Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 96: Lừa gạt về nhà (4)



'Hành lý của em?' Lâm Y ngẩn người, hành lý gì của mình? Cô nghi hoặc nhìnLãnh Nghị, Lãnh Nghị vẫy tay ra hiệu cho quản gia lui xuống.

Lãnh Nghị nhìn Lâm Y nãy giờ vẫn nhìn mình chằm chằm, mỉm cười buông bàn đudây ra, đi đến bên cạnh Lâm Y, ngồi xuống bên cạnh cô trên bàn đu dây,tay khoác lên vai cô: 'Y Y, ký túc xá dành cho giáo viên kia của em sắpbị giải tỏa rồi ... cho nên anh cho người đem những hành lý mà em cầnđến đây ... nếu như còn thiếu gì, anh lại cùng em đi lấy ...'

'Lãnh Nghị!' Lâm Y kinh ngạc nhìn hắn, lúc này mới hiểu lời Lãnh Nghị nói lúc nãy rằng cô cũng là chủ nhân ở đây là ý gì, cô thoáng chau mày, 'Saoanh không bàn bạc gì với em hết ...'

'Y Y!' Tay Lãnh Nghị khẽsiết lại, kéo cô gái đến gần mình hơn, 'Anh chỉ muốn sớm một chút ở cùng với em thôi ... anh muốn em cũng có thể sớm một chút dung nhập vào cuộc sống của anh ...'

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp, cô không phảilà không muốn ở bên cạnh hắn, cũng không phải là không muốn dung nhậpvào cuộc sống của hắn, chỉ là cô đối với chuyện sống chung này có chútkhủng hoảng, mấp máy cánh môi cô lên tiếng, giọng đầy lo lắng: 'Nhưng mà em ...'

'Anh hiểu!' Lãnh Nghị biết cô gái đang nghĩ gì, hắn ngắt lời cô, cười nói: 'Yên tâm ... anh sẽ chuẩn bị một gian phòng khác choem ... ờ ... cứ coi như là em ở trọ ở chỗ anh được không? Ừm, anh sẽ thu tiền thuê phòng!'

Lâm Y im lặng không nói gì, cô nghiêng đầu,ánh mắt xuyên qua phía hàng cây cao cao phía xa, nhìn về phía chân trờixa xăm, chừng như đang trầm tư điều gì ...

Lãnh Nghị âm thầm câulên một nụ cười, đôi chân chống trên đất khẽ dùng sức, bàn đu dây chợtvút lên cao, Lâm Y giật nảy mình, kêu thất thanh một tiếng, vội đưa tayníu lấy cánh tay người đàn ông ...

Tiếng thét chói tai, tiếng cười vui vẻ nháy mắt vang vọng khắp cả vườn hoa ...

Gian phòng của Lâm Y nằm ở tầng hai, sát bên cạnh phòng ngủ của Lãnh Nghị,cách sắp xếp này rõ ràng có chút ái muội, đơn giản vì lời hứa "chuẩn bịcho em một gian phòng" ... Lâm Y tuy hơi ngượng ngùng như cũng không sođo nhiều ...

Quản gia đi trước đẩy cửa nhường Lãnh Nghị nắm tayLâm Y bước vào phòng, 'Lâm tiểu thư, còn cần chúng tôi làm gì thì xin cứ tùy ý dặn dò!' Quản gia nói xong rồi tự giác rời khỏi gian phòng.

Mắt Lâm Y dừng lại một chút nơi chiếc va ly rồi lại nhìn quanh như tìm kím, trong mắt đầy hồ nghi, ngoái đầu nhìn Lãnh Nghị: 'Hành lý của em chỉ có một valy này thôi sao?'

'Ờ ... còn không đủ sao?' Lãnh Nghị cũng nhìn lại cô, 'Những thứ không cần thì không cần, ở đây thứ gì cũng làmới ...' Thấy cô gái hơi bĩu môi, người đàn ông cười thầm, đưa tay vòngqua người cô gái cúi đầu ấn lên trán cô một nụ hôn, vội vàng bồi thêmmột câu: 'Nếu như em còn thấy cần gì đó, anh cùng em đi lấy là được chứgì!'

Lâm Y bĩu môi, không nói tiếng nào đi đến bên va ly mở ra,Lãnh Nghị thì ngồi nơi sofa hứng thú nhìn cô ... Lâm Y thu dọn mọi thứthỏa đáng xong, quay lại nhìn thấy Lãnh Nghị vẫn còn ngồi đó nhìn mình,khóe môi cô câu lên một nụ cười: 'Lãnh tổng, hôm nay em mệt rồi, muốnnghỉ ngơi sớm ... có phải ngài nên trở về phòng mình nghỉ ngơi haykhông?'

