Lương Điền Mỹ Thương

Chương 8: Vân Chi



Muốn kéo cong nhánh cây đại thụ rất tốn sức, Lý Noãn có chút cố hết sức, làm xong tất cả, mới thở hổn hển, nói: “Những loài động vật như gà rừngthích đến trong bụi cây tùng tìm kiếm thức ăn nhất, chỉ cần nó vừa tiếnđến, đụng phải nút thòng lọng này, lập tức nhánh cây đại thụ sẽ kéo dâythừng bay ra ngoài, con mồi tất nhiên bị g túm chặt ở bên trong nútthòng lọng, hơn nữa một khi kéo lên, thòng lọng sẽ kéo chặt, muốn chạytrốn cũng không trốn thoát.”

“Nhị muội, sao muội nghĩ ra biệnpháp này vậy?” Lý Văn không dám tin, không nói đến động vật, nếu như sức lực nhánh cây này lớn hơn nữa, chỉ sợ là có người giẫm vào bẫy rập này, cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.

Lý Noãn cười nói: “Đại ca, chỉ cần có thể bắt được con mồi cho người nhà bồi bổ thân thể, quá trìnhthì có cái gì quan trọng chứ? Đại ca, huynh nhanh đi làm toàn bộ sợi dây thành bẫy rập, làm ở những nơi khác nhau, muội đi nghỉ ngơi trước đây,lúc nãy có chút cố hết sức.”

“Được, nhị muội, muội đi nghỉ ngơi,còn lại huynh làm.” Lý Văn gật đầu, giữa hai lông mày lộ ra ân cần, nếukhông phải sắc mặt có chút vàng vọt, mặc có chút khó coi, thật sự là một công tử văn nhã.

Thật ra thì dáng vẻ mấy huynh đệ tỷ muội trongnhà cũng không tệ, dù sao mẫu thân của bọn họ lúc tuổi còn trẻ, cũng coi là một bông hoa của thôn Lý gia, cũng không biết sao lại coi trọng phụthân khúc gỗ kia, hai người cứ như vậy mà ở chung, đã bao nhiêu năm, mẫu thân vẫn luôn không xa không rời, lại càng chưa từng nói một câu hốihận.

Chuyện tình cảm, quả nhiên kỳ quái.

Lý Noãn suy nghĩ, gật đầu đi tới bên cạnh dưới tàng cây ngồi nghỉ ngơi, nhắc nhở: “Đạica, khi lựa chọn nhánh cây nhớ chú ý lớn vừa phải, không cần lựa chọncành cây già, dễ gãy. Mặc khác, mỗi bẫy rập cũng không cách nhau quá gần hay quá xa, nếu không một khi có động tĩnh, rất có thể mấy vòng thònglọng khác cũng đồng thời giãn ra.”

“Huynh biết rồi, muội nghỉ ngơi cho khỏe.” Lý Văn đáp một tiếng, bắt đầu hành động.

Lúc vừa mới bắt đầu, Lý Văn chọn một vài nhánh cây, không phải bị kéo gãy,chính là kéo không xuống, sau khi trải qua mấy lần thất bại, dần dần cókinh nghiệm, rốt cuộc chọn đúng nhánh cây, phương diện buột lại còn chưa có vấn đề gì, mấu chốt là buột đúng ở trong nhánh cây cũng không dễdàng, thường buông tay, dây thừng trong nháy mắt bắn ra, thất bại mườibảy mười tám lần, mới hiểu được muốn giữ lại khe hở nhánh cây thì phảichắc chắn.

Chờ bố trí xong bảy bẫy rập, đã giữa trưa, Lý Văn thận trọng lấy lúa mì trong bao bố ra rải một ít, lúc này mới thở phào nhẹnhõm lui ra ngoài.

“Đại ca, mau tới đây nghỉ ngơi.” Lý Noãn gọimột tiếng, đưa ống trúc nhỏ đựng nước tự chế ở bên hông cho hắn, “Muộiđã nói phải mang theo nước, các ngươi cũng không tin, bây giờ biết rồichưa.“.

Lý Văn nhận lấy ống trúc uống vài ngụm, hết sức tán đồnggật đầu nói: “Ta chưa bao giờ biết, làm bẫy rập thì ra tốn sức như vậy,lần sau ra khỏi cửa nhất định mang theo nước.”

“Chúng ta ăn trước ít đồ, đợi đi hái thuốc, muội thuận tiện dạy huynh một chút kiến thứcdược lý cơ bản.” Lý Noãn cười từ trong lòng ngực lấy bánh màn thầu ra,rồi nước, ăn từng ngụm từng ngụm. Ở kiếp trước, nàng chú trọng dưỡngsinh, tất nhiên cũng ăn đồ khô, cho nên cũng không cảm thấy mùi vị nàykhông thể chấp nhận.

Lý Văn cũng lấy bánh màn thầu ra tới ăn, mới vừa rồi giày vò lâu như vậy, đã sớm đói bụng, ăn xong hai bánh màn thầu to bằng đầu nắm tay, lại vẫn cảm thấy có chút không đủ.

