Lưu Quang Chi Thành

Chương 112



Edit: Thi

Đêm khuya là khoảng thời gian lạnh lẽo ẩm ướt, yên tĩnh và tối tăm. Tuy nhiên, âm thanh của những tiếng súng đã làm cho nó trở nên ồn ào, máu nhuộm thành một màu chói lọi.

Mạnh Tự An đã kiêu ngạo đến không kiêng nể gì. Hắn một chút cũng không thèm để ý xe Dung gia đang theo sát phía sau, cũng không để bụng việc sẽ gây ra một trận oanh động lớn. Ba chiếc xe của Mạnh gia đèn pha tăng tốc lao thẳng , gầm rú như quái vật, lạng lách qua đường rồi tiến vào cổng sắt biệt thự của Mạnh gia như một pháo đài.

Ngôi biệt thự được thắp sáng rực rỡ, những tên thuộc hạ với cây súng trên tay xuất hiện dày đặc mọi nơi trong và ngoài ngôi nhà. Mưa phùn lần lượt rơi, trôi như mây mù trước ngọn đèn soi sáng.

Phùng Thế Chân bị Mạnh Tự An dắt đi, đôi chân trần của cô giẫm lên nước lạnh thấu xương, cô bị kéo vào hội trường đầy mưa ẩm và sương mù. Bàn chân đầy sẹo không thể tránh khỏi trượt trên nền gạch lát đá cẩm thạch bóng loáng, để lại một chuỗi dấu chân lộn xộn nhuốm máu. Khi Phùng Thế Chân loạng choạng ngã xuống, liền có bàn tay to lớn giữ cánh tay cô mạnh mẽ nâng lên.

Mạnh Tự An giống như một con sư tử phát điên, với đôi mắt đỏ hoe, hơi thở nặng nhọc. Thuộc hạ hoàn toàn không dám tới gần, nhìn hắn lôi kéo Phùng Thế Chân vào phòng làm việc.

Cửa phòng làm việc bị đóng sầm lại, phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc. Mạnh Tự An lôi kéo Phùng Thế Chân đi nhanh hai bước, rồi thô bạo ném đi.

Phùng Thế Chân chật vật ngã xuống sàn gỗ sồi, không chỗ nào trên người cô không đau. Cô cảm thấy tay trái của mình chắc hẳn đã bị bong gân, cảm giác đau nhói ở cổ tay khi cử động nhẹ.

Mạnh Từ An điên cuồng đi lại trong phòng làm việc như một con bạo thú. Anh rót một ly rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó ánh mắt âm trầm nhìn Phùng Thế Chân chống ghế sofa mà đứng lên, đột nhiên anh giơ tay lên.

Phùng Thế Chân theo tiềm thức thu mình lại, ly rượu pha lê đập mạnh vào lò sưởi phía sau cô, vỡ thành từng mảnh chỉ với một cái vung tay. Rượu đổ trên đống lửa, ngọn lửa bất ngờ bốc cao.

"Được lắm, Phùng Thế Chân. Cô nghĩ rằng tôi không nỡ giết cô sao?"

Phùng Thế Chân đầu tóc không gọn gàng, khuôn mặt nhợt nhạt như tờ giấy, môi xanh vì lạnh, nhưng đôi mắt lại rực lên một ngọn lửa kiên cường bất khuất. Không khóc, không sợ hãi hèn nhát, càng không do dự. Phùng Thế Chân không cho là đúng mà cười, không cam tâm đẩy anh lùi lại.

“Sao Thất gia lại tức giận? Chính anh kêu tôi tạo cho anh một bất ngờ mà. Bất ngờ này không đủ lớn sao?"

