Mảnh Ghép Hôn Nhân

Chương 16: Ân đoạn nhưng tình chưa tuyệt



Nhan Hi Hiểu chính thứctrở thành "động vật" được bảo vệ triệt để. Bởi vì cô đang mang thai,thế nên Lý Tử Duệ đã xin Tôn Bồi Đông thu ngắn chuyến công tác Hồng Kông kéodài nửa tháng thành bốn ngày.

Hai người đã trở thànhmột tấm gương điển hình về một đôi vợ chồng yêu thương nhau thắm thiết. Nhữngngười quen biết họ đều cảm thán trước khả năng của tạo hóa. Đối mặt với vấn đềgây khó xử này, Hi Hiểu chỉ biết cười trừ.

Chớp mắt mà Lý Tử Duệ đãđi Hồng Kông được một ngày, tính ra thì ngày kìa là anh đã về rồi. HiHiểu chán ngồi không liền mở điện thoại ra tính toán những kế hoạch trong nhữngngày sắp tới. Anh mới đi có một ngày mà cô cảm thấy dài như nửa tháng.Đang định than thở thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng dì Cố nhắc nhở:

- Bà chủ, ông chủ có dặnkhông để cho cô suốt ngày nghịch điện thoại!

Lý Tử Duệ trước khi đi đãdặn dò như vậy, bảo Hi Hiểu chớ có dùng điện thoại nhiều, cũng không cho cô lênmạng, thậm chí xem ti vi cũng phải bị hạn chế thời gian. Lí do duy nhấtđó là tất cả những thứ đó đều có bức xạ, không có lợi cho thai nhi.

Mặc dù lúc trước mangthai Đồng Đồng cũng đã thấy anh quan tâm lắm rồi, nhưng lần này hình như sựquan tâm của anh đã phát triển đến độ quá nhạy cảm. Hi Hiểu không nhịnđược cười, xem ra người đàn ông ấy vẫn thương xót cho máu mủ của mình hơn.

Điều này cũng là chuyệnthường thấy, cô chẳng có tư cách gì để trách cứ anh cả.

Dì Cố thấy Hi Hiểu ngẩnngười cười ngây ngô liền nhắc cô lần nữa:

- Bà chủ...

- Thôi được rồi, dì Cố,cháu không xem nữa là được chứ gì? - Cô mỉm cười ném điện thoại sang một bên.Nào ngờ vừa ném xuống thì điện thoại đổ chuông, cúi xuống nhìn, là số của LụcKỳ Thần.

Tim Hi Hiểu như giật thonthót, mặt cô biến sắc, ngẩn người nhìn vào màn hình điện thoại đang nhấp nháymà không biết phải làm gì. Mãi đến khi dì Cố nhắc cô mới nhảy xuống khỏigiường, chạy ra ngoài ban công phòng khách để nhận điện thoại.

Sau khi đóng cửa ban cônglại, Hi Hiểu mới yên tâm nhấn phím nghe:

- Lục Kỳ Thần à?

Người đàn ông ở đầu dâybên kia chẳng buồn chào hỏi khách sáo vài câu như trước đây mà đi thẳng vào chủđề khiến cho Hi Hiểu vô cùng kinh ngạc, giọng nói của anh ta khô khốc và mệtmỏi:

- Nhan Hi Hiểu! - Anh hơidừng lại. - Em có thai à?

Hi Hiểu sững người vìkinh ngạc, nhưng ngay lập tức cô lấy lại bình tĩnh, giả bộ cười thật to:

- Tôi dâu phải là đạiminh tinh, thật chẳng ngờ mấy chuyên vặt vãnh này cũng bị đồn đi nhanh thế...

- Là con của Lý Tử Duệphải không?

- Lục Kỳ Thần, anh khôngthấy hỏi thế là thừa à? - Hi Hiểu cười nhạt. - Đương nhiên là con củachồng tôi rồi!

Cô cố ý nhấn mạnh hai từ"chồng tôi" để nhắc nhở anh ta. Hai người giờ đã không còn quanhệ gì nữa, vì vậy cô có con với người khác đâu có liên quan gì đến anh ta?

- Hi Hiểu, anh muốn nhậnnuôi con của chứng ta... - Im lặng mất vài giây, Lục Kỳ Thần đột nhiên thở dài.- Anh muốn giành lại quyền nuôi dưỡng Đồng Đồng!

Hi Hiểu kinh ngạc thốtlên:

- Lục Kỳ Thần, anh cóđiên không đấy? Con của Nhan Hi Hiểu này, anh lấy quyền gì mà đòi giành lạiquyền nuôi dưỡng nó?

- Anh là cha đẻ của ĐồngĐồng! - Lục Kỳ Thần nghiến răng. - Anh không muốn con của anh gọi người khác làcha! Anh không muốn con anh sống dưới sự bảo bọc của một người đàn ôngkhác. Anh không muốn con anh phải khổ sở dưới sự giày vò của một ngườicha dượng!

- Lục Kỳ Thần, ai để choĐồng Đồng phải chịu sự giày vò hả? - Hi Hiểu giận điên người. - Anh thôingay cái suy nghĩ tiểu nhân ấy đi! Đồng Đồng mang họ Lý, cho dù nó có là conanh thì trên pháp luật nó vẫn là con gái của chúng tôi! Tử Duệ lúc nào cũng đốixử với con rất tốt. Còn về chuyện bố dượng hay không bố dượng, không cần mộtngười ngoài như anh phải quan tâm!

- Nhan Hi Hiểu...

- Lục Kỳ Thần, anh mà cònnói tiếp mấy lời khốn kiếp đó, tôi và anh coi như chấm hết tất cả, anh có tinkhông hả? - Hi Hiểu lạnh lùng gắt: - Đến lúc đó đừng nói là đòi quyền nuôidưỡng Đồng Đồng, tôi sẽ giấu nó thật kĩ, để cho anh không bao giờ gặp được conbé nữa!

- Nhan Hi Hiểu... -Đối mặt với sự uy hiếp của cô, người đàn ông đó đột ngột hạ giọng. - Hai ngườiđã có với nhau một đứa con, tại sao còn phải độc chiếm Đồng Đồng cho riêngmình? Em tưởng rằng đàn ông đều vô tư như vậy sao? Có con đẻ của mình rồi cònđối xử tốt được với con của người khác sao?

- Lục Kỳ Thần, tôi nóicho anh biết, không phải gia đình nào cũng giống như gia đình anh đâu! - HiHiểu cố ép mình phải bình tĩnh lại. - Lý Tử Duệ là người như thế nào tôihiểu rõ hơn ai hết. Còn về thái độ của mẹ kế đối xử với anh, Lý Tử Duệ tuyệtđối không bao giờ giống như vậy! Còn nữa, anh muốn đòi lại Đồng Đồng, vậy thìcái đại gia tộc đằng sau lưng anh có chấp nhận không? - Hi Hiểu cườikhẩy. - Năm xưa Kiều Việt đã ra giá bao nhiêu để anh về bên cô ta, tôitin rằng anh vẫn chưa quên đâu. Một thiên kim đại tiểu thư như vậy, chỉmong nhốt chặt anh trong tay, sao lại có thể chấp nhận một đứa con rơi của anhở bên ngoài cơ chứ?

Câu nói này rõ ràng đãcứa sâu vào nỗi đau của Lục Kỳ Thần. Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở gấp gápgiống như một con báo đang quằn quại cố gắng đè nén cơn đau của mìnhxuống. Hi Hiểu cảm thấy trong lòng đau nhói, cảm giác như có ai đó xátmuối vào vết thương năm xưa.

Đối mặt với người đàn ôngmà cô đã từng yêu thương tha thiết, cô cũng đâu nhẫn tâm dùng những lời nói sắcnhọn ấy để đâm sâu vào vết thương của anh. Thế nhưng chuyện đã đến nước này,mỗi câu nói của cô, là một sự đả kích, cũng là một sự bất lực.

Cô không tin là Lục KỳThần lại không biết tình hình trước mắt. Anh ta có được ngày hôm nay đâucó dễ dàng gì, chỉ cần một chút sơ suất thì kết cục sẽ là thất bại thảm hại.

- Lục Kỳ Thần, tôi sẽ đốixử tốt với Đồng Đồng, Lý Tử Duệ cũng như vậy. Cho dù chúng tôi có một đứa conkhác thì tình yêu dành cho nó vẫn còn nguyên vẹn như ban đầu. - Nhớ lạivẻ mặt của Lục Kỳ Thần lúc nhìn thấy Đồng Đồng, Hi Hiểu lại thấy chua xót. -Anh và Kiều Việt rồi cũng sẽ có con, vì vậy... - cô thở dài, - anh sẽ quên dầnđứa con gái Đồng Đồng này! Lục Kỳ Thần, hiện giờ tôi đang rất hạnh phúc, anhcũng cần có hạnh phúc. - Hi Hiểu cắn chặt môi. - Lúc đó chúng ta đã nóithế nào anh quên rồi sao? Anh nói anh mãi mãi không bao giờ hối hận... vậy thì,xin hãy đừng để chúng tôi trở thành sợi dây trói buộc anh!

- Vì vậy, hi vọng anh mãimãi hạnh phúc. - Hi Hiểu mỉm cười. - Tạm biệt!

Nếu như cô nhớ không nhầmthì đây là lần đầu tiên cô nói hai từ tạm biệt ở trước mặt anh. Trước đây luônlà Lục Kỳ Thần nói lời tạm biệt với cô trước, sau đó cô cũng chỉ ậm ừ phụ họatheo.

Hai người từng cho rằngđó chính là một hẹn ước ngầm ngọt ngào nhất.

Lần cáo biệt trong điệnthoại này không biết tại sao lại khiến cho cô có cảm giác như ân đoạn nghĩatuyệt vậy. Sự dứt khoát này cũng từng xuất hiện trong cái đêm mà hai người nóilời chia tay. Rõ ràng là không nhìn thấy khuôn mặt của Lục Kỳ Thần nhưng khônghiểu sao trước mắt cô cứ hiện ra đôi mắt quen thuộc ấy, tuyệt vọng và thêlương.

- Bà chủ... bà chủkhông sao chứ? - Dì Cố ngạc nhiên nhìn Hi Hiểu thất thểu đi vào. Hi Hiểuhơi ngẩn người rồi vội vàng đưa tay lau khóe mắt. Đầu ngón tay còn vương lạidòng nước mắt nóng hổi, lúc này cô mới biết rằng mình đã khóc.

- À, không sao... - HiHiểu sụt sịt rồi nhanh chóng lảng sang chuyên khác. - À phải rồi, chuyệnnày dì đừng nói với Tử Duệ nhé! Có một người bạn học của cháu xảy ra chuyện nêncháu hơi buồn chút thôi mà! Nếu như Tử Duệ biết cháu vô duyên vô cớ khóc lóc,anh ấy lại mắng cháu mất!

Dì Cố gật đầu lia lịa rồiôm Đồng Đồng đi vào phòng. Một mình Hi Hiểu ở lại phòng khách, cô ngâyngười trên ghế, nghĩ lại những gì mà Lục Kỳ Thần vừa nói trong điện thoại,trong lòng cô lại có một dự cảm không lành.

Đây là lần đầu tiên LụcKỳ Thần nói thẳng thắn chuyện của Đồng Đồng như vậy, hơn nữa ngôn từ lại có vẻkhá gay gắt, thái độ rất cứng rắn. Mặc dù Đồng Đồng danh chính ngôn thuận đã làcon gái của cô và Tử Duệ nhưng không hiểu sao trong lòng cô vẫn có cảm giáchoang mang lo sợ. Không biết chuyện của Đồng Đồng liệu có thể chấm dứt ở đâykhông?

Nỗi lo lắng này, dần dầnnhư tảng băng nổi lên mặt nước trong cuộc sống của Hi Hiểu.

Hi Hiểu sửa lại bản đề ánthiết kế cho hoạt động khởi công công trình để Lý Tử Duệ sau khi đi Hồng Kôngvề sẽ giao nộp cho bên đối tác. Trong mắt của Hi Hiểu, cái đề án này vốndĩ chẳng cần thiết phải sửa chữa nhiều, chỉ có mỗi trọng tâm tuyên truyền quathông tin đại chúng là chưa phù hợp với tư duy của Lục Kỳ Thần. Theo những hiểubiết của cô về Lục Kỳ Thần, hoạt động lần này phải làm sao cho có văn hóa, cóchiều sâu, đủ để xóa bỏ nỗi nhục nhã và vất vả của anh ta những ngày thángtrong tù.

Thế nhưng điểm này, nhữngtrợ lí thiết kế đó hoàn toàn không hiểu được. Chính vì vậy mới nảy sinhnhững sai sót.

Nhưng Hi Hiểu thật khôngngờ, Lục Kỳ Thần mà cô hiểu rõ chỉ là Lục Kỳ Thần trong quá khứ.

***

Thấy Lý Tử Duệ mang bảnđề án về nhà, Hi Hiểu kinh ngạc hỏi:

- Qua rồi à?

Cho dù là có được thôngqua thì cũng không thể nào kí duyệt đề án ngay tại chỗ được. Tất cả nhữngchi tiết có liên quan đến phần dự toán rồi các chi tiết hoạt động đều cần phảixem xét kĩ lưỡng rồi mới quyết định được.

