Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 108: Căn Cứ A3 (5)



Cánh cửa mở ra, tình cảnh một đàn Zombie vọt tới trong tưởng tượng của mọi người cũng không có xuất hiện, liếc trông qua ngược lại trống rỗng.

Ôn Minh để cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng, dẫn đầu đi vào.

Trong căn cứ đèn đuốc sáng trưng, bên cạnh tường xi-măng sắp xếp không ít xe bọc thép, toàn bộ không gian yên tĩnh im ắng, có thể tinh tường nghe được tiếng thở của bọn họ.

Bọn họ cũng không có bản đồ trong căn cứ, cũng không biết nên chạy đi hướng nào.

Ôn Minh vô ý thức nhìn về phía Ôn Dao, đối với các phương diện cậu đều không lợi hại bằng em gái, điều này cậu rất hiểu!

Ôn Dao quay đầu nhìn về phía bên tay trái, Ôn Minh gật gật đầu, mang theo một đoàn người đi về hướng bên trái.

Toàn bộ không gian quanh quẩn chỉ có tiếng bước chân rất nhỏ của bọn họ, tất cả mọi người đều cảnh giới bốn phía, tạo thành một ma trận hình vuông chậm rãi di chuyển về phía trước.

Bạch Tiểu Tiểu đi ở phía trước nhất, mấy người Ôn Dao được bảo hộ ở giữa nhất, bọn họ một đường đi đến trung tâm chỉ huy.

Trong phòng giám sát trung tâm chỉ huy.

Trong phòng, trên đất trống nằm năm quân nhân, bộ ngực của bọn hắn chỉ còn lại hơi thở phập phồng rất nhỏ, chứng minh bọn hắn vẫn còn sống khá tốt.

Đột nhiên, cả người Kiều Hồng Vĩ bừng tỉnh, hắn vừa mới nằm mơ thấy một giấc mộng không tốt, lúc tỉnh lại trái tim còn đập bình bịch.

Kiều Hồng Vỹ ngồi xuống quay đầu nhìn chung quanh, xác định Zombie không có xông vào sau đó mới nhẹ nhàng thở ra, vừa mới định một lần nữa nằm xuống hắn lại bật dậy mãnh liệt.

Tại sao ngoài cửa không có thanh âm?!

Hai mươi ngày này Zombie vẫn luân bao vây ở cửa ra vào không chịu rời đi, càng không ngừng cào, va chạm vào cánh cửa, nếu như không phải thời điểm thiết kế lắp đặt cân nhắc mọi mặt, làm vô cùng chắc chắn, nói không chừng sớm bị phá hỏng rồi.

Hiện ở bên ngoài rõ ràng không còn âm thanh âm rồi, chuyện gì xảy ra? Chúng đi đâu?

Hắn vội vàng đứng lên nhìn về phía màn hình chỉ huy, nghiêm túc xem xét máy camera vẫn còn làm việc.

Đáng tiếc một nửa đều là hình tối đen, những màn hình có thể nhìn thấy đều không phát hiện có cái gì không đúng.

Nhưng hắn không từ bỏ, vẫn chặt chẽ nhìn chằm chằm vào những hình ảnh kia, ý đồ tìm ra dấu vết khác để lại.

Mấy người khác cũng bị động tác của Kiều Hồng Vỹ đánh thức, bọn hắn xoa xoa con mắt mỏi mệt rã rời, nhỏ giọng hỏi: "Doanh trưởng làm sao vậy?"

"Hình như Zombie đã đi ra."

"Thật sự?" Bọn hắn sững sờ, Zombie cùng bọn họ dây dưa kéo dài gần một tháng cứ như vậy đi sao?

Một binh sĩ vội vàng áp tai nghe ngóng bên trên cánh cửa, sau khi cẩn thận nghe ngóng, khẳng định nói: "Đi thật rồi!"

