Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 103



Mẫn Nhu ởtrong phòng bệnh đợi một lát. Dì Mai lén lút rời khỏi phòng, ngoại trừphòng bệnh cũng không có người nào trên hành lang, cô hít lấy luồngkhông khí lạnh, trong lòng đủ cảm xúc.

Kỷ Mạch Hằng làm vậy là sao?, Anh ta muốn cô cảm động, sau đó để lại chút dấu vếtkhiến cô không thể xóa nhòa, hay chỉ muốn bù đắp, muốn cô tha thứ chosai lầm của anh ta.

Không biếttừ khi nào. Những thứ quý giá với cô trong 3 năm đã trở nên mờ hồ, sâutrong kí ức chỉ có khoảng thời gian giữa cô và Lục Thiếu Phàm là rõràng.

Cô yêu LụcThiếu Phàm, dù tính yêu đó không đơn thuần chỉ là yêu, đặc biệt saunhiều nổ lực bỏ ra như vậy, cô không cần Kỷ Mạch Hằng báo đáp, mong đợicàng nhiều, cuối cùng anh ta sẽ càng tuyệt vọng mà thôi.

Nói là yêuKỷ Mạch Hằng, bây giờ nhớ lại mới nhận ra, muốn tím kiếm chút kí ức sótlại nó đã không còn chỗ trong suy nghĩ tình cảm của cô. Lúc cô còn trẻ,Kỷ Mạch Hằng xuất hiện, cứu vớt cô khỏi thế giới mệt mỏi này.

Cô yêu rất nhiều, yêu đến mức điên cuồng.

Nếu khôngphải Lục Thiếu Phàm xuất hiện, Kỷ Mạch Hằng dù hối hận cô cũng khôngquay lại. Tình yêu của cô khi nhìn thấy anh ta và Mẫn Tiệp nằm trên cùng một giường đã chết đi, làm sao có thể tha thứ, có thể tha thứ cho kẻphạm sai lầm tình nguyện.

“Kỷ tiên sinh ở phòng 405 vừa xuất viện đấy, người đâu mà đẹp trai, sau này không còn gặp được nữa rồi”

Chân Mẫn Nhu khựng lại, tiếng bàn luận của y tá trực rơi vào lỗ tai cô.

“Kỷtiên sinh cũng lạ thật, vừa nãy anh ta đứng ngay góc hành lang, khôngbiết đang suy nghĩ gì. Sau đó, anh ta nói muốn xuất viện, lấy nhiều máunhư vậy cũng không biết có để lại di chứng không.

Mẫn Nhu bâygiờ đang đứng ngay góc hành lang, đôi mắt hướng thẳng về một hướng, làvị trí lúc nãy khi y tá đọc cho cô phòng bệnh của Kỷ Mạch Hằng, lúc đóKỷ Mạch Hằng đứng đây nhìn cô sao?

“Phải rồi, nghe nói Lục phu nhân không biết anh ta cho máu, hình như ngườitrong gia đình không cho cô ấy biết, mà sao lần trước tôi thấy Lục tiênsinh tới tận phòng bệnh Kỷ Tiên sinh cảm ơn”

..

Ngày đó, khi cô tỉnh dậy nhìn thấy vết thương trên khóe miệng Lục Thiếu Phàm, tayvịn hành lang của Mẫn Nhu cứng đờ, cả cơ thể tựa vào vách tường, nhữngthanh âm phiền nhiễu khiến cô cảm thấy mệt mỏi, lặng yên xoay ngườihoảng hốt quay về phòng.

Kỷ Mạch Hằng là người lạnh lùng, không giỏi ăn nói. Anh ta vì không yêu cô, nên vôtình làm tổn thương cô sâu sắc; bây giờ vì yêu mà lưu luyến, cô và anhta có lẽ không hợp. vĩnh viễn không thể gặp nhau tại một thời gian thích hợp.

Nhìn bầutrời bao la ngoài cửa sổ, Mẫn Nhu hít sâu, khôi phục cảm xúc của bảnthân, cô đã lui ra khỏi thế giới của Kỷ Mạch Hằng, không nghĩ có ngàyanh ta lại xông vào thế giới của cô.

Cô cho làsau một thời gian có thể bình thản đối diện. Bây giờ, cô đối với ngườiđàn ông đó chỉ có mệt mỏi, trừ lần đó ra, cô cũng không biết nên làm sao đối diện với anh ta.

Cô ôm lấyngực, ho khan vài tiếng. Mẫn Nhu cử động hai chân, vừa định xoay ngườithì trên vai cảm thấy nặng nề, cô cúi đầu đập vào mắt là bàn tay trắng,cảm giác quen thuộc khiến cô nương theo lực của anh, co đầu vào vai anh.

“Cơ thể đã yếu như vậy sao còn đi lung tung thế này”

Giọng LụcThiếu Phàm êm ái, không thể che giấu sự quan tâm, cẩn thận giúp cô mặcáo khoác, anh giữ hai bàn tay nhỏ của cô vào lòng bàn tay ấm áp của anh.

Cô hưởng thụ sự ấm áp từ Lục Thiếu Phàm, lặng lẽ nhìn vẻ lo lắng trên gương mặt anh, ánh mắt trở nên nhu hòa, giọng nói êm ái hạ thấp:

“Trong phòng mãi cũng chán, em muốn ra ngoài dạo một chút, chúng ta về thôi”

“Được rồi”

Quay vềphòng, dì Mai đã ở sẵn bên trong, thấy Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm cùngtrở về gương mặt rất vui mừng. Thế nhưng khi bà vào mắt Mẫn Nhu thì liền dời đi sang chỗ khác, dường như đanh né tránh gì đó

Mẫn Nhu biết vừa rồi dì Mai ra ngoài là để mật báo cho Lục Thiếu Phàm, nếu không Lục Thiếu Phàm cũng không tới trùng hợp như vậy.

NHìn cáchlàm của dì Mai và sự che chở của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu cũng không thểgiận hay trách cứ, dù Lục Thiếu Phàm giấu chuyện Kỷ Mạch Hằng thì đãsao, nếu Lục Thiếu Phàm không vì quan tâm cô thì liệu có sợ hãi sự tồntại của Kỷ Mạch Hằng như vậy không?

Lục ThiếuPhàm và cô là vợ chồng, nếu anh đã cảm ơn Kỷ Mạch Hằng, cô cũng khôngthể không biết nặng nhẹ. Nếu cô đi nói cảm ơn, thì dây dựa của cô và KỷMạch Hằng càng sâu, dù là Lục Thiếu Phàm cam nguyện cô cũng không đểchuyện đó xảy ra.

Như bây giờ, cuộc sống yên bình chỉ anh và cô, không có người thứ ba, chẳng phải rất tốt sao?

Chiếc xe màu đen chạy như bay, ngồi bên ghế lái là Kỷ Nguyệt Hân, cô quay đầu nhìnlại, nhìn người anh trai đang hướng mắt ra khỏi cửa sổ, gương mặt anhtỏa ra sự lạnh lùng nhưng lại khiến cô chua xót, hốc mắt ửng đỏ, vộivàng thôi không nhìn nữa.

Sớm biết có hôm nay thì lúc trước đừng làm, không ai có thể đứng một chỗ đợi anh cả đời, đã bỏ qua thì chính là bỏ qua.

“Theo cảnhsát tiết lộ, chủ mưu vụ án là người khác. Hôm nay vào buổi chiều, Thiênkim Mẫn thị là kẻ tình nghi số một đã về uy án, trong vòng một giờ cảnhsát nhận được tin tình báo của quần chúng, đưa người bị tình nghi vềđồn, bản tin sẽ tiếp tục cập nhật thông tin vụ án vào kì sau”

Trên mànhình, người đàn ông bị cảnh sát kéo ra khỏi xa, Mẫn Nhu liếc sơ qua liền biết đó là Will, người tình của Mẫn Tiệp, cả người anh ta có vẻ rất suy sụp, hai mắt hõm sâu, râu ria mọc đầy, ánh mắt tối tăm, thần chí khôngcòn minh mẫn.

Lục ThiếuPhàm lạnh lẽo nhìn hình ảnh Will chật vật trên màn hình, anh nhếchmiệng, cúi đầu, đối với cô rất yêu chiều, nằm trên giường, ôm cô chậmrãi nói:

“Mẫn Tiệp đã khai chủ nhân đứng sau vụ án là Will, còn tờ giấy chuyển nhượng cổ phần nằm trong phòng Mẫn Tiệp có lẽ cũng do Will cố tình để đó hãmhại cô ta”

Mẫn Nhu cũng không ngu ngốc, được Lục Thiếu Phàm chỉ điểm liền có thể đoán ra đượctoàn bộ câu chuyện. Will dùng chiêu mượn đao giết người quả thật rấthay, anh ta lợi dụng Mẫn Tiệp, có lẽ vì yêu quá sâu đậm nên bây giờ hậnđến mức muốn đưa cô ta vào chỗ chết?

Cô còn nhớlần đầu khi thấy Will, trong mắt anh ta chỉ yêu mình Mẫn Tiệp, yêu đếnsâu đậm, như muốn khiến mọi người bao phủ trong biển tình. Vì bị MẫnTiệp làm cho tổn thương mà trở nên độc ác.

Mẫn Tiệp làngười tham hư vinh, lúc nào cũng có đàn ông quyền thế vây quanh, cô tachưa từng nghĩ có một ngày bị ai đó vứt bỏ lại còn đẩy bản thân vào ngục tù.

Vụ án nàycảnh sát gặp thuận lợi một cách kì lạ, nghi phạm cực lực phối hợp cảnhsát. Will bị bắt sau ba ngày liền giao cho bên tòa án, không bao lâu,phiên tòa được mở liên quan tới hai bên chính trị lẫn kinh doanh.

Mẫn Nhu lấythân phận người bị hại ra tòa, Lục Thiếu Phàm vẫn theo cô. Lúc đó, MẫnNhu cũng nhận ra, Mẫn Tiệp ngồi ở chỗ bị cáo mà mắt cứ nhìn về phía cô,đôi mắt mong chờ cầu khẩn rất rõ ràng.

Chẳng lẽ Mẫn Tiệp còn hi vọng cô bỏ qua cho cô ta sao?

Mẫn Nhu cảmthấy rất nghi ngờ, cô đưa mắt nhìn sang Will đang tỏ vẻ bất cần, cuốicùng là gương mặt lúc trắng lúc xanh của Mẫn Tiệp. Dù là ai cũng đềuphải trả giá cho hành động ngu ngốc cua bản thân, Mẫn Tiệp cũng khôngngoại lệ.

Đám lưu manh đều nhất trí cho rằng Will là chủ mưu, Mẫn Tiệp chính là người đảm nhận việc liên lạc. NHưng khi Mẫn Tiệp gọi điện xong, Will lại gọi cho bọnchúng nói muốn làm cho Mẫn Nhu chết, sau đó sẽ đưa chúng một khoản tiềnlớn xuất ngoại, nhưng bọn chúng đều do dự, chỉ có tên Tứ Điều đồng ý.

Will vẫnchưa tìm ra được luật sự, nhìn ánh mắt hận thù của Mẫn Tiệp dành chomình, anh ta nở nụ cười. Nghe Mẫn Tiệp tố cáo anh ta là người xúi cô taép Mẫn Nhu kí giấy chuyển nhượng, anh ta đùa giỡn với móng tay, còn cười đùa nói:

“Cô là người bị bệnh tâm thần, lời cô nói ai tin?”

Thái độ tựtin của Will khiến Mẫn Tiệp tức muốn hộc máu, ngón tay run rẩy chỉ vàoWill, muốn mắng chửi nhưng bị cản lại, chỉ có thể dùng ánh mắt giếtngười đem Will thái ra thành từng mảnh.

Bên tòa án,một người thanh niên mặc tây trang thẳng thớm đưa cho kiểm sát trưởngmột giấy chứng từ nhờ chuyển giao cho tòa án, Will cũng vì lời làm chứng của anh ta mà thay đổi nét mặt, Mẫn Tiệp giễu cợt nhìn Will.

Mẫn Nhu cảmthấy người bác sĩ chứng minh Mẫn Tiệp bị bệnh phân liệt nhân cách dườngnhư hơi quen mắt, trông rất giống ai đó, khi bên kiểm sát trưởng đọctên, Thẩm Tấn Uyên, trong đầu cô liền sáng tỏ.

Nghiêng đầunhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục Thiếu Phàm, anh chỉ mỉm cười giống như vịquân sư đã tính trước mọi thứ, trước khi khai chiến đã chuẩn bị tất cả, đánh địch đến mức trở tay không kịp.

Mẫn Nhu giật mình quay đầu nhìn Mẫn Tiệp. Mẫn Tiệp lâu lâu vẫn nhìn sang đây, nhưnglần này, Mẫn Nhu cẩn thận chú ý mới phát hiện, Mẫn Tiệp không nhìn cô mà là nhìn Lục Thiếu Phàm bên cạnh, về phần tại sao cô ta nhìn Lục ThiếuPhàm, đáp án sẽ công bố ngay.

Kiểm sáttrưởng yêu cầu tòa án đặc xá cho Mẫn Tiệp, lý do Mẫn Tiệp bị chứng phânliệt nhân cách, là người yếu ớt trong xã hội, lần này vụ án chỉ do mộtphần nhân cách của cô ta gây ra, những nhân cách khác đều vô tội, vì vậy nếu xử tử thì sẽ không công bằng.

Kiểm sáttrưởng liệt kê hàng loạt các vụ án bên Mỹ, có rất nhiều kẻ giết người bị mắc bệnh phân liệt nhân cách, nhưng tòa án bên đó đều chỉ phán quyếtphần nhân cách phạm tội, miễn trừ trách nhiệm hình sự.

Khi tất cảmọi người cho rằng Mẫn Tiệp sẽ vô tội được thả ra thì kiểm sát trưởnglại đột nhiên nói, thái độ thành khẩn nghiêm túc, miễn trừ trách nhiệmhình sự của Mẫn Tiệp, đồng thời để tránh cô ta gây hại cho xã hội về sau đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần để chữa trị.

Mẫn Tiệphoảng hốt nghe tòa tuyên án, không thể phản ứng kịp trước kết quả. Khibị cảnh sát kéo đi, cô ta tỉnh ngộ mình bị Lục Thiếu Phàm lừa, gương mặt hung tợn, liều lĩnh kêu gào.

Khi bồi thẩm đoàn nghe Mẫn Tiệp tố cáo Lục Thiếu Phàm và cùng người khác thông đồngbắt cóc cô ta, giam cô ta vào viện tâm thần để hành họ, cả phiên tòa như nổ banh.

Lục ThiếuPhàm bị tố cáo gương mặt không biến sắc, bình tĩnh ngồi yên, trước những ánh mắt nghi kị không hề né tránh. Anh đỡ Mẫn Nhu đứng dậy, không để ýMẫn Tiệp than khóc, trước sự chú ý của mấy trăm người liền rời khỏi tòaán.

Will bị kếtán chung thân, nhưng anh ta vẫn như không có việc gì còn ngồi đó nhìnMẫn Tiệp phát điên gào khóc, cười hết sức vui vẻ, trước khi bị cảnh sátđưa đi không quên tới bên Mẫn Tiệp ngồi xổm xuống nói những lời độc địavào tai cô ta:

“Tôi đã nói sẽ khiến cô cả đời không phải lo ăn lo mặc, bây giờ tôi làm được rồi”

Mẫn Tiệpkinh ngạc nhưng lập tức liền điên cuồng gào khóc, ra sức giãy giụa thoát khỏi còng tay, máu đỏ dính ra cả chiếc còng bạc, cô ta như ác quỷ dữtợn khiến mọi người sợ hãi.

Dưới sự chechở của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu rời khỏi tòa án, tuy vậy những lời nóilúc nãy của Mẫn Tiệp vẫn canh cánh trong lòng. Cô không muốn Lục ThiếuPhàm bị dính líu vào những chuyện này, nhưng không phải tất cả đều nhưmong muốn, cô tin Lục Thiếu Phàm, không có nghĩa mọi người ai cũng tinLục Thiếu Phàm.

Hai người đi xuống bãi đậu xe, khi đi ngang qua cánh cửa cuốn thì thấy đám đông tụtập bên ngoài đường, xe cứu thương và xe cảnh sát dừng hai bên, một vàingười cảnh sát đang cố duy trì trật tự/

Khi haingười ra khỏi tòa án, Mẫn Nhu nhìn qua cửa kính xe có thể thấy vũng máulớn trên lối đi bộ, máu loang lổ kế bên còn có đôi giày cao gót có màuvải kaki, một chiếc Toyota dừng lại ngay trước vũng máu, người đàn ôngtrung niên đang trả lời câu hỏi của cảnh sát.

Khi xe đingang qua xe cấp cứu, Mẫn Nhu nhìn thấy nhân viên cứu hộ đang dùng băngca đặt người bị thương lên, miếng vải trắng bị máu che lấp, dù không mởcửa sổ nhưng Mẫn Nhu vẫn ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, khiến cô thậtsự rất buồn nôn.

“Em khó chịu sao? Hay uống chút nước ấm”

Lục Thiếu Phàm vừa lái xe, vừa lấy bình giữ ấm từ tủ đồ ra, vì lo cho sức khỏe Mẫn Nhu nên trên xe lúc nào cũng có sẵn nước ấm.

Mẫn Nhu cầmlấy bình nước, nhấp vài hớp, đầu óc không cách nào xua đi cảnh máu tanhlúc nãy, mắt nhấp nháy tựa vào ghế, trong thế giới tối đen một luồngsáng lóe lên, khiến cô hoảng sợ ngồi thẳng dậy, gương mặt hoảng sợ không yên.

Giày cao gót kaki lúc nãy hình như cô đã thấy ở đâu rồi, nhưng là ở đâu?

Lục ThiếuPhàm ân cần hỏi han, Mẫn Nhu lại không nghe thấy, đầu óc lo mãi suynghĩ, lục lọi trí nhớ. Chiếc xe đột nhiên thắng lại ở ngã tư, Mẫn Nhutrợn tròn mắt, những hình ảnh quen thuộc lướt qua, nó nằm trong tủ giày ở Mẫn gia, có một lần cô đã cầm lên nhìn qua, nó là của Hồng Lam.

