Lưu Quang Chi Thành

Chương 77



EDIT: HÌN HÌN

Dung Gia Thượng lái xe đưa Phùng Thế Chân trở lại nhà họ Phùng. Xe dừng ở đầu ngõ. Anh lấy hành lý xuống, đưa Phùng Thế Chân đến tận cửa nhà.

Đã đến giờ cơm chiều, không khí trong hẻm ngập tràn mùi thơm của thức ăn, tiếng nhạc từ máy quay đĩa, tiếng kể chuyện trên đài và tiếng cười nói rôm rả của từng hộ gia đình. Khiến cho con hẻm nhỏ vắng lặng trở nên náo nhiệt hẳn lên, xua tan đi sự vắng vẻ, tràn ngập sự sum vầy và đầm ấm.

Hai người đều mang tâm sự của riêng mình, chậm rãi đi dọc con hẻm trong im lặng, tâm trạng cũng trở nên trầm lắng hơn trong sự bình yên này.

Đến trước cửa nhà họ Phùng, Dung Gia Thượng đặt hành lý xuống, và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Phùng Thế Chân qua ánh sáng yếu ớt của cửa sổ bên cạnh.

“Đoạn thời gian này cô cực khổ rồi.” Dung Gia Thượng nói,

“Bây giờ tôi trở về nhà và nghỉ ngơi thật tốt”.

“Anh cũng phải bảo trọng” Đôi mắt ấm áp của Phùng Thế Chân sâu thẳm, ẩn chứa nhiều bí mật mà không thể nói ra.

Dung Gia Thượng nhìn Phùng Thế Chân thật lâu sau đó quay người rời đi. Phùng Thế Chân ngơ ngác nhìn bóng lưng anh rời đi, ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm.

Sau khi đi được vài bước, Dung Gia Thượng dừng lại và sải bước quay trở lại.

Phùng Thế Chân tự mình không nhận thấy ánh sáng đột ngột tái sáng trong mắt cô, nhưng giọng nói của cô rủn run.

"Có chuyện gì vậy?"

“Còn quên một chuyện” Dung Gia Thượng trầm giọng nói, dùng tay ôm lấy sau gáy Phùng Thế Chân, kéo lại gần và đặt xuống một nụ hôn.

Môi răng ma sát nóng bừng lên, đầu lưỡi khiêu khích, tê dại như có một luồng điện chạy qua. Người đàn ông cứng rắn lạ thường, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, thân hình cường tráng mạnh mẽ áp đảo, đè chặt Phùng Thế Chân vào vách tường. Vừa tách ra được một giây, cô mới thở hắt ra một hơi lại bị mạnh mẽ lấp kín đôi môi mềm mại. Bàn tay lần mò theo cơ thể mềm mại, vuốt ve trên dưới, ôm chặt chiếc eo thon. Hai chân Phùng Thế Chân mềm nhũn, đành phải để Dung Gia thượng kiềm chặt. Họ bị khuất trong một góc không thể bị ánh sáng chiếu vào, thân thể hai người dính lấy nhau, hơi thở gấp gáp.

Khoái lạc xa lạ giống như một cơn sóng lớn đập vào đá ở bên bờ, sục sạo khắp cơ thể, nở rộ ở các đầu dây thần kinh. Nụ hôn này có phần mất kiểm soát, khiến cho Phùng Thế Chân hoảng sợ, cô vừa lúng túng vừa không biết phải giải quyết như thế nào, đành để Dung Gia điều khiển. Cô run rẩy, thở hổn hển như một con cá mắc cạn, lý trí đã sớm quay lưng lại với cô và đi mất. Cô muốn kháng cự, nhưng hai tay không biết từ lúc nào đã ôm lấy tấm lưng rộng và rắn chắc của người con trai này. Cô muốn chạy trốn, nhưng cơ thể cô vốn đã mềm như bùn mùa xuân, hoàn toàn nằm dưới sự điều khiển của người con trai này rồi. Trong cơ thể hai người có một ngọn lửa hừng hực khiến bọn họ cảm thấy rạo rực, chỉ muốn ôm chặt hơn, hôn sâu hơn. Cái mũi cao của Dung Gia Thượng cọ xát vào chiếc cổ thon và trắng nõn của Phùng Thế Chân, hơi thở dày đặc, giống như một con sói đang đánh hơi cơ thể cô.