Hi Hiểu đang trầm ngâmthì giật minh nghe thấy tiếng "phịch", Tử Duệ ngao ngán ném tập đề ánxuống bàn:

- Qua cái đầu ý!

Hi Hiểu chồm đến, vớ lấytập đề án xem. Cái dấu "x" đỏ chói đập vào mắt cô, bên dưới là chữ kírồng bay phượng múa của Lục Kỳ Thần.

Không chỉ không qua màcòn trực tiếp gọi điện cho Tôn Bồi Đông... - Tử Duệ bực bội ngồi phịchxuống ghế sô pha. - Không hiểu hôm nay Lục Kỳ Thần uống nhầm thuốc gì mà chỉxem qua đã trợn mắt nạt nộ. Lúc quở trách anh có lẽ anh ta còn nể mặt em nênkhông chỉ trích quá gay gắt. Nhưng anh vừa mới phân tích có hai câu màanh ta đã gọi điện thẳng cho Tôn Bồi Đông rồi! Nói là cái đề án khởi công nàyđã sửa đổi đến hai lần, ngày khởi công đã gần kề rồi, nếu đề án còn không đượcthông qua nữa sẽ hủy bỏ tư cách đại diện của chúng ta!

- Hủy bỏ tư cách đại diêná? - Hi Hiểu kinh ngạc thốt lên: - Nghiêm trọng vậy sao?

- Thực ra cũng không thểtrách anh ta nghĩ quá nghiêm trọng được... - Tử Duệ hạ giọng. -Ngày khởi công đã định đang gần kề, theo lí mà nói thì hiện giờ nên bắt tay vàothực hiện rồi mới phải, thế mà hiện giờ tất cả các hoạt động vẫn chỉ nằm trêngiấy tờ.

- Anh ta không thông qua,có nói rõ lí do không?

- Có nói, em còn bảo anhta coi trọng văn hóa. - Tử Duệ đưa mắt lườm Hi Hiểu: - Khẩu vị của người tathay đổi rồi!

- Thay đổi khẩu vị á?

- Trước đây thì nói làbắt đầu từ khái niệm, trọng điểm là tuyên truyền văn hóa và không khí bối cảnhcủa Thừa Trạch, truyền đạt khái niệm khai thác hạng mục cho quần chúngbiết. Nhưng hôm nay Lục Kỳ Thần đột nhiên nói anh ta không đủ chi phí chosự lặp lại này. Nếu như quá trình khởi công mà chỉ chú trọng mấy cái thứ vănhóa vớ vẩn ấy thì chẳng khác gì lãng phí tiền đầu tư của họ! - Lý Tử Duệ thởdài. - Anh ta vẫn luôn nói rằng hiện nay đang khủng hoảng tiền tệ, bọn họ đãđầu tư vào đó không ít tiền. Nếu như cứ phải cầu kì chuyện tuyên truyền trướckhi khởi công rồi mới bước vào chủ đề chính thì cả hai tập đoàn đều không thểgánh nổi chi phí ấy!

- Vậy ý của anh ta làtrực tiếp đi vào chủ đề chính?

- Đúng vậy! - Tử Duệ gậtđầu. - Ý của anh ta là như vậy, nói gắn gọn có nghĩa là: đi thẳng vào chủđề!

Hi Hiểu đập bốp vào tậpđề án trên bàn:

- Đùa nhau à? Với thịtrường nhà đất u ám như hiện nay, tự nhiên đi tuyên truyền ầm ĩ điểm nóng của hạngmục ngay từ khi khởi công xây dựng, đợi đến khi công trình chính thức được đưara bán sẽ khó tránh được quần chúng nảy sinh tâm lí chán ghét... - HiHiểu thở dài. - Có người nào có thể chiu đựng được việc có một người kháccứ lảm nhảm liên tục bên tai mình rằng sản phẩm này tốt, sản phẩm này tuyệt vờikhông cơ chứ?

- Chúng ta đều biết rõdiều đó, nhưng mà bên A không đồng ý. - Lý Tử Duệ nhíu mày ngaongán. - Anh cũng nói rồi, nhưng quan điểm của Lục Kỳ Thần vẫn là đi thẳngvào chủ đề, tốc chiến tốc thắng.

- Cái đầu của anh ta bịngấm nước rồi à? Muốn ăn thịt thì cũng phải chờ giết lợn đã chứ! - Hi Hiểu nhíumày, không thể nào hiểu được ý của Lục Kỳ Thần. - Lúc đầu anh ta cònthường xuyên lảm nhảm bên tai em là đề án cần phải tiến hành theo trình tự,thiết kế trông có vẻ như là một công việc đốt tiền nhưng thực ra điều phải nhớthật kĩ đó là, giục tốc thì bất đạt!

Nhắm mắt lại, những lờidặn dò của Lục Kỳ Thần cứ vang vọng bên tai cô. Lúc đó cô mới đi làm chưalâu, với tư cách là một người có nhiều kinh nghiệm, anh ta lúc nào cũng dặn dòcô:

- Hi Hiểu, em phải nhớkĩ, công việc thiết kế của chúng ta là phải tìm kiếm một sự sáng tạo, thực ralà quá trình quan sát nó từ từ hé mở. Còn về kết quả, mặc dù là điểm kếtnhưng cũng không thể quá khắt khe!

Nếu như một công đoạn ởgiữa nào đó mà vận hành không tốt thì lập tức sẽ xảy ra vấn đề... - Dường nhưnhững điều anh nhắc nhở cô vẫn còn vang vọng bên tai. Hi Hiểu hít một hơi thậtsâu, cô như trở lại với những ảo giác trước đây: - Em là một người hấp tấp,nhưng làm chuyện gì cũng phải từ từ từng bước một, làm thiết kế càng hấp tấpcàng hỏng việc!

Thế mà nay, cái người dạycô lúc nào cũng phải bình tình lại đột nhiên thay đổi chiến thuật muốn đề ánphải lập tức đạt được mục đích.

Cô không phủ nhận mongmuốn đạt được mục đích ngay là sai trái, liệt kê tỉ mỉ những điểm nóng của hạngmục để tiến hành tuyên truyền, đây là những bước bắt buộc phải tiến hành. Nhưnggiờ mới là quá trình khởi công, thế mà đã giương cao ngọn cờ tuyên truyền tấtcả ưu điểm của mình sẽ dễ khiến cho người ta đem ra so sánh với các công trìnhtương tự, từ đó khiến cho bản thân mình bị rơi vào vòng xoáy của sự cạnh tranh.Giống như hai bên đối đầu với nhau, một bên cho dù có mạnh đến mấy nhưng vừaxông lên đã phơi bày hết vũ khí của bên mình ra thì kết quả có được chỉ là tựdồn mình vào chỗ chết.

Những lí luận ấy chính làLục Kỳ Thần đã dạy cho cô. Thế mà sao bây giờ anh ta lại làm trái ngược lại?

- Anh định sẽ làm gì? -Nhìn Tử Duệ đang mặt nhăn mày nhó ở bên cạnh, Hi Hiểu liền tạm thời gạt bỏnhững suy nghĩ đó ra khỏi đầu. - Làm lại từ đầu?

- Không làm lại từ đầuthì còn có cách nào khác? - Lý Tử Duệ cười như mếu. - Bên A chính là ôngtổ của bên B, giờ ông tổ cảm thấy không hài lòng, con cháu ắt phải làm theo chođến khi ông tổ hài lòng thì thôi!

- Không được! Để em gọiđiện cho anh ta! - Hi Hiểu càng nghĩ càng bất mãn. - Đã bảo anh đừng có nhận vụnày, thế mà anh không chịu nghe!

- Bà cô à, em quên mất làlúc lấy được cái đề án này mình được chia bao nhiêu phần trăm hoa hồng rồi à? -Lý Tử Duệ không lọt tai những lời nói có tính tiêu cực của Hỉ Hiểu. - Là aitươi như hoa khi nhìn thấy số dư trong tài khoản hả?

- Em...

- Anh thà im lặng khôngnói gì còn hơn là để em gọi điện thoại cho anh ta! - Tử Duệ cau mày. -Thôi đừng lôi thôi nữa, dù gì thì chồng yêu của em cũng nhờ đó mà được thăngchức, toàn bộ cứ coi như là chi phí cho việc thăng chức đi! - Tử Duệ với taylấy một tập tài liệu phía sau lưng. - Nhan Hi Hiểu, làm phiền em làm cái nàycho xong đi, có được không?

- Em không làm đâu! - HiHiểu lắc đầu: - Đề án em làm đã bị anh ta trả lại rồi, hơn nữa sang giai đoạnsau, các tài liệu mà bên A đưa cho bên B đều là các tài liệu tuyệt mật. Bây giờđã bước vào thời kì bảo mật kĩ lưỡng nhất của cả quá trình, em không ở trongđội, không nên nhúng tay vào!

- Nhưng mà Lục Kỳ Thầnyêu cầu ngày kia là phải giao nộp đề án mới rồi... - Lý Tử Duệ nhăn nhómặt mày đứng bên cạnh. - Nếu như em cảm thấy áp lực quá lớn anh sẽ bảobọn họ làm phần đầu, em chỉ cần đưa ra một cái khung chỉnh thể căn cứ trênnhững tài liệu đó, thế có được không?

- Thế nếu như cái phươnghướng này được tiến hành mà hiệu quả tiêu thụ lại chẳng ra đâu vào đâu thìtrách nhiệm sẽ thuộc về ai đây? - Hi Hiểu cau mày. - Tại sao hiện nay córất nhiều tòa nhà đều không thể bán được? Chính là bởi vì các nhà thầu cứ nghĩquá đơn giản, hạn chế các phương án của các thiết kế chuyên nghiệp. Đếncuối cùng, còn đổ hết trách nhiêm lên đầu thiết kế.

- Đó là chuyện của họ,Lục Kỳ Thần chẳng phải là không hiểu biết gì về thiết kế, sẽ không làm nhữngchuyên quá đáng đó đâu! - Lý Tử Duệ chỉ mải tìm cách đối phó với tình trạng bếtắc trước mắt mà không muốn đi sâu vào những nội dung sau này. - Hi Hiểu,chúng ta cứ phải vượt qua cái cửa này trước đã, nếu như thực sự không hiệu quả,Lục Kỳ Thần sẽ tự biết sai đường mà quay đầu lại. Em phải biết rằng lúc mở cửaphiên giao dịch mới là phần quan trọng nhất.

Hi Hiểu bất lực không thểnói lại được Tử Duệ, cô đành phải đồng ý sẽ làm công việc này. Thực ra cho dùkhông phải Lý Tử Duệ ngăn lại thì cô cũng sẽ không gọi diện cho Lục KỳThần. Cô vẫn không sao quên được ánh mắt cố nén đau thương của anh tronglần gặp mặt riêng lần trước. Đó là nỗi đau đớn bị đè nén đến cùng cực,đến nỗi chỉ cần một chút bất cẩn cũng khiến cho nó bùng lên dữ dội.

Cô chưa bao giờ nhìn thấymột Lục Kỳ Thần như vậy.

Quả không hổ danh lànhững tài liệu cho giai đoạn chính thức thi công của công trình, Hi Hiểu chỉxem qua những tài liệu mà bên A đưa ra đã phát hiện ra rất nhiều nội dung màtrước đây cô chưa từng biết. Tiến hành chỉnh lí trên nền tảng đề án trước đâytheo những con số mà Lục Kỳ Thần đưa ra, lại tiến hành liệt kê những yếu điểmcủa công trình theo ý của Lục Kỳ Thần, đối chiếu các tài liệu về các lê khánhthành mà Trụ Dương cung cấp, cuối cùng Hi Hiểu đã đưa ra một bản đề án phù hợpvới khẩu vị của Lục Kỳ Thần.

Đề án này tổng thể cuốicùng cũng hoàn chỉnh, Hi Hiểu đã mất hai ngày không được nghỉ ngơi, thêm nữalại đang mang bầu nên làm xong được cái đề án này thì cô cũng mệt lả.

Tin tức mà Lý Tử Duệthông báo thật khiến cho người khác phấn chấn. Cái tên Lục Kỳ Thần lắm chuyệncuối cùng cũng đã thông qua đề án của Trụ Dương, lập tức kí tên ngay tại chỗ vàquyết định sẽ tiến hành ngay.

Mà việc tiến hành thì cứđể cho đội thiết kế làm là được, không cần Hi Hiểu phải động tay vào.

Hi Hiểu lẳng lặng nghe LýTử Duệ trần thuật lại quá trình giao nộp đề án của Lục Kỳ Thần, khóe môi khẽnhếch lên:

- Lục Kỳ Thần còn nói gìnữa không?

- Chẳng nói gì cả, chỉnói quả không hổ danh là đề án của cô Nhan, cấu tứ chặt chẽ, trọng tâm rõràng. - Tử Duệ đột nhiên cao giọng, lời nói như có pha chút đùa cợt. -Cuối cùng còn nói là đã làm em vất vả rồi, bảo em phải chịu khó mà dưỡng thai!

Hi Hiểu ngẩn người, vớitính cách của Lục Kỳ Thần, cô không tin anh ta sẽ nói ra những lời như vậy.