Lục Thiếu Phàm vội kêu cô, Mẫn Nhu ngơ ngác quay đầu, nhìn chằm chằm Lục Thiếu Phàm, lòng vẫn sợ hãi thì thầm nói:

“Thiếu Phàm, người phụ nữ bị đụng xe trước cửa tòa án hình như là Hồng Lam, em nhận ra đôi giày của bà ta”

Lục Thiếu Phàm trầm ngâm trong chốc lát, anh trấn an xoa dịu gương mặt nhợt nhạt của Mẫn Nhu, đạp ga, quay về bệnh viện.

Mẫn Nhu chưa bao giờ sợ hãi bệnh viện như vậy, mùi thuốc khử trùng quanh quẩn trongmũi không đi, hành lang thoáng đãng vang vọng tiếng bước chân, gió saulưng thổi đến lạnh cả người, Mẫn Nhu run lên thì Lục Thiếu Phàm đã kéocô qua, để cô an tâm dựa vào lòng anh.

Vụ án khéplại, Mẫn Nhu cũng nhận được điện thoại từ bác sĩ ngoại khoa chuyên giavề tay ở bệnh viện Bắc KInh – Tích Đàm bảo cô sang đó trị liệu.

Lục ThiếuPhàm xin nghỉ hai ngày cùng cô sang Bắc Kinh, vì chú Út và chú Ba củaThiếu Phàm đều sang Bắc Kinh nhậm chức. Mẫn Nhu xem ra cũng đã có ngườichăm sóc nên cũng không phái thêm người đi cùng, trước ngày lên đường,những suy đoán của Mẫn Nhu đã được chứng thật.

Vụ tai nạnxe hôm đó quả nhiên là Hồng Lam, bà ta nghe nói hôm đó Mẫn Tiệp bị xétxử, cho nên đã xin bên trại giam ngắn hạn cho ra ngoài một ngày, khôngnghĩ tới do bà ta quá lo lắng cho Mẫn Tiệp dẫn đến vội vàng khi quađường, né không kịp chiếc xe đang đi tới.

Sau khi được đưa tới bệnh viện cấp cứu cuối cùng cũng giữ được mạng, nhưng do bịthương quá nghiêm trọng dẫn đến bị tê liệt, sống mà như vậy không biếtnên vui hay buồn

Xe lên đường tới Bắc Kinh, Mẫn Nhu xoa nhẹ cổ tay đã tháo băng, nơi đó còn có vếtdao màu hồng nổi lên so với làn da trắng, từ những chuyện trả qua gầnđây, Mẫn Nhu cảm thấy mình đã trưởng thành ra nhiều.

Bàn tay thon dài khẽ che lên tay cô. Mẫn Nhu nhìn Lục Thiếu Phàm đang âm thầm khíchlệ cô, ánh mắt tối tăm bỗng lóe sáng, cô uốn môi, mắt chuyển động, chưakịp nhìn về phía Lục Thiếu Phàm thì khung cảnh bên ngoài cuốn lấy cô.

Ven đường,một cô gái tóc ngắn mặc quân trang bị một người đàn ông ngăn lại, MẫnNhu từng gặp Cù Ý Thần, cô gái kia không ai khác trừ Mục Lâm Thu?

Cù Ý Thầntay cầm bó hoa hồng đỏ, bước theo sau Mục Lâm Thu. Gương mặt anh tuấnkhông hề thất vọng, Mục Lâm Thu chợt dừng lại không biết nói gì với anhmà Cù Ý Thần tiện tay vứt bó hoa đi. Nhưng chỉ ba giây sao, anh ta lạinhặt hoa lên, sau đó quay đầu tìm Mục Lâm Thu, Mục Lâm cũng không bỏ đi, mà đứng tại chỗ chờ anh ta.

“Như vậy rất tốt đúng không?”

Âm thanh ướt át vang lên bên tai, hơi thở của Mẫn Nhu phảng phất một mùi hương từ ai đó, cô cười ngọt ngào, dịu dàng đáp.

“Đúng vậy, như vậy mới là tốt nhất”

“Chỗ bị thương nơi cổ tay, phẫu thuật lần trước rất thành công, nếu đợt trịliệu này đạt kết quả tốt thì sau này cổ tay có thể hoạt động bìnhthường”

Bác sĩ nhìnđiện cơ đồ, kiểm tra kĩ lưỡng cổ tay Mẫn Nhu lần nữa, nhìn Mẫn Nhu vàLục Thiếu Phàm đang hồi hộp mới tự đưa ra kết luận:

“Nhưng những việc nặng sợ là không thể làm được, làm những công việc dùng đếntay thường xuyên cũng nên cẩn thận, cố gắng đừng để tay vận động quánhiều tránh để lại di chứng”

Mẫn Nhu khẽ giật mình, sau đó cúi đầu cảm ơn bác sĩ, lúc bác sĩ dặn dò, bàn tay trên vai cô lại dùng lực.

Bác sĩ chuẩn đoán bệnh của cô có chỗ tốt chỗ sống, lúc ra khỏi phòng làm việc, LụcThiếu Phàm vẫn nắm chặt tay cô, dù là đi làm thủ tục nằm viện hay vàophòng bệnh cũng không buông.

Lục ThiếuPhàm thật sự rất quan tâm cô, thậm chí còn để ý mức độ hồi phục của tayhơn cả cô. Khi Lục Thiếu Phàm tính đi lấy nước, Mẫn Nhu từ sau ôm lấyanh, cô không muốn né tránh hiện thực này, cũng không muốn anh trốntránh.

“Em rất ổn, dù có bỏ vẽ tranh, em cũng có rất nhiều chuyện để làm, ví dụ như trở thành chủ nhân mới của Mẫn thị”

Mẫn Nhu tựavào lưng Lục Thiếu Phàm, môi nở nụ cười bình an, đôi mắt mỉm cười chứngtỏ cô có thể thích nghi mọi hoàn cảnh, không có áp lực. Lời nói vui lạiđổi lấy tiếng thở dài của Lục Thiếu Phàm, anh xoay người, tay ôm lấythắt lưng cô, tay để trên đỉnh đầu cô.

“Một con bướm xinh đẹp thích bay nhảy tự do, bây giờ bị bẻ gãy đi đôi cánh thì sẽ đau khổ đến mức nào.

Mẫn Nhu rũ mắt xuống, khóe mắt cảm động hạnh phúc lóe lên ánh sáng ấm áp, cô bồi hồi nói:

“Cũng sẽ có ngày bướm mất đi đôi cánh, hiện tại trong mắt anh em là con bướmxinh đẹp nhất là được, điều này cũng chứng tỏ chỉ có để bản thân mạnh mẽ hơn mới có thể bảo vệ người mình yêu, cho nên con bướm đó cũng muốn trở nên mạnh mẽ hơn”

Mẫn Nhubuông Lục Thiếu Phàm ra, nhón chân, hôn lên môi anh, ánh mắt thản nhiênkhông né tránh, cô nhìn sâu vào mắt anh, nhấp nháy mắt:

“Đừng quên, em dù sao cũng có tài làm kinh doanh, bây giờ quản lý tập đoàn cũ cũng không khó”

“Đồ ngốc.,”

Lục Thiếu Phàm, anh nói em ngốc, nhưng khi gặp được Mẫn Nhu anh còn lại bao nhiêu lí trí?

Buổi chiềusau khi sắp xếp xong cho Mẫn Nhu, Lục Cảnh Vân và Lục Cảnh Hoằng tớithăm, mang theo một cô bảo mẫu trẻ đến chăm sóc Mẫn Nhu.

“Thiếu Phàm, cháu theo chú ra đây một lát”

Lục CảnhHoằng đứng dậy gọi Lục Thiếu Phàm ra, Mẫn Nhu cũng đoán lần này chú Útchắc muốn dạy dỗ Lục Thiếu Phàm, Lục Cảnh Vân làm trưởng bối, không rangoài mà vẫn còng Mẫn Nhu tiếp chuyện.

Mặc dù chỉgặp vài lần, nhưng trưởng bối Lục gia đối với Mẫn Nhu cũng không xacách, dù gần đây vì chuyện Mẫn Tiệp làm Lục Thiếu Phàm dính vào không ít rắc rối nhưng trưởng bối lục gia không hề la mắng.

Nhìn LụcCảnh Vân ngồi đối diện, Mẫn Nhu không kiềm được nghĩ tới Cơ Tố Thanh,tuổi già mất con, điều này khiến Mẫn Nhu cảm thấy xót xa, đối với chú Ba có vẻ điềm tĩnh nhưng không hề xa cách này càng cung kính.

“Chú có nghe chị dâu nói, Thiếu Phàm bị tên tội phạm trong vụ cướp tố cáo bắt cóc, có chuyện này thật không?”

Lục Cảnh Vân nhìn cô cháu dâu, liếc mắt nhìn cửa phòng khép lại hai người mới dámthảo luận vấn đề của Lục Thiếu Phàm. Nhưng Mẫn Nhu không tránh khỏi căng thẳng, nghe Lục Cảnh Vân nói vậy cô sợ mình đã bỏ qua điều gì đó.

Lúc ở trêntòa án, Mẫn Tiệp oán than lên án Lục Thiếu Phàm bắc cóc cô ta, đem cô ta vào bệnh viện tâm thần tiến hành tra tấn, đây chẳng phải vì vợ mà báothù. Mẫn Nhu nhớ tới nó lại cảm thấy vừa nhức đầu vừa giận, quan trọngnhất bên bồi thẩm đoàn lại yêu cầu cảnh sát điều tra kĩ, cho Mẫn Tiệpmột câu trả lời hợp lý.

“Nhưng cháu tin tưởng Thiếu Phàm”

Dù Lục Thiếu Phàm làm cô cũng sẽ tin anh vô điều kiện, vì anh là Lục Thiếu Phàm của cô.

Lấy được câu trả lời của Mẫn Nhu, Lục Cảnh Vân cũng không giận Mẫn Nhu làm liên lụyLục Thiếu Phàm, ông cầm tách trà lên mỉm cười, thổi lá trà trên mặtnước, nói:

“Tin tưởng là tốt, chú Ba cũng không muốn nói nhiều. Cháu chỉ cần an tâmdưỡng thai, sinh ra những đứa trẻ mập mạo là được. Những chuyện còn lạiđể đám đàn ông trong nhà giải quyết, nếu chỉ có chút chuyện mà đã khiếnnó bị đánh bại thì nó không thích hợp làm chính trị, ở nhà làm nông làđược”

Mẫn Nhu chợt hiểu, xem ra Lục Cảnh Vân đã bị bà Lục hoặc Lục Thiếu Phàm nhờ cậy tớitrấn an, hi vọng cô đừng suy nghĩ lung tung, dù sao cô đang mang thai,sợ rằng tâm trạng không ổn định.

Người Lụcgia tin tưởng cô và Lục Thiếu Phàm, xem ra lực lượng ngang nhau, từgiọng nói của Lục Cảnh Vân, xem ra ông không lo lắng ngược lại còn muốnđứng ngoài xem, cũng không tính ra tay giúp Lục Thiếu Phàm.

Mẫn Nhu mỉm cười, tâm trạng khẩn trương cũng vì Lục Cảnh Vân mà dịu đi vài phần, cô cầm cốc nước ấm, nhìn Lục Cảnh Vân cảm ơn:

“Cảm ơn chú Ba”

Lầu cuốibệnh viện treo đầy những tấm vải trắng, nếu không nhìn kĩ chắc khó ainhận ra đằng sau những tấm vải có hai bong người cao gần bằng nhau, mặcbộ tây trang màu đen chỉnh tề như nhau vừa làm cho người ta cảm thấygiống nhưng cũng không hẳn giống.

“Thật sự phải làm như vậy sao?”

Lục ThiếuPhàm cúi đầu nhìn dòng xe bên dưới đang qua lại như nước chảy, trước câu hỏi của Lục Cảnh Hoằng anh chỉ mỉm cười, mắt nhìn thẳng về trước.

“Đây là biện pháp tốt nhất, trừ cách đó ra, cháu cũng không thể nghĩ ra cách nào mà một hòn đá bắn trúng hai con chim”

Hai ngườicũng không nói tiếp chỉ im lặng đứng trên lầu cao. Lát sao, đôi mắt màuhổ phách lạnh lẽo của Lục Cảnh Hoằng nhẹ dừng trên người Lục Thiếu Phàm, giọng nói lạnh lùng không có chút hơi ấm nhưng lại thật dễ nghe, mangtheo vài phần thân thiết:

“Tốt nhất cháu nên giải thích rõ chuyện này với vợ mình, phụ nữ có thai tránh để suy nghĩ quá nhiều”

Lục ThiếuPhàm nghe vậy cũng nhướng mày, mắt đánh giá chuyện chỉ xảy ra trong tiểu thuyết, dường như không ngờ một người lạnh lùng như vậy lại chủ độngkhuyên anh trấn an Mẫn Nhu. Mắt lóe lên, lúc thấy trên sống mũi Lục Cảnh Hoằng không còn vật kia, khóe miệng liền mấp máy.

“Chú Út, chú bắt đầu không mang kính nữa sao?”

Lục CảnhHoằng cũng không vì câu hỏi đùa của Lục Thiếu Phàm mà lúng túng, sắc mặt không chút biến đổi đi về phía cầu thang bộ, chỉ để lại lời giải thíchđơn giản nhất cho Lục Thiếu Phàm:

“Chú không bị cận thị”

Ánh mắt lànơi dễ dàng tiết lộ suy nghĩ của con người nhất, khi một người khôngmuốn để người khác nhìn thấu tâm tư mình thì mắt kiếng chính là vật cheđậy tốt nhất, như vậy vừa nhìn thông minh vừa là ám hiệu chỉ anh ta rấtvô tình.

Tính tìnhchú Út dù cứng hay mềm cũng không ăn thua, nếu không phải chú ấy cam tâm tình nguyện tháo cặp mắt kiếng xuống thì không ai có thể, một khi tháora điều đó chứng tỏ gì cũng chỉ có chút Út rõ nhất.

Lục ThiếuPhàm ở Bắc Kinh hai ngày không thể không về thành phố A làm tiếp côngviệc. Mẫn Nhu trong lòng cũng không nỡ nhưng cũng đành thả người, bởi vì cô hiểu sự nghiệp với đàn ông rất quan trọng.

Khi LụcThiếu Phàm xử lý xong mọi chuyện, trở lại bệnh viện thì Mẫn Nhu đã sắpxếp xong hành lí cho Lục Thiếu Phàm, vì có cô bảo mẫu giúp nên việc sắpxếp cũng không khó khăn, thấy Lục Thiếu Phàm về cô bật cười khúc khíchnói: “

“Anh về rồi a, Tiểu Nhã mau bưng cơm tối lên”

Lục ThiếuPhàm bắt chuyến bay vào buổi tối, Mẫn Nhu cũng không muốn để anh bụngđói đi máy bay liền dặn cô bảo mẫu nấu bữa tối sớm hơn một giờ để LụcThiếu Phàm ăn xong rồi nghỉ ngơi.

Đưa mắt nhìn cô bảo mẫu khép cửa lại, Mẫn Nhu vừa quay đầu lại cả người liền đập vào lồng ngực Lục Thiếu Phàm, cô ngửi thấy mùi bạc hà trên người anh, ngước đầu.

“Tiểu Nhu, em có muốn cùng anh mạo hiểm một lần không?”

Mẫn Nhu ngẩn người, nghe những lời đầy ẩn ý của Lục Thiếu Phàm. Đầu thầm suy nghĩ,cô dùng tay trái nắm lấy tay anh, ngực xôn cao, trước ánh mắt mong đợichỉ cần cô mỉm cười thì đã xóa sạch mọi nghi ngờ.

“Em nguyện ý”

Tại nhà thờthánh Patrick, cô nói hai chữ I do là từ cảm động nhất, giờ này cô lạinhìn Lục Thiếu Phàm nói em nguyện ý chính là vì yêu, cô yêu anh chânthành tin tưởng vô điều kiện, nguyện cùng anh trong mưa gió.

Lục ThiếuPhàm ra đi, trở về với võ đài chính trị thuộc về anh. Tại xa nơi BắcKinh, Mẫn Nhu cũng không biết, nghênh đón anh không phải sự hoan nghênhmà là giấy triệu tập điều tra của kiểm soát viện, chuyện này rất đượcbên đó coi trọng.

Khi Mẫn Nhubiết những chuyện xào xáo xảy ra ở thành Phố A thì là chuyện của nửatháng sau. Không phải cô không quan tâm Lục Thiếu Phàm mà mọi người cốtình giấu giếm, để cho cô là người cuối cùng biết chuyện Lục Thiếu Phàmbị tố cáo bắt cóc Mẫn Tiệp.

“Cho dù cháu có về cũng không làm được gì, hãy cứ ở đây tịnh dưỡng như vậyThiếu Phàm mới có thể chuyên tâm lo mọi chuyện bên đó”

Mẫn Nhu vừabước ra khỏi phòng bệnh thì thấy Lục Cảnh Hoằng đứng trước cửa, ngữ khíbình thản nhưng có sức thuyết phục, không cho cô về thành phố A vì muốntốt cho Lục Thiếu Phàm, lý do này không phải không có căn cứ mà tuyệtđối chính xác.

“Bây giờ Thiếu Phàm đang gặp chuyện, phần lớn đều vì cháu, cháu không thể để anh ấy một mình gánh vác mọi chuyện, còn bản thân lại bình an sống ởđây”

Mẫn Nhu taycầm nắm cửa vì cô hơi kích động mà trở nên căng thẳng, cô phải cùng anhmạo hiểm, tại sao tới cuối cùng chỉ có anh gánh vác mọi phiền toái.

Lục CảnhHoằng nhìn đôi mắt bị lo âu chiếm cứ của Mẫn Nhu, môi mím lại, ánh mắtlướt qua tờ báo đang để trên khay trà, là tin tức lúc nãy cô đọc được.

“Dùkhông có chuyện này bọn họ cũng sẽ đào bới chuyện khác đối phó ThiếuPhàm, mỗi lần đảm nhiệm nhiệm Kỳ mới là khoảng thời gian nhảy cảm nhất,nhìn thì thấy mặt nước tĩnh lặng nhưng thật ra nó đang dậy sóng, vụ ánbắc cóc này lại trở thành cơ hội để đối phó Lục Thiếu Phàm.