Gân xanh trên mu bàn tay Mạnh Tự An lộ ra ngoài, theo bản năng tăng thêm lực đạo, nhe răng âm lãnh cười, “Lớn chứ, còn vượt ngoài dự đoán của tôi. Cô vì Dung Gia Thượng đánh cược hết thảy. Tôi còn tưởng cô yếu đuối, nhưng rốt cuộc cô có thể vì Dung Gia Thượng liều mạng với tôi. Cô dũng cảm lắm, có điều chỉ vì một nam nhân, bỏ qua thù nhà. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một chữ có thể hình dung cô——”

Anh ghé sát tai Phùng Thế Chân, mấp máy môi, thở nhẹ nói: “Tiện!”

Phùng Thế Chân cố gắng nhón chân, chống đỡ cơ thể đang run rẩy của mình, thở hổn hển. Lò sưởi đang cháy nơi đây, hơi ấm tan ra, nhưng toàn thân Phùng Thế Chân lạnh thấu xương như thể đắm mình trong tuyết. Trong tầm mắt là chiếc đèn chùm pha lê treo dưới trần phòng làm việc. Ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn pha lê kết nối thành một mảnh trong võng mạc, bao phủ cả bầu trời và trái đất.

Phùng Thế Chân nhắm mắt, chịu đựng cơn chóng mặt cùng cơn đau cổ họng dữ dội, chế nhạo những lời ác ý của Mạnh Tự An.

“Lý tưởng của tôi và Thất Gia khác nhau. Tôi luôn muốn Dung Định Khôn thân bại danh liệt, nhưng tôi sẽ không vì thù hận mà nổ súng trúng cả người vô tội. Dung Gia Thượng chưa từng hại người nhà tôi, có những khi sẽ vì Dung Định Khôn mà giận anh ta, nhưng sẽ không hận, càng sẽ không đi giết anh ấy!”

“Ngu xuẩn!” Mạnh Tự An đẩy Phùng Thế Chân lảo đảo một chút, khinh thường nói, “Cha thiếu nợ thì con trả, thiên kinh địa nghĩa. Nữ nhân các người luôn là đồ vật mang trong mình kiểu nhân từ nhu nhược như vậy, trong mắt chỉ có tình yêu. Tôi đã cho rằng cô cùng bọn họ không giống nhau, Thế Chân, kết quả cô cũng chỉ là loại mặt hàng yếu đuối.”

Phùng Thế Chân tức giận đến đỉnh điểm, giận giữ cười rộ lên, “Thất gia luôn mang suy nghĩ của mình áp đặt vào tôi, tôi cũng đành chịu. Nhưng anh luôn miệng nói Dung Định Khôn đê tiện vô sỉ, tội đáng chết vạn lần, bất quá anh và ông ta cũng đều là cá mè một lứa!”

Một áp lực mạnh mẽ tỏa ra từ Mạnh Từ An, khiến Phùng Thế Chân trong vô thức nín thở. Người đàn ông hoàn toàn bị kích động, và đó chính xác là những gì cô muốn.

“Không sai, anh cùng lão ta là một loại người, Mạnh Tự An!” Phùng Thế Chân không hề sợ hãi đứng trước mặt nam nhân, tiếp đón ánh mắt sát khí của anh ta, “Đều cố chấp, ích kỷ, điên cuồng, không đạt mục đích không bỏ qua, giống nhau không từ thủ đoạn. Các ngươi thậm chí giống nhau lạnh nhạt, bạc tình, không có nhân tính, xem thường mạng sống của người khác……”

Mạnh Tự An đột nhiên giơ lên tay. Phùng Thế Chân theo phản xạ co người lại. Nhưng cái tát kia cuối cùng vẫn không giáng xuống.

Lòng bàn tay run rẩy, Mạnh Tự An cố gắng hết sức để giữ lấy bản thân, nói giọng khàn khàn: "Tôi sẽ cho cô một cơ hội để xin lỗi, Thế Chân."

