Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 91



Lúc Harry trở lại ký túc xá thì phát hiện bên trong là một màu đen kịt, Draco vẫn chưa về.

Vết thương trên tay cậu đã không còn chảy máu nữa, nhưng vẫn chưa khép lại hoàn toàn, thịt nộn màu hồng nhạt mới mọc ra, vì thế, dòng chữ viết vẫn hiện rõ như trước. Tuy rằng Harry và phu nhân Pomfrey không nói gì, nhưng cả hai đều ẩn ẩn đoán được, Umbridge đã dùng một loại phép thuật trừng phạt tà ác bám vào bút lông chim.

Nghĩ đến đây, cậu lại có chút may mắn vì Draco không ở, bằng không cậu luôn cảm thấy ngày mai sẽ không được nhìn thấy một Umbridge hoàn chỉnh, dù sao trước mắt vẫn chưa đến lúc để bà ta phải trả giá thật lớn cho những hành động của mình.

Giằng co cả một ngày, Harry cũng mệt mỏi, cậu vội vã rửa mặt rồi chui vào ổ chăn, theo thói quen ngủ ở bên trái, chừa lại một nửa giường ngủ cho ai đó còn chưa trở về kia.

Đại khái đến nửa đêm, Harry mơ mơ màng màng cảm giác được hình như có người đang nắm chặt tay cậu, dùng sức có hơi lớn, hầu như nháy mắt cậu đã tỉnh lại, sau đó, không ngoài dự đoán nhìn thấy gương mặt âm trầm của Draco.

"Là Umbridge." Draco khẳng định, trong giọng nói không có gió to sóng lớn gì, nhưng lúc này đôi mắt màu bạc sáng biến thành màu sắc âm trầm, khiến người ta liên tưởng tới ngoài khơi trước khi bão táp tới, ngón tay hắn hình như dính một loại cao lành lạnh gì đó, nhẹ nhàng bôi lên dòng chữ nhỏ màu đỏ kia, động tác đủ ôn nhu, nhưng vẫn mang theo một cảm giác đâm nhói.

Harry biết Draco đang bôi một ít thuốc cao cho cậu, nhưng thô bạo ẩn sâu dưới đáy mắt hắn vẫn dày đặc như vậy, ngay cả Harry cũng không nhịn được giật mình, cậu không nói được tâm tình lúc này của mình là gì, chỉ là tự dưng cảm thấy hoảng hốt, cậu trở tay nắm chặt lấy Draco, mở miệng nói: "Em không sao."

"Vậy thì như thế nào mới coi là có chuyện?" Một cái tay khác của Draco kéo đầu cậu lại, rõ ràng ôn nhu hôn lên trán cậu, "Vào cái ngày tôi thỉnh cầu em trở thành bạn đời của tôi thì tôi cũng đã tự thề với bản thân rằng dù thế nào cũng phải bảo vệ được em. Tôi biết em có năng lực bảo vệ chính mình, nhưng đây là trách nhiệm của tôi."

"Fudge sẽ không ngồi ở chỗ kia quá lâu, Umbridge cũng thế," Draco cười nhẹ một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo, "Người không thấy rõ thế cuộc vĩnh viễn chỉ có thể trở thành một quân cờ bỏ hoang."

Harry không phải không hề biết gần đây gia tộc Malfoy đang làm gì, nhưng giây phút này, khi nghe thấy Draco khẳng định, cậu vẫn không nhịn được chấn động trong lòng, đồng thời có chút nghi hoặc nhìn Draco, "Fudge, ông ta.... Sẽ không có cách cứu vãn sao?"

"Chúng tôi đã liên minh với rất nhiều gia tộc, thế lực của Dumbledore cũng không yếu, có điều chúng tôi muốn Erick trở thành Bộ Trưởng đời tiếp theo nhưng hiển nhiên Dumbledore không đồng ý, cuối cùng chỉ có thể nhượng bộ, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì Bộ Trưởng tiếp theo sẽ là Kent, ông ta là một Ravenclaw. Còn về Fudge," Draco nhíu mày, khinh bỉ, "Những năm này không có chút thành tựu gì cũng đủ để cho ông ta xuống đài, không nói tới bình thường ông ta còn có những tài khoản đen bị che dấu kín, nếu như giờ là thời hòa bình, Malfoy có lẽ sẽ không phản đối một vị Bộ Trưởng tầm thường như thế, nhưng bây giờ thì không được."