Nhưng vẻ mặt thanh thảnnhư vừa ném được hòn đá tảng đè nặng trên ngực xuống khiến cho Hi Hiểu chẳngbuồn nghĩ ngợi nhiều làm gì. Cô ngả người ữên giường rồi chìm vào giấc ngủ.

Thứ hai tuần sau sẽ làngày khởi công, thực ra một khi đề án đã được phê duyệt thì công cuộc tiến hànhsau đó cũng không quá rắc rối. Nhưng nghĩ đến việc đây là công trình đầutiên mà Lý Tử Duệ nắm toàn quyền sau khi được nhận chức phó tổng giám đốc, hơnnữa đây cũng là lần đầu tiên công trình Thừa Trạch được công bố trước quầnchúng, thế nên Lý Tử Duệ và các thành viên trong đội thiết kế bận rộn suốt ngàyđêm chuẩn bị.

Nhìn thấy Lý Tử Duệ gầyrộc đi, bận tối mắt tối mũi suốt ngày, không hiểu sao Hi Hiểu lại cảm thấy hốihận.

Cô biết nghĩ như vậy làkhông tốt, thế nhưng cô thực sự không thể kiểm soát được tâm trạng của mình.Giành được dự án Thừa Trạch dĩ nhiên là đã giúp cho Lý Tử Duệ được thăng chức,càng trở nên có tiếng tăm hơn trong giới làm ăn, nhưng mối quan hệ lằng nhằngkhông thể cắt đứt giữa cô và Lục Kỳ Thần dường như đang phát triển theo hướngmà cô không mong muốn.

Cô vốn không muốn có bấtkì mối quan hệ gì với anh ta nữa, thế nhưng ông trời cứ phải dùng những phươngpháp như thế này để buộc chặt hai người lại với nhau.

Mặc dù Lục Kỳ Thần luônnói rằng bản thân anh làm vậy là vì công trình, mặc dù ánh mắt sâu thẳm ấy nhưnói rằng tất cả những gì anh làm chẳng có liên quan gì đến chuyện tình cảm củahai người, thế nhưng Hi Hiểu vẫn thấp thỏm không yên, trong lòng phập phồng mộtnỗi bất an đang cận kề, nhưng không biết nỗi bất an ấy đến từ đâu?

Cái cảm giác này... cứkéo dài mãi cho đến ngày xảy ra chuyện.

Cô vốn tưởng rằng một khicấu từ đề án tổng thể được thông qua thì chỉ cần bình thản ngồi chờ tin chiếnthắng là được, nào ngờ bão tố lại ập đến giữa chừng. Đúng vào ngày khởi côngthứ hai, Lý Tử Duệ trở về nhà và ném cho cô một đống báo chí.

- Sao thế? - Nhìn tờ báo"Cuộc sống thành phố J", Hi Hiểu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn vẻ mặt sầmsì của chồng.

- Em xem đi!

Hi Hiểu lật xem qua mộtlượt, chưa kịp đọc kĩ đã thấy giật thót cả người. Tờ báo này có viết vềnhững vấn đề có liên quan trong việc đẩy mạnh tuyên truyền phiên giao dịch lầnthứ hai cho hạng mục Ngự Uyển của Thiên Thần. Xem ra họ đã đầu tư một số tiềnkhông nhỏ vào hạng mục này, toàn bộ trang báo về ngành bất động sản đều bị NgựUyển độc chiếm. Nhưng những thứ này đâu đáng để phải lo lắng, chỉ có điều, tấtcả các góc độ tuyên truyền, từ việc quy hoạch các căn hộ cho đến đặc điểm củakhu nhà... tất cả đều giống hệt như những phân tích của Hi Hiểu tronghạng mục Thừa Trạch.

Đến ngay cả phong cáchcâu slogan cũng giống hệt.

Hi Hiểu không dám đọc đếntrang cuối nữa. Cái suy nghĩ đáng sợ ấy cứ nhảy nhót trong đầu Hi Hiểu:Cơ mật của công ty đã bị lộ ra ngoài rồi! Hơn nữa lại lọt vào tay của đối thủcạnh tranh.

Cô cố ép bản thân phảibình tĩnh lại:

- Cái này phát hiện ra từbao giờ? Đã đăng mấy kì rồi?

Cô nghĩ, nếu như vừa mớicông bố thì cô có thể thay đổi một chút trọng điểm của Thừa Trạch, hoặc chí ítcũng còn cơ hội để xoay chuyển tình thế. Phần lớn các công trình bất động sảnđều chỉ có mấy cách tuyên truyền chủ yếu, nếu bắt buộc phải đổi đề án, ngoàimột số phiền phức ra thì cũng không đến nỗi quá mạo hiểm.

Đây có lẽ chính là cáchđối phó duy nhất khi cơ mật bị lộ ra ngoài.

Thế nhưng Lý Tử Duệ lắcđầu, vẻ mặt hào hứng mọi khi giờ đã thay thế bằng vẻ ủ rũ:

- Chẳng có cách nào kháccả, bọn họ đã tiến hành đến giai đoạn hai rồi.

- Sao anh không nói sớm?

- Người của bộ phận thịtrường đã quá sơ ý! - Lý Tử Duệ nghiến răng. - Bọn anh đưa lên tờ báo cólượng phát hành lớn hơn là báo "Chiều của thành phố J", do vậy nhữngngười đó chỉ mải mê theo dõi tờ báo này mà quên mất rằng còn có báo "Cuộcsống". Hơn nữa hai kì quảng cáo trước lại không nổi bật như lần này,ngoài việc thông báo thời gian mở phiên giao dịch ra thì cũng chỉ nói qua quavài thông tin mang tính tuyên truyền... Thế nên bọn họ không để ý tới,thật không ngờ hôm nay nhìn đến thì...

- Thôi đừng nói nữa! Nhìnlà biết bọn họ đã có âm mưu từ lâu rồi. - Hi Hiểu mệt mỏi khép đôi mắt lại. Độtnhiên cô mở to mắt hỏi: - Quyền đại diện cho Ngự Uyển của Thiên Thần chẳng phảicũng là do Trụ Dương ta đảm nhiệm sao? Là ai?

- Kể từ ngày Nhạc Đồng bịđiều đi, Trụ Dương lại có một giám đốc Viên. Cái người đó chẳng có tàicán gì, nghe nói thời gian tới sẽ bị điều đi nơi khác. - Tử Duệ cau mày.- Chắc không phải là do anh ta làm đâu, anh với anh ta ngoài công việc ra cũngchẳng có thù oán gì, hơn nữa đội thiết kế của anh với đội của anh ta làm việchoàn toàn độc lập mà, giờ anh ta cũng đã chuyển đến văn phòng ở bên Ngự Uyểnrồi, bình thường cũng rất ít về Trụ Dương.

- Vậy anh nghĩ là ai làm?- Hi Hiểu cười nhạt. - Anh thường trách em ngây thơ. Những kẻ tẩm ngẩmtầm ngầm, cậy răng chẳng nói nửa lời nhưng trong lòng chẳng biết đang âm mưucái gì.

- Giờ anh nghĩ không phảilúc truy cứu chuyện ai đối đầu với ai. - Tử Duệ nhíu mày nhìn cô. -Chuyện đã đến nước này, cho dù có là Sherlock Holmes tái thế cũng khó mà tránhkhỏi cái kết cục này. Hi Hiểu, giờ anh đang nghĩ làm thế nào để cứu vãn tìnhcảnh này!

Nỗi lo lắng và sốt ruộthiện rõ trong ánh mắt Tử Duệ, nhưng Hi Hiểu lại đưa ra một dáp án khiến cho mộtchút hi vọng còn lại trong anh cũng tắt ngấm:

- Xét về góc độ thiết kếthì chẳng còn cách gì có thể cứu vãn được nữa!

Lòng cô nóng như lửa đốt,giọng nói cũng trở nên gấp gáp:

- Cả một đề án hoàn chỉnhđã bị kẻ khác cướp mất, đây là chuyện không thể nói rõ ràng được. Nếu nhưmà còn năm bảy ngày, mà cũng chẳng cần nhiều như vậy, chỉ cần có ba ngày là emcũng có thể đưa ra một đề án mới để ứng phó. Thế nhưng, ngày mai đã bắt đầu đivào hoạt động rồi, giờ đề án lại bị cướp mất, e là giờ này báo chí cũng đăngtải nội dung xong xuôi rồi, hoàn toàn không còn đường rút lui nữa!

Nghe giọng nói hốt hoảngcủa Hi Hiểu, Tử Duệ ngậm ngùi cười chua xót rồi đứng dậy định ra ngoài.

- Anh đi đâu thế?

- Đi chịu tội chứ đi đâu?- Lý Tử Duệ cố nặn ra một nụ cười khó nhọc. - Nếu như anh đoán không nhầmthì tổng giám đốc Lục của Thừa Trạch đang chờ anh đến xưng tội đấy!

Đúng lúc ấy thì điệnthoại của Tử Duệ đổ chuông. Tiếng nhạc hân hoan thật chẳng phù hợp với hoàncảnh lúc này. cầm điện thoại lên, mặt Tử Duệ chợt biến sắc.

Nhìn vẻ mặt của anh, HiHiểu lập tức đoán ra đó là điện thoại của ai gọi tới.

Quả nhiên, lúc Tử Duệnhận điện thoại, cô nghe thấy anh nói:

- Chào tổng giám đốc Lục!

Không biết Lục Kỳ Thần đãnói những gì mà chỉ thấy lông mày của Tử Duệ càng lúc càng nhíu chặt lại. Cóthể là do không muốn làm cô lo lắng nên chỉ nói được vài câu anh đã đi ra ngoàiban cồng. Cách âm giữa các phòng tương đối tốt, Hi Hiểu hoàn toàn khôngthể nào nghe được cuộc nói chuyện của hai người.

- Là diện thoại của LụcKỳ Thần à? - Hi Hiểu sốt ruột chạy đến hỏi.

- Ừ.

- Anh ta nói gì?

- Bảo anh lập tức đếnThừa Trạch, tính toán tổn thất, bàn bạc kế đối phó. - Lý Tử Duệ nói ngắn gọn,mệt mỏi xách túi đi ra ngoài. Vừa ra đến cửa Hi Hiểu đã kéo tay anh lại. - Đợiđã, em cũng muốn đi!

- Em không phải đi đâu! Ởnhà mà nghỉ ngơi đi! - Lý Tử Duệ cười gượng. - Anh đi có phải bị xử lăngtrì đâu mà em sợ?

- Không được! - Hi Hiểuvừa lôi vừa kéo anh vào phòng ngủ, chẳng cho anh có cơ hội phản đối.

- Anh ngồi đây đợi đi, emthay quần áo xong sẽ cùng đi với anh!

Cho dù Hi Hiểu có ở nhàthì lòng cô cũng thấp thỏm không yên, Lý Tử Duệ khẽ thở dài, đành phải đưa côđi cùng đến Thừa Trạch.

Bởi vì văn phòng làm việccủa Thừa Trạch đang trong quá trình xây dựng nên Lục Kỳ Thần phải thuê một vănphòng nhỏ ở gần đó để làm việc. Vừa đến đó, Hi Hiểu đã nhìn thấy cảnhtượng xây dựng ngổn ngang với đủ loại máy kéo, máy xúc, máy ủi... rất nhiềucông nhân đang tập trung ở đó, rõ ràng là đang chuẩn bị cho việc khởi công.

Lý Tử Duệ kéo Hi Hiểu đivào phòng khách, thì thầm dặn dò cô:

- Em ngồi đây đợi mộtlát, bên đó là phòng làm việc của Lục Kỳ Thần, anh qua xem sao!

- Ừ. - Nghĩ đến việc hai ngườihọ là quan hệ hợp tác, mà mối quan hê của cô với anh ta hiện giờ cũng rất khóxử, thế nên Hi Hiểu đành đồng ý ngồi đợi anh ở bên ngoài rồi với tay lấy một tờbáo lên xem.

Đã hai mươi nhăm phúttrôi qua, Hi Hiểu ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng của Lục Kỳ Thần, vẫn chẳngcó động tĩnh gì. Không chỉ có vậy, lại còn có mấy người liên tục đi ra đivào văn phòng của anh ta. Hi Hiểu càng lúc càng sốt ruột, thậm chí cô còncó ý định xông thẳng vào văn phòng của Lục Kỳ Thần. Nhưng nghĩ đi nghĩlại, cuối cùng lí trí của cô đã chiến thắng những nôn nóng trong lòng.

"Cạch" mộttiếng, cánh cửa văn phòng của Lục Kỳ Thần mở ra, có ba người đi ra ngoài.Vài phút sau lại thêm một người nữa. Ai nấy mặt mày sầm sì, môi mím chặt khôngnói nửa lời. Hi Hiểu khẽ nhẩm tính, có lẽ chỉ còn lại Lục Kỳ Thần và LýTử Duệ ở bên trong, chắc là đã bàn bạc gần xong rồi, chẳng mấy chốc sẽ ra thôi.

Thế nhưng lại đợi thêmhai mươi phút nữa mà vẫn không thấy bóng dáng Lý Tử Duệ đâu.