“Mẹ kiếp, Mạnh Tự An!” Phùng Thế Chân hét lên, mắt sáng như lửa, thậm chí còn tiến lên một bước. “Hôm nay hội trường thương vong bao nhiêu, chắc anh đâu thèm để ý. Những người đó đều là người vô tội lại vì chính kế hoạch ám sát không có lý trí này mà bị liên lụy. Bọn họ cũng có thân hữu, có cha mẹ nhi nữ, bọn họ rõ ràng đang sống sờ sờ, có thể bày tỏ cảm xúc hỉ nộ ái ố. Qua chuyện này sẽ có người bởi vì họ mà thương tâm, có gia đình sẽ như vậy rách nát. Mà anh căn bản là không để bụng! Ở trong mắt anh, thiên hạ chỉ có anh là thống khổ nhất ủy khuất nhất, chỉ có việc báo thù của anh là quan trọng nhất. Anh cho rằng mình là trung tâm của thế giới sao, thực sự đáng thương sao, còn người khác đều là tai họa xui xẻo. Chính mình khua môi múa mép, ngươi như vậy, cùng kẻ phóng hỏa Văn Xuân Lý Dung Định Khôn ấy, có cái gì khác nhau?”

Sắc mặt Mạnh Tự An tối tăm tựa đêm đen ngoài cửa sổ, tiếng nói uể oải như sỏi đá nằm yên trên mặt đất: “Những người hào môn quyền quý, cô cho rằng bọn họ đều trong sạch?”

“Mạnh Tự An, anh không phải là thần!” Phùng Thế Chân hét lên từng chữ, “Đừng quá coi trọng bản thân, không đến lượt mình thống trị số phận của người khác trên thế giới này! Anh từng nói nhân quả báo ứng. Vậy đêm nay, những người đã ở đó, những thương vong vô tội, bọn họ có thù với ai? "

Mạnh Tự An ngạo mạn nâng cằm lên, khóe miệng cong nhẹ, “Thế Chân, cô cũng nhọc lòng quá rồi, sợ người khác không biết mình chính nghĩa, thuần khiết, vô tư như thế nào sao. Cô êm đẹp mà đứng ở chỗ này, đó là từ bi của tôi dành cho cô.”

“Đúng nha.” Phùng Thế Chân ngẫng mặt, bỗng nhiên cười đến mê hoặc, “Người khác sẽ nói, phụ nữ như tôi, được ưu tiên thế còn không biết ngoan ngoãn? Tôi nên cảm ơn Thất gia trước đó đã giam tôi lại, tránh cho tôi bị cuốn vào vòng xoáy này mới đúng, phải không? Tôi may mắn khi lọt vào mắt xanh của cậu ấm, tức khắc là đã có giá hơn người khác, phải vậy không?”

Mạnh Tự An mím chặt môi, mây giông cuộn trào trong mắt.

Phùng Thế Chân nhìn chằm chằm vào mắt anh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mạnh Tự An, tôi là một kẻ yếu đuối, tôi biết rất rõ năng lực của mình. Bất luận anh có hóa trang tôi thành người thanh lịch như nào, chung quy lại tôi vẫn không cùng giai cấp với các anh. Mà ở trên đời này kẻ yếu sẽ luôn phải sinh tồn trong những hoàn cảnh xấu. Nhà bị cháy thì bơ vơ, bị khi dễ thì không có nơi giải oan. Bây giờ tôi may mắn, bởi vì có nam nhân bảo vệ. Còn cô gái trên lễ đài hôm nay, những vị khách trúng đạn lạc hôm nay, bọn họ lại không gặp may như vậy. Nhưng biết đâu, tương lai tôi cũng giống bọn họ? Sau này tôi có thể đi bao xa nếu không có người đàn ông nào che chở? "

Cô hít sâu một hơi, tiếng nói càng thêm khàn khàn, ngữ khí cũng càng thêm trầm trọng: “Mỗi người đều nói thế đạo loạn, chính phủ cả ngày đánh giặc, quốc sự cũng không thèm quản, ai để ý bọn dân đen khó khăn. Phàm là kẻ có quyền lực, sẽ có tiền có vũ khí có năng lực sát sinh, quả thực không gì không làm được, xem chính mình là vương pháp, là thiên. Anh xem chuyện này là đương nhiên, nhưng anh cùng Dung Định Khôn bất quá đều là bọn dơ bẩn đấu nha, ai cũng đều không sạch sẽ!”

