Lưu Quang Chi Thành

Chương 87



Edit: Thi

Phùng Thế Huân lật tờ báo, nói: "Anh không biết phản ứng của Dung Định Khôn sẽ như thế nào. Liệu lão ấy sẽ nhất quyết chối cãi, hay là cắn răng thú nhận….”

Một tia lửa lóe lên trong tâm trí Phùng Thế Chân.

Chẳng lẽ……

“Em đang nghĩ gì vậy?” Phùng Thế Huân thấy thần sắc em mình không tốt.

Phùng Thế Chân vội vàng lắc đầu, tim đập loạn xạ.

Dung Gia Thượng hỏi cô làm sao để có thể hóa giải được hận thù. Lúc đó cô đã nói muốn Dung Định Khôn nhận sai với cánh báo chí, tự thú, bồi thường cho người bị hại.

Hai ngày sau, thảm kịch của Văn Xuân Lý đã phơi bày đến cả thiên địa cũng thấu.

Là anh ta sao?

Tay Phùng Thế Chân ấn trước ngực, chậm rãi ngồi xuống.

Anh ấy đã thực sự bắt đầu động thủ? Sự kích thích xúi giục của mình có hiệu quả?

“Thế Chân, em rốt cuộc đang nghĩ gì?” Phùng Thế Huân bất an hỏi.

“Em cũng không rõ hoàn cảnh bây giờ là như nào nữa.” Phùng Thế Chân nói, “Cơ mà anh ơi, đừng lo lắng, gia đình chúng ta cũng không phải là nạn nhân duy nhất trong Văn Xuân Lý. Lúc này mới là ngày đầu tiên, thế cục khó mà nói trước được. Chi bằng kiên nhẫn đợi trong vài ngày, nhìn tình hình ra sao rồi tính tiếp.”

Phùng Thế Huân cũng đành nghe theo. Anh đưa tờ báo cho cha mẹ xem, để họ chuẩn bị tâm lý. Phùng Thế Chân ngồi ở trong phòng, tim đập dồn dập, mồ hôi lạnh túa ra từ chóp mũi và sống lưng. Cô suy nghĩ một hồi, lấy cớ ra cửa đổ rác, đi đến căn tin trong hẻm, gọi một cuốc điện thoại.

Chờ đến khi giọng của Mạnh Tự An ở đầu dây bên kia vang lên, Phùng Thế Chân có chút kinh ngạc: “Không nghĩ tới ngài tự mình trực tiếp nghe điện thoại.”

Mạnh Tự An cười nói: "Vừa đọc báo xong, tôi đã nói với bọn họ, hôm nay nếu có điện thoại gọi tới, thì thông báo cho tôi."

Phùng Thế Chân thấp giọng nói: “Quấy rầy Thất gia rồi. Cũng không phải chuyện lớn gì, mà là hiện tại tôi không có chút manh mối nào.”

“Việc này cũng không phải tôi làm.” Mạnh Tự An ý vị thâm trường cười, “Là Dung đại thiếu gia của cô vì tình mà đại nghĩa diệt thân.”

Phùng Thế Chân lưng tê liệt một hồi, rùng mình, một lúc lâu sau cũng không phát ra tiếng.

“Thế Chân, cô đã làm rất tốt.” Mạnh Tự An nói, “Cô có nghĩ rằng Dung Gia Thượng sẵn sàng vì cô mà từ bỏ hết không?”

Phùng Thế Chân thậm chí không thở được trong một lúc, cầm ống nghe, cứ đứng yên lặng tựa một tác phẩm điêu khắc.

Mạnh Tự An tiếng cười tràn ngập hứng thú: “Yên tâm, sẽ không để cô chịu khổ. Nếu nửa đường không hạnh phúc, hãy trở về bên tôi, tôi chắc chắn sẽ không phụ cô. Thiên hạ nam nhân có rất nhiều, nhưng tiểu Thế Chân thông minh này của tôi, chỉ có một thôi.”

Phùng Thế Chân nói giọng khàn khàn: “Thất gia trêu đùa rồi.”

“Cô nghĩ kỹ đi, hãy tự mình làm chủ.” Mạnh Từ An nói xong liền cúp máy.

Phùng Thế Chân im lặng trở về nhà. Vợ chồng Phùng gia đang cùng con trai bàn luận chuyện trên báo hôm nay, cũng không để ý sự khác thường của con gái.