Hi Hiểu đang phân vân nênvào hay không, bỗng nghe thấy tiếng "choang" từ trong phòng Lục KỳThần vang lên. Cô chột dạ nghĩ, lẽ nào Lục Kỳ Thần và Lý Tử Duệ bàn bạckhông thành đã bắt đầu đập phá đồ đạc? Hi Hiểu chẳng chút do dự lao thẳng vàođó.

Cánh cửa vừa mở ra, bốncon mắt đều đổ dồn vào cô.

Hi Hiểu mặc kệ, ánh mắtdán chặt vào người Lý Tử Duệ, sau khi phát hiện ra anh không bị làm sao mớinhìn ra xung quanh. Lúc này cô mới phát hiện ra cô thư kí đang thu dọn nhữngmảnh thủy tinh vỡ ở trên sàn, tiếng "choang" lúc nãy chính là tiếngcốc thủy tính vỡ. Ngước mắt lên nhìn, cô vô tình bắt gặp ánh mắt sâu thẳmcủa Lục Kỳ Thần đang nhìn mình. Trước đây Hi Hiểu luôn dùng những từ như trongveo, dịu dàng để miêu tả ánh mắt của Lục Kỳ Thần, nhưng thật không ngờ hôm naycô lại nhìn thấy vẻ lạnh lẽo trong con mắt của anh. Anh mắt sắc lạnh ấykhiến cho cô tưởng rằng mình là con mồi tội nghiệp đã bị anh nhắm trúng.

Lý Tử Duệ còn chưa kịpđịnh thần trước hành động bất ngờ này của Hi Hiểu thì Lục Kỳ Thần đã nhếch môi,cao giọng nói như mỉa mai:

- Cô Nhan, đến đúng lúclắm!

- Hi Hiểu, ở đây không cóviệc của em, em mau ra ngoài đi! - Lý Tử Duệ kéo cánh tay Hi Hiểu, ra hiệu bảocô chớ có xen vào. - Một lúc nữa xong việc anh sẽ ra, em ra ngoài trước đi!

Hi Hiểu ậm ừ đáp lời anh,bụng thầm nghĩ mình xông vào thế này có hơi đường đột. Đang định quay người đira thì giọng nói lạnh lùng của Lục Kỳ Thần đã vang lên:

- Dù gì cũng đã đến đâyrồi, thêm một người thêm một cái đầu! Cô Nhan hãy vào đây ngồi cùng bàn bạc đi!

Hi Hiểu chỉ cảm thấy toànthân lạnh toát. Lục Kỳ Thần của ngày hôm nay hoàn toàn khác hẳn so vớiLục Kỳ Thần của trước đây. Giọng nói lạnh lùng ấy khiến cô cảm thấy hoảngloạn. Nhưng nghĩ bụng, dù gì đã vào đây rồi, giờ lại định ra ngoài e làkhó tránh khỏi khiến cho người khác nghĩ rằng mình có ý đinh né tránh.Nghĩ vậy cô liền đi thẳng đến ngồi xuống bên cạnh Lý Tử Duệ.

- Theo như trực giác củacô Nhan thì chuyên này là thế nào?

- Cơ mật của công ty bịlộ ra ngoài. - Hi Hiểu thẳng thắn đáp. - Dường như có kẻ cố tình làm vậy!

- Thế còn trách nhiệm thìsao?

- Sự tình vẫn chưa rõràng, quy trách nhiệm cho ai e là còn quá sớm! - Hi Hiểu cố ép bản thân phảibình tĩnh lại. Cô ngẩng đầu mỉm cười. - Lẽ nào tổng giám đốc Lục nghi ngờchúng tôi tiết lộ bí mật ra ngoài?

- Cô không cảm thấy cácngười là đáng nghi nhất hay sao?

- Lý Tử Duệ siết chặt câybút trong tay, liên tục vẽ ra những đường tròn trên giấy, trông có vẻ thảnhthơi nhưng thực ra lại khiến cho người khác cảm thấy rất áp lực: - Lúc nãy tôivà phó tổng giám đốc Lý đây đang bàn đến vấn đề trách nhiệm. Anh Lý nóirằng trách nhiệm giờ không nên quy hết cho Trụ Dương, lẽ nào cô Nhan cũng nghĩvậy?

- Vâng! - Hi Hiểu gật đầudứt khoát. - Tôi cũng nghĩ như vậy!

- Ha ha... - Lục Kỳ Thầnbật cười. - Thời đại này những người làm sai đều hùng hồn gớm nhỉ? Rõ ràng làcác người đã làm lộ bí mật của Thừa Trạch, thế mà còn ra bộ ta đây chẳng có lỗigì. Lẽ nào sự việc ra nông nổi này là do chúng tôi không có mắt chọnngười?

- Tổng giám đốc Lục, giờchúng ta đang đi phân tích vấn đề một cách khách quan. Xin ngài chớ có đổhết tội lỗi lên đầu chúng tôi khi mà sự việc vẫn chưa được làm rõ. - Lý Tử Duệsa sầm mặt mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào người đàn ông đó. -Chuyên xảy ra ngày hôm nay chúng tôi chẳng ai vui vẻ gì. Nói thực lòng, giờngài như bị rán trong chảo dầu thì chúng tôi cũng như đang bị quay trên chảolửa. Thay vì ngồi đây mà đổ lỗi cho nhau, chi bằng chúng ta hãy nghĩ cáchxử lí vấn đề cho ổn thỏa!

- Vậy thì phó tổng giámđốc Lý, anh hãy chỉ ra một con đường thoát thân đi! - Chỉ nghe một tiếng"cạch"... Lục Kỳ Thần đã ném mạnh cây bút trong tay raxa. - Ngày khởi công đã gần kề, thế mà Thừa Trạch phải gánh chịu tổn thấtlớn như vậy, mời anh hãy phát huy trí tuệ của mình, chỉ giúp cho chứng tôi mộtcon đường lui đi!

- Nói đi, bỏ quảng cáo,thay đổi ngày khởi công hay là thay đổi toàn bộ kế hoạch xây dựng? - Lục KỳThần cười khẩy.

- Tôi thật hối hận vì đãgiao hết những tài liệu có liên quan cho các người. Giờ các người làm ănsơ suất lại còn đòi chúng tôi phải cho các người một kết cục công bằng. Lý TửDuệ, anh không cảm thấy các anh làm như vậy là quá quắt lắm hay sao?

- Tổng giám đốcLục. - Hi Hiểu ngồi trầm ngâm từ nãy giờ bỗng lên tiếng. - Khởi công vốnkhông nên trực tiếp công bố những số liệu cơ mật đó. Đề án đầu tiên củachúng tôi cũng không nghĩ sẽ đưa ra những số liệu đó. Vì vậy tôi nghĩ, chuyệnxảy ra ngày hôm nay, anh cũng có một phần trách nhiệm. Anh cũng từng là thiếtkế, còn từng dạy tôi rằng thiết kế quan trọng nhất là phải làm theo tuần tự,chỉ cần sơ suất một chút thôi sẽ kéo theo một kết cục không tốt đẹp gì. -Hi Hiểu mím chặt môi. - Thế nhưng lần này, anh lại vội vàng đưa ra các con sốtrọng tâm, mới quảng cáo đã muốn đưa ra điểm nóng của toàn bộ công trình.Đây vốn không phải là một phương pháp tuyên truyền khoa học!

- Cô Nhan, phương thứcthiết kế của tôi không cần cô phải dạy bảo!

- Cũng như vậy thôi, anhdựa vào đâu mà cho rằng Trụ Dương chúng tôi tiết lộ cơ mật? - Hi Hiểu sắc sảophản kích. - Nếu như tôi không có quyền chỉ đạo phương thức tuyên truyềncủa anh, vậy thì anh có tư cách gì để nói rằng quá trình bảo mật thông tin củaTrụ Dương chúng tôi có vấn đề?

- Chuyện này còn phải nóisao? - Lục Kỳ Thần cười gằn:

- Xét trên góc độ tưcách, chúng tôi là nhà thầu, Đường Đô là cổ đông lớn, một khi bất kì khâu nàocủa công trình xảy ra vấn đề, tổn thất lớn nhất sẽ là chúng tôi. Các người đâuphải không biết rằng Đường Đô đã phải trả cái giá như thế nào để giành được vịtrí ngày hôm nay, có nói là đem toàn bộ tính mạng của cả gia tộc ra đánh cượccũng không ngoa. Lẽ nào chúng tôi lại ngu xuẩn tới mức mang tính mạng của mìnhra làm trò cười?

- Vậy thì Trụ Dương củachúng tôi ngu xuẩn chắc? - Đối mặt với một Lục Kỳ Thần quá sức vô lí, Hi Hiểubực mình phản kích. - Cũng giống như anh, chúng tôi đã phải lao tâm khổ tứ mớigiành dược dự án của các anh. Cho dù các anh có mang tính mạng của cả giatộc ra để đặt cược thì sao? Lạc đà đói vẫn còn to hơn ngựa no, một khi Tử Duệvì chuyện sai sót đó mà phải chịu trách nhiệm, cái mà chúng tôi phải đối mặtchính là thất nghiệp. Thậm chí là phải rời thành phố này mà về quê kiếmcơm không chừng! Người thiết kế đều coi từng dự án của mình là bát cơm ăn, nhấtlà những dự án lớn như của các anh, chúng tôi càng phải cẩn thận trong từngbước đi, ai dám mang nó ra làm trò đùa? - Cô từ từ hạ thấp giọng. - Tổnggiám đốc Lục, nếu như chúng tôi có điểm nào không đúng, mọi người hãy ngồixuống bàn bạc. Nếu cứ anh một câu, tôi một câu xỉa xói nhau thế này, tôicảm thấy chúng ta chẳng thể giải quyết được vấn đề gì đâu.

- Thế rốt cuộc phải giảiquyết như thế nào? - Lục Kỳ Thần dường như muốn cố chấp cho đến cùng. Anhcười nhạt. - Không biết cô Nhan đã xem chưa, đề án của Thiên Thần giống hệt nhưcủa chúng tôi. Theo như tôi được biết thì cô Nhan đã từng thiết kế cho ThiênThần, lại chính là đề án Ngự Uyển này nữa, có đúng không ạ?

Hi Hiểu chợt biếnsắc. Giọng điêu của Lục Kỳ Thần như có vẻ châm chọc:

- Nghe nói cái đề án NgựUyển ấy còn phát sinh vô số trắc trở, chắc là cô Nhan chưa quên đâu nhỉ?

Nhan Hi Hiểu không kiềmchế dược nữa liền đứng bật dậy:

- Lục Kỳ Thần, anh nghingờ cũng được, nhưng chớ có cắn bậy cắn bạ như vậy!

- Chẳng phải cô nói cùngngồi xuống nói chuyên sao? Tôi chỉ nói quan điểm của mình thôi mà, cô kích độngquá như vậy làm gì? - Nụ cười trên môi Lục Kỳ Thần tắt ngấm, giọng nói trở nêngay gắt. - Lẽ nào cô Nhan có tật giật mình, cảm thấy không thể nói gìđược nữa?

Hi Hiểu không bao giờnghĩ rằng Lục Kỳ Thần lại trở nên như thế này. Nụ cười của anh không còn dịudàng và hiền hòa như trước nữa mà ngược lại, nó như những mũi dao sắc nhọn đâmthẳng vào trái tìm cô. Ngay cả đôi hàng mi dịu dàng ấy cũng trở nên lạnh giá,cứ như thể lần này cô đã có lỗi với anh ta vậy.

Hi Hiểu cảm thấy rất ấmức, đang yên đang lành tự dưng đi bê một chậu nước bẩn đổ hết lên ngườicô. Đang định lao thẳng ra khỏi phòng thì đột nhiên có một cánh tay kéocô lại. Tử Duệ nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào LụcKỳ Thần:

- Tổng giám đốc Lục, hômnay tồi rất thành khẩn đến đây mong giải quyết vấn đề. Nhưng cách nhìnnhận của tổng giám đốc khó mà khiến cho người ta chấp nhận được. Khôngbiết rốt cuộc đã có vấn đề gì khiến cho anh cứ nghĩ rằng chúng tôi đã tiết lộcơ mật của công ty? Chúng tôi không hề chối bỏ trách nhiệm của mình. Nhưngchúng tôi có chút băn khoăn, mặc dù chúng tôi rất hiểu tâm trạng hiên nay củaanh, nhưng anh có cảm thấy rằng anh đang quá gấp gáp chụp cho người ta cái mũ"có lỗi" ấy không nhỉ? Cứ như thể chỉ mong chúng tôi chính là nhữngkẻ tiết lộ cơ mật ấy. Thế nên anh mới vội vàng đổ cả chậu nước bẩn ấy lên đầuchúng tôi. Nếu như có thời gian ngồi đây mà suy đoán như vậy, tôi cảmthấy chi bằng chúng ta hãy tĩnh tâm lại để bàn cách giải quyết, sau này nên xửlí thế nào thì tốt hơn!

- Tôi chỉ có một ỷkiến. - Lục Kỳ Thần ngước mắt nhìn. - Trụ Dương phải cứu vãn nhữngtổn thất của công ty chúng tôi, đồng thời chịu trách nhiệm toàn bộ chuyệnnày. Nếu như không được, chúng ta chỉ có thể giải quyết theo cách thứhai: Xóa bỏ hợp đồng!

