Lưu Quang Chi Thành

Chương 147



Edit: OwOw

Triệu Hoa An lên tiếng nói: "Gần nhất công ty quả thực gặp khủng hoảng nhưng vẫn còn không đến mức giải tán. Vài lão ca muốn bán cổ phần về quê dưỡng già cũng là điều dễ hiểu, cũng không cần làm quá mà tổn hại đến tình cảm huynh đệ bấy lâu."

Dung Định Khôn vốn là và thể lực không tốt, sau khi nói mấy câu cũng có chút mệt mỏi. Dung Gia Thượng lúc này đứng ra, nở nụ cười cung kính nói: "Các vị đều là trưởng bối của Gia Thượng. Tôi quản lý công ty này đã hơn một tháng, đương nhiên không thể thiếu chỉ điểm hiệp trợ của các thúc bá, Gia Thượng vô cùng cảm kích. Công ty này mang họ Dung, cha con chúng tôi dĩ nhiên là phải đảm đương trách nhiệm nhiều hơn, hậu đãi nguyên lão công thần. Bây giờ công thần tự mình muốn đi, tôi cùng cha cũng không miễn cưỡng. Cha cũng cảm thấy, một hồi huynh đệ, hảo tụ hảo tán (đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay). Chính là thỉnh mấy thúc bá bán lại cho cha con chúng tôi, để chúng tôi ưu tiên thu mua cổ phiếu. Yên tâm, tuyệt đối sẽ không bạc đãi mọi người."

Trong số các cổ đông muốn rút lui, có một số là hùa theo, có một số là thực sự muốn rút. Bây giờ Dung gia nguyện ý mua lại, mọi người rốt cục yên tĩnh. Việc này trước sau lăn lộn bốn năm ngày, Dung gia thu về phần lớn cổ phiếu của cổ đông.

Ngay sau khi vấn đề này kết thúc, vụ án giấu xác của Văn Xuân Lý đột nhiên có tiến triển mới: Thây khô được chứng thực là mới bị trộm moi ra gần đây từ mồ mả ở ngoại ô phía tây, cố ý đặt trong vách tường đã bị đập. Tờ giấy không cần phải nói, trang giấy mới tinh, là người đời sau viết.

Sau khi tin tức này được công bố trên báo chí, lại dấy lên một đợt sóng không lớn không nhỏ. Tuy là nhìn như vậy thì có vẻ là Dung gia bị vu oan, nhưng tìm thấy tử thi trên chính địa bàn của mình, vẫn là không may mắn. Dung Gia Thượng đành phải mời đạo sĩ cúng bái hành lễ tại Văn Xuân Lý, sau đó phá bỏ sạch sẽ tòa nhà kia, không dám xây dựng gì trên địa điểm ban đầu, chỉ sửa chữa thành một khu vườn nhỏ.

Sự việc đảo qua đảo lại một phen, biệt thự trong Văn Xuân Lý mặc dù vẫn bán không được, nhưng vẫn có nhiều người thích khu nhà kiểu mới ở bên đường nên lại bắt đầu lục tục bán ra

"Việc này cứ lừa gạt như vậy là qua rồi?" Tiêu Bảo Lệ lật báo, châm chọc nói, "Dung gia còn không có giải thích vì sao không phá bỏ khu nhà cũ."

"Rất dễ tìm được lý do không phá bỏ." Dương Tú Thành nói, "Tùy tiện nói là do phong thủy là giải thích xong rồi. Dù sao chuyện này cũng tổn hại rất lớn đến sinh khí của Dung gia."

"Nhưng bọn họ không có nhận tội!" Tiêu Bảo Lệ tức giận nói, "Muốn để người trong thiên hạ đều biết Dung Định Khôn giết người đoạt sản, muốn Dung Định Khôn chính miệng thừa nhận. Cổ phiếu Dung gia tuy là thua lỗ , nhưng tiền này cũng chưa đi vào túi Thế Chân."

Dương Tú Thành ôn hòa cười nói: "Phùng tiểu thư có kế hoạch, cũng không cầu một kích liền đánh bại Dung gia."

"Anh cũng thay đổi thật nhanh." Tiêu Bảo Lệ liếc xéo hắn, "Dung phu nhân cũng là dì của anh. Dung gia sụp đổ, sợ rằng cuộc sống của cô ta cũng sẽ không dễ dàng."

Dương Tú Thành nói: "Của hồi môn của dì dồi dào, ăn uống cũng không dựa vào Dung gia. Không có Dung gia, tôi cảm thấy cô ấy có thể sống tự do hơn. Dung Định Khôn không phải là một người chồng tốt."

Tiếu Bảo Lệ bĩu môi, "Lời gì đến trong miệng anh đều có lý. Anh ăn dầu gì lớn lên vậy?"

Dương Tú Thành cười ha ha, không tranh luận cùng vị đại minh tinh kiêm hồng nhan của ông chủ mới.

Hai người bọn họ giờ phút này đang đứng trước Đại Hùng Bảo Điện, khói hương trong đỉnh đồng hai bên lượn lờ, hương hỏa phiêu diêu. Tiếng ngâm xướng trầm thấp của nhà sư vang vọng khắp cổ tháp. Trên đầu, một góc mây tan, lộ ra trời xanh mênh mang. Giữa cơn gió tây tiêu điều, trời đất tràn ngập không khí trang nghiêm và tĩnh lặng.

Phùng Thế Chân một thân tang phục màu trắng, hoa trắng cài trên tóc, đang quỳ gối trên bồ đoàn, nhắm mắt chắp tay trước ngực, lẩm bẩm theo tiếng tụng kinh của nhà sư.

Nàng đem di cốt cha mình hoả táng, đặt chung một chỗ cùng tro cốt của mẹ ruột, mời cao tăng làm pháp sự bảy ngày. Phụ mẫu bây giờ rốt cục có thể đoàn viên tại âm phủ. Hi vọng bọn họ xua tan hiểu lầm, sớm ngày vãng sinh, đời sau hạnh phúc an bình, còn có thể làm phu thê đến đầu bạc răng long.

Hôm nay là ngày pháp sự cuối cùng. Sau khi kết thúc, Phùng Thế Chân nói chuyện với sư trụ trì một lúc, cúi đầu cảm tạ, rồi bước ra ngoài.

Bên ngoài đại điện, Tiêu Bảo Lệ cùng Dương Tú Thành đều nhìn sang.

Phùng Thế Chân kéo tay Tiêu Bảo Lệ, nói: "Lệ nhi, cám ơn cô mấy ngày nay thu xếp công việc bớt chút thì giờ giúp tôi. Dương tiên sinh, đã làm phiền anh tự mình đi một chuyến đón chúng tôi."

"Khu vực xung quanh không ổn định, Thất gia cùng tôi đều lo lắng chuyến đi của hai cô gái các cô." Dương Tú Thành nói, "Phùng tiểu thư, hôm nay có thể khởi hành không?"

"Đi thôi." Phùng Thế Chân cuối cùng quay đầu nhìn đại điện nguy nga một cái, quyến luyến hiện lên trong mắt. Khi xoay người, trong mắt đã khôi phục trấn tĩnh, sóng mắt vừa chuyển giống như tuyết quang lạnh lùng, mang theo sát khí sắc bén.