứng lên, tất cả mọi người cầm súng khẩn trương nhìn về phía cổng lớn.

Đợi đến khi cánh cổng hoàn toàn mở ra, nhìn thấy đoàn người Ôn Minh đi ra, cuối cùng Tăng Hoa Huy như trút được gánh nặng.

Vào khoảng thời gian bọn họ đi ra ngoài này, hắn thật sự đứng ngồi không yên, rất sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng may bọn họ thành công rồi, xem ra cũng không có gì thương vong gì.

Cửa đã mở, đương nhiên là muốn tiến vào, Tăng Hoa Huy chỉ huy mọi người xếp đội hình tiến vào, cuối cùng lái xe vào.

Ôn Minh đã tìm được quân y Tạ Dục Thành, trước đó mấy người lính bị côn trùng cắn miệng vết thương thối rữa càng thêm nghiêm trọng, thậm chí một người còn có chút sốt nhẹ, phải mau chóng trị liệu.

Tạ Dục Thành cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của bọn hắn, dùng dị năng rất nhanh chữa khỏi chọ bọn hắn, nhưng binh sĩ đầu tiên bị cắn má bây giờ bị sốt nhẹ hơi có chút khó khăn.

Có thể do quá gần đại não, độc tố đã ăn mòn đến thần kinh, vốn còn giữ vững suốt dọc đường giờ đây binh sĩ rất nhanh lâm vào hôn mê.

Tuy Tạ Dục Thành đã dùng dị năng trị liệu qua cho hắn ta, nhưng tình huống này hắn cũng không có quá nhiều phương pháp xử lý.

Hắn cho người này dùng chút thuốc, chỉ cần vượt qua đêm nay là tốt rồi.

"Các người ở bên ngoài không bị cái gì công kích sao?" Cố Minh Duệ ở một bên kỳ quái hỏi.

Theo lý thuyết trong núi rừng côn trùng đặc biệt nhiều, không có khả năng bọn hắn một chút việc gì cũng đều không có.

"Không có nha, có cái gì công kích chứ?" Từ Dương chen miệng nói: "Đừng nói côn trùng, một động vật nhỏ cũng đều không có, chẳng lẽ bị chúng ta nhiều người như vậy hù dọa hết rồi?"