Mảnh Ghép Hôn Nhân

Chương 15: Lựa chọn, đường về hay ngõ cụt



Đến cửa nhà Hi Hiểu mớinhìn đồng hồ, đã là 5 giờ 20 phút. Cô đẩy cửa bước vào, nhìn xung quanhcăn phòng, hoang mang hỏi dì Cố:

- Tử Duệ chưa về hả dì?

- Cậu ấy về rồi! - Vừadứt lời thì Hi Hiểu thấy có bóng người từ trong phòng ngủ đi ra. Nhìn thấy bộdạng bơ phờ của Hi Hiểu, Tử Duệ nheo nheo mắt hỏi:

- Em đi đâu thế?

Giọng điệu đó rõ ràng làđang chất vấn.

Hi Hiểu ngước mắt nhìnanh, thầm nhủ nếu như lúc này mà nói với anh rằng đi gặp Lục Kỳ Thần thì chẳngkhác gì xát muối vào trái tim đã quá mệt mỏi vì công việc của anh. Dù saocũng chẳng có chuyên gì, thế nên cô liền nói:

- Ra ngoài gửi tiền vềcho ông ngoại!

Cô thường có thói quengửi tiền sinh hoạt phí hàng tháng về cho ông ngoại, mà lúc nãy trên đường về,quả thực cô có qua ngân hàng gửi tám trăm đồng tiền sinh hoạt phí choông. Nghĩ lại thì nói vậy cũng chẳng phải là nói dối.

Giọng điệu của Tử Duệ cóphần gay gắt hơn:

- Gửi bao nhiêu?

- Anh bắt đầu quan tâmđến chuyện tiền nong của em từ khi nào thế? - Khó chịu trước sự chất vấn của TửDuệ, Hi Hiểu chẳng thèm khách khí đáp: - Tử Duệ, chẳng nhẽ không có sự cho phépcủa anh thì em không được ra ngoài đi dạo hay sao?

- Anh không nói là khôngđược! - Lý Tử Duệ đột nhiên cười nhạt. - Dù gì em nhiều tiền, có gửi hết choông ngoại cũng không sao. Chỉ là đột nhiên anh nhớ ra chúng ta là vợ chồng, cóchuyện gì cũng không nên giấu giếm lẫn nhau, như thế mới coi là công bằng chứ?

Hi Hiểu trợn mắt lườm TửDuệ, cô không sao hiểu tự nhiên anh lại thay đổi như vậy. Trước đây còntrách cô không cho anh có quyền riêng tư, giờ lại chủ động yêu cầu phơi bày mọiviệc ra ánh sáng. Hi Hiểu càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Cô chạy đến bênTử Duệ, lắc lắc cánh tay anh, lo lắng hỏi:

- Tử Duệ, hôm nay khôngcó chuyện gì chứ?

Anh nắm chặt bàn tay cô:

- Anh là chồng của em,muốn hiểu kĩ về em cũng không phải là quá đáng phải không?

- Tương đối không. - HiHiểu bị anh siết mạnh đến nỗi đau tay liền ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đầybướng bỉnh. - Tử Duệ, anh cứ hỏi thẳng là Lục Kỳ Thần đã cho em bao nhiêu tiềnđi. Có phải anh muốn hỏi trước khi chia tay, rốt cuộc Lục Kỳ Thần đã cho em baonhiêu tiền để làm phí trao đổi không?

Ngọn lửa trong mắt anhđột nhiên bị dập tắt, nhưng giọng nói vẫn hết sức uy quyền:

- Không sai, anh rất muốnbiết chuyện đó đấy!

- Chẳng phải em đã nóivới anh rồi hay sao? Tử Duệ, chẳng nhẽ anh không tin lời em? - Hi Hiểu phẫn nộquay lưng lại, tiếp theo đó là hành động mà mỗi khi tức giận Hi Hiểu vẫn thườnglàm: đóng sầm cửa lại trước mặt anh.

"Rầm" mộttiếng, dường như cô đã dùng tất cả sức mạnh mà mình có để đóng chặt cánh cửalại, mạnh đến nỗi trần nhà như muốn sập xuống đến nơi. Tử Duệ như bừngtình trước âm thanh khủng khiếp ấy, anh mệt mỏi thả mình lên ghế sô pha.

