Lưu Quang Chi Thành

Chương 78



EDIT: HÌN HÌN

Dung Định Khôn nhìn người thanh niên đang đứng trước mặt mình, nở một nụ cười hiền từ, vỗ vai anh ta.

“Cho con nghỉ phép đúng rồi. Bây giờ trông khí sắc của con tốt hơn trước rất nhiều. Có vẻ như béo hơn một chút phải không?"

Dương Tú Thành và Đỗ Lan Hinh đã ở cùng nhau hơn một tuần ở Hàng Châu, ban ngày đi thăm thú cảnh vật xung quanh, đêm đến xuân tiêu ngây ngất, thật là sung sướng. Anh đã sống hơn 20 năm, lần đầu tiên anh cứng đầu và vô tư như vậy, chỉ cảm thấy thật kích thích, ngày tháng trôi qua giống như trong mộng vậy. Lúc này, anh đang đứng trước mặt Dung Định Khôn, nhìn vẻ mặt đạo đức giả và ủy khuất của vị trưởng bối trước mặt, đáy lòng dâng lên sự kinh tởm.

“Cảm ơn sự thông cảm của Dượng” Dương Tú Thành cười kính cẩn, “Mấy ngày nay ở Hàng Châu, con đã suy nghĩ rất nhiều điều, càng nhận ra được nỗi khổ tâm của Dượng. Dượng, Dượng nói đúng, chẳng qua chỉ là nước chảy bèo trôi, chỉ là một người phụ nữ ham muốn hư vinh, làm sao có thể chia cắt tình thân giữa chúng ta nhiều năm như vậy? Dượng, con vẫn muốn tiếp tục đi theo Dượng làm việc, mong Dương tiếp tục chỉ dạy con.”

Dung Định Khôn vô cùng hài lòng gật đầu cười, nếp nhăn quanh mắt hiện rõ. “Nếu con có thể nghĩ như vậy, ta yên tâm rồi. Dượng sẽ không đối xử tệ với con, Gia Thượng vẫn cần sự hướng dẫn của con. Yên tâm, Dung gia không bao giờ đối xử tệ với công thần!”

Trái tim Dương Tú Thành đập dữ dội, anh cụp mắt xuống để tránh ánh mắt sắc bén của Dung Định Khôn.

Dung Định Khôn gọi Dung Gia Thượng vào phòng, chỉ vào Dương Tú Thành và nói, "Trong tương lai, con sẽ thảo luận với Tú Thành về công ty xuất nhập khẩu. Con nên học hỏi nhiều hơn từ anh ấy và khiêm tốn một chút." Dung Gia Thượng đáp lại bằng một nụ cười, và hỏi Dương Tú Thành: “Anh họ ở Hàng Châu chơi vui vẻ chứ?”

Dương Tú Thành tim đập loạn một nhịp, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Cũng được, nhưng mà có hơi lạnh. Dượng, con còn nhiều việc phải làm nên con trở về văn phòng làm việc trước.”

Dung Định Khôn ân cần gật đầu, khi Dương Tú Thành rời khỏi văn phòng, nụ cười trên mặt giống như gặp phải luồng khí lạnh hướng nam, trong nháy mắt đông cứng thành băng, cứng rắn rơi xuống đất.

Dung Gia Thượng bình tĩnh nhìn quá trình cha mình thay đổi sắc mặt, nghĩ rằng khi ở ngoài cửa Dương Tú Thành có thể cũng có khuôn mặt giống như vậy, nhìn lại thấy màn kịch này thật nực cười.

“Nó nói muốn quay lại và tiếp tục làm việc” Dung Định Khôn rút ống hút thuốc ra ““Những người đi theo nó nói rằng nó đã gặp một người phụ nữ ở Hàng Châu và hai người đã ở bên nhau được vài ngày”.

“Người phụ nữ nào?” Dung Gia Thượng đột nhiên có một linh cảm kỳ lạ.

“Không biết là gái lầu xanh ở nơi nào.” Dung Định Khôn nói, "Dương Tú Thành rất cảnh giác, người đó không dám theo sát quá. Đứa nhỏ này là người mà ta nhìn nó lớn lên, đủ thông minh. Chuyện mà nó biết, có thể nhiều hơn chuyện mà con biết nhiều.”

Dung Gia Thượng lãnh đạm nói: "Lẽ nào cha cho rằng phải trân thành thực lòng mới được gọi là trung thành? Con cho rằng trên đời không có trung thành tuyệt đối, chỉ có mê hoặc có đủ lớn hay không thôi. Nếu cha có thể cho anh Tú Thành đủ lợi ích, anh ta tự nhiên sẽ một lòng vì người.”