"Các người nhanh tới giúp tôi nhìn xem, có người vào được phải không?" Thính giác, khứu giác của Zombie rất mạnh, nếu như không phải nghe thấy được cái gì, không có khả năng rời khỏi nhanh như vậy.

Mấy người đều để sát mặt vào màn hình tìm kiếm, cuối cùng Thạch Lỗi đã có phát hiện mới.

"Ở đây!"

Trong góc một màn hình xuất hiện một đoàn người, phía trước nhất chính là một Đại Bạch xà, còn có mấy người không có mặc quân phục, trong đó còn có hai cô bé.

"Doanh trưởng, là người một nhà sao?" Thạch Lỗi liếm liếm môi dưới khô nứt, tiếng nói mang theo khàn khàn.

Kiều Hồng Vỹ để sát nhìn vào hồi lâu, thẳng đến khi bọn họ rời khỏi camera mới xác nhận nói: "Là người một nhà."

Đáng tiếc sau camera khác cũng không tìm được bóng dáng bọn họ rồi.

Kiều Hồng Vỹ cúi đầu nghĩ nghĩ, suy đoán bọn họ chắc là theo "cửa sau" đi vào, nhìn xem nơi bọn họ đi qua chắc hẳn là đi đến phương hướng này của bọn hắn.

Tuy không biết bọn họ làm cách nào xác định phương hướng, nhưng hiện tại xác định là người một nhà, như vậy bọn hắn cũng không thể ngồi chờ bọn họ tới cứu.

"Doanh trưởng, chúng ta giết đi ra ngoài?" Một binh sĩ kích động nói.

"Không, chúng ta tạm thời không đi ra ngoài." Kiều Hồng Vỹ lắc đầu.

Những người khác khó hiểu, đều có cứu viện đến rồi vì sao không trực tiếp đi ra ngoài tụ hợp? Trốn ở chỗ này chờ người khác tới cứu cũng quá xấu hổ chết người rồi.

"Các người còn có dư thừa khí lực giết Zombie?" Kiều Hồng Vỹ trực tiếp hỏi vấn đề.

Mấy người nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng uể oải lắc đầu.

Bọn hắn đã không ăn cái gì vài ngày rồi, toàn thân không còn chút sức lực nào, dị năng cũng ít đến thương cảm, thế này mà đánh nhau còn không biết có thể chống đỡ bao lâu.

"Đã như vậy cũng đừng có đi ra ngoài thêm phiền, miễn cho còn cần người khác tới cứu!"

"Thế thì... chúng ta cứ như vậy chờ bọn họ đến cứu sao?"

Kiều Hồng Vỹ lắc đầu.

Đoàn người sốt ruột, cái này không được cái kia cũng không được, ngược lại ngài cứ nói cuối cùng nên làm thế nào đi!

Kiều Hồng Vỹ không có trả lời vấn đề của bọn họ, hắn trực tiếp mở hệ thống phát thanh vô tuyến, bắt đầu tiến hành điều chỉnh thử.

Rất nhanh, trong căn cứ vang lên một giọng nói khàn khàn: "Chào các đồng chí đã tiến vào căn cứ A3, tôi là doanh trưởng Kiều Hồng Vỹ căn cứ đóng quân 561, hiện tại chúng tôi bị vây khốn ở trung tâm giám sát chỉ huy, Zombie trước đó cũng đã rời khỏi, có thể tiến về phía trước đến hướng của các người. Số lượng Zombie ở căn cứ khoảng ba trăm, trong căn cứ xin tận lực ít dùng súng ống đạn dược, xin mọi người cần phải cẩn thận một chút."

Vào giây phút nghe được tiếng nói này đoàn người Ôn Minh ngừng lại bước chân, đợi sau khi âm thanh biến mất, Cố Minh Duệ hỏi: "Thật là may mắn vẫn còn có người sống sót?"

"Có lẽ đúng vậy, mọi người cẩn thận, Zombie đang hướng đến gần chúng ta." Ôn Minh gật gật đầu, nhắc nhở mọi người chú ý.