Tử Duệ ngồi trên ghế, húthết điếu này đến điếu khác. Chẳng mấy chốc, cả người anh như chìm vào trongbiển khói, cái gạt tàn để trên bàn cứ đầy dần lên. Lý Tử Duệ chẳng biếtbản thân mình bị làm sao nữa. về đến nhà không thấy Hi Hiểu đâu, chẳngbiết tại sao trong lòng anh lại dâng lên một nỗi tức giận.

Trông có vẻ như là đượcthăng chức, nhưng thực ra đến giờ anh mới biết cái cảm giác "trên caokhông chịu được cái lạnh". Mặc dù cái vị trí "cao" của anhbây giờ so với người ta vẫn chỉ là hàng tép riu.

Gói thầu của Thừa Trạchđã giành được rồi, thế nhưng Lục Kỳ Thần một mực không chấp nhận tất cả nhữngđề án không phải là của Hi Hiểu. Hai người bọn họ như đã hình thành nênmột bản khế ước ngầm vô cùng kì lạ. Rõ ràng trên đề án đó có đề tên củaNhan Hi Hiểu, thế nhưng Lục Kỳ Thần vẫn có thể phát hiện ra được đó không phảilà thiết kế của Hi Hiểu. Cứ như thế này thì nhóm thiết kế mà Lý Tử Duệkhó nhọc tổ chức có lẽ sẽ trở thành một thiết bị vô dụng. Bận rộn suốtngày mà chẳng thu lại được kết quả gì.

Lý Tử Duệ cảm thấy bảnthân mình đang dùng chức vụ làm cái giá để tác thành cho Lục Kỳ Thần và Nhan HiHiểu ngầm qua lại với nhau.

Anh biết bản thân mìnhsuy đoán lung tung như thế này là không công bằng với cô, thế nhưng suy nghĩnày cứ như một cây cỏ độc, một khi đã nảy mầm liền phát triển điên cuồng, vươnnhững cái nhánh cây cắm sâu vào trong trái tim anh. Anh biết Nhan Hi Hiểumột lòng một dạ vì anh. Trên hợp đồng có quy định, nếu như bên B nhiều lầnkhông đáp ứng được yêu cầu của bên A thì hợp đồng của hai bên sẽ chấm dứt trướcthời hạn. Khó khăn lắm mới giành được cái hợp đồng này, anh không hi vọngbao nhiêu công sức của mình đều đổ sông đổ bể.

Thế nên hiện giờ, quảthật là cất bước quá khó khăn.

Lý Tử Duệ dang trầm ngâmtrong nỗi phiền muộn thì chợt nghe thấy tiếng đóng cửa, Nhan Hi Hiểu đã lại gầnchỗ anh ngồi không biết từ lúc nào. Ngoảnh dầu lại nhìn dì cố đã bế convào trong buồng ngủ, cô liền ngồi xuống bên cạnh Tử Duệ, chỉ vào tấm thẻ ngânhàng trên tay bảo:

- Đây là toàn bộ số tiềnmà em có, anh kiểm tra đi! Còn mật mã... - Cô ngại ngùng ngoảnh mặtđi. - Là ngày sinh của anh!

Cô làm như vậy lại khiếncho Tử Duệ cảm thấy khó xử:

- Hi Hỉểu, em biết làkhông phải anh không tin...

- Em hiểu ý anh. - HiHiểu chỉ vào tấm thẻ. - Nhưng anh nói cũng đúng, dù gì chúng ta cũng là vợchồng, thế nên cái gì cũng phải rõ ràng. Em không biết anh có bao nhiêu tiền,nhưng em có thể nói với anh rằng, tất cả tài sản của em chỉ có đây thôi...

Anh còn chưa kịp phản ứnggì thì đã thấy cánh tay mình ấm nóng, Hi Hiểu nắm lấy cánh tay anh, kéo anhhướng về phía phòng ngủ:

- Anh ngoan ngoãn đứngyên ở đây đi!

Câu nói ấy cứ như một bàmẹ đang giáo huấn con trai của mình vậy.

Hi Hiểu kéo ghế ngồi vàotrước máy vi tính, nhanh chóng mở ra một tài khoản ngân hàng:

- Nhìn đi, đây là tàikhoản ở ngân hàng công thương, bên trong có 25 vạn tệ.

Sau đó cô lại mở một tàikhoản khác và nói:

- Đây là một tài khoảnkhác của em, bên trong có 90 vạn.

Nhìn sâu vào đôi mắt longlanh của cô, Tử Duệ lại không nén được nỗi áy náy:

- Hỉ Hiểu, không phải làanh có ý giận em...