Dung Định Khôn cầm điếu thuốc, lạnh lùng nói, "Hắn cần lợi ích gì? Hắn chỉ là cháu trai của ta, không phải con ruột của ta. Con thật là rộng rãi, coi như công việc kinh doanh của gia đình này tương lai sẽ không liên quan gì đến con vậy.”

Dung Gia Thượng nhún vai, "Nếu như cha không thể tin tưởng anh ấy nữa thì sớm đưa ra quyết định. Nhưng dù sao anh ấy đã phục vụ ngươi nhiều năm như vậy, công lao cũng không nhỏ. Chuyện lần này, vốn dĩ là cho người làm sai trước. Hi vọng cha hạ thủ lưu tình, đừng làm hại đến tính mạng anh ấy.”

“Con đến đây để làm mặt từ bi hả?” Dung Định Khôn tức giận xua tay “Thôi đi, đối phó với nó, không đến mức phải làm như vậy. Con nhanh chóng tìm cơ hội đến thăm nhà Hashimoto càng sớm càng tốt để xem liệu kỳ Kim Kỳ Lân của họ có phải là thứ chúng ta đang tìm kiếm hay không. "

“Nếu như đúng thì sao?” Dung Gia Thượng hỏi “Saburo Hashimoto coi trọng Kim Kỳ Lân như tính mạng, sợ rằng sẽ không chịu nhường lại cho chúng ta.”

“Nếu như đưa ra cái giá xứng đáng, lương tâm cũng có thể bán được, chứ đừng nói là một cục vàng.” Dung Định Khôn cười nhạt “"Ta nghĩ gia đình Hashimoto cũng có ý định phát triển các tuyến đường giao thông ở Nam Dương, sẽ không thiếu cơ hội hợp tác với nhà chúng ta. Cô Hashimoto và con đã quen biết nhau, sau này cũng nên thường xuyên qua lại.”

Dung Gia Thượng có thể hiểu ẩn ý trong lời nói của cha mình. Người tình cũ luôn lưu lại một chút tình cảm, nếu như cái Kim Kỳ Lân đó thực sự là thứ Dung gia đang tìm kiếm, thì Hashimoto Shiori nhất định là một chỗ tốt để nhờ vả. Những chuyện đi dụ dỗ con gái nhà lành để lừa lấy bảo vật gia đình đem tặng nam nhân, Dung Định Khôn cũng không phải chưa làm qua, có lẽ ông ta hy vọng rằng con trai mình sẽ kế thừa đức hạnh này của ông ta.

Dung Gia Thượng không quan tâm đến điều này, cũng không nói toạc hẳn ra, chỉ cười mà như không cười đáp lại cha mình.

Dung Định Khôn là một người sắc sảo như vậy, làm sao ông có thể không nhìn thấy sự trớ trêu ẩn trong mắt con trai mình. Trong lòng ông tức giận, không giải thích được rõ ràng đành phải phũ phàng nói:” Con còn quá trẻ, cần phải biết cứng rắn quá rất dễ hỏng chuyện, mềm mại làm việc sẽ không bao giờ sợ thất bại. Làm việc không nên quá cố chấp. "

Dung Gia Thượng quá lười để tranh luận với cha mình, vì vậy anh ta chỉ gật đầu một cách mù quáng. Dung Định Khôn châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt căng thẳng dần dần dịu đi.

“"Nghe nói phu nhân đuổi Phùng thị đi rồi?”

“Là cô ấy tự mình xin từ chức.” Dung Gia Thượng nói, “Hình như cha cô ấy lại bệnh lại nặng hơn, cô ấy rất nóng lòng muốn về nhà.”

“Đi rồi cũng tốt.” Dung Định Khôn nói, “Người phụ nữ này rất xấu xa. khôn ngoan và lanh lợi. Từ lúc cô ta đến nhà chúng ta, trong nhà xảy ra bao nhiêu chuyện, tuy nhiên sau khi điều tra cẩn thận lại không liên quan gì đến cô ta. Cô ta nếu như không có liên quan gì, thì đó chính là cô ta lanh lợi, dối trá giống như một con cá chạch. Vì đã không thể nắm được điểm sơ hở của cô ta, nên sớm đuổi cô ta đi. Sau khi điều tra cô ta, con có phát hiện ra điều gì không ổn không? "

Dung Gia Thượng nói “Trước mắt xem ra không có vấn đề gì."

