Lưu Quang Chi Thành

Chương 76



Edit: G

Phùng Thế Chân ngồi ở ghế sau trầm ngâm suy tư, sau lưng cô ánh đèn pha lóe lên liên tục phản chiếu lên cánh cửa sổ của xe ô tô, nhưng cô không hề chú ý đến điều đó. Trái lại tài xế đã phát hiện ra có điều gì đó không ổn, kinh ngạc mà thốt lên một tiếng.

“Có chuyện gì vậy?” Phùng Thế Chân ngẩng đầu lên.

Tài xế vẫn còn chưa kịp trả lời thì chiếc xe phía sau đã hung hăng đuổi theo và đột ngột ép sát vào xe của bọn họ. Tài xế hoảng sợ vội vàng đánh tay lái, tránh thoát được vụ va chạm, nhưng suýt chút nữa đã lao thẳng vào cột điện bên đường.

Tiếng thắng xe chói tai vang lên. Phùng Thế Chân ngồi ở phía sau bị quăng đến ngã trái ngã phải, còn chưa kịp bò dậy, cửa xe đã bị hung hăng kéo ra.

Không khí lạnh băng tràn vào. Một người có thân hình cao lớn che khuất ánh đèn đường, mang cả thân khí lạnh chui vào trong xe.

“Ôi trời! Đại thiếu gia!” Tài xế bị dọa đến toát mồ hôi hột.

“Cút ngay!” Dung Gia Thượng to tiếng quát.

Tài xế ngã lộn nhào mà chạy đi mất.

Phùng Thế Chân kinh hãi nhìn Dung Gia Thượng, còn chưa kịp nói lời nào thì đã bị anh đè bả vai ấn vào trên ghế dựa. Phùng Thế Chân được bao quanh bởi hơi thở ấm áp và mạnh mẽ của người đàn ông. Cô giống như bị chạm phải dầu sôi, bắt đầu ra sức giãy giụa.

“Làm sao mà nói đi là đi luôn như vậy?” Dung Gia Thượng chất vấn.

“Tôi đã từ chức rồi, vẫn còn không đi, chẳng lẽ ở lại Dung phủ ăn vạ sao?” Phùng Thế Chân hỏi lại.

Dung Gia Thượng càng tức giận: “Tôi ban ngày đã muốn hỏi cô, tại sao đột ngột muốn từ chức?”

Phùng Thế Chân nói: “Tôi ban ngày cũng nói rõ ràng rồi. Nhiệm vụ của tôi đã kết thúc, đồng thời tôi cũng lo lắng cho cha mẹ ở nhà, tại sao không thể từ chức chứ? Phu nhận còn có nói gì đâu.”

“Bà ấy đồng ý cho cô nghỉ, nhưng tôi không đồng ý!” Dung Gia Thượng tức giận nói.

Phùng Thế Chân không khỏi cười lạnh nói: “Lúc đầu người tuyển tôi vào làm là Dung phu nhân, chứ không phải cậu.”

“ Vậy bây giờ tôi muốn thuê cô.” Dung Gia Thượng ngay lập tức nói.

Phùng Thế Chân không biết nên khóc hay nên cười, “Gia Thượng, cậu không cảm thân bản thân nói ra những lời này quá trẻ con rồi sao?”

Dung Gia Thượng bi phẫn nhìn cô, bất đắc dĩ nói: “ Cô biết tôi không muốn cô rời đi mà.”

Phùng Thế Chân bị anh dùng đôi mắt đen láy mà ẩm ướt nhìn chăm chăm, trái tim cô cảm thấy đau nhói, lời cự tuyệt cứng nhắc đến bên miệng nhưng không thể nào thốt nên lời.

“Cậu không thể lúc nào cũng làm theo ý thích của mình được.” Phùng Thế Chân nhìn ánh đèn đường mờ ảo bên ngoài cửa sổ, “Tôi cũng có con đường phải đi của riêng mình, không thể lúc nào cũng ở bên cậu được.”

