[Ma Đạo Tổ Sư] Vấn Linh Mười Ba Năm

Chương 2: Cầu còn không được



Edit: Meow

Trước mặt từng vị Lam gia trưởng bối bị chính mình đánh trọng thương, Lam Vong Cơ thần sắc ảm đạm hốt hoảng, đôi môi run rẩy liên tục xin lỗi từng người: "Thật xin lỗi... Thật xin lỗi..." Cả người y dính đầy vết máu, của chính y và của cả các vị tiền bối, sợi tóc tán loạn ở đầu vai, nào còn dáng vẻ của ngày thường.

Lam Vong Cơ lảo đảo mang theo Ngụy Vô Tiện còn đang ngơ ngác rời đi, ngự Tị Trần đưa hắn đến chân núi Di Lăng, xác nhận hắn đã an toàn lúc này mới nắm chặt tay trở lại Cô Tô Lam thị.

Trở lại Vân Thâm Bất Tri Xử, Lam Vong Cơ thậm chí còn chưa kịp rửa mặt chải đầu, dưới ánh mắt kinh ngạc của chúng đệ tử, đi thẳng đến thư phòng của Lam Khải Nhân.

Vừa vào phòng, y "phốc" một tiếng quỳ xuống, lại trở về là Lam Vong Cơ như trước, mặt không biểu cảm, thanh âm lạnh như băng, nói: "Thúc phụ, ta sai rồi, ta đến đây chịu phạt..."

Lam Khải Nhân nhíu chặt chân mày, nhìn môn sinh đắc ý nhất của mình, buông nắm tay đang nắm chặt: "Vong Cơ! Ngươi... Ngươi sao phải khổ như vậy chứ?" Nhìn Lam Vong Cơ mặt không một tia gợn sóng, cuối cùng ông chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: "Thôi thôi, chính ngươi đi lãnh phạt đi, ba mươi roi giới tiên, mỗi người một roi."

"Vâng..."

Lam Vong Cơ tuy lớn lên ở Vân Thâm Bất Tri Xử, nhưng chưa từng thấy qua giới tiên hình dáng như thế nào. Thi hành hình phạt không phải là đệ tử Lam gia, mà là một đạo sĩ bình thường. Ngân roi trên tay được rót linh lực vào ánh lên ánh kim loại lạnh như băng, mơ hồ thấy được gai nhọn trên thân roi. Lam Vong Cơ không nói lời nào quỳ xuống trước hình đài, mặc cho giới tiên một roi lại một roi quất vào sống lưng.

Lam Vong Cơ thậm chí có thể cảm nhận được huyết dịch ở trên lưng đang chầm chậm chảy xuống, gai nhọn trên thân roi đâm vào da thịt, máu thịt từng chút bị rút đi. Đau đớn kịch liệt như muốn ngất đi, y cố nén không phát ra tiếng rên rỉ nào, môi bị cắn nát, máu tươi đỏ thẫm theo khóe miệng trượt xuống, rơi trên đất như từng đóa hồng mai.

Lam Vong Cơ tận lực không vận chuyển linh lực hộ thể, mặc cho đau đớn trên thân thể càng thêm chân thật, giống như làm vậy có thể không cảm giác được nỗi đau giằng xé trong tim. Ba mươi roi giới tiên quất xuống, tấm lưng bóng loáng không tỳ vết nay máu tươi đầm đìa, làn da trên lưng không một chỗ hoàn chỉnh, quần áo trên người đã sớm tan tành, chỉ còn vài mảnh vải miễn cưỡng che đậy thân thể, miệng vết thương ở nơi không còn y phục che đậy, nhìn qua mà giật mình.

Máu tươi chảy đầy đất, rơi trên sàn nhà thành một tầng nồng đậm huyết sắc.

Tiên hình kết thúc, Lam Vong Cơ sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, máu tươi đỏ thẫm nhiễm đỏ môi, khăn buộc trán luôn đoan chính thắt trên trán đã sớm thấm ướt mồ hôi lạnh, duy chỉ đôi mắt màu hổ phách vẫn như cũ trong trẻo lạnh lùng.

Cách đó không xa Lam Hi Thần đỏ mắt chạy đến đỡ y, lại bị y hất tay: "Tự ta có thể đi..." Lam Vong Cơ quật cường chống đỡ đi về phía trước, thanh âm mặc dù yếu ớt nhưng lại vô cùng kiên định. Hai ngày chưa ăn uống, vội vã chạy về còn phải chịu phạt, dù là thân thể bằng sắt cũng không chịu nổi. Y lảo đảo đi mấy nhưng trước mắt tối sầm, ngã xuống bất tỉnh...

Vốn là có ngoại sam che phủ nên cũng không nhìn rõ thương thế của Lam Vong Cơ như thế nào, giờ phút này khi Lam Hi Thần cởi bỏ ngoại sam nhìn thấy vết thương mà giật mình.

Trung y mỏng manh trên người đã sớm rách nát, vải vụn lẫn vào máu thịt dán chặt vào người, muốn cởi ra chẳng khác nào phải lột một lớp da.