Phùng Thế Chân chui vào phòng bếp, đứng ngây ra một lúc, tìm được một chai rượu trắng, rút ​​nắp chai, ngửa đầu nhấp một ngụm. Chất lỏng nóng hổi chảy qua cổ họng nhạy cảm, tràn vào dạ dày, hơi nóng bốc lên khiến cô bị ho, mắt ươn ướt.

Cô thở hổn hển dựa vào tường bếp, nghe bà Phùng ở ngoài cửa nói: “Hóa ra là do nhà bọn họ gây ra chuyện tày trời như thế! Thế Chân còn ở nhà họ làm công lâu như vậy, may mà đã rời đi. Ngàn vạn không thể để hàng xóm láng giềng trước đây biết!”

Ông Phùng cũng đồng tình: “Không biết việc này sẽ lớn đến mức nào. Sợ bọn nhãi phóng viên muốn đào bới tin tức tìm tới cửa, rồi viết lung tung.”

“Chúng ta đương nhiên sẽ cẩn thận.” Phùng Thế Huân giải bày, “Con và con trai thứ hai của Trương gia vẫn luôn giữ liên lạc, con sẽ hẹn gặp họ vào ngày mai, xem thử thái độ của họ đối với việc này như thế nào. Hiện tại tin này chỉ mới được công bố, Dung Định Khôn cũng chưa chắc đã thừa nhận, hết thảy đều khó nói.”

“Cha nghĩ lão ta sẽ không nhận.” Ông Phùng hừ lạnh nói, “Nếu những người hàng xóm định đi gây rối, con tuyệt đối không được xen vào. Mình không thể lấy trứng chọi đá. Chúng ta còn có gia đình phía sau nữa, con hiện tại cũng có công việc tốt như vậy. Dung Định Khôn có quyền có thế, lão ta có thể làm con mất việc bất cứ lúc nào. Đặc biệt là em gái còn cũng từng làm công cho Dung gia. Thanh danh của nữ nhân vẫn quan trọng hơn.”

Phùng Thế Huân hơi thở không thông, không tình nguyện đành chấp nhận.

Cả nhà ăn tối trong bầu không khí khó xử, rồi về phòng nghỉ ngơi. Gió nổi mây tan, ánh trăng mờ ảo soi rọi từng ngõ ngách không phân biệt trong thành phố.

Biệt phủ tinh mỹ hoa lệ của Dung gia được chiếu sáng rực rõ. Dung Định Khôn hai ngày trước có việc đi Nam Kinh, mới trở lại Thượng Hải vào chiều tối hôm nay. Người một nhà tất cả đều lo sợ bất an, bằng mọi giá phải trì hoãn cho đến khi bữa ăn kết thúc, Dung Gia Thượng tiễn mẹ kế cùng bọn em gái trở về phòng, trước khi đưa tờ báo cho Dung Định Khôn xem.

Dung Định Khôn đỏ mặt lật mấy trang báo, bỗng nhiên không nói một lời cầm nghiên mực trên bàn sách, hung hăng ném qua một bên. Nghiên mực đập vỡ cửa sổ pha lê, rơi xuống bụi cây bên ngoài. Thanh âm vang lên vào bên đêm yên tĩnh hết sức rõ ràng, đến mức tỷ muội Dung gia núp trong phòng vẫn nghe được, sợ tới mức hai mặt nhìn nhau.

Dung Phương Hoa thấp thỏm hỏi: “Chị ơi, chị cảm thấy chuyện báo chí nói đến, có phải thật hay không?”

Dung Phương Lâm cũng không biết nên trả lời như thế nào mới là hợp lý. Ngày hôm nay cô cũng có hỏi qua Dung Gia Thượng. Dung Gia Thượng không khẳng định cũng không phủ định, chỉ căn dặn cô chăm sóc cho mấy đứa em nhỏ, tốt hơn là trong thời gian này không nên chạy lung tung. Dung Phương Lâm trong tiềm thức cảm thấy, việc này phỏng chừng có bảy phần là đúng, nhưng lại không dám nghĩ cha mình lại có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy. Huống hồ……

“Phùng tiểu thư xuất thân từ Văn Xuân Lí.” Dung Phương Hoa nói ra những gì mà Dung Phương Lâm đang thầm nghĩ, “Cô ấy từng nói nhà mình bị cháy, cha cũng vì vậy mà bị thương. Theo chị, lỡ như cô ấy xem được bài báo kia, sẽ như thế nào đây?”

