Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 314: Tiệc săn.



Buổi sáng, Thiên Thai Hậu Sơn.

Đỗ Anh Vũ giờ phút này đang giơ lên cái cung bằng ngà mà hắn vừa được một tên Ngô gia hạ nhân ném cho, đôi mắt tròn to, cả người tràn ngập mộng bức.

Đảo mắt nhìn quanh một vòng, thấy từ xa xa đám tiểu thư công tử đang nô nức tụ tập lại, một đám nam thanh nữ tú quần là áo lượt cười cười nói nói với nhau, nhìn bọn hắn một thân Cẩm y xúng xính trang sức, phục trang cầu kỳ khiến Đỗ tiểu tử nhất thời không hiểu đám này là đến đi săn bắn hay là đi trẩy hội nữa?

Nói thật ban đầu Đỗ Anh Vũ là ngửi thấy cái mùi không đúng rồi.

Mùa đông đi săn?

Không phải cái hoạt động này là nên chờ đến đầu Xuân hay sao?

Lúc này động vật ngủ đông gần hết, ngươi là muốn săn cái mẹ gì?

Mang theo một đống thắc mắc, Đỗ Anh Vũ khi đến nơi cuối cùng cũng hiểu ra chân tướng của cái gọi là “Tiệc Săn” này...

Nhìn đám công tử ca mang theo đủ loại cung khảm vàng bạc đá quý, một thân phục sức so với ngày thường còn sặc sỡ, sai phái đám hạ nhân thì tha lôi lều vải, tại địa phương bày trại đốt lửa, Đỗ Anh Vũ cũng liền cạn lời...

Con mẹ nó!

Đi săn cái rắm!! Đây là đi dã ngoại!!

Cảm giác tựa như Đỗ Anh Vũ kiếp trước cùng trường đi thăm quan du lịch cũng chẳng khác gì.

Muốn đi săn tất nhiên cần phải có con mồi, vấn đề này không cần đám người ở đây lo lắng, Ngô gia đã chuẩn bị từ lâu, đám dã thú Ngô gia nuôi nhốt chính là chờ những lúc như thế này để được thả ra ngoài, phục vụ cho đám thiếu gia nhà ấm này được trải nghiệm cảm giác săn bắn như thật.

Một đám động vật đã sớm mất đi dã tính cũng như bản năng, muốn bắt lại thì dễ dàng hơn nhiều.

Lý do Ngô gia lựa chọn mùa đông để tổ chức thì cũng rất dễ hiểu, hiện tại động vật hoang dã ngủ đông gần hết, tỷ lệ thú dữ xuất hiện sẽ càng ít ỏi, vậy nên có thể tránh đi các trường hợp nguy hiểm có thể xảy ra.

Ha ha.

Không thể không nói Ngô Ứng Long lo liệu mọi thứ rất chu toàn, không chê được vào đâu cả!

Đỗ tiểu tử lắc đầu bật cười, thuận tay quăng chiếc cung ngà sang cho Phạm Thiết Hổ ở phía sau, mất hết sạch hứng thú.

Phạm Thiết Hổ cùng giơ chiếc cung nhỏ nhắn xinh xắn này lên ngó nhìn, nó tựa như một chiếc cung đồ chơi cho con nít nghịch, xét ra thì cùng với thể trạng của Đỗ Anh Vũ tương xứng, kì thật cũng không có gì đáng cười, Phạm Thiết Hổ không muốn cười...

Thế nhưng nó lạ lắm!

Đỗ tiểu tử liếc xéo sang, hừ lạnh nói Ngô gia khinh bổn công tử quá đáng, chu chu cái mỏ có chút hờn dỗi, vừa đi vừa đá thúng đụng nia.

Mấy tay công tử ca khác nhìn thấy cảnh này liền lên tiếng trêu trọc.

- Ha ha, tiểu tử nhà ai lại lạc ở đây thế này, nhóc con này cũng muốn theo chúng ta đi săn sao?

- Nhóc con, chớ có ham vui chạy theo chúng ta, cẩn thận lão hổ bắt mất đấy.

Thấp thoáng bên cạnh đó, đám tiểu thư quyền quý nhìn thấy Đỗ Anh Vũ khuôn mặt hờn dỗi phụng phịu liền bị hắn manh sát, mẫu tính trỗi dậy.
— QUẢNG CÁO —


- A! Vị tiểu công tử này cũng thật xinh đẹp đáng yêu, thật muốn nựng hắn một chút!