Lục CảnhHoằng cũng không phải người thích lắm lời bây giờ lại nói nhiều như thếkhông thể nghi ngờ là vì trấn an cô. Mẫn Nhu lắng nghe Lục Cảnh Hoằngnhắc nhở, không nói thêm, trong lòng cũng sáng tỏ.

Mẫn Tiệp cóthể thuận lợi làm cho bên viện kiểm soát đưa đơn tố cáo Lục Thiếu Phàmvà Kỳ Phong chủ mưu bắt cóc sợ rằng đằng sau có người chống lưng, sau đó để nó phát triểu theo hướng vụ án giết người tất nhiên bất lợi cho LụcThiếu Phàm.

Lục Cảnh Hoằng trước khi đi còn để lại một câu, không vì khuyên Mẫn Nhu chớ xúc động mà còn vì kì vọng vào Lục Thiếu Phàm:

“Nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ này xử lý cũng không xong, vậy thì nó không còn tư cách lưu lại trên võ đài chính trị”

Mẫn Nhu tính cho Lục Thiếu Phàm biết chuyện thì bên tai vang lên lời chú Út: “Nếu nó không muốn cháu biết thì cứ coi như chưa từng nghe qua chuyện này”

Di động trên tay rung lên, nghe giọng nói của anh trong lòng cô mâu thuẫn nên nóihay không. Hai bên đều đang im lặng thì Lục Thiếu Phàm ân cần thăm hỏi,Mẫn Nhu mỉm cười, nhẹ giọng hỏi lại:

“Anh ở bên đó vẫn khỏe chứ?”

Anh bật cười vui vẻ, trả lời cô mọi chuyện đều tốt, giọng nói cất cao không hề cóchút giả dối, từ đầu tới cuối không nhắc tới vụ bắt cóc.

Nếu anh mạnh khỏe thì bên em trời sẽ nắng

Nhưng nhữnglời nói mạnh khỏe từ miệng anh chỉ là lời nói dối thiện ý giúp em antâm, thế giới của em có phải không thể vạn dặm trời quang?

Tắt điệnthoại, Mẫn Nhu cũng không chủ động nhắc tới vụ án. Trước mặt Lục ThiếuPhàm, cô lựa chọn không biết, quyết định không gây thêm phiền phức choanh.

“Nguyệt Hân, cậu giúp mình một việc được không? Trừ cậu ra bây giờ mình không biết nhờ ai?”

Mẫn Nhukhông gọi cho Chân Ni, không phải do cô nghi ngờ năng lực Chân Ni mànếu Chân Ni biết chuyện, Thẩm Tấn Hàm cũng biết, anh ta lại là an hemtốt của Lục Thiếu Phàm cuối cùng sẽ nói cho Lục Thiếu Phàm. Những ngườikhác đều liên quan tới Lục Thiếu Phàm, bây giờ chỉ có Kỷ Nguyệt Hân làngười cô có thể nhờ.

Mẫn Nhu cũng không dám làm phiền Kỷ Nguyệt Hân, chỉ bảo cô ta báo một ít tin tức vềchuỗi vụ án bắt cóc của thị trưởng ở thành phố A, với Kỷ Nguyệt Hân mànói đây chỉ là chuyện nhỏ.

Vài giờ sau, Kỷ Nguyệt Hân liền cho Mẫn Nhu câu trả lời xác đáng, cẩn thận xem quamọi việc, Mẫn Nhu nhíu mày, Lục Cảnh Hoằng nói không sai, đích xác là có người làm chỗ dựa cho Mẫn Tiệp. Nếu không với một nữ tù bị chứng minhlà nhân cách phân liệt thì lới cô t nói ai tin.

Từ những báo cáo này cho thấy rằng, họ muốn cho công chúng đổi cách nhìn với LụcThiếu Phàm, khiến ai cũng tin Lục Thiếu Phàm sử dụng quyền lực đối phóvới dân chúng.

“Lục Thiếu Phàm cũng không tỏ rõ thái độ, không thừa nhận không phủ định, Nhu à, lời Mẫn Tiệp nói có phải thật không?”

“Mình không biết Mẫn Tiệp nói thật hay không, nhưng mình tin Lục Thiếu Phàm vô điều kiện.”

Vì yêu, cô chấp nhận tin tưởng, coi mọi điều là thật.

“Nhu, Mẫn Tiệp lợi dụng Lục Thiếu Phàm như vậy, mọi chuyện năm đó cô ta làvới cậu cũng đã sang tỏ, cậu không vạch mặt cô ta thật là tiếc, bằngkhông, cô ta còn có thể được như bây giờ sao?”

Kỷ NguyệtHân đối với Mẫn Tiệp cũng rất ghét, những lời nói cay độc mỉa mai bắtđầu phát ra. Chỉ là, mọi tâm tư Mẫn Nhu đều đặt lên Lục Thiếu Phàm, côkhông cùng Kỷ Nguyệt Hân ngồi lên án Mẫn Tiệp.

“Hai tháng nửa phiên tòa sẽ mở, Nguyệt Hân, cậu có biết luật sư phụ trách biện hộ cho Lục Thiếu Phàm là ai không?

“Chuyện này cũng không ai nhắc tới, mình đều biết rõ các luật sư chuyện vềphương diện kinh tế nhưng về mặt hình sự thì mình không quen biết nhiều, nhưng mà…”

Kỷ NguyệtHân tính nói lại thôi khiến Mẫn Nhu tò mò. Cô có thể nghe tiếng KỷNguyệt Hân đang gõ bàn phím, có lẽ vì muốn giú cô hỏi thăm luật sư thông qua đó biết chút tin tức.

NHìn phongcảnh ngoài cửa sổ, xuân ý dạt dào nhưng không cách nào khiến cô bìnhtĩnh, mấy phút sau Kỷ Nguyệt Hân cho cô một đáp án:

“Mình vừagọi hỏi Tống Tử Minh, anh ta nói Lục Thiếu Phàm vẫn im lặng xử lý chuyện này cho nên anh ta cũng không biết Lục Thiếu Phàm có mời luật sư không. Nhưng, anh ta có nói, gần đây trong giới luật sư có một người mới tàinăng, đúng lúc anh ta chuyên về các vụ án hình sự”

Là ai?

Điệu bộ vội vàng của Mẫn Nhu khiến Kỷ Nguyệt Hân mỉm cười, giễu cợt cô, đem chuyện Tống Tử Minh nói cho cô:

“Anh ta tên Mộc Tư Vũ, anh ta là người kháng cáo thành cô cho vụ việc kiểmsát trưởng làm chấn động cả nước, ai cũng không ngờ, một luật sư còn trẻ có thể giúp bị cáo thoát khỏi tội hủy chứng cứ và tội cản trở thi hànhcông vụ, kiểm sát trưởng cũng thoát được tội thất trách trong việc trông coi chứng cớ”

“Nhưng cũng nghe nói, anh ta nhận việc tùy theo tâm trạng, người này cực kìkhó tính, cho dù có đưa một đống tiền cho anh ta, anh ta cũng không coi ra gì”

Kỷ NguyệtHân kể hết mọi đặc điểm của vị luật sư đó, Mẫn Nhu chỉ nắm được trọngđiểm, người tên Mộc Tư Vũ đó là cao thủ chuyên về vụ án hình sự, quantrọng là Mẫn Nhu đang rất cần anh ta.

“Nguyệt Hân, nếu tiện cậu giúp mình tra xem anh ta đang sống ở đâu?”

“Nhu, cậu tính mời anh ta làm luật sư bào chữa cho Lục Thiếu Phàm sao?”

Kỷ NguyệtHân cất cao giọng hỏi nhận lấy câu xác nhận của Mẫn Nhu, tin Lục ThiếuPhàm là một chuyện nhưng lo cho anh là chuyện khác. Dù Lục Thiếu Phàm có nắm chắc thắng vụ này không, cô vẫn hi vọng có thể phái một luật sư đắc lực nhất đến bên anh, giúp anh giải quyết khi ra tòa, đây là việc duynhất cô có thể thay anh làm.

“Anh ta bây giờ đang ở thành phố Dĩnh Giang”

Sau khi chào tạm biệt Kỷ Nguyệt Hân, Mẫn Nhu chưa về giường nghỉ ngơi ngay mà gọi số điện thoại người khác:

“Cho tôi một vé tới Dĩnh Giang vào ngày mai, cảm ơn”

Mỗi ngày Mẫn Nhu đều gọi điện cho Lục Thiếu Phàm, hai người đều ân cần thăm hỏi đốiphương, Lục Thiếu Phàm cũng nhắc tới một vài chuyện xảy ra ở thành phố A nhưng không đề cập đến vụ án bắt cóc. Anh không biết rằng trước phiêntòa một ngày, người bên kia điện thoại đã về tới thành phố A.

Trên đầu mặt báo, thông tin liền thu hút người xem “Thị trưởng vì vợ mình mà tứcgiận, phái cấp dưới bắt cóc thiên kim nhà giàu để trả thù, vụ án bắt cóc này sẽ được mở phiên tòa vào ngày mai….”

Hai ngàytrước, Mẫn Nhu im lặng quay về thành phố A, cô không để cho ai biết, vìche dấu tai mắt mọi người nên cô im lặng ở trọ trong một khác sạn.

Sự hỗn loạn ở thành phố A vượt ra ngoài dự đoán của cô, trên TV tùy tiện chiếu tintức cũng sẽ thấy một ít thông tin về vụ bắc cóc, vụ án lần này dính tớinhiều người nên đám phóng viên tìm cách moi móc thông tin

Mấy hôm nay, Mẫn Nhu cũng may mắn được tham gia các cuộc họp báo, nhân vật chính dĩMẫn Tiệp dĩ nhiên vẫn còn ở trong trại giam, nên đối tượng phỏng vấn dĩnhiên là Lục Thiếu Phàm, mặc dù Mẫn Tiệp không ra mặt, thì cái gọi làđấu tranh vì chính nghĩa công khai cũng đạt được hiệu quả mong muốn.

Trong cuộchọp báo, đám phóng viên công khai chỉ thẳng tên Lục Thiếu Phàm, đưa ravấn đề rất sắc bén, giọng nói ép buộc ám chỉ họ không thể tha thứ choLục Thiếu Phàm ức hiếp dân chúng, vụ án bắt cóc này vẫn chưa thu nhập đủ chứng cứ nhưng thông qua giới truyền thông nó lại trở thành điều hiểnnhiên.

Từng tờ báongày nay qua ngày khác đều cập nhật thông tin liên tục, Mẫn Nhu nhíu mắt nhìn tờ báo bị cô cuộn tròn nét vào thùng rác, nhìn màn hình tivi mắtnhíu lại, ánh mắt lạnh lẽo cầm lấy điện thoại trên đầu tủ.

“Luật sư Mộc, xin lỗi vì đã trễ thế này mà còn quấy rầy anh, tôi muốn biết đối với vụ kiện ngày mai anh sẽ xử lý ra sao?”

Mẫn Nhukhông nói rõ là chuyện gì nhưng cả hai đều là người thông minh, nhất làvới một luật sư bào chữa năng lực phản ứng đều cao hơn người khác, làmsao không đoán ra ý Mẫn Nhu.

“Lục phu nhân xin yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cô một kết quả hài lòng!”

Tâm trạng đang xấu đi của Mẫn Nhu vì những lời của Mộc Tư Vũ mà tiêu tan mấy phần, tính nói cảm ơn thì Mộc Tư Vũ cười giỡn nói:

“Côvà chồng cô thật là tâm linh tương thông, buổi chiều lúc thảo luận vềphiên tòa ngày mai chồng cô còn ám chỉ tôi tới, bây giờ cô lại gọi tới, yên tâm, tôi sẽ khiến cho lời tố cáo của Mẫn Tiệp được phơi bày, ngàymai tất cả sẽ được truyền đạt tới quan tòa”

Nhắc tới tên Lục Thiếu Phàm, lòng Mẫn Nhu liền thắt lại, cô dần dần bình tĩnh khôiphục tiết tấu ban đầu, bên kia Mộc Tư Vũ đột nhiên nói:

“Lục phu nhân theo quan sát của tôi, Lục tiên sinh thật sự rất yêu cô, không uống phí cô lại hao tâm vì tiên sinh như vậy. Xử lý xong phiên tòa ngày mai tôi sẽ về Dĩnh Giang, vì vậy tôi chúc hai người hạnh phúc”

“Cảm ơn”

Đây làngười thứ mấy nói với cô câu này, Lục Thiếu Phàm yêu cô, Mẫn Nhu đãkhông còn nhớ rõ, cô xoa nhẹ trái tim đang đập bên trong gương mặt khẽmỉm cười, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, Thiếu Phàm!

Phiên tòa xử lần này thu hút nhiều sự chú ý, bên tòa án cũng quyết định thẩm vấncông khai, các vị thẩm phán cũng đề cao tính chính trực, tăng cườngkiểm tra tính chính xác của vụ án. Chính vì thế, bên ngoài tòa án ngàyhôm đó rất hỗn loạn, mấy trăm người muốn vào dự thính, cuối cùng khôngthể không huy động cảnh sát bảo trì an ninh.

Khi mộtchiếc xe màu đen dừng lại thì đám kí giả liền tiến tới, chen chúc đẩynhau, tay duỗi ra, khi tài xế vừa mở cửa xe thì bắt đầu đặt câu hỏi.

“Thị trưởng Lục, đối với việc anh bị tố cao chủ mưu chuỗi vụ án bắt cóc nàyanh vẫn không hề lên tiếng khẳng định là vì có tật giật mình hay tinrằng sự thật luôn tồn tại tronbg mỗi người?”

“Thị trưởng lục, nguyên cáo là chị của vợ anh, cũng là tòng phạm trong vụ án cướp bóc của vợ anh, vì để báo thù cho vợ, anh đã sai người bắt cóc côta sao?”



“Thị trưởng Lục..”

Từ trong xebước ra, Lục Thiếu Phàm không hề nói câu nào. Khi anh không nói gì chỉđứng đó, ống kính chụp được những hình ảnh rất đẹp, thật khó tưởngtượng, một người đàn ông nổi bật phi phàm như thế lại là chủ mưu vụ ánbắt cóc.

Thư kí Triệu bước xuống xe giúp Lục Thiếu Phàm che chắn trước những lời tấn công,bên phía xe kia một người thanh niên còn trẻ bước xuống, chính là luậtsư biện hộ cho Lục Thiếu Phàm- Mộc Tư Vũ, hai người nhìn nhau cười không để ý tới những câu hỏi dồn dập của kí giả, hai người dưới sự bảo vệ của cảnh sát đi vào trong tòa án.

Nhân vậtchính đã không còn xuất hiện, phóng viên cũng tản đi, một vài người kêunhiếp ảnh gia chuẩn bị máy quay, bắt đầu làm hiện trường đưa tin, nộidung tất cả đều là bịa đặt nhưng kí giả lại nói như thật, thật giả khóphân.

Cách tòa ánkhông xa có một khúc quanh, một bóng người núp sau vách tường, dưới mắtkính đen là khẩu trang che kín cả gương mặt, Mẫn Nhu ăn mặc rất bìnhthường nhưng chiếc bụng nhỏ lại nhô lên khiến người đi đường rất để ý.

Đợi đám kýgiả đã giải tán, Mẫn Nhu mới từ góc đi ra, đi đến cửa tòa án, lúc cáchmột đoạn không xa thì thấy chiếc Mercedes dừng lại, cửa mở, người bướcra khiến Mẫn Nhu chấn động.

Kỷ Mạch Hằng đứng dưới ánh mặt trời cũng không thể xóa đi sự lạnh lẽo trên gươngmặt. Khi sắp bước vào tòa án thì bóng người khựng lại, giống như có mộtloại cảm giác, anh ta quay về hướng Mẫn Nhu, trước ánh mắt kinh ngạc của Mẫn Nhu đôi mắt lạnh lùng kia có chút trở nên dịu dàng, nhưng sau đóanh ta liền quay đầu đi không hề liếc nhìn Mẫn Nhu một lần.

Kỷ Mạch Hằng đi rất mau, trợ lý đi theo cũng thở hồng hộc, chia tay vẫn có thể làmbạn điều này không thể xảy ra giữa cô và Kỷ Mạch Hằng, chỉ có làm ngườilạ mới thích hợp.

Vĩnh viễnkhông tính toán với nhau mới có thể vĩnh viễn cắt đứt mọi lưu luyến, đây là điều cô muốn vì vậy Kỷ Mạch Hằng đáp ứng cô, dù là lần này hay là ởbệnh viện.

Lúc Mẫn Nhuđi vào tòa án, phiên tòa cũng đã bắt đầu, cô nhìn thấy Mẫn Tiệp mặt đầynước mắt ngồi ở bên nguyên cáo, bề ngoài đáng thương của cô ta khiến Mẫn Nhu vừa nhìn đã ghét, ánh mắt hận thù của cô đều hướng về bên Lục Thiếu Phàm.

Mẫn Nhu lặng lẽ ngồi xuống hàng ghế cuối, bên trong có hàng loạt kí giả đang ghichép, tay cầm laptop tay kia ghi ghi chép chép quá trình xét xử. Cô nhìn thấy Lục Thiếu Phàm và Kỳ Phong ngồi cùng một chỗ, vẻ mặt bình thảnkhông hề có chút nao núng khi phạm tội.

Phiên tòatiến vào hồi gây cấn, Mẫn Nhu thấy luật sư bên nguyên cáo đứng đó thẩmvấn từng nhân chứng, sau một hồi phân tích, luật sư liền quay đầu chỉLục Thiếu Phàm, lên án Lục Thiếu Phàm ra lệnh cho người của mình bắt cóc Mẫn Tiệp vào ban đêm đưa vào bệnh viện tâm thần tra tấn.

Lúc dựthính, Mẫn Nhu có thể nghe thấy tiếng xuýt xoa xung quanh, cô nhíu màyánh mắt chăm chú nhìn về trước, xung quanh trở nên xôn xoa, sau khi tòa án nói yên lặng tất cả mọi người đều dồn sự chú ý về phía bị cáo.

