Manh Phi Đãi Gả

Quyển 2 - Chương 57



“Vương phi, Trữ Quận vương đến chơi, Vương gia sai tô tỳ tới hỏi ý kiến của Vương phi?” Nhìn Thủy Băng Tuyền nhàn nhã tự tại, bộ dạng nhắm mắt dưỡng thần, Cảnh Trúc thật khó mà quen với việc đột nhiên xuất hiện một vương phi thế này.

Chủ tử chưa bao giờ để ý tới chuyện bên ngoài, thế nhưng tất cả hạ nhân trong phủ đối với ba chữ Thủy Băng Tuyền không lấy gì làm xa lạ, lúc trước nàng ta cùng Lục hoàng tử hủy hôn ồn ào một trận, thiên hạ đều biết, ngay đến nàng ta thủ đoạn độc ác, tính khí kiêu ngạo, ngang ngược cũng sớm không phải là bí mật ở kinh thành. Chỉ là… bọn họ thật không ngờ tới, nữ nhân này chỉ trong một đêm đã trở thành Vương phi của chủ tử! Ông trời thật không có mắt!

Đáng hận hơn nữa là… Nàng ta làm hại chủ tử bị phong làm Bắc Vương, lại không hề tỏ ra chút áy náy, ở trong Vương phủ nhàn nhã tự đắc hoàn toàn tự xem mình trở thành chủ nhân của nơi này!

Còn chủ tử vậy mà lại tùy ý nàng ta… Cứ nghĩ tới là trong lòng lại cảm thấy phẫn nộ dâng trào!

“Nói với Vương gia, ta đang nằm dưỡng bệnh, không tiện gặp khách! Thỉnh người giúp ta tiếp đãi.” Thủy Băng Tuyền nhàn nhạt nói, nàng đương nhiên biết trong lòng Trữ Hy thấy áy náy với nàng, thế nhưng đó chính là lựa chọn của hắn, nàng cùng hắn chẳng qua chỉ có duyên gặp mặt, chưa từng có giao tình gì đặc biệt, hắn hà tất phải như vậy?

Cảnh Trúc nghe xong, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, không tiện gặp khách? Nàng ta lúc sáng không phải còn gặp Giang thiếu gia sao?

“Ngươi còn có chuyện gì sao?” Thủy Băng Tuyền không cần nhìn cũng biết trong mắt của nữ tử tên Cảnh Trúc này hẳn là đang phản đối ý của nàng! Nhưng mà vậy thì sao, Thủy Băng Tuyền là ai chứ, giải thích với nàng ta thì có ích gì chứ?

“A, nô tỳ xin cáo lui!” Cảnh Trúc vội vã trả lời. Dù trong lòng nàng bất bình thay cho Vương gia, nhưng chủ tử cũng đã nói qua, nàng ta được sắc phong vương phi, như vậy nàng ta chính là Vương phi! Bọn nàng kính trọng chủ tử, dù không có cách nào kính trọng vị Vương phi này, nhưng chủ tớ cách biệt, nàng tự mình hiểu rõ.

Thật ra, trong lòng Thủy Băng Tuyền đối với hạ nhân trong phủ rất hài lòng, bọn họ tuy rằng không vừa ý với nàng, thế nhưng thái độ không có nửa điểm bất kính, điều này nói lên cái gì?

Trữ Thiên Hợp! Hắn là người như thế nào? Trừ tối qua trong một khoảnh khắc nhỏ, nàng nhìn thấy trên người hắn chợt lóe lên một chút tình cảm thì gần như nàng không hề cảm thấy hắn có một chút tình cảm nào! Bình tĩnh ôn nhu, lịch sự tao nhã, khách khí đến lạnh nhạt mà hữu lễ… Nếu không phải hắn chôn giấu bản thân mình rất sâu? Như vậy là… chân chính không hề có tình cảm?

Mà trong lòng hoàng đế hắn hẳn là có vị trí không nhỏ! Còn có thể khiến cho Trữ Thiên Khang vì hắn mà từ bỏ tất cả?

Hoàng đế lập nàng thành Bắc Vương phi… Hắn lại biểu hiện bình tĩnh khiến nàng phải suy ngẫm! Từ sau khi thánh chỉ được truyền tới, mọi người trong phủ đều đổi xưng hô, gọi nàng là Bắc Vương phi. Nhìn thấy vẻ oán hận của bọn hạ nhân cũng biết không phải do bọn họ chủ động, vậy hẳn là phân phó của Trữ Thiên Hợp?

Thú vị thật, trong lòng hoàng đế đối với nàng còn khúc mắc? Cứ như vậy phong cho nàng làm Bắc Vương phi, hắn là muốn để nàng một thân phận Vương phi mập mờ không rõ cùng Trữ Thiên Hợp đi Bắc cảnh?

Bên trong phòng khách phủ Thất hoàng tử

Trữ Thiên Hợp cùng với Trữ Hy lẳng lặng ngồi thưởng trà. Hình ảnh Trữ Hy trầm mặc cùng đôi mắt ẩn chứa phức tạp đều lọt vào ánh mắt hắn, từ sau khi nàng vào phủ, phủ Thất hoàng tử từ trước đến nay ngoại trừ Bát hoàng đệ thường lui đến, thì hôm nay thật là náo nhiệt, hơn nữa khách tới đều là người có lai lịch không nhỏ.

Hắn vốn không để ý đến thế sự, nhưng những chuyện cơ bản ở kinh thành cần biết thì hắn đều biết, buổi sáng Giang Dĩ Bác vừa rời đi, thì Trương thiếu gia lại tới. Nàng gặp Giang Dĩ Bác, nhưng lại cự tuyệt biểu ca của mình, bây giờ lại tới Trữ Quận Vương, nàng có gặp hay không đây? Những người này có vẻ cực kỳ quan tâm tới nàng?

Còn có… Thái tử lúc tới đây tuyên chỉ có biểu hiện khác thường, có phải cũng vì nàng?

Thủy Băng Tuyền!

Từ sau khi nàng vào phủ, nếu là chuyện liên quan tới nàng, Cảnh Trúc và Cảnh An đều tới tìm nàng bẩm báo!

Hắn chỉ có một cảm giác, đó chính là người mà hắn nhìn thấy đây và người mà thiên hạ đồn thổi tựa hồ như không phải cùng một người! Đêm qua tại hoàng cung, nàng biểu hiện dáng vẻ vô cùng trấn định cùng nhạy bén, tuyệt không phải là biểu hiện có thể có của một ngu ngốc tiểu thư trong lời nói của Cảnh Trúc!

Mà nàng cứng cỏi, quật cường cũng không phải một Thủy Băng Tuyền kia kiêu căng, ngạo mạn!

“Khởi bẩm Vương gia, Vương phi thân thể không khỏe, bảo tô tỳ chuyển lời tới Vương gia, nhờ Vương gia giúp Vương phi tiếp đại Quận Vương!” Cảnh Trúc cung kính đem ý của Thủy Băng Tuyền bẩm báo lại.

Trữ Thiên Hợp tay cầm chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, không hề lên tiếng. Cảnh Trúc cũng lẳng lặng lui qua một bên chờ phân phó!