Harry nắm thật chặt tay Draco, quay đầu cọ cọ gò má lên mu bàn tay lạnh lẽo của hắn, thấp giọng nói: "Anh biết không, có lúc em tình nguyện anh không yêu em, nhờ đó cũng sẽ không phải chịu nhiều nguy hiểm như vậy."

"Cho dù vào tình huống nào, Malfoy cũng không thể không đếm xỉa đến," Draco cười cợt, khí lạnh vẫn quanh quẩn quanh người hắn rốt cuộc cũng tản ra một chút, "Mà tôi là bạn đời của em, nên làm bạn ở bên cạnh em, vĩnh viễn."

....

Thuốc Draco thoa có hiệu quả không tệ, ngày hôm sau tỉnh lại, Harry phát hiện dòng chữ trên tay mình hầu như đã không còn thấy vết tích.

Mà sau chuyện này chưa được bao lâu, cậu nhìn thấy trên báo tin tội phạm Azkaban tập thể vượt ngục, tiếp đó là tin Fudge xuống đài, Bonnie Kent tiếp nhận chức Bộ Trưởng.

Harry xem xong tin tức trên Nhật Báo Tiên Tri rồi bỏ sang một bên, khẽ liếc thoáng qua chỗ ngồi dành cho giáo sư, thấy Umbridge gần như làm rơi cái muỗng, cậu nhún nhún vai, không có lời phát biểu nào có thể miêu tả rõ tâm tình lúc này của mình, vì thế, cậu lại bắt đầu chuyên tâm dùng bữa sáng.

Mà ở một đầu khác trong Đại Sảnh Hogwarts, hiển nhiên Draco cũng đọc được tin này, đôi môi cong lên một cái, tầm mắt chuyển đến khối hồng nhạt trên bàn giáo sư, trong mắt mang theo ý cười lạnh, như đang nhìn một con giun con dế bị người giẫm chết vậy.

Một tuần sau, thân phận người giám sát kiêm giáo sư của Umbridge bị hủy bỏ, đồng thời, Nhật Báo Tiên Tri cũng tiết lộ Umbridge từng sai khiến Giám Ngục tập kích quảng trường Muggle, suýt chút nữa đã khiến ba người chưa thành niên tử vong.

Ngày kế, chức vị trong Bộ Pháp Thuật của Umbridge bị hủy bỏ, bị chuyển giao cho Tòa án Pháp thuật.

Dấu vết cho thấy Umbridge từng ở trong trường học đã bị thanh trừ triệt để, những điều lệnh hoang đường mà bà ta từng ban bố, những bản đánh giá giáo sư khiến người người căm ghét, cũng đã từ từ nhạt đi trong trí nhớ của mọi người, đồng thời cơn khủng hoảng vì Tử Thần Thực Tử vượt ngục tập thể cũng chậm rãi bị quên lãng. Hogwarts dường như đã khôi phục lại cảnh tượng ngày xưa, tùy ý có thể thấy được nhóm học sinh tụ tập tán gẫu ở cùng một chỗ, nội dung rất đa dạng, từ Quidditch, đến thời trang, rồi đến cá cược....

"Đây chẳng qua chỉ là một bữa tiệc cuối cùng trước khi bão táp ập tới mà thôi," lúc đi gặp Andrea, Harry đã trào phúng như vậy, "Năm ngoái, khi chúng tôi nói ra chân tướng rằng Voldemort đã trở lại, người ở chỗ này đều tin tưởng. Chỉ qua có một cái nghỉ hè, dưới cảnh thái bình mà Nhật Báo Tiên Tri với Bộ Pháp Thuật đã hợp sức bày mưu đặt kế tạo ra, bọn họ lại bắt đầu tin tưởng Bộ Pháp Thuật, cho rằng tôi đang nói dối. Bởi vì họ không muốn tin Voldemort đã thật sự trở lại, tình nguyện làm rùa rụt cổ, chìm trong lời nói dối, đối lấy an bình trong chốc lát."

