Mảnh Ghép Hôn Nhân

Chương 17: End



Quả nhiên, ngày thứ nămsau hôm đó, Trụ Dương nhận được giấy gọi của tòa án. Cái ngày mà Lục Kỳ Thầnnói "không thể chịu nổi" cuối cùng cũng đến.

Lý Tử Duệ mới sáng sớm đãđi lo liệu chuyện này, mấy ngày liền, mỗi lần đều thấy anh ôm hi vọng ra đi,giống như thật sự có hi vọng gì đó vậy nhưng đến tối lại lê thân xác mệt mỏi vềnhà, toàn thân rêu rã và kiệt sức, Hi Hiểu lại cảm thấy xót xa.

Thế nhưng Lý Tử Duệ luônnói với cô rằng:

- Cứ đợi đi, trước sau gìcũng tìm ra cách giải quyết!

Hi Hiểu nhớ lại nội dungcuộc nói chuyện hôm trước với anh, cái chiến lược thí tốt để bảo vệ xe đến giờvẫn là cách giải quyết duy nhất của cô. Mà Lý Tử Duệ cũng chẳng có bất kìphản ứng gì về chuyện này, xem ra anh cũng đành bó tay rồi, chỉ có điều ý chícủa bản thân vẫn đang cố giãy giụa.

Cô thở dài, đặt xấp tàiliệu đã phô tô lên bàn uống nước. Đó là những thứ mà cô đã chuẩn bị sẵnsàng ngay sau khi nói chuyện với Lục Kỳ Thần ngày hôm ấy. Cứ tưởng rằngsẽ không phải dùng đến nó, nào ngờ đó lại chính là phương pháp duy nhất có thểgiải quyết được vấn đề.

Chẳng nghĩ ra được cáchnào khác, thế nên cái cách tồi tệ nhất lại trở thành phương pháp cứu cánh chomình.

Hi Hiểu lặng người nhìnnhững tập giấy trên bàn, bốn chữ "Đơn xin li hôn" được viết hoa inđậm trên nền giấy trắng nổi bật, cuối trang là chữ kí của cô, quằn quại và mongmanh.

Đặt bên cạnh tờ đơn lihôn là bản hợp đồng đã duy trì mối quan hệ của họ đến ngày hôm nay, kể từ ngàykết hôn cho đến nay, bản hợp đồng mới chỉ có hiệu lực được khoảng nửa năm.

Lúc đó kết hôn với anh,cảm thấy ba năm là đủ dài lắm rồi, nhưng thật không ngờ cả hai đã đánh giá quácao năng lực của đối phương, mới chỉ có chưa được một năm mà đã tan tác đườngai nấy đi rồi.

Lúc đến Thừa Trạch, rõràng là Lục Kỳ Thần không ngờ rằng cô sẽ đến. Vừa nhìn thấy cô ở cửa, anhta vội vàng khoát tay ra ý bảo cấp dưới đi ra ngoài. Sau khi vào phòng,Hi Hiểu không nhịn được cười:

- Đấy lẽ nào chính là độingũ luật sư hùng hậu mà Thừa Trạch định dùng để đối phó với chúng tôi?

Ánh mắt Lục Kỳ Thần lóelên một tia sáng nhưng ngay lập tức tắt ngấm:

- Em đã đoán đúng mộtphần. Xin lỗi Hi Hiểu, anh không đủ nhẫn nại!

- Chẳng phải chỉ là đểbức tôi giao nộp con cho anh thôi hay sao?

- Đúng, nhưng từ"bức" hơi khó nghe. Anh cảm thấy cách nói bố đẻ muốn đòi lạicon của mình dễ nghe hơn đấy!