“Chị cũng không biết.” Dung Phương Lâm buồn rầu xoa trán, "Dù có quyết định gì thì cũng phải do tòa án xét xử. Nơi nào lại dung túng cho bọn báo chí đó nói nhăng nói cuội?"

“Vậy,” Dung Phương Hoa lại hỏi, “Chị cảm thấy ai là người nói với bọn đó? Còn nữa, trên báo có viết về người họ Dương, là anh Tú Thành sao?”

Khuôn mặt của Dung Phương Lâm bỗng nhiên tái nhợt, ngón tay gắt gao nắm lấy chiếc váy dải lụa, không nói một lời.

“Dương Tú Thành?” Trong thư phòng, Dung Định Khôn nâng cao tông giọng, “Nó đến thật đúng lúc.”

“Là con kêu anh ta đến.” Dung Gia Thượng bình tĩnh nói, “ Chuyện Văn Xuân Lí, anh ta cũng có phần. Trên báo còn có đề cập đến anh ta.”

Dương Tú Thành đi vào phòng với sắc mặt nghiêm trọng, gật đầu chào Dung Gia Thượng, ngay sau đó liền đi thẳng vào vấn đề nói với Dung Định Khôn: “Biểu dượng, việc này không phải con làm. Con chắc chắn sẽ không phản bội dượng. Hơn nữa làm như vậy, tổn hại mười phần đến thanh danh dượng, thì con cũng dính năm phần. Hiện tại toàn Thượng Hải đều nói con là chó săn của dượng, ỷ thế nơi nơi giết người phóng hỏa. Đã vậy hôm nay còn nhận được điện thoại của người lớn trong nhà, họ không phân xanh đỏ đen trắng mà miệt thị con không thương tiếc, muốn trục xuất con khỏi dòng tộc. Mẹ con bây giờ còn phải nhờ họ chiếu cố, cho dù có suy tính phản bội dượng, cũng không ngu si đến mức không màng đến mẹ mình.”

Vẻ mặt Dung Định Khôn có chút hòa hoãn, lạnh lùng nói: “Nếu dượng rơi vào tình cảnh khốn cùng, tất nhiên so với dượng con càng khó khăn hơn.”

Dương Tú Thành nước da cũng xanh tím, nghiến răng nghiến lợi, trên trán lộ ra đường gân, cúi người nói: "Con sẽ điều tra ra chuyện này xem ai đã làm!"

Dung Gia Thượng thất thần đứng ở một bên.

Ánh mắt lạnh nhạt của Dung Định Khôn nhìn con trai một hồi, sau đó liếc sang Dương Tú Thành, hỏi: “Con nghi ai?”

Dương Tú Thành trả lời: “Con hoài nghi người từng làm ở nhà ta Phùng Thế Chân!”

Vẻ mặt của Dung Gia Thượng thay đổi một chút, đôi mắt băng giá của anh nhìn về phía Dương Tú Thành.

Dương Tú Thành nói: “Trên đời làm gì có sự trùng hợp như thế. Chúng ta gây ra chuyện đối với gia đình cô ấy, cô ấy liền có mặt làm gia sư ở nhà chúng ta? Cô ấy tới Dung gia mấy tháng, Dung gia xảy ra việc lớn việc nhỏ không ngừng, lại đều có liên quan đến cô ấy. Cô ấy ở đây ra vào tự do, biết rõ thuộc hạ của mình, không biết đã dò được bao nhiêu bí mật. Không phải ngẫu nhiên cô ấy vừa từ chức, chuyện này liền nổ ra?”

Dung Định Khôn hết sức trầm ngâm, Dung Gia Thượng đột nhiên cười lạnh một tiếng, phản bác: “Nói đến nói đi, mãi mãi vẫn là áp dụng kiểu cũ: Miễn là thiên tai nhân họa, tất cả đều là nữ nhân sai. Anh Tú Thành từng tiếp nhận trào lưu tư tưởng tân sinh viên mà, không ngờ vẫn kế thừa thói quen tốt của đàn ông là đẩy cái nồi đen lên người phụ nữ. "

Dương Tú Thành sắc mặt đỏ bừng, thì thào nói: "Gia Thượng, anh biết em thích cô ấy..."

“Em thích cô ấy.” Dung Gia Thượng đề cao âm lượng, “Nhưng lúc trước đưa cô ấy vào, không phải là anh cùng phu nhân sao.”

Dương Tú Thành miễn cưỡng nói: “Đó là bởi vì bọn anh cũng hoài nghi cô ấy có động cơ gì đó, nên cố ý tuyển cô ấy vào để tiện bề theo dõi.”