"Nhưng ngày tháng an bình này không còn duy trì được quá lâu, Voldemort đã bắt đầu hành động, cái cảnh thái bình giả tạo kia cũng đã theo Fudge xuống đài, tất cả mọi chuyện rồi sẽ bị lộ ra hết thôi," Harry nhớ tới lúc nãy khi ra khỏi lâu đài, cậu nhìn thấy từng đám học sinh chen chúc với nhau, mỗi một người đều đang cười đùa không chút lo lắng, họ căn bản không biết mình lập tức sẽ phải đối mặt với cái gì, "Chiến tranh chẳng mấy chốc sẽ lại tới."

Harry chỉ cần nghĩ đến cục diện sắp tới kia thì lại cảm thấy khó chịu trong lòng, xoa xoa mi tâm, từ đáy lòng cảm thấy uể oải – đã hơn một tuần cậu không được ngon giấc, Draco cũng thế.

Andrea không giống ngày thường đáp lại Harry, bởi vì cô căn bản không nghe thấy Harry đang nói gì, không phải vì cô không muốn nghe, mà là do thật sự không có tâm để chú ý tới, tất cả sự chú ý của cô đều bị chiếc nhẫn mà Harry đang mang trên cổ hấp dẫn đi.

Đó là một chiếc nhẫn tao nhã, hào hoa, phú quý, màu vàng óng, những viên kim cương và rubi chói mắt sau khi trải qua tầng tầng cắt nhỏ, được khảm dày đặc trên thân nhẫn, một vòng rồi lại một vòng, trùng điệp như cánh hoa bao vây lấy chữ "M" bằng đá quý màu đen ở giữa chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn này được một sợi dây bằng bạc mộc mạc tương xứng xuyên qua, yên tĩnh rũ xuống trên xương quai xanh của Harry, lấp lánh làm lòng người say, mà ở phía dưới, nơi chiếc nhẫn trùng xuống, chính là trái tim của Harry.

Chỉ cần nghĩ một chút, Andrea liền biết chủ nhân của chiếc nhẫn này là ai, người này bá đạo mà kiêu ngạo như vậy, không thể chờ nổi liền hướng về tất cả mọi người, biểu thị công khai thiếu niên tóc đen ôn hòa trước mắt này đã là hoa có chủ.

Ngoại trừ cái người tên Draco Malfoy kia thì sẽ chẳng còn có ai có thể làm Harry cam tâm tình nguyện cúi đầu, tiếp nhận dấu ấn có một không hai của hắn.

Harry chú ý tới tầm mắt của cô, hơi hơi cúi đầu, sau đó, có chút xin lỗi giải thích: "Draco đã cho tôi, nói là mỗi một thành viên nhà Malfoy từ lúc sinh ra đã được đặt làm, nó rất quan trọng, nếu tôi không nhận thì hắn sẽ ném nó đi...." Harry sờ sờ mũi, rõ ràng là đang oán giận, nhưng lỗ tai lại không tự chủ đỏ ửng lên.

Nếu như người tặng không phải là hắn, mà là một người khác, cũng đến nói với anh mấy câu như vậy, anh cũng sẽ đeo nó sao? Andrea nhìn Harry thầm nghĩ, cô thấy hơi buồn cười, nhưng trái tim như bị sâu nhỏ dùng những cái răng sắc bén gặm cắn, lít nha lít nhít đau.

Nếu như tôi không muốn anh đeo chiếc nhẫn này thì sao, tôi có rất nhiều châu báu quý giá, tôi có thể đưa toàn bộ cho anh, có thể vì anh mà chế tạo ra một chiếc nhẫn đẹp nhất cõi đời này, anh sẽ đồng ý tháo chiếc nhẫn kia xuống chứ?

Cô âm thầm hỏi như vậy, nhưng cuối cùng không thể không rũ mắt xuống mới có thể ngăn lại oán độc đáng sợ dưới đáy mắt.