Nụ hôn rơi xuống có một cảm giác sắc bén, đó là chiếc răng nanh sắc nhọn của người con trai trước mặt. Anh mút liên tục và cắn vào làn da non nớt, răng nanh cứ thế nghiến lên da thịt, như thể đang tìm kiếm bộ phận thích hợp nhất, cứ thế đâm xuyên qua da, xuyên qua huyết quản, cắn lấy mạch máu của cô.

Phùng Thế Chân như bị ngâm trong nước ấm, không còn sức lực. Khóe mắt nhắm nghiền ướt át, tiếng rên rỉ bị kìm nén trong cổ họng biến thành hơi thở ngắn hỗn độn. Một cơn đau nhói đến từ cổ và xương quai xanh. Nụ hôn của người đàn ông đi hết một vòng, hai tay lướt dọc cơ thể cô, từ lồng ngực nhấp nhô dữ dội đến đôi chân run rẩy. Xoa xoa, vuốt ve, hành động có chút thô bạo nhưng lại khơi dậy một cảm giác kích thích dễ chịu khó tả. Phùng Thế Chân run rẩy càng lúc càng nghiêm trọng, cắn chặt môi, tiếng thở hổn hển thỉnh thoảng thốt ra kèm theo một chút nức nở.

Có một cơn nóng bừng bừng trong cả hai người, giống như một âm hồn không kiềm chế được, gấp gáp muốn phát tiết ra hết. Cho đến tận khi nơi cứng rắn mạnh mẽ chĩa thẳng vào, mở chốt cho luồng khoái cảm xa lạ, cô mới hốt hoảng tỉnh táo, lại đẩy người đang đè lên mình ra.

Dung Gia Thượng buông tay ra, xấu hổ thở hổn hển, hai mắt đỏ hoe, hơi thở nóng như hơi nước, trên trán lộ ra cả đường gân xanh.

Phùng Thế Chân tỉnh táo lại, cảm thấy mặt mình bỏng rát, không dám nhìn Dung Gia Thượng quay người đẩy cửa đi vào.

“Chờ chút” Dung Gia Thượng giọng khàn đặc, ngăn cô lại “Em như thế này.....”

Phùng Thế Chân hiểu ra, hung hăng đẩy anh ra, đứng ở bên kia cánh cửa, luống cuống tay chân vuốt lại vạt áo và đầu tóc rối bù. Dung Gia Thượng vui vẻ thở dài, dựa vào tường thấp giọng cười một tiếng.

Phùng Thế Chân trừng mắt nhìn anh một cái, anh nhận lấy rồi nhưng nụ cười trên khóe miệng lại sâu hơn một chút.

“Em thích không?” Anh hỏi. Phùng Thế Chân biết anh ta đang hỏi gì, hơi nóng trên mặt lại tăng lên.

“Tôi biết em thích” Dung Gia Thượng cười đùa, khoanh tay lại, nhìn đôi mắt đầy khiêu khích trần trụi của Phùng Thế Chân.

Phùng Thế Chân ném cho anh một cái lườm, kéo vali đi về phía cửa lớn gõ cửa.

“Ai đó?” Giọng Phùng phu nhân từ bên trong vọng ra.

“Mẹ, là con.” Phùng Thế Chân đáp lại, và nháy mắt với Dung Gia Thượng.

Dung Gia Thượng lùi lại hai bước với một nụ cười, bóng dáng hoàn toàn ẩn trong bóng tối.

“Thế Chân, sao con lại về đột xuất vậy?” Phùng phu nhân mở cửa và mỉm cười khi nhìn thấy con gái mình.

“Thế Chân, em sẽ là của anh.”

Phùng Thế Chân loạng choạng bước vào cổng. Quay đầu nhìn lại, trong góc đã không thấy ai.

Ngày hôm sau, tỷ muội Dung gia đến ăn sáng với một cái ngáp dài, nhận ra rằng Phùng Thế Chân đã từ chức và về nhà vào đêm qua. Hai cô gái đã rất thất vọng và phàn nàn một lúc, và dự định sau khi được thả ra sẽ đi tìm Phùng Thế Chân để uống trà.