Tất cả mọi người tạm thời thu hồi súng ống, hai tay ngưng tụ dị năng, nhìn chằm chằm vào ba cánh cửa cách đó không xa.

Ôn Dao ngẩng đầu nhìn về phía bên phải, chỗ đó, một đoàn ánh sáng màu đỏ đang tiến đến gần bọn họ.

Rất nhanh, tất cả mọi người đã nghe được từ nơi không xa truyền đến tiếng gào thét của Zombie, không bao lâu, một đám Zombie mặc quân trang từ cửa bên phải tuôn ra.

Vài dị năng giả tốc độ trực tiếp tiến lên chém giết vào bầy Zombie, tốc độ của bọn họ cực nhanh, trong chốc lát có vài con Zombie bị bọn họ cắt đứt cổ.

Tiểu Tiểu cũng đồng dạng xông vào bên trong bầy Zombie đại sát tứ phương, mấy Zombie biến dị lợi hại cũng bị vài dị năng giả chống lại.

Ở đây mỗi người đều là hảo thủ, có kinh nghiệm tác chiến với Zombie vô cùng phong phú, hơn nữa những con Zombie này cơ bản đều bị vây trong căn cứ, không có nếm qua thịt sống để bổ sung năng lượng, thậm chí so với Zombie bọn họ gặp trước đó còn yếu hơn một ít.

Ôn Dao đứng ở phía sau cũng không có ra tay, chỉ dùng tinh thần lực giám sát bốn phía, nếu có ai sắp bị Zombie cắn hoặc bắt được, cô trực tiếp nhiễu loạn tinh thần Zombie một phát, khiến động tác của nó ngưng trệ, sau đó bị những người khác giải quyết hết.

Không bao lâu tất cả Zombie đều bị giải quyết hết, tất cả mọi người không có thương tổn hay chết.

Mấy binh sĩ không ra tay cảnh giới nhìn chằm chằm chung quanh, những người khác cũng mặc kệ vết máu loang lỗ trên mặt đất, trực tiếp ngồi xuống mau chóng khôi phục dị năng cùng thể lực.

Tuy lần này nhẹ nhàng rất nhiều so với ngày xưa, nhưng tâm tình của mọi người lại rất nặng nề.

Những Zombie mặc quân trang này đều giống như bọn họ cùng là những quân nhân bảo vệ quốc gia, yên lặng trấn thủ ở căn cứ quân sự tại núi rừng Thiên Viễn này.

Bọn hắn vốn hẳn nên người bảo vệ cho dân, bảo vệ tổ quốc, thậm chí cuối cùng hy sinh trên chiến trường vì lý tưởng cùng tín niệm trong lòng mình.

Nhưng bọn hắn không có, bọn hắn biến thành quái vật ăn thịt người, chuyện này đối với bọn hắn mà nói, không thể nào chịu đựng nổi.

Cũng may, bây giờ bọn hắn đã giải thoát rồi.

Một binh sĩ đã khôi phục xong đứng lên, hắn đứng thẳng tắp, nghiêm túc và trang trọng kính chào với đám thi thể kia theo nghi thức quân đội.

Sau đó các binh sĩ khác cũng đứng lên, làm một động tác như thế, trong lúc nhất thời, toàn bộ không khí trở nên cực kỳ trang trọng.

Ôn Minh không có quấy rầy bọn hắn, chờ bầu không khí lắng xuống, cậu cảm thấy trong lòng mình có ngọn lửa không ngừng thiêu đốt lên.

Một lát sau, mọi người tập trung ở cùng một chỗ tiếp tục xuất phát về phía trước.

Lần này phương hướng rất rõ ràng, bọn hắn trực tiếp đi về hướng cánh cửa bên phải.

Không khí trong căn cứ còn lưu lại mùi hôi thối, bọn họ ngoặt bảy rẽ tám cuối cùng cững đến nơi.