“……Bắc Vương phi thân thể không sao chứ? Còn vết thương của Vương gia có còn đáng ngại không?” Trữ Hy tựa hồ trầm mặc một lúc rồi dường như tìm được đề tài nói chuyện mới lên tiếng. Ánh mắt hắn hơi dừng lại chỗ bàn tay được băng bó của Trữ Thiên Hợp, tối qua là hắn đã cứu nàng!

“Vương phi cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, bàn tay của bản vương đã không có gì đáng ngại, đa ta Trữ Quận Vương quan tâm.” Hắn cùng Trữ Quận Vương trước nay không hề thân quen, nghe đồn người này không thích nói nhiều, hôm nay gặp được cảm thấy lời đồn cũng có tám phần chuẩn xác!

“A…Vậy xin cáo từ!” Trữ Hy vốn là một người trầm mặc lại đối diện với một kẻ kiệm lời như Trữ Thiên Hợp, nhất thời hắn thấy mình tới quá đường đột nên vội vã đứng dậy cáo từ!

“Thỉnh” Trữ Thiên Hợp buông chén trà trong tay rồi cũng đứng lên!

Ánh tà dương rực rỡ như ngọn lửa tạo thành một lớp hồng quang… Trời chạng vạng, thường có những làn gió nhẹ thổi qua, xua tan đi chút nóng bức ngày hè…

Dưới sự kiên trì của Thủy Băng Tuyền, Hương Hàn đành phải đỡ nàng xuống giường ra ngoài sương phòng tản bộ! Nhìn trên trán Thủy Băng Tuyền lấm tấm mồ hôi, Hương Hàn chỉ có thể liên tục giúp nàng lau đi.

“Tiểu thư, nội thương này cần phải uống thuốc điều dưỡng, người cứ cấp bách như vậy cũng vô dụng thôi. Sức khỏe của người vẫn chưa bình phục, vẫn là nên nghỉ ngơi ở trên giường đi?” Tiểu thư không có nội lực lại bị thương nặng như vậy chỉ có thể dựa vào thuốc tốt cùng nghỉ ngơi mới có thể khôi phục. Nàng biết tiểu thư là muốn cho chính mình nhanh chóng khỏa lên, thế nhưng thương thế của người thật sự rất nặng, ít nhất phải mười ngày nửa tháng mới mong bình phục được.

“Hương Hàn, chuyện ta căn dặn ngươi đã làm tốt chưa?” Nhẹ nhàng đẩy tay Hương Hàn ra, Thủy Băng Tuyền hai chân đứng trên mặt đất, dựa vào nghị lực của bản thân mà chống đỡ toàn thân, dù nàng uống thuốc đúng giờ, nhưng mà vận động thích hợp thì mới có thể đẩy nhanh tuần hoàn máu, mới có thể tự mình đứng lên, qua hai ngày nữa đã phải lên đường đi xa, tính theo tốc độ của xe ngựa ở đây, muốn đến Bắc cảnh nhanh nhất cũng phải mười ngày. Nàng không thể để cho chính mình yếu ớt như vậy.

“Tiểu thư, nô tỳ đã y như lời người phân phó mà làm rồi.” Tiểu thư bảo nàng từ chỗ Thủy phủ lấy các bản vẻ của người kể cả ba cửa hàng kia giao hết cho Giang thiếu gia, việc này nàng có thể hiểu được. Vốn dĩ tiểu thư định bắt đầu từ ba cửa hàng đó…Nhưng mà người tính không bằng trời tính, tiểu thư bây giờ đã không thể ở lại kinh thành được nữa!

“Tiểu thư, vì sao hôm nay người không gặp Trương thiếu gia?” Hiện tại hoàng thượng chỉ sắc lập tiểu thư là Bắc Vương phi, cũng không chỉ định ngày thành thân, rồi lại lệnh cho người ba ngày sau theo Bắc Vương gia đi Bắc cảnh, việc này chính là danh bất chính, ngôn bất thuận? Lúc này tiểu thư cần phải dựa vào Trương phủ chống lưng cho mình?

Thủy Băng Tuyền híp mắt nhìn ánh tịch dương nơi chân trời, nàng bất đắc dĩ mới phải thành thân cùng Trữ Thiên Hợp! Đương nhiên sẽ không tìm đến Trương phủ.

Như vậy….nàng mới có thể có ngày rời đi! Còn nếu thật sự thành thân, đối với nàng chính là trăm cái hại mà không có chút lợi nào!

Như vậy thật tốt, có được danh hiệu Bắc Vương phi, nàng không cần phải lo lắng cho cái mạng của mình, đã thế nàng cần gì phải tự đào mộ chôn mình?

“Hương Hàn, mặt trời lặn hôm nay thật đẹp, mọi người đều nói tà dương đẹp đẽ, chỉ tiếc là hoàng hôn! Còn ta nói, tà dương vô cùng đẹp, dù cho sắp hoàng hôn!”

“Tiểu thư, nô tỳ nghĩ người nên trở lại phòng thôi ạ, người ở ngoài sợ là sẽ nhiễm lạnh đấy.” Gió chiều đã thổi tới, tuy rất thoải mái nhưng mà không thể để gió thổi vào thân thể đang ra mồ hôi của tiểu thư, sẽ không có lợi cho thân thể còn yếu của người!

“Được rồi, chúng ta trở về phòng thôi, nhìn bộ dạng của ngươi chỉ còn thiếu điều chưa nhảy cẫng lên mà thôi!” Đã qua một ngày một đêm, chỉ một ngày đêm ngắn ngủi nhưng cũng khiến số mệnh nàng thay đổi.

…………

Trữ Thiên Khang nhìn người trước mặt đang bình thản đọc sách, khuôn mặt tuấn tú tỏ ra vô cùng bất mãn: “Thất ca, vì sao huynh lại đồng ý cưới Thủy Băng Tuyền?” Thủy Băng Tuyền là loại nữ nhân như thế nào, không cần Thất ca nói, hắn cũng biết! Trước nhất chưa kể tới nàng ta có giống với lời đồn đại bên ngoài hay không, chỉ bằng việc nàng ta cùng Lục ca đã từng chỉ phúc vi hôn, thì nàng ta đã không xứng với Thất ca! Càng chưa nói tới chuyện tối qua! Tối qua nàng ta có thể sống sót ra khỏi hoàng cung, thật ra ngoài dự liệu của hắn!

Hắn cho rằng phụ hoàng tuyệt nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng ta, không ngờ… Trữ Thiên Khang lần thứ hai bất mãn nhìn thoáng qua người đang ngồi an tĩnh, Thất ca lại cứu nàng ta?

Nhìn bàn tay bị thương của Trữ Thiên Hợp, trong mắt Trữ Thiên Khang hiện lên vẻ áy náy, hắn thật không ngờ tới Thất ca lại dùng chính tay mình chặn đường kiếm đó!

“Ngươi cùng Thủy tứ tiểu thư ở chung như thế nào?” Trữ Thiên Khang ngẩng đầu lên hỏi. Cũng thành công chuyển dời sự chú ý của Trữ Thiên Khang.

