Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 106: Căn Cứ A3 (3)



"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Bị tiếng kêu la đột nhiên xuất hiện khiến đoàn người càng thêm hoảng sợ, một phần đem đèn pin chiếu sáng bốn phía, một bộ phận chiếu về hướng binh sĩ phát ra âm thanh.

Chỉ thấy sắc mặt hắn thống khổ, tay trái gò má, biểu lộ có chút dữ tợn.

Binh sĩ bên cạnh hắn kéo tay hắn ra, đem ánh sáng ngọn đèn tập trung ở trên gương mặt của hắn.

Chỉ thấy trên gương mặt bên trái của hắn bỗng đâu có một con côn trùng đỏ sẫm lớn bằng ngón tay cái nằm sấp!

Côn trùng ngoại hình có chút giống con kiến, sau lưng mọc hai cặp cánh trong suốt mảnh, phần bụng cực đại, đầu của nó đã chui thật sâu vào trong má binh sĩ, máu tươi không ngừng chảy ra.

Binh sĩ thử dùng tay bắt lấy côn trùng, kết quả nó liền chui vào sâu bên trong thịt hơn, căn bản không nhổ ra được, binh sĩ kia biểu lộ càng thêm dữ tợn, mồ hôi lạnh to như hạt đậu không ngừng toát ra, có thể thấy được hắn thực nhẫn nại chịu đau đớn cực lớn thế nào.

Binh sĩ bên cạnh rút dao găm ra, nhưng một lưỡi đao gió thật nhỏ nhanh hơn so với hắn chặn ngang chặt đứt nó.

Còn không kịp rút phần còn lại lưu ở trong thịt ra, chung quanh liên tục vang lên âm thanh của những người khác:

"Ah —— chung quanh còn có!"

"Coi chừng!"

Mọi người đung đưa ngọn đèn, có thể nhìn thấy chung quanh có vô số bóng đen bay tới bọn hắn.

"Bịch ——" một quả cầu lửa bay lên trên không, dị năng hệ hỏa đốt lên mấy quả cầu lửa, ánh lửa sáng ngời chiếu sáng một vùng, phơi bày tràng cảnh chung quanh khiến mọi người hít một hơi lãnh khí.

Trong bụi cỏ, trên lá cây có vô số côn trùng màu đỏ nằm sấp, dường như vì bị phát hiện, chúng vỗ cánh bắt đầu bay thẳng về phía bọn họ, nhưng chúng giống như sợ lửa, vượt qua quả cầu lửa đánh về phía đám người.

Dị năng giả hệ hỏa đem hỏa diễm hóa thành bức tường lửa vây quanh một vòng bảo hộ tất cả mọi người, tất cả côn trùng đang bay không kịp lui về phía sau đều bị ngọn lửa nuốt lấy, hóa thành tro tàn.

Hắn cũng không dám phóng bức tường lửa càng lớn hơn, dù sao quanh đây đều là cây cối, hơi không chú ý sẽ dẫn đến cháy rừng mất.

Côn trùng bay không thể lướt qua bức tường lửa, nhưng trên không không có bảo hộ, đa phần côn trùng bay đều bay lên phía trên rồi đánh úp vào đám người ở chính giữa.

Những người khác vội vàng phát động dị năng công kích côn trùng bay trên không, nhưng mục tiêu vừa nhiều lại nhỏ, bọn họ chỉ có thể đợi ở bên trong bức tường lửa, chỉ có dị năng công kích từ xa mới hữu hiệu.

Cố Minh Duệ vừa phóng thích ra mấy lưỡi dao gió chém giết côn trùng bay, ngẫu nhiên còn phóng ra chút gió để ngọn lửa bay lên cao chút, vừa đến gần Ôn Minh nói: "Tiếp tục như vậy không được, chúng ta sẽ bị hao hết thể lực cùng dị năng."

Ôn Minh đương nhiên biết rõ tiếp tục như vậy không được, nhưng bây giờ tạm thời bọn họ không có phương pháp xử lý tốt hơn.

Số lượng côn trùng bay quá nhiều, mặc kệ bọn họ làm gì giết không ít, thế nhưng so với tổng số khổng lồ của côn trùng bay mà nói chẳng khác nào như muối bỏ biển.

Hơn nữa bọn họ không thể đi ra, vây khốn ở chỗ này hậu quả sau đó có thể nghĩ.

Sắc mặt dị năng hệ hỏa dần dần bắt đầu trắng bệch, vì duy trì bức tường lửa, hắn phải liên tục không ngừng phát ra dị năng, năng lượng lớn như thế phát ra khiến hắn không chống đỡ được lâu.

"Không được, bức tường lửa sắp không chống đỡ nổi rồi!" Hắn nhíu chặt lông mày la lớn.

Vừa dứt lời, hắn cảm giác dị năng hao tổn trống không, toàn thân một hồi thoát lực, nhịn không được lảo đảo một cái, được chiến hữu sau lưng đở lấy.

Mà ánh lửa sáng ngời lập tức biến mất, trước mắt đột nhiên tối đen lại, chỉ còn một vài nhánh cây bị đốt cháy nên còn chút ít ánh lửa.

Ôn Minh vươn tay, đang lúc chuẩn bị chế tạo lưới điện, phát hiện trên đỉnh đầu xuất hiện một màn nước, màn nước nhanh chóng lan tràn xuống, tạo thành một hình bán cầu bao chụp tất cả mọi người lại.