Lam Hi Thần hai tay run run không biết từ đâu hạ thủ, hốc mắt ửng đỏ cố nén nước mắt xuống, sợ rằng nước mắt rơi vào Lam Vong Cơ làm y càng thêm đau đớn, giơ tay điểm vài đại huyệt trên người y, Lam Hi Thần hít sâu một hơi nhắm mắt, ngoan tâm tự tay cởi đi quần áo còn lại trên người y. Lam Vong Cơ dù đang hôn mê cũng đau đến mức rên ra tiếng.

Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lí, Lam Hi Thần vẫn không nghĩ đến trên người đệ đệ lại có nhiều vết thương như vậy, lưng tràn đầy vết roi sâu đến tận xương, tay chân còn có vết đao, đều là lúc chém giết hung thi còn lưu lại vết thương.

Lam Hi Thần toát mồ hôi, vết thương trên người Vong Cơ quá nhiều, phần lớn do bị gió cát làm bẩn đã sớm nhiễm trùng. Vết thương không kết vảy lại quá nhiều, không thể trực tiếp dùng nước tẩy rửa, xử lí cực kì phiền toái.

Lam Vong Cơ lúc trước vết thương lớn nhỏ đều chỉ băng bó qua loa đã có chút nhiễm trùng, giờ lại chịu ba mươi roi giới tiên, lúc này liền phát sốt.

Trong thoáng chốc, y tựa như cảm nhận được có người đem khăn lông thấm ướt đặt lên trán, nghe có người không ngừng gọi: "Lam Trạm, Lam Trạm,..."

Khuôn mặt cười cợt của Ngụy Vô tiện như xuất hiện ngay trước mắt y.

"Thiên Tử Tiếu! Đưa cho ngươi một vò ngươi làm như không nhìn thấy ta được không?"

"Lam Trạm, ngươi rất chán ghét ta có phải hay không?"

"Lam Trạm, ta đưa tay cho ngươi ngươi kéo ta nha."

"Lam Trạm, Lam Trạm! Ngươi nhìn bọn họ điệp như vậy có hay không a..."

"Ta đang sốt, Lam Nhị ca ca, ngươi có thể nói chuyện dễ nghe một chút được không?" . ngôn tình hay

"Lam Trạm ngươi người này... Thật là tuyệt tình. Làm sao rất thích bắt lỗi ta lại không muốn cùng ta nói chuyện sao?"

"Tâm tính ta như thế nào chính ta rõ nhất, ta tin tưởng có thể khống chế được mình, không cần người ngoài nhúng tay vào, mà người ngoài cũng không thể nào xen vào việc của ta."

Trước mắt Lam Vong Cơ không ngừng hiện lên hình ảnh Ngụy Vô Tiện, lúc hắn vui vẻ, khi hắn cợt nhả, hắn đùa giỡn, khi hắn bị bệnh, hắn tức giận,... Cuối cùng hết thảy mọi thứ đều dừng lại ở hình ảnh trọng sơn động, Ngụy Vô Tiện vẻ mặt chết lặng, cùng câu nói lặp lại vô số lần: "Cút..."

Hình ảnh vừa chuyển, Lam Vong Cơ lại mơ thấy mình đứng trong mảnh rừng rực lửa, ngọn lửa nóng bỏng từ bốn phương tám hướng hướng y vọt tới, ngọn lửa đốt cháy lục phủ ngũ tạng, đoạt hết thảy hô hấp của y.

Y thấy Ngụy Vô Tiện đứng trước ngọn lửa, đưa lưng về phía y, từng bước một hướng biển lửa đi tới, y muốn gọi hắn, há miệng nhưng không phát ra được thanh âm nào, y nóng nảy, muốn chạy về phía trước bắt hắn lại, làm cho hắn dừng lại, nhưng khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa. Rốt cuộc, ngọn lửa nhanh chóng cuốn tới, đem Ngụy Vô Tiện nuốt mất...

"Ngụy Anh!!" Lam Vong Cơ sợ hãi hét to tỉnh lại, làm động đến vết thương trên người, y đau đến không nói nên lời.

Lam Hi Thần nằm ở mép giường, nắm tay y, y hơi động một cái liền tỉnh dậy, nhanh chóng nói: "Vong Cơ, ngươi tỉnh? Thân thể có khó chịu chỗ nào hay không? Đệ ngủ mê man ba ngày ba đêm rồi, sốt cao không lùi..."

Lời còn chưa dứt, liền bị Lam Vong Cơ cắt đứt: "Ta không sao..." Vừa mở miệng mới phát hiện giọng nói như bị đá sỏi mài qua, cổ họng khô khốc mà đau đớn, thân thể vừa cử động liền đau tận xương cốt.

Lam Hi Thần nhanh chóng đưa y một chén trà xanh, hốc mắt ửng đỏ, buồn buồn nói: "Vong Cơ, vì hắn, ngươi sao phải khổ vậy chứ?"

Lam Vong Cơ rũ mắt, thần sắc tối tăm khó phân biệt, dừng một chút mới khàn giọng chậm rãi mở miệng, nhìn kỹ mới có thể phát hiện bên môi y hiện vẻ cười khổ: "Vì hắn, vui vẻ chịu đựng, cầu còn không được."