- Có ý hay không có ýcũng được, dù gì cũng đã chung sống với nhau rồi. Hai nhăm vạn tệ này làtiền lương và tiền thưởng em tích cóp lại sau khi đã giao hết 60 vạn tiềnnhà... - Hi Hiểu lấy lại tấm thẻ ngân hàng. - Số tiền 90 vạn tê củaLục Kỳ Thần bồi thường cho em tuyệt đối không được động vào. Tiền đó em sẽ đểlại cho Đồng Đồng sau này. Lý Tử Duệ, thế là em đã nói bí mật lớn nhất của mìnhcho anh rồi nhé! - Cô thở dài. - Còn về tiền nong của chúng ta sau này,tiếp tục đóng theo chế độ AA hay là góp vào tiêu chung thì tùy anh quyết định.

- Thôi cứ tiền ai nấytiêu đi! - Tiền của Hi Hiểu nhiều hơn tiền của Tử Duệ như vậy, nếu như bảo gópvào tiêu chung e là có chút bất công với cô.

Một cơn "bão tố tiềntệ" cuối cùng đã hạ màn như vậy đấy. Lý Tử Duệ cảm thấy bản thân nùnh quánhạy cảm. Những ngày gần đây, Hi Hiểu càng ngày càng quan tâm đến anh chuđáo hơn, trong khi đó, đề án Thừa Trạch bận rộn khiến cho anh mệt mỏi đến kiệtsức. Mặc dù đã đưa ra mấy đề án rồi mà vẫn không khiến cho Lục Kỳ Thầnhài lòng. Mười lần thiết kế thì phải có đến bảy lần Hi Hiểu phải đích thân ratay mới được thông qua.

Nhan Hi Hiểu vốn dĩ cứnghĩ rằng đây chỉ là khó khăn nhất thời, từ từ sẽ vượt qua thôi, hai bên cuốicùng nhất định sẽ hợp tác thành công. Nhưng suy nghĩ này của cô có phầnlạc quan thái quá. Đội thiết kế của Trụ Dương càng ngày càng không nắm bắt đượcyêu cầu của Lục Kỳ Thần, lần nào cũng phải nhờ Hi Hiểu chỉ điểm mới có thể vượtqua được.

Thời gian thấm thoát thoiđưa, chẳng bao lâu nữa công trình Thừa Trạch sẽ đi vào thời kì tuyên truyền đầutiên: Khởi công công trình.

Thực ra rất nhiều côngtrình ở thành phố J này đều không có khâu tuyên truyền cho phần khởi công.Người ta quan tâm nhiều hơn đến phiên giao dịch trên sàn còn hơn là việc khởicông một công trình nhà cửa. Thế nhưng Thừa Trạch một lòng muốn nâng caodanh tiếng và uy tín của mình, do vậy khởi công cũng chính là một mánh khóequan trọng cho cồng cuộc tuyên truyền sau này của họ.

Theo quy định cũ, trướckhi giao nộp đề án, Lý Tử Duệ sẽ đem đề án về nhà cho Hi Hiểu xem qua một lượt.Nhìn hàng chữ "tuyệt mật" trên đề án, Hi Hiểu không nhịn được cười:

- Công việc của các anhhiện giờ cũng bước vào thời kì bảo mật rồi đấy nhỉ?

- Đúng thế! - Lý Tử Duệnhún vai bất lực. - Phụ trách công trình Thừa Trạch là nhóm C, đội thiếtkế phối hợp với nhóm C không hề có bất kì chút liên quan gì đến nhóm phụ tráchhạng mục thành Phượng Hoàng của Gia Thái và Ngự uyển của Thiên Thần cả.

- Thế thì bây giờ chẳngphải em đang xem trộm cơ mật hay sao? - Hi Hiểu bịt miệng cười. - Theo như quyđịnh trước đây thì em thuộc vào nhóm A của Gia Thái mà!

- Đấy là trước đây, giờem đang tạm thời nghỉ việc, chẳng có liên quan đến nhóm nào hết. - Tử Duệnói như lẽ đương nhiên. - Nếu như có người ở Trụ Dương muốn lên tiếng vềchuyện em xem đề án Thừa Trạch thì kẻ đó phải làm ra một đề án hoàn hảo hơn emđã! Anh rất mong có một người như vậy, để sau này không cần làm phiền đến emnữa!

- Hẳn nào anh chẳng muốnđể em quay lại làm việc. - Hi Hiểu nhướn mày. - Là bởi vì nếu nhưquay về làm việc thì khó mà âm thầm giúp anh như thế này được phải không?