“Vậy thì hãy bỏ qua người này, tập trung vào công việc trong công ty.” Dung Định Khôn nói “Gần đây con làm việc trong công ty rất tốt, mấy người chú bác hết lời khen ngợi con, nói con tuy còn trẻ nhưng làm việc rất ổn định và khiêm tốn. Chú Triệu ngày càng già, đôi khi làm việc không phải là quá toàn diện. Vụ cháy kho số 7 lần này là do chú ấy sơ suất. Sau này việc hàng hóa, con cũng giúp chú ấy quản lý. Một số tuyến đường đến phía nam đã nằm trong tầm kiểm soát của chú ấy trong nhiều năm, và đã đến lúc phải thu hồi trở lại rồi. "

“Chú Triệu có thể không vui.” Dung Gia Thượng nói

Dung Định Khôn hừ một cái “Vậy nên, phải xem con xoay chuyển như thế nào. Nếu như con có thể dễ dàng chiếm đoạt tiền của các vị trưởng lão, ta còn phải huấn luyện con làm cái gì?"

“Cha muốn nói là” Dung Gia Thượng nghiêng người, “Con sẽ không để cho người thất vọng.”

“Đi thôi” Dung Định Khôn nhìn đồng hồ ““Hôm nay con không định đến nhà chú ba dự một bữa tiệc tân gia sao?"

“Đã hẹn 7 giờ” Dung Gia Thượng hiếu thuận nhặt chiếc áo khoác lên và giúp cha anh mặc vào. “Lát nữa con sẽ đi đón Lan Hinh“

”Đối với Lan Hinh để tâm một chút.” Dung Định Khôn khuyên nhủ, “Hôn sự tốt như vậy, đừng làm loạn nữa.”

Dung Gia Thượng đi đến dinh thự Đỗ gia để đón Đỗ Lan Hinh, sau đó trở về Dung gia trước. Dung gia lái ba chiếc ô tô đi về hướng nhà mới của gia đình họ Đường.

Dung Gia Thượng và Đỗ Lan Hinh trước nay luôn giữ thể diện ở trước mặt người khác , họ tình cảm mặn nồng, giống như một cặp tình nhân thắm thiết. Chỉ có lần này, cả hai người đều tư tưởng không tập trung.

Dung Gia Thượng phát hiện Đỗ Lan Hinh sau khi từ Hàng Châu trở về đã có chút thay đổi, có chút uể oải, trong mắt cô có chút nữ tính dịu dàng và màu sắc lộng lẫy và có chút bụi trần gian.

Những đầu bếp mới thuê từ gia đình họ Đường rất bình thường và một bữa ăn được kết thúc bằng những lời chào xã giao nhàm chán. Mọi người ngồi trong thư phòng một lát, nghe những cô con gái đánh đàn, ca hát, rồi cho người nhà đứng dậy chào từ biệt.

Dung Gia Thượng là người đến nơi chốn, lái xe đưa Đỗ Lan Hinh về nhà.

Đêm trong khu tô giới luôn có ca múa hát lộng lẫy như một vở kịch trên sân khấu. Đèn đường và đèn neon nhanh chóng rút lui khỏi cửa sổ, giống như một chiến binh đi qua màn đêm. Những ô cửa sổ sáng đèn giống như những tấm lưới đan xen trong bóng tối, sáng quạnh hiu, thay những vì sao để trang trí bầu trời đêm.

Cả hai không nói lời nào cho đến khi Đỗ Lan Hinh thờ ơ nói: "Tôi chưa muốn về nhà. Đưa tôi đến khách sạn Astor House.”

Dung Gia Thượng liếc cô một cái rồi im lặng quay đầu xe.

Đỗ Lan Hinh quay đầu nhìn anh, nở nụ cười quyến rũ: "Đi cùng tôi đi? Bạn tôi có đánh bài ở đằng kia. Tôi biết rằng anh chơi bài rất tốt, chỉ là vẫn luôn giấu nghề.”

“Thôi khỏi” Dung Gia Thượng lãnh đạm nói, “Tôi trở về còn có việc.”

“Đi tìm Phùng tiểu thư hả?” Đỗ Lan Hinh nhẹ giọng chế nhạo, “Thực ra, sau khi cô ấy rời khỏi Dung gia, việc liên lạc với nhau của hai người sẽ thuận tiện hơn. "

Dung Gia Thượng lạnh lùng nói: "Không phải việc của cô."

"Anh là vị hôn phu của tôi, anh có người phụ nữ khác, tại sao không phải chuyện của tôi?" Đỗ Lan Hinh đặt tay lên đùi của Dung Gia Thượng nửa đùa nửa thật, "Thế nào? Hai người đã tiến triển đến đâu rồi?"

Dung Gia Thượng bất động thanh sắc nói: "Dương Tú Thành còn chưa cho cô ăn no sao?"

