Lưu Quang Chi Thành

Chương 146



Edit: Bờ Lu

“Căn nhà cổ đó làm sao rồi?” Dung Định Khôn vừa hoảng sợ vừa khẩn trương trừng mắt nhìn con trai, “Ngươi kêu Triệu Hoa An tới gặp ta! Mau!”

“Giờ đã nửa đêm, có chuyện gì con sẽ lo liệu, hà tất phải làm phiền chú Triệu?” Dung Gia Thượng bất động thanh sắc, ngón tay lật tới lật lui tờ giấy, “Tần Thủy Căn này không phải tên trước kia của cha sao? Sao hắn không chỉ thiếu tiền nhà chúng ta, mà còn thiếu cả mạng người? Một ngàn khối vào hai mươi năm trước chính là một số tiền khổng lồ. Cha cũng thật hào phóng!”

“Tờ giấy này từ đâu tới?” Dung Định Khôn không kìm được, vỗ ván giường quát.

“Cha lo lắng cái gì?”, Dung Gia Thượng hỏi, “Trong căn nhà kia ẩn giấu điều gì chăng?”

Dung Định Khôn gấp đến độ đỏ hai con mắt, gầm nhẹ, “Không ai được phép bước vào căn nhà đó biết không? Không cho phép chạm vào dù chỉ một mảnh ngói! Tòa nhà đó là huyết mạch của Dung gia chúng ta! Ngày nào động thổ chính là ngày bắt đầu suy tàn cả Dung gia!”

Dung Gia Thượng kinh ngạc nhướng mày, khóe miệng nhếch lên đầy châm biếm, “Kia chỉ sợ đã muộn rồi!”

Dung Định Khôn kinh hãi trừng con trai, “Ngươi nói cái gì đã muộn?”

Dung Gia Thượng bình tĩnh đáp, “Đêm qua có người đột nhập nhà cổ, đập tường, phát hiện bên trong có một khối thi thể. Trên thi thể là mảnh giấy này. Ngày mai, đại khái báo chí toàn Thượng Hải đều sẽ đăng tin tức nói Dung gia bán nhà đất có người chết. Cha, người nói nhà cổ kia là huyết mạch Dung gia. Con nhỏ tuổi đọc ít sách, thật là không biết còn phải chôn người chết vào trong huyết mạch”.

Dung Định Khôn rùng mình như điện giật, cánh tay không chống đỡ nổi cơ thể, ngã ngửa lại trên giường.

“Không...” Sắc mặt hắn tái nhợt như người chết, trên mặt toàn là mồ hôi lạnh, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng, “Làm sao có thể? Ta rõ ràng...”

“Con đã cắt giấy ghi chú rồi. Tin tức về tử thi vẫn là giấu không được. Ngày mai nhất định sẽ lên báo”. Dung Gia Thượng nhìn xuống cha mình, “Cha, người còn lời nào muốn nói với con không? Tỷ như, Tần Thủy Căn rốt cuộc là ai? Thiếu mạng người lại là chuyện gì nữa?”

Dung Định Khôn cắn chặt răng, run rẩy dời đi tầm mắt.

“Ta không biết”.

Ông ấy biết!

Phụ tử chi gian là có thật. Dung Gia Thượng không chỉ biết cha mình biết tất cả chân tướng, anh còn có thể đại khái phỏng đoán được một vài đáp án. Mà đáp án này làm người ta quá mức sợ hãi, khiến Dung Gia Thượng nhất thời không dám đối mặt.

Anh biết Dung gia thịnh vượng là do xây dựng trên xương trắng. Hiện giờ xương trắng rốt cuộc chôn không nổi, từng cái từng cái một muốn trồi lên, phơi dưới ánh nắng mặt trời.

“Cha”. Dung Gia Thượng lạnh nhạt cười tự giễu, “Nếu trong nhà còn bí mật nào không tiện gặp người, xin hãy nói trước cho con biết. Đừng đợi chuyện lan tràn khắp phố, dư luận xôn xao mà con vẫn không biết gì. Đến lúc đó con muốn thu dọn cục diện rối rắm sợ cũng không còn chỗ để xuống tay”.

Dung Định Khôn quấn chăn bọc chặt thân mình, co ro một góc giường, quay lưng lại với con trai.

Dung Gia Thượng oán hận liếc nhìn hắn một cái, bước nặng nề mà đi.

