[Ma Đạo Tổ Sư] Vấn Linh Mười Ba Năm

Chương 1: Bất Dạ Thiên



Edit: Meow

Bất Dạ Thành

Lam Vong Cơ tay cầm Tị Trần chém giết hung thi không ngừng, ánh kiếm màu xanh liên tục lóe sáng. Dư quang của trường kiếm nào đó lướt qua Tị Trần cắt qua cổ họng Giang Yếm Ly, trong nháy mắt đó y nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Ngụy Vô Tiện, bi thương, tựa như nỗi đau của thú con mất mẹ, đến khi tất cả đau thương lắng xuống, vì màu máu đỏ mà trở nên điên cuồng.

Lam Vong Cơ như là phát điên, đánh mất cả dáng vẻ nghiêm túc ngày thường, đẩy một người lại một người, đuổi theo phương hướng của Ngụy Vô Tiện. Nhưng đã muộn, y trơ mắt nhìn Ngụy Vô Tiện bóp nát cổ thiếu niên nọ trước ánh mắt bao nhiêu người, lại thấy Ngụy Vô Tiện lấy từ ống tay áo ra hai nửa hổ phù hợp lại thành một.

Trong một thoáng đó, thiên địa tựa như cũng lên cơn thịnh nộ, mây đen giăng đầy trời, bầu trời một mảnh âm trầm đỏ rực, vạn quỷ gào khóc. Ngụy Vô Tiện ngơ ngác đứng đó, hết thảy huyên náo, chửi rủa, chém giết như tách biệt khỏi hắn. Trong đầu chỉ còn lại cảnh tượng Giang Yếm Ly che chở cho hắn đến giây phút cuối cùng, và lời của nàng: "A Tiện, ngươi dừng lại đi". Hắn không hiểu, vì cái gì đã dừng lại rồi nhưng lại đổi lấy cái chết của sư tỷ, tại sao những người này ngay cả cơ hội nói với sư tỷ một câu cũng không cho hắn. Cuối cùng, ánh mắt Ngụy Vô Tiện dần ảm đảm xuống.

Tất cả Lam Vong Cơ đều chứng kiến, nhưng không đối phó nổi với bầy hung thi nổi điên dưới sự không chế của hổ phù. Âm hổ phù liên tục điều khiển hung thi giết hại không ngừng, cảnh tượng địa ngục đẫm máu. Lam Vong Cơ dùng hết linh lực vung Tị trần chém giết hung thi, thịt vụn hung thi dính đầy thân kiếm, trường bào trắng tinh dính đầy bùn đất cùng vết máu. Dù là y tu vi cao tới đâu cũng không chống đỡ nổi với đàn hung thi không biết đau đớn, trên người ngày càng nhiều vết thương, máu chảy nhiễm đỏ cả bộ trường bào tuyết trắng, tóc bay xốc xếch, cả người chỉ còn duy nhất sợi dây buộc trán nguyên vẹn. Dáng vẻ không nhiễm một bụi trần của Lam Nhị công tử sau lần giết Đồ lục Huyền Vũ ở đáy động không còn.

Kiếm quang Tị Trần ngày càng yếu, y biết rõ linh lực của mình sắp cạn kiệt, nhưng lại thấy Ngụy Vô Tiện như người mất hồn lắc lư, lảo đảo rời đi. Lam Vong Cơ không để ý đến linh lực cạn kiệt cùng thân mang vết thương, chống Tị Trần khập khiễng đi theo, thần tình hoảng hốt. Ôm Ngụy Vô Tiện ngự kiếm rời đi, y vốn là bị trọng thương, linh lực dần cạn kiệt không chống nổi sức nặng của hai người, coi như liều mạng rót hết linh lực vào thân kiếm cũng chỉ có thể điều khiển Tị Trần bay lảo đảo ở tầng thấp.

Cho đến khi bay ra ngoài Loạn Táng Cương, linh lực của Lam Vong Cơ đã hao tổn tới khô kiệt, thân Tị Trần lúc sáng lúc tối chớp hai cái, cuối cùng cũng ảm đạm không ánh sáng. Lam Vong Cơ vội vàng gắt gao ôm Ngụy Vô Tiện bảo hộ trong ngực, không để cho hắn chịu một tia thương tổn. Sống lưng nặng nề đập xuống mặt đất, trên người còn đè thêm Ngụy Vô Tiện làm cho y có cảm giác như toàn thân xương cốt đều đã gãy, cổ họng dâng lên mùi tanh ngọt, Lam Vong Cơ cắn răng cố nén đau đớn, đỡ Ngụy Vô Tiện tìm được một sơn động, may là trong sơn động còn có đồ dùng mà thợ săn lưu lại, miễn cưỡng có chỗ nghỉ ngơi.

