Lưu Quang Chi Thành

Chương 144



Edit: G

“Hai mươi tư năm trước, Tần Thủy Căn cướp tấm vé số từ chỗ của cha ta. Khi đó ông ta ở Thượng Hải không hề có căn cơ, cũng không có sản nghiệp. Tôi nhớ rõ trong tư liệu ghi rằng bất động sản đầu tiên mà họ Tần mua là hai cái nhà kho, vị trí ở chỗ miệng cống này…

Phùng Thế Chân cầm một cái bút mực màu đỏ vẽ vòng quanh trên bản đồ.

“Sau đó, ông ta cưới bà Đường, mua nhà, cửa hàng và thành lập công ty. Hai năm sau, ông ta mua mảnh đất mà hiện tại là Dung phủ, sửa đổi phòng ốc. Ông ta hẳn là sẽ không đến mức chôn thi thể ở chính căn nhà của mình….Ở đâu nhỉ?

Ba người đứng chung một chỗ, nhìn bản đồ suy tư.

“Nhà kho vẫn luôn được sử dụng, không tiện giấu thứ gì.” Dương Tú Thành nói, “Mà Quách Gia Trấn thì lại quá xa. Huống hồ ở một nơi nông thôn nhỏ bé như vậy, có cái gì gió thổi cỏ lay mọi người đều sẽ lập tức biết ngay.

Đôi mắt của Phùng Thế Chân quét qua quét lại trên tấm bản đồ, xẹt qua vị trí của Văn Xuân Lý, ngay sau đó lại xoay trở về.

Từ chỗ của Tần Thủy Căn tìm không ra, vậy thì có thể từ cha ruột của chính mình xuống tay.

“Dì nói rằng cha tôi lúc ở Thượng Hải, mua bán hàng hóa từ bến tàu. Vậy thì ông ấy nên sống ở khu gần bến tàu.” Phùng Thế Chân duỗi tay ra, chỉ những ngón tay trắng nõn mảnh mai vào vị trí của Văn Xuân Lý, “sau lưng Văn Xuân Lý chính là một cái bên tàu nhỏ, khi tôi còn nhỏ thường nhìn thấy những con tàu chở hàng nhỏ dỡ hàng ở đây. Giả thuyết…. Tôi nói là nếu như, trong thư cha tôi nhắc đến người bạn thiếu tiền ông chính là Tần Thủy Căn, hắn ta cùng cha tôi lúc trước cùng nhau làm buôn bán, vậy rất có khả năng đều sống ở gần bến tàu.”

Mạnh Tự An nói: “Thế Chân, Thượng Hải có nhiều đường thủy, những bến tàu nhỏ không ít. Làm thế nào cô có thể chắc chắn rằng đó là Văn Xuân Lý được?”

“Bởi vì họ Tầm kia chỉ phóng hỏa đốt Văn Xuân Lý thôi!” Giọng của Phùng Thế Chân leng keng hữu lực.

“Chờ một chút!” Dương Tú Thành chợt nhớ ra điều gì đó liền vội vàng nói: “Tôi nhớ ra rồi, Dung Định Khôn có một bất động sản ở Văn Xuân Lý. Không phải sau khi xảy ra hỏa hoạn mua, mà trước khi cháy đã có rồi.”

Phùng Thế Chân đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt làm cho người ta sợ hãi mà nhìn thẳng vào Dương Tú Thành: “Có phải là một ngôi nhà cổ cách cây bạch quả già khoảng bao mươi bước không? Cổng sắt hình vòm lõm, hai tầng lầu, cửa sổ đều lắp đặt song sắt?”

Dương Tú Thành kinh ngạc nói: “Tôi chỉ đến xem một lần sau vụ hỏa hoạn, cũng không nhớ rõ lắm, nhưng đúng là một tòa nhà nhỏ tầng lầu, cửa sổ đều khóa chặt. Căn nhà đó đều bị phá hủy, nhưng Dung Định Khôn không chịu phá bỏ, chỉ cho công nhân sơn lại tường ngoài một lần.”

“Để tôi đoán xem.” Mạnh Tự An hừ cười, “Ông ta thậm chí không cho công nhân vào trong nhà?”

“Đúng vậy!” Dương Tú Thành nói, “ Lúc đó tôi cũng cảm thấy kỳ lạ nên đã đi hỏi người giám sát khi đó là Triệu Hoa An. Triệu Hoa An nói rằng đây là nơi mà thời trẻ Dung Định Khôn đã sống trước khi phát tài, có cảm tình với nó, sau này đã mua lại nơi này, muốn lưu giữ kỷ niệm. Vì vậy, mọi thứ bên trong đều không được phép di chuyển, chỉ cho phép công nhân đổi một cái cổng sắt lớn.”

