Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 244: Thanh tràng (2)




Ái Đức Hoa không nói gì nữa, hắn cũng hiểu rồi, mà hắn cũng cảm thấy xấu hổ giùm hành vi của Diệp Lãng, hy vọng không ai biết là Diệp Lãng làm.

Nếu bị người biết đến thì nhất định hắn sẽ không thừa nhận mình quen Diệp Lãng, như vậy sẽ rất bẽ mặt, sẽ bị người khinh bỉ, cừu thị!

"Ngươi quả thật quá vô sỉ!"

Đây là đánh giá của Ái Đức Hoa, cũng là đánh giá của rất nhiều người khác, chưa từng thấy ai như vậy, vì giảm bớt đối thủ mà sử dụng thủ đoạn như thế!

Trên đại lục này, đối với những giải đấu như vậy, đều có điều đàng hoàng, người người đều nghĩ cách quang minh chính đại chiến thắng.

Cho dù là loại người đê tiện, muốn xài một ít thủ đoạn thì cũng chỉ làm ra một ít trên sàn đấu hay ở ngoài mà thôi tuyệt đối sẽ không nghĩ đến việc trực tiếp làm cho người ta không thể báo danh được, ngay cả cơ hội tham gia cũng không có.

"Vô sỉ?! Cái này có gì mà vô sỉ, như vậy mới là rõ ràng trực tiếp nhất, nếu ngươi nói cho ta biết sớm hơn một chút thì ta cam đoan sẽ làm cho tất cả mọi người không thể báo danh, đến lúc đó ngươi là duy nhất!" Diệp Lãng thực không thèm để ý nói hắn thích dùng cách đơn giản nhất để giải quvết vấn đề, mấy thứ hư vô như thanh danh linh tinh thì chắc là hắn không biết để ý tới.

Ái Đức Hoa không nói thêm gì nữa, hắn tin rằng Diệp Lãng nhất định sẽ làm như vậy, đến lúc đó thì sự tình sẽ được giải quyết, bất quá nhất định sẽ bị người đời mắng mỏ.

Những chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Tạp Toa, bị người ta mắng một chút thì sao?

Nghĩ vậy, Ái Đức Hoa tựa hồ lý giải được ý tưởng của Diệp Lãng, cũng có điểm đồng ý nên không để ý đến nữa, một mình vào trước! Hắn vẫn không muốn đứng cùng Diệp Lãng, làm người ta phát hiện ra quan hệ của mình với Diệp Lãng, nếu là như vậy thì mình cũng sẽ bị mắng lây, loại chuyện này nên để Diệp Lãng gánh vác một mình a!

Huynh đệ, ngươi vất vả!

Bởi vậy nên sau đó Ái Đức Hoa vẫn phân rõ giới hạn với Diệp Lãng, làm bộ như không biết Diệp Lãng!

Đúng là vì nữ nhân có thể chém huynh đệ hai đao…

Diệp Lãng chỉ có thể đánh giá như vậy, tuy rằng có điểm nói quá, nhưng mà cũng không sai biệt là mấy!

Mà lúc này, Diệp Lãng cũng kệ Ái Đức Hoa, hắn chỉ muốn giải quyết toàn bộ những người đang muốn vào mà thôi để bọn họ sớm rời đi, không có cơ hội tham dự lần kén rể này.

Dù sao có Diệp Lãng giúp Ái Đức Hoa thì những người khác nhất định sẽ thất bại, kết quả đều như nhau, còn không bằng sớm rời đi cho khỏe! Đương nhiên, đây là ý nghĩ của một mình Diệp Lãng…

"Các vị, thật có lồi, vì vừa rồi xảy ra một sự cố nho nhỏ nên hoạt động hôm nay tạm dừng, mong mọi người lại đến vào ngày mai!"

Lúc này một cô gái đi ra giải thích với mọi người, thiếu nữ này ăn mặc rất cao quý, hẳn là một thiên kim tiểu thư quý tộc, có dung mạo không kém gì Tạp Toa tiểu thư. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Chẳng lẽ, nàng là bằng hữu của Tạp Toa tiểu thư? Ừ, nhất định là như vậy!

Bởi vậy nên những người ở đây bắt đầu đi về, một người, mười người, trăm người…

Theo số người đi về càng ngày càng nhiều, tự nhiên sẽ không ai hoài nghi chuyện này nữa, đều cho rằng hoạt động kén rể dời lại đến ngày mai nên cũng dần dần tán đi, đồng thời cũng loan truyền tin tức này.

Trong một thời gian ngắn, tin tức này đã lan rộng khắp thành, biết hoạt động kén rể của Tạp Toa tiểu thư vì một phát sinh ngoài ý muốn mà dời lại vào ngày mai!