Khuôn mặt u ám của Lý TửDuệ chợt thoáng qua một nụ cười:

- Cám ơn tổng giám đốcLục đã cho chúng tôi đáp án. Chúng tôi xin cáo từ trước!

Nói rồi, không đợi HiHiểu kịp phản ứng, Lý Tử Duệ đã kéo cô ra khỏi phòng.

Hi Hiểu tức phát điênlên. Cô thật không ngờ Lục Kỳ Thần lại có thể nói ra những lời như vậy, cứ nhưthể cô đã cố ý muốn hãm hại anh ta không bằng, lại còn lôi cả chuyện dự ánThiên Thần mà lần trước cô phụ trách vào cuộc. Cô nghiến răng kèn kẹt, về đếnnhà liền ném phăng đôi giày sang một bên:

- Đáng nhẽ ra hôm nay emkhông nên đến đó!

- Cũng không hẳn như vậy.- Tử Duệ mím chặt môi, hai lông mày nhíu chặt lại. - Lục Kỳ Thần khôngnói anh cũng không nghĩ đến, chuyện này thực sự là có liên quan đến Thiên Thần.

- Tử Duệ, nếu mà có liênquan đến Thiên Thần thì vẫn có liên quan đến chúng ta. - Hi Hiểu cáu kỉnhđáp: - Quyền đại diện quảng cáo cho Thiên Thần cũng nằm trong tay của Trụ Dươngmà!

- Thế thì đúng rồi, thếnhưng vụ Thiên Thần là do ai tiếp nhận nhỉ? - Mắt Tử Duệ chợt sáng lên. -Nhan Hi Hiểu, em nghĩ kĩ lại xem, giữa chúng ta có mâu thuẫn với ai ở Trụ Dươngnày?

- Nhạc Đồng? - Hi Hiểukinh ngạc mở to đôi mắt. - Anh nói chuyện này là tên khốn Nhạc Đồng đó bày tròsao?

- Anh cũng chỉ suy đoánthôi. - Tử Duệ nheo nheo mắt. Khác với thái độ cáu kỉnh và sốc nổi của HiHiểu, Tử Duệ trầm ngâm suy nghĩ. - Hi Hiểu, nếu như em đang lên như diềugặp gió bỗng đâu có kẻ nào đó đạp em ra khỏi đấu trường, em sẽ làm thế nào?

- Quân tử báo thù, mườinăm chưa muộn!

- Đúng, anh nghĩ khoảngthời gian này chính là "mười năm" của Nhạc Đồng đấy! - Tử Duệ khẽ thởdài. - Em nghĩ mà xem. Lúc đó hắn đã dụ em làm những chuyện đó, lợi dụng tổnggiám đốc Diêu của Thiên Thần để em phải mang cái danh hối lộ. Điều đó cho thấycái gã Nhạc Đồng này không chỉ có mối quan hệ với Trụ Dương mà địa vị của hắntrong Thiên Thần cũng chẳng đơn giản đâu!

- Hắn đến Trụ Dương vớitư cách là con ông cháu cha mà!

Tử Duệ cười khẩy.

- Nếu như hắn có khả năngnhẫn nại như vậy thì việc gì phải tìm cách hãm hại em? - Hi Hiểu nhớ lại vẻ mặtcủa Lục Kỳ Thần ngày hôm nay, cơn giận dữ càng bốc lên ngùn ngụt.

- Nhạc Đồng có thể đườnghoàng dùng thân phận của mình để độc chiếm hạng mục của Thiên Thần. Dùsao thời đại này lợi dụng mối quan hệ để vượt lên trên người khác chưa phảichuyện hiếm gặp, sao phải gây khó dễ cho em, sao phải dựng lên vở kịch chết tiệtnày?

- Hi Hiểu ngốc nghếch củaanh ơi! - Tử Duệ khóc dở mếu dở than ười. - Sao em càng ngày càng không thôngminh như trước đây thế hả? Lúc đó chúng ta đã từng phân tích rồi, thực ra cáimà anh ta cần chính là lôi anh ngã ngựa, thống nhất nghiệp vụ ở Trụ Dương chứkhông đủ là vì chuyện của Thiên Thần. Mượn dao giết người, mượn dao giết ngườiđấy em có hiểu không hả? - Tử Duệ ngao ngán than thở. - Em chính là mộtcông cụ trong tay hắn, chỉ có điều hắn không ngờ rằng cuối cùng em lại sử dụngphương pháp khác để chuyển bại thành thắng!

Hi Hiểu bàng hoàng sựctình, lúc này mới buồn bã cúi đầu:

- Chỉ trách em lúc đó đãlàm quá tay, nếu như không buộc hắn phải đi thì đã không có chuyện ngày hômnay... Vậy anh, định làm thế nào?

Không phải là em quá tay,người như Nhạc Đồng chắc chắn không thể dung nạp chúng ta được. Hắn làcon ông cháu cha, gia đình quá thuận lợi, nếu như không có chút thành tích gì elà khó tránh khỏi bị người ta xì xào là dựa vào thế lực gia đình để kiếm cơmăn. Không đuổi hắn đi e là còn nguy hiểm hơn! - Tử Duệ nhếch môi. - Gặpphải một kẻ đi bước nào chắc bước ấy, từng bước leo lên cao như anh chắc chắnhắn coi như cái gai trong mắt, lại không thể chỉ thẳng vào mặt anh mà nói: Cáithằng nghèo kiết xác Lý Tử Duệ kia, mày cái gì cũng không bằng tao, mau mau xéođi cho nước nó trong... Cho dù trong lòng hắn nghĩ như vậy nhưng không thể nóithẳng ra trước đám đông được.

- Ừ, giờ thì xem ra vấnđề chính là Nhạc Đồng rồi. - Hi Hiểu cau mày: - Hắn trên thì có quan hệ vớilãnh đạo cấp cao của Trụ Dương, các đề án của chúng ta trước khi giao nộp đềuphải được Tôn Bồi Đông thông qua trước, vì vậy rất có thể hắn đã lấy được đề áncủa chúng ta. Dưới lại có quan hệ với Thiên Thần. Thiên Thần tự nhiên cóđược một bản đề án từ trên trời rơi xuống, hơn nữa phong cách đề án đó rất phùhợp với những hoạt động giao dịch như vậy, thế nên chẳng có lí do gì mà khôngdùng cả.

- Biết được là tốt rồi,cũng không thể định tội cho người khác như vậy được. - Tử Duệ thởdài. - Hơn nữa, giờ có nói chuyện này cũng chẳng để làm gì. Chúngta chẳng phải là cục công an để mà kiểm tra. Anh chỉ đang nghĩ sau này nên làmthế nào đây?

- Chẳng làm thế nào cả! -Suy nghĩ hồi lâu, Hi Hiểu đã lấy lại bình tĩnh. - Chuyện đã xảy ra rồi, chúngta đừng vội truy cứu trách nhiệm. Phải nghĩ xem sau này nên làm thế nàođể tiếp tục hợp tác với Lục Kỳ Thần mới phải! Nghe giọng điệu của Lục Kỳ Thầnthì có vẻ lần này anh ta tức điên lên rồi, vì thế nên mới muốn hủy bỏ hợpđồng. - Hi Hiểu nhíu mày. - Nhưng mà Tử Duệ này, hủy bỏ hợp đồng cóảnh hưởng quá lớn đến chúng ta, mà Trụ Dương lại có quy tắc truy cứu tráchnhiệm cá nhân. Một khi hủy bỏ hợp đồng, chỉ tính riêng số tiền bồi thườngđó thôi chúng ta có bán nhà đi cũng chẳng trả nổi.

- Thôi đừng nghĩ ngợinữa, em cũng mệt mỏi suốt cả ngày rồi, đi ngủ một lúc đi! - Tử Duệ vỗ vỗ vai HiHiểu, hôn nhẹ lên trán cô rồi quay người đi. - Không sao đâu, có anh ở đây rồi,anh còn phải kiếm tiền nuôi hai bảo bối của anh nữa chứ, nếu không có khi cũngkhuynh gia bạn sản thật đấy!

Biết rằng anh nói vậy chỉlà để an ủi mình, nhưng nghe xong câu đó Hi Hiểu cũng cảm thấy yên lònghơn. Cũng có thể là vì mệt quá rồi nên chẳng bao lâu sau cô đã chìm vàogiấc ngủ.

Sự việc tiến triển ngoàisức tưởng tượng, mặc dù công trình vẫn được khởi công như đã định nhưng vẫn bịảnh hưởng ở một mức độ nhất định. Vì chiến lược quảng cáo của Thừa Trạchvà Thiên Thần quá giống nhau, thế nên khó tránh khỏi làm xôn xao dư luận.

Lại thêm tiền sử đã từngvào tù của Lục Kỳ Thần, rất nhiều người đều nghi ngờ liệu có phải công trìnhThừa Trạch dưới sự lãnh đạo của Lục Kỳ Thần đã ăn cắp ý tưởng quảng cáo củaThiên Thần. Tin đồn lan rộng trong dư luận, chẳng mấy chốc Lục Kỳ Thần đã dồnvào thế đứng mũi chịu sào.

Người còn khổ sở hơn cảLục Kỳ Thần chính là Lý Tử Duệ.

- Phó tổng giám đốc Lý,anh cảm thấy với tình cảnh này chúng ta có cần thiết phải tiếp tục hợp tác nữahay không? - Sắc mặt Lục Kỳ Thần vô cùng u ám, đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắtbừng bừng lửa giận. - Ý của tôi là hủy bỏ hợp đồng. Sai sót lần này là do sự sơý của các người gây ra, thế nên mọi chi phí bồi thường các người phải có tráchnhiệm chi trả. Ngoài ra, tôi còn yêu cầu bên anh phải bồi thường khoảnthiệt hại về uy tín của Thừa Trạch do sai lầm này gây ra. - Lục Kỳ Thần lạnhnhạt: - Lý Tử Duệ, anh hiểu ý tôi chứ?

- Nhưng không có bằngchứng cụ thể chứng tỏ chúng tôi làm lộ tin tức ra ngoài.

- Vậy anh cho rằng là dotôi làm phải không? - Lục Kỳ Thần cười đầy hiểm ý. - Phó tổng giám đốc Lý, anhnghĩ rằng tôi có thể làm như vậy không? Một mình bỏ công sức nghĩ ra vở kịchnày, lại còn phải trả giá bằng chính tiền bạc và danh tiếng của mình. Tôilàm thế để được cái gì chứ? Để kiếm được chút tiền bồi thường cỏn con của cácngười chắc?

Lý Tử Duệ cứng họng khôngnói được gì. Mặc dù rõ ràng không phải là vấn đề do mình gây ra nhưng anhkhông có cách nào chứng minh được.

Trầm ngâm hồi lâu, Lý TửDuệ ngẩng đầu nói:

- Tổng giám đốc Lục, tôisẽ cho anh một câu trả lời hợp lí, sẽ lấy lại tiếng nói cho mình!

- Ok! - Lục Kỳ Thần mỉmcười. - Tốt nhất là trước khi tôi không thể chiu đựng được nữa!

Câu nói đó của Lục KỳThần khiến cho Lý Tử Duệ có dự cảm không lành, dường như có chuyện gì đó đãđược sắp đặt sẽ xảy ra. về nhà, anh nói lại chuyện này với Hi Hiểu.Hi Hiểu nheo nheo mắt hỏi lại:

- Anh ta nói tốt nhất làtrước khi anh ta không thể chịu đựng được nữa á?

- Ừ. - Tử Duệ thở dài. -Anh có một linh cảm chẳng lành.

- Chẳng có gì không lànhcả. - Hi Hiểu nhìn thẳng vào mắt anh. - Đúng rồi Tử Duệ, anh đã nói quavới Tôn Bồi Đông chưa? Nếu như chúng ta phải bồi thường, chắc không đến mức đểcho hai chúng ta phải tự gánh vác chứ? Đây là chuyện của công ty, không thể cứcó lợi là của công ty còn thiệt hại đâu thì chúng ta phải gánh chịu hết, đúngkhông anh? Cho dù Tôn Bồi Đông có bắt chúng ta phải bồi thường toàn bộ anh cũngkhông chịu đâu. Chúng ta thế này chỉ có thể thất nghiệp và chi trả một phầntiền bồi thường chứ tuyệt đối không thể gánh hết khoản bồi thường đó được.

-Ừ.

- Anh nghĩ khoảng baonhiêu?

- Cái này cũng không nhấtđịnh, cần phải tính toán dựa trên tỉ lệ nhất đinh căn cứ trên yêu cầu bồithường của bên A. Hôm nay anh đã kiểm tra quy định của công ty rồi. - TửDuệ cười như mếu. - Chúng ta sẽ phải trả ba mươi phần trăm chi phí bồi thường,vậy có nghĩa là nếu Lục Kỳ Thần đòi bồi thường là 150 vạn thì chúng ta phải bồithường số tiền là 45 vạn.

-Ờ...

- Em tính cái này để làmgì? - Thấy Hi Hiểu như nghĩ ra cái gì đó, Lý Tử Duệ liền cảm thấy kì lạ.

- Hi Hiểu...