Dung Gia Thượng nhất thời không nói nên lời: “ Bởi vì tôi nên cô mới muốn đi.”

Phùng Thế Chân thở dài.

“Nhìn tôi nói chuyện!” Dung Gia Thượng nắm lấy cổ tay cô, lạnh lùng nói: “Thế Chân, nhìn vào mắt tôi.”

Phùng Thế Chân cuối cùng cũng chuyển ánh mắt qua, sắc mặt bình tĩnh, yên lặng giống như một chiếc giếng cạn không gợn sóng.

“Gia Thượng, cái vấn đề này có cần thiết phải hỏi sao?” Tiếng nói của cô mơ hồ, như cánh hoa bồ công anh có thể nhẹ nhàng bị thổi bay trong gió chỉ bằng một hơi, “Đừng nói cái gì mà không thành người yêu có thể làm bạn bè. Hai chúng ta rõ ràng đều không làm được điều đó. Đã biết cứ tiếp tục như vậy cũng không có hi vọng, tốt hơn hết là nên đoạn tuyệt sạch sẽ, sớm giải thoát cho nhau. Ít ra, đôi bên đều có thể giữ lại ấn tượng tốt đẹp về nhau, đến khi hồi tưởng lại còn có thể mỉm cười. Thật sự muốn dây dưa đến mức đôi bên sinh oán trách căm hận lẫn nhau lại có ý nghĩa gì đâu?”

Hai cặp mắt chăm chú nhìn nhau đều thấy trong ánh mắt đối phương nổi lên ánh sáng ẩm ướt. Dung Gia Thượng hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay Phùng Thế Chân, dùng sức mà hôn lên mu bàn tay cô.

“Tôi sẽ từ hôn Đỗ Lan Hinh”

Tay Phùng Thế Chân khẽ run lên.

“Tôi sẽ từ hôn!” Dung Gia Thượng kiên định nhắc lại lần nữa, anh nhìn chăm chú vào Phùng Thế Chân nói, “ Vợ của tôi, chỉ có thể là người phụ nữ mà tôi yêu sâu sắc. Thế Chân, tôi muốn ở bên cạnh em...”

“Tôi tin vào sự quyết tâm của cậu.” Phùng Thế Chân nhẹ nhàng nói, “nhưng điều đó cậu không làm được.”

Dung Gia Thượng cả người cứng đơ.

“Cậu làm không được.” Giọng nói của Phùng Thế Chân run rẩy, phảng phất dường như sắp không chống đỡ được nữa rồi, “Tôi có thể cảm nhận được tấm ý của cậu là chân thật. Nhưng cậu không có khả năng đối đầu với cha cậu. Gia Thượng, cậu còn chưa có năng lực đi nắm giữ vận mệnh của bản thân, càng đừng nói đến vận mệnh của người khác. Cậu là đại thiếu gia nhà họ Dung, nhưng cũng chỉ là một đại thiếu gia không hơn không kém mà thôi.”

Giọng nói Dung Gia Thượng ám ách: “Em cảm thấy tôi vô dụng! Thế Chân, tôi biết tôi còn quá trẻ, căn cơ vẫn còn nông cạn. Nhưng tôi không phải là loại người không có trách nhiệm, dễ dàng hứa hẹn một điều gì đó mà không thể làm được. Một khi tôi đã nói, chắc chắn tôi sẽ làm được điều đó. Em...”

“Đủ rồi!” Phùng Thế Chân ngắt lời anh, giọng nói nghẹn ngào, “Dung Gia Thượng, lúc ban đầu cậu tội gì phải trêu chọc tôi? Cậu tội gì...”

Cô không có cách nào tiếp tục nói nữa.

Dung Gia Thượng kinh ngạc mà nhìn Phùng Thế Chân. Khuôn mặt cô trầm tĩnh, không một chút biểu tình khác lạ nào, nhưng những giọt nước mắt long lanh như viên kim cương đứt đoạn, từng giọt từng giọt lăn dài trên gò má mịn màng, thuận theo đường cong duyên dáng của chiếc cằm mà rơi xuống.

