Mạt Thế Chi Hắc Tử Và Lương Nhiên

Chương 39





 39. Ô Nhiễm

Trần Bân thở hổn hển ném con chó đã chết kia ở bên ngoài, cách ngôi nhà gỗ mấy mét, vừa há mồm thở dốc vừa nói với mọi người:

"Nó muốn cắn tôi! Vì vậy nên tôi đã chém chết nó!"

Sau đó hắn có chút đắc ý nói:

"Đêm nay chúng ta có thể ăn thịt chó rồi!"

Mọi người nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn vừa tức giận lại vừa buồn cười, Cường Tử cười hắc hắc nói:

"Thịt chó sao! Được! Ngon muốn chết!"

"Để tôi tới làm thịt!" Cữu cữu nhà họ Trần thấy có thịt chó để ăn vì vậy xoa tay hầm hè xung phong nhận việc xẻ thịt nó.

"Khoan đã!" Lương Nhiên ngăn cản mọi người, cô tới gần rồi ngồi xổm xuống trong ánh mắt khó hiểu của mọi người. Cô kéo vành mắt nó ra, lại nhìn màu mắt và ngửi mùi máu của nó, sau đó nghiêm túc đứng lên với thần sắc nghiêm trọng chém đinh chặt sắt nói:

"Con chó này không thể ăn được!"

"Vì sao?" Mọi người thấy thần sắc nghiêm túc của Lương Nhiên thì không khỏi thắc mắc.

"Con chó này mang theo virus tang thi!" Lương Nhiên ngồi xổm xuống, nắm cái đầu lệch một bên của nó, dùng hai ngón tay mở ra đôi mắt của nó.

"Mọi người nhìn kỹ đi."

Lương Nhiên ý bảo mọi người tới gần quan sát, Hắc Tử ngồi xuống theo cô, thấy đôi mắt của con chó không còn hơi thở kia không hề có lòng trắng, trừ bỏ đồng tử đã khuếch tán màu đen ra thì những nơi khác toàn bộ đã biến thành màu huyết hồng.

Mọi người nhìn chằm chằm nó, càng nhìn càng thấy sợ.

"Đây là chó tang thi sao?"

Cường Tử nhíu mày hỏi, nếu động vật cũng sẽ bị cảm nhiễm virus thì thật là đáng sợ, không chỉ chó, mèo mà ngay cả đám chuột chui rúc mọi ngóc ngách trải rộng trên thế giới cũng có thể là tang thi, vậy làm gì còn cơ hội sinh tồn cho con người nữa!

"Chắc là không phải, nếu là chó tang thi thì vừa rồi khi chúng ta vào thôn nó sẽ xông lên cắn chúng ta rồi!" Trần Tĩnh nói.

"Đúng vậy, con chó này hẳn là mang theo virus nhưng bản thân nó lại không bị lây bệnh, trừ đồng tử ở mắt ra thì mọi người ngửi xem, máu của nó cũng có mùi hôi thối, từ giờ mọi người phải cẩn thận, bất luận loại thịt nào cho vào miệng phải bảo đảm không có virus mới được ăn, bằng không, sẽ bị cảm nhiễm!" Lương Nhiên buông con chó ra, dặn dò mọi người.

Động vật sẽ mang theo virus, tin tức đột nhiên này làm tâm tình vốn đang hưng phấn của mọi người trở nên trầm trọng.

"Vậy con chó này bị lây bệnh như thế nào?" Trần Bân hỏi, hắn không khỏi cảm thấy uể oải vì mình kéo một con chó mang virus tới đây.

Lương Nhiên lắc đầu:

"Nguyên nhân rất khó nói, có thể là nó ăn thịt thi thể chứa virus, có thể là do uống nước bị ô nhiễm."

Nói tới đây, cô đột nhiên biến sắc vội hỏi:

"Giếng nước ở đâu?"

Trần thúc duỗi tay chỉ về phía đầu thôn nói:

"Ở bên kia! Chúng tôi đang định đi múc nước đây!"

Lương Nhiên đứng dậy chạy về phía giếng nước, mọi người vội vàng đuổi kịp, nhìn thấy Lương Nhiên không biết dùng bánh xe kéo nước như thế nào, Hắc Tử tiến đến nhận lấy thùng nhỏ, bỏ nó xuống giếng, kéo lên một xô nước, nước vừa mới được kéo lên, mấy người chung quanh đã kêu lên.