Theo như hợp đồng nhân sựkí kết trước đây, lẽ ra Hi Hỉểu phải quay lại làm việc từ lâu rồi. Thếnhưng Lý Tử Duệ lấy lí do là con còn nhỏ đã ngăn cô chưa đi làm vội. Lúcđó cô còn cảm động đến rơi nước mắt, thầm nhủ cuối cùng anh cũng biết nghĩ chocô một lần rồi. Giờ mới phát hiện ra hóa ra vẫn chỉ là để tiện cho bảnthân mà thôi.

- Chẳng phải thế sao? -Lý Tử Duệ chẳng buồn phủ nhận: - Một khi em quay về Trụ Dương, tính chất sẽhoàn toàn thay đổi. Mặc dù Gia Thái là cổ đông lớn thứ hai của ThừaTrạch, nhưng hiện nay chính Gia Thái cũng có hạng mục cần phải triển khai tuyêntruyền, hơn nữa lại tương tự như công trình của Thừa Trạch, rõ ràng có thể coilà đối thủ cạnh tranh. – Nói đến đây, Tử Duệ khẽ nhếch môi cười, nhẹnhàng vuốt ve mái tóc của Hi Hiểu. - Bà xã ạ, anh sợ người ta nói này nóinọ!

- Anh định biến em trởthành lực lượng lao động tư hữu của anh đấy à? - Hi Hiểu bất mãn lườm Tử Duệ. -Em nói cho anh biết nhé, em làm việc ở Trụ Dương còn kiếm được 5.000 tệ mỗitháng, ở nhà làm việc cho anh lại chẳng được đồng nào.

- Tiền bạc quá là tầmthường! - Tử Duệ cười giả lả rồi ôm chầm lấy Hi Hiểu nịnh nọt. - Chúng talà người thanh cao mà. Nào, anh thưởng cho cái hôn nào!

- Anh biến đi! - Hi Hiểumắng yêu. - Chẳng nhẽ anh không sợ Thừa Trạch sẽ mang chuyện này ra để bàn tánhay sao? Mặc dù em không ở Trụ Dương nhưng dù sao cũng chẳng phải là nhân viêntrong đội dự án của anh ư? Xem tác phẩm thiết kế như thế này là mắc tội ăn trộm"sáng kiến thiết kế" đấy!

- Nếu mà họ để ý thì đãđể ý từ lâu rồi. - Tử Duệ như một cao thủ ve vãn đầy kinh nghiệm, đôi môi anhchẳng chịu yên phận, cứ lả lướt trên vành tai Hi Hiểu, hơi thở nhè nhẹ phả vàotai cô, cảm giác nhồn nhột gây cho Hi Hiểu một cảm giác khoan khoái lạ lùng.Chẳng mấy chốc Tử Duệ đã khiến cho mặt với tai Hi Hiểu đỏ bừng lên.

Cô cố gắng kiềm chế tráitìm đang loạn nhịp của mình, đẩy mạnh Tử Duệ sang một bên:

- Anh ngồi yên chút đi,đang làm việc đây này!

- Nhưng mà "cáiđó" không yên được... - Lý Tử Duệ suồng sã cho bàn tay đi du ngoạntrên người Hi Hiểu. - Bà xã ơi, thứ hai tuần sau có thể anh phải đi Hồng Kôngcông tác. Cứ nghĩ đến phải xa em lâu như thế, anh lại thấy...

Anh còn chưa nói hết HiHiểu đã cảm thấy cơn buồn nôn ập đến, tiếp theo đó là cảm giác chóng mặt đếntối tăm mặt mũi. Cô vội vàng đẩy Tử Duệ đang đè trên người mình ra, hoảnghốt thò đầu xuống giường và nôn khan. Đợi cơn buồn nôn qua đi, cô mới ngẩngđôi mắt ươn ướt của mình lên nhìn Tử Duệ.

Lý Tử Duệ kinh ngạc nhìnHi Hiểu, vẻ mặt như bị tổn thương nặng nề:

- Hi Hiểu, anhchỉ... em làm thế... xúc phạm anh quá đấy!

Mặc dù cơn buồn nôn đếnquặn ruột khiến cho Hi Hiểu cảm thấy người ngợm cứ lâng lâng, nhưng trong lòngcô hiểu rất rõ. Dạ dày của cô rất ổn, mà tối nay cô lại chưa ăn cái gì,sao lại có thể tự nhiên nôn khan như vậy được?