- Tùy anh! - Hi Hiểu cầmtờ đơn khiếu nại đã phô tô của Lý Tử Duệ ra. - Trên đó có ghi Thừa Trạch yêucầu chúng tôi phải bồi thường 300 vạn tệ, quả nhiên là tham lam! Mà theo nguyêntắc của Trụ Dương thì người trong cuộc chi bị trừ ba mươi phần trăm tiền bồithường với tội trạng là làm việc không hiệu quả, cho nên... - Hi Hiểu cườikhẩy. - Tôi đã tính toán rồi, tôi bỏ ra 90 vạn, chuyện này đến đày châm dứt -Cô nheo nheo mắt. - Anh rút đơn kiện lại, ân oán của chúng ta đến đâychấm dứt,

- Thế nhưng Lý Tử Duệsáng nay đã đến đây hỏi tôi cách giải quyết chuyện này, em không nói với anh taphương án của em à?

- Chẳng liên quan gì đếnanh ấy cả. - Hi Hiểu nhướn mày.

- Chẳng phải anh khôngthích con mình gọi anh ấy là cha, cảm thấy khó chịu vì tôi đã kết hôn với anhấy sao? Được thôi, tôi sẽ làm theo ý anh, chúng tôi sẽ li hôn, anh cứ tiếp tụckhiếu nại, tiếp tục làm ầm chuyện rò ri thông tin cơ mật lên đi, dù sao tráchnhiệm cũng thuộc về một mình tôi, chẳng có liên quan gì đến anh ấy cả!

- Em quyết định sẽ gánhvác chuyện này một mình sao?

- Tôi đã nói rồi, chẳngliên quan gì đến anh ấy cả. Đề án là tôi làm, cam kết bảo mật cũng là tôikhông kí, đương nhiên người đáng nghi nhất trong chuyện rò rì thông tin này chỉcó thể là tôi, có liên quan gì đến anh ấy chứ? - Hi Hiểu cười nhạt:

- Lục Kỳ Thần, nếu nhưanh không sợ nghịch lửa bỏng tay thì cứ tiếp tục trò chơi của anh đi!

- Số tiền đó...

- Anh cũng không cần losố tiền ấy có phải là của Lý Tử Duệ hay không, chẳng có liên quan gì đến Tử Duệhết. Tôi có bao nhiêu tiền thì chắc anh cũng biết rõ. Giờ cùng lắm thì củathiên trả địa, dù sao anh cũng đối xử với tôi như vậy rồi, tôi chẳng cần đếnmón tiền bồi thường ấy làm gì!

- Nhan Hi Hiểu, em dùngtiền của anh, dùng danh tiếng của mình để bảo vệ cho người đàn ông đó sao? -Anh mắt Lục Kỳ Thần toát lên vẻ lạnh lùng. - Em quả là cao thượng như Đức Mẹđấy!

- Tùy anh muốn nói thếnào thì nói, dù sao tôi cũng quyết không giao con cho anh! Anh cũng đừng làm TửDuệ lung lay.

Hi Hiểu ngoảnh đầu lại.

- Lục Kỳ Thần, tốt nhấtanh nên nghĩ đường lui cho mình đi. Anh giờ chỉ giống như con châu chấu mùathu, chẳng nhảy nhót được bao lâu nữa đâu!

Nói rồi cô quay ngoắtngười bỏ đi.

- Nhan Hi Hiểu! - Lục KỳThần gọi với theo, giọng nói như có vài phần chua xót.

Còn chưa kịp mở miệng thìđã bị tiếng mở cửa cắt ngang.

Hi Hiểu vừa ngẩng đầu lênthì cánh tay đã bị ai đó kéo lại. Cô ngước mắt nhìn, sững người khi nhìn thấyLý Tử Duệ và Kiều Việt đang đi với nhau.

Cô đang băn khoăn khônghiểu sao hai người lại cùng nhau đến đây thì đã nghe thấy giọng nói đầy tức tốicủa Tử Duệ:

- Nhan Hi Hiểu, rốt cuộcem có nghe lời của anh không hả?

Còn chưa kịp phản ứng gìthì cánh tay cô đã bị kéo đi. Lý Tử Duệ chẳng buồn liếc Lục Kỳ Thần lấynửa cái mà kéo tay Hi Hiểu đi thẳng ra ngoài.