- Em nghĩ là nếu thật sựkhông ổn thì chúng ta cứ bỏ tiền ra mua bình yên cho rảnh. - Hi Hiểu bặmmôi. - Sau đó, chúng ta sẽ chuyển sang nơi khác làm. Dựa vào khảnăng và kinh nghiệm của anh thì muốn kiếm miếng cơm cũng đâu có khó!

- Em đùa cái gì vậy hả? -Thấy Hi Hiểu có suy nghĩ quá cực đoan, Tử Duệ liền than thở. - Hi Hiểu,cho dù em có tiền, cho dù em nghĩ rằng tiền là chuyện nhỏ nhưng danh tiếng củacon người thì không. Một khi chúng ta thừa nhận chuyện này là do chúng talàm thì cho dù có ra khỏi Trụ Dương thì ai dám nhận chứng ta chứ? Cái tội danhbán thông tin cơ mật của công ty ra ngoài là tội tày trời, mà cái tội đánh cắpbản quyền củng chẳng nhẹ đâu. - Tử Duệ cau mày: - Một khi bị định cho cảhai cái tội danh ấy thì đừng nói là kiếm cơm ăn, ngay cả một chỗ dung thân cũngchẳng có đâu!

Chẳng qua em chỉ là tiệnmiệng nói ra thôi mà. - Hi Hiểu lại gần Tử Duệ. - Em chỉ sợ càng ngày càng lớnchuyện. Cứ thế này, không phải tội của chúng ta sau này có khi lại trởthành tội của chúng ta mất!

- Hi Hiểu, về vấn đềnguyên tắc, tuyệt đối em đừng nghĩ đến chuyện nhún nhường cho yên chuyện.- Tử Duệ ủ rũ nhìn Hi Hiểu. - Nhiều khi quá mềm mỏng lại khiến cho ngườita tưởng rằng mình có tật giật mình. Chuyện sớm muộn gì cũng lộ rõ chân tướng,chẳng phải Lục Kỳ Thần nói rằng tốt nhất hãy cho anh ta một câu trả lời trướckhi anh ta không thể chịu đựng được nữa hay sao? Nói vậy có nghĩa là anh ta vẫncó thời gian để chờ đợi. Vì vậy trong thời gian này, chúng ta nhất địnhphải cố gắng rửa sạch tội danh cho mình. Không phải bất đắc dĩ thì tuyệtđối không nhận thua!

Hi Hiểu gật đầu:

- Được, em nghe lời anh!

Dường như vẫn chưa yêntâm, trước khi ra khỏi nhà Lý Tử Duệ còn quay lại dặn dò Hi Hiểu vài câu.Hi Hiểu biết rằng Tử Duệ hiện giờ đang phải chịu áp lực rất lớn, rõ ràng làchuyện rất nghiêm trọng nhưng anh vẫn cô làm ra vẻ bình thản. Anh vốn làmột người đàn ông rất có trách nhiệm, tự cảm thấy phải có trách nhiệm bảo vệgia đình, nhưng anh không biết rằng phần lớn trách nhiệm trong chuyện này thuộcvề Hi Hiểu.

Thế nên Hi Hiểu mới nghĩđến chuyện dùng tiền để mua bình yên.

Không phải là mềm mỏng,nhu nhược, cũng không phải là muốn nhận thua, chỉ là cô đột nhiên nhận thứcđược nguy cơ của sự việc này. Nếu như cứ tiếp tục đối chọi đến cùng, kẻ bịthương chỉ có thể là cô và Lý Tử Duệ.

Bản thân cô thì khôngsao, chỉ cần tìm một nơi để dung thân là ổn rồi, hoặc là nộp tiền ra, coi như"của đi thay người" rồi thì tuyệt đối không có qua lại với người đànông đó nữa là xong. Nhưng Tử Duệ thì không được, thành phố J này chính làkhởi điểm giấc mộng của anh. Anh không thể, cũng không nỡ rời nó.

Thế nên cô không thể đểmình làm liên lụy đến anh. Nhất là khi hai người đã có con với nhau.

- Dì Cố ơi! - Nghĩ ngợihồi lâu, Nhan Hi Hiểu liền gọi dì Cố đang trông Đồng Đồng ra: - Dì Cố này, cháuđối xử với dì thế nào?

- Bà chủ đối xử với tôirất tốt!

- Vậy thì tốt! - Hi Hiểumím chặt môi. - Dì Cố này, cháu ở thành phố J này chẳng có người thânthích, làm phiền dì giúp cháu một việc này. Dì hãy đưa Đồng Đồng về thành phố Ccho ông ngoại cháu giúp cháu. Gần đây ông ngoại cháu nhớ Đồng Đồng lắm, thếnhưng giờ cháu lại không có thời gian.

Dì Cố ngẩn người:

- Tôi...

- Số tiền hai nghìn tệnày cháu đưa trước cho dì. - Hi Hiểu mím cười. - Nếu như dì mang con cháu đếnnơi, cháu sẽ đưa thêm cho dì một vạn, dì thấy thế nào?

- Bà chủ, tôi không có ýđó... - Dì Cố là một người thật thà, bà vội vàng xua tay. - Tôi...

- Dì Cố... - HiHiểu nhíu mày, cô nở nụ cười trấn an. - Cháu chỉ tin tưởng một mình dì thôi,cháu rất hi vọng dì có thể giúp cháu!

- Tí nữa cháu sẽ đi đặtvé máy bay cho dì, sau đó cháu sẽ bảo ông ngoại ra sân bay đón dì. Dì cứđi thì biết ngay ấy mà!

Sau khi tận mắt nhìn thấydì Cố vào máy bay, Hi Hiểu lập tức bắt xe về thành phố.

Việc tiếp theo mà cô muốnlàm chính là đích thân đi tìm Lục Kỳ Thần.

Chiếc taxi lái thẳng đếntòa văn phòng của Thừa Trạch mà lần trước cô và Tử Duệ đã đến. Nhan HiHiêu xuống xe liền đi thẳng vào phòng của Lục Kỳ Thần nhưng không găp anh. Đợichừng nửa tiếng sau mới thấy Lục Kỳ Thần xuất hiện trong đám đông.

Nhìn thấy Hi Hiểu đến,Lục Kỳ Thần có vẻ hơi ngạc nhiên, anh quay lại nói với những người đi cùng:

- Cứ quyết định như vậyđi, khi nào tôi bảo làm thì làm!

Đám người đó gật đầu vângdạ rồi ngoan ngoãn lui ra.

Sao em lại đến đây? - LụcKỳ Thần đi thẳng đến bàn làm việc trong phòng, Hi Hiểu cũng đi theo anh ta,thậm chí còn chủ động đóng cửa lại. - Em làm như vậy sẽ khiến cho ngườikhác tưởng rằng chúng ta có quan hệ không đàng hoàng đấy... – Thấy HiHiểu làm vậy, Lục Kỳ Thần liền nói như mỉa mai. - Chẳng phải em đã từngnói có đánh chết em cũng không muốn dây dưa đến anh sao?

Hi Hiểu chẳng thèm để ýđến những lời mỉa mai của Lục Kỳ Thần. Cô thản nhiên ngồi xuống chiếc ghếsô pha trong phòng rồi nhìn thẳng vào mặt anh ta:

- Chẳng phải anh muốn làmmột vụ giao dịch hay sao? Được thôi, tôi đến rồi đây!

Lục Kỳ Thần sững người:

- Em nói thế là ý gì?

- Tôi có ý gì anh rõ hơnai hết mà? - Hi Hiểu cười khẩy. - Lục Kỳ Thần anh giờ quả là người thâmhiểm. Không ngờ anh lại có thể nghĩ ra được cả chuyện này nữa cơ đấy! Làmvậy anh có mệt lắm không? Một mình vừa đạo diễn, vừa diễn xuất ngần ấy ngàytrời cơ mà!

- Em...

- Không sai, tôi đoán rarồi! - Hi Hiểu cười gằn: - Suốt cả ngày nay tôi đã nghĩ, có phải tôi đã từngđem lòng yêu con người này không? Người đàn ông mà tôi yêu trước đây có phải làngười đàn ông quỷ quyệt, không từ bất kì một thủ đoạn nào đang ngồi trước mặttôi không? Lục Kỳ Thần, tôi thừa nhận tôi bị thuyết phục bởi khả năng diễn xuấtcủa anh rồi. Với khả năng của anh, tôi nghĩ anh thừa sức đóng cặp với LươngTriều Vỹ, dễ dàng giật được giải Kim Mã nữa, thế thì tội gì anh phải ở lại cáithành phố J này để mà uổng phí tài năng như vậy?

Vẻ mặt ngạc nhiên của LụcKỳ Thần dần dần trở lại với vẻ lạnh lùng. Anh ta cầm bút lên, huơ huơ tay vẽnhững vòng tròn lên giấy theo thói quen:

- Nhan Hi Hiểu, vậy em cóđồng ý không?

- Thế anh nghĩ tôi cóđồng ý không? - Hi Hiểu lạnh lùng cười nhạt. - Nếu như tôi không đồng ýthì chẳng phải đã lãng phí bao nhiêu công sức của anh hay sao? Anh tốn bao tàmsức để tạo dựng lên vở kịch này, thậm chí còn mang cả danh dự của mình ra đểđánh đổi, để cho sự nghiệp của mình rơi vào nguy cơ lớn như vậy, anh không sợsẽ "tiền mất tật mang" hay sao? - Khóe môi Hi Hiểu khẽ nhếch lên, nụcười lạnh như băng đá. - Hay là anh tự tin đến vậy, nghĩ chắc rằng tôi sẽ làmtheo ý anh?

- Hi Hiểu, anh đã dạy choem hai cách làm thiết kế. Thứ nhất là làm tuần tự theo từng bước.Thứ hai là bất ngờ ra tay, cắt đứt đường lui của đối phương. Đáng tiếc làem chỉ nhớ cách đầu tiên mà không nhớ diệu kế còn lại. Muốn đẩy người khác vàochỗ chết thường phải dùng đến cách thứ hai. - Lục Kỳ Thần nheo nheomắt. - Chắc chắn em cũng đoán ra rồi. Tại sao anh lại cố ý chỉ chấpnhận những đề án do em làm ra, tại sao anh phải cố tình làm ầm lên với Lý TửDuệ rằng đề án không được thông qua, cần phải trực tiếp đi sâu vào điểm nóngcủa toàn bộ công trình? Chính là bởi vì anh muốn gây ra hậu quả này. Mặcdù em không ở trong đội thiết kế nhưng vẫn cứ tham gia vào công trình của ThừaTrạch, nhất là trong đề án khởi công cuối cùng, chưa hề kí cam kết bảo mật vớibọn anh đã xem nội dung công trình, còn đưa ra cả một đề án hoạt động vô cùngđặc sặc. Vì vậy khi thông tin bị rò rỉ ra ngoài, em là người đáng nghinhất!

Thay vì cứ chĩa mũi nhọnvào nhau, đánh nhau hết ngày nay sang ngày khác, khi bằng dùng liều thuốc nàycho nhanh. Chuyện đã đến nước này, không do em quyết định nữa rồi... -Lục Kỳ Thần cười nhạt. - Chuyện này chính là do anh tạo dựng lên... ừ, emcó thể coi đó là toàn bộ âm mưu của anh. Còn về cái giá, coi như là lấymột chút danh dự của mình ra để bồi thường, những cái khác, chẳng hề ảnh hưởnggì...

- Anh...

- Em không tin à? - LụcKỳ Thần rút ra một tập tài liệu, cười nhạt. - Hi Hiểu, anh vốn không địnhđể mình bị trói chết trên cây đâu. Dù gì cũng là vở diễn do anh tạo ra,tất nhiên anh phải có cách tự bảo vệ mình chứ. Thừa Trạch là tất cả đốivới anh, vì vậy ngoài việc lấy chính bản thân mình ra làm trò đùa, những cáikhác anh không hề động tới. Em nhìn thấy cái công ty này chưa?

- Anh ta chỉ vào cái lôgô. - Là công ty thiết kế mới thành lập, là công ty con của Dường Đô, ngay cảKiều Việt cũng không biết, và anh đã dùng nó để dự phòng.

Nói cách khác, sau khi đềán của các người bị rò rỉ, các nhân viên thiết kế cùa công ty này sẽ đưa ra mộtphương án mới mẻ để cứu vãn. Trọng tâm đinh vị chủ thể thị trường hoàntoàn khác so với đề án của em, thế nên chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến ThừaTrạch cả. Còn nữa, không biết là em có phát hiện ra không? Cái sáng ýquảng cáo của em chỉ được đăng lên báo chiều có một ngày, mà nội dung của ngàyhôm ấy mặc dù rất giống với Ngự Uyển của Thiên Thần nhưng hoàn toàn không chỉra trọng điểm của Thừa Trạch.

- Quảng cáo của mấy ngàyđó bị hủy bỏ là do anh đã sắp xếp từ trước phải không? - Mặc dù đã chuẩn bị sẵnvề tâm lí nhưng Hi Hiểu vẫn không tránh khỏi sửng sốt: - Anh...