Trái tim cô chợt thắtlại, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên tong đầu, lẽ nào...

Lý Tử Duệ mặt mày đầy bấtmãn vì bị Hi Hiểu dập tắt ham muốn. Hi Hiểu chẳng buồn dể ý, vội vàngđứng dậy thay quần áo. Nhìn bộ dạng hoảng hốt của Hi Hiểu, Tử Duệ cũnghoảng hốt theo. Anh kéo cánh tay Hi Hiểu, lo lắng hỏi:

- Rốt cuộc có chuyện gìxảy ra thế?

- Em ra ngoài mua đồ mộtlát!

- Tối rồi còn mua bán gìnữa?

- Que thử! - Nói rồi côlao thẳng ra cửa.

Chỉ còn lại một mình LýTử Duệ ngây ngô ở trong phòng. Hai chữ "que thử" khiến cho anh bầnthần. Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu, anh vội vàng mặc áo khoác vàorồi lao thẳng ra cửa, đuổi theo Hi Hiểu.

- Sao rồi?

Hi Hiểu đã ngồi trong nhàvệ sinh hơn mười phút rồi. Lý Tử Duệ ở trong phòng khách như ngồi trênđống lửa. Cứ được một lúc anh lại mở cửa, rụt rè nhìn Hi Hiểu:

- Hi Hiểu ơỉ...

Càng sốt ruột càng khôngthể tập trung. Nghe tiếng bước chân qua lại ở bên ngoài, Hi Hiểu bực mình đạpvào cửa:

- Tử Duệ, anh có biếtlịch sự là gì không hả?

- Vợ chồng với nhau cầngì phải lịch sự... cái cần nhìn cũng đã nhìn cả rồi... - Nói rồi LýTử Duệ mới phát hiện ra là mình có phần hơi thô lỗ, anh cười giả lả. - Hihi... anh... chỉ là sốt ruột quá thồi mà!

- Anh sốt ruột thì làmđược cái gì chứ? - Tiếng cười ngượng ngùng của Tử Duệ còn chưa dứt thì đã nghethấy tiếng mở cửa. Hi Hiểu từ trong nhà vệ sinh di ra, cô huơ huơ cái quethử trước mặt Tử Duệ: - Nhìn kĩ chưa? - Nói rồi cô thản nhiên ném cái que thửvào bồn cầu.

- Ấy ấy... - Tử Duệvội vàng bắt lấy cái que thử vừa bị Hi Hiểu ném đi nhưng nó đã bị nước bồn cầucuốn đi mất hút rồi. Anh ngoảnh đầu lại, tức tối kéo cô lại gần. Vừa nhìnthấy đôi mắt thản nhiên kia, cơn giận dữ trong anh bỗng tan biến. - HiHiểu... - Nhìn bộ dạng này của cô, trong lòng anh bỗng có một dựcảm. Giọng nói của anh trở nên dịu dàng và có phần như dỗ dành: - Anh chỉbị kích động nhất thời thôi, em đừng để bụng!

- Kích động tùy tiện nhưthế à? - Hi Hiểu nhướn mày. - Lý Tử Duệ, cách mạng mới bắt đầu, đồng chínên tích cực kiếm tiền mới phải!

- Cái gì? - Mặc dù tronglòng đã có chút dự cảm nhưng anh vẫn không dám tin, chỉ có thể truy hỏi cô chorõ ràng. - Nhan Hi Hiểu, em nói rõ ra xem nào!

- Ý của em là, Lý Tử Duệ,anh chuẩn bị làm bố rồi! - Hi Hiểu quay người đi thẳng về giường nằm. Bỗngnhiên thấy mắt mình như hoa lên, hóa ra Lý Tử Duệ đã ôm bổng cô lên, chạy nhưbay ra giường rồi đặt cô nằm xuống. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt đầy mongchờ hỏi:

- Hi Hiểu, có thật không?

Hi Hiểu không nhịn đượccười, không tự chủ được vòng tay ôm lấy cổ anh:

- Thật đấy!

- Thật sao? - Lý Tử Duệkhông nén được niềm vui trào lên trong lòng, anh sung sướng cúi xuống hôn chụtlên má Hi Hiểu: - Em yêu ơi, mấy tháng rồi?

- Không biết. - HiHiểu cụp đôi hàng mi xuống che đi sự ngượng ngùng. - Cái này ngày mai phải đibác sĩ kiểm tra mới biết được chính xác.

