Lưu Quang Chi Thành

Chương 75



Edit: Đá

Hashimoto Shiori trong lòng hét lên, nhưng không đủ dũng khí để nói ra. Phùng Thế Chân chỉ là một kẻ tầm thường, chỉ là đối tượng để Shiori luyện tập. Người cô thực sự muốn đối phó là vị hôn thê Đỗ Lan Hinh của Dung Gia Thượng .

“Chỉ là chúng ta gặp nhau quá muộn.” Shiori nghẹn ngào “Nếu sớm hơn một ngày, không, cho dù là sớm hơn một tiếng, có lẽ tình huống hiện tại của chúng ta đã khác.”

“Tôi không nghĩ vậy.” Dung Gia Thượng nói một cách bình tĩnh, “Kể từ khi chúng ta chia tay, thời gian vẫn trôi qua. Shiori , tôi xin lỗi, tôi đã không còn ở chỗ cũ. Tôi đã đi rất xa rồi.”

Shiori Hashimoto cuối cùng cũng rơi nước mắt.

Dung Gia Thượng lấy ra một chiếc khăn tay đưa qua, sau đó xoay người.

Shiori Hashimoto khóc một hồi, lau nước mắt, đột nhiên trầm giọng nói: "Em hôm nay đọc báo. Cha anh muốn tìm Kim Kỳ Lân thất lạc?"

Đôi mắt Dung Gia Thượng nhìn về phía xa ánh mắt chợt lóe lên, bình tĩnh đáp: "Ừ."

Shiori Hashimoto nghịch sợi dây thắt lưng bộ kimono, cười đầy ẩn ý: "Nếu em nói, em biết tung tích của Kim Kỳ Lân này?"

Dung Gia Thượng nhìn cô, vừa ngạc nhiên vừa háo hức, "Cô biết sao? Nó ở đâu?"



Shiori Hashimoto vươn ngón trỏ trắng như tuyết lắc lắc "Làm sao có thể dễ dàng nói cho anh biết?"

Dung Gia bình tĩnh lại, nói: "Nếu không tiện nói, liền quên đi."

“Em thực sự biết!” Shiori Hashimoto nghĩ rằng anh không tin mình, vội vàng nhấn mạnh, “Mặc dù em không biết đó có phải là vật mà anh đang tìm kiếm hay không, nhưng em đã nhìn thấy một Kim Kỳ Lân trông rất giống với vật gia đình anh đang tìm kiếm. "

“Vậy cô nhìn thấy nó ở đâu?” Dung Gia Thượng cuối cùng cũng lộ vẻ thích thú.



Shiori Hashimoto liếc nhìn bóng dáng xinh đẹp của Phùng Thế Chân ở đằng xa , nghiến răng nghiến lợi nói: "Cha em rất thích đồ cổ, trong nhà có một con kỳ lân bằng vàng tương truyền là thời Chiến Quốc. Nhìn vào cách cha em giám định và thưởng thức đối thứ đồ kia vô cùng trân quý chắc không phải là cái tây bối hóa. Về việc liệu đó có phải là sản phẩm anh đang tìm kiếm hay không, em không biết. "

“Thật là trùng hợp.” Dung Gia Thượng nhìn Shiori Hashimoto cười như không cười, trầm tư như suy nghĩ điều gì.

“Thật sự là trùng hợp.” Shiori Hashimoto nói, “Cha em cùng cha anh có quen biết, anh có thể tới thăm. Nếu như anh có thể làm hài lòng cha, làm những gì ông thích, ông có thể không từ chối lấy bảo bối đó ra cho anh thưởng thức. Khi đó, anh có thể xem xét kỹ hơn. "

Dung Gia gật đầu nói đầy ẩn ý: "Vậy còn cần cô trước mặt cha mình nói tốt cho tôi vài câu. Không biết tôi có thể làm gì cho cô?"

Shiori Hashimoto hai mắt vẫn còn sắc hồng vì khóc, nở nụ cười rạng rỡ, hào phóng: " Gia Thượng, chúng ta tình nghĩa, còn nói điều kiện gì? Em đã nói rồi, nếu không thể làm người yêu thì vẫn có thể làm bạn. .. Anh cũng biết rằng em luôn chào đón anh đến với tư cách là một vị khách. "

Dung Gia Thượng còn muốn nói thêm vài câu, nhưng một vệ sĩ nhà họ Dung vội vàng chạy tới, nói nhỏ: "Thiếu gia, hàng hóa ở kho số 7 có chuyện, Triệu gia mời cậu qua đó một chuyến."