- Đúng, cái gã chồng emlại tưởng rằng mình mất công chạy đi chạy lại mấy lần mới có thể thu hồi đượcquảng cáo của mấy ngày sau đó. Nhưng sự thực không phải như vậy, tất cả đã quasự sắp đặt của anh rồi. - Lục Kỳ Thần mím môi. - Chỉ một ngày thôi ThừaTrạch đã bị ảnh hưởng lớn như vậy, làm sao anh nỡ hi sinh đến bốn ngày liền cơchứ?

Hi Hiểu chỉ cảm thấy ớnlạnh trong lòng. Trước khi gọi điện thoại cho Lục Kỳ Thần, cô đã sớm đoánra được phần nào của sự việc, nhưng cô không thể ngờ ràng người đàn ông mà côtừng yêu thương, người đàn ông mà cô luôn cho rằng lương thiện... lại giởthủ đoạn xấu xa này với cô.

Mặt Hi Hiểu xanh lét nhưtàu lá, giống như đang nghe một câu chuyện kinh dị:

- Lục Kỳ Thần, anh dám...

Cô còn chưa kịp đưa ratổng kết thì Lục Kỳ Thần đã tự mình nói trắng ra. Dường như anh ta muốn nói chocô biết tất cả, giọng nói lại trở nên cay nghiệt:

- Muốn hỏi vì sao tôi lạithuận lợi thực hiện kế sách này thì phải nói bởi vì các người đã tạo ra quánhiều nghiệp chướng... Nhạc Đồng... chắc là cô đã biết chuyện nàytừ chỗ của Nhạc Đồng phải không? Ai bảo các người lúc ấy chẳng chút nương tayvới Nhạc Đồng, lần này chính là một cơ hội tốt, người ta đương nhiên không thểbỏ lỡ cơ hội được dồn các người vào chỗ chết rồi!

- Nhạc Đồng trên thôngđồng với Trụ Dương, dưới cấu kết với Thiên Thần, thế mà lại bị các người gạtsang một bên, đương nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng bất mãn. Còn tôichẳng qua chỉ là người tạo cho anh ta một cơ hội thôi. Một tia hi vọng đượctrở lại thành phố J, một khi hai vợ chồng cô sụp đổ, bộ phận thị trường ở thànhphố này nghiễm nhiên thuộc về tay anh ta. Mối quan hệ cả hai cùng có lợinhư thế này, Nhạc Đồng làm sao không tận lực trợ giúp cơ chứ?

- Lục Kỳ Thần. - Hi Hiểukhó nhọc nặn ra một nụ cười. - Anh nói cho tôi biết, bắt đầu từ khi nàoanh đã có ý định làm như thế này?

- Kể từ khi cô có con vớitôi nhưng lại nói rằng tôi và nó không được có bất kì mối quan hệ nào khác! Ýđịnh đòi lại quvền nuôi dưỡng con của tôi đã bị cô cắt đứt ngay từ lúc còn mầmmống. - Lục Kỳ Thần đột nhiên hạ giọng, đôi lông mày dựng đứng. - Hơn nữacô lại mang thai đứa con của Lý Tử Duệ, đó là điều đã bức tôi đi đến quyết địnhcuối cùng!

- Lục Kỳ Thần, tại saoanh phải làm như vậy? - Hi Hiểu khẽ lắc đầu. - Tôi chưa bao giờ quên cáiđêm chia tay với anh. Anh nói với tôi rằng quan hệ của chúng ta từ nay khôngcòn con đường quay lại. Anh nói rằng anh sẽ là đường thẳng song song nhấttrong những đường thẳng song song với tôi. Và tôi luôn ghi nhớ những lời anh đãnói.

- Đó là bởi vì cô đã đemlòng yêu người khác. - Lục Kỳ Thần đột nhiên ngẩng đầu, ngước đôi mắt sắc lạnhnhìn cô. - Cô có đứa con của tôi và đem lòng yêu người khác.

- Anh dựa vào dâu màkhông cho phép tôi yêu người khác? - Hi Hiểu cảm thấy thứ lô gic của anh tathật nực cười.

- Lục Kỳ Thần, anh đã cóngười vợ đẹp như hoa của mình, chẳng nhẽ còn bắt tôi phải giữ mình vì anh?Chẳng nhẽ anh cho phép thì tôi mới được yêu?

- Tôi...

- Anh nói đi, rốt cuộcanh muốn tôi làm thế nào? - Hi Hiểu cảm thấy vô cùng mệt mỏi. - Chẳngphải anh nói rằng đây là một vụ mua bán hay sao? Anh bảo tôi phải làm thế nàoanh mới chịu dừng tay?

- Tôi muốn có Đồng Đồng.- Anh ta trả lời dứt khoát chẳng chút do dự, dường như đó là điều anh ta đã ấpủ trong lòng từ rất lâu rồi: - Tôi muốn có con gái của tôi, tôi không thể chịuđược việc con gái mình gọi người khác là bố.

- Quả nhiên là cái lí donày. - Nhan Hi Hiểu nghiến răng.

- Anh đừng mơ!

- Vậy thì chúng ta cứ chờmà xem! - Ánh mắt của Lục Kỳ Thần đã trở lại với vẻ xảo quyệt và lạnhlùng. - Chắc là cô không biết lúc nãy tôi đã đi đâu đâu nhỉ. Phảirồi, tôi đã đến tòa án. Một khi tôi khởi kiện, Nhan Hi Hiểu, cô tự mình cânnhắc hậu quả đi!

- Đây chính là cái"không chịu nổi" mà anh đã nói với Tử Duệ phải không? - Hi Hiểu gằngiọng. - Tôi không thể nào hiểu nổi tại sao anh lại bằng mọi giá giànhlại đứa con của tôi? Anh và Kiều Việt nếu muốn có con thì có thể đẻ cảđàn. Nếu như anh không sợ mệt thì có đẻ cả một quân đội nhà anh cũng vẫnnuôi được.

Nghe đến đây, Lục Kỳ Thầnđột nhiên ngước mắt lên:

- Nếu như không thì sao?Nếu như tôi chi cần đứa con của cô sinh ra thì sao?

Hi Hiểu cười như mếutrước câu nói "sặc mùi tình cảm" này. Sắc mặt Lục Kỳ Thần chợt trởnên ảm đạm, giọng nói trầm hẳn xuống:

- Kiều Việt không thể sinhcon!

- Hả?

- Cô tưởng rằng Gia Tháitốt như vậy sao, sau khi gả con gái cho tôi còn hỗ trợ vốn đầu tư lớn như vậycho Đường Đô?

- Lục Kỳ Thần nhìn thẳngvào mắt Hi Hiểu. - Tôi cứ nghĩ bản thân mình là người thông minh, địnhdùng Gia Thái làm con cờ đổi lại sản nghiệp của nhà họ Lục. Nhưng thậtkhông ngờ bản thân mới chính là con cờ trong tay nhà họ Kiều. Mà thời hạn củacon cờ này lại là cả một đời. Người ngoài đều tưởng rằng Kiều Việt chọn tôi làphúc phận lớn cho tôi, nhưng thực chất thì sao chứ? Tôi vì Đường Đô mà phải trảgiá bằng cả cuộc đời mình. Bề ngoài tôi cưới được một thiên kim tiểu thư nhưngthực chất chỉ là một quả cau điếc!

Hi Hiểu không ngờ KiềuViệt lại vô sinh, chẳng trách mà cô ta cứ phải truy hỏi đến cùng đứa bé trongbụng cô là của ai. Lẽ nào lúc đó cô ta lo lắng mình sẽ lấy đứa bé làm điều kiệnđể giành lấy cuộc hôn nhân với Lục Kỳ Thần?

Thật là quá nực cười!

Hi Hiểu đang mải chìm đắmtrong suy nghĩ thì đột nhiên Lục Kỳ Thần lên tiếng:

- Sau khi kết hôn vớiKiều Việt, tôi cứ ngỡ cả đời này mình chẳng thể nào có con. Sau khi quan hệ vớicô, tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ có con. Nhưng xem ra ông trời quảkhông muốn phụ tôi... Cô không chỉ mang thai đứa con của tôi mà còn âm thầmsinh ra nó. Nhan Hi Hiểu, cô không biết rằng khoảnh khắc nhìn thây Đồng Đồng,trái tim tôi đã vui sướng biết bao... Thế nhưng cô lại không chịu cho tôiđược nhận nó, cô lại bắt nó gọi một người đàn ông khác là cha.

Càng là những thứ khôngcó được thì càng muốn giành lấy. Lục Kỳ Thần vốn dĩ không phải là người cựcđoan như vậy, nhưng dưới sự "hấp dẫn" của đứa trẻ, anh đã tỉ mỉ sắpđặt nên kế hoạch này.

- Nhưng tôi không thểgiao Đồng Đồng cho anh được. - Hi Hiểu hít một hơi thật sâu. - Lục KỳThần, tôi có chết cũng không giao Đồng Đồng cho anh!

- Nhưng tôi là bố đẻ củanó!

- Anh đã có gia đình, tôicũng có gia đình. Đồng Đồng ở với tôi và Lý Tử Duệ rất tốt, Tử Duệ cũngluôn sẵn sàng gánh vác trách nhiệm của một người cha. Gia đình chúng tôisống rất thuận hòa, vui vẻ, đâu cần cái nền tảng huyết thống? - Cô nhìn thẳngvào mắt anh. - Lục Kỳ Thần, tôi hi vọng anh hãy dừng tay! Sau này có thểtôi cho phép anh được đến thăm con vài lần nhưng tuyệt đối không thể giao quyềnnuôi dưỡng con cho anh được!

- Nhưng cô đã có đứa concủa Tử Duệ! - Hai hàng lông mày nhíu chặt lại, đôi mắt đầy đau thương. -Nhan Hi Hiểu, cô đã có đứa con của người đàn ông khác, cô cũng sẽ được làm mẹ!

- Đây là hai chuyện khácnhau! - Hi Hiểu thốt lên. - Lục Kỳ Thần, xin anh đừng có hẹp hòi như vậycó được không?

- Vậy cô có thể ra ngoàiđược rồi đấy! - Đôi mắt Lục Ký Thần trở lại vẻ lạnh lẽo như lúc trước. -Rất tiếc, chúng ta đã không đi đến thỏa thuận!

- Vậy anh sẽ làm gì?

- Tôi sẽ làm việc tôimuốn làm. - Anh ngẩng đầu. - Tôi nói cho cô biết, tôi không thích conmình gọi người khác là cha, nhưng rõ ràng là cô không đồng ý. Vậy thi tồidành phải dùng cách của mình để giải quyết vấn đề.

Nói rồi Lục Kỳ Thần lớntiếng: "Tiễn khách". Hi Hiểu nhanh chóng bị đuổi ra khỏi cửa.

Cứ nghĩ rằng có thể thỏathuận được, nào ngờ lại lâm phải tình cảnh bế tắc này.

***

Hi Hiểu vừa về đến nhà đãnhìn thấy Lý Tử Duệ đang ruột nóng như lửa đốt. Thấy cô về, anh gần nhưlao đến ôm chặt lấy cô vào lòng rồi vội vàng đẩy cô ra, giận dữ quát:

- Em di đâu mà chẳng nóinăng gì thế? Còn cả Đồng Đồng nữa? Con bé đâu rồi? Anh tưởng rằng hai mẹ con emđã bị bắt cóc rồi! Suýt chút nữa là anh báo cảnh sát đấy!

Hi Hiểu mệt mỏi gượngcười:

- Em không sao!

- Đồng Đồng đâu rồi?

- Đến nhà ông ngoại rồi!

- Anh gọi cho em baonhiêu cuộc điện thoại em có biết không hả? - Lý Tử Duệ khẽ thở phào. -Làm cho điện thoại của anh hết sạch cả pin rồi, em đã đi đâu thế hả? Không nghethấy có điện thoại à?

- Hi Hiểu cúi xuống mócđiện thoại trong túi ra, quả nhiên có đến mười bảy cuộc gọi nhỡ, mở ra xem toànlà của Tử Duệ gọi đến.

- Tại sao bỗng dưng emlại muốn gửi Đồng Đồng về thành phố C? - Tử Duệ thắc mắc. - Em để ai đưa conđi?

- Em bảo dì Cố đưa ĐồngĐồng đi. - Hi Hiểu thả người trên ghế sô pha: - Chẳng có chuyện gì đâu, chẳngqua là ông ngoại muốn gặp Đồng Đồng thôi mà!

Ánh mắt của Hi Hiểu nhưđang lẩn tránh, giống như là đang che giấu chuyện gì đó. Hi Hiểu mặc dù rấtmạnh mẽ nhưng không phải là người giỏi nói dối, một khi trong lòng có giấu giếmchuyện gì đó chắc chắn sẽ thể hiện trên vẻ mặt. Thấy Hi Hiểu như vậy, Tử Duệkhông khỏi nhíu mày băn khoăn, nhưng biết tính cô rất ương bướng, có hỏi nữachắc chắn cô cũng sẽ không nói ra.

Nhìn thấy Hi Hiểu mệt mỏirã rời như vậy, Tử Duệ khẽ thở dài, đang định chạy đi pha cho cô một cốc sữathì đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu anh:

- Hi Hiểu, có phải em đãphát hiện ra chuyện gì rồi không?