Nói đến Thủy Băng Ngọc, sắc mặt vốn vô cùng tệ của Trữ Thiên Khang đột nhiên hiện lên một tia đỏ ửng, hắn không được tự nhiên dời ánh mắt, ho nhẹ một tiếng: “Còn có thể!” Nghĩ đến cảm giác khi hắn tiếp xúc với nàng, trong mắt Trữ Thiên Khang trồi lên một tia tình cảm không rõ ràng, hắn vốn tưởng Thủy Băng Ngọc sẽ là một nữ nhân khó ứng phó, không ngờ… nàng lại là một cô nương đơn thuần đến kinh ngạc! Khiến trong lòng hắn vô tình không hề có cảm giác bài xích nàng, mà ngược lại có lúc hắn còn mong muốn gặp nàng.

Trữ Thiên Hợp tỉ mỉ nhìn Trữ Thiên Khang, thấy vẻ mặt không được tự nhiên của hắn, trong lòng lại cảm thấy vui mừng, như vậy là hắn an tâm rồi, hôn sự của Bát đệ cùng Thủy tứ tiểu thư là do hắn mà đặt ra, nghe nói Thủy tứ tiểu thư tính nết dịu dàng thiện lương, xem ra Bát đệ cũng có hảo cảm với nàng ấy.

“Nói thế nào lại liên quan đến nàng ấy, bây giờ là đệ cùng huynh nói tới chuyện của Thủy Băng Tuyền!” Trữ Thiên Khang nhanh chóng quay vấn đề chính.

“Bát đệ, là ta đã làm liên lụy đến nàng ấy! Ta cũng nên chịu trách nhiệm!” Trữ Thiên Hợp nhàn nhạt giải thích.

“Chịu trách nhiệm?” Trữ Thiên Khang lớn tiếng la lên…

“Thất ca, nàng ta yêu cầu huynh chịu trách nhiệm sao? Chuyện này thật đúng là nực cười mà?”

“Bát đệ, ta không muốn bàn luận chuyện này nữa, hơn nữa bất luận thế nào nàng bây giờ đã là Vương phi do phụ hoàng sắc lập!” Trữ Thiên Hợp ngữ khí bình thản không hề có chút biểu cảm nào, tựa như chỉ đơn thuần là kể một câu chuyện, nhưng lại khiến Trữ Thiên Khang mở trong đôi mắt: “Ý của huynh là thật sự muốn cưới Thủy Băng Tuyền?”

Trữ Thiên Hợp im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Với tình hình hiện tại, ta sẽ cưới nàng” Nếu như có thể, hắn cũng không muốn liên lụy tới nàng! Nhưng sự tình đã tới nước này, nếu hắn không cưới nàng, nàng làm sao sống yên ổn trước ánh mắt của người đời?

“Nhưng mà phụ hoàng chỉ sắc lập nàng ta là Bắc Vương phi, chứ không hề chỉ định hôn lễ? Huynh có thể không cưới nàng ta, cứ cho nàng ta một cái danh hiệu Bắc Vương phi là được rồi.”

“Bát đệ” Trữ Thiên Hợp gấp lại quyển sách trên tay.

“Thất ca, huynh nghe đệ nói, Thủy Băng Tuyền…” Trữ Thiên Khang trừng to hai mắt nhìn người phía trước, đây không phải là Thủy Băng Tuyền sao? Thật là vừa nhắc đến quỷ, quỷ liền xuất hiện.

Theo tầm mắt của Trữ Thiên Khang nhìn qua, sắc mặt của Trữ Thiên Hợp cũng không có gì biến đổi, chỉ là trong mắt có một chút không tán đồng, nàng lúc này không thích hợp xuống giường.

Thủy Băng Tuyền vốn định trở về phòng, đến chỗ rẽ lại nghe thấy thanh âm lớn tiếng phát ra từ trong lương đình, nên bảo Hương Hàn đỡ nàng qua.

“Ngươi…Ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện?” Trữ Thiên Khang vừa thấy Thủy Băng Tuyền, liền tức giận!

“Ngươi lớn tiếng như vậy, ta lại vừa vặn đi ngang qua, muốn không nghe được cũng khó!” Thủy Băng Tuyền trào phúng đáp lại, nam nhân này đối với nàng địch ý thật không nhỏ. Dường như hắn đem thất bại của bọn họ toàn bộ đều đổ lên đầu nàng? Thực là buồn cười! Thua là thua, hắn lại tức giận lên người nàng để cầu cho mình chút thoải mái.

“Ngươi…” Không ngờ Thủy Băng Tuyền lại dùng giọng điệu trào phúng để nói chuyện với mình, Trữ Thiên Khang bị ngốc ra một lát mới phục hồi lại tinh thần.

“Quấy rầy rồi” Thủy Băng Tuyền hướng về Trữ Thiên Hợp gật đầu lễ độ.

Trữ Thiên Hợp cũng bình tĩnh gật đầu lại.

“Hương Hàn, chúng ta trở về phòng!” Nếu đã vô tình nghe thấy, nàng cũng không phải là loại người sẽ buồn bã mà âm thầm rời đi.

“Dạ” Là ai đây, Bát hoàng tử thì giỏi lắm sao? Lớn tiếng nói xấu tiểu thư, còn chỉ trích bọn nàng nghe trộm, cũng không nghe thử xem mình cao giọng đến cỡ nào. Hương Hàn một bộ tức giận âm thầm trừng mắt liếc nhìn Trữ Thiên Khang.

Trữ Thiên Khang nhìn người vừa tới nói một câu đã vội bỏ đi, sắc mặt trở nên khó coi, Thủy Băng Tuyền này quả thực là kiêu ngạo như trong lời đồn! Nữ nhân như vậy sao có thể xứng với Thất ca!

“Đứng lại” Trữ Thiên Khang thẹn quá hóa giận, vốn đã bất mãn với Thủy Băng Tuyền, nay thấy thái độ khinh miệt của Thủy Băng Tuyền càng khiến cho sắc mặt hắn đen lại. Trong lòng hắn, Thất ca còn quan trọng hơn chính bản thân hắn, nhưng huynh ấy lại muốn cưới một nữ nhân như vậy, làm sao hắn không tức giận được chứ? Cứ coi như phụ hoàng đã sắc lập thì sao, nàng ta bây giờ vẫn chưa có bước vào cửa hoàng gia, lại kiêu ngạo như vậy. Sau này ngày nào Thất ca cũng phải đối mặt với một nữ nhân thế này, làm sao hắn có thể chấp nhận được chứ?

Thủy Băng Tuyền nhíu mày, quay người lại lẳng lặng nhìn Trữ Thiên Khang, cũng không nói lời nào, chỉ cứ như vậy nhìn hắn.

“Ngươi…Nói, Lục hoàng huynh sai ngươi tiếp cận Thất ca, đúng hay không? Thủy Băng Tuyền.” Trữ Thiên Khang đứng dậy, nhanh chóng bước đến trước mặt Thủy Băng Tuyền. Hắn nghe nói nữ nhân này từng si mê quấn lấy Lục hoàng huynh không dứt, nay lại có quan hệ với Thất ca! Hắn hoàn toàn có lý do tin tưởng nàng ta có mục đích riêng!

“Ta có mục đích gì? Ngươi nói thử xem!” Thủy Băng Tuyền mắt phượng thâm trầm, lướt qua con ngươi của Trữ Thiên Khang, nhìn tới Trữ Thiên Hợp! Đối diện với ánh mắt bình thản như nước của hắn.