Sáng sớm hôm sau, bầu trời vẫn là một màu xanh xám đục ngầu, những cuộn báo in dòng chữ vừa đậm vừa to “Văn Xuân Lí có xác chết, đất lành chim đậu thành đất lậu chim bay!!”, từ xưởng in các tòa báo còn nóng hổi vừa ra tới, phân phát đến tay mấy đứa nhỏ bán báo, lại từ bọn nhỏ chuyển đến từng ngóc ngách trong thành phố.

Dung phu nhân từ trong mộng đẹp bị tiếng động lạ đánh thức, rời giường vén rèm cửa trông ra, xa xa bên ngoài cổng sắt là đám phóng viên cầm máy ảnh đang chen chúc. Bà kinh ngạc đi ra ngoài hỏi quản gia. Hắn vẻ mặt xấu hổ đưa lên tờ báo mới. Dung phu nhân vừa nhìn qua đã giận sôi máu.

“Mau đem tất cả cửa trước cửa sau đóng lại, mấy ngày này trừ bỏ người mua bán, còn lại đều không được ra vào!”

Quản gia vội nói: “Đại thiếu gia đêm qua đã dặn dò rồi ạ”.

“Đại thiếu gia đâu?” Dung phu nhân hỏi.

Quản sự đáp: “Đại thiếu gia rạng sáng đã đi xử lý việc này, còn chưa trở về, chắc là nghỉ lại công ty”.

Dung phu nhân cau mày đọc kỹ từng chữ trên bản tin, như có suy tư gì vội đuổi quản gia đi chỗ khác, đóng cửa thư phòng rồi gọi cho Triệu Hoa An.

Triệu Hoa An kỳ thực cũng một đêm không chợp mắt, đang ngồi trên ghế tựa sô pha, xuất thần cầm tờ báo. Khuôn mặt hắn thô kệch, mày cao mắt sâu, người đến tuổi trung niên lại càng đặc biệt có vẻ hung ác nham hiểm. Người nhà thấy hắn tâm tình không tốt, tất cả đều tránh xa ba bước, không ai dám trêu chọc.

Mãi đến khi nhận điện thoại nghe giọng nói nhỏ nhẹ của Dung phu nhân mềm như bông vải, thần sắc Triệu Hoa An mới trở nên nhu hòa, kiên nhẫn mà nói: “Thục Quân, em không cần lo lắng. Nếu em cảm thấy phóng viên phiền phức, liền đưa theo bọn nhỏ ra biệt thự ngoại thành lánh tạm. Dù sao cũng đã cuối năm, ăn tết xong việc này khẳng định sẽ ổn thỏa”.

“Em không sợ phóng viên”. Dung phu nhân nói, “Em thấy báo chí đây là ngấm ngầm hại người, nói nhà cổ này không có ý cải tạo, chính là để giấu xác, nói Dung gia chúng ta sớm đã biết nơi này có thi thể”.

“Báo chí lừa thiên hạ, mấy cái này đều là nói bậy”. Triệu Hoa An nói, “Đây là thủ đoạn đối thủ dùng để hãm hại Dung gia thôi”.

Dung phu nhân sốt ruột, “Em xem có báo nói đây là một loại phép thuật bí mật, nói Dung gia làm ăn phát đạt nhờ phong ấn xác chết trong tường”.

“Đừng nghe lời nhảm nhí”. Triệu Hoa An cũng có chút không kiên nhẫn, “Anh phải tới công ty. Sẽ cùng Gia Thượng bàn bạc kế sách xử lý. Em tự chăm sóc tốt chính mình”.

Gác điện thoại, Triệu Hoa An suy tư một lát, lại cầm máy.

Lần này hắn xoay điện thoại rất nhiều mới nối máy được. Một người đàn ông nói giọng Tây Nam nói: “Chú An, sớm như vậy có gì dặn dò?”

Triệu Hoa An hỏi: “A Văn gần đây thế nào?”

“Tốt lắm”. Người đàn ông kia nói, “Lô hàng cuối cùng cho Nguyễn Lão cửu là hắn tự mình hộ tống, hoàn thành rất tốt. Giờ đang luyện tập ở phía sau, chú có muốn gọi hắn nghe điện thoại không?”

“Không cần”. Triệu Hoa An nói, “Trước mắt đừng giao nhiệm vụ gì cho nó, ở thôn trang đợi lệnh”.

“Phải rồi”, người đàn ông đè thấp giọng, “Chú An, ở Thượng Hải không sao chứ?”

“Năm nay thời tiết không được tốt, vẫn luôn mưa”, Triệu Hoa An khẽ hừ, “Cùng lắm là sau tết, trời lại trong”.