Đêm qua Dung Gia Thượng đi theo Phùng Thế Chân, Dung phu nhân cũng biết một chút chuyện, sau thấy anh trở về tay không, bà mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Không có Phùng Thế Chân cuộc sống của Dung Gia vẫn diễn ra bình thường. Dung phu nhân vẫn lo lắng Dung Gia Thượng trong lòng cảm thấy buồn bực, nhưng hiện tại xem ra vị thiếu gia này biểu hiện bình tĩnh, không phản ứng gì khi các em gái nhắc đến Phùng Thế Chân, làm như không biết cậu ta đã từng bị người phụ nữ đó mê hoặc và gây ra biết bao chuyện. Nghĩ lại con trai giống cha, đều là những người bạc tình. Người đi rồi, thì liền quên một cách sạch sẽ.

Dung Gia Thượng ăn một bát cháo, một lồng bánh bao chiên, đặt đũa xuống, đứng dậy nói: "Tôi đến công ty."

Dung phu nhân nói: “ Nếu có gặp cha con, nhớ nhắc ông ấy. Tối nay nhà chú ba tổ chức tiệc rượu, cả nhà chúng ta cùng đến đó. Con cũng nên nhớ hẹn với Lan Hinh nhé. Con bé về quê đã quay lại chưa?”

Gần đây, Dung Định Khôn ngày nào cũng nghỉ ngơi tại nhà của hoa khôi mới yêu. Dung phu nhân không muốn gọi điện đến nhà người phụ nữ để tìm chồng nên đã nhờ con riêng chuyển lời.

Đã nhiều ngày Dung Gia Thượng không liên lạc với Đỗ Lan Hinh cũng không quan tâm đến tung tích của vị hôn thê này. Nhưng vì đã chính thức đính hôn nên thể diện vẫn phải giữ. Vì vậy, khi đến phòng làm việc, anh đã gọi điện đến Đỗ gia.

Đỗ Lan Hinh tự mình đến nghe điện thoại, giọng nói uể oải, nhưng có vẻ tâm trạng rất tốt.

“Tôi từ Hàng Châu mang về một cuộn tranh thêu Thanh minh thượng hà đồ, treo trong thư phòng là đẹp nhất. Chú của anh không phải là một học giả rất lịch lãm sao? Tôi hy vọng ông ấy sẽ không chê nó. "

Dung Gia Thượng khẽ nhướng mày “ Hóa ra cô lại đi Hàng Châu chơi?”

Đỗ Lan Hinh kinh ngạc nói lỡ miệng, nàng vội vàng nở nụ cười: “ Là lần trước tôi đi mang về. Mấy ngày nay tôi ở quê cùng với bà cô, cả ngày phải nghe người lớn nói chuyện, phiền chết đi được. Đúng rồi, nghe nói cái vị gia sư Phùng của anh bị đuổi việc rồi à?”

Dung Gia Thượng đột nhiên bị cô phản bác, không tránh được cười nhạt “Phùng tiểu thư? Sau khi mấy đứa Phương Lâm thi xong, cô ấy liền từ chức. Sao vậy, cô ghen rồi?”

“Tại sao tôi lại ghen chứ?” Đỗ Lan Hinh cười ác ý, “Tôi còn rất thích Phùng tiểu thư nữa, có tài hoa, khiêm tốn và có học thức. Tôi muốn nhờ cô ấy dạy dỗ con của chúng ta, anh yêu ạ.”

Dung Gia Thượng khịt mũi và ngẩng đầu lên, qua cửa sổ kính của văn phòng, anh ta ngạc nhiên khi thấy Dương Tú Thành đang đi qua căn phòng lớn bên ngoài, đi về phía văn phòng của Dung Định Khôn. Khi đi qua cửa sổ, Dương Tú Thành cởi mũ và chào Dung Gia Thượng

Dung Gia Thượng gật đầu và nói vào điện thoại: “Dương Tú Thành đã trở lại. Đoán xem anh ấy sẽ quay lại và từ chức, hay sẽ tiếp tục làm việc? Cha tôi dự định sẽ mai mối cho anh ấy và con gái thứ hai của chú Triệu, cũng là sinh viên ở đại học Kim Lăng đó.”

Đỗ Lan Hinh siết chặt điện thoại, nghiến răng chế nhạo, "Cho dù anh ta kết hôn với tất cả các nữ sinh viên đại học ở Trung Quốc, đó cũng không phải việc của tôi. Tôi đã hẹn bạn đi xem phim, không nói chuyện với anh nữa. "

Nói xong, cô ta hung dữ dập máy.