- Tiểu đệ, qua đây với tỷ tỷ, tỷ tỷ cho ngươi ăn ngon!!

Thế nhưng khi bọn hắn nhìn thấy rõ bộ dạng của Đỗ Anh Vũ, cả đám liền khẽ sửng sốt, nụ cười cũng biến mất.

Chết tiệt, tại sao lại là tiểu ma đầu này?!

Nuốt lấy một ngụm nước bọt, cả đám nhìn nhau rồi tự động lảng tránh qua nơi khác tựa như tránh tà, trong lòng thầm cầu khấn tên nhóc này không nghe thấy nhưng gì mình vừa nói!

Đỗ Anh Vũ đảo mắt nhìn một vòng đám người này chốc chốc liền tan đàn xẻ nghé, khẽ lắc đầu rồi cũng chẳng quan tâm đến nữa.

Lê Nghi Phượng nhìn bóng lưng cô đơn của Đỗ Anh Vũ liền tiến tới, nghiêng đầu ngó ngó nhìn hắn, dung mạo khuynh thành khẽ bật cười nói:

- Nhân duyên của ngươi thật không tốt!

- Một đám ấu trĩ mà thôi, bổn công tử cũng chẳng muốn kết giao với bọn hắn làm gì! - Đỗ tiểu tử nhún vai nói.

Lê Nghi Phượng không bóc mẽ hắn, liếc mắt nhìn về phía xa, nhìn một đám tiểu thư công tử vờn quanh chỗ Ngô Ứng Long như một đám vệ tinh, một đám người hâm mộ, đôi mắt Phượng khẽ híp lại, thấp giọng nói:

- Ngược lại họ Ngô nhân duyên thật tốt, A Vũ, sau này trưởng thành, ngươi cũng nên học cách cùng người khác sống chung, muốn tại triều cương bày ra bản sắc là không sai, thế nhưng độc lai độc vãn như thế này thì không quá tốt!

Đỗ tiểu tử tự nhiên hiểu, hắn cũng không lấy việc Lê Nghi Phượng dùng Ngô Ứng Long đem ra so sánh với bản thân là chuyện gì đó quá phiền lòng, hắc hắc cười quăng cho Lê quận chúa mị nhãn, chớp chớp mắt nói:

- Ta không phải còn có ngươi hay sao? Bọn hắn cả đám cộng lại sao bằng cộng lông chân của ngươi được? Phải vậy không Quận chúa của ta?!

Lê Nghi Phượng mặt thoáng ứng đỏ, liếc xéo tên nhãi con, lạnh giọng nói:

- Ranh con mồm miệng ngọt xớt, ngươi không phải còn có một tiểu công chúa cùng một tiểu huyện chúa sao? Một mình ta sao có thể đủ cho ngươi?

Múi dấm chua thoang thoảng khiến họ Đỗ khẽ rùng mình.

- Ách! Đại tỷ, lời nói của ngươi ý vị không đúng, ta còn nhỏ không biết gì hết cả! - Đỗ Anh Vũ lập tức giả ngu, trong lúc đó thì nát óc suy nghĩ...

Tiểu công chúa thì hắn biết, thế nhưng tiểu huyện chúa là ai thì không quen à!!

Trong lúc hai người này đang đầu mày cuối mắt, đột nhiên có một giọng nam trầm vọng tới quấy nhiễu không gian riêng tư của bọn hắn:

- Nghi Phượng, ngươi trở về rồi sao? - Gã nam nhân lạ mặt hớn hở kêu lên.

Đỗ Anh Vũ cùng Lê Nghi Phượng lập tức ngoái đầu nhìn lại, nhìn về gã thiếu niên tướng mạo lẫm liệt, oai phong lực lưỡng, mày rậm mắt sáng vừa cất tiếng.

Hắn một thân hắc bào thêu kỳ lân bằng chỉ vàng, bên ngoài còn khoác lấy một bộ áo da hổ, đầu đội quan miện ngọc, trán đeo băng đô khảm ngọc bích, con mắt xâm thực nhìn chằm chằm như muốn ăn nuốt sống Lê Nghi Phượng vậy.

Lê quận chúa khẽ nhíu mày khó chịu trước ánh nhìn của y, thế nhưng vẫn đoan trang nhã nhặn hồi đáp:
— QUẢNG CÁO —

- Đại hoàng tử hữu lễ!!