Thế nhân luôn kiêng kỵ nhất là chết, cho nên sau khi bê bối ở Văn Xuân Lí bị lôi ra ánh sáng, cổ phiếu Dung gia giống như diều đứt dây, phiêu phiêu đãng đãng mà rớt giá thảm hại. Văn Xuân Lí đầu tiên là cháy, sau lại chứa xác, “đất lành” đảo mắt thành “đất dữ”. Giá nhà cứ tự nhiên mà rớt, người mua nhà rồi cũng đến tận cửa đòi hoàn tiền, nếu không sẽ đâm đơn kiện.

Báo chí vẫn còn sợ thiên hạ không đủ loạn, chưa kể Dung gia hoành hành bến Thượng Hải nhiều năm, kẻ thù nhiều đếm không hết. Nhất thời nổ ra đủ thứ tin đồn, đủ loại tin tức về Dung gia bao năm qua đều bị lôi ra mổ xẻ.

Dung Định Khôn khắc chết vợ trước, vợ cũ Bạch thị không được thừa nhận, con trai thứ hai chết trong tay bọn bắt cóc, vợ lẽ bỏ nhà theo trai, con trai cả bị vợ sắp cười cắm sừng, con gái thứ bị bắt cóc,....

Liên tiếp hai ngày, con đường ngoài cổng Dung gia bị bọn săn tin đến đến tấp nập, chật như nêm cối. Những gia đình xưa kia cùng Dung gia giao hảo, tỷ muội tốt cùng đánh bài với Dung phu nhân, hay bạn học của các tiểu thư đều không thấy bóng dáng.

Dung gia đóng cửa, Dung Gia Thượng còn ở lại khách sạn gần công ty cho tiện, liên tiếp mấy ngày cũng chưa về nhà.

Nhưng đạo cao một thước ma cao một trượng. Một ngày đẹp trời, Dung Phương Lâm cùng Dung Phương Hoa ra hoa viên tản bộ hít thở, lại bị một phóng viên trèo tường chụp ảnh.

“Dung nhị tiểu thư, có phải cô từng bị cướp bắt đi không. Bọn chúng có làm gì cô không?” Tên phóng viên mở mồm liền hỏi, ngay sau đó lại là ánh đèn chớp nháy.

Hai cô gái vừa sợ vừa giận, thất thanh la hét.

Dung Gia Thượng ngày này vừa lúc ở nhà, nghe thấy tiếng em gái hoảng sợ liền bắt lấy một khẩu súng ngắn, lên nòng xông ra ngoài.

“Anh hai, chỗ đó!” Dung Phương Lâm thấy anh mình đi tới, chỉ góc tường kêu to.

Phóng viên mắt thấy không ổn, vội vàng chạy trốn. Dung Gia Thượng thần sắc lạnh lùng đẩy em gái ra phía sau lưng, đưa tay nhắm vách tường bắn một phát.

Phóng viên kêu to ngã xuống. Nhóm sai vặt từ sau cửa lao ra, vây bắt lấy hắn.

Ai cũng biết Dung đại thiếu gia có tài thiện xạ. Kia một phát đạn không nghiêng không lệch bắn trúng máy ảnh trong tay phóng viên, xuyên thùng một lỗ nơi nạp phim. Tên phóng viên bị dọa đến ướt cả đũng quần.

Dung Gia Thượng tự tay xé cuộn phim, ném lên trên mặt hắn rồi đuổi đi.

“Lưới điện trên tường để trang trí à?” Dung Gia Thượng hướng thủ hạ quát, “Người như vậy cũng bò lên được, kia đổi thành kẻ thù, không phải đem nhà ta giết đến chó gà không tha?”

Bọn vệ sĩ bị mắng cũng hơi oan, hôm đó mang về hai con chó săn Đức, tuần tra bên ngoài hàng rào cả một ngày, còn sửa chữa hàng rào điện.

Dung Gia Thượng an ủi em gái rồi quay về thư phòng gọi điện thoại.

Nửa giờ sau, Ngũ Vân Trì mang theo thân binh lái xe tới, đưa vị hôn thê cùng chị vợ còn đang kinh hãi về biệt thự suối nước nóng nhà mình, tránh mấy tay săn ảnh.

Xong việc chứng minh, hai cô con gái Dung gia đi trốn thật đúng thời điểm.

Ngày hôm sau, tin tức của phòng tuần tra không rõ vì lý do gì bị rò rỉ ra ngoài, các tờ báo khắp Thượng Hải đều loan tin về tờ giấy nợ trên cái xác khô ở Văn Xuân Lí. Còn tiết lộ Dung Định Khôn từng trúng số một ngàn đại dương. Thế nhân không rõ ràng lắm Tần Thủy Căn là người phương nào. Vay được tiền, còn mạng người làm thế nào giải thích?