Bắt gặp trong ánh mắt lolắng của cô có chứa đựng cả sự mơ hồ, trái tím Tử Duệ chợt thắt lại, anh biếtchuyện mà anh suy đoán chắc chắn đã thành sự thực: - Đồng Đồng bị em đưa vềthành phố C, em lại đi đâu suốt cả buổi chiều. Hi Hiểu, có phải Lục Kỳ Thần đãép em điều gì không?

Đáp lại lời anh là mộttiếng thở dài:

- Tử Duệ, tất cả chuyệnnày là do Lục Kỳ Thần gây ra. Cái mà anh ta muốn... chính là Đồng Đồng.

Lý Tử Duệ sững người, cốcsữa trong tay rơi xuống đất, tiếng vỡ chói tai vang lên trong không gian yêntĩnh.

Suy đoán đủ kiểu, vốntưởng rằng kẻ thù chính là Nhạc Đồng, nào ngờ kẻ thù lớn hơn còn ẩn mình ở phíasau. Thật không ngờ Lục Kỳ Thần vì đứa bé mà lao tâm khổ tứ bày ra âm mưunày.

- Em nghĩ thế nào? - Saukhi nghe Hi Hiểu thuật lại câu chuyện. Tử Duệ trầm ngâm hồi lâu mới lêntiếng.

- Tử Duệ, em không muốngiao Đồng Đồng cho anh ta! - Hi Hiểu như mất đi lí trí bấu chặt lấy tay áo củaTử Duệ, đôi mắt to chìm trong nỗi sợ hãi. - Tử Duệ, chúng ta trả tiền có đượckhông? Chúng ta bỏ tiền ra mua bình yên rồi đi càng xa càng tốt. Chúng tasẽ dẫn Đồng Đồng và con của chúng ta đi, chúng ta sẽ không bao giờ trở lại, cóđược không anh?

Lý Tử Duệ trầm ngâm khôngnói. Bầu không khí quá đỗi yên tĩnh này khiến cho Hi Hiểu như cảm thấynghẹt thở.

- Tử Duệ, em biết cuốicùng em vẫn làm liên lụy đến anh.

Cô cúi đầu, những giọtnước mắt lặng lẽ lăn ra từ khóe mắt, từng giọt từng giọt lã chã trên mu bàn tayanh. - Không có anh, không có Đồng Đồng... sẽ chẳng có ai làm như vậy vớianh cả... Anh bán mạng làm việc ở cái thành phố này, mãi mới được nở mày nởmặt... em biết là em đã làm liên lụy đến anh! Cho dù có bồi thường tiền rồi, embiết chúng ta cũng khó có thể sống tiếp ở thành phố này. Em đã nghĩ rồi,Lục Kỳ Thần không ngờ rằng em vẫn còn tiền, bởi vì mục đích của anh ta là ĐồngĐồng nên cho dù có lấy được tiền rồi anh ta vẫn sẽ cho lan truyền cái tiếng áccho chúng ta. Đến lúc đó chúng ta khó mà tiếp tục hoạt động trong giới quảngcáo ở thành phố này được... - Cô hít một hơi thật sâu, nghẹn ngào nhìnngười đàn ông đang im lặng ngồi trước mặt mình. - Tử Duệ, nếukhông... chúng ta li hôn đi!

Tử Duệ ngẩng phắt đầulên, đôi mắt hoang mang nhìn Hi Hiểu:

- Hi Hiểu, em đang đùacái gì thế hả?

- Anh biết là em khôngnói đùa mà. - Hi Hiểu nghẹn ngào không thốt ra lời. Cô đưa tay gạt nước mắttrên má, cố gắng hít thật sâu để nén chặt tiếng nấc nghẹn ngào. - Chuyện nàyvốn dĩ chẳng thể nói rõ được. Cứ cho là đi báo công an để họ điều tra rarõ ngọn ngành, nhưng cái ngành của chúng ta đòi hỏi hiệu quả và danh tiếng, đợiđến khi họ điều tra ra thì đã muộn quá rồi! Hơn nữa những người gây ra chuyệnnày đều có thế lực hơn chúng ta. Tử Duệ, chuyện đã đến nước này rồi, chúngta là những con mồi đã rơi vào bẫy. - Cô nhìn anh bằng ánh mắt tuyệtvọng, khuôn mặt tái xanh. - Càng để lâu càng không có lợi cho chúngta. Cái thế gian này chỉ đồng cảm cho các nguyên cáo, còn những bị cáonhư chúng ta có muốn rửa sạch tội danh cũng cần phải có một thời gian rất dài.Huống hồ, sai lầm lớn nhất của mình họ lại nắm trong tay. - Hi Hiểu chuaxót nói. - Anh đừng quên thực ra em là người phụ trách đề án Thừa Trạch này từđầu đến cuối, mỗi lần đến kì giao nộp đề án đều là do một tay em chỉnh sửa. Thếnhưng em lại không ở trong đội thiết kế của anh.

Tất cả những người trongđội thiết kế đều có kí cam kết bảo mật, trong khi em không kí cam kết nhưng lạinắm trong tay quá nhiều tài liệu. Chỉ một điểm này thôi em cũng đã bịliệt vào danh sách tình nghi rồi. - Cô dừng lại một lát rồi nói tiếp. - Vì vậyTử Duệ à, em vốn định lấy đá chọi đá, nhưng giờ em mới phát hiện ra rằng mìnhkhông đấu lại họ. Hơn nữa nếu cứ lằng nhằng như thế này mãi e còn ảnh hưởng lớnđến anh.

- Anh chỉ không ngờ LụcKỳ Thần lại thâm hiểm đến thế! - Tử Duệ thở dài.

- Em cũng không ngờ. - HiHiểu đột nhiên cười nhat. – Chuyện đến nước này rồi, chúng ta phải "thítốt giữ lại xe" thôi, Chúng ta đều là những người sống lí trí, nguy hiểmcận kề, chi bằng lùi một bước để tính kế dài lâu.

- Ai là tốt? Ai là xe? -Tử Duệ khẽ hỏi. - Hi Hiểu, Đồng Đồng là con tốt sao?

- Em là con tốt! - HiHiểu cắn chặt môi. - Chỉ cần chúng ta li hôn, em sẽ nói toàn bộ sự nghiệplà bởi vì em thất nghiệp, chẳng có liên quan gì đến anh hết, chắc chắn họ sẽkhông làm khó anh, Lục Kỳ Thần chỉ không muốn nhìn thấy: Đồng Đồng gọi anh làcha, thứ hai là chúng ta ở bên nhau. Vậy cũng được, chúng ta sẽ làm theo ý muốncủa anh ta, chúng ta sẽ xa nhau... Đồng Đồng sẽ ở với em, chẳng có liên quan gìđến anh cả, thế nên anh ta sẽ không quấy nhiễu anh nữa. Đến lúc đó, cho dù TrụDương có không đợi nổi nữa thì với kinh nghiệm của anh, để đứng vững ở thànhphố này cũng chẳng phải là điều khó khăn!

- Nhan Hi Hiểu, đây làcách giải quyết vấn đề mà em mất cả nửa ngày mới nghĩ ra đấy à? - Tử Duệ độtngột siết chặt vai cô, ánh mắt như thúc ép cô trả lời. - Hi Hiểu, có phải emmuốn quay trở lại bên cạnh anh ta không? Hay là em không muốn ở bên anh nữa?

Chuyện xảy ra quá bấtngờ, một người vốn sống rất lí trí như Tử Duệ giờ cũng không thể tự chủ đượcbản thân, nói năng chẳng chút lô gic. Nói ra rồi anh mới phát hiện ra rằng cảhai giả thiết thực ra đều có chung một kết quả.

Đó chính là cô muốn rađi, cô muốn rời bỏ anh.

Đột nhiên trong lòng TửDuệ lại dâng lên một cảm giác chua xót. Anh siết chặt bờ vai cô, lặng lẽ nhìncô vì đau đớn mà cau mày lại. Mặc dù đã giữ chặt cô trong tay nhưng không hiểusao anh vẫn cảm thấy cô như đang tan biến khỏi bàn tay mình:

- Hi Hiểu, em đang mangđứa con của anh!

Hi Hiển ngây người, mặcdù cô biết cho dù có khuyên nhủ thế nào cũng vô dụng, nhưng cô vẫn hi vọng anhcó thể nói mọi lí do để giữ cô lại, ví dụ:

- Hi Hiểu, anh yêu em, emđừng đi!...

- Hi Hiểu, chúng ta cósống cùng sống, có chết cùng chết, em đừng đi."

- Hi Hiểu, em đi rồi anhsống làm sao đây?

Những lời lẽ ấy quá mứcsướt mướt, quá mức ủy mị, nhưng những câu nói ấy có thể khiến cho mềm lòng vàcảm thấy được an ủi.

Thế nhưng anh lại nóirằng cô đang mang trong mình đứa con của anh thế nên anh mới không thể để cô rađi.

Mẹ kiếp, lại là vì đứatrẻ!

Nhan Hi Hiểu vì sinh rađứa con của Lục Kỳ Thần nên mới khiến cho Lục Kỳ Thần căm hận như vậy, lẽ nàomột Lý Tử Duệ mà cô vốn nghĩ có thể gửi gắm cả đời đến lúc này lại cũng chỉ vìđứa bé mà cô đang mang trong bụng hay sao?

Quả nhiên, có đôi khi,những lời nói thật lòng lại lạnh lùng và tàn khốc hơn bất cứ lời nói nào khác.

Khoảnh khắc ấy, tất cảnhững phân tích đầy lí trí đều trở nên quá nực cười. Hi Hiểu cay đắng ngẩng đầunhìn Tử Duệ:

- Tử Duệ, vậy anh nói choem một cách giải quyết vấn đề đi! Ngoài cái cách chia tay ra, anh nói cho emmột cách giải quyết vấn đề đi! - Hi Hiểu nhìn thẳng vào mắt anh. - Chắclà anh cũng đã nghe qua, Lục Kỳ Thần muốn khởi kiện vụ này, tố cáo rằng chúngta làm lộ thông tin cơ mật, gây ra tổn thất nặng nề cho Thừa Trạch. Còn nữa,cho dù anh ta có không khởi kiện thì em vẫn lo một khi Thiên Thần chơi xấu, chophát quảng cáo của họ trước, vậy thì ý tưởng của chúng ta phát sau sẽ bị chụpcái mũ ăn cắp bản quyền. Nếu như vậy, anh có nghĩ được ra con đường luicho chúng ta không?

- Thiên Thần sẽ không nóirằng chúng ta ăn cắp bản quyền đơn giản như vậy đâu... - Tử Duệ hạ giọng, đầuóc rối bời. - Pháp luật sẽ không phán quyết chuyện ai ăn cắp bản quyềncủa ai chỉ căn cứ trên thời gian công bố quảng cáo.

- Ừ, cho dù là như vậy,thế còn danh tiếng của chúng ta thì sao? - Hi Hiểu nhíu mày. - vẫn là câunói đó, đợi đến khi mọi việc sáng tỏ, chứng ta cũng khó tránh khỏi bị đàm tiếukhông hay. Lục Kỳ Thần đã có đường lui, có thể làm lại từ đầu. Chúng takhông còn đường lui, đã bị dồn lên Lương Sơn rồi!

- Vì vậy "bị dồn lênLương Sơn" mà em nói chính là li hôn với anh phải không? - Lý Tử Duệ sôimáu, ánh mắt bừng bừng lửa giận nhìn cô. - Nhan Hi Hiểu, có phải cuốicùng em đã tìm được cái cơ chính đáng để thoát khỏi anh, để trở về đoàn tụ bêncạnh anh ta như mong ước bấy lâu? Như vậy là cả nhà ba người các người đã đượcđoàn tụ với nhau rồi phải không?

- Tử Duệ, anh nói bậy bạcái gì thế?

Tiếng hét kinh ngạc củaHi Hiểu khiến cho người đàn ông đã mất đi lí trí chợt bừng tỉnh lại. Anh chợtkhựng lại, đôi con ngươi đen láy như mất đi ánh sáng, bất lực nhìn cô, giọngnói nghèn nghẹt đầy cay đắng:

- Hi Hiểu, là anh khôngtốt!

Trái tim cô bị giọng nóixót xa ấy làm cho đau đớn:

- Em đã nghĩ lâu lắm rồi,chẳng có cách nào khác cả!

Lý Tử Duệ cúi đầu, trướcmắt chỉ có hai con đường để lựa chọn, mà cả hai con đường ấy đều mịt mờ.Anh trước nay đều cho rằng Nhan Hi Hiểu không có đầu óc, gặp chuyên gì cũng xốcnổi và mù quáng, thế nhưng giờ anh mới phát hiện ra rằng cái viễn cảnh mà côphân tích thực sự quá lí trí và tàn khốc.

- Cho dù nói thế nào cũngkhông hẳn là ngõ cụt. - Đang trong lúc rầu rĩ, Lý Tử Duê chợt nhướnmày. - Trên đời này vẫn còn có nhiều bất ngờ lắm!

Ánh mắt anh sáng longlanh nhưng không tràn đầy sự tự tin như trước đây nữa. Hi Hiểu biết rằng, Lý TửDuệ hiện giờ đang cố ép mình phải bình thản và điềm tĩnh.