Bên luật sưnguyên cáo có tới mấy người làm chứng, nghe có vẻ rất xác thực. Ngay cảMẫn Nhu cũng vì Lục Thiếu Phàm toát mồ hôi, nhưng Lục Thiếu Phàm vẫnngồi im, Mộc Tư Vũ đứng dậy đi về phía nhân chứng hỏi.

Khi nhữngvấn đề đơn giản nhất bắt đầu nêu lên, nhân chứng bị hỏi đến không thểtrối cãi, ngay cả sắc mặt bên luật sư nguyên cáo cũng trở nên khó coi,muốn ngăn Mộc Tư Vũ hỏi tiếp lại bị quan tòa bác bỏ.

“Anh nói mình nhìn thấy người của thị trưởng Lục, cũng chính là người đã kéo nguyên cáo đang hôn mê vào một chiếc xe đúng không?”

“Đúng vậy:

“Nhưng lúc đó anh cũng không thấy thị trưởng Lục mà chỉ thấy người của thị trưởng đúng không?”

“Không sai”

Mộc Tư Vũnhếch miệng cười, quan tòa yêu cầu mời nhân chứng kế tiếp, Kỷ Mạch Hằngmặt lạnh lùng xuất hiện ở tòa án, nghe anh ta kể lại tính cách của MẫnTiệp lúc bắt đầu quen nhau. Khi thì dịu dàng khi thì phát điên, Mẫn Tiệp không dám tin mở miệng, giận đến tái nhợt, không ngờ Kỷ Mạch Hằng bỏ đá xuống giếng.

“Hơn nữa Thẩm Tấn Uyên bác sĩ chuyên khoa về tâm thần đã có bảng xét nghiệmnhư thế chứng minh nguyên cáo bị chứng nhân cách phân liệt rất nặng,hành vi và cử chỉ đều không có suy nghĩ”

Tòa án lạibắt đầu xôn xao, bên bồi thẩm đoàn cũng khẽ thì thầm khiến cho Mẫn Tiệpbắt đầu bất an, cô ta xúc động tính đứng lên phản bác Mộc Tư Vũ thì bịluật sư giữ lại, ý bảo cô ta đừng lên tiếng.

“Căn cứ vào bảng xét nghiệm của bác sĩ Thẩm Tấn Uyên hơn nữa y tá chăm sóccho bệnh nhân ở Kỳ Lân Sơn cũng quan sát cho thấy tinh thần nguyên cáokhông ở trạng thái ổn định, bây giờ nguyên cáo lại tố cáo bên bị báo bắt cóc nguyên cáo, tôi cảm thấy đây chỉ là vu cáo đơn thuần”

Bên luật sưnguyên cáo lấy thời gian cấp xét nghiệm của Mẫn Tiệp ra, cho rằng đây là bảng kết quả có được khi Mẫn Tiệp đang ở trại an dưỡng, sở dĩ cô ta bịthế là do bị nhốt một thời gian dài như vậy đều do Lục Thiếu Phàm lấyquyền ép người.

“Bên luật sư nguyên cáo cũng nên biết rõ, dù là thị trưởng lục hai người của anh tathì các bác sĩ bên trong trại an dưỡng cũng không chắc chắn nguyên cáocó bệnh tâm thần hay không, chẳng qua chỉ là hoài nghi. Cho nên, ngườita mới đưa nguyên cáo vào trại an dưỡng để quan sát, nhưng nguyên cáolại giống như người bị bệnh tâm thần, không hề phối hợp với bác sĩ, thậm chí ở trại an dưỡng còn đánh nhau với bệnh nhân, các bác sĩ cũng vì bất đắc dĩ nên đành để nguyên cáo ở trong trại an dưỡng để quan sát”

Mộc Tư Vũ nói xong mặc không đổi sắc, cách chơi chữ

“Nguyên cáo mắc chứng phân liệt rất nặng, người của thị trưởng cũng vì có ýtốt, lo lắng nguyên cáo phát bệnh ảnh hưởng tới dân chúng, nên đành mạohiểm đưa người bị tâm thần vào viện an dưỡng để trị liệu còn phải hứngchịu tội bắt cóc người khác, đây là chuyện không phải ai cũng làm được.”

“Hôm nay, chẳng những nguyên cáo không cảm ơn còn vu khống bị cáo bắt cóc,thậm chí còn dính dáng tới lãnh đạo thành phố. Không nói thị trưởng Lụccó biết chuyện này hay không, cho dù thật là thị trưởng Lục và người của thị trưởng đưa nguyên cáo vào trại an dưỡng đi nữa, thì các vị thì nghĩ lại xe, chuyện như vậy trong xã hội còn thiếu sao? Có lòng tốt đỡ người già đứng dậy lại bị vu khống là đẩy ngã ông ta đòi phải bồi thường tốnphí, chẳng phải vụ án này cũng tương tự như vậy sao?”

Mọi ngườiđang nghe liền ồn ào lên, ai cũng bắt đầu nghi ngờ lời tố cáo của MẫnTiệp, sau đó chỉ trỏ Mẫn Tiệp, Mẫn Nhu dời sự chú ý sang Lục ThiếuPhàm, giữa hai người dường như luôn tồn tại một loại sức hút, anh cũngđưa mắt nhìn sang.

Mộc Tư Vũvấn tiếp tục, Mẫn Nhu cũng nhìn sâu vào mắt Lục Thiếu Phàm, từ xa côthấy trong mắt anh ánh lên sự dịu dàng, gương mặt khẽ mỉm cười.

“Lúc Lục thị trưởng nắm quyền vẫn luôn là tấm gương tốt vì dân phục vụ, theo như lời của nguyên cáo thì một người quan tâm người khác lại thành tộiphạm, lãnh đại thành phố vì làm một việc tốt mà bị bắt, sau này còn cóai dám vì dân mà làm chuyện tốt, như vậy thành phố này cũng mất đi nhântình, mất đi truyền thống đạo đức tốt đẹp của người Trung Quốc”

“Với sự công bằng liêm chính của chánh án tôi tin rằng, chánh án sẽ cho tôivà bị cáo, cả những người đang ngồi nghe và toàn bộ xã hội một phánquyết công bằng, đây là tất vả những gì tôi muốn nói, xin cảm ơn”

Luật sưnguyên cáo miệng co lại, mặt tối đen nhìn đối thủ. Mộc Tư Vũ thì bày ravẻ mặt thản nhiên, để cho bên luật sư nguyên cáo im lặng thầm nghĩ MộcTư Vũ đã nói đến danh dự bộ mặt thành phố ngay cả dư luận xã hội cũng bị nêu ra, rồi còn tán thưởng quan tòa, quan tòa làm sao không phán hắnthắng?

Quan tòacũng đang rất rối, Mẫn Nhu ngồi dưới cũng bật cười, vị luật sư Mộc nàycũng thật chu đáo, đem mọi đường lui cắt đứt, xem ra nhờ anh ta tới giúp Lục Thiếu Phàm đúng là lựa chọn hoàn hảo!

Bên luật sưnguyên cáo tiếp tục chống đối, nhưng Mộc TƯ Vũ lại kêu các nhân viênchính phủ quan trọng ra làm chứng, chứng minh lúc đó ở trại an dưỡng Mẫn Tiệp đã lên tiếng nhục mạ thị trưởng Lục chí công vô tư trước mặt mọingười, lúc sau lại im lặng không nói lời nào, lúc này luật sư nguyên cáo liền vuốt mũi quay về chỗ ngồi.

Mẫn Tiệpnhìn nhân viên chính phủ nghiêm túc trả lời thì thiếu chút nữa bất tỉnh, cái gì mà tính tình nguyên cáo rất hung dữ, không biết hối cãi, muốntrốn tránh tội lỗi, còn nói thị trưởng Lục tích cực xúc tiến mối quan hệ hợp tác giữa cảnh sát và dân làm một quảng cáo rất rùm beng.

Mẫn Tiệpkhông nhịn được nữa, điên cuống gào thét chửi bới Lục Thiếu Phàm, nếukhông phải cảnh sát kịp thời kéo cô ta lại thì cô ta đã thực hiện hànhvi bạo lực. Mẫn Tiệp hận thù nhìn Lục Thiếu Phàm, còn anh chỉ nhẹ nhàngcười nhạt, trong mắt mọi người lại trở thành đức tính khoan hồng độlượng.

CUối bên tòa án cũng đưa ra quyết định, Mẫn Tiệp vu cáo Lục Thiếu Phàm cùng tội chủmưu bắt cóc không thành lập. Lần cuối cùng tòa án thẩm vấn, Mộc Tư Vũchợt nảy ra ý tưởng muốn vu khống Mẫn Tiệp tội phỉ bang nhân viên nhànước, tội nhục mạ người khác, hãm hại trả thù tội cướp bóc, gây nhiễuloạn trật tự phiên tòa.

Vụ án bắt cóc trở nên bát nháo cả lên khi Mẫn Tiệp hét lớn “Lục Thiếu Phàm, tao có chết cũng không bỏ qua cho mày”. Còn Lục Thiếu Phàm lại cầu xin quan tòa, Mẫn Tiệp dù sao cũng là ngườibị bệnh tâm thần nên sớm đem tới trại tâm thần để tiến hành trị liệu,sau khi lành bệnh sẽ vào tù tiếp nhận cải tạo.

Nghe phánquyết cuối cùng của thấm phán, Mẫn Tiệp mất đi lý trí, lúc bị cảnh sátlôi ra ngoài vẫn không quên nguyền rủa các vị thẩm phám, quan tòa tứcgiận cầm chùy tay gõ mạnh, sau đó phất tay áo bỏ đi

Mẫn Nhu làngười đầu tiên ra ngoài, khi đám đông tản dần, cô mới thấy Lục ThiếuPhàm bước ra. Cô vội vã đi hướng tới Lục Thiếu Phàm, lòng tràn đầy vuivẻ nhìn người đàn ông của cô.

“Không phải anh bảo em ở Bắc Kinh tịnh dưỡng sao vậy mà lại lén tới đây?”

Gương mặtanh tuấn của Lục Thiếu Phàm có vẻ trách cứ, nhưng tay của hai người lạidính chặt vào nhau chứng tỏ hai người yêu thương nhau thế nào. Hai người nhìn nhau không hề chớp mắt, một bóng người lẻ loi nhìn thấy hai ngườinhư thế cũng im lặng bỏ đi.

“Thị trưởng Lục, tôi có việc phải đi trước, Lục phu nhân lần sau nếu có cơhội, cô phải thực hiện lời hứa của mình làm hướng dẫn viên du lịch chotôi ở Thành phố A”

Mộc Tư Vũnháy mắt nhìn Mẫn Nhu, động tác nhỏ này vừa khéo lại lọt vào mắt Lụcđại thị trưởng, cũng làm cho người này vang lên tiếng chuông cảnh giác.

Ôm Mẫn Nhu vào lòng, Lục Thiếu Phàm cười nói với Mộc Tư Vũ:

“Luật sư Mộc nếu muốn tới thành phố A du lịch thì cứ nói một tiếng, tôi nhấtđịnh sẽ làm hướng dẫn cho anh trong cả hành trình, đảm bảo chuyến đi vui vẻ”

“Thị trưởng Lục quá khách sáo rồi, anh là đại ân nhân, tôi sao dám làm phiền anh, chỉ cần phu nhân giới thiệu vài chỗ có cảnh đẹp đã thật sự là vinh hạnh của tôi rồi”

“Luật sư Mộc trước đây từng quen biết phu nhân nhà tôi sao?”

Lục ThiếuPhàm bị Mộc Tư Vũ quay vòng vòng một lát mới hiểu ra, đôi mắt lóe sángcúi đầu nhìn Mẫn Nhu, sau đó mỉm cười hỏi Mộc Tư Vũ:

“Phải, phu nhân chính là thần tượng của tôi”

Nói xong, Mộc Tư Vũ nhìn sang Mẫn Nhu, nở nụ cười tươi rồi rời đi, để hai vợ chồng đang mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Mẫn Nhu cảm thấy nhất định luật sư Mộc cố tình, vừa tính giải thích thì cô bị Lục Thiếu Phàm giam vào hai cánh tay anh.

“Ngốc nghếch, không phải nói sẽ tin anh sao?”

“Ngốc nghếch, không phải đã nói chúng ta sẽ cũng nhau mạo hiểm sao?”

Đây là điều duy nhất em có thể làm cho anh Lục Thiếu Phàm.

Trước cửatòa án, phóng viên bao vây không còn đường ra. Mẫn Nhu cảm thấy haingười nên đi cửa hông nhưng Lục Thiếu Phàm lại nắm tay đi bằng cổngchính. Khi chỉ còn cách cửa chính hai thước, anh quay lại nở nụ cười với cô, tuyệt đối không buông tay cô ra.

Tiếng phóngviên phỏng vấn như sóng nhiệt đập vào mặt, đám phóng viên bị cảnh sátngăn lại nhưng họ không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy liền láo liênkhông ngừng.

Trước đây dù là phóng viên làm khó làm dễ cỡ nào, cô luôn một mình đối mặt dũng cảm, Mẫn Nhu nghiêng đầu nhìn Lục Thiếu Phàm, gương mặt xuất hiện hai lúmđồng tiên, nhưng sau này cô không còn một mình nữa.

“Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi chính thức lên tiếng về cuộchôn nhân của mình, hai năm trước tôi đã yêu thầm vợ mình lúc đó cô ấykhông hề biết tôi. Hai năm sau, tôi chủ động theo đuổi cô ấy, không phải như tin đồn nói cô ấy vì muốn bước vào danh môn mà không từ thủ đoạn.Tôi mong các vị sẽ không tạo ra những tin đồn ác ý nữa, chúng tôi thíchmột cuộc sống yên bình, không muốn xuất hiện các scandal ảnh hưởng đếnvợ mình. Nếu chuyện bắt cóc phát sinh lần nữa, tôi sẽ dùng thủ đoạn đểbảo vệ quyền lợi của chính mình, cảm ơn”

Lục ThiếuPhàm không để phóng viên có cơ hội phỏng vấn liền kéo tay Mẫn Nhu, dướisự bảo vệ của cảnh sát anh đi về phía cửa bên hông.

Mẫn Nhu tùy ý để Lục Thiếu Phàm dắt cô đi vào thông đạo nhỏ hẹp, sắc mặt Lục ThiếuPhàm rất nghiêm túc, giống như vừa rồi khi đứng trước sự chất vấn củaphóng viên, anh bảo vệ cô rất rõ, rõ đến mức khiến cô vừa xót vừa thấyhạnh phúc.

Những ngàykế tiếp trôi qua trong yên bình, trước cửa quân khu cũng không còn thấyphóng viên túc trực, cuộc sống ở Lục gia lại như trước đây, Mẫn Nhu tờtờ xoa xoa bụng đang to ra, đôi mắt ánh lên sự mong chờ.

Ngoại trừ đi bệnh viện để phục hồi chức năng tay và khám thai thì Mẫn Nhu luôn ởtrong nhà, bắt đầu cuộc sống mới đọc sách kinh tế, nếu đây là cuộc sốngdo cô lựa chọn thì không có lý do gì để cô từ bỏ lần nữa.

Cô cứ ngỡlần nay sẽ sinh đứa trẻ ra trong an bình thì báo chí thành phố A bắt đầu xuất hiện những bài bình luận về quan viên chính phủ, tuy không chỉ rõhọ tên nhưng từ những hàng chữ đều nhằm phê phán tác phong của Lục Thiếu Phàm có vấn đề, cuộc sống riêng tư có mờ ám.

Lời nói sắcbén, thái độ chất vấn, danh chính ngôn thuận đưa ra vấn đề, hơn nữa cònlà tờ báo có số lượng tiêu thụ lớn nhất thành phố A nên nó tạo ra dưluận lớn.

“Em cứ tưởng mọi chuyện kết thúc rồi chứ”

Mẫn Nhu cầm tớ báo sáng sớm, chỉ nhìn tiêu đều không xem nội dung thì cô đã biết nó viết gì, mày nhíu lại.

Lục ThiếuPhàm tan tầm về thấy Mẫn Nhu không vui ngồi trên ghế, anh để cặp xuốngôm lấy thắt lưng của Mẫn Nhu, tự nhiên cười nói:

“Chỉ là một cơn bão trước những ngày yên bình ngắn ngủi mà thôi, bây giờ mặt biển tĩnh lặng đã nổi sóng”

Như vậy sau này sẽ có gió thổi mưa rơi không?

Mẫn Nhu cũng không tiếp nối câu chuyện mà đổi đề tài, trước ánh mắt mỉm cười của Lục Thiếu Phàm biểu đạt lập trường không thể dao động của mình.

“Dù chuyện gì xảy ra, em cụng không rời đi, em vẫn bên anh, như anh nói chúng ta cùng nhau mạo hiểm”

Lục Thiếu Phàm cười sung sướng, mọi phiền não như tan thành mây khói, anh ôm lấy cô dịu giọng nói:

“Được rồi”

Hôm sau Mẫn Nhu vừa từ bệnh viện về thì bà Diệp gọi hỏi thăm, sau khi quan tâm đến cơ thể cô thì liền hẹn cô ra ngoài uống trà.

Mẫn Nhu cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý, bà Diệp hẹn cô chắc chắn có việc muốnnói, hơn nữa về mặt chính trị bà cũng khó thoát khỏi quan hệ với LụcThiếu Phàm.

“Xem ra con của cháu cũng đã 5 tháng đúng không?”

Một mình ngồi trong phòng trà, bà Diệp hiền từ nhìn bụng Mẫn Nhu phủ dưới lớp áo rộng, ôn hòa nhìn Mẫn Nhu mỉm cười nói.

“Gần đây cháu khỏe không?”

Mẫn Nhu giúp bà Diệp rót trà, để đến trước mặt.

“Dạ ổn, Thiếu Phàm sau khi tan sở về đều giúp cháu, hơn nữa Đậu Đậu suốt ngày nói phải bảo vệ mẹ”

Bà Diệp nhìn Mẫn Nhu thấy không có vẻ lo lăng trước những tin tức xung quanh, bà thở phào, nắm lấy tay phải Mẫn Nhu nói:

“Năm đó, cậu của cháu cũng bị cuốn vào phong ba, giới truyền thông chắcchắn không bỏ qua cho cậu con, sau này cả nhà dì ai cũng đều bị đámphóng viên điều tra rõ ràng, thậm chí có người còn viết cậu chán thíchngược đãi động vật bởi vì cậu cháu dắt chó đo dạo hay xích chó lại”

Bà Diệp kểlại chuyện cũ không biết nên khóc hay cười, đáy mắt tràn ngập ý cười,nhớ lại lúc trước bà cũng có phần cảm khái, miệng đời đáng sợ là để chỉnhững quan viên chính phủ nhiệm kỳ mới.