Đang lúc này, một bàn tay nhỏ duỗi tới, một bánh màn thầu để trong tay, “Đại ca, ăn đi, trước buổi trưa muội không vận động gì cả, tất nhiên không đói,ăn không hết nhiều như vậy. Hơn nữa đợi thời điểm hái thuốc còn mệt mỏihơn đấy, rất có thể còn có chuyện khác cần huynh làm, nếu không còn hơisức sao được? Huynh đừng từ chối, muội đang vì nhà chúng ta mà suy nghĩ, huống chi muội còn có bảo bảo, sẽ không bạc đãi mình.”

“Tốt!” Lý Văn cầm lấy bánh màn thầu ăn, nhìn muội muội nở nụ cười, trái tim nhất thời vừa đau vừa ngọt.

Lý Noãn uống hai ngụm nước, nhìn trong ống trúc còn gần nửa ống, thì đưacho Lý Văn uống, hai người lại nghỉ ngơi chốc lát, mới mang gùi đi lênnúi.

. . . . . .

“Đại ca, đây gọi là cỏ Hồng Xuyến, có tên khác là huyết kiến sầu, nó là cây thực vật lâu năm thân cỏ, rể cây cóthể cầm máu, điều trị ho khan, có công hiệu phòng ngừa cẩm, chủ trị nôn, bài tiết, băng huyết, tiểu ra máu, nguyệt sự của nữ tử không đều, bịthương, ứ sưng tấy đau. Khi đào, chú ý đừng làm hỏng rể cây.”

. . . . . .

“Cái này gọi là tam thất , cũng gọi là điền thất, điền tam thất, kim bấthoán, cây thực vật lâu năm thân cỏ, rể cây có thể cầm máu, trừ bỏ máuđọng, tiêu sưng, có công hiệu ngừng đau, chủ trị ngoại thương sưng đaura máu, mũi ra máu, đi ngoài ra máu, băng huyết, phụ nữ có thai sau khisinh máu bầm đau bụng, đau sưng đau nhức. Khi đào lấy, có thể đào phíatrên thân mọc trên mặt đất, thân trên rễ chùm cũng có thể bỏ đi.”

Mỗi khi tìm được một cây thuốc, Lý Noãn sẽ vừa hái, vừa nhỏ giọng giớithiệu cho Lý Văn, gặp phải lặp lại, nàng sẽ cẩn thận giới thiệu một lầnnữa, dựa vào ấn tượng sâu với Lý Văn. Đây chính là trợ thủ sau này củanàng, nhất định phải hết sức quen thuộc với mấy kiến thức dược lý này,không nói đến tinh thông như nàng, ít nhất phải biết các dược tính cơbản của các loại dược liệu.

Lý Văn ở một bên nghe rất nghiêm túc, cố hết sức nhớ, lúc nghe không hiểu, sẽ cẩn thận hỏi, Lý Noãn biết gìcũng sẽ nói hết không giấu giếm một chút gì.

Hai người đi tới đilui, bất giác đã tiến vào sâu trong rừng núi, đang lúc này, một gốc câygiống như nấm đập vào trong mắt Lý Noãn, nàng đi nhanh lên phía trước,kiểm tra cẩn thận một phen, không nhịn được cười lên nói: “Là Vân Chi!Là loài nấm thực vật sống một năm. Biệt danh ngàn tầng nấm, Bụi Chi,Thái Văn Vân Chi vân vân..., là chủng loại có giá trị dùng lớn nhấttrong các loại Linh Chi, có thanh nhiệt, giải độc, chống cự bệnh hiểmnghèo, có công hiệu bảo vệ gan, có thể trị đại đa số bệnh chứng, nhưngngười có thể chất suy yếu, nóng trong người không nên ăn vào. Khi hái,đừng làm hư đến nguyên vẹn của nó.”

Trên mặt Lý Văn lộ ra nét vui vẻ, “Nhị muội, đây thật sự là Linh Chi? Nghe nói giá tiền của nó rấtđắt, bình thường sẽ không chỉ có một gốc, xung quanh đây phải còn.”

“Ừm, đại ca nói không sai, vận số của chúng ta thật tốt, chờ bán được VânChi này, chắc có không ít bạc.” Lý Noãn cười gật đầu, cũng men theo rểcây ở trong cỏ tìm kiếm, quả nhiên lại tìm được vài cọng, đếm từ số mộtlấy xuống bỏ vào sau gùi đứng dậy, đột nhiên có chút choáng váng đầu,thân thể loạng choạng, thật may có Lý Văn kịp thời đỡ nàng, mới khôngngã xuống, thật lâu mới hoàn hồn.

“Nhị muội, muội nghỉ ngơi trước đi.” Lý Văn không khỏi kiếm chỗ, kéo nàng đến bên cạnh một gốc cây khôngồi xuống.

Nhìn vẻ mặt hắn ân cần, LýNoãn cũng không cự tuyệt, mỉm cười nói: “Đại ca, thật ra thì muội khôngsao, có con, có chút choáng là bình thường.” Hơn nữa thân thể này dinhdưỡng không đầy đủ, rất yếu đuối, không choáng váng đầu mới kỳ quái. Dĩnhiên, những lời phía sau, Lý Noãn sẽ không nói.

Lý Văn lại thayđổi dịu dàng trước đó, nghiêm túc nói: “Nhị muội, bắt đầu từ ngày mai,muội ở trong nhà dưỡng thai, chuyện trên núi để huynh làm, muội muốn làm gì, cũng chờ đứa bé sinh ra đã rồi nói.”