- Nhưng mà... -Niềm vui trong đôi mắt anh chợt tan biến:

- Em... có sinh đượckhông?

Hi Hiểu ngẩn người, chợtý thức được anh đang nói đến điều gì, cô liền mỉm cười vùi đầu vào ngực anh:

- Lý Tử Duệ, cho dù khôngthể em cũng vẫn sinh nó ra cho bằng được!

Ngày hôm sau, Hi Hiểu cònđang mơ màng trong cơn mộng mị thì đã bị Lý Tử Duệ lôi dậy. Mơ màng mở mắt ra,Hi Hiểu thấy Tử Duệ đã thay xong quần áo đứng ở đầu giường, một tay kéo tay cô,miệng như dỗ dành:

- Hi Hiểu, dậy đi em!

- Làm gì?

- Đi bệnh viện! - Lý TửDuệ dịu dàng kéo Hi Hiểu vẫn còn đang ngái ngủ dậy. - Mau thay quần áođi, tí về nhà rồi ngủ tiếp!

Bắt gặp ánh mắt lấp lánhniềm hạnh phúc của Tử Duệ, Hi Hiểu mới chợt nhớ lại chuyện tối hôm qua. Cô lồmcồm bò ra khỏi chăn, chợt nhớ ra hôm nay không phải là ngày nghỉ:

- Sao anh không đi làm?

- Anh dậy từ năm giờrồi. - Anh mắt Tử Duệ đầy bối rối: - Anh đã gọi điện cho Tôn Bồi Đông xinnghỉ rồi. Em mặc quần áo vào đi, chúng ta cùng đến bệnh viện!

Hi Hiểu rất sợ cái nơigọi là bệnh viện: Lần đầu tiên đến bệnh viện, cô hay tin mình có thai với Lục KỳThần, lúc đó cái tin này chẳng khác gì sét đánh ngang tai. Lần thứ haiđến bệnh viện, người ta thông báo với cô không thể phá thai, chẳng khác nào đặtcô vào chỗ chết. Lần thứ ba tới là khi Hi Hiểu bị ngã cầu thang, bố của Tử Duệđã đưa cô tới bệnh viện. Lúc đó quan hệ của cô và anh vẫn còn chưa được như bâygiờ, nhưng đến giờ Hi Hiểu vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của anh lúc đó, trên đôi hàngmi dài như bị kết băng lại, cái nhìn lạnh đến thấu xương. Đó là lần đầu tiên HiHiểu cảm thấy sợ anh, sợ anh sẽ rời bỏ cô, sợ anh sẽ không cùng cô sánh vai đitiếp.

Giờ nghĩ lại, lúc đó cólẽ tình cảm đã bắt đầu nảy nở.

Lần thứ tư đến bệnh việnthì khỏi cần nói rồi, là lần đi đẻ. Lúc đó cô cũng chẳng hiểu mình đãnghĩ thế nào nữa. Thấy bố đẻ của đứa trẻ đến bên mình, cô lại không tựchủ được bản thân nhớ đến người đàn ông lúc thì nóng nảy, lúc lại dịu dàng ấy.Chính vì vậy, lúc cơn đau giày vò, cô muốn nắm thật chặt lấy bàn tay của ngườiđàn ông ấy. Dường như trong cuộc đời này, chỉ có duy nhất một mình anh cóthể mang lại dũng khí cho cô.

Mặc dù quan hệ giữa haingười có quá nhiều rắc rối, mặc dù tình cảm giữa hai người có quá nhiều xacách, nhưng cuối cùng cô vẫn để mặc cho mình bước theo con đường chẳng biết đếnngày mai.

Đến khoa phụ sản quenthuộc, sau khi làm một loạt các xét nghiệm, bác sĩ liền gọi Hi Hiểu đến thôngbáo:

- Cô mang thai được batuần rồi!

Hi Hiểu nhẩm tính, batuần, hai mươi mốt ngày, thời điểm vừa trùng khớp. Gần đây cô thường cảmthấy mêt mỏi, lại thêm chuyên của Thừa Trạch không mấy thuận lợi, cả ngày làmviệc mệt nhoài khiến cho cô và Tử Duệ chẳng còn tâm trạng nào mà làm chuyện vợchồng. Giờ nghĩ lại thấy thật may mắn vì không phải vận động nhiều nhưtrước đây.