“Bình thường việc tố cáo cán bộ tám chín mười phần là thực, nhưng tới nhiệmkỳ mới các thư tố cáo tám phần đều là giả, nhưng giới truyền thông lạiviết như thật, bất kể đúng hay sai”

Bà Diệp kểlại chuyện cũ cho cô nghe, lúc xưa cậu cô cũng gặp rất nhiều phiền phứckhi tới nhiệm kỳ mới, Mẫn Nhu cảm động cụp mắt mỉm cười, hiểu ý bà Diệp.

“Mợ cứ yên tâm, cháu không bị ảnh hưởng đâu, cháu tin Lục Thiếu Phàm sẽ không dễ dàng đầu hàng như vậy”

Bà Diệp xoa đầu Mẫn Nhu, gương mặt hiền từ yêu thương:

“Dùsau này Thiếu Phàm quyết định thế nào, cháu cũng nên nhớ kỹ, nếu khôngphải đã tính trước hoặc có dự định gì đó thằng bé tuyệt đối không phảingười lỗ mãng”

Mẫn Nhu hơigiật mình, bà Diệp tin Lục Thiếu Phàm so ra còn nhiều hơn cô, từ cáchnói chuyện cô cảm giác Bà Diệp hiểu rất rõ thủ đoạn của Lục Thiếu Phàm,nhìn ra sự nghi ngờ của Mẫn Nhu, bà Diệp cười nói:

“Những lời này là cậu cháu bảo mợ chuyển lời, ông ấy lo cháu căng thẳng nhưnglại sợ gương mặt quanh năm lúc nào cũng nghiêm túc của mình dọa cháu sợ, không biết làm sao đành nhờ mợ nói thay.

“Cháu cám ơn cậu mợ.”

Mẫn Nhu giữlấy hai tay bà Diệp, tuy rằng tình thân đến với cô rất muộn nhưng thậtmay vì nó đã tới, khiến cho cuộc sống của cô không đến mức thiếu thốntình cảm.

Đối phó với giới truyền thông Mẫn Nhu cũng khá rõ, ở giới nghệ sĩ nhiều năm, cô cóthể bình tĩnh nói chuyện khi đứng trước báo giới, vì vậy sau khi dùng bà Diệp uống trà, cô nhìn thấy đám phóng viên đang lén lút trốn tronggóc, cô không bỏ chạy mà mỉm cười lịch sự chào hỏi.

Thái độ của Mẫn Nhu khiến đám phóng viên sửng sốt, quên cả phản ứng, bỏ lỡ mất cơ hội chụp ảnh, chỉ đành oán trách bản thân.

DƯ luận báochí càng thêm kịch liệt, giống như Lục Thiếu Phàm dự đoán, giới chínhtrị thành phố A băt đầu nồi bão, người bị lấy ra khai đao đầu tiên làLục Thiếu Phàm.

Trong cuộchọp cấp ủy thường niên, toàn bộ ủy viên chia thành 3 đảng, một đảng bảotrì trung lập hai đảng còn lại đối chọi gay gắt, khi kết quả cuối cùngđược công bố, thì dù phía sau Lục Thiếu Phàm có vững chắc bao nhiêu, anh vẫn bị bải bỏ chức thị trưởng.

Trong cuộchội nghị, Lục Thiếu Phàm vẫn ngồi im, không vui không giận, ngay cả mộtcâu biện hộ cũng không nói, cứ tưởng đã nắm chắc thắng lợi không ngờ lại thúc thủ vô sách.

Trước ánhmắt cảm thán của những ủy viên ủng hộ anh, anh chỉ mỉm cười nhẹ, dáng vẻ hờ hững khiến người ta thầm nghĩ “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”.

Đối thủ củaLục Thiếu Phàm thì cười chế giễu, vốn tính nói móc thì kết quả lại nhưtự tát vào mặt mình. Bọn họ nhận ra vị thị trưởng này chẳng quan tâmthắng thua, sớm đã dự đoán được kết quả, trước tin tức bãi nhiệm anhbình tĩnh đón nhận.

“Tiểu Lục a, lần này xem ra cũng không còn cách nào, bên thường vụ quyết định luôn công chính, anh cũng đừng để trong lòng, nhắm mắt cho qua đi”

Lục Thiếu Phàm ôn hòa cười một tiếng, nhìn vị đồng nghiệp đang tỏ vẻ đắc chí, anh cũng thành thạo đáp:

“Phó bí thư Trần nói cũng đúng, muốn trị quốc cần phải tề gia, trong nhà lộn xộn như vậy làm nói đến chuyện làm chính trị”

Lục ThiếuPhàm cũng không để phó bí thư Trần tiếp lời liền gật đầu rồi tìm thư kíđi ra khỏi đại sảnh hội nghị, để lại phó bí thư Trần đang rất tức giận.

Vị phó bíthư này cùng vợ mình năm trước đã ly hôn, đứa nhỏ sinh ra DNA không khớp với ông ta, chuyện này bị đồn thổi trong cơ quan chính phủ, chỉ cần tốn ít sức lực là điều tra ra được, Lục Thiếu Phàm nhắc đến chuyện nàychẳng khác vì nói móc ông ta.

Phó bí thưTrần hai mắt bốc hỏa, mở to sáng quắc, khi nhìn không thấy Lục ThiếuPhàm nữa mới đắc ý hừ nhẹ, nói Lục Thiếu Phàm mày thanh cao, cuối cùngcũng đã phải ngã ngựa.]

Lục ThiếuPhàm bị bãi nhiệm chức thị trưởng thì sự ảnh hưởng của anh cũng mất dần. Khi anh đi ra khỏi văn phòng, rất ít ánh mắt nhìn theo, đa số các cánbộ cơ quan đều vội vàng đề cử vị thị trưởng mới.

“Lục thị trưởng, công văn phê duyệt đã được gởi xuống.

Lúc đi tới dòng người thưa thớt, thư kí Triệu dừng lại lấy văn kiện từ trong cặp ra cung kính đưa cho Lục Thiếu Phàm.

Lục ThiếuPhàm tiếp nhận, xem sơ qua một lần, rồi cười cảm ơn thư kí Triệu. Sauđó, anh nói lời tạm biệt liền vội vã rời đi, thư kí Triệu lại gọi anh,nhìn dáng vẻ muốn nói lại không dám nói của cô ấy, Lục Thiếu Phàm chỉmỉm cười:

“Sau khi đến thành phố C ráng chăm chỉ làm việc”

Thư Kí Triệu nói không nên lời, Lục Thiếu Phàm dường như đã biết trước mình sẽ bịbãi nhiệm nên đã chuẩn bị rất chu đáo mọi việc, ví dụ như, mấy thángtrước đã tiến cử cô đến là thư kí thị trưởng ở thành phố C, ví dụ nhưche giấu viện binh.

Những lờinói muốn cảm ơn chỉ còn lại tiếng cảm ơn, Lục Thiếu Phàm vỗ vỗ vai cô,không nói thêm. Cô đã làm thư kí của anh từ khi anh làm bí thư tỉnh ủy,lần này thư kí Triệu sợ rằng bí thư Diệp sẽ giáo huấn Lục thị trưởng một phen.

“Bí thư Diệp… Lục… tiên sinh tới.

Thư Kí tínhgọi là Lục thị trưởng nhưng nhận ra bây giờ không còn như xưa. Để tránhtai vách mạch rừng, thư kí đành đổi thành Lục tiên sinh, Lục Thiếu Phàmcũng không quan tâm, gật đầu nhìn thư kí chuẩn bị rời đi, sau đó đi vềphía cửa sổ đứng song song với Diệp Vân Thao.

Diệp VânThao ở trong cuộc họp không đưa ra bất cứ quan điểm gì, với quan hệ củaông và Lục Thiếu Phàm, im lặng là cách làm sáng suốt nhất. Đây là thờiđiểm hết sức nhạy cảm, mỗi lời nói hành động của ông đều có vô số ánhmắt nhìn vào.

Diệp Vân Thao âm thầm quan sát thái độ bình thản của Lục Thiếu Phàm, không nhắc tới việc bị bãi nhiệm, mà thở dài:

“Cháu đã đưa ra quyết định này, cậu cũng không muốn nói nhiều. Tiểu Nhu vẫn ở đó,cháu cũng đừng quên giải thích với nó, đừng để nó tự trách mình làm cảntrở cháu. Hơn nữa, Tiểu Nhu đang mang thai, lo lắng nhiều cũng khôngtốt”

Lục ThiếuPhàm gật đầu, giống như nhớ tới người vợ xinh đẹp trong nhà mình, đôimắt từ từ trở nên dịu dàng, khóe miệng cũng nở nụ cười.

“Cháu biết rồi, thưa cậu”

Một tiếng cậu rất nhẹ nhưng đủ để Diệp Vân Thao nghe thấy, ông xoay người đặt tay lên vai Lục Thiếu Phàm, coi trọng nói:

“ Tiểu tử, một năm sau trở về hãy thực hiện kế hoạch lớn hơn”

Lục ThiếuPhàm khiêm tốn cười nhẹ, không nói gì nhiều, lòng tin đã sớm xuất hiệntrong tim. Khi anh về nhà thì Mẫn Nhu đang ngồi trong phòng khách, vừanghe nhạc vừa đọc sách.

Mẫn Nhu cảmthấy có người nào đó đang nhìn mình liền ngẩng đầu lên, đập vào mắt làánh mắt thâm tình đầy quan tâm của Lục Thiếu Phàm. Bốn mắt nhìn nhau, cô khẽ ngẩn người, gương mặt nhỏ trở nên ửng hồng rồi cười vui vẻ.

“Hôm nay, sao anh lại về sớm như vậy?”

Mẫn Nhu đưa mắt nhìn đồng hồ, Lục Thiếu Phàm hình như về sớm hơn tới một tiếng, tin tức trong giới chính trị lan truyền đi rất nhanh, nhưng cô lại khôngbiết Lục Thiếu Phàm bị bãi nhiệm, rõ ràng có người cố tình che giấu.

Lục ThiếuPhàm không trả lời thật ngay, anh chỉ nhếch miệng cười, để cặp công vănxuống, đi tới bên ghế sofa, ngồi xuống cầm lấy cuốn sách trong tay cô,là tạp chí trang phục cho trẻ con.

“Anh thấy cái này thế nào, con chúng ta sẽ ra đời vào tháng chín, đến lúc đó mặc cái này là hợp nhất”

Mẫn Nhu tựavào ngực Lục Thiếu Phàm, cô có thể nhận thấy lồng ngực chắc chắn củaanh. Nó mang đến cho cô cảm giác an toàn, cũng làm Lục Thiếu Phàm anhmãn nguyện vì trong tay anh là một người vợ nhỏ dịu dàng cần được bảo vệ không phải loại phụ nữ háo thắng thích tranh đua.

Lục ThiếuPhàm phóng tầm mắt nhìn quanh khắp nhà nhưng chưa từng rời khỏi Mẫn Nhu, nghe giọng nói ngọt ngào của cô, long mi dài khẽ rung, liếc mắt nhìn bộ đồ màu hồng trên tạp chí, còn có thể hai cái tai thỏ nhìn rất đáng yêu.

Mẫn Nhu cũng không thật sự hỏi ý Lục Thiếu Phàm, cô chỉ muốn chia sẻ sở thích củamình với anh, bàn tay mềm mai cầm lấy tay Lục Thiếu Phàm, khiến cho tâmtrạng anh cũng trở nên thoải mái hon, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Mẫn Nhu, gương mặt tuấn tú tỏa sáng như vầng trang.

“Nhìn bộ quần áo cho cả gia đình này, chờ con được một tuổi, chúng ta mua một bộ, đến lúc đó chúng ta sẽ mặc giống nhau?”

Mẫn Nhu lơđãng quay đầu, thấy ánh mắt hạnh phúc của Lục Thiếu Phàm, tâm trạng củacô cũng tốt lên, cô càng tựa sát vào, tay ôm lấy anh, bên tai là tiếngnhạc du dương, chớp chớp mắt , thích thú nói:

“Khi nào anh rãnh chúng ta đi chơi xuân đi”

Chơi xuânkhông phải là do Mẫn Nhu đột xuất nghĩ ra, mấy ngày nay Đậu Đậu la hétmuốn cùng cha và mẹ xúc tiến tình cảm, cô lại ở nhà nhàn hạ không cóviệc gì cũng muốn ra ngoài hít thở không khí. Nhưng Lục Thiếu Phàm lạibận việc nên cơ hội để chơi xuân rất nhỏ.

Nhưng LụcThiếu Phàm lại đồng ý không hề nghĩ ngợi, cô kinh ngạc nhìn anh, ngườiphía sau cũng mỉm cười nhìn cô, rồi đưa mắt nhìn trang phục trẻ em trêntạp chí, tùy ý nói:

“Hôm nay, anh đã bị bãi nhiệm chức thị trưởng”

Mẫn Nhu ngẩn ra, đầu óc bắt đầu vận hành suy nghĩ, nụ cười ngưng đọng, nhìn Lục Thiếu Phàm chờ anh giải thích.

Lục ThiếuPhàm đưa mắt nhìn Mẫn Nhu, nụ cười ôn hòa dừng trong mắt cô, cười đến vô tâm cô phế, đương sự cũng không hề nhận thức nó lại càng cười tươi hơn:

“Cho nên, chỉ cần trời không mưa, ngày nào chúng ta cũng có thể chơi xuân”

Mẫn Nhukhông thể nhìn thấu cảm xúc thật của Lục Thiếu Phàm sau nụ cười, anh đểngón tay lên mi tâm đang nhăn lại của cô, sau đó hôn lên trán cô.

“Chỉ là bị bãi chức thôi, không phải là ngưng hẳn kiếp sống chính trị, em đừng quá lo như vậy”

Thấy ánh mắt đầy mãn nguyện và tự tin của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu bất giác thả lỏng, để cuốn tạp chí trên đầu gối sang ghế sofa, tay ôm lấy vai Lục ThiếuPhàm, vỗ nhẹ nói:

“Đừng buồn, mười tám năm sau anh vẫn là một hảo hắn”

Lục ThiếuPhàm nghe lời an ủi của Mẫn Nhu đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, anhranh mãnh cong môi cười, sau đó đẩy Mẫn Nhu ra tạo thành khoảng cách,ánh mắt sáng rực chiếu trên đôi môi đỏ tươi của cô.

“Nếu như muốn an ủi anh thì nên dùng hành động thực tế”

Mẫn Nhu mởto mắt, cô chỉ muốn đánh ăn một cái nhưng nhìn đôi mắt chăm chú đầy mong ngóng kia, cô lại thiếu tự chủ từ từ tựa sát vào, nhắm mắt, chạm vàomôi cô là một mùi sữa khác hẳn trước đây,

Mẫn Nhu mởto mắt, đập vào mắt cô là cái đầu nấm tròn, cụp mắt xuống lại thấy vẻmặt ngạc nhiên đầy hưởng thụ của Đậu Đậu, cô kinh hãi đẩy thằng bé ramới thấy Đậu Đậu đang mím môi, nhắm mắt, kéo cổ dài ra.

Ý thức được người mình vừa hôn là ai, Mẫn Nhu bối rối hai gò má ửng đỏ, phía sau Đậu Đậu cũng có tiếng đàn ông giận gầm lên.

“Sao lại xuất hiện cái đầu nấm thế này!”

Chuyện LụcThiếu Phàm bị bãi chức, Lục gia cũng không mất mát gì. Lục Tranh Vanhsau khi nghe tin này chỉ đưa ra một câu tóm lại: Trái đất không ngừngquay, cuộc sống vẫn tiếp tục, bãi chức thì có là gì, nếu không thể gánhđược nữa thì quay về bước ban đầu đi bộ đội.”

Ý tưởng đócủa Lục Tranh Vanh bị bà Lục phản đối, ví dụ như Lục Thiếu Phong bị bãi chức, bà tuyệt đối cũng không muốn con mình đi làm bộ đội đặc chủng,chịu đựng cuộc sống chém giết cho nên đề nghị đi ra ngoài biển làm buônbán

Đậu Đậu nghe nói cha mình bị thất nghiệp, hai mắt rưng rưng, ngã xuống ghế sopha,khóc không ra nước mắt, bởi vì trong đầu thằng bé cho rằng cha nó sẽchiếm lấy mẹ nó!

Nhiệm kỳ mới của thành phố A tiếng hành hừng hực khí thế, cũng tạo nên không ít lờiđồng đại. Vì Lục Thiếu Phàm vừa bị bãi chức, cho nên Lục gia không nằmtrong danh sách bị tìm hiểu của giới truyền thông, chỉ ngồi xem kết quảchính trị thay máu này.

Bụng Mẫn Nhu cũng to dần lên, đến tháng thứ tám thì động tác cũng cô cũng trở nênchậm chạp, theo lời Đậu Đậu nói mẹ nó đã biến thành dây anten bảo bảo,nếu có thể chen vào hai cây gậy thì tốt.

Vị thịtrưởng sau khi bị bãi chức thì trở thành người chồng mô phạm. Khi LụcThiếu Phàm rút khỏi vũ đài chính trị, anh liền chuyển mình trở thành đối tượng nghiên cứu của giới truyền thông.

Một chínhtrị gia vang dội lại trở thành khách quen của khu chợ, không chê bẩn,chịu được mùi tanh tưởi của chợ. Mỗi sáng sớm đều mang theo bình giữnhiệt tới cửa hàng bánh bao nổi tiếng, gia nhập đội ngũ xếp hàng chờ đợi chỉ vì muốn mang về cho vợ mình bữa sáng cô thích ăn nhất.

Đám phóngviên không sợ chết vặn Lục Thiếu Phàm đang vội vã đi mua bánh bao, mộtbên chặn đường một bên cầm bút nhanh chóng ghi chép, miệng liên tụchỏi. Mặt Lục Thiếu Phàm lúc nãy cũng tối đen như vĩ tiên sinh bán bánhbao phát hiện trước cửa tiệm có nhiều người tụ tập.