Có điều không ai biết ở trong thành chủ phủ vẫn đang tiến hành hoạt động kén rể như bình thường, mà người ở trong cũng không biết chuyện hoạt động này bị dời lại! Vì sao như vậy?

Nguyên nhân rất đơn giản, vì cô gái vừa rồi không phải ai khác mà là tiểu Nhị!

Nếu là tiểu Nhị nói thì chẳng khác nào là Diệp Lãng nói, là Diệp Lãng thả ra tin tức giả, hắn muốn những người bên ngoài quay về, chỉ còn lại những người ở trong thôi thì giảm được rất nhiều phiền toái.

"Ý, người đâu? Chuyện gì xảy ra vậy?" Lúc này có người đi ra, nhìn thấy chỗ này không còn một bóng người, chỉ có vài người nằm lăn ra đất, không biết còn sống hay đã chết, còn có Diệp Lãng và tiểu Nhị nữa, vì vậy người nọ liền mở miệng hỏi Diệp Lãng, cũng chỉ có thể hỏi Diệp Lãng.

"Không biết nữa, ta chỉ thấy bọn họ bảo hôm nay sẽ không quay lại, đều đi về cả, hình như là vì những người đang nằm dưới đất ấy," Diệp Lãng chỉ xuống đất nói.

"Ừ, không đến thì thôi dù sao nên đến cũng đã đến cả rồi!" Người nọ không sao cả nói lần này tuy là cơ hội của toàn dân, những cũng có "tuyển thủ hạt giống".

Trên thực tế, toàn dân đều có cơ hội này là ý của Tạp Toa tiều thư chứ không phải thành chủ, thành chủ lại không phản đổi nhi nữ bảo bối của mình nên đáp ứng.

Mà đồng thời thành chủ cũng đã cho người thông tri những "con rể" mà chính mình nhìn trúng từ sớm rồi, những người này tất nhiên không cần xếp hàng, đã sớm ở bên trong rồi.

Nói thật ra, với thành chủ thì những người ở ngoài có đến hay không, cũng không quan trọng lắm, kể cả Diệp Lãng, kể cả chính bản thân Tạp Toa tiểu thư cũng thế, nàng chỉ cần Ái Đức Hoa xuất hiện là được.

Nếu Ái Đức Hoa không xuất hiện thì nàng sẽ tìm cái cớ từ chối, dù sao nói là kén rể chứ cũng không nói nhất định phải kết hôn, phải lập tức lập gia đình đâu!

"Vậy sao ngươi còn ở đây? Không vào à?" Người nọ nhìn Diệp Lãng, cảm thấy có chút kỳ quái nếu nói Diệp Lãng không phải là người tham gia thì dễ hiểu rồi, chắc là hắn đến xem náo nhiệt mà thôi.

Nhưng hắn lại nhìn thấy Diệp Lãng cầm theo giấy báo danh, rõ ràng là người tham gia, sao còn nhàn nhã đứng đây, hơn nữa còn mang theo cô gái kia bên người là sao?

"Chút nữa rồi vào, dù sao ở trong đó còn chưa chắc đến lượt ta, hơn nữa, ta nghĩ bây giờ mọi người còn đang rất nhàn nhà, cũng không cần vội!" Diệp Lãng khoát tay nói

Hắn ở đây là vì phòng ngừa người khác lại quay về, đương nhiên cũng vì hắn không muốn xếp hàng ở trong kia, đợi người ta xong hết rồi hẵng vào.

Dùng lời của hắn là, dù sao hắn cũng là người cuối cùng, từ từ rồi cũng đến!

"Cũng không sai biệt lắm, bên trong cũng gần hết rồi ta thấy ở ngoài mãi không có ai đi vào mới đi ra đây, thuận tiện gọi ngươi vào thôi!" Người nọ nói với Diệp Lãng, chân mày hơi nhíu lại.

Công tử này có điểm kỳ quái nhìn sao cũng không giống tới vì tiểu thư, chẳng lẽ có mục đích gì?

"Ừ, vậy đi vào!" Diệp Lãng đáp trả, sau đó chậm rãi bước vào, bước không nhanh không chậm, thực tự nhiên, tự nhiên đến mức làm người ta không chút nào cảm thấy sự khẩn trương của hắn.

Đương nhiên, trong những người ở trong, có rất nhiều người cũng thực trấn định vì họ đều là quý tộc, hơn nữa còn đều là những quý tộc rất bất phàm!

"Diệp Lãng, ngươi ở ngoài kia làm gì mà lâu vậy?" Lúc nàv Ái Đức Hoa đã qua được từng cửa từng cửa, đến cuối cùng, khi hắn rảnh ra một chút mới nhớ đến Diệp Lãng.

Ai, vì nữ nhân…