Đang định quay sang nhìnbộ mặt sung sướng của Tử Duệ thì đột nhiên cô phát hiện ra ánh mắt của vị bácsĩ kia có vẻ không bình thường. Trái tim Hi Hiểu chợt giật thon thót:

- Sao thế bác sĩ, có gìkhông ổn à?

- Cô vừa mới sinh chưađược bao lâu phải không? - Bác sĩ cau mày: - Mười tháng chưa?

- Hơn chín tháng, chưađược mười tháng ạ!

- Chẳng trách! - Bác sĩngoảnh sang hỏi người đàn ông đang ngồi cạnh cô. - Anh là chồng cô ấy à?

Lý Tử Duệ mặt đã xanh nhưtàu lá chuối, giọng nói nghèn nghẹt như phát ra từ các kẽ răng:

- Vâng...

- Tình trạng của vợ anhchẳng mấy lạc quan. - Đôi lông mày của ông bác sĩ nhíu lại càng chặt hơn.- Vách tử cung của cô bẩm sinh quá mỏng, sau khi sinh lần đầu đã bị tổn thươnglớn, hơn nữa thời gian lại quá gần, mang thai thêm lần nữa chẳng khác gì lạithêm một lần tổn thương nữa. Hai người suy nghĩ cho kĩ, giờ bỏ cái thaiđi hay là...

- Tôi không bỏđâu... - Bác sĩ còn chưa nói dứt lời thì Hi Hiểu đã chen ngang. - Bác sĩ,có chết tôi cũng phải sinh đứa bé này ra!

- Hi Hiểu... - Thấycô ngang ngạnh như vậy, Tử Duệ liền khẽ kéo áo cô. Nhưng Hi Hiểu vẫn ươngbướng không chịu nghe. - Bác sĩ, tôi nhất định phải sinh đứa bé này ra, lẽ nàobắt buộc phải phá bỏ hay sao?

- Không phá cũng được,nhưng chớ trách tôi không nhắc nhở cô, nguy cơ sau này rất lớn đấy! - Bác sĩlắc đầu nói: - Nếu như mấy tháng nữa mà cô quyết định bỏ đứa bé đi, lúc ấy cònphải nạo tử cung, thậm chí còn phải làm một cái phẫu thuật tương đối lớn, tổnthương sẽ càng nghiêm trọng.

- Nếu như tôi cố tìnhkhông phá thì sao?

- Cố gắng dưỡng thai thìcó thể chẳng vấn đề gì... - Bác sĩ thở dài, cúi đầu nhìn vào tài liệukiểm tra của cô. - Nếu như rất muốn có con, vậy thì cố gắng mà điềudưỡng. Nói thật lòng tôi đề nghị hai người chớ có giữ lại đứa bé này. Haingười mới sinh một đứa...

- Bác sĩ, vậy khả năngsinh nở an toàn là bao nhiêu? - Lý Tử Duệ cũng trở nên kích động, chỉ có thể sửdụng những con số cụ thể để chấn áp bản thân. - Hai mươi, hay ba mươiphần trăm?

Anh cố ý nói thấp khảnăng xuống để chuẩn bị sẵn sàng tâm lí cho mình. Bác sĩ mím môi nhìn haingười với vẻ đồng cảm:

- Cũng không đến nỗituyệt vọng như vậy, cũng được khoảng trên sáu mươi phần trăm.

Nghe thấy con số sáu mươiphần trăm, trái tim Hi Hiểu chợt thắt lại.

Con số này, rõ ràng làcao hơn mức tuyệt vọng, nhưng còn cách khoảng cách an toàn quá xa vời.

Sau khi đi khám về, suốtchặng đường, tiếng cười nói lúc đầu giờ chuyển thành tiếng thở dài trong imlặng. Hi Hiểu nhíu mày đăm chiêu suốt chặng đường về, lầm lũi đi trướcmặt Lý Tử Duệ. Cô không dám ngoảnh đầu lại nhìn sắc mặt của anh lúc này,cô sợ mình sẽ tan chảy trước sự buồn bã và đau khổ trong ánh mắt anh.

Về đến nhà, Hi Hiểu némchìa khóa phòng xuống bàn, ngoảnh lại bẹo má Tử Duệ lúc ấy đang lầm lũi địnhvào phòng ngủ:

- Sao cái mặt cứ xị rathế? Có con rồi không vui chứ gì?

Khóe môi anh khẽ nhếchlên, nụ cười mơ hồ và thê lương:

- Hi Hiểu...