Phùng Thế Chân lui về sau hai bước, ngơ ngác nhìn chăm chú vào vị trí của Văn Xuân Lý được cái đinh ghim trên bản đồ, huyết sắc trên khuôn mặt thanh tú nhanh chóng rút đi.

“Là nơi đó.” Phùng Thế Chân thì thầm nói, “Bọn họ lúc trước cùng nhau thuê trọ, cùng nhau làm buôn bán. Sau đó, hắn ta vì một tấm vé số mà giết ông ấy…”

Mạnh Tự An nói: “Còn có một chuyện nữa, trước đây tôi cho rằng không có liên quan, hiện tại xem ra lại chưa chắc. Lúc Dung Định Khôn…xin lỗi, là Tần Thủy Căn quyết tâm phải thu mua Văn Xuân Lý, ông trùm bất động sản Trương Gia cũng có ý định mua lại Văn Xuân Lý. Chỉ là Trương Gia mới phái người đi hỏi thăm tình hình, Dung gia liền tiến vào chen ngang.”

“Ông ta sợ rằng ngôi nhà này sẽ bị người ngoài phát hiện.” Phùng Thế Chân nhỏ giọng nói, ngã ngồi xuống sô pha, “Vì vậy ông ta liền vội vã muốn thôn tính Văn Xuân Lý, không tiếc phóng hỏa đốt nhà. Mà ông ta lại vẫn cứ khư khư không dám cho ai động vào căn nhà này. Bởi vì, ông ta chôn bố của tôi trong căn nhà này.”

Cô đờ đẫn ngồi đó giống như một con rối không có sinh mệnh, tròng mắt đen như mực không có lấy một tia sáng, sắc mặt trắng đến dọa người.

“Em cần nghỉ ngơi một chút đó.” Mạnh Tự An nhíu mày.

Phùng Thế Chân lắc đầu, duỗi tay về phía ly rượu trên bàn trà. Mạnh Tự An giành trước một bước đoạt lấy ly rượu đi mất, bấm chuông gọi người hầu tới, nói: “Dặn phòng bếp nấu cho Phùng tiểu thư một chén canh gừng.”

Phùng Thế Chân cười khổ, “Rượu sẽ tốt hơn.”

Dương Tú Thành cũng khuyên nhủ: “Phùng tiểu thư, không cần quá miễn cưỡng. Cô làm được đến bước này cũng đã không dễ dàng rồi.”

“Nhưng tôi vẫn còn chưa làm xong.” Phùng Thế Chân bắt lấy tay Mạnh Tự An, đầu ngón tay lạnh lẽo mướt mồ hôi gắt gao nắm chặt cổ tay anh ta, “Thất gia, tôi muốn tới Văn Xuân Lý!”

“Bây giờ?” Dương Tú Thành lo lắng liếc nhìn màn đêm đen như mực bên ngoài cửa sổ.

“Đúng vậy.” Phùng Thế Chân nhìn chăm chú vào Mạnh Tự An, trong đôi mắt ánh lên ánh lửa đang nhảy nhót trong lò sưởi.

Mạnh Tự An nhìn chăm chú gương mặt bị ánh lửa chiếu vào mà nhiễm vài phần huyết sắc của cô, ánh mắt anh dừng ở cánh tay đang dùng lực bắt lấy tay mình. Những ngón tay trắng nõn trông thật mảnh khảnh, phảng phất giống như chỉ cần nhẹ nhàng là có thể bẻ gãy nó vậy. Nhưng mà nó lại đã bắt được lấy anh, chặt chẽ mà khóa lại, khiến anh ngay cả sức lực để giãy giụa cũng không có.

Sắc mặt của anh ta trầm tĩnh, phủ bàn tay mình lên mu bàn tay lạnh giá của Phùng Thế Chân, và nói: “Được.”

Mưa vẫn luôn lất phất rơi, che đi tiếng gầm rú của động cơ ô tô. Ánh đèn xe giống như đào hai đường hầm trong đêm tối đen kịt, xuyên thấu hỗn độn, chỉ dẫn về phía trước.

Tiếng còi xe lanh lảnh vang lên giữa đêm khuya yên tĩnh. Người gác cổng bị đánh thức lẩm bẩm chửi thầm cầm ô đi ra mở cổng.

“Hơn nửa đêm rồi, là ai vậy?”

Trả lời hắn ta là một cái báng súng đập thật mạnh vào gáy.