“Thủy Băng Tuyền, ngươi có tin là ta sẽ giết ngươi hay không?” Trữ Thiên Khang sắc mặt khó coi, hai bàn tay nắm chặt lại.

“Ngươi thực sự là Bát hoàng tử người ta đồn đại sao? Thật đúng là khiến ta bất ngờ?’ Nghe đồn Bát hoàng tử tính tình lạnh lùng, thế nhưng nàng nhìn thấy chỉ là một nam nhân nóng nảy, chỉ biết nổi giận!

“Bát đệ” Trữ Thiên Hợp thanh âm bình thản như làm nguội bớt khí nóng trong đầu Trữ Thiên Khang.

“Thất ca…”

“Bây giờ đệ vào cung làm giúp ta một việc!” Trữ Thiên Hợp thản nhiên đối diện với ánh mắt của Thủy Băng Tuyền!

Thủy Băng Tuyền chuyển dời ánh mắt, vì trong mắt hắn nàng chẳng thấy một chút tâm tư nào! Nam nhân này, không gặp thì thôi, chỉ cần vừa nhìn thấy ánh mắt của hắn, trong lòng nàng liền dâng lên nỗi nghi hoặc.

“Đệ biết, đệ sẽ đi ngay!” Trữ Thiên Khang mừng rỡ gật đầu, Thất ca rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, biết nữ nhân này không xứng với huynh ấy, bảo hắn đi cầu xin phụ hoàng hủy bỏ việc tứ hôn?

“Ừ, thỉnh phụ hoàng ngày mai giúp ta làm chủ hôn, ngày mai ta sẽ cùng Vương phi thành thân trong phủ!” Ngày hắn thành thân, nhưng “người đó” đã ra đi… Ông trời dường như chưa từng nhìn tới hắn!

Phụ hoàng chỉ đem “người” vào mật đạo trong hoàng lăng, dùng quan tài bằng ngọc để bảo tồn? Là đợi hắn đến gặp “người” rồi mới công khai sao?

Trữ Thiên Hợp vừa nói xong, khiến cho Trữ Thiên Khang dừng bước chân lại, cũng khiến Thủy Băng Tuyền nhíu chặt mi!

“Huynh nói cái gì? Thất ca?” Trữ Thiên Khang trong mắt ánh lên vẻ hoài nghi. Vừa rồi có phải là hắn đã nghe lầm hay không?

Trữ Thiên Hợp lại chuyển hướng sang Thủy Băng Tuyền: “Vương phi, thời gian gấp gáp, không kịp chuẩn bị, chỉ có thể thỉnh phụ hoàng thay chúng ta tác thành hôn lễ trước khi chúng ta đi Bắc cảnh.” Nữ nhân đều khát vọng có được một hôn lễ long trọng, mà nàng cùng hắn…

“Thất ca?” Trữ Thiên Khang rốt cuộc cũng biết mình không nghe lầm, Thất ca thật sự muốn cưới Thủy Băng Tuyền! Sắc mặt không tán thành khiến khuôn mặt tuấn tú lại càng khó coi hơn.

Thủy Băng Tuyền hơi hạ ánh mắt, lo lắng trong lòng, lát sau mới nhướng mi lên nói: “Được!” Thành thân đối với nàng mà nói cũng không nói lên gì cả! Bất quá chỉ là cần tốn chút sức để giải quyết mà thôi!

“Làm khó nàng rồi!” Trữ Thiên Hợp ngay cả áy này cũng giống như mặt nước hồ bằng phẳng không một gợn sóng! Điều này khiến Thủy Băng Tuyền rất hiếu kỳ, chuyện gì có thể khiến cho nam nhân này mất bình tĩnh đây? Ngay đến chuyện lớn như đêm qua cũng chưa từng thấy mặt hắn biến sắc!

“Bát đệ, đi đi!”

“Đệ không đồng ý, Thất ca!” Trữ Thiên Khang kiên quyết cự tuyệt.

“Được, ta sẽ tiến cung tự mình thỉnh cầu phụ hoàng!” Trữ Thiên Hợp nhẹ than một tiếng, nhưng thanh âm dễ nghe ấy lại không hề có chút kinh động!

“Vương phi, nàng về phòng nghỉ ngơi trước đi, thân thể của nàng bây giờ không nên xuống giường quá sớm.” Trong lòng Trữ Thiên Hợp lại nghĩ đến hai chữ thành thân? Hắn trước nay chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ cưới vợ, dù sao… Ông trời quả thật thích đùa giỡn con người! Đến cuối cùng lại buộc cho nàng và hắn một đoạn nhân duyên?

Thủy Băng Tuyền khó hiểu nhìn vào hai mắt Trữ Thiên Hợp, hắn vừa rồi nghĩ đến chuyện gì? Giống như là đang tự giễu? Tự giễu chính bản thân hắn sao?

Nàng khẽ gật đầu: “Hương Hàn, chúng ta trở về phòng!” Chiếc mặt nạ vô hình trên mặt hắn sớm đã dung hòa vào chính bản thân hắn rồi!

“Dạ” Hương Hàn hành lễ với hai người, trong lòng cũng cực kỳ kinh ngạc, tiểu thư không muốn thành thân, vừa rồi vì sao lại đồng ý?

Đợi hai chủ tớ Thủy Băng Tuyền đi xa, Trữ Thiên Khang mới thở dài một tiếng: “Thất ca, huynh nhất định phải làm vậy sao?”

Trữ Thiên Hợp tựa hồ cũng khẽ thở dài: “Phải…”

…………

“Cái gì?” Ánh mắt Giang Dĩ Bác mạnh mẽ nhìn về phía Vô Hình, Vô Hình vừa nói cái gì? Nàng ngày mai thành thân? Trong lòng vừa ý thức được chuyện này thì ngực hắn dường như cũng dâng trào một nỗi đau không nói nên lời.

“Chủ tử, ngày mai phủ Thất hoàng tử thành thân, hoàng thượng làm chủ hôn!” Vô Hình lặp lại tin tức mà hắn vừa thu được. Nhìn bộ dạng của chủ tử, hắn dù ngốc đến đâu cũng có thể biết được chủ tử đối với Thủy tam tiểu thư không phải là tình cảm đơn thuần, theo chủ tử lâu như vậy, hắn cùng Vô Tâm lần đầu tiên thấy chủ tử vì một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân bị thế gian chê cười mà động tâm.

Giang Dĩ Bác, ngươi có từng nghĩ tới sẽ khiến Giang gia trở thành thiên hạ đệ nhất gia? Hình ảnh đôi mắt nàng phát ta ánh sáng chấn động nhân tâm khi nói những lời đó phảng phất còn hiện rõ mồn một trong tâm trí hắn…

Hắn vẫn cố gắng quên đi sự thật là nàng đã bị phong làm Bắc Vương phi, bây giờ đối mặt với tin tức nàng sắp sửa thành thân, hắn mới biết thì ra mình cũng cảm thấy thống khổ đến vậy?

Không biết từ khi nào, hình ảnh của nàng đã gieo vào tâm căn hắn, đâm chồi nảy nở? Đã vượt xa cái gọi là động tâm? Mà là yêu! Hắn yêu nàng.