Nước dưới giếng chắc hẳn phải lạnh lẽo thanh triệt nhưng giờ phút này, đã bị ô nhiễm, biến thành màu đen, còn tản ra một mùi tanh hôi nồng đậm.

"Tại sao lại như vậy?!"

Mọi người không nhịn được đều nhíu mày bịt mũi, Lương Nhiên thở dài trong lòng, duỗi đầu nhìn xuống đáy giếng đen nhánh, cô nói:

"Trong giếng có thi thể, là thi thể cảm nhiễm virus, cho nên nước giếng đã bị ô nhiễm, con chó kia chắc chắn đã uống nước này mới bị cảm nhiễm."

Lương Nhiên buồn bã lắc đầu, nước dưới giếng là nước ngầm, một khi bị ô nhiễm nghĩa là mạch nước chung quanh đây đều không thể dùng để uống được.

"Hiện tại, chúng ta không thể uống nước ngầm này đúng không?" Trần Tĩnh hoảng sợ hỏi.

"Đúng vậy, ít nhất là nước chung quanh đây không thể uống!" Lương Nhiên khẳng định nói.

"Vậy hôm nay chúng ta không thể nấu cơm được rồi, cũng không có nước để uống rồi!"

Trần thẩm cực kỳ khó xử, không có cơm để ăn thì có thể nhịn một chút nhưng mà không có nước uống thì ai biết có thể chịu được bao lâu.

Lại nhận thêm một tin tức xấu làm mọi người càng thêm tiêu cực, Trần thẩm vừa nói chưa dứt lời thì mọi người đều cảm thấy có chút khát, Trần thúc trầm giọng hỏi:

"Chúng ta có nên rời khỏi nơi này hay không? Tới nơi có nước sạch rồi lại nghỉ ngơi?"

Lương Nhiên nhìn về phía Hắc Tử, Cường Tử ở bên cạnh bỗng nhiên nói:

"Đêm nay nghỉ ở nơi này đi!"

Cậu thấy mọi người đều dùng ánh mắt dò hỏi thì cười cười:

"Muộn nhất ngày mai sẽ có mưa, nhạ, mọi người nhìn ráng trời đi, ráng mỡ gà thì gió, ráng mỡ chó thì mưa."

Mọi người nhìn theo ánh mắt của cậu về phía chân trời, quả nhiên ánh sáng phản xạ phía chân trời có màu phớt hồng, cậu hít hít mũi, sau đó nói:

"Không khí ẩm ướt, hẳn sẽ có mưa."

Nếu Cường Tử đã khẳng định như vậy thì mọi người quyết định tạm thời dừng chân nghỉ ngơi trong thôn nhỏ này, ở trong rừng vài ngày rồi, eo mỏi chân đau, bàn chân còn sưng đỏ đến không thể nhìn, thật sự cần một nơi để nghỉ ngơi. Tuy vừa mệt lại vừa đói khát nhưng mọi người nghĩ tới Cường Tử nói buổi tối sẽ có mưa cho nên mới sốc lại tinh thần vơ vét hết đồ đựng nước, gáo, bồn, xô, chậu. Thậm chí tiểu cữu nhà họ Trần còn chuyển một lu nước cao hơn nửa người ra để ngoài sân.

Đêm xuống, mấy người đàn ông tìm mấy tấm ván gỗ trải xuống nền nhà chính làm giường còn mấy người phụ nữ thì chia ra 3 gian nhà trong, trải chiếu nghỉ ngơi. Mẹ Lương và Trần Tĩnh ngủ trong gian phòng có chiếc chiếu lớn hơn, còn Lương Nhiên và Tiểu Tiệp ngủ trong gian phòng nhỏ hẹp ở cách vách, bởi vì quá mệt mỏi, mọi người nhịn đói nhịn khát mà chìm vào giấc ngủ. Lương Nhiên thấy bốn phía không có ai, cô nhanh chóng lấy sữa tươi và bánh mì trong không gian ra cho Tiểu Tiệp, bé con của cô cực kỳ ngoan ngoãn, từ khi bắt đầu mạt thế tới giờ, bé đã nhớ rất kỹ việc cô dặn dò không thể để cho người khác biết bí mật về cái rương ma pháp kia, những lúc đói bụng, hay khát nước cũng không tìm cô đòi đồ ăn, làm cô cực kỳ đau lòng.