Thân mình hôn mê xụi lơ của người gác cổng bị người tiếp được, kéo trở về trong phòng nhỏ. Chìa khóa treo ở trên tường bị lấy xuống, mở ra cánh cổng sắt của Văn Xuân Lý. Chiếc ô tô không kiêng nể gì mà rọi rèn chạy vụt vào trong.

Nhà mới ở Văn Xuân Lý bán được không ít, nhưng những hộ gia đình mới còn chưa kịp dọn vào ở. Ngõ nhỏ ngăn nắp xinh đẹp, nhà nào nhà nấy tối như bưng, ngay cả đèn đường cũng đều đã tắt. Chỉ còn có những giọt mưa tí tách rơi trên nóc xe và trên kính cửa sổ, gõ ra tiết tấu dồn dập.

Dưới ánh đèn ô tô, căn nhà cũ nhìn có chút quái dị vào ban ngày càng thêm có vẻ âm u quỷ khí dầy đặc. Tuy rằng tường ngoài đã được sơn mới hoàn toàn, nhưng cánh cổng được khóa bởi những song lan can bằng sắt kia vẫn như cũ mang lại cảm giác lạnh lẽo.

“Là chỗ này à?” Mạnh Tự An hỏi.

Phùng Thế Chân gật đầu.

Mạnh Tự An nhẹ nhàng giơ tay, thuộc hạ của anh ta cầm cái kìm sắt lớn, cạy khóa cửa sắt đánh cạch một tiếng. Trong trí nhớ của Phùng Thế Chân gần hai mươi năm qua, cánh cổng sắt vẫn luôn kiên cố và không thể phá hủy dưới tác động của vài người đàn ông đã nhanh chóng phát ra tiếng kẽo kẹt và chầm chậm được đẩy ra.

Bên trong cánh cửa tối đen như mực, giống như một cái miệng đen ngòm đang hé mở, chỉ chực chờ nuốt chửng những vị khách không mờ mà tới.

“Chuẩn bị tốt chưa?” Mạnh Tự An nhẹ giọng hỏi.

Phùng Thế Chân hít một hơi thật sâu, phớt lờ bàn tay đang dơ ra của anh ta, bật đèn pin, đối mặt với màn mưa mà rảo bước tiến vào trong cánh cổng.

Căn nhà hai mươi năm chưa từng được sửa chữa hay bảo dưỡng, đã vô cùng cũ kỹ. Bức tường ngoài cửa sổ mặc dù rất kiên cố, nhưng phía bên trong cánh cửa cở bản đều đã hỏng.

Khoảng sân giữa chật hẹp cỏ dại đã um tùm mọc lên, trong bụi cỏ còn những tấm ván lợp và những thanh gỗ mục nát từ trên mái nhà rơi xuống. Ngay khi Phùng Thế Chân và những người khác tiến vào, trong căn phòng lập tức vang lên một trận âm thanh chít chít tác tác. Đó là âm thanh của lũ chuột ẩn trốn ở nơi này khi bị kinh động gây ra.

“Tôi muốn đi vào xem thử.” Phùng Thế Chân nói với Mạnh Tự An.

Mạnh Tự An chặn cô lại nói: “Căn nhà lâu lắm rồi chưa được tu sửa, cầu thang phỏng chừng cũng đã mục nát rồi, Tôi cho người bên dưới đi vào xem thử trước đã.”

Phùng Thế Chân không tranh luận với anh ta.

Mạnh Tự An sắp xếp cho hai tên thủ hạ dáng người nhỏ bé, đi vào kiểm tra phòng ở một lần. Thuộc hạ quay lại nói: “Cầu thang đã bị sập một nửa, trong phòng không có gì ngoài mấy bộ bàn ghế tồi tàn.”

“Vậy thì kiểm tra lại mấy chỗ này.” Mạnh Tự An ra lệnh.

Phùng Thế Chân đứng trước ngôi nhà, nhìn nó một cách trầm ngâm.

“Nếu quá gắng gượng, Phùng tiểu thư có thể trước tiên quay lại trong xe ngồi chờ.” Dương Tú Thành che ô cho cô.

Phùng Thế Chân phảng phất giống như nói mơ vậy, “Tôi đang nghĩ, nếu tôi giết người, giấu trong một căn phòng, tôi nên làm thế nào.”

Dương Tú Thành không nhịn được mà khẽ rùng mình một cái.

“Lúc đó trong căn nhà còn có những người thuê khác nữa, Tần Thủy Căn không thể gióng trống khua chiêng mà đào bới được. Ông ta cần thiết phải giấu cái xác đi một cách nhanh chóng và lặng lẽ. Sau đó, chờ ông ta đổi vé số xong, có tiền mới có thể quay lại và mua căn nhà này, rồi đuổi hết khách thuê nhà khác đi. Nhưng lúc đó, ông ta cũng không cần chuyển cái xác đi nữa. Ngôi nhà này chính là ngôi mộ ông ta dùng để chôn người.”