'Ồ!' Lãnh Nghị làm ra vẻ bừng tỉnh, ngừng một lúc rồi mới nói: 'Lâm tiểu thư, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe, anh ngồi bên cạnh nhìn em ngủ có được không?'

'Hả ... được! Vậy em đi tắm trước, Lãnh tổng ngài cứ từ từ đợi!' Đôi mắt đen của Lâm Y tràn đầy ý cười, cô cầm lấyáo ngủ chuẩn bị đi về phía phòng tắm.

'Haizz, đợi đã!' Lãnh Nghịvội kêu với theo, Lâm Y ngừng bước quay lại nhìn hắn, mắt Lãnh Nghị dâng lên một tia ái muội: 'Lâm tiểu thư, không bằng ... anh giúp em tắm?'

'Hừm ... không cần!' Mặt Lâm Y bất giác đỏ bừng, giọng rất dứt khoát.

'Sao lại không cần, anh giúp em tắm còn ít sao?' Lãnh Nghị nói vẻ tùy ý, côgái này đúng là dạy mãi không quen, xem ra tương lai lúc thành vợ chồnggià rồi cô vẫn đỏ mặt như thường ... nhưng mà, cô như vậy quả thật rấtđáng yêu ...

'Á ...' Mặt Lâm Y nóng rực, cô vội vàng chạy nhưtrốn vào phòng tắm, "phanh" một tiếng sập ngay cửa lại như sợ người đànông sau lưng đuổi theo.

Lãnh Nghị nhịn không được bật cười thành tiếng, hai chân hắn gác lên nhau thoải mái dựa người vào sofa ...

Khi Lâm Y mặc áo ngủ từ phòng tắm bước ra thì đã nhìn thấy Lãnh Nghị đangvùi mình trong sofa nghe điện thoại, vừa nhìn thấy Lâm Y, đôi mắt đencủa hắn cứ ghim trên người cô suốt, không thể rời đi.

Lâm Y lặngim không nói tiếng nào, chỉ đến khi Lãnh Nghị buông điện thoại xuống cômới đi đến bên sofa, nắm lấy cánh tay hắn dùng sức kéo, 'Đứng dậy nhanhlên! Nhanh lên!'

'Làm gì vậy?' Khóe môi Lãnh Nghị câu lên, đứng lên khỏi sofa.

Lâm Y đẩy thân hình cao lớn ấy về phía cửa, mãi cho đến khi đẩy đến cửa cômới ngừng lại, mở cửa lại tiếp tục đẩy hắn ra: 'Em muốn ngủ! Anh mau đinghỉ đi!'

'Y Y, vừa nãy không phải đã nói rồi sao? Anh ngồi bêncạnh nhìn em ngủ ...' Lời còn chưa nói dứt thì cánh cửa đã đóng sâmtrước mặt hắn, sau đó là tiếng khóa cửa. Lãnh Nghị lắc đầu cười, chỉđành cất bước đi về căn phòng ngủ của mình ở cạnh bên.

Nơi cửa sổ chỉ kéo một mảnh rèm mỏng, một góc rèm bị gió đêm thổi bay phất phơ,ánh trăng như nước mơ hồ soi vào trong phòng ngủ, trên chiếc giường lớngiữa phòng, Lâm Y đang nằm nghiêng người, đôi mắt đen long lanh như haivì sao sáng ...

Lãnh Nghị kéo tay cô đi vào tòa cao ốc LS quốc tế ... Lãnh Nghị nắm tay cô đi vào phòng họp, trước mặt mọi người tuyên bố cô là bạn gái chính thức của hắn ... Lãnh Nghị ôm cô trên lưng ngựa hôn đến vong tình, Lãnh Nghị ... đang ở cách cô một bức tường ...

Nghĩ mãi nghĩ mãi, khóe môi cô gái không tự chủ được lộ ra một nụ cười hạnhphúc, cô chậm rãi nhắm mắt, tiếng thở đều đặn dần vang lên ...

Lúc này cửa phòng ngủ không một tiếng động mở ra ...

Thân hình cao ngất của Lãnh Nghị trong chiếc áo ngủ đang đứng nơi cửa phòng, nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô gái trong giấc ngủ, nghe tiếng thở đềuđều của cô, khóe môi hắn không tự chủ được câu lên một nụ cười, hắn bước chậm rãi đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống nơi mép giường.

Hai tay hắn chống hai bên sườn cô gái, cúi xuống nhìn gương mặt điềm tĩnhxinh đẹp của cô gái trong giấc ngủ, bàn tay không cưỡng lại được nhẹnhàng vuốt ve gương mặt trắng nõn như ngọc kia, chiếc mũi nhỏ xinh xắn,đôi cánh môi anh đào kiều diễm, hơi ngừng lại một chút, chần chừ do dựmột chút, rốt cuộc cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô ...