“Anh có thể dùng những lời này để dụ dỗ những cô gái như Phương Lâm.” Dung Gia Thượng cười nhạo, “Em cảm thấy logic của anh cũng thật kỳ quái, ám chỉ mấy việc gần đây xảy ra trong nhà đều là do Thế Chân phá rối? Em thật tò mò, tiểu thiếp của cha chạy trốn có thể miễn cưỡng đổ thừa Thế Chân xúi giục đi. Còn chuyện của chị Huệ thì sao, cùng Thế Chân có liên quan gì?”

Dư Tri Huệ là cái tên cấm kỵ của Dung Định Khôn và Dương Tú Thành, nhưng Dung Gia Thượng ỷ vào thân phận đại thiếu gia lại không chừa mặt mũi cho hai người. Dung Định Khôn tức giận khụ một tiếng thật mạnh, còn Dương Tú Thành lúc này khuôn mặt trông thật dữ tợn.

Dung Gia Thượng tiếp tục nói: “Cho dù trước khi tuyển Phùng Thế Chân, hay trong vài tháng thuê cô ấy, tôi cùng anh đã kiểm tra cô ấy không biết bao nhiêu lần, còn phái người theo dõi nữa, ngay cả máy phát hiện nói dối cũng dùng đến, nhưng vẫn không có bất kỳ điểm dị thường nào! Hơn nữa, đọc những gì viết trên báo, ngay cả công ty túi da cũng đã bị điều tra rõ ràng. Cô ấy chỉ là một gia sư nhỏ bé, có bản lĩnh làm những việc này sao? Tôi tin anh Tú Thành không để lộ bí mật. Nhưng nếu anh không thể tìm ra kẻ đã tiết lộ thông tin, anh cũng không thể bắt đại một người chịu tội thay được.”

Dương Tú Thành tức giận, ngực phập phồng, sau một lúc lâu cũng không còn lời gì để nói.

“Có lý.” Cuối cùng Dung Định Khôn lên tiếng, “ Phùng thị chỉ là nữ nhân, ta không nghĩ cô ấy làm được những chuyện đó. Ta đoán 80% là Mạnh Từ An.”

Dương Tú Thành không rõ, “Gần đây chúng ta không trêu chọc hắn, hắn tại sao muốn làm như vậy?”

Dung Định Khôn muốn nói lại thôi, vẫy vẫy tay, “Ta mệt mỏi, con về trước đi. Lo cho tốt chuyện báo chí, đem việc này áp xuống đã!”

Dương Tú Thành biết bản thân ông ta có chuyện giấu giếm nên trong lòng cười nhạo rồi bỏ đi.

Chờ Dương Tú Thành đi rồi, Dung Định Khôn nói với con trai: “Vừa nghe được tin tức về Kim Kỳ Lân, chuyện Văn Xuân Lí liền bùng ra. Đây là Mạnh Tự An đang thúc giục chúng ta .”

Bản thân Dung Gia Thượng còn chưa nghĩ ra tình huống này. Anh không biết làm sao để che giấu mình là người đưa tin, Dung Định Khôn đưa ra lời này, trên mặt anh liền lộ ra vẻ vui mừng, giả vờ tức giận nói: “Hắn cũng quá nóng vội rồi. Cha, rốt cuộc hắn đang bắt được nhược điểm gì của nhà ta? Rất quan trọng sao?”

“Không quá quan trọng.” Dung Định Khôn mơ hồ trả lời.

Tuy rằng không phải nhược điểm trí mạng, nhưng chắc chắn sẽ gây chấn động dư luận cả nước. Không nói những chuyện đó, hôn sự cùng nhà họ Đỗ phải được hoàn thành trước, còn hôn sự của mấy đứa con gái cũng không chắc là tốt. Hơn nữa, tiền bạc không thể mua được danh tiếng. Chính mình vất vả nửa đời người, đơn giản là muốn chế tạo Dung gia thành danh lưu thế gia, khiến con cháu phải noi theo. Việc này mà bị moi ra, hết thảy đều hủy hoại.

Lời Mạnh Tự An nói rất đúng. Trên đời, vợ con là quan trọng nhất. Một người đàn ông giết vợ con mình, ai sẵn sàng kết giao? Một chân Dung Định Khôn đã bước vào bóng tối, lương tâm nghề nghiệp không sáng sủa. Nhưng quan trọng vết đao hắn đã nhuốm đầy máu, tất nhiên ai cũng sẽ kiêng kị cái này, họ sẽ cảnh giác hơn với Dung gia, việc làm ăn ắt sẽ khó khăn hơn.