Lúc Hi Hiểu lấy lại đượcbình tĩnh thì phát hiện ra mình đã về nhà với Lý Tử Duệ từ bao giờ. Lý TửDuệ chỉ tờ đơn xin li hôn ở trên bàn, lớn tiếng ca cẩm:

- Hi Hiểu, em giờ giỏilắm rồi, đây chính là cái mà em gọi là ân đoạn nghĩa tuyệt đấy hả? Đây là cáchgiải quyết vấn đề mà em muốn hay sao?

Hi Hiểu cúi đầu, khôngnói nửa lời.

Tử Duệ ngồi phịch xuốngghế sô pha, trong lòng như bị dè chặt với một cục tức to đùng:

- Anh nói đã có anh ởđây, mọi việc đâu sẽ vào đấy, rốt cuộc em coi chồng em là cái gì? Một thứ bỏ đichỉ biết núp sau váy vợ thôi à?

Hi Hiểu không muốn tranhcãi với anh về vấn đề này nữa, trong đầu cô hiên giờ chỉ có hình ảnh của anh vàKiều Việt sánh vai đi bên nhau lúc nãy. Cô đinh không nói nhưng khônghiểu sao cơn giận lại bốc lên đùng đùng:

- Tại sao anh lại đi cùngvới Kiều Việt?

Hình như là không ngờrằng Hi Hiểu sẽ hỏi như vậy nên Lý Tử Duệ ngẩn người trong giây lát rồi thốtlên một câu như châm chọc:

- Em đi tìm chồng ngườita bàn điều kiên, anh đi tìm vợ người ta bàn kết quả.

- Anh nói vậy là ý gì?

- Lục Kỳ Thần bây giờ đầuóc u mê, làm ra toàn những chuyện hoang dường, thế mà chúng ta lại bó tay chẳngbiết làm thế nào! - Tử Duệ mím chặt môi, tức tối đập tay xuống ghế sôpha. - Thế nhưng chúng ta không có cách cũng không có nghĩa là người nhàhọ Kiều để mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm!

- Anh chỉ nói với KiềuViệt ba điều: Thứ nhất, Lục Kỳ Thần đã kể rõ tình tiết chuyện vào tù cho HiHiểu rồi, nếu như cứ để chuyện này tiếp tục tiếp diễn, chớ có trách chúng tôivì nóng ruột mà làm chuyện chẳng ra gì. Thứ hai, Lục Kỳ Thần tại sao cứ một mựctruy cứu đến cùng, chẳng phải là vì muốn đòi đứa trẻ hay sao... mà HiHiểu cũng đòi li hôn với tôi, nếu như cứ để chuyện này tiếp diễn, e rằng cả nhàba người họ sẽ được đoàn tụ với nhau, lúc ấy người tổn thương nặng nề nhấtchính là cô ta. Thứ ba, Lục Kỳ Thần dã nói ra chuyện cô vô sinh với HiHiểu rồi, mà Hi Hiểu lại là một thiết kế nóng nảy, có thể lúc này chưa có độngtĩnh gì nhưng sau này rất có thể cô ấy sẽ tận dụng chuyên môn của mình để làmầm ĩ chuyên này lên... - Nói đến đây, Lý Tử Duệ liền mỉm cười. - Đến lúcđó, ai chết khó coi hơn thì rô tự biết!

- Anh dám nói như vậy à?

- Ừ. - Tử Duệ ái ngạinhìn cô. - Chẳng qua là vì không có cách nào khác. Dù sao anh ta cũng dồnchúng ta vào con đường chết, vậy thì còn lưu luyến gì mà không tiễn anh ta điTây Thiên luôn? Chúng ta không có cái khả năng ấy nhưng kiểu gì cũng có ngườicó thể dắt mũi được anh ta, thật không may người đó chính là Kiều Việt.

- Thế nhưng tất cả nhữnggì mà anh ta làm chẳng nhẽ Kiều Việt lại không biết tí gì? - Hi Hiểu không giấuđược sự sửng sốt. - Chuyện này ầm ĩ đến vậy, Kiều Việt không thể không biếtđược? Giờ lại đến giúp mình, chẳng phải là mèo khóc chuột hay sao?