Kho số 7 là nơi đặt hàng hóa quan trọng nhất của Dung gia nên không được phép xảy ra sai sót.

“Một lát để A Thất qua đón các cô nương về nhà .” Dung Gia Thượng ra lệnh, liếc nhìn Phùng Thế Chân mãi vẫn đang nói chuyện với Dung Phương Hoa , gật đầu với Shiori Hashimoto , rồi cùng thuộc hạ vội vàng rời đi.

Shiori Hashimoto không vội. Là một đứa con của vợ lẽ đã bị đuổi khỏi gia tộc nhiều năm, cô ấy thực sự không quen thuộc lắm với Kim Kỳ Lân của cha mình, cô ấy chỉ biết rằng cha cô ấy tin rằng chính nó sẽ giữ được mạng sống của con trai cả, trừ hoàn cảnh đặc biệt, cha chắc chắn sẽ không mang nó ra ngoài. Nhưng miễn là Kim Kỳ Lân là vật mà Dung gia mong muốn. Cô sẽ có con bài để mặc cả với Dung Gia Thượng, lợi thế hơn Đỗ Lan Hinh kia .

Còn đối với nữ giáo viên bần hàn không có gì ngoài mồm mép ...



Shiori Hashimoto cười khinh thường nhìn bóng lưng Phùng Thế Chân .

Một người phụ nữ như vậy hoàn toàn không đáng làm kẻ thù.

Hai chị em Dung Gia buổi chiều thi xong như trút được gánh nặng. Dung Gia Thượng không đến nữa, tài xế lái xe đến đón. Khi hai cô gái lên xe, họ ngã vào người Phùng Thế Chân , như thể xương của họ đã bị gãy mất.

Khi trở về nhà, Dung phu nhân thấy bọn nhỏ vất vả, cũng không hỏi thăm các em thi thế nào, chỉ dặn các nàng về nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó kêu nhà bếp nấu canh.

Phùng Thế Chân đợi hai cô gái đi khỏi, nói với Dung phu nhân, "Phu nhân , tôi có thể nói chuyện với bà một lát được không?"

Bà Dung xem xét vẻ mặt của cô, hỏi: "Có phải vì mấy ngày trước cô nói muốn từ chức không?"

Phùng Thế Chân gật đầu nói: "Hôm nay Phương Lâm và Phương Hoa đã thi xong. Tôi đã hỏi họ trên đường về. Nếu không có chuyện gì xảy ra, cả hai đều có thể trúng tuyển. Tôi nghĩ nhiệm vụ của mình đã hoàn thành và có thể rời đi."

Dung phu nhân ngồi trên ghế sô pha, đánh giá Phùng Thế Chân đang đứng ở góc thảm. Cô gái trẻ mặc một chiếc váy suông, mái tóc được buộc tỉ mỉ sau đầu, đôi mắt thanh tú, đoan trang và phóng khoáng. Vẻ ngoài này giống hệt như lần đầu tiên cô đến Dung gia để xin việc.

Phùng Thế Chân đến Dung gia những tháng vừa qua, gần như là thời gian hỗn loạn nhất trong nhà họ Dung, mọi việc lớn nhỏ đều nổ ra như đã hẹn trước. Có sự hiện diện của Phùng Thế Chân trong mọi vấn đề, cô ấy có vẻ như không quan trọng gì nhưng lại là không thể thiếu trong các sự việc. Thành thật mà nói, nếu đó là ý đồ của cô ấy thì cũng quá gượng ép. Ngoài việc Dung Gia Thượng và Phùng Thế Chân có phần không rõ ràng, Dung phu nhân không thể nhìn ra được tâm tư của người phụ nữ này.

Dung phu nhân không phải là thám tử, là bà chủ của gia đình, bà vẫn mong gia đình bình yên, trăm sự thịnh vượng. Cô gái Phùng Thế Chân này có phần khó nói, nếu cô ấy muốn đi, Dung phu nhân sẽ rất vui vì điều đó.

Vì vậy Dung phu nhân thở dài: " Dung gia mấy năm trước không có quy củ, cô Phùng ở lại đến năm sau cũng không thành vấn đề. Nhà còn có hai đứa con gái nhỏ, có thể theo cô học thêm được một vài ngày. "

Phùng Thế Chân nói: "Tôi rất biết ơn sự chân thành và lòng tốt của chủ nhà. Chỉ là cơ thể của bố tôi không được tốt. Mẹ tôi đang phải vất vả chăm sóc ông ấy. Tôi muốn về nhà càng sớm càng tốt để giúp đỡ họ."