Sợ anh sẽ nói ra điềukhông hay, Hi Hiểu liền chặn họng:

- Lo lắng cái đầu anh ấy,đến sáu mươi phần trăm cơ mà! Nhiệm vụ của anh hiện giờ là kiếm tiền nuôi contrai, con gái chứ không phải là ở đây mà ca cẩm đâu nhé!

Vừa định ngồi xuống trướcbàn trang điểm thì cánh tay cô bị kéo lại, chưa kịp phản ứng gì thì Hi Hiểu đãthấy mình nằm gọn trong vòng tay của Tử Duệ. Anh ôm cô thật chặt, cứ như muốncơ thể cô hòa vào làm một với mình vậy:

- Hi Hiểu... - Anhhít một hơi thật sâu. - Chúng ta bỏ đứa bé này đi nhé!

Hi Hiểu vùng ra khỏi vòngtay anh, lời nói trong dầu buột ra miệng:

- Không!

- Tử Duệ, lẽ nào anhkhông muốn có đứa con này? - Hi Hiểu đẩy Tử Duệ ra, nhìn chằm chằm vàoanh. - Em biết anh là vì em, vì lo lắng cho em nên mới nói vậy.Nhưng anh yên tâm, em sẽ không có chuyện gì đâu! Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà, chúngta sẽ tìm hai ôsin đến giúp đỡ, em chỉ cần lo ăn ngủ thôi là được mà.

Đôi mắt trong veo đã mấtđi sự tĩnh lặng thường ngày, thay vào đó là thứ ánh sáng khiến cho người ta cảmthấy chua xót. Cô nhìn anh như van lơn, bộ dạng thật đáng thương.Lý Tử Duệ đột nhiên bị một Hi Hiểu như vậy khiến cho trái tim tê tái:

- Hi Hiểu à, chúng ta hãydùng lí trí để phân tích vấn đề đi!

- Bác sĩ đó nói, nếu nhưem không bỏ cái thai, đợi vài tháng nữa, tình hình chuyển biến xấu đi có làmcũng rất nguy hiểm. - Nhớ lại vẻ mặt của ông bác sĩ, ruột gan Lý Tử Duệnhư thắt lại. - Cho nên Hi Hiểu à, chúng ta đã có Đồng Đồng rồi. Em không cầnlo lắng, cả nhà ba người chúng ta chẳng phải đang sống một cuộc sống rất hòathuận rồi hay sao?

- Anh chớ có nghĩ đến mấylời hù dọa của ông bác sĩ ấy.

- Hi Hiểu khó nhọc nặn ramột nụ cười trên môi để an ủi anh. - Anh không biết mấy ông bà bác sĩ ấy có mộtcái biệt danh là "diễn viên siêu đẳng" hay sao. Bọn họ rất giỏi nóimấy lời hù dọa ấy. Còn cái vẻ mặt sầm sì của ông ta ấy mà, chẳng qua là do bệnhnghề nghiệp, suốt ngày phải cau có nên mới thành như vậy mà thôi. Bọn họ chẳngqua muốn lừa dân lành để bỏ tiền túi ra mua thuốc của họ thôi mà.

- Nhan Hi Hiểu!

- Anh yên tâm đi, sứckhỏe của em em rõ hơn ai hết! - Hi Hiểu bướng bỉnh nói tiếp: - Lần trước đibệnh viện họ còn khuyên em không nên sinh con, thế mà em vẫn đẻ ra Đồng Đồngkhỏe mạnh rồi đấy thôi. Lý Tử Duệ, vợ chồng mình mới có một đứa con, sinhđứa con này ra cũng đâu phải là vi phạm chính sách kế hoạch hóa gia đình củanhà nước đâu, thế nên kiểu gì cũng phải sinh nó ra. Chỉ có một lí do duynhất để không sinh đứa ữẻ này ra, dó là... - Hi Hiểu chớp chớp mắt. - Anhkhông nuôi nổi!

- Hi Hiểu... - Môianh run run, định nói gì đó nhưng ngắc ngứ mãi chẳng nói ra được: - HiHiểu... anh cần con... không sai, nhưng anh cần em hơn!

- Đứa bé tộinghiệp. - Hi Hiểu cố cao giọng để trấn áp nỗi xúc động vừa dâng lên tronglòng. Cô cố ý mỉm cười thật tươi, ngả đầu vào ngực anh. - Bố nó này, emđảm bảo an toàn cho cả hai, anh sẽ có cả hai đáp án, có được không anh?