An trí tốt cho Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ xé trung y xem như còn sạch rồi lấy dược mang theo băng bó cho hai người, đốt lửa, xử lí tốt hết thảy, dặn Ngụy Vô Tiện không được đi, liền vội vã quay lại mảnh rừng tối đen. Lúc về, đem theo một ít trái cây cùng hai con gà rừng. Rừng núi cuồng phong gầm thét, như tiếng gào thét của ma quỷ. Trong động là một mảnh yên tĩnh, Ngụy Vô Tiện từ đầu đến giờ chỉ ngơ ngác ngồi trên tảng đá, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm phía trước, không nói một lời, Đưa nước thì uống, cho đồ thì ăn, giống như con rối gỗ mặc người thao túng.

Lam Vong Cơ ngồi quỳ ở bên cạnh, cầm tay không ngừng rót linh lực vào cơ thể hắn, nhìn hắn đang lẩm bẩm một mình không biết nói gì. Khuôn mặt luôn không cảm xúc giờ lại mang theo sự hoảng hốt và lo âu.

Ngay cả giọng nói luôn trong trẻo lạnh lùng giờ phút này nhưng lại khàn khàn, mang theo tia run rẩy, dè dặt như sợ kinh động đến người bên cạnh.

"Ngụy Anh, ngươi có thể nghe không?"

"Cút..."

"Đừng như vậy nữa, ta mang ngươi về nhà, về Vân Thâm Bất Tri Xử có được hay không?"

"Cút..."

"Ta biết ngươi không thích quy củ Vân Thâm Bất Tri Xử, vậy chúng ta cùng nhau quy ẩn, làm đại hiệp, hành hiệp trượng nghĩa dạo chơi tứ hải có được hay không?"

"Ta cùng ngươi uống Thiên Tử Tiếu, cùng ngươi ăn cay, cùng ngươi thả diều, cùng ngươi hái trộm đài sen..."

"Hay là ngươi muốn làm cái gì, chỉ cần ngươi nói, ta đều cùng ngươi..."

"Ngụy Anh... Ngươi nói chuyện, có được hay không?"

Giờ phút này hai người tựa như đổi vai, đổi thành Lam Vong Cơ không ngừng nói mà Ngụy Vô Tiện lại không nói lời nào. Lần đầu tiên trong cuộc đời Lam Vong Cơ nói nhiều như vậy, nhưng đáp lại y chỉ có một chữ: "Cút..."

Hai ngày sau, rốt cuộc thì Lam Khải Nhân cùng ba mươi vị tiền bối Lam Gia đã tìm được nơi này.

Lam Khải Nhân giận không kềm được: "Vong Cơ, ngươi giải thích rõ ràng cho ta!"

Lam Vong Cơ thanh âm khàn khàn nhưng lạnh như băng: "Không có gì phải giải thích."

Lam Khải Nhân chưa từng bị Lam Vong Cơ chống đối như vậy, tức giận đỏ cả mặt, quát: "Ngụy Vô Tiện này tội ác tày trời!"

"Hắn là vì Xạ Nhật chi chinh mà tu thành quỷ đạo, có tội gì?"

Y ngước mắt, ánh mắt lướt qua Lam Khải Nhân nhìn về phía Lam Hi Thần, Lam Hi Thần nhìn đệ đệ hóc mắt ửng đỏ nhưng không thể giúp được gì, chỉ có thể mím môi khẽ lắc đầu.

Lam Khải Nhân giận đến cả người run rẩy: "Hắn bao che cho Ôn cẩu."

"Hai người đó có ân với hắn..."

"Ngươi! Ngươi hôm nay nhất định phải đối nghịch với ta sao!"

Lam Vong Cơ trước mặt ba mươi vị tiền bối, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người quỳ xuống, y rũ mắt, lông mi thon dài che dấu thần sắc trong đáy mắt, thanh âm khô khốc khàn khàn: "Thúc phụ, xin lỗi, ta không thể phụ hắn..."

"Lam Vong Cơ! Vậy ngươi hôm nay vì hắn phụ cả Cô Tô Lam thị đúng không!"

"...Đúng."

Lam Khải Nhân giận quá hóa cười: "Ha ha ha! Tốt! Rất tốt! Người đâu đem hai người nó mang về cho ta!"

Chúng tiền bối cầm kiếm xong về phía trước, Lam Vong Cơ lật cầm, một chuỗi huyền âm từ đầu ngón tay tuôn ra. Tiếng đàn Lam Vong Cơ trong trẻo thánh thót, sóng âm hóa thành lưỡi đao sắc bén, hướng người đánh tới. Kiếm quang bay lượn, tấn công vào người đang tiến về phía Ngụy Vô Tiện.

Đáy mắt Lam Vong Cơ lóe lên vẻ tuyệt vọng, mười ngón tay tung bay, nhìn từng đạo âm nhận cắt vào các vị tiền bối. Sắc mặt Lam Vong Cơ tái nhợt kinh người, môi mím thành một đường thẳng tắp. Dòng máu ấm áp bắn lên mặt y, đây đều là máu của trưởng bối Lam gia, y thế nhưng lại tự tay vạch ra một đạo lại một đạo vết thương trên người trưởng bối của mình. Vết thương nhìn thì kinh khủng, nhưng không tổn thương đến bất kì chỗ yếu hại nào, chẳng qua là trong lúc tức giận ngút trời, bọn họ đều không có để ý.