- Kiều Việt cứ tưởng rằngLục Kỳ Thần muốn thông qua Trụ Dương để chèn ép Thiên Thần, hơn nữa cô ta luôncoi em là tình địch, lại chả mong em dính vào chuyện lùm xùm này quá đi ấy chứ.Lục Kỳ Thần không hề nói chân tướng sự việc cho cô ta nghe, Kiều Việt không hềbiết rằng chồng mình làm như vậy là vì đứa con của mình. Nếu như anh khôngđoán nhầm thì Lục Kỳ Thần vốn định sẽ chơi trò "tiền trảm hậu tấu",một khi anh ta đòi được Đồng Đồng từ tay em, anh ta sẽ lập tức nói rằng đứa bénày là do anh ta nhận nuôi. Đến lúc đó, Kiều Việt có muốn thoái thác em là mẹđứa trẻ cũng chẳng có lí do gì. Chính vì vậy anh ta mới khổ sở giấu nhẹm sựthực như vậy!

Hi Hiểu gật đầu vẻ như đãhiểu ra điều gì đó:

- Thế sao anh lại nghĩ raphải đi tìm Kiều Việt?

- Lục Kỳ Thần bỏ rơi emlúc đó chi vì lợi ích, đến giờ tiền vẫn là cám dỗ chết người với anh ta.Mà Kiều Việt lại là bí quyết khống chế anh ta. Gia Thái có thể viện đủ loại lído để rút cổ phần khỏi Thừa Trạch. Chỉ cần họ rút một phần nhỏ cổ phần thôi đốivới Đường Đô cũng là một tổn thất lớn.

- Nhưng ngược lại Lục KỳThần cũng có thể lợi dụng chuyện vào ngục thay lúc đó để khống chế KiềuViệt. - Hi Hiểu mún chặt môi. - Đó cũng chẳng phải là chuyện vẻ vang gì,nhất là đối với những người quyền cao chức trọng. Chúng ta cảm thấy đó là điềuđáng xấu hổ thì với họ chẳng khác gì tử huyệt.

- Chuyện không đơn giảnnhư em nghĩ đâu!

Lý Tử Duệ không nói tiếp,chỉ gục đầu vào vai Hi Hiểu. Dường như anh đã quá mệt mỏi nên ngay cả hơi thởcũng trở nên yếu ớt.

Mãi về sau Nhan Hi Hiểumới biết cái "không đơn giản" mà Tử Duệ nói đến là chuyện gì.

Thừa Trạch rút đơn kiện,nói rằng đó chẳng qua chi là một chuyện hiểu nhầm, hơn nữa lại không có liênquan nhiều đến Trụ Dương. Trải qua bao ngày vất vả mới có được kết quảnhư ngày hôm nay, Nhan Hi Hiểu cảm thấy bản thân như được hồi sinh từ trong cáichết.

Trong khi đó, Lý Tử Duệdường như vất vả quá sức bao ngày qua nên chuyện này vừa lắng xuống, Tử Duệ đãđổ bệnh.

Hi Hiểu vô cùng lo lắng,bản thân mình phải nhờ người khác trông hộ con, khó khăn lắm mới được nhàn thânnào ngờ lại phải vất vả chăm sóc cho chồng. Thấy Tử Duệ mệt mỏi thiếp đisau khi uống thuốc, Hi Hiểu liền gọi điện cho dì Cố, muốn hỏi xem dì Cố đã đưaĐồng Đồng về đến nhà ông ngoại chưa.

Điện thoại gọi đi nhưngchỉ nghe thấy giọng nói quen thuộc của tổng đài, không có người nhận điện.

Hi Hiểu bỗng cảm thấy cóđiều chẳng lành.

- Tử Duệ... - TửDuệ vừa mới thiếp đi đã bị lay dậy. Nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của HiHiểu, Tử Duệ như tỉnh hẳn. - Sao thế?

- Em gọi cho dì Cố màkhông có ai nghe máy! - Giọng nói của Hi Hiểu nghèn nghẹn như sắp khóc òa. - Emmuốn đón Đồng Đồng về!