Sau lại, cô thấy Tiểu Tiệp đi cùng bọn Hắc Tử chạy nhảy khắp nơi trở nên khỏe mạnh hồng nhuận, cô mới thở dài nhẹ nhõm, nhìn Tiểu Tiệp uống hết sữa bò cùng ăn một chiếc bánh mì nhỏ, cô dọn dẹp lại thu hết vào không gian rồi nhẹ giọng dỗ dành cho đứa nhỏ đi ngủ, sau đó cô lấy chiếc khăn lông từ trong ba lô che lên bụng nhỏ của bé, rồi đi ra ngoài tìm Hắc Tử.

Ở một căn nhà khác trong thôn, Lâm Viễn mang theo Lâm Linh tìm được một nơi miễn cưỡng không có mùi hôi thối, hắn ghép mấy chiếc ghế gỗ dài với nhau, rồi nằm trên đó nghỉ ngơi. Lâm Linh nhịn đau cởi đôi giày thể thao đã không nhìn rõ màu sắc trên chân xuống, rồi chậm rãi xoa ấn bàn chân đã sưng đỏ. Những nơi ấn vào trở nên đau đớn nóng rát, bên mé ngón chân còn nổi bọt nước rồi vì đi quá nhiều cho nên bị vỡ ra, sưng đỏ lên, sau khi ấn một lúc, cô thật sự không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi Lâm Viễn:

"Anh ơi, chúng ta còn phải đi theo bọn họ hay sao?"

Lâm Viễn nhắm mắt nằm trên ghế, khuôn mặt vốn dĩ tuấn tú văn nhã nhưng hiện giờ vì quá gầy ốm mà hóp lại, làm cho khuôn mặt của hắn trở nên hung tợn, hắn mở mắt ra, nhìn lên xà nhà bằng gỗ trên đỉnh đầu, biểu tình trên mặt thay đổi thất thường, rất lâu không lên tiếng, cuối cùng hắn nói:

"Hiện tại đi theo bọn họ khá an toàn, chờ khi tới trấn trên, chúng ta nghĩ cách tìm chiếc xe đi tới an toàn khu."

Sau khi nghe xong kế hoạch của anh trai, Lâm Linh thở dài nhẹ nhõm, cô rất sợ mình vẫn phải đi theo mấy người Lương Nhiên!

Ngày ấy, sự lạnh lẽo trong mắt Lương Nhiên là cho cô thấy sợ hãi tới tận bây giờ, cô đi theo phía sau đám người, nhìn bọn họ ăn cá nướng, uống nước trong, mà cô và anh trai phải dựa vào sự bố thí của con nhỏ Trần Sương Sương mới có thể sống sót đi ra khỏi phiến rừng rậm kia. Cái loại xấu hổ khi bị người vứt bỏ, bị người bố thí làm cô cảm thấy giận dữ, đã rất nhiều lần cô hận không thể xông lên phía trước hung hăng đá bay đống lửa của bọn họ.

Nhưng, ngẫu nhiên ánh mắt của Lương Nhiên đảo qua nơi cô đang ở, cô lại hận không thể co rúm mình lại, vĩnh viễn biến mất trước mắt người kia, từ khi Lương Nhiên đuổi anh em bọn họ đi, cô phát hiện anh trai mình trở nên cực kỳ âm trầm, đặc biệt là buổi tối đó, từ rất xa, cô nhìn thấy anh trai đứng dưới bóng ma dưới thân cây to, luôn nhìn về phía đống lửa ấm áp bên kia, rồi sau đó người đàn ông anh tuấn cường tráng, từng hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của cô đã ôm Lương Nhiên đang hôn mê đi ra từ dòng suối nhỏ, mặt mày đều là cảm giác thỏa mãn, trong lòng ngực anh, người phụ nữ kia đã không còn bộ dạng thanh cao như ngày thường, mà bị người đàn ông kia ôm gắt gao trong lòng ngực rộng lớn. Một hình ảnh tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến cô không thể không thừa nhận, hai người bọn họ cực kỳ xứng đôi, sự tốt đẹp đến nỗi hốc mắt cô chua xót rồi lại vô cùng ghen ghét.