“Cô thật hiếu thuận.” Dung phu nhân gật đầu, “Nếu như vậy, tôi cũng không muốn giữ cô lại. Cô đem phiếu của tôi đến kế toán để quyết toán lương. Khi Phương Lâm và những người khác có kết quả thi, nếu họ đỗ, tiền thưởng sẽ được đưa đến nhà của cô trao như đã hứa. "

“Cám ơn bà chủ!” Phùng Thế Chân cúi đầu, “Tối nay tôi muốn về nhà, nhà bếp không cần nhọc công chuẩn bị bữa tối cho tôi.”

Nhìn Phùng Thế Chân lo lắng cho cha,Dung phu nhân liền điền phiếu lương và nhờ mẹ già dọn đồ giúp. Phùng Thế Chân đã rất biết ơn và khen ngợi Dung phu nhân hết lời , khiến cho dung phu nhân cười và nhờ bà Dì đưa cho Phùng Thế Chân một chiếc khăn quàng cổ Cashmere.

Phùng Thế Chân đến tú lâu một lần nữa để chào tạm biệt Phương Lâm và Phương Hoa, nhưng hai cô hôm nay đã kiệt sức và ngủ thiếp đi. Cô đành viết một tấm thiệp và đặt nó trên bàn cà phê của tiệm nhỏ ở tú lâu.

Phùng Thế Chân không có nhiều đồ, chỉ vừa vặn đổ đầy một chiếc rương, nhờ nha sai đưa xuống.

Phùng Thế Chân mặc vào áo khoác,nhìn quanh căn phòng trống một lượt.

Ô kim tây trầm, căn phòng u tối và buồn tẻ. Những tia sáng bầu trời xanh mờ cuối cùng còn sót lại hắt vào từ cửa sổ, tràn lan trong căn phòng nhỏ hẹp.

Cửa sổ đối diện không được thắp sáng, và nó gần như bị che khuất bởi màn đêm. Vào lúc này, nỗi mất mát khôn tả từ từ nổi lên, khiến lồng ngực của Phùng Thế Chân cảm thấy ngột ngạt, như thể bị đè nén bởi một tảng đá.

Ánh sáng phía đối diện đã cùng cô đi qua quãng thời gian vài tháng ngắn ngủi này, đó là điểm sáng hiếm hoi trong cuộc đời mờ mịt của cô, cũng là con thuyền nhỏ đưa cô vượt qua con sông dài của sự trưởng thành của đời người.

Ngọn đèn đối diện mang đến cho cô sự bình yên trong tâm hồn và sưởi ấm một mảnh đất mà lẽ ra đã vĩnh viễn đóng băng trong trái tim cô.

Cô ấy định nói lời tạm biệt một cách chính thức, nhưng cô không thể nhìn lại lần cuối ánh sáng rực rỡ này trước khi phải nói lời tạm biệt.

Vâng...

Không gặp càng tốt.

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng trong hành lang phía sau cô.

Phùng Thế Chân vội vàng quay lại.

Nhị phu nhân xuất hiện ở cửa, "Cô Phùng, tôi nghe nói cô sắp đi rồi?"

Sự mờ mịt của căn phòng che giấu sự thất vọng trong mắt Phùng Thế Chân .

Cô gật đầu, "Tôi đã hoàn thành công việc của mình, và đã đến lúc phải đi."

“Sao cô lại rời đi sớm như vậy.” Nhị phu nhân thất vọng.

“Cha tôi sức khỏe không tốt. Tôi cảm thấy không ổn và muốn về sớm.” Phùng Thế Chân cười.

Nhị phu nhân bất lực thở dài: “Vậy thì tôi tiễn cô”.

Hai người xuống lầu đi ra ngoài, cùng nhau đi về phía cổng.

Bầu trời lại u ám, những hạt mưa mỏng quyện trong gió, phả vào mặt mang đến cảm giác mát lạnh thoang thoảng.

“Mặc dù cô Phùng mới đến nhà họ Dung của chúng tôi được ba tháng, nhưng cứ như đã hơn nửa năm trôi qua.” Nhị phu nhân nói, “Có quá nhiều chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này. Tôi đã từng rất nóng tính và không lịch sự cho lắm, mong cô không để bụng.”