Lý Dương Quân sa sả cười, hào hứng tiến về chỗ Lê Nghi Phượng, vui vẻ nói:

- Ngươi trở về là tốt, kỳ thật ta cũng vừa mới về tới kinh thành, gặp được ngươi ở đây thật đúng là duyên phận ha ha, Nghi Phượng, chúng ta đi qua một bên nói chuyện, thế nào?

- Chuyện này... - Lê Nghi Phượng khuôn mặt lạnh nhạt, hơi ngập ngừng một chút liền đáp:

- Đại hoàng tử xin thứ lỗi cho, ta là đang cùng người có việc riêng cần phải nói, hiện tại không thể tiếp ngài được.

- Hứ?! - Bị người thẳng thừng từ chối thì khuôn mặt tươi cười của Lý Dương Quân băng lạnh không ít, hắn xưa này chỉ có chuyện người khác cho thể diện hoặc phục tùng nghe theo, nào có chuyện chống đối ngược lại.

Lê Nghi Phượng nữ nhân này cũng không phải lần đầu lảng tránh hắn, khiến đại hoàng tử có mấy phần bẽ mặt.

“Nữ nhân này thật gian ngoan bất linh!!” Hắn nghĩ thầm, đảo mắt nhìn sang kẻ bên cạnh nàng, cùng lúc đó Đỗ Anh Vũ cũng đang nhìn sang chỗ hắn, bày ra khuôn mặt manh manh vô tội chớp chớp.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí đột nhiên căng cứng, Đỗ tiểu tử là kẻ trước tiên mở lời, cười khì nói:

- Chúng ta mới chỉ lần đầu gặp nhau thôi mà, làm gì nhìn ngươi ta kĩ vậy, thật khiến người ta ngại ngùng đó Đại hoàng tử!

- Nàng không muốn theo ngươi, ngươi lại đổi mục tiêu sang chỗ ta, ngươi thay đổi khẩu vị có phải hay không có chút quá nhanh rồi?!!

Đệt!

Ngỡ rằng tiểu tử lớn gan này chuẩn bị buông câu ngoan thoại, tại chỗ đỗi người Lý Dương Quân, đột nhiên lại nghe thấy hắn ỏn ẻn nói ra câu này khiến Lê Nghi Phượng khoé miệng co giật, nàng bỗng cảm thấy xấu hổ khi đứng bên cạnh con hàng này.

Trần Kình cùng Phạm Thiết Hổ phía sau lưng cũng không khá hơn là bao, lén lút lấy tay che đi mặt mũi, biểu lộ không quen biết hắn.

Lý Dương Quân cũng bối rối, nhất thời không biết phải nói gì, lặng người một chút rồi trầm giọng nói:

- Ngươi là Đỗ Anh Vũ?!

- Ngươi trong thiên hạ họ Đỗ tên Anh Vũ có rất nhiều, tại hạ vinh hạnh chính là một trong số đó! - Đỗ Anh Vũ chắp tay, nhoẻn cười, bỡn cợt đáp.

Tên này lại bắt đầu không theo xáo lộ mà bài rồi.

Những kẻ biết Đỗ Anh Vũ ở đây liền thầm nhủ, Đại hoàng tử thì lần đầu gặp thể loại này, có chút bỡ ngỡ, hắng giọng một chút liền nói:

- Là ngươi quấy nhiễu nàng?!

- Sai! Là chúng ta quấy nhiễu lẫn nhau!! - Đỗ Anh Vũ một mặt đoan chính đáp.

Lê Nghi Phượng mặt đỏ tới mang tai, hận không thể tại chỗ bóp chết con hàng này.

Lý Dương Quân trợn mặt, bá khí nói:

- Hiện tại ta muốn mang nàng đi, ngươi không có vấn đề gì chứ?
— QUẢNG CÁO —


- Ta tất nhiên không có vấn đề! Chỉ là nàng là có chân, muốn đi đâu thì không ai quản được, đại hoàng tử, ngươi muốn đánh gãy chân nàng rồi cưỡng ép mang nàng đi sao? Cẩn thận ta báo quan đấy! - Đỗ Anh Vũ lập tức cười đáp.

- Ta không có ý đó... mẹ kiếp tên nhãi con này nói bậy! - Đại hoàng tử bị người chụp mũ có chút tức điên bạo tục, vội vã đối với Lê Nghi Phượng giải thích.