Dung Định Khôn có khổ nói không nên lời, còn có một bí mật khác mà Mạnh Từ An không biết.

Thực ra, người vợ và đứa con đó ...

“Cha?” Dung Gia Thượng kêu, “Làm sao vậy? Còn có nội tình gì con không biết sao?”

“Không có gì.” Dung Định Khôn trả lời mơ hồ, “Bên Hashimoto con có cách gì không? Cô Hashimoto không tiết lộ gì với con nữa sao?

“Hiện tại không có cách nào.” Dung Gia Thượng trả lời, “Hashimoto Shiori không nhận được lợi ích gì từ chúng ta, nên cô ta sẽ không nói gì quá đà đâu.”

“Nhỏ đó muốn cái gì mới được? Tiền hả?”

“Con.” Dung Gia Thượng nói.

Khóe miệng của Dung Định Khôn giật giật.

Sinh ra được một cậu quý tử được phái nữ yêu thích, đại gia này vô cùng tự hào. Chỉ là tự hào cũng vô dụng, Dung Gia Thượng đính hôn rồi. Cô gái người Nhật kia đã tới chậm một bước. Tuy là không quá muộn, nhưng lại là con gái của một tiểu thiếp không được yêu thương cho lắm, không xứng với người con cả xuất chúng của mình.

Dung Định Khôn mệt mỏi nói: "Con đi nghỉ ngơi đi. Nhân tiện, để ý kỹ những người đã từng sống ở Văn Xuân Lý, đề phòng họ làm phiền."

Dung Gia Thượng đáp lời: “Với tình hình hiện tại, nếu sau lưng có người xúi giục, họ đến quấy rầy là có khả năng. Nhưng mà con có biện pháp.”

“Cái gì?”

Dung Gia Thượng nói: “Đẩy người chịu tội thay, chẳng hạn như cái công ty vô thực kia. Đổ thừa sự tình là do bọn họ làm, Dung gia không biết gì cả. Sau đó với thiện ý, thương những người dân đã bị ảnh hưởng bởi thảm họa. Dung gia đưa tặng mỗi nhà một ít tiền. Đương nhiên, phải bắt bọn họ ký hiệp nghị, bảo đảm về sau sẽ không khởi tố chúng ta vì chuyện này.”

“Cha lại sợ bọn họ khởi tố sao?” Dung Định Khôn cười lạnh, “Thôi. Dù sao bọn chúng cũng không đáng gì, chỉ sợ là có người lợi dụng bọn chúng đến nháo. Cứ dựa theo con nói mà làm.”

Dung Gia Thượng hơi hơi mỉm cười, bình tĩnh đáp, “Cha yên tâm, con sẽ làm tốt.”

Vụ bê bối ở Văn Xuân Lý lớn như vậy chắc chắn sẽ không chỉ là tin nóng trong một hai ngày tới. Ngay cả khi Dung Gia Thượng không hành động gì, kẻ thù của Dung gia dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội châm lửa đốt. Vì vậy, dù Dung gia khắp nơi dàn xếp, chuyện này cũng không dễ gi mà dập tắt trong vòng một tuần.

Dung Định Khôn kiên trì án binh bất động, mặc cho mỗi ngày trước của nhà cùng công ty đều đổ một đám phóng viên. Dung Gia Thượng đã an bài chu đáo kẻ chịu tội thay, nhưng mọi người đều không ngốc, ngoài mặt giả bộ tiếp nhận, còn trong lòng thật sự không thích vẻ giàu có của Dung gia, vẫn như cũ hứng thú mà khai quật nội tình.

Không biết làm sao, mà họ tra ra được Dung gia từng mướn một nữ gia sư xuất thân từ Văn Xuân Lý. Mà nữ gia sư này cùng Dung đại thiếu gia còn có tình ý với nhau. Vì thế, Phùng gia lại thành nạn nhân mới.

Sáng sớm Phùng Thế Chân đọc được chuyện này thầm cảm thấy không tốt, chạy như bay đến tiệm tạp hóa gọi một cuộc điện thoại, sau đó quay lại nhanh chóng thu dọn hành lý, dặn dò cha mẹ chuẩn bị rời đi. Nhưng không ngờ khi cô ra khỏi cửa, một số phóng viên nhờ hàng xóm chỉ đã tìm thấy cô, tụ tập xung quanh.