- Cái gì? Không có ainghe á?

- Vâng!

Tử Duệ cảm thấy có chuyệnchẳng lành, lúc đưa Đồng Đồng đi, anh còn trách Hi Hiểu hành sự lỗ mãng, thiếusuy nghĩ. Cho dù gì Cố trông có vẻ tốt bụng nhưng dù gì cũng không thể tin tưởnghoàn toàn mà giao con cho người ta được, tri nhân tri diện bất tri tâm mà!

Máu trong người anh nhưsôi lên, mặc kệ cơn sốt đang hầm hập trong người và cơn đau đầu dữ dội, Tử Duệkhoác thêm cái áo vào rồi lao xuống giường. Hi Hiểu thấy vậy vội vàng kéotay anh lại:

- Anh đi đâu đấy?

- Còn đi đâu được nữa? -Tử Duệ như ngồi trên đống lửa. - Đi tìm con chứ đi đâu!

- Vậy em đi cùng với anh!

- Vậy thì nhanh lên! - TửDuệ lao ra phòng khách, miệng vẫn không ngớt oán thán Hi Hiểu thiếu suy nghĩ: -Anh đã nói rồi mà, lúc đó em nghĩ cái gì thế không biết? Um chỗ nào mà giấu conđi không được hay sao? Cứ phải cho người đưa con đi, lại còn tìm một ngườikhông...

Chữ "không" vừara đến cửa miệng thì chuông cửa vang lên. Tử Duệ cúi đầu lầm bầm:

- Đã rối rồi còn lắmchuyện! - Nói rồi liền lật đật ra mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, TửDuệ đã há hốc mồm kinh ngạc.

- Em xong rồi đây! - HiHiểu đã thay xong quần áo, một tay cầm túi xách, một tay chỉnh lại cái thắtlưng trên eo. - Ai thế anh?

- Hi Hiểu, là anh!

Hóa ra là Lục Kỳ Thần.

Mà lúc này, trên tay anhta đang ôm đứa con của họ, Đồng Đồng, dì Cố đang rụt rè lấp ló sau lưng anh.

Ba người ngồi trên ghế sôpha, không khí có phần ngột ngạt. Hi Hiểu không chỉ một lần nhìn thấycảnh tượng này trong mơ.

Một Lục Kỳ Thần mấy ngàytrước còn có phần ngông cuồng nay đột nhiên trở nên hiền hòa, đôi mắt sâu thẳmấy lại trở nên trầm lắng và dịu dàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa họ:

- Nhan Hi Hiểu! - Anh khẽgọi tên cô. - Anh đã mang con về cho em đây! Không phải là của anh, rốt cuộcvẫn không phải là của anh. - Lục Kỳ Thần khẽ nhếch môi: - Nhìn thấy haingười vì con mà sốt ruột đến như vậy, anh cũng cảm thấy lo lắng. Em cònnhớ lúc chúng ta chia tay không? Em đã nói một câu rằng: Anh tự làm tự chịu.

Hi Hiểu chợt chột dạ,phản ứng đầu tiên của cô là ngoảnh sang nhìn Tử Duệ, thấy sắc mặt của anh vẫnbình thường, cứ như thể chuyện này chẳng có liên quan gì đến anh cả, trong lòngcô có yên tâm hơn.