“Chủ tử…” Vô Hình thấp thỏm bất an tiến lên một bước.

“Ngươi lui ra trước đi” Hắn cần được yên tĩnh một chút!

“Dạ” Vô Hình tuy rất lo lắng, nhưng cũng biết rõ lúc này mình không thể nói gì được.

Giang Dĩ Bác đứng yên một chỗ, trong đầu lại suy nghĩ mông lung, ý nghĩ nàng thành thân cứ quanh quẩn trong trí óc hắn!

Nàng sắp thành thân, nhưng lại không phải gả cho hắn… Chuyện này, làm sao hắn có thể chấp nhận được đây? Chỉ một lần sơ sẩy, khiến hắn phải trả một cái giá đắt đến không thể chịu nổi, ông trời đối với hắn có công bằng hay không?

Thành thân… Có phải là nàng nguyện ý hay không?

…………

“Tuyền nhi… Ngày mai nàng thành thân, ta bây giờ có phải nên chúc mừng nàng không?” Nhìn Thủy Băng Tuyển, Giang Dĩ Bác mới phát hiện thì ra khả năng trấn định mạnh mẽ của hắn lại yếu kém đến vậy!

Giang Dĩ Bác thống khổ trong lòng hạ quyết tâm. Hắn nhất định phải hỏi cho rõ ràng!

Thủy Băng Tuyền hơi hạ mi mắt, khiến Giang Dĩ Bác nhìn không ra tâm tư nàng!

“Điều này không ảnh hưởng tới việc hợp tác cũng như tình bằng hữu của chúng ta.” Thủy Băng Tuyền thở dài trong lòng, Giang Dĩ Bác có tình ý với nàng, không phải là nàng không biết, nhưng cho dù lúc này thành thân đối với nàng không hề có ý nghĩa gì cả, nàng cũng sẽ không nói cho Giang Dĩ Bác biết, từ lúc nàng xem Giang Dĩ Bác như một đối tác của mình, thì Giang Dĩ Bác trong mắt nàng không phải là nam nhân, chỉ là bằng hữu. Mà nếu có một ngày từ bằng hữu lại có thể trở thành nam nhân, trừ phi là chính nàng không thể khống chế nổi bản thân mình, bằng không sẽ không cùng hắn có quan hệ tình cảm nam nữ dây dưa, đây chính là nguyên tắc của nàng. Cho tới bây giờ nàng vui vẻ hòa nhã với hắn, nhưng chưa hề động tâm! Điều này nàng vô cùng chắc chắn!

Nghe thấy những lời nàng nói, Giang Dĩ Bác cảm thấy đau đớn như tê tâm phế liệt…

“Tuyền nhi… Tâm tư của ta đối với nàng, chẳng lẽ nàng thật sự không cảm thấy chút gì sao?” Giang Dĩ Bác ngoài mặt điềm nhiên như không. Đôi mắt dán chặt như không muốn buông tha bất cứ biến hóa gì trên mặt Thủy Băng Tuyền.

Thủy Băng Tuyền kinh ngạc nhìn Giang Dĩ Bác, nàng thật không ngờ Giang Dĩ Bác cuối cùng lại nói ra những lời này? Trong lòng cẩn thận cân nhắc xem phải trả lời hắn như thế nào.

“Ta không muốn lừa ngươi, ta cảm giác được tâm tư của ngươi đối với ta, ta rất thưởng thức, cũng không hề ghét bỏ gì ngươi, nhưng mà ta cũng không hề động tâm với ngươi.” Lo lắng nửa ngày, Thủy Băng Tuyền cuối cùng quyết định ăn ngay nói thẳng. Đây cũng là cách nàng tôn trọng Giang Dĩ Bác.

“Ha ha… Nếu như không có chuyện đêm qua, ta lại hướng nàng cầu thân, nàng có nhận lời không?” Giang Dĩ Bác thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt hỏi. Hắn biết lúc này nàng đã xem hắn như bằng hữu, chí ít không hề lừa gạt hắn.

“Ta không biết, Giang Dĩ Bác, ta trước nay chưa bao giờ bận tâm tới chuyện đặt giả thuyết cho những chuyện đã qua, bởi vì tâm tình khác nhau, con người sẽ đưa ra những quyết định khác nhau.”

“Vậy nếu nói có thể một ngày nào đó trong tương lai, nàng nói không chừng có thể động lòng với ta?” Giang Dĩ Bác chăm chú hỏi.

Thủy Băng Tuyền nở nụ cười: “Chuyện tương lai không ai có thể biết trước được, nếu có một ngày như vậy, ta sẽ nói cho ngươi biết” Động tâm? Nàng chưa bao giờ biết tới cái gì là động tâm?

“Thật sự sẽ nói cho ta?” Giang Dĩ Bác dường nhu đối với vấn đề này rất là tích cực.

Thủy Băng Tuyện tựa tiếu phi tiếu (cười mà lại như không cười) nhìn Giang Dĩ Bác, nam nhân này, lúc này lại có chút đáng yêu!

“Nếu có một ngày ta đối với ngươi động tâm, ta sẽ cho ngươi biết!” Nếu như ngoan cố theo đuổi giả thuyết này, nàng cũng không ngại cho hắn một lời hứa hẹn!

“Được, nhớ kỹ những lời nàng nói hôm nay!” Giang Dĩ Bác nhìn Thủy Băng Tuyền nói. Trên mặt đã có chút bình tĩnh mặc dù trong lòng vẫn là những cơn đau đớn không nguôi.

“Được, ta sẽ nhớ kỹ!” Thủy Băng Tuyền lại vươn tay.

Giang Dĩ Bác hơi hoài nghi một chút, đột nhiên tinh quang chợt lóe, cũng vội vã đưa tay về phía nàng…

“Đây là lời hứa của ta!” Thủy Băng Tuyền hài lòng mỉm cười nói. Nếu làm vậy có thể khiến nam nhân này trong lòng dễ chịu hơn, nàng cũng không để ý cho hắn một lời hẹn ước.

Giang Dĩ Bác cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, khó nén buồn bã trong lòng! Tuyền nhi… Đã sắp sửa thuộc về kẻ khác?

“Tiểu thư, Vương gia mời Giang thiếu gia đến thư phòng!” Hương Hàn trầm ổn vào phòng bẩm báo. Cảnh An đứng đợi bên ngoài

Cái gì? Trong mắt hai người đều hiện lên vẻ kinh ngạc, Trữ Thiên Hợp muốn gặp Giang Dĩ Bác là có dụng ý gì? Thủy Băng Tuyền thầm nghĩ.

Giang Dĩ Bác đôi mắt nheo lại, Trữ Thiên Hợp muốn gặp hắn làm gì?

Bên trong thư phòng, bài trí vô cùng gọn gàng trang nhã, Trữ Thiên Hợp lẳng lặng đọc quyển sách trên tay!

“Chủ tử, Giang thiếu gia tới.” Cảnh An nhẹ nhàng bước tới.

“Giang Dĩ Bác tham kiến Bắc Vương gia!” Giang Dĩ Bác nhàn nhạt hành lễ, thái độ trầm ổn, thản nhiên!