“Vậy bây giờ phải làm thế nào?” Dương Tú Thành chìm trong suy nghĩ.

“Tường” Phùng Thế Chân quay mặt lại, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, “Dì tôi có nhắc đến một người bạn trông rất giống bố tôi, hình là một thợ xây.”

“Là…” Dương Tú Thành hoang mang nói, “Ý của cô là…”

“Thất gia!” Phùng Thế Chân mạnh mẽ xoay người nói với Mạnh Tự An, “ Đi kiểm tra vách tường! Xem có ở trong tường hay không!”

Mạnh Tự An nhướng mày, cũng không hỏi nhiều, phất tay cho thủ hạ lập tức đi xử lý.

Phùng Thế Chân ôm cánh tay đứng bất động giữa sân. Gió đêm thổi tung làn váy màu nguyệt bạch của cô, khiến cô trông giống như một bóng ma.

Một vong linh đã may mắn sống sót cách đây hai tư năm, đã bò ra từ địa ngục để đòi lại những món nợ chưa trả.

“Tìm thấy rồi! Ở đây!” Giọng nói của một tên thuộc hạ vang lên từ góc phía tây của tầng một.

Toàn thân Phùng Thế Chân run rẩy dữ dội, cất bước hướng về nơi phát ra âm thanh mà chạy đến.

Trong một gian phòng chật chội ở góc phía tây, chen chúc đầy những người đàn ong cao lớn vạm vỡ. Phùng Thế Chân chen qua đi đến phía trước, Mạnh Tự An đang cầm đèn pin gõ nhẹ vào mặt tường.

Thùng thùng, thùng thùng…

Phía sau chắc chắn là trống không.” Mạnh Tự An bình tĩnh nói, quay đầu nhìn về phía Phùng Thế Chân, “ Sẵn sàng chưa?”

Phùng Thế Chân vô cảm gật đầu: “Đập đi !”

Chiếc búa tạ dùng để phá tường đập mạnh vào bước tường vang lên một tiếng động lớn, gạch rơi ra và bụi bay mù mịt.

Mọi người lùi lại , Phùng Thế Chân lấy khăn che mũi miệng lại, nhưng lại không hề lùi bước.

Giữa tiếng ầm ầm, những viên gạch lần lượt rơi xuống, trên tường xuất hiện những lỗ hổng lớn. Người đập tường nhìn thấy thứ bên trong liền dừng lại.

Mạnh Tự An cầm đèn pin soi qua đó. Trong tường, một cái đầu lâu đen vàng của xác khô đang quay mặt ra ngoài, đôi mắt đen hõm trống rỗng, nhưng lại giống như đang nhìn những người bên ngoài một cách quỷ dị, nhất là Phùng Thế Chân người đang đứng đối diện với nó.

Trong những tiếng thở dốc và những tiếng kêu sợ hãi, Phùng Thế Chân bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng. Mạnh Tự An cho rằng cô sẽ sợ hãi, hoặc ít nhất cũng sẽ có những động tác nào đó. Nhưng cô chỉ lặng lẽ mà nhìn họ tiếp tục phá tường, không nói một câu, thậm chí không rời mắt, giống như một pho tượng. Mạnh Tự An theo bản năng muốn ôm lấy cô, ít nhất đặt tay lên vai cô. Nhưng anh ta lập tức thanh tỉnh và lắc đầu cười khổ trước suy nghĩ bồng bột nhất thời của mình.

Bức tường gần như bị phá bỏ hết, cái xác bị giấu trong tường được người cẩn thận chuyển ra ngoài và đặt lên một tấm vải trắng đang trải trên mặt đất. Cái xác đã khô đến nỗi chỉ còn một lớp da mỏng bao lấy bộ xương, quần áo trên người đã rách rới hết cả, trên cổ vẫn còn quấn một đoạn dây thừng.

Một tên thuộc hạ lấy kéo cắt ống quần bên trái của xác chết.

Trên xương cẳng chân, có một chỗ xương lõm rõ ràng. Đó là dấu vết để lại khi chân bị gãy và không được nối lại đúng cách.

Tên thuộc hạ kia lại lục soát thi thể một lần nữa, từ trong túi áo khoác lấy ra một cái túi nhỏ đầy bụi bẩn, đưa cho Mạnh Tự An.

Mạnh Tự An đeo găng tay vào, cẩn thận mở chiếc túi ra, một chiếc chìa khóa nhỏ đã biến thành màu đen rơi xuống lòng bàn tay anh ta.