Thế Chân mỉm cười và nói: "Phụ nữ mang thai thường hơi khó tính. Tôi sẽ không bận tâm đâu."

Nhị phu nhân gật đầu, tiếp tục giải thích, "Về phần Thiếu Khanh, tôi đã trách cô. Thật ra, em ấy có được những người bạn như cô là điều tốt. Tôi thực sự không có mặt mũi nào để làm chị gái của em ấy. Đến bây giờ em ấy đã rời đi. Thật tốt quá. "

Phùng Thế Chân nói: "Sự ra đi của Tôn thiểu thư thực sự không liên quan gì đến tôi ..."

“Tôi biết.” Nhị phu nhân nắm lấy tay Phùng Thế Chân , “Cô Phùng, tôi xin cô một điều. Thiếu Thanh nhất định không muốn liên lạc lại với tôi. Nhưng tôi không thể không giúp nó. Nếu Thiếu Thanh liên lạc với cô, xin cô nói với cô ấy rằng tôi đã suy nghĩ rõ ràng và ủng hộ nó, nhưng nếu nó gặp khó khăn bên ngoài, nó không cần phải đơn độc, nó có thể quay lại nhờ tôi giúp đỡ, tôi nợ nó, tôi cũng muốn bù đắp!"

Vẻ mặt của Nhị phu nhân rất chân thành, cô nắm lấy Phùng Thế Chân với đôi tay run rẩy.

Phùng Thế Chân bất giác nghĩ đến chiếc khăn của anh trai và ánh mắt ấm áp của Nhị phu nhân khi đan len. Lần đầu tiên nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp kiêu kỳ, ánh mắt sắc sảo của cô lắng xuống. Tôn phu nhân dường như được tái sinh một cách lặng lẽ, đó là vì Phùng Thế Huân?

“Ra vậy.” Phùng Thế Chân thì thầm.“Đừng lo lắng.”

Nhị phu nhân đưa Phùng Thế Chân vào trong xe, nhìn cô rời đi một cách miễn cưỡng.

Phùng Thế Chân nhìn lại, bóng dáng gầy gò của Nhị phu nhân đang đứng ở cổng, chiếc váy trắng đang bay trong gió, giống như một linh hồn không mong muốn nhưng vẫn còn bị níu giữ bởi bóng tối.

Đèn xe ngoài cửa sổ lóe sáng, một chiếc Dodge quen thuộc từ bên cạnh phóng xe về phía cổng Dung gia. Xe của Phùng Thế Chân lái đến ngã tư và rẽ sang phải.

Nhị phu nhân quay trở lại tầng hai, đang đi về phía cửa nhà mình thì Dung Gia Thượng từ phía sau sải bước đi lên, tay vẫn mang theo một hộp đồ ăn nhẹ.

“Dì Tôn.” Dung Gia Thượng nhàn nhạt nói, “Trên đường trở về con có mua ít đồ ăn vặt cho hai em, mẹ già sẽ giao sau.”

“Thiếu gia thật có lòng.” Tôn phu nhân nói xong, ánh mắt rơi vào chiếc hộp trong tay Dung Gia.

Dung Gia Thượng không che đậy, nói, "Cái này là cho cô Phùng."

"Ừ!" Nhị phu nhân lúng túng nói, "Cô Phùng vừa mới đi. Cậu không gặp cô ấy trên đường sao?"

“Đi?” Dung Gia vừa đi lên hai bước cầu thang, đột nhiên dừng lại, “Đi đâu?

“Về nhà.” Nhị phu nhân nói, “Cô ấy nói rằng cha cô ấy ốm, cô ấy đã từ chức với phu nhân ngay khi trở về, vội vàng thu dọn hành lý và rời đi…”

Hộp snack rơi xuống đất bẹp dúm một góc. Bóng dáng của Dung Gia Thượng đã không còn ở trên cầu thang, chỉ có một chuỗi bước chân nhanh chóng, nặng nề tức giận mà rời đi.

Nhị phu nhân vội bước tới cửa sổ, thấy tiếng gầm rú của động cơ ô tô ở tầng dưới náo động cả khoảng sân vắng lặng. Một chiếc ô tô lao qua bãi cỏ một cách quyết liệt, để lại vài vết lốp, quay đầu rồi lao ra khỏi cổng.

Nhị phu nhân bàng hoàng đưa tay sờ ngực nhìn đèn hậu ô tô đỏ rực, vừa sửng sốt vừa ghen tị.