Theo sựchứng kiến của mọi người, anh chàng đẹp trai mỗi ngày đúng giờ đếu tớimua bánh bao, mặt đen như đáy nồi, nhưng những kẻ không biết sống chếtlại dám cản đường gây sự, cuối cùng anh chàng đẹp trai trong mắt mấy côgái giận dữ quật ngã đám phóng viên xuống đường.

Dùng tốc độnhanh nhất chen vào hàng dài người đang xếp hàng, gương mặt anh tuấn lộvẻ lo lắng. Lúc trước cửa chợ tập trung càng nhiều phóng viên thì LụcThiếu Phàm lạnh mặt, nói vài câu với họ rồi hai tay trống trơn đi vềphía xe

Ngày hômsau, trước cửa đại viện, hai vị cảnh vệ đề cao cảnh giác, súng trong tay cũng nắm chặt, hai mắt nhìn bốn phía thấy dân chúng hành tung quỷ dịthường hai nhìn lén vào trong đại viện, trong tay còn cầm túi đựng bánhbao nóng hổi.

Mùi bánh bao nóng hổi bốc lên khiến cho cảnh vệ đang đói bụng cũng chịu dày vò, từnay về sau mỗi khi nói đến bánh bao là biến sắc, cơn ác mộng sáng sớmkhông cách nào biến mất.

Về phần Lục thiếu gia đã nói gì với đám phóng viên tựa lang sói đó thì nó đã trở thành bí mật trong lòng mỗi vị phóng viên.

Hiệu ứng của Lục Thiếu Phàm không chỉ thể hiện trong việc mua bánh bao mà còn làmcho chương trình chăm sóc sức khỏe phụ nữ mang thai càng phát triển. Bên trong học chen chúc phụ nữ mang thai, một tên đàn ông không để ý nhữngcái nhìn tham lam ở xung quanh, vẻ mặt nghiêm túc ghi chép, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm cô giáo đang giảng qua làm ra vẻ suy tư, kết quả cô giáo có tài ăn nói rất cao bỗng biến thành cà lăm, mặt đỏ bừng, môi mấpmáy..

Dĩ nhiêntrình độ gây họa của vợ chồng này không dừng lại ở đó, Mẫn Nhu dù mangthai, ngoại trừ bụng không ngừng to lên thì vóc người không hề thay đổi, vẫn duy trì dáng mảnh mai của lúc còn là thiếu nữ.

Khi Mẫn Nhuxuất hiện ở phòng Yoga thực hiện từng động tác ưu nhã, thì bên ngoàihành lang phòng học cũng bị tắc nghẽn. Trên mặt kính thủy tinh trongsuốt cũng xuất hiện mấy chục dấu vân tay khác nhau, nếu thông báo thunhập dấu vân tay, nhất định khoa trưởng sẽ cảm ơn, cảm ơn người mẹ xinhđẹp đã tạo ra cống hiến lớn cho kho dấu vân tay.

Chỉ vậytrong mấy tháng ngắn ngủi, những người chuẩn bị làm mẹ mong muốn gặpđược người cha chuẩn mực, từ phụ nữ có thai họ thăng cức lên làm oánphụ, trách trời không công bằng. Cùng lúc đó, một nửa người chuẩn bị làm cha đi tới phòng Yoga gặp người mẹ xinh đẹp kia cũng trở thành oán phucủa thành phố A, với số lượng chỉ có thể dẫn đầu cả nước chứ không thấphơn.

Ngồi trên xe, hai vợ chồng đều hắt hơi, khó hiểu nhìn nhau, chẳng lẽ bị cảm?

Mang thaitới tháng thứ chín, theo lời bác sĩ đề nghị, Mẫn Nhu ở bệnh viện sản phụ nổi tiếng ở thành phố, trên đầu Lục Thiếu Phàm lại treo thêm hai danhhiệu vinh quang, một làm cao cấp hộ sinh và hộ vệ đặc biệt

Khi chỉ còncách ngày sinh 5 ngày, Lục gia già trẻ lớn bé đều tề tụ ở phòng bệnh,Lục Tranh Vanh cười toe toét, không giống như mọi ngày lôi Lục ThiếuPhàm ra ngoài giáo dục chí khí một phen mà lựa chọn mắt nhắm mắt mở.

Sắc mặt bàLục cũng trở nên hồng hào, Tình hình buôn bán của Thiều Mỹ cũng tăng lên vì MV của Mẫn Nhu và Âu Nhiễm Phong tạo ra sức lan truyền lớn, kimngạch tiêu thụ hai tháng qua đều vượt mức năm ngoái, nhìn con mình đãngồi đến tê mông bên cạnh con dâu, bà Lục và Lục Tranh Vanh cũng cườiđến híp mắt, mấy ngày nữa Lục gia lại có thêm hai thành viên mới.

Mấy ngàyqua, Đậu Đậu ngoại trừ ngủ vào ban đêm, căn bản đều ở bên Mẫn Nhu, mỗingày đều ồn ào đến đau cả đầu, mỗi lần xe đưa tới nhà trẻ đều vòng lạichỗ bệnh viện phụ sản.

Khi mưu kếcủa Đậu Đậu bị phát hiện thì hai cánh tay mũm mĩm cào cáu, mắt nhìn chằm chằm bà Lục đang ra sức kéo nó đi, cả cơ thể vùng vẫy la hét ầm ĩ.

“Bỏ cháu ra, bỏ cháu ra, cháu không muốn về nhà ngủ cháu muốn ở bên cạnh mẹ”

Đậu Đậukhông trở về nhà ngủ có lẽ xuất phát từ chủ ý ngủ chung giường của LụcThiếu Phàm. Mấy ngày qua theo Lục Thiếu Phàm quan sát, anh có thể xácđịnh ánh mắt Đậu Đậu nhìn anh luôn toát lên vẻ mờ ám, đôi mắt to láoliên trở nên gian xảo.

Cho nên lúcĐậu Đậu đòi ở lại. Lục đại công tử là người đầu tiên đưa phiếu chống,cùng với bà Lục phối hợp bắt trói Đậu Đậu đi nhà trẻ.

Hai cha congặp nhau thì lại đỏ cả mắt, tranh thủ tình cảm là xu thế tất nhiên củalịch sử, mắt to trừng mắt nhỏ không thể tránh khỏi những việc sẽ xãy ra. Tựa như bây giờ, ở trong phòng, Đậu Đậu đem tấm cả sức lực chiếm đóngtầm mắt Mẫn Nhu.

“Mẹ, em trai và em gái Đậu Đậu sẽ tên gì?”

Mẫn Nhu yêuthương xoa đầu Đậu Đậu, xem ra con trai càng lớn càng đáng yêu, chủ động hôn lên trán thằng bé, Đậu Đậu cười khanh khách không ngừng, bên kia mỗ nam ta mặt đen một nửa, tiểu tử ngươi giỏi lắm, dám không xem cha ngươi ra gì.

Nhìn mẫu tửấm áp, Lục Thiếu Phàm cười nhẹ, lấy một quả táo, dùng dao gọt, rồi cắtmột miếng bỏ vào dĩa đựng trái cây xiên cây tăm vào đưa cho Mẫn Nhu,không quên nói:

“Bã xã, em ăn nhiều trái cây vào bổ sung vitamin”

“Mẹ mẹ vẫn chưa trả lời Đậu Đậu, em gái và em trai tên gì”

Lục ThiếuPhàm lạnh lùng nhìn cái bóng đèn phá vỡ vợ chồng ân ái, anh xiên lấymiếng táo nở nụ cười hiền lành nhét vào cái miệng nhỏ đang mở to của Đậu Đậu, ngăn Đậu Đậu nói tiếp.

“Đậu Đậu, không phải con thích ăn táo nhất sao? Cha lấy cho con, mau ăn nhiều một chút”

Nhìn gươngmặt mũm mĩm phình to của Đậu Đậu, lòng Mẫn Nhu run lên, cô biết trướcđây Đậu Đậu vì ăn táo quá nhiều nên vừa nhìn thấy táo liền ê cả răng,hôm nay Lục Thiếu Phàm lại hăm hở đút cho thằng bé!!

Mẫn Nhu tính mở miệng ngăn cản hai cha con cãi nhau, chợt nghe phốc một tiếng, mộtquả táo dính nước phun về phía Lục Thiếu Phàm, sau đó là cảnh tưởngkhông cách nào vãn hồi.

Miếng táodính nước rơi ngay mặt Lục Thiếu Phàm, mặt anh den lại, một tay ôm lấydơ chuẩn bị đánh vào cái gương mặt bánh bao, một tay liều mạng tóm lấyhai tay chân của thằng bé đang ra sức giãy giụa, cáu kỉnh quát to:

“Tiểu tử thúi, ở nhà trẻ giáo viên dạy con thế nào, chẳng lẽ không biết kính trên nhường dưới sao?”

Đậu Đậu kêulên một tiếng, miệng cố tình gây sự đem táo ăn vào phun vào tay LụcThiếu Phàm, nhìn Lục Thiếu Phàm bực bội dùng khăn lau tay dính đầy nướcmiếng, cô cố dựng người dậy, nhíu mày, tố cao nói:

“Cócâu nói thượng bất chánh hạ tắc loạn, làm cha mà không khiến con trẻ yêu mến thì làm sao có thể yêu cầu Đậu Đậu kính trọng anh chứ”

Mắt LụcThiếu Phàm co lại, môi nhếch lên, đoan chừng không thể cùng Đậu Đậu tìmđược tiếng nói chung, dứt khoát dùng cách bạo lực nhất, lấy tay xách Đậu Đậu vào phòng vệ sinh, sau đó trong phòng vệ sinh hẹp nhỏ diễn ra cảnhbát nháo.

Làm ngườixem Mẫn Nhu cũng đau cả đầu xoa huyệt thái dương, Bà Lục chỉ tiếc rènsắt không thành thép im lặng xoay người, Lục Tranh Vanh thì phán nguyêncâu “cha nào con nấy” nhưng sau đó liền im lặng, ông phát giác hình nhưmình cũng đang mắng bản thân. Lão tham mưu trưởng lặng lẽ nhìn con dâuvà cháu không, hai người không hề phát hiện ông nói lỡ lời, ngồi xuốngghế mở tivi chuẩn bị xem tin tức quân sự.

Trong phòngvệ sinh, âm thanh ồn ào cũng ngớt dần, cửa phòng mở ra xuất hiện trướcmặt lại là hai cha con tương thân tương ái, Lục Thiếu Phàm cười tươingồi xuống bên Mẫn Nhu.

Mẫn Nhu cũng không biết làm gì đành đưa mắt nhìn Lục Thiếu Phàm, lớn như vậy mà lạicùng trẻ con so đo. Lục Thiếu Phàm lại tỏ như không thấy ánh mắt tráchcứ của Mẫn Nhu, giả vờ làm người cha hiền lành xoa đầu Đậu Đậu, dịugiọng nói:

“Đậu Đậu, gần đây Ultraman mới ra mẫu mới, mấy ngày nữa cha đưa con đi mua được không?”

Đậu Đậu khẽhừ, nghiêng đầu tránh sang chỗ khác không để ý đến người cha đang lấylòng mình, thằng bé nhảy về trước, tay chỉ vào tivi, hưng phấn la to:

“Tiểu gia gia, Tiểu gia gia trên tivi kìa”

Mọi ngườinhất thời đều tập trung vào màn hình theo tay chỉ của Đậu Đậu, hình ảnhtrên màn hình phóng lớn ai nấy đều trợn to kinh ngạc, Lục Tranh Vanhđứng đến trước tivi, chóp mũi như muốn chạm cả vào màn hình, mặt đen lại rống lên:

“Tên tiểu tử này, thật sự không nể mặt ta, nếu nó dám vì một người phụ nữ mà bỏ cả công việc chạy đến nơi này để xem ta có giết chết nó”

Mẫn Nhu sợhãi khi nghe Lục Tranh Vanh gào thét, gương mặt hồng hào trở nên nhợtnhạt, Lục Thiếu Phàm vội vàng thả Đậu Đậu ra, duỗi tay ôm Mẫn Nhu vàolòng, xoa xoa lưng cô, trấn an nói:

“Đừng sợ, gia gia chỉ nói thế thôi, không sao”

Mẫn Nhu dầndần bình tĩnh lại, trước vẻ lo lắng của Lục Thiếu Phàm cô cười nhẹ.Tiếng động từ cửa thu hút họ, Lục Tranh Vanh trợn tròn mắt, mặt đen lại không biết có phải vì giận mà như thế, đôi bàn tay theo thói quen sờngay thắt lưng, Mẫn Nhu đoán chỗ đó có lẽ là nơi gia gia hay để súng.

Bà Lục chắn ngay cửa, không cho Lục Tranh Vanh ra ngoài, khổ não an ủi:

“Cha, cha bớt giận, chú út làm vậy nhất định có lý do, chúng ta đừng nhúngtay vào vẫn hơn, cha đã lớn tuổi như vậy không nên bay tới bay lui dùrằng xương cốt vẫn còn tốt.

Bà Lục khuyên can Lục Tranh Vanh không chỉ không bớt giận mà ngược lại càng giận thêm, bạo hỏa tăng cao.

“Cóphải ý con chê ta già rồi không cách nào trị được nó? Hôm nay, cha nhấtđịnh phải bay đến Pakistan đánh chết nó, dù sao nó sống cũng chỉ khiếncha thêm mất mặt”

Mẫn Nhu lolắng nhìn Lục Thiếu Phàm, ra hiệu cho anh đi khuyên nhủ gia gia, LụcThiếu Phàm thở dài, nghe lời buông cô ra đi tới giúp mẹ can ngăn giagia.

Lần này thật sự giận đến muốn giết chú út sao?

Mẫn Nhu nhíu mày, mắt hướng về tivi vẫn đang chiếu tin quân sự trên thế giới. Hìnhảnh vừa nãy đã bị thu nhỏ để sang góc, trên màn hình là người phóngviên trẻ tuổi đang nhận phỏng vấn.

“Lần này thật phải cảm ơn chị Tô Noãn, nếu như không có cô ấy giúp đỡ các phóng viên ở tiền tuyến….”

Những lời kế tiếp Mẫn Nhu không nghe vào, vì trong đầu cô chỉ có hai chữ Tô Noãn,nếu cô đoán dung, bức ảnh chụp vừa rồi có một cô gái dường như là TôNoãn.

Nhìn nhữnghình ảnh đang chiếu trên màn hình, lòng Mẫn Nhu khẽ rung động, nơi chiến địa đầy mùi thuốc súng, dân chúng đều bỏ trốn, cảnh sắc tiêu điều,nhưng có một đôi nam nữ đứng giữa màn sương mù, cánh tay nam ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô gái, hôn lên môi cô hình như rất coi trọng vàyêu thương, khiến người khác không thể không cảm động.

Cả tấm hìnhbao phủ một màu đen tối mông lung, nhưng hình ảnh một đôi nam nữ hônnhau bao quanh là khói bụi tráng xóa tạo thành những đường cong hoàn mỹkéo dài đến tận chân trời, trong không khí tĩnh lặng ai cũng nhìn ra sựlưu luyến của họ.

Thế giới đónhư cách biệt khỏi phòng bệnh náo nhiệt của cô, Mẫn Nhu nhìn tấm hìnhmôi nhếch lên, đột nhiên bụng lại quặn đau khiến cô căng thẳng, từ từcàng thêm đau đớn khó chịu, khiến cô nhíu mày.

Nhìn về phía cửa, Lục Thiếu Phàm đã khuyên được Lục Tranh Vanh, nhưng xem ra vẫn còn giận, Mẫn Nhu để hai tay lên bụng, mồ hôi túa ra, sắc mặt cũng trở nêntái đi, cô cảm nhận đượ có gì đó đang chảy ra ở phía dưới

Nếu như côđoán đúng, hẳn là nước ối bị vỡ, cô có thể nghe được mùi, dưới thân nước ối không ngừng chảy, Mẫn Nhu ý thức được—chắc cô muốn sinh.

Mẫn Nhu hítmột hơi thật sâu, cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng bụng như có thứ gì đó đá vào, muốn phá tan trở ngại bên trong chui ra, cô vừa lo vừa kíchđộng hướng về phía Lục Thiếu Phàm và Lục Tranh Vanh:

“Thiếu Phàm, em.. em hình như sắp sinh”

Nghe giọngyếu ớt của Mẫn Nhu, ba người đều giật mình, Đậu Đậu ba chân bốn cẳngchạy ra phòng bệnh, hướng về văn phòng bác sĩ kêu lớn.

“Bác sĩ ơi, mẹ Đậu Đậu sắp sinh rồi, bác sĩ ơi”

Lục ThiếuPhàm lập tức chạy tới bên Mẫn Nhu, ôm Mẫn Nhu đang đổ mồ hôi vào lòng,anh cũng nhận ra phía dưới chân Mẫn Nhu ướt đẫm, tay không khỏi siếtchặt, dịu dàng vuốt ve Mẫn Nhu, bên tai an ủi:

“Đừng lo, sắp sinh rồi, anh sẽ ở bên cạnh em, đừng sợ, con chúng ta muốn gặp bố mẹ nó rồi”

Tần suất đau bụng càng lúc càng cao, cứ mỗi 5” lại đau một lần, mỗi một lần Mẫn Nhuđều cắn răng để bản thân không phát ra tiếng, tóc mái bị mồ hôi làm choướt đẫm, chỉ có cảm giác ấm áp phía sau mới khiến cô an tâm, cảm giá sợhãi dần dần lui đi.

“Nước ối bị vở rồi, mau chuẩn bị phòng sinh”

Bác sĩ nhanh chân chạy vào, chen vào giữa mọi người đang vây lấy Mẫn Nhu. Kiểm tracô một lát, nhìn cô đau đớn như vậy bác sĩ liền đưa ra quyết định, nhóm y tá vội vàng tụ lai.

Chiếc đèntrần trên hành lang không ngừng lui về sau, mắt Mẫn Nhu cũng trở nên mơhồ cô nằm trên giường để bác sĩ và y tá đẩy về phòng sinh, tiếng LụcThiếu Phàm lo lắng khiến cô không thể nhắm mắt ngủ, các giác đau đớn hỗn loạn.