Hiện tại đang là tháng chạp, còn mười ngày nữa là đến tết, gần đây lại không có tin tức nào nổi bật, vì thế vụ án bí ẩn của Dung gia là lựa chọn hàng đầu của người dân sau bữa cơm chiều. Trong một khoảng thời gian, người kể chuyện trong quán trà, người bình luận thời sự trên radio đều nói về vụ án phức tạp này.

“...Một vị bác sĩ Tây y được mời đến để kiểm tra thi thể, nói đã chết được hơn hai mươi năm”.

“Dung gia không thừa nhận có giấy vay nợ, nói là kẻ thù vu oan”.

“Những năm đầu, một nửa số thuyền ở Bến Thượng Hải đều là chở thuốc phiện cùng súng ống đạn dược của Dung gia, bốc vác dỡ hàng có hơn trăm người, kẻ thù càng nhiều đếm không hết. Giết ai đó rồi chôn ở tường, có gì hiếm lạ?”

“Dung Định Khôn đến nay vẫn chưa ra mặt. Nghe nói hắn vừa trúng đạn bị thương, đã liệt mất nửa người....”

Liên tiếp ba bốn ngày, cổ phiếu Dung gia đều chạm đáy. Dung Gia Thượng lại cho phép người mua Văn Xuân Lí đổi ý, những căn đã mua trước đó đều bị trả lại. Tài chính Dung gia nhất thời căng thẳng, năm mới đến gần, bên trong phải phát thưởng cho nhân công, bên ngoài với các nơi phải trả nợ. Dung Gia Thượng vừa bán đất, vừa lấy tiền kinh doanh thuốc phiện để lấp chỗ trống, tuy rằng miễn cưỡng chịu được nhưng trên sổ sách vẫn còn một chuỗi phát sinh, khiến người xem vào không khỏi mặt ủ mày chau.

Chờ đến đại hội cổ đông cuối năm, Dung Định Khôn cuối cùng cũng có mặt ở công ty. Hắn ngồi xe lăn, gương mặt khô gầy tái nhợt, hai mắt hãm sâu, tròng mắt vẩn đục, gương mặt vô cùng già nua. Mà người đẩy xe lăn, Dung Gia Thượng bước đi mạnh mẽ, khuôn mặt trẻ trung tuấn tú toát lên vẻ khỏe khoắn hoạt bát, đôi mắt sắc lạnh, thần thái vô song, trầm ổn nội liễm.

Dung Gia Thượng đẩy Dung Định Khôn từ cổng công ty đi vào, một đường tiến vào phòng họp. Dọc đường từng nhóm nhân viên lần lượt đứng dậy, nhìn thấy sự tương phản rõ rệt, trong lòng liền hiểu rõ.

Đại hội cổ đông, mấy lão cổ đông thực sự gây khó dễ, chỉ trích Dung Định Khôn đem kẻ thù hùng mạnh đến công ty vì lợi ích riêng, khiến công ty ngày càng sa sút. Vài cổ đông lâu năm nói thẳng muốn rời khỏi Hội đồng quản trị, bán tháo cổ phiếu. Triệu Hoa An nắm chặt hai tay phía trong tay áo, ngồi một bên không nói một lời.

Dung Định Khôn tinh lực không bằng khi trước, nhưng đầu óc không phải loại mắt ù tai điếc. Hắn nghe mấy cổ đông nói xong liền cười lạnh: “Thuận buồm xuôi gió qua nhiều năm như vậy, đám bạn thân khi xưa mất hết tinh thần chiến đấu. Hiện tại cùng lắm chỉ là một chút nguy hiểm, các vị liền bị dọa thành như vậy, tự lo thân bỏ trốn. Dung Định Khôn tôi làm chủ tịch hơn hai mươi năm, tự nhận thấy rất chiếu cố mấy người anh em. Các người chỉ lấy hoa hồng chứ không làm việc, thường xuyên ỷ vào thân phận cổ đông chiếm lấy một vài lợi ích, tôi đều thấy nhưng trước giờ không cùng mấy người so đo. Nghĩ tới mọi người khi trước cùng nhau dốc sức không dễ dàng, tất cả đều là mồ hôi xương máu”.

Hắn một phen nói ra, hai vị nguyên lão ngượng ngùng cúi đầu, lại yên lặng nhìn Triệu Hoa An.