Phùng Thế Chân thẫn thờ nhìn ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ xe, vô thức không nhận thấy được bản thân đã rơi nước mắt từ khi nào. Dáng vẻ bất lực, bơ vơ đó, cùng với sự kiên cường của trước đây hoàn toàn không giống nhau. Cô gái này cuối cùng cũng rũ bỏ đi toàn bộ sự ngụy trang và phòng bị của trước đây, thẳng thắn phơi bày nội tâm của chính mình, giơ tay đầu hàng, thừa nhận bản thân đã nảy sinh tình cảm, không thể tự thoát ra được nữa rồi.

Cảm tình giống như núi lửa sắp phun trào dung nham, cuộn trào trong lồng ngực. Dung Gia Thượng run rẩy vươn tay ra, một tay giữ chặt lấy gáy của Phùng Thế Chân kéo cô về phía anh, một tay vuốt ve gò má đã thấm ướt của cô, miệng tìm kiếm đôi môi lạnh lẽo của cô, hung hăng mà hôn lấy đôi môi đó.

Phùng Thế Chân sững sờ mất một lúc, ngay sau đó dịu ngoan mà khép đôi mắt lại, hai giọt nước mắt lăn dài trên má. Sức mạnh nóng rực truyền đến từ đôi môi, hàm răng bị cạy mở, khoang miệng bị càn quét, cướp bóc một lượt. Dung Gia Thượng hôn đến vội vàng mà tham lam, phảng phất giống như muốn đem cô nuốt chửng vào trong bụng. Sự mềm mại và đáp trả của Phùng Thế Chân càng khiến anh càng nhập tâm hơn nữa, cánh tay cường tráng gắt gao siết chặt cô, dường như muốn đem cô khóa chặt hai người họ với nhau.

Phùng Thế Chân để mặc Dung Gia Thượng trút bỏ hết cảm xúc trong lòng, thừa dịp anh ngừng lại lấy hơi, đột ngột đẩy mạnh anh ra, quay người bước xuống xe.

Dung Gia Thượng duỗi tay muốn kéo Phùng Thế Chân lại, nhưng không có giữ được, thay vào đó anh đem chuỗi vòng hạt trân châu màu đỏ đeo trên cổ tay của cô tháo mất. Anh nhìn chuỗi vòng màu đỏ trên tay, giống như đang ôm lấy máu tươi trào ra từ trong tim. Anh thở hổn hển, nắm lấy chuỗi hạt, đuổi theo cô ra ngoài.

Phùng Thế Chân dọc theo phố đi bộ thưa thớt sải bước về phía trước, cô lướt qua những ngọn đèn đường, trước mắt lúc thì sáng bừng, lúc thì tối tăm. Gió lạnh thổi tan đi nhiệt độ trên người cô, cũng làm sự ửng hồng trên đôi gò má cô dần dần rút đi. Cô lau đi chút ẩm ướt còn sót lại trên má, cùng với sự say mê mờ nhạt trong đôi mắt, dần dần khôi phục lại sắc mặt bình tĩnh kiên cường của ngày thường.

Một chiếc áo khoác mang nhiệt độ cơ thể ấm nóng quấn lấy cơ thể Phùng Thế Chân. Dung Gia Thượng không để tâm đến sự phản kháng yếu ớt của Phùng Thế Chân, từ phía sau ôm chặt lấy cô, đem cô giữ lại dưới một ngọn đèn đường đã bị hỏng. Thân hình cao lớn của anh dễ dàng ôm lấy cả người Phùng Thế Chân vào trong lòng, khuôn mặt vùi vào giữa hõm cổ luôn toát ra mùi hương ấm áp của cô, đôi môi mềm mại áp lên mạch đập của cô, răng nanh không nặng không nhẹ day day một chút. Giống như một con sói. Không tiếng động mà âm thầm cảnh cáo con mồi đã bị anh khóa chặt, tuyên cáo quyền sở hữu của bản thân anh.