Bàn tay tovẫn giữ lấy cô, mười ngón tay đan vào nhau, chịu đựng đau đớn do bị côsiết chặt, khi cửa phòng sinh khép lại thì thế giới của Mẫn Nhu đang âm u liền bừng sáng như bàn ngày, bàn tay to từ đầu đến cuối vẫn khôngbuông.

Mẫn Nhu quyết định chọn sinh thường, dù biết rất đau nhưng vì muốn con mình khỏe mạnh, nên không chọn sinh mổ.

Vừa kéo vừađẩy, Mẫn Nhu hận không thể dùng sức ấn bụng mình đem đứa trẻ trung bụngđẩy ra, như đoán được suy nghĩ của Mẫn Nhu, một đôi bàn tay dịu dàng nắm chặt tay cô, hôn nhẹ lên ngón tay ướt đẫm.

“Cố lên em, con chúng ta sắp ra rồi”

Giọng nóikhích lệ xua đi sự nóng nảy trong tiềm thức của Mẫn Nhu, cô lại tậptrung tinh thần, Lục Thiếu Phàm chờ đợi làm cô quên mất nỗi khổ của nữchiến sĩ, dù gian nan thế nào cũng khơi rơi một giọt nước mắt.

Tiếng nóivui vẻ của bác sĩ và y tá cất lên trong thế giới trắng xóa của cô, cômuốn mở mắt nhưng chỉ nhìn thấy một màu trắng, một bóng đen tới gần ghévào tai cô thấp giọng nói:

“Tiểu Nhu là long phụng thai, Tiểu Nhu của anh..”

Giọng nóiLục Thiếu Phàm run run có chút nghẹn ngào, Mẫn Nhu khẽ động môi, chia sẻ niềm hạnh phúc mà anh muốn cho cô biết. Nhưng vì quá mệt mỏi, hai mắtnặng chịch khiến cô rơi vào giấc ngủ.

Lúc cô tỉnhlại đã là trưa ngày hôm sau. Bên trong phòng bệnh chỉ có tiếng hít thởyếu ớt, Mẫn Nhu tính ngồi dậy nhưng lại phát hiện bản thân không cònchút sức lực, cả người mềm nhũn chứ đừng nói đến chuyện xuống giường.

Sự đau đớnsau khi sinh con vẫn còn đó, nhưng lúc này Mẫn Nhu muốn nhìn thấy nhấtđó là con mình. Sau khi sinh xong cô đã bị ngất chỉ biết đó là đôi longphụng thai.

Dù cơ thểkhông cử động được, Mẫn Nhu vẫn có thể đảo mắt nhìn quanh. Khi cô đưamắt nhìn sang bên phải giường thì thấy hai chiếc giường nhỏ dành cho con nít, trong mơ hồ cô có thể nhìn thấy con mình nằm bên trong.

Ngây ra nhìn đứa trẻ nằm rên giường, Mẫn Nhu như cảm thấy trái tim mình như bị yêuthương lắp đầy, gương mặt hài lòng mỉm cười, nước mắt không tự chủ đượcchảy dài xuống, đôi mắt ánh lên tình mẫu tử.

Cửa phòng mở ra, Mẫn Nhu hướng mắt ra ngoài cửa, cô thấy Lục Thiếu Phàm đi vào, tayáo trắng sắn lên tới khuỷu tay, trong tay cầm bình giữ nhiệt.

“Em tỉnh rồi sao?”

Mẫn Nhu nhìn vào đôi mắt không thể che giấu đi niềm vui của Lục Thiếu Phàm, cô gậtđầu chưa kịp nói gì, nụ cười của Lục Thiếu Phàm lại phản phất một nỗilo khi thấy nước mắt lưu lại trên mặt cô.

Ngón taython dài giúp cô lau đi nước mắt, đôi môi ấm áp dừng lại trên hàng minhư cánh bướm của cô, cảm giác yên tâm lan tỏa khắp người.

“Còn đau lắm không, để anh gọi bác sĩ tới?”

Mẫn Nhu thỏa mãn ngẩng đầu, hai má cọ nhẹ vào cằm dưới Lục Thiếu Phàm, hai tay vònglấy cổ anh, cô dịu dàng nói, sợ sẽ đánh thức hai đứa trẻ:

“Không đau nữa, em cảm thấy rất vui, thiếu Phàm, em muốn nhìn con chúng ta”

Lục ThiếuPhàm thấy nụ cười lúm đồng tiền của Mẫn Nhu mới dám tin cô hoàn toànkhông sao, nhẹ nhàng đi tới bên giường trẻ em ôm lấy đứa nhỏ.

“Đứa trẻ này là chị, em biết không, vừa mới sinh ra đã mở mắt còn cười vớibác sĩ nữa, ai cũng kêu nó giống mẹ, quả là một mỹ nhân.’

Mẫn Nhu cẩnthận đón lấy đứa trẻ từ tay Lục Thiếu Phàm, xem xét tỉ mỉ, không bỏ quamột chút, bàn tay nho nhỏ, gương mặt trắng trẻo miệng hồng chu ra, ôm nó trong tay, Mẫn Nhu cảm thấy đứa trẻ không hề nặng, tựa như là quá nhỏ.

Nhận thấyđược sự bất mãn của Mẫn Nhu, Lục Thiếu Phàm lắc nhẹ đầu, đem đứa thứ hai ôm sang, ngồi xuống giường, đưa đến trước mặt Mẫn Nhu, giải thích.

“Đừng lo lắng, nặng tới 4kg, nhìn xem con bụ bẫm chưa này”

Mẫn Nhu nhìn đứa thứ hai, vừa nhìn liền biết nó khá nặng kí, mặt tròn trịa trắngnoãn, long mi thưa thớt, hai mắt nhắm nghiền, miệng chum chím lâu lâulại cử động nhưng không hề thức giấc, cằm tròn trịa như hình ảnh thu nhỏ của đức phật.

“Đứa thứ hai vừa sinh ra đã đái dầm lên người bác sĩ. Lúc bác sĩ ra khỏiphòng sinh vẻ mặt nghiêm trọng làm mẹ và gia gia tưởng có chuyện khônghay, nếu y tá không giải thích sợ là phòng sinh bị làm đến long trời lởđất”

Ngeh LụcThiếu Phàm kể lại những chuyện hài hước xảy ra, Mẫn Nhu vui mừng ôm đứacon gái vào lòng, đứa con gái như cảm nhận được tình yêu của mẹ liền hímắt, lòng đen chuyển động, mỉm cười với Mẫn Nhu.

“Thiếu Phàm, anh xem, con nó cười với em này”

Lục ThiếuPhàm thỏa mãn ánh mắt cưng chìu nhìn gương mặt ửng hồng của Mẫn Nhu,niềm vui do được làm mẹ khiến cô càng thêm đằm thắm xinh đẹp. Mẫn Nhu để ý tới ánh mắt dịu dàng của Lục Thiếu Phàm, bối rối mặt đỏ lên, cố đánhtrống lảng nói.

“Em muốn xem đứa thứ hai, anh đưa em”

Nói xong,không đợi Lục Thiếu Phàm đưa sang cô đã vội cướp lấy đứa trẻ, mượn cớnày hóa giải sự ngượng ngùng. Ý cười trên mặt Lục Thiếu Phàm càng sâunhưng vẫn không vạch trần sự xấu hổ của cô.

Mẫn Nhu kiềm chế cảm xúc kích động, cô để đứa thứ hai trên tay, đầu ngón tay xoa xoa hai gò má mập mạp của đứa trẻ, mắt cong lên như nửa vầng trăng.

Đây là con của cô, là kết tinh tình yêu của cô và Lục Thiếu Phàm.

Lúc này, Mẫn Nhu cảm thấy được cuộc sống thật tốt đẹp, cô muốn xem con mình trưởngthành thế nào, cô vui tới mức không nói nên lời.

Nhưng dù Mẫn Nhu trêu chọc thế nào đứa trẻ vẫn như băng sơn sắc mặt không hề thayđổi. Mẫn Nhu im lặng, ngẩng đầu hỏi Lục Thiếu Phàm chuyện gì xảy ra. Lục Thiếu Phàm cười buồn nhìn vợ mình lầu bầu khi thấy con trai không mởmắt nói:

“Có phải là mập quá nên không mở mắt được chăng, chắc là vậy quá?”

Mẫn Nhunhếch môi, nhìn đứa trẻ khỏe mạnh kháu khỉnh, trong âm thầm tính toánsau này phải bảo nó giảm cân, duy trì một cơ thể khỏe mạnh.

Song bào thai quang vinh ra đời, Lục Thiếu Phàm đã được bổ nhiệm làm vú em, xử lý chuyện ăn uống và vệ sinh của hai đứa nhỏ.

Buổi chiều,Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm dùng cơm trưa, dì Mai và tiểu Trần tới mangtheo đồ trẻ con cùng mấy túi tã, cộng thêm một số ít tạp chí đĩa nhạcnhẹ chuyên dùng cho trẻ con, nhìn vẻ mặt ngây thơ phấn nộn của hai đứatrẻ, dì Mai thầm nói.

“Mấy đứa trẻ này mới sinh được có một ngày mà đã sung sướng như vậy”

Lục Thiếu Phàm làm sữa bột xem như thuận buồm xuôi gió, cho bao nhiêu nước vào sữa anh cũng có thể thuần thục nói.

Mẫn Nhu nhìn Lục Thiếu Phàm chăm chú thử độ nóng của nước, dáng vẻ tỉ mỉ này cô đãtừng nhìn thấy khi anh làm việc. Hôm nay, anh lại dùng thái độ đó chămsóc con mình, môi nở nụ cười ngọt ngào.

Tin Mẫn Nhusinh con đã lan truyền khắp nơi, nhưng vì Lục Thiếu Phàm kiên trì nênphòng bệnh vẫn duy trì sự yên bình, không ai tới thăm. Ban đêm, LụcTranh Vanh tới chưa vào cửa đã nghe tiếng.

“Mau vào đi, hai đứa nhỏ thật sự rất dễ thương, giống như từ một khuôn đúc ra vậy”

Cửa phòng bị đẩy vào, cô nghe thấy giọng nói tự đắc của Lục Tranh Vanh, gương mặtnghiêm nghị làn da ngăm đen nở nụ cười khoa trương, theo sau là ông Thẩm và vợ chồng Diệp Vân Thao.

“Gia gia, Thẩm gia gia, cậu mợ”

Lục ThiếuPhàm đi lấy nước, trong phòng bệnh chỉ có Mẫn Nhu và dì Mai. Dì Mai thìđang trong nhà vệ sinh thay tã, thấy có người đến Mẫn Nhu vội vã để quảtáo đang ăn dỡ xuống, lễ phép chào hỏi, tính kêu Dì Mai tiếp đãi thì bàDiệp ngăn lại:

“Tiểu Nhu, sao lại khách sáo như vậy, con nghỉ ngơi đi, cậu mợ cũng nhàn rỗikhông có việc gì nên đến xem hai đứa nhỏ, đúng rồi hai đứa đâu?”

“Ở đâu?”

Mẫn Nhu cười chỉ tay vào nôi bên cạnh giường, Lục Tranh Vanh rống to như vậy khôngnghĩ tới hai đứa trẻ vẫn ngủ không hề sợ sét đánh, không khóc khôngnháo, Lục Tranh Vanh đi tới bên chiếc giường nhỏ, tay ôm lấy đứa trẻ thứ hai đang say ngủ

“Nhìn đứa thứ hai này, dáng vẻ thật có tinh thần, lông mày này mắt này rất có thần khí, sau này lớn linh sẽ là vị tướng quân tài năng.

Gương mặtLục Tranh Vanh không hề có dấu hiệu tức giận, ông đắc ý bế đứa trẻ sangcho Thẩm gia gia và Diệp Vân Thao xem mặt, không hề để ý mắt hai ngườiđó đang giật giật, ngay cả Mẫn Nhu cũng cảm thấy ngượng, đứa trẻ là conmình mở mắt còn không thần, có tinh thần hay không vừa nhìn là biết.

Lục TranhVanh cười to đem đứa thứ hai sang cho bà Diệp, rồi lấy lại đứa thứ nhấttừ tay bà, chỉ vào gương mặt nhỏ nhắn cười nở hoa của nó, ông cười rấtvui vẻ, kiêu ngạo đứng thẳng lưng.

“Bộ dạng rất giống ta, sau này chắc chắn là quân nhất chi hoa.

Xem ra ý tứ lão gia tử là muốn cho hai đứa chắt của mình trong tương lai sẽ mặc quân trang?

Quân nhấtchi hoa hay không vẫn chưa chắc, nhưng nửa câu đầu Lục Tranh Vanh chẳngqua phóng đại, thế mà Mẫn Nhu lại quan sát gương mặt đen hung thần ácsát của ông, nhìn qua đứa trẻ trắng trẻo, trong lòng thầm than, khuê nữcủa cô sau này trở thành phiên bản nữ của Lục Tranh Vanh thì làm sao?

Lục TranhVanh đang cao hứng không để ý tới nét mặt xấu hổ của người khác. Dù saotrong mắt ông, đứa trẻ Lục gia thì nên giống ông, từ khi sinh được đầutiên trong đầu ông luôn quán triệt suy nghĩ đó, vì vậy chỉ cần ngườingoài nhắc tới con cháu Lục gia, Lục Tranh Vanh sẽ”khiêm tốn” nói:

“Đứa bé này dáng dấp không tệ, giống ta”

Đối phươngtrầm mặc 5 giây, sau đó mỉm cười tán dương cháu gia gia có tài thế nào,nhưng tuyệt nhiên không đề cập đến diện mạo vì Lục lão tham mưu trưởngvẫn tiên con cháu Lục gia là phiên bản của ông, cho nên cũng không cảmthấy có gì không ổn.

Trong phòngbệnh ngoại trừ Thẩm lão, những người còn lại đều là vãn bối, nên giữthái độ tôn kính trưởng bối, tự nhiên không phủ quyết thuyết pháp củaLục Tranh Vanh.

Dĩ nhiên cóngười nghe Lục Tranh Vanh nói thế tự kỉ biến thành khích lệ, bình tĩnhkhông nổi nữa, vì dụ như, ông Thẩm đưa mắt nhìn hai đứa trẻ, sau đónhướng đuôi mắt nhìn Lục Tranh Vanh, cười hiền lành với Mẫn Nhu.

“Tiểu Nhu a, đứa nhỏ thật đáng yêu, sáng nay Lục lão đầu ở trong quân ngũkhoe với mọi người hai đứa trẻ do cháu dâu mới sinh giống ông ấy nhưđúc, lúc đó ông cảm thấy rất lo, nhưng giờ nhìn tận mắt rồi, cảm thấythật yên lòng!”

Mẫn Nhu cố nén cười, Diệp Vân Thao vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng đáy mắt cũng đầy ý cười, bà Diệp cười xì một tiếng.

Chỉ có Lục lão tham mưu vẫn tự mãn chưa rõ mọi chuyện, nghe ông Thẩm nói xong liền gầm gừ, vỗ nhẹ đứa chắt: “Tất nhiên, là chắt của ta….”

Đột Nhiên Lục Tranh Vanh phản ứng lại giận đến bốc hỏa, ông Thẩm này rõ ràng đang xiên xỏ mình.

Vừa định phát huy tiếng gầm sư tử của mình, ông Thẩm “hư một tiếng chỉ đứa nhỏ đang ngủ trong lòng, giáo huấn nói:

“Im lặng một chút, đứa trẻ đang ngủ, đừng có dùng cách ông đối phó với cấp dưới áp dụng lên đứa nhỏ, coi chừng dọa chết nó”

Lục TranhVanh ngậm bồ hòn làm ngọc, nhưng không cách nào nuốt vào bụng, ai bảođứa trẻ là chắt của ông ông ấm ức giao đứa trẻ cho Diệp Vạn Thao rồi kéo ông Thẩm ra ngoài, miệng hung dữ nói:

“Còn tưởng rằng lão thật lòng đến thăm đứa nhỏ, không nghĩ tới ông lại mưu mô như vậy”

Bên trongphòng bệnh yên tĩnh lại, mắt thấy Lục Tranh Vanh lui ra ngoài, Mẫn Nhumới bật cười, bà DIệp cũng cười lắc đầu, ôm đứa thứ hai đang ngáp dài,,xem vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Vân Thao đang cố gắng trêu đứa lớn, bàchỉ tay vào đứa thứ hai nói:

“Tiểu Nhu, đứa nhỏ này thật ngoan, về sau chăm sóc nó sẽ dễ dàng”

Tiểu Nhungại ngùng ho một tiếng, trong lòng nghĩ đứa thứ hai không hề ngoan. Đứa trẻ này lúc nào cũng ăn, Lục Thiếu Phàm pha sữa bột cũng không kịp vớitốc độ ăn của nó, kết quả ban công phơi đầy tã.

Nhưng ngườikhông biết nội tình cũng cảm thấy đó là do đứa lớn gây ra, kết quả khitới ngày thứ hai, đứa lớn làm bia đỡ đạn cho đứa út cũng mê hoặc đượcmọi người.

Lục ThiếuPhàm lấy nước về thấy vợ chồng Diệp Vân Thao ở đây, liền nhiệt tìnhchiêu đãi, chỉ hai tiếng cậu mợ đã khiến bà Diệp cười híp mắt. Diệp VânThao tới đây không chỉ đơn giản thăm Mẫn Nhu, không lâu sau liền gọi Lục Thiếu Phàm ra ngoài để bà Diệp chăm sóc Mẫn Nhu.

Bà Diệp đãtừng sinh con nên chuyện giáo dục trẻ con rất có kinh nghiệm, Mẫn Nhucũng nhân cơ hội thỉnh giáo, khi Lục Thiếu Phàm quay về thì phòng bệnhvang lên tiếng cười của phụ nữ.

Ban đêm lúc hai đứa bé ngủ say, Lục Thiếu Phàm rửa mặt xong xuôi, không nằm lên giường ngay mà ngồi kế bên MẫnNhu, hai tay ôm cô vào lòng. Mẫn Nhu thấy Lục Thiếu Phàm dường như cólời muốn nói, liền chủ động hỏi dò.

“Anh có chuyện gì muốn với em sao?”