Hàng mi dài của cô gái hơi giật giật, sau đó lại trở về yên tĩnh, người đànông tựa hồ không khống chế được bản thân, nụ hôn vốn chỉ là phớt qua lại quyến luyến không nỡ rời khỏi cánh môi kia, lực độ cũng dần mạnh lên...

Cô gái rốt cuộc không thể giả vờ ngủ nữa, cô bật cười thànhtiếng, trong tiếng cười mang theo chút nũng nịu, nắm tay nhỏ xíu đấm lên ngực người đàn ông: 'Anh đã nói tối nay không đụng em mà ...'

'Thì ra là giả vờ ngủ!' Giọng nói mang theo ý cười của người đàn ông vanglên trong bóng tối, lúc này động tác của hắn không kiêng dè nữa, xốcchăn lên ôm lấy cô gái đi về phía cửa ...

'Thả em xuống!' Cô gái giãy dụa nhưng phí công, cũng không dám kêu quá lớn tiếng chỉ sợ đánh động những người làm ...

Người đàn ông nhẹ nhàng đặt cô gái lên giường của mình, thân hình cao lớncũng nằm xuống bên cạnh cô, kéo cô vào lòng, tứ chi trong chớp mắt đã áp chế cô gái muốn động cũng không động được, giọng nhu hòa vang lên bêntai cô: 'Y Y, một mình anh ngủ không được, em ngủ bên cạnh anh, anhkhông động vào em ...'

'Nói nhảm, không phải anh vẫn luôn ngủ một mình sao?' Giọng cô gái có chút rầu rĩ.

'Nhưng mà, hiện giờ biết rõ em chỉ cách một vách tường mà lại không nhìn thấyem, khó chịu biết mấy ... ừm, Y Y, vừa nãy trước khi ngủ em có nghĩ đếnanh không?' Giọng nói đầy từ tính của người đàn ông mang theo chút dụhoặc.

Trước khi ngủ có nghĩ đến hắn không? Chắc chắn là có rồi!Chẳng qua lúc này cô gái không chịu thừa nhận, cô nói một cách kiênđịnh: 'Không có!'

Giả vờ! Cho em giả vờ! Người đàn ông hơi mỉmcười, xoay người áp cô gái dưới thân, 'Vậy anh phải nghĩ cách để em ngày nào cũng phải nhớ đến anh mới được!'

'Không cần đâu ...' Cô gái hốt hoảng đẩy ra, 'Hôm nay em cưỡi ngựa đã mệt lắm rồi ...'

'Vậy em nói xem em có nghĩ đến anh không?' Người đàn ông dừng động tác trêntay, vẫn áp người lên người cô gái, giọng mang theo chút uy hiếp: 'Nóimau, có nghĩ đến anh không?'

'Nghĩ ... nghĩ ...' Cô gái vội gậtđầu, đáy mắt người đàn ông tràn đầy nhu tình, mắt nhìn chằm chằm cô gáidưới thân, ánh mắt tràn đầy tình ý lây sang cả cô gái, hơi thở cô gáidần bình ổn lại, đôi mắt sáng long lanh nhìn người đàn ông, giọng dịudàng: 'Em nhớ anh...'

Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu,cánh môi với những đường cong rõ ràng chậm rãi áp xuống môi cô gái,tiếng thở dốc, tiếng than nhẹ dần vang lên, lời hứa "hôm nay không đụngem" sớm đã ném lên chín tầng mây, hai thân thể nhiệt tình triền miên ...

Sáng sớm hôm sau người đàn ông đúng giờ rời giường, động tác hơi mạnh đánhthức cô gái bên cạnh còn đang ngủ say. Khẽ xoay thân thể còn đang đaunhức cô gái nhìn người đàn ông đã xuống giường, ừm, còn phải đi làm!Nghĩ như vậy nên cô chậm rãi ngồi dậy, vùng eo nhức mỏi khiến cô gáithoáng chau mày.

Cái chau mày của cô gái không thoát khỏi mắtngười đàn ông, hắn ngồi trở lại bên mép giường, một tay ấn cô gái nằmtrở lại: 'Hôm nay em không cần đi làm đâu, ở nhà nghỉ một ngày cho khỏe... ừm, buổi chiều nếu rảnh, anh cùng em đi tập cưỡi ngựa!'

'Hômnay em không cưỡi ngựa được đâu, hôm khác đi!' Giọng cô gái hơi khàn, cô ngẫm nghĩ một hồi, rốt cuộc quyết định hôm nay không đi làm. Cô thật sự là mệt quá rồi, mệt đến giọng cũng khàn khàn, quyết định như vậy, côchậm rãi nằm yên.