Phùng Thế Chân nhè nhẹ đánh cái rùng mình, quật cường mà quay mặt đi.

“Thế Chân, tôi nói được là có thể làm được.” Giọng nói của Dung Gia Thượng dịu dàng ấm áp giống như dòng nước ấm, ào ạt dội vào trái tim đang thình thịch đập của Phùng Thế Chân.

“Vậy cậu dự định thế nào?” Phùng Thế Chân lạnh lùng nói, “ Cho dù là ở nhà hay ở công ty, tất cả mọi chuyện đều là cha cậu định đoạt. Đại thiếu gia như cậu nhắc đến cũng không có cái thực quyền gì cả. Cậu có dám trực tiếp nói với cha cậu là sẽ lấy tôi không?”

Dung Gia Thượng không dám.

Kỳ thật mở miệng nói với Dung Định Khôn cái này không khó, chủ yếu là sợ Dung Định Khôn không làm khó anh, mà sẽ quay đầu tìm Phùng Thế Chân gây phiền toái. Cho dù không có tìm Phùng Thế Chân gây rắc rối, chỉ cần nói với Phùng Thế Chân sự thật về Văn Xuân Lý, như vậy cũng đủ khiến cho Phùng Thế Chân đoạn tuyệt với Dung Gia Thượng rồi.

Dung Gia Thượng trầm mặc.

Phùng Thế Chân chế nhạo nói: “Cho nên, cậu muốn tôi tin tưởng cậu như thế nào đây?”

Dung Gia Thượng suy nghĩ một chút, xoay người Phùng Thế Chân lại, nhìn sâu vào mắt cô, nói: “Cho tôi một chút thời gian. Tôi bây giờ làm không được, nhưng không có nghĩa là tương lai tôi vẫn làm không được.”

“Bao lâu?” Phùng Thế Chân bình tĩnh hỏi, “Cậu cứ coi tôi là một người phụ nữ lạnh lùng, ích kỷ, thực tế đi. Rốt cuộc phụ nữ muốn ở cái thế đạo này đứng vững gót chân thật không dễ dàng chút nào, càng huống chi tôi xuất thân từ gia đình nghèo khó. Tôi sẽ không giống như những người phụ nữ trong các bộ phim truyền hình hay điện ảnh kia, dùng thời gian cả đời chỉ để đợi chờ một người đàn ông. Gia Thượng, tôi còn lớn hơn cậu ba bốn tuổi đó.”

Dung Gia Thượng nghe xong bật cười, nói: “Có thể nói ra những lời này, mới là Phùng Thế Chân mà tôi quen biết. Tôi sẽ không lãng phí thời gian của em, em không cần phải đợi tôi quá lâu.”

Phùng Thế Chân hừ cười một tiếng: “Không, Gia Thượng, cậu không hiểu tôi ý của tôi rồi. Tôi sẽ không đợi cậu đâu. Tôi sẽ từng ngày từng ngày mà sống tốt cuộc sống của bản thân mình. Nếu cậu muốn có được tôi, thì chỉ có chính bản thân cậu tự nghĩ cách mà thôi.”

Dung Gia Thượng hơi biến sắc. Phùng Thế Chân không hề nhiều lời thêm nữa, vòng qua anh, quay trở lại trên xe.

Trong gương chiếu hậu của ghế lái, người con gái đôi mắt còn có chút đỏ, nhưng ánh mắt thì vô cùng lạnh lùng, kiên định.

Sau một lúc lâu, Dung Gia Thượng trở lại ghế lái với sắc mặt u ám. Anh nắm lấy vô lăng, trầm mặc một lúc rồi điềm nhiên nói: “Bất luận em nhìn nhận việc này như thế nào, tôi vẫn sẽ giữ lời hứa mà bản thân đã nói ra. Tôi sẽ cố hết sức mình, việc còn lại để ông trời an bài thôi.”

Phùng Thế Chân vẻ mặt phức tạp mà nhìn anh, không có nói thêm gì nữa.