Đỗ Lan Hinh thu tay lại như bị bỏng, "Anh…”

“Chỉ có mình tôi biết.” Dung Gia Thượng nói “Tôi không có hứng thú để mọi người đều biết rằng tôi đang đội một chiếc mũ xanh và cô cũng nên kiềm chế bản thân mình lại đi.”

“Anh đang lo lắng cho tôi sao?” Đôi mắt Đỗ Lan Hinh mềm mại như dòng nước mùa thu, gợn sóng trong xe ngựa u ám.

“Bây giờ chúng ta đang bị ràng buộc với nhau.” Dung Gia Thượng cũng không thèm nhìn cô. “Để cho tôi ít mặt mũi, Đỗ Lan Hinh. Là chính cô nói đó, sau khi sinh con trai, hai người chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.”

Đỗ Lan Hinh thất vọng và rút lại đôi mắt say mê. “Anh mới là người phải chú ý. Anh và Phùng tiểu thư kia đó sắp tới giờ làm phim tình cảm rồi. Vừa rồi trong bữa ăn tối, anh họ anh nói chuyện vài câu về Phùng tiểu thư với Phương Lâm và những người khác, đã nhận được mất cái lườm từ anh. Cũng may là trưởng bối không có nhìn thấy, nếu không tôi cũng không có cách nào nhặt anh lại được. Hai người đã ngủ với nhau chưa?”

Dung Gia Thượng đạp phanh, cả hai người đều nhún nhảy về phía trước.

“Chưa ngủ được?” Đỗ Lan Hinh cười tủm tỉm, "Đúng vậy. Là bởi vì anh chưa có được, cho nên mới cố chấp như vậy."

“Cô nói đủ chưa?” Dung Gia Thượng rất nóng nảy, “Đến rồi. cô có thể xuống xe!”

Đỗ Lan Hinh nhìn ra ngoài, đối diện với đường Quả Chân là cánh cổng được chiếu sáng của khách sạn Astor House. Cô không vội xuống xe, kéo cửa xe một chút, châm một điếu thuốc dành cho nữ giới.

“Thực sự là nhàm chán.” Đỗ Lan Hinh thở ra một làn khói xanh “Những ngày này, thật sự là nhàm chán.”

Dung Gia Thượng chế nhạo: " Khi mới đính hôn, cô rất tự tin, chỉ sau chưa đầy một tháng, cô đã không thể chịu nổi? Honey, chúng ta vẫn chưa kết hôn.”

Đỗ Lan Hinh đóng chiếc áo khoác lông cáo lại, khuôn mặt lộng lẫy chìm trong lớp lông, trông có chút mệt mỏi và phờ phạc. “Những ngày qua, tôi luôn nhớ những gì anh đã nói với tôi trước đây.” Trên môi cô nở nụ cười, “Anh hỏi tôi, anh muốn nói đến một mối quan hệ thực sự, nó không liên quan đến thân phận, tiền bạc, chính là. chỉ đơn giản là hai người yêu nhau thôi. "

“Nhưng cô đã giễu cợt tôi.” Dung Gia Thượng nói “Cái gì? Anh đã tìm thấy tình yêu đích thực chưa?”

Đỗ Lan Hinh hít một hơi thật sâu, "Đã đi đến mức này rồi, tìm thấy thì đã sao? Phụ nữ luôn chịu thiệt thòi, dù là gia đình hay tình yêu. Đó là lý do tại sao Phùng tiểu thư của anh không chịu đi theo anh. Một tâm hồn tự do làm sao chịu được sẵn sàng bị bỏ tù như thế này? "

Dung Gia Thượng im lặng. Đỗ Lan Hinh ném tàn thuốc ra khỏi cửa kính xe và mở cửa.

“Gia Thượng,” cô quay đầu nhìn vị hôn phu trong chiếc xe có ánh đèn vàng ấm áp của khách sạn sau lưng, ánh mắt rất dịu dàng và chân thành “Coi như làm một chuyện tốt đi, để cho Phùng tiểu thư đi đi. Về sau cũng đừng đi trêu chọc con gái nhà lành nữa. Đừng làm hại cô ấy.”

Một nửa khuôn mặt đẹp trai của Dung Gia Thượng được lấp trong ánh đèn ấm áp của khách sạn giống như là đắm chìm trong màu xanh băng giá, hiện lên có vẻ già đi vài tuổi so với tuổi của mình. Anh im lặng nhìn Đỗ Lan Hinh đi về phía khách sạn sáng sủa, mặc bộ đồ lông lộng lẫy, như thể bước vào một chiếc lồng vàng.