- Đúng vậy, anh tự làm tựchịu. - Lục Kỳ Thần thở dài, cúi đầu nhìn đứa bé đang say ngủ ở bên cạnh.- Chuyên vào tù thực ra cũng không hoàn toàn là vào tù thay cho người khác.Đường Đô lúc đó gặp phải tình cảnh khó khăn, anh làm sao có thể bảo vệ sự trongsạch của mình trong dòng chảy thị trường này chứ? Bởi vì một bước sai lầm nênnhững bước sau đó lại tiếp tục sai lầm, vì thế anh mới ra nông nỗi này. -Lục Kỳ Thần chợt ngẩng đầu nhìn Hi Hiểu. - Hi Hiểu, bước cuối cùng anhcũng đã sai rồi! Lúc đó mặc dù nói chia tay em nhưng anh vẫn ôm hi vọng có thểcùng em làm lại từ đầu. Vì vậy khi hay tin em có con với anh, anh mớiliều mạng đánh cược lần cuối. Chi có một điều duy nhất anh không ngờ, đólà em lại dựa dẫm vào người đàn ông này như vậy, chỉ mới một năm thôi đã vượtqua cả tình cảm của chúng ta ngần ấy thời gian. Cuộc hôn nhân trên giấycủa hai người không ngờ lại có thế duy trì được lâu như vậy... Thậm chí cònchiến thắng cả tình cảm của chúng tôi bao năm trời. Hi Hiểu, anh nên nóirằng em lãng quên anh quá đơn giản hay em đem lòng yêu thương người khác quá dễdàng.

Hi Hiểu chỉ lặng im ngồinghe mà không nói nửa lời, nhưng nghe đến đây cô liền giật mình kinh ngạc:

- Hôn nhân trên giấy á?

Lục Kỳ Thần gật đầu.

Hi Hiểu lập tức ngoảnhđầu nhìn Tử Duệ, nhưng lại thấy anh há hốc miệng kinh ngạc:

- Làm sao anh biết?

- Nhiễm Nhược San, bạngái cũ của anh đã nói cho tôi biết. - Lý Tử Duệ nhìn Lục Kỳ Thần. - Sauchuyện lùm xùm hôm hai người tổ chức tiệc đầy tháng cho Đồng Đồng, tôi đã biếtgiữa ba người có chuyện gì đó không bình thường. Vài ngày sau tôi đã đitìm Nhiễm Nhược San, cô ta nói với tôi rằng hai người chỉ kết hôn với nhau trêngiấy tờ, bởi vì muốn nhập hộ khẩu ở đây nên mới kết hôn với nhau, có đúngkhông?

Hi Hiểu mặt mày tái mét.

- Cùng là người lấy hônnhân ra làm trò đùa, vậy mà một người bị bỏ rơi, một người lại tìm được một bếnđỗ hạnh phúc.

Lục Kỳ Thần đột nhiênngoảnh đầu lại. - Nhan Hi Hiểu, em đúng là may mắn!

Nói rồi Lục Kỳ Thần đithẳng ra cửa định bỏ đi.

Hi Hiểu vội vàng ra tiễn,bỗng thấy Lục Kỳ Thần quay lại hỏi:

- Chuyện đã qua rồi, anhvốn có ý định cướp con lại cho mình, nào ngờ lại trở thành một thử thách đốivới tình yêu của hai người. Xét đến công lao này, Nhan Hi Hiểu, em có thểthử mở lòng khoan dung với anh, cho phép anh một tháng được gặp con một lần cóđược không? Anh sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của con bé, nó cũng có thểgọi Lý Tử Duệ là cha.

Anh chỉ cần nhìn nó mộtchút thôi, đứng từ xa nhìn con một chút cũng được!

Ánh mắt Lục Kỳ Thần khôngcòn sự sắc lạnh như bức ép người khác mà trở nên buồn bã, van lơn.

Hi Hiểu nhìn anh ta, cảmthấy hơi mềm lòng:

- Để tôi nghĩ đã!

Sau khi nhận được câu trảlời, Lục Kỳ Thần lặng lẽ mở cửa ra về.

Một tháng sau khi sự việclắng xuống, Lý Tử Duệ đã làm đơn xin thôi việc ở Trụ Dương. Mặc dù không xảy ravấn đề gì nhưng trải qua mấy đợt sóng gió, những sự chỉ trích về anh đã vượtqua cả sự thừa nhận giá trị của anh. Hi Hiểu cũng tán đồng việc Lý Tử Duệchuyển công ty. Trụ Dương mặc dù đãi ngộ không tồi nhưng không thể cứ làm việcở đó mãi được.

Nhận được điện thoạithông báo đưa con đi tiêm vacxin, Hi Hiểu liền vội vàng mặc quần áo cho ĐồngĐồng, đang định gọi Tử Duệ lại giúp một tay thì đã thấy anh cầm điện thoại đira ngoài rồi.