Mạnh Tự An hô hấp thật sâu, sắc mặt xanh mét.

Giọng của Phùng Thế Chân càng lúc càng thấp, sự mệt mỏi hiện rõ, “Là những người bình thường, chỉ cầu an toàn trật tự, chỉ nghĩ có sinh hoạt yên ổn, chỉ muốn sống một cuộc sống ổn định. Thất gia từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, anh không thể hiểu được dân đen chúng tôi vật lộn để tồn tại ở trong những con hẻm. Tựa như con vật nhỏ bé, nhưng vẫn đấu tranh để sống. Hào môn các người đấu đá đánh nhau, chúng tôi không đáng là vật hy sinh trả giá!”

Cô dựa vào lưng ghế sô pha, nhắm mắt hít sâu một hơi, sau một hồi choáng váng, cô nói: "Anh nói tôi yếu đuối, tôi chỉ là một con thỏ có chút mánh khóe của hồ li. Tính mạng của người khác chỉ là cát bụi, tương lai có thể tôi cũng vậy. Hơn nữa, Mạnh Tự An , vương giả không tồn tại mãi mãi. Núi này cao ắt có núi khác cao hơn, anh có thể bảo đảm vĩnh viễn anh sẽ không là con tốt cho kẻ có quyền lực hơn anh?? Huống hồ, cho dù anh là thần, anh cũng không thể làm gì anh muốn. Thần là thương xót, thần yêu thương thế nhân. Còn anh thì không. "

Trong thư phòng rơi vào một sự im lặng đầy kìm nén. Hơi thở vất vả của Phùng Thế Chân thỉnh thoảng bị ngắt quãng vì cơn ớn lạnh trên người, Mạnh Tự An dần bình tĩnh lại sau cơn tức giận.

Thật lâu sau, Mạnh Tự An xoay người, một lần nữa đi rót một ly rượu, nhưng lần này là đưa cho Phùng Thế Chân.

Phùng Thế Chân nhận lấy, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó ngồi lên sô pha bên cạnh lò sưởi, thu mình lại, tham lam hấp thụ hơi ấm của ngọn lửa.

Mạnh Tự An châm một điếu thuốc, đứng bên cây đàn cạnh cửa sổ, cởi cà vạt ném sang một bên. Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng.

“Mạnh Cửu là đứa con trai chị cả tôi sinh cho Dung Định Khôn.” Anh nói với giọng không cảm xúc, “Nhà tôi gia giáo cực nghiêm, không thể chịu đựng chị ấy chưa lập gia đình có thai. Nhưng thời điểm đó, thai đã rất lớn, không thích hợp làm phẫu thuật, chỉ có cách duy nhất là hạ sinh. Nhưng đây chỉ là vẻ bề ngoài. Cô có điều không biết: Lúc trước Dung Định Khôn vì thao túng chị tôi, lừa gạt chị ấy hút thuốc phiện. Chị ấy nghiện thuốc vô cùng nghiêm trọng, vì để lấy lòng Dung Định Khôn, không tiếc trộm vật giá trị trong nhà Kim Kỳ Lân dâng đến cho lão.”

Phùng Thế Chân nặng nề rùng mình, không kìm được mà vươn tay ra ôm lấy cánh tay mình.

Mạnh Tự An thanh âm chết lặng như cũ, tiếp tục nói: “Chuyện kia còn chưa kết thúc. Chị cả lại được đưa đến bệnh viện giáo hội ở Mỹ. Lúc đó tôi đang học ở một trường trung học nội trú. Khi tôi về nước, mẹ cả ngày ở nhà khóc, còn cha thì đột nhiên không cho tôi đi bệnh viện thăm chị. Tôi nghe người hầu trong nhà nói, chị tôi bị điên rồi.”

Những người phụ nữ ốm yếu trong các tác phẩm của Mạnh Cửu như xuất hiện trước mặt Phùng Thế Chân, Phùng Thế Chân lại run lên một chút.