“Mời ngồi” Trữ Thiên Hợp liếc mắt nhìn qua Giang Dĩ Bác, quả là một nam nhân ưu tú!

“Chẳng hay Vương gia có gì phân phó?” đồng thời Giang Dĩ Bác cũng đánh giá Trữ Thiên Hợp, ở Trữ Thiên Hợp hắn không thấy một chút tâm tình nào, trong lòng rung lên một hồi chuông cảnh giác. Có thể khiến hắn không thể đọc ra chút tâm tình nào, Trữ Thiên Hợp là người đầu tiên!

“Ngươi thích nàng!” Lời Trữ Thiên Hợp khiến đôi con ngươi của Giang Dĩ Bác đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

“Vương gia nói là người sắp trở thành Vương phi của người, Thủy tam tiểu thư?”

“Phải” Trữ Thiên Hợp gật đầu.

Giang Dĩ Bác hạ mi mắt, nhìn ngón tay của chính mình, nhẹ nhàng thưởng thức, khóe miệng nhếch lên: “Đúng vậy!”

“Vương gia đây là muốn chất vấn Giang mỗ sao?” Nam nhân này có mục đích gì đây?

“Nàng từ khi bước vào phủ tới nay, ngươi chính là ngươi đầu tiên vội vã đến tìm nàng, mà bản vương cùng nàng ngày mai bái đường ngươi cũng là người đầu tiên tìm đến, thế nên bản vương biết ngươi yêu nàng!” Trữ Thiên Hợp không để ý đến sắc mặt đanh lại của Giang Dĩ Bác, trực tiếp nói ra những suy nghĩ của mình.

“Đây là nguyên nhân Vương gia muốn gặp Giang mỗ sao?” Ngón tay trái nhẹ nhàng gõ vào bàn tay phải, Giang Dĩ Bác sắc mặt bình tĩnh hỏi lại.

Trữ Thiên Hợp rút ra một cuộn giấy trong ngực đưa cho Giang Dĩ Bác: “Đây mới là nguyên nhân bản vương muốn gặp ngươi.”

Con ngươi đen của Giang Dĩ Bác thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn đưa tay ra tiếp lấy cuộn giấy! Tập trung nhìn vào, sắc mặt đại biến!

“Ngươi…” Vẻ mặt bình tĩnh của Giang Dĩ Bác lúc này đã xuất hiện vết rạn nứt.

Trữ Thiên Hợp lại bình tĩnh thu hồi cuộn giấy đưa đến chỗ ngọn nến trên mặt bàn, phút chốc cuộn giấy trở thành tro tàn. “Chắc hẳn ngươi biết đây là cái gì!” Quả nhiên là một người có kiến thức rộng, chỉ liếc mắt qua một cái đã biết được vật này là gì!

“Ngươi cùng Vương phi giao tình không cạn, ngày mai hy vọng ngươi có thể đến uống chén rượu mừng của bản vương, mời…”

Giang Dĩ Bác từ khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy nhãn thần của Trữ Thiên Hợp cũng cực kỳ phức tạp! : “Ngươi…”

“Cảnh An, tiễn khách!”

Giang Dĩ Bác đứng lên: “Cáo từ!” Hắn cần phải ngẫm lại thật kỹ nội dung hắn vừa thấy.

Đã đến đêm khuya, hạ nhân trong phủ Bắc Vương gia lại vô cùng bận rộn, sắc mặt bọn họ cũng thật không giống với ngày thường…

Trời vẫn còn chưa sáng nhưng Thủy Băng Tuyền đã bị đánh thức, mở mắt ra xem liền thấy ngọn đèn lờ mờ trong phòng, bên ngoài có chuyện gì?

“Hương Hàn!”

“Tiểu thư, người tỉnh rồi!” Hương Hàn rất nhanh đã tới, quần áo đầu tóc đã chỉnh tề biểu thị nàng đã rời giường từ sớm chứ không phải là bị Thủy Băng Tuyền gọi mới dậy.

“Bên ngoài có chuyện gì?” Hình như cả đêm đều không yên lặng. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Hương Hàn cầm lấy y phục khoác lên cho Thủy Băng Tuyền còn ngồi trên giường: “Tiểu thư, trời còn chưa sáng đâu, người tiếp tục ngủ chút đi ạ.” Nàng cũng là bị tiếng ồn ào đánh thức, nhưng nhìn tới hình ảnh náo nhiệt trong phủ, cũng khiến nàng cứng họng không nói nên lời.

“Vậy sao?” Thủy Băng Tuyền nhìn thoáng qua Hương Hàn. Cũng không lên tiếng nữa, chỉ theo lời nàng tiếp tục nằm xuống.

Đến khi trời sáng, Thủy Băng Tuyền rốt cuộc cũng biết ý kinh ngạc trong lời của Hương Hàn là gì. Chỉ trong một đêm, toàn bộ phủ đều dán giấy đỏ, giăng đèn kết hoa, cực kỳ vui vẻ!

Bọn nô tỳ, hạ nhân qua lại nhộn nhịp, tầng tầng lớp lớp, trên dưới chuẩn bị …

Nàng thiếu chút nữa đã quên, Trữ Thiên Hợp nói qua hôm nay sẽ thành thân! Như vậy…Những thứ này là chuẩn bị cho hôn lễ sao?

“Tiểu thư, người có cảm giác gì không?” Hương Hàn nhìn bố trí trong phủ, thiên tính nhiều chuyện của nữ nhân lại bùng phát, ngữ phí hưng phấn hỏi.

Cảm giác? Thủy Băng Tuyền âm thầm hỏi chính mình, nàng có cảm giác gì? Nhưng mà một chút cảm giác nàng cũng không có! Phảng phất như…những thứ này cùng nàng không có bất cứ quan hệ gì!

“Không thể nào, tiểu thư, đây là cho hôn lễ của người mà, người không có bất cứ cảm xúc gì sao?” Hương Hàn đảo mắt một cái, thôi quên đi, nàng thật là, biết tiểu thư vì sao mới phải thành thân còn hỏi vậy, cũng khó trách biểu tình của người.

“Đi thôi, trở về phòng nghỉ ngơi, không phải là ngươi bái đường sao lại nhiều chuyện vậy chứ?”

“Không thể nào, tiểu thư, đây là cho hôn lễ của người mà, người không có bất cứ cảm xúc gì sao?” Hương Hàn đảo mắt một cái, thôi quên đi, nàng thật là, biết tiểu thư vì sao mới phải thành thân còn hỏi vậy, cũng khó trách biểu tình của người.

“Đi thôi, trở về phòng nghỉ ngơi, không phải là ngươi bái đường, sao lại nhiều chuyện vậy chứ.” Hương Hàn cẩn thận đỡ Thủy Băng Tuyền trở lại sương phòng!

Bái đường? Trong lòng Thủy Băng Tuyền đột nhiên có cảm giác không thật…

Tới buổi trưa, tất cả những thứ cần chuẩn bị trên cơ bản đều đã đâu vào đấy, Thủy Băng Tuyền nhìn hỷ phục cùng mũ phượng trên giường, nhướng mày nhìn qua Thủy Băng Ngọc,

“Đây là…” Những thứ này không phải là mới làm xong đấy chứ?