Tuy màn nước nhìn có vẻ không dày, nhưng côn trùng bay xông tới đều bị nhốt vào trong nước, hoàn toàn giãy dụa không thoát được.

Biến cố này khiến mọi người sợ ngây người, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Ôn Dao, bởi vì lần này chỉ có mình cô là dị năng giả hệ thủy, không phải cô thì còn là ai?

Ôn Minh ngẩng đầu nhìn màn nước, bên trong màn nước đã nhốt không ít côn trùng bay tiến vào, bên ngoài côn trùng bay cũng không hề ngây ngốc xông tới nữa, chỉ là vây quanh màn nước không chịu rời khỏi.

Ôn Minh một phát ôm lấy Ôn Dao, quyết định thật nhanh nói: "Đi!"

"Đợi chút, nơi nào còn có lửa!" dị năng giả hệ hỏa vội vàng nói, trước đó giữ lại ngọn lửa nhỏ còn cháy âm ỉ, nếu không quan tâm, qua không bao lâu nữa sẽ dẫn đến một trận lửa lớn.

Ôn Dao nghe vậy tâm thần khẽ động, màn nước phân ra mấy quả cầu nước bay về phía những ánh lửa kia, đem tất cả lửa đều đập chết hết.

"Đi!"

Ôn Minh ôm Ôn Dao đi tuốt đàng trước, những người khác chặt chẽ đi sát vào nhau, tận khả năng giảm bớt không gian, tránh để cô bé tiêu hao dị năng quá nhiều.

Nhưng Ôn Dao cũng không thèm để ý, cũng không có thay đổi màn nước lớn hay nhỏ.

Ở bên trong màn nước đã nhốt không ít côn trùng bay, cản trở ánh mắt, cộng thêm đêm khuya đường đi trong rừng cây cũng không dễ đi, Ôn Minh cảm thấy cho dù bọn họ thoát khỏi côn trùng bay cũng phải tìm đường một lần nữa rồi.

Nhưng Ôn Dao biết rõ, cô thả tinh thần lực, xác định xong chỗ mục tiêu, trực tiếp chỉ huy Ôn Minh quẹo trái quẹo phải.

Ôn Minh cũng không nghĩ nhiều như vậy, đi theo chỉ huy của em gái, chờ sau khi bọn họ thoát khỏi đám côn trùng bay kia, mới phát hiện bọn họ cách đích đến không xa.

Ôn Dao đem màn nước biến thành quả cầu lớn, bên trong quả cầu nước còn vô số côn trùng bay, xem ra lực sinh mệnh cực kỳ ương ngạnh, đều còn sống.

Những người khác hoặc vịn thân cây, hoặc ngồi dưới đất, còn có chống đầu gối đấy, đều đang thở hổn hển từng ngụm.

"Tôi nói, tôi nói các người còn dựa gần thân cây như vậy, không sợ, không sợ dưới cây có côn trùng sao?" Một binh sĩ ngồi dưới dấn nói với vài chiến hữu đang vịn thân cây nói.

"Thôi đi pa ơi..., trên núi này mặc kệ ở đâu đều có côn trùng, cậu lẫn mất rồi sao!" Một người lính khác phản bác nói.

Đợi mọi người từ từ đi qua, bắt đầu kiểm tra binh sĩ bị cắn bị thương.

Không biết có phải côn trùng bay kia có độc hay không, nơi bị đốt đều có chút thối rữa sưng vù, thảm nhất chính là binh sĩ vừa bị cắn, má trái hắn sưng cao, miệng vết thương có chút thối rữa, mắt trái đều bị lách vào trở thành một đường nhỏ.

Bởi vì quân y không đi cùng, cho nên bọn họ chỉ có thể đắp chút thuốc tiêu sưng, cũng may đều là dị năng giả, sức chống cự mạnh hơn người bình thường rất nhiều, trước mắt tạm thời không có nguy hiểm đến tánh mạng.

Dị năng giả hệ hỏa vừa dùng tinh hạch khôi phục dị năng vừa lặng lẽ dò xét Ôn Dao.

Hắn ở trong đoàn dị năng bộ đội không nói là người lợi hại nhất, nhưng cũng là một cao thủ, kết quả lại không có sức chống đỡ bằng một cô bé!

Sao người với người lại có khác biệt lớn như vậy?

Hắn nhìn thấy Ôn Dao nén quả cầu nước kia càng lúc càng nhỏ, côn trùng bay bên trong bị nghiền ép phát nổ, quả cầu nước một mảnh đục ngầu, không khỏi thì thào lẩm bẩm: "Nước không phải không có áp suất sao..."

Chiến hữu bên cạnh hắn liếc mắt: "Ai nói không thể? Bất kỳ vật gì cũng có thể dồn nén lại, chỉ là lúc trước có rất ít điều kiện để đạt được điều đó mà thôi, bây giờ đều có dị năng rồi, còn có cái gì không thể đâu."

"Nói như vậy lửa của tôi cũng có thể nén lại sao?"

"Ách... Không biết, nhưng cậu có thể thử xem."

Dị năng giả hệ hỏa quyết định trở về nhất định phải luyện tập thật chăm chỉ, một chiến sĩ rành rành lại để cho một cô bé vị thành niên cứu!

Đây cũng không phải là chuyện vinh quang gì!

Mọi người nghỉ ngơi hồi phục xong thì tiếp tục xuất phát, lần này mọi người cẩn thận lên rất nhiều, cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Nhưng rất nhanh sắp đến nơi, bọn họ cũng không gặp được lần tập kích thứ hai.