Cô không biết mình bị làm sao nữa, trong nháy mắt, cô thậm chí muốn đóng băng vĩnh viễn trái tim của Harry, như vậy thì cậu mới có thể vĩnh viễn ở bên người cô, trái tim của cậu cũng sẽ không nhảy lên vì cái tên Malfoy đáng ghét kia nữa.

Cậu sẽ trở thành vật riêng của cô, bọn họ cứ như vậy ở trong mảnh rừng rậm yên tĩnh này, sống nhờ vào nhau ở nơi đây, cho dù ngọn lửa chiến tranh có ngập trời ở bên ngoài thì cũng sẽ không có quan hệ gì với họ.

Bọn họ sẽ giống như trong chuyện cổ tích, sống hạnh phúc vĩnh viễn với nhau. Cô rất mạnh, có thể bảo vệ thật tốt cho Harry, ai cũng đừng mơ cướp cậu khỏi người cô.

Ý tưởng mê người này như một viên độc dược được bọc đường, dùng giọng điệu ôn nhu nhất nói cho cô rằng đây là cách lựa chọn tốt nhất, nếu không hành động, Harry sẽ thuộc về người khác, cậu sẽ có gia đình cho riêng mình, có hạnh phúc của riêng mình, sẽ không liếc nhìn cô – dù chỉ là một cái – nữa.

Cái ý niệm này vẫn luôn hành hạ cô, làm cô muốn phát điên lên.

Nhưng cô vẫn như trước, không ra tay được.

Bởi vì đây là Harry, là Harry cô yêu.

Nước mắt của cô trào ra viền mắt, một giọt nhỏ xuống, nhỏ xuống trên mu bàn tay lạnh lẽo của cô, đau rát như bị tổn thương.

Xuyên thấu qua những giọt nước mắt mông lung, cô nhìn thấy gương mặt lo lắng luống cuống, không rõ vì sao của Harry.

Cậu không biết tại sao cô khóc, có thể đã lờ mờ phát hiện chút gì đó, nhưng không chắc chắn, chỉ có thể vụng về ôm lấy cô, như an ủi một đứa bé, nhẹ nhàng vỗ về cái lưng đơn bạc của cô.

"Anh có thể đừng rời khỏi tôi được không, cho dù, cho dù anh có gia đình của mình, có rất nhiều người bồi ở bên cạnh anh, nhưng xin anh vẫn giống như bây giờ," cô khóc không thành tiếng, nằm nhoài trên vai Harry, nước mắt rơi xuống làm ướt một mảnh vai của cậu, "Anh có thể không, có thể cam đoan với tôi không? Van anh, Harry, van anh...."

Harry ôm lấy thân hình lạnh lẽo, trơn bóng mang theo hơi nước, không ngừng phát run của Andrea, bờ vai của cô rất hẹp, lưng thon gầy, nhỏ yếu như một đứa trẻ vị thành niên, khiến người ta khó mà tin được cái thân thể yếu ớt này đang ẩn chứa một phần sức mạnh mạnh mẽ nhất trên cõi đời này.

"Tôi sẽ," Harry hứa hẹn ở bên tai cô, trịnh trọng, không mang chút qua loa nào, cậu không mỉm cười giống như bình thường, nhưng ánh mắt lại mềm mại khiến người ta không tự chủ mà sa vào, "Tôi xin thề, cho dù tôi đã có gia đình của riêng mình, có rất nhiều người làm bạn, nhưng cô vẫn là một trong những người quan trọng nhất ở trong lòng tôi. Chỉ cần cô cần, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ tới."

Andrea kinh ngạc nhìn đôi mắt lục chứa đựng ôn nhu thật lòng của Harry, mỹ lệ như hai viên đá quý, khiến người ta liên tưởng tới rừng rậm mang theo sương mù lúc sáng sớm, chỉ cần nhìn vào, tâm sẽ trầm tĩnh lại.

Vào lúc này, Andrea thật sự giống như đã biến thành một thiếu nữ bình thường, trên lông mi còn mang theo nước mắt, môi cũng đã cong lên thành một độ cong đẹp đẽ, duỗi ngón út về phía Harry, "Ngoéo tay nha, không được gạt tôi."

Harry nở nụ cười, cũng duỗi ngón út ra, móc với cô, "Tôi đảm bảo."

zL