“Tam tỷ, đây là…Đây là…” Thủy Băng Ngọc vẻ mặt đỏ bừng nói không nên lời.

“Tam tiểu thư, đây là hỷ phục của tứ tiểu thư, Khang Vương gia đã giúp làm lại một bộ khác cho tiểu thư nhà ta, bộ này là để cho Tam tiểu thư dùng.” Tam tiểu thư cuối cùng lại được gả cho Thất hoàng tử… A, là Bắc Vương gia, khiến lão gia cùng phu nhân không thể tin nổi. Mãi đến lúc Khang Vương gia mang sính lễ tới tận phủ thì lão gia mới hồi phục lại tinh thần.

“Nào, Tam tỷ, muội giúp tỷ!” Thủy Băng Ngọc vui vẻ đỡ Thủy Băng Tuyền đến trước gương đồng. Theo ánh mắt của Thủy Băng Tuyền nhìn vào hình ảnh người trong gương, lòng tràn đầy tán thán: “Tam tỷ, tỷ thật đẹp!” Mày liễu mắt phượng, mũi thẳng môi hồng, tổ hợp lại cùng một chỗ tạo nên một vẻ đẹp hấp dẫn mị hoặc khôn cùng!

Thủy Băng Tuyền nhìn sắc mặt xuất thần của chính mình bên trong gương đồng… Nàng sắp phải cùng Trữ Thiên Hợp thành hôn! Lúc này nàng cảm thấy lòng mình dâng lên một cảm giác khó tả không nói nên lời.

Bên trong phủ Thất hoàng tử chưa bao giờ náo nhiệt đến như vậy…

“Đông Vương gia, Tây Vương gia, Nam Vương gia đến…” Người quản sự lo chuyện tiếp đãi khách cùng ghi chép lại các món lễ vật được đưa đến đang hô lớn tên các vị khách!

“Thất hoàng đệ, chúc mừng!” Đông Vương cười ha hả đưa tay lên chúc mừng.

“Cảm tạ, tam hoàng huynh!” Trữ Thiên Hợp đứng ở cửa tiếp khách.

“Thất hoàng đệ, ta không có gì đáng giá tặng ngươi, mong ngươi sớm sinh thế tử.” Tây vương gãi đầu cả buổi mới nói được một câu, khiến Nam Vương Trữ Thiên Dung liếc mắt xem thường.

“Thất hoàng đệ, ngày mai ngươi phải đến Bắc cảnh, nhưng phải thường xuyên cùng chúng ta qua lại!”

“Hoàng thượng giá lâm! Thái tử điện hạ đến!” Đội Long giá của hoàng thượng rốt cuộc cũng đã đến!

Mọi người đều đồng loạt tung hô hoàng thượng vạn tuế, thái tử thiên tuế…

Ở chỗ rẽ có một bóng người ẩn khuất trong đám đông… Phong Cô Tình tay ôm lấy ngực, khó khăn hô hấp, vì sao? Vì sao ngực hắn lại đau như vậy? Vừa nghe được tin tức, hắn liền không để ý đến đám thuộc hạ ngăn cản, vội chạy đến đây, nhìn sắc hồng tưng bừng rộn rã, khí huyết trào dâng khiến hắn chịu không nổi.

Mà lúc này, tại Giang phủ

“Chủ tử?” Vô Tâm nhịn không được tiến lên. Hôm qua từ sau khi trở về, hắn cảm thấy chủ tử có điều khác lạ. Hình như cứ mãi nghĩ đến vấn đề gì đó?

“Các ngươi lui xuống đi!” Giang Dĩ Bác phất tay ra hiệu, bây giờ có lẽ là lúc nàng đang bái đường thành thân? Hắn không đến uống rượu mừng bởi vì hắn không thể tận mắt chứng kiến cảnh nàng cùng nam nhân khác bái đường, hắn không có cách nào chấp nhận nổi! Mà “hắn”…thực sự thấy như vậy sao? Vậy “hắn” nói cho hắn là có mục đích gì đây? (“hắn” trong ngoặc kép chắc các bạn cũng đoán ra là ai rồi chứ?)

“Chủ tử, Vân thiếu gia còn đang ở bên ngoài!” Vô Hình tiến vào bẩm báo. Từ lúc chủ tử hạ mệnh lệnh, Vân Tại Viễn đã đến đợi bên ngoài, muốn gặp Giang Dĩ Bác, nhưng vẫn bị hạ nhân chặn ở bên ngoài.

“Ta cần yên lặng một chút, không gặp bất cứ kẻ nào.” Mà người hắn không muốn gặp nhất chính là Vân Tại Viễn! Thật ra bây giờ hắn rất muốn gặp một người, Trữ Thiên Hợp! Một nam nhân kỳ quái!

“Dạ, chủ tử!”

…………..

Bên trong sảnh đường rộng mở, giấy hỷ đỏ thẫm, hoàng đế ngồi trên cao nhìn xuống, Trữ Thiên Kỳ đứng bên cạnh, hạ mi thu mắt khiến cho người khác đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì? Một người nữa đang ngồi phía dưới chính là Trương lão thái gia, kế tiếp mới là Thủy lão gia.

Khách khứa trong sảnh đường nhìn buổi hôn lễ này, ngoài mặt khoác lên đủ kiểu mặt nạ tươi cười giả tạo, nhưng trong lòng thực chất lại lo lắng hồi hộp muốn chết! Hôn lễ này thật sự quỷ dị đến nỗi khiến tim họ ai nấy đều đập thình thịch không yên! Bất quá ai dám tìm hiểu ngọn nguồn trước sau đây? Hai người đêm qua vừa bị bắt quả tang nằm một chỗ hôm nay lại thành thân linh đình. Ai cũng đảo mắt qua lại, hết nhìn thái tử rồi đến nhìn đến Bắc Vương gia, đánh giá hai người…

“Tân nương, tân lang bái đường” Viên lễ ti cao giọng hô to. (Lễ ti: là người chuyên bên lễ nghi, phép tắc.)

Trữ Thiên Hợp nắm một đầu mảnh vải đỏ, ở giữa là một quả cầu hồng, đầu bên kia là tân nương tử che khăn trùm đỏ được hai người đỡ đang từ từ tiến vào.

Trữ Thiên Kỳ mi mắt hơi rung động, chậm rãi ngẩng mặt lên, ánh mắt rơi vào người tân nương….

“Nhất bái thiên địa”

“Nhị bái cao đường”

“Phu thê giao bái”

Ngoại trừ thanh âm của viên lễ ti, bên trong sảnh đường lặng im phăng phắc không hề có một ai lên tiếng, dù sao nhìn sắc mặt hoàng thượng có vẻ xấu, sắc mặt thái tử cũng không tốt, thậm chí ngay đến Trương lão thái gia cũng không hề vui mừng, mà sắc mặt Trương thiếu gia lại càng dọa người hơn… Thế là dưới sự căng thẳng của tất cả mọi người, hôn lễ rốt cuộc cũng được hoàn thành, nhìn tân lang tân nương quỳ lạy, đứng lên, rồi lại quỳ lạy… Đến khi thanh âm “Kết thúc hôn lễ” được xướng lên, thì bầu không khí quỷ dị mới dịu đi vài phần!