Sau đó, cô nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt vốn văn nhã từ trước đến giờ của anh trai, trong nháy mắt, cô cho rằng mình nhìn thấy ma quỷ, ánh mắt của anh ấy làm cho cô mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy sởn tóc gáy. Sau lại, cô cơ hồ không dám nói gì với anh trai mình nữa.

Cô từng nghĩ, nếu khi đó, cô không làm như vậy, không hại chết dì Bình, có thể mọi thứ sẽ khác.

Nhưng cô cũng không hối hận! Người không vì mình trời tru đất diệt. Cô làm như vậy không phải chỉ vì muốn sống sót hay sao? Vào thời khắc mấu chốt, không phải anh trai ruột của cô cũng vứt bỏ cô và mẹ ruột của mình sao? Vậy giờ phút này, anh ấy có tư cách gì để trách cứ cô chứ?

---

Lương Nhiên tìm được hai người Hắc Tử trong phòng bếp, họ đang nghiên cứu bản đồ, khi cô xuất hiện ở cửa phòng, đột nhiên Hắc Tử cảm thấy nơi hẹp hòi đơn sơ này trở nên sáng sủa hơn hẳn, nói như thế nào nhỉ? Thật ra Lương Nhiên vốn là một người phụ nữ uyển lệ, câu nhân, xinh đẹp, hấp dẫn người khác từ trong xương cốt, một người phụ nữ mà khi bất cứ ai vừa nhìn qua đã cảm thấy thoải mái.

Chính Lương Nhiên cũng biết vậy cho nên cô mới cắt đi mái tóc dài của mình, bình thường cũng chỉ mặc áo thun quần bò, tận lực làm nhạt đi cái loại vũ mị này, nhưng hiện tại, mái tóc đen nhánh của cô đã dài ra rất nhiều, làn da cô vốn trắng hồng, dường như sau khi trải qua đêm hôm đó, làn da cô càng trở nên non mịn giống như mỡ dê, khóe mắt, đuôi lông mày đều nhiễm lên một loại mềm mại kiều mị, cái loại phong vận này thuần túy lộ ra từ trong cốt cách, làm cho Hắc Tử vừa nhìn thấy cô đều hận không thể ôm cô vào trong lòng ngực, nuốt cô xuống bụng, không để bất luận kẻ nào nhìn thấy!

Cái ánh mắt tựa như lang như hổ của Hắc Tử nhìn Lương Nhiên làm gương mặt cô nóng lên, cô trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó đưa thứ đang ôm trong tay ra, đó là máy truyền tin mà từ trước tới giờ Cường Tử vẫn luôn dùng, thứ này tuy không lớn, nhưng cũng phải chiếm một khoảng không gian không nhỏ trong ba lô, cho nên khi mà cô đưa cho Cường Tử, cậu nhướng mày, kinh ngạc nhìn cô, đương nhiên cậu không biết cô lấy nó ra từ trong không gian.

Lương Nhiên cần Cường Tử dùng thứ này để biết được tình hình bên ngoài hiện giờ. Dù cho cậu có kinh ngạc vạn phần nhưng cũng không nghĩ quá nhiều. Cậu chỉ cảm thán ba lô của cô có thể chứ đựng nhiều đồ như vậy, quần áo, khăn lông, đèn pin, thực phẩm, súng ống v v...., bất quá lực chú ý của cậu nhanh chóng bị Hắc Tử kéo đi.

Hắc tử trải một tấm bản đồ nhỏ lên bàn, trên tay giơ lên một ngọn nến không biết lấy từ đâu, anh đưa ngọn nến tới gần bản đồ, chỉ vào một điểm, nói:

"Nhìn này, chúng ta hiện tại đang ở nơi này của tỉnh Y, lúc trước nghe trên radio có nói khu an toàn ở thành phố J cũng thuộc tỉnh Y, cách chúng ta đại khái 300-400 km."

Ngón tay anh lướt trên bản đồ, chỉ về hướng thành phố J, nói tiếp:

"Nếu chúng ta không tới thành phố J, thì cần phải tìm một nơi yên ổn có thể tạm thời đặt chân mới được."

Lương Nhiên nhìn điểm đen nhỏ đại biểu thành phố J trên bản đồ, mày nhíu lại, cô tình nguyện ở nơi này cũng không muốn đến thành phố J, nhưng mà nguồn nước ở đây đã bị ô nhiễm, như vậy hiện tại phải làm sao bây giờ?

-----------------