- Anh làm gì thế hả? - HiHiểu cằn nhằn:.- Đồng Đồng càng lớn càng không nghe lời, phải đi đến nơi rồi màanh còn không qua đây giúp em một tay đi!

Lý Tử Duệ chỉ cười cườikhông nói, đưa tay ra đón lấy Đồng Đồng trên tay Hi Hiểu một cách thành thạorồi bảo Hi Hiểu đi thay quần áo.

Càng nghĩ càng cảm thấynụ cười ban nãy của Tử Duệ có chút gì đó kì lạ, Hi Hiểu liền tò mò hỏi:

- Anh gọi điện cho aiđấy? Sao vẻ mặt lại thế kia?

- Em đoán xem!

- Nhiễm Nhược San! - HiHiểu đáp ngay không do dự.

- ... - Tử Duệ ra hiệu imlặng, nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của Hi Hiểu, anh liền đáp: - Lục Kỳ Thần.

- Lục Kỳ Thần?

- Hi Hiểu, nói thế nàothì anh ta cũng là bố của Đồng Đồng, không cho anh ta gặp con cũng có chút bấtcông... Đứng từ xa nhìn cũng đâu mất mát của mình cái gì.

Tử Duệ có thể nghĩ nhưvậy thật là đáng quý. Hi Hiểu hơi nhíu mày, không đáp lời anh, trước khira cửa còn ngoảnh lại nhìn anh, vẻ mặt rất nghiêm nghị hỏi:

- Tử Duệ, anh thành thựctrả lời em một câu này!

- Câu gì? - Tâm trạng TửDuệ hôm nay hình như rất vui. - Vợ hỏi đương nhiên chồng phải trả lời rồi!

- Em có con với ngườikhác, thế mà anh vẫn chấp nhận em, có phải đến tận giờ em vẫn chỉ là gặp maythôi không? - Hi Hiểu cắn chặt môi, nhìn thẳng vào mắt Tử Duệ. - Nói thẳng ralà thực ra anh không hề yêu em mà chả là cảm thấy cuộc hôn nhân này đã trởthành thói quen, đã quen với cái không khí ấm áp mà người phụ nữ ràng buộc vớianh trên giấy tờ mang lại?

- Nhan Hi Hiểu, đầu em cóvấn đề à? - Nhìn vẻ mặt nghiêm nghi của Hi Hiểu, Tử Duệ bật cười. - Chúngta sống với nhau hơn một năm nay, thế mà em nghĩ rằng với anh đây chỉ là thóiquen thôi sao?

- Thế thì tại sao? - HiHiểu ngạc nhiên. - Cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là...

- Anh yêu em, chẳng liênquan gì đến hôn nhân hết. – Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt chânthành. - Tình cảm không phải xuất phát từ hôn nhân. Chỉ có điều bây giờanh thực sự mong muốn dùng hôn nhân kể kéo dài tình cảm này mãi mãi.

Hi Hiểu ngẩn người nhìnanh. Cô còn đang mải chìm đắm trong những điều anh nói thì anh dã bế Đồng Đồngđi dược một đoạn khá xa rồi.

Nhìn bóng dáng cao lớncủa anh, trước mắt cô lại hiện ra hình ảnh của anh trước bao nhiêu chuyện đãxảy ra trong một năm qua: dáng vẻ lịch lãm của anh trong bữa tiệc kết hôn, vẻmặt kìm nén cơn giận dữ khi biết cô mang thai với người khác, bàn tay của anhrun run khi chỉ vào tờ đơn xin li hôn mà cô đặt trên bàn... từng cảnh,từng cảnh cứ lần lượt hiện ra như một thước phim quay chậm tái hiện trước mắtcô.

Cứ tưởng rằng một cuộchôn nhân như thế này chẳng qua chỉ là một cái ngõ cụt, nhưng thật không ngờnhững ngày tháng tươi đẹp của họ chỉ mới bắt đầu.