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Tân lang tân nương mới bái đường xong liền quỳ xuống hành lễ trước vị cao cao tại thượng trên kia.

“Bình thân”

“Tạ ơn phụ hoàng” Trữ Thiên Hợp đỡ Thủy Băng Tuyền dậy.

“Đưa vào động phòng” Viên quan Lễ ti cuối cùng hô một tiếng thật to, khiến cho mọi khách khứa trong sảnh rốt cuộc cũng trút được một hơi nhẹ nhõm!

Thủy Băng Tuyền an tĩnh ngồi trên mép giường, để cho hai hỉ nương (người săn sóc cô dâu trong các hôn lễ cổ đại) tùy ý lấy y phục của nàng cùng nam nhân ngồi bên cạnh buộc vào với nhau, nàng còn nghe thấy họ lẩm bẩm niệm cái gì không rõ trong miệng…

Buổi hôn lễ đến nhanh chóng, đi chóng vánh, tựa như cưỡi ngựa xem hoa khiến người ta ù ù cạc cạc không hiểu ra sao!

Trong lúc Thủy Băng Tuyền còn đang cảm thán thì khăn hỷ (khăn trùm đầu cô dâu) trên đầu nàng đã được giở ra! Ngẩng đầu lên đối diện với khuôn mặt tuấn tú, lịch sự tao nhã của Trữ Thiên Hợp cùng đôi mắt bình tĩnh bất biến của hắn… Thủy Băng Tuyền lắc đầu, nam nhân này có lẽ đã tu hành thành tiên rồi!

“Nàng nghỉ ngơi đi” Ngón tay trắng nõn nhanh chóng tháo chỗ y phục bị buộc ra, sau đó hắn liền đứng lên đi ra bên ngoài.

Nhìn thân ảnh hắn rời đi, Thủy Băng Tuyền cười khẽ, buổi lễ thành thân này cũng không có gì đặc biệt! Nếu như không phải có sự tham gia của tất cả đại thần trong triều, nàng còn cho rằng đây là một hôn lễ bình thường như mọi nhà! Thời điểm kết thúc cũng là lúc mọi người tàn cuộc.

Một đêm không mộng mị, Thủy Băng Tuyền thật khó mà có được một giấc ngủ tốt như vậy, gian phòng này tỏa ra hương dược liệu nhàn nhạt khiến nàng mở mắt! Nhìn quanh một vòng nàng mới nhớ hôm qua nàng đã thành thân! Cho nên nàng ngủ ở phòng của Trữ Thiên Hợp!

Mũi nàng hơi ngểnh lên, nghe trong không khí thoang thoảng mùi dược liệu, Thủy Băng Tuyền chợt nhớ tới động tác Trữ Thiên Hợp bắt mạch cho nàng cũng hương vị thuốc trên người hắn, mày liễu nhếch lên, Trữ Thiên Hợp biết y thuật sao?

“Tiểu thư, người rốt cuộc đã tỉnh!” Hương Hàn cầm y phục đến cho Thủy Băng Tuyền. Nếu tiểu thư còn không tỉnh, nàng chắc phải vào đánh thức người dậy. Vương gia đã chờ lâu rồi.

“Thế nào? Có chuyện gì sao?”

“Vương gia từ sớm đã phái người đến báo, nói là phải vào cung tạ ân!”

Thân thể Thủy Băng Tuyền hơi dựa vào thành tường. Tuy rằng nàng vẫn còn rất yếu, nhưng trãi qua luyện tập, những cơn đau nhức cỏn con này nàng cũng không mấy để ý, vừa tiến vào cung, Trữ Thiên Hợp tỏ ra rất quan tâm săn sóc cho nàng, hai người thong thả tiêu sái đi vào.

Biết hoàng đế đối với mình cũng không có cảm tình tốt đẹp gì, nàng liền mượn cớ đợi bên ngoài, để cho lão hoàng đế cùng con ông ta có thể cáo biệt, ngày mai họ phải lên đường, lần này ly biệt có lẽ cũng là vĩnh biệt, nhìn bộ dạng của hoàng đế thì cũng không sống lâu được nữa.

“Tham kiến thái tử điện hạ!”

Đúng lúc này, Trữ Thiên Kỳ không biết vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, Thủy Băng Tuyền thấy những người đứng hai bên cửa đều hướng ra phía sau nàng hành lễ, chậm rãi nheo mắt lại, khóe môi kéo lên một nụ cười nhạt, Trữ Thiên Kỳ!

“Bắc Vương phi!” Trữ Thiên Kỳ nhìn thân ảnh đang đưa lưng về phía mình, lãnh đạm lên tiếng.

Thủy Băng Tuyền nghiêng người qua nhìn Trữ Thiên Kỳ, gặp lại kẻ thù, tức giận đỏ mắt, Thủy Băng Tuyền thấy Trữ Thiên Kỳ, vốn thân thể không còn đáng ngại, lúc này lại trở nên đau đớn phảng phất như muốn nhắc nhở nàng mối hận không thể quên…

Đừng bỏ qua, Thủy Băng Tuyền hít sâu một hơi, tự nói với mình, để hắn tiểu nhân đắc ý một thời gian, một ngày nào đó, nàng sẽ bắt hắn trả lại gấp đôi!

Trữ Thiên Kỳ phất tay bảo người phía sau lui xuống, hắn đến bên người Thủy Băng Tuyền, cúi đầu hỏi: “Nàng hận ta?”

Thủy Băng Tuyền làm như không nghe thấy, mắt chăm chú nhìn phong cảnh xa xa! Nghiến chặt răng, khống chế sát khí của chính mình!

Điều này hắn không biết hay sao còn hỏi? Thủy Băng Tuyền thiếu chút đã cười to lêm, giờ này trong ngực nàng thầm nghĩ đến một câu nói: trong rừng đúng là thứ chim nào cũng có!

……..

“Thái tử điện hạ!” Trữ Thiên Hợp từ trong cung đi ra, thấy Trữ Thiên Kỳ thì thản nhiên hành lễ, sau đó chuyển hướng qua thủy Băng Tuyền: “Vương phi!”

Thủy Băng Tuyền nhẹ nhàng bước đến, vươn tay ôm lấy cánh tay của Trữ Thiên Hợp, không để ý đến Trữ Thiên Kỳ đang có mặt tại đó, chỉ nhìn Trữ Thiên Hợp, ôn nhu nói: “Có phải về phủ được rồi không?” Hoàng cung dù hoa lệ đến đâu cũng chỉ là vật chết, ở đây không khác gì một cái lồng chim tinh xảo mỹ lệ, khiến người ta hít thở không thông!

“Ừ!” Trữ Thiên Hợp cũng không vì hành động của Thủy Băng Tuyền mà tỏ ra khác thường, điểm này khiến trong lòng Thủy Băng Tuyền thầm oán một câu, lớp mặt nạ của nam nhân này vĩnh viễn cũng không thể phá vỡ nổi!

Trữ Thiên Kỳ mở lớn mắt nhìn hai bóng người rời đi, vì sao hắn lại thấy chói mắt vậy chứ?

Hắn không phải là người thắng cuộc rồi sao? Vì sao lúc này đây hắn lại cảm thấy mình mới là kẻ thua cuộc?