Việc Đại hoàng tử xuất hiện vốn đã thu hút ánh nhìn của nhiều người, hiện tại cùng Đỗ Anh Vũ lời qua tiếng lại tự nhiên càng bị người xì xào bàn tán, đúng lúc này một giọng nam nhân ồm ồm uy mãnh như sấm vọng tới khiến cả đám giật mình.

- Làm sao? Là kẻ nào muốn đánh gãy chân con gái của Lê Viễn Sơn ta?

Nhìn sang thì thấy tướng tá oai hùng, lưng hùm vai gấu Ngự Man Vương nện bước tiến tới, khuôn mặt trầm lạnh nhìn chằm chằm vào Lý Dương Quân.

Đại hoàng tử trực diện áp lực của đối phương thì cả người liền giống như bị núi đè, có phần hốt hoảng chắp tay giải thích:

- Ngự Man Vương hiểu lầm, ta không có ý đó, là thằng nhóc con này nói bừa...

- Hứ!! - Lê Viễn Sơn cũng duỗi mắt nhìn sang chỗ họ Đỗ, liền thấy thằng nhóc này bộ dạng bình thản như không, bĩu môi nói:

- Không phải thì thôi, làm gì mà giống như có tật giật mình như vậy? Nhìn cái bộ dạng này liền biết ngươi đối với con gái nhà người ta có ý đồ không tốt, là muốn ỷ thế ép người, ta nhìn người xưa nay không có sai!!

- Ta không có! Là thằng nhóc nhà ngươi suy bụng ta ra bụng người!! - Lý Dương Quân tức giận chỉ tay vào chỗ họ Đỗ quát lớn.

Đỗ Anh Vũ lại giống như xua đuổi con ruồi, phe phẩy tay nói:

- Nói chuyện đừng chỉ tay vào mặt người khác, thật không có lễ giáo, cha mẹ ngươi không dạy ngươi điều này sao? Thật vô phép!!

- Cha ta là ai mà thằng nhãi con như ngươi cũng dám nhắc tới!!

Đối Lý Dương Quân đỏ mặt quát tháo, Đỗ Anh Vũ chỉ bình bình chắp tay cái giọng trả lời:

- Thành Khành Hầu năm xưa và bổn công tử là có duyên cùng một chỗ theo Bệ Hạ thân chinh xuất chiến, cùng một chỗ bình định Ma Sa, nhớ lại thật thống khoái! Từ đó đến nay mỗi người một phương, lúc này nhắc lại thật hoài niệm, Thành Khánh Hầu ngày đó anh dũng sa trường là vậy, chỉ đáng tiếc, đáng tiếc....

Đỗ tiểu tử ánh mắt xa xăm giống như kể lại câu chuyện xưa cũ nào đó, sau thì liếc về chỗ tên hoàng tử, luôn miệng nói đáng tiếc chọc tên này nổi xung, trên trán gân xanh bạo rạp.

Hình tượng một thằng nhãi con 10 tuổi kể chuyện bản thân chinh chiến năm xưa thật khiến người ta cảm thấy khôi hài, Lê Nghi Phượng nhìn thấy hắn bản sắc biểu diễn cũng nhịn không nổi che miệng cười mắng tên này thật xấu, nói như kiểu hắn thì chẳng phải Thành Khánh Hầu cùng hắn là chiến hữu bằng vai phải lứa hay sao? Thật đúng là biết làm tức chết người khác.

Lý Dương Quân bị tức nghẹn, cảm thấy cùng tên này dây dưa thêm chút nữa thì chắc chắn sẽ nhịn không nổi mà sinh huyết án, hắn quyết định không cùng tên này nói chuyện nữa, quay sang chỗ Lê Viễn Sơn chắp tay qua loa nói chuyện rồi chuồn đi mất.

Nhìn Lý Dương Quân bộ dạng biệt khuất, chạy đi như chó nhà có tang, sau lại nhìn sang Đỗ Anh Vũ bình thản như không, vung vẩy tay nhỏ cười nói “không tiễn”, quả thật là như hai thái cực, Ngư Man Vương cười thầm khen tên nhóc này không sai một tiếng, nhưng bên ngoài vẫn bày ra bộ dạng nghiêm nghị, đối với Đỗ Anh Vũ phát là nhãn thần tràn ngập hung Quang, khí thế tựa núi đổ chầm chậm nói:

- Tiểu tử, con gái của ta là đối tượng để ngươi bịa đặt nói đùa hay sao?

Ách!

Sao lúc này lại vẩy lên người ta rồi?!!