Lục Thiếu Phàm thả lỏng vòng tay, ngồisáng đối diện, tay giữ lấy cằm nhỏ của cô, cẩn trọng nhìn vào đôi mắtngơ ngác của Mẫn Nhu, gương mặt hiện vẻ khẩn trương.

“Anh đã xin đi bộ đội một năm”

Gương mặt Mẫn Nhu cứng đờ, niềm vui sinhđược hai đứa trẻ trong chốc lát rơi vào vực sâu, cô đảo mắt nhìn hai đứa trẻ trong nôi, lòng chua xót không sao trả lời Lục Thiếu Phàm.

Lục Thiếu Phàm bị miễn đi chức thịtrưởng, nguyên nhân là do áp lực dư luận. CÔ hầm nghĩ, với nặng lực LụcThiếu Phàm, dù kém cỏi nhất cũng lấy được chức cục trưởng, hoặc rời khỏi thành phố A, tiếp nhận chức vị khác.

Ngàn tính vạn tính không nghĩ tới phải đi bộ đội.

Cô vẫn kính nể những người cán bộ đã từbỏ cuộc sống thoải mái ở phía đông xả thân đi xây dựng phía tây. Nhưngnếu để cho chồng mình đi đến lạnh cóng đó trong lòng Mẫn Nhu rất buồn,tuy không nói nhưng thể hiện ra trên mặt.

Nếu như không dính chuyện Mẫn Tiệp, LụcThiếu Phàm bây giờ vẫn ngồi ở chức vị cao, nhớ lại mấy tháng trước haingười dính như keo sơn, Mẫn Nhu ôm chặt Lục Thiếu Phàm, không ngờ, niềmhạnh phúc này lại là tặng vật cuối cùng trước khi chia cắt.

Lục Thiếu Phàm vỗ lưng cô, dịu dàng nói:

“Khi anh từng trong bộ đội đặcchủng, bao nhiêu gian khổ cũng đã nếm chịu, lần này đi Tây Tạng cũngkhông tính là gì, một năm trôi qua rất mau, không lâu đâu”

Mẫn Nhu không quên tin bà Diệp khi nãynói cho cô biết, cậu cô mấy ngày nãy sẽ lên tòa thị chính nhậm chức, lần này kết quả chính trị ở thành phố A không khác dự đoán mấy, Diệp VânThao ngư ông đắc lợi, lấy được vị trí cuối cùng.

Tựa vào vai Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nhẹ thở dài.

“Khi nào anh đi”

“Ba ngày nữa”

Sau khi Lục Thiếu Phàm bị miễn chức liềnxin được đi bộ đội, giấy phê chuẩn đã sớm được gửi xuống nhưng để tránhMẫn Nhu lo lắng, anh vẫn giữ im lặng, ngay cả bà Lục và Lục Tranh Vanhcũng không biết.

Vì vậy, mấy ngày sau khi Lục Thiếu Phàmnói với mọi người ở Lục gia anh liền bước lên máy bay. Bà Lục hai mắtửng đỏ, không có nửa tiếng dị nghị, chỉ dặn dò Lục Thiếu Phàm ăn uốngkhỏe mạnh, Lục Tranh Vanh cười vui vẻ, vỗ vai Lục Thiếu Phàm, trong lòng tự hào và rất vui.

Đậu Đậu vẫn chưa biết cha mình sẽ đi,hai mắt ngây ra ngồi bên Mẫn Nhu, hai đùi rung rung, tay cầm bỏng ngô,tay khác nhét một nhúm to vào miệng, miệng nói không rõ:

“Mẹ, chuyện đi bộ đội là thế nào?”

Mẫn Nhu trừng mắt liếc Lục Thiếu Phàm,nhưng người này chỉ cười xòa, tối hôm qua biết Lục Thiếu Phàm chuẩn bịđi Tây Tạng, Mẫn Nhu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tức giận muốn cắn Lục Thiếu Phàm.

Nếu không vì đang ở cữ, cô nhất định chạy đi hỏi xem đi bộ đội có được mang người nhà theo không. Cô có thể tựtrả tiền, tuyệt đối không làm tốn kém tiền của quốc gia, theo chồng nhập ngũ, cô chính là muốn đi theo hầu chồng.

Cúi đầu nhìn hai đứa trẻ ngủ bên cạnh,tất cả ý tưởng đều tắt ngấm, với tình trạng bây giờ cô không thể đi theo Lục Thiếu Phàm a!”

Vì Mẫn Nhu giận nên không khí trong phòng có vẻ lạnh lẽo. Trưởng bối lục gia lo lắng nhất là Mẫn Nhu, con vẫnchưa đầy tháng, vợ chồng đã xa cách hai nơi, hơn nữa Lục Thiếu Phàm lạiđi đến nơi bần hàn như vậy, Mẫn Nhu đau lòng là chuyện khó tránh.

“Đúng rồi, hai đứa trẻ vẫn chưa được đặt tên”

Bà Lục tỉnh ngộ phá vỡ sự im lặng, LụcTranh Vanh liền phụ họa, Lục Thiếu Phàm thì ngồi xuống bên Mẫn Nhu,không để ý cô trừng mắt, ôm lấy con gái thân thiết nói:

“Tiểu bảo bối, con nói xem muốn mẹ con gọi con là gì?”

Mẫn Nhu không hề quan tâm Lục Thiếu Phàmđang cố lấy lòng. Lục Thiếu Phàm càng làm tới, dịch tới sát bên cô, cốtình cùng Đậu Đậu nói chuyện, ý đồ lúc này của Lục Thiếu Phàm là muốnnhìn thấy cảm giác trong mắt cô, dù hiệu quả rất nhỏ.

“Đậu Đậu rất thích bỏng ngô đúng không”

Đậu Đậu gật đầu, hai mắt đen chuyển động, thấy cha cố lấy lòng mẹ, nó vui sướng khi người khác gặp họa, cởi giầy, không để ý bà Lục ngăn cản, hai bàn tay cầm lấy bỏng ngô, vuốt môngngựa nói:

“Mẹ cùng Đậu Đậu ăn bỏng ngô nha, ăn rồi mẹ sẽ thêm xinh đẹp, ở nhà trẻ bạn bè và cả cô giáo đều nói mẹ Đậu Đậu là nữ thần”

Mẫn Nhu nhìn Đậu Đậu rung đùi đắc ý, cảmxúc đang chìm lắng bỗng tăng lên, xoa Đậu Đậu, cong môi, nhưng có ngườicố tình muốn che chân vào.

“Đồ ăn đó không tốt cho sức khỏe đừng ăn, ăn nhiều sẽ không tốt cho cơ thể”

Đậu Đậu hừ hừ giận, hai mắt to nhìn LụcThiếu Phàm ăn giấm, tiếp tục cố gắng chiếm đoạt suy nghĩ của mẹ, mụctiêu vĩ đại của nó là làm cho cha biến mất.

“Mẹ. Đậu Đậu đút mẹ ăn”

Đậu Đậu nịnh hót, hai tay bụ bẫm nắm bỏng ngô đưa lên miệng Mẫn Nhu, Mẫn Nhu tính há miệng thì giữa Đậu Đậu và cô liền xuất hiện một cái tả lót cản trở hai người.

Đậu Đậu trừng mắt đến muốn nổ tung, người cha lại ung dung bĩnh tĩnh, mặt nở nụ cười ấm áp tựa gió xuân, bế đứacon gái lên trước mặt Mẫn Nhu, rồi mình cũng kề sát lại hỏi:

“Bà xã, em xem con đòi xem này, nó khóc đấy”

Hai mẹ con đồng loạt nghiêng đầu nhìn Lục Thiếu Phàm đang cười tủm tỉm, cúi đầu mắt thấy đứa trẻ ngủ say làm gìmuốn khóc. Mẫn Nhu vốn đã giận nay liền quay đầu đi không để ý tới, ĐậuĐậu bị phá hỏng kế hoạch nhất quyết không từ bỏ, chỉ Lục Thiếu Phàm caogiọng nói.

“Cô giáo nói với con ba là người đàn ông không phong độ”

Lục Thiếu Phàm lảo đảo một cái, thiếuchút nữa đụng vào thành giường, gương mặt tuấn tủ đỏ bừng, thẹn quá hóagiận trừng mắt nhìn Đậu Đậu, Đậu Đậu sợ quá rụt tay lại, ủy khuất tựavào người Mẫn Nhu, rụt rè nói:

“Mẹ. cha thật hung dữ, Đậu Đậu sợ lắm”

Cha con tranh giành người yêu tuy thấynhưng không thể trách, nhưng xét thấy tâm trạng Mẫn Nhu u ám, cho nên sự đồng tình dành cho Lục Thiếu Phàm trong lòng cô cũng sụp đổ, cô caothấp đánh giá Lục Thiếu Phàm đang xấu hổ, cuối đầu kết luận một câu:“Quả nhiên là người đàn ông không phong độ”

Lục Thiếu Phàm sâu sắc nhắc nhở bản thânrằng, nếu không đoạt lại chủ quyền, Mẫn Nhu sớm muộn cũng trở thànhthuộc địa của ai đó đang trốn trong lòng Mẫn Nhu. Anh nháy mắt với ĐậuĐậu, khóe miệng cười lạnh, cha ngươi đã từng ăn muối nhiều hơn cả tiểutử nhà ngươi, muốn đấu à, cũng không nhìn xem thủy tổ là ai”

“Mẹ, tiểu Nhu vừa sinh xong, Đậu Đậu ngồi vậy làm sẽ cô ấy bị thương, mẹ mau ôm Đậu Đậu xuống đi.

Khi Đậu Đậu cất tiếng kháng nghị thì đãbị bà Lục cứng rắn ôm xuống, bà Lục hiển nhiên hiểu suy tính của contrai, nghĩ con mình đã sắp đi nên liền phối hợp.

Mẫn Nhu ngồi trên giường xê dịch rồi lạixê dịch, ánh mắt không hề nhìn lấy Lục Thiếu Phàm, nghĩ đến chuyện anhđi Tây Tạng, Mẫn Nhu liền giận, dù là vì cô cũng không nên hi sinh bảnthân như vậy.

“Bà xã, em mau đặt tên đi, con gái em đang chờ này”

Lục Thiếu Phàm nghiêm túc thúc giục không hề có lấy cảm giác áy náy. Khi ánh mắt Mẫn Nhu nghiêng sang thấy LụcThiếu Phàm đang đưa hai ngón trỏ, cố gắng làm cho đứa con gái mở mắt rathì thái độ cương ngạnh của cô lại mềm xuống, chỉ vào Đậu Đậu đang ănbỏng ngô nói:

“Kêu là bỏng ngô đi”

Lục Thiếu Phàm kinh ngạc, không nghĩ MẫnNhu lại đặt cái tên như thế, nhìn đứa con gái mình bảo bối mình đã chịumở mắt ra, anh thầm nghĩ bảo Mẫn Nhu đặt tên là đúng hay sai.

Lục Tranh Vanh nghe Mẫn Nhu đặt tên cũngrất hưng phấn, ánh mắt nhìn sang bên đứa thứ hai không ai thèm quan tâm, liền quở trách Thiếu Phàm, sau đó ôm lấy đứa thứ hai vắt óc suy nghĩtên.

“Sao vậy, không hay sao?”

Mẫn Nhu mỉm cười nhìn sắc mặt cổ quái của Lục Thiếu Phàm, nụ cười mang theo sự hờn dỗi lại mang theo uy hiếp, Lục Thiếu Phàm yêu chìu vuốt tóc cô, cảm thán nói:

“Hay, bà xã đặt dĩ nhiên hay”

Mẫn Nhu cười rạng rỡ, trong lòng tự suynghĩ, hay sao? Em nghe lại thấy không ổn lắm, anh đâu có thấy hay, quảlà tên đàn ông nói dối.

Nhưng mỗi khi cô nhìn vào đôi mắt tìnhcảm của Lục Thiếu Phàm, tất cả mọi hỏa khí đều dập tắt, dáng vẻ mèohoang lại mất đi trở nên dịu dàng. Lục Thiếu Phàm tựa vào cô không hềđẩy ra, dù sắc mặt không có biểu hiện gì khác lạ, nhưng nếp nhăn xuấthiện khi cô cười đã tiết lộ tâm trạng của cô.

Bên này hai vợ chồng đã giảng hòa, bên kia Lục Tranh Vanh đang ôm đứa thứ hai cũng hào hứng tuyên bố.

“Ta quyết định, sau này đứa lớn gọi là Bắp, đứa thứ hai kêu Hoa, hợp lại là hoa bắp”

Sau đó, tiếng khóc ai áon từ phòng bệnh vang ra, hai đứa trẻ như biết được cái tên phong nhã của mình mà kháng nghị.

Trải qua một trận tranh đấu, cha của đứatrẻ cũng thuyết phục được gia gia cố chấp của mình, đem Hoa Hoa pháttriển thành Tiểu Đóa, Đậu Đậu thì núp trong lòng mẹ cười khúc khích,Tiểu Đóa bị cha dỗ:

“Tiểu Đóa, con thích tên này không? Cha vất vả lắm mới xin được thái công của con đó”

Nhưng đáng buồn thay Tiểu Đóa càng khócto, trải qua một thời gian khổ cực, nó cũng nhấc được mí mắt, hai gò mábụ bẫm càng làm cho cặp mắt nhỏ lại phun ra từng dòng lửa nóng, khôngtiếng động rớt nước mắt.

Nhưng cha mẹ đều nhất trí, Tiểu Đóa vìquá vui mà khóc. Đối với cách giải thích sai lầm này, Tiểu Đóa vừa giậnvừa tức, muốn di chuyển tay kháng nghị, nhưng cơ thể yếu ớt đã bị dâythừng trói chặt, kết quả phản kháng không hiệu quả.

Mẫn Nhu vừa sinh đứa nhỏ, hôm sau Mẫn Chí Hải đã tới, một gia đình lớn lại tan tành thành từng mảnh nhỏ quả thậtlà đả kích lớn, khiến tóc ông một đêm đã bạc trắng, nhìn qua như già đimười tuổi.

Mẫn Nhu cũng khách sáo khiến Mẫn Chí Hảithở dài, không biết nên nói gì, sau khi hít một hơi. Mẫn Chí Hải cũngnói ra quyết định của mình, ông đưa cho Mẫn Nhu giấy chuyển nhượng 30%cổ phần Mẫn thị.

“Ba già rồi, trải qua rất nhiều chuyện, Mẫn thị giao lại cho con”

Nhìn bóng dáng lẻ loi của Mẫn Chí Hải,Mẫn Nhu có chút xót xa. Điều Mẫn Chí Hải muốn bảo vệ là danh vọng và địa vị của Mẫn thị, kết quả rơi vào tay ông lại sa đọa, liệu kết quả nhưthế có làm ông hối hận vì quyết định năm xưa?

“Cha, hẹn gặp lại”

Nghe Mẫn Nhu nói thế, Mẫn Chí Hải ngẩnra, nhưng không quay đầu mà mở cửa xoay người rời đi, Mẫn Nhu vẫn có thể thấy được đôi mắt ửng đỏ của ông.

Lâu sau, cô nghe nói Mẫn Chí Hải về hưusống ở căn biệt thự kế sát gần nơi chôn cất DIệp Thư Khinh. Khi đó cômới hiểu, Mẫn Chí Hải ông đang dùng phần đời còn lại bồi thường cho mẹcô, cho đến khi ông chết đi.

Phía trước cửa sổ phòng bệnh, một bóngngười mảnh mai đứng im, ngửa đầu nhìn ra xa, máy bay màu trăng bay qualọt vào mắt cô, càng bay càng xa, cuối cùng chỉ còn là chấm đen nhỏ, lao vút lên tận trời.

Mẫn Nhu thu hồi ánh mắt, kiềm chế cảm xúc cồn cào trong tim, quay về giường. Hôm nay chính là ba ngày sau, nhưLục Thiếu Phàm nói, anh cùng các cán bộ khác lên đường đến Tây Tạng nhậm chức.

Mẫn Nhu nằm trên giường, mở tivi, tiviđều đăng tin tức, từng vị lãnh đạo quốc gia lọt vào trong ống kính, rađón tiếp các cán bộ đi Tây Tạng, tiến hành an ủi.

“Những cán bộ nhậm chức đi TâyTạng sáng sớm nay đã đến Bắc Kinh, theo nguồn tin cho biết, một nhómcán bộ đều điều đi nhậm chức hoặc sang khu Đông đảm nhận những vị tríquan trọng.”

Mẫn Nhu nhếch môi, quay đầu nhìn con gái ngủ say, gương mặt sáng rực một cách khó hiểu.

Ở thành phố A người ta liều sống liềuchết, Lục Thiếu Phàm lại từ bỏ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang,trốn tránh đi một năm, lui khỏi trốn gió tanh mưa máu. Một người đàn ông thay đổi như chong chóng, sau một năm ẩn dật quay lại vũ đài chính trị, đón chờ anh sẽ là tương lai sáng chói đến mức nào?

Một tháng sau, sân bay thành phố A, mộtngười con gái xinh đẹp dịu dàng đeo kính to che nửa gương mặt trái xoan, người mặc bộ quần áo đơn giản, áo trắng sơ mi, quần bò màu đen, kéotheo túi hành lý, xuyên qua dòng người lưu tới, hướng về phía nơi lấyvé.

“Đây là vé máy bay của cô”

Nhân viên lễ phép đưa vé máy bay, Mẫn Nhu mỉm cười, nhận lấy, liền nghe giọng nói vui mừng của nhân viên:

“Mùa này đi du lịch Tây Tạng cũng không tệ, chúc Mẫn tiểu thư có chuyến đi vui vẻ”

Mẫn Nhu cũng không tự trách mình sẽ sớmbị nhận ra, dù sao trên chứng minh thư cũng viết tên, hơn nữa lại đeokính râm che mặt, không khó đoán ra thân thế của cô.

Cô rời khỏi giới giải trí một năm, rờikhỏi mắt công chúng, nhưng chuyện phu nhân thị trưởng bị cướp lại rất ồn ào, khiến cho một lần nữa trở thành nhân vật đứng đầu của giới truyềnthông giải trí, khó trách người ta vừa liếc mắt đã nhận ra cô.

Mẫn Nhu cũng không kinh ngạc, thân cậngật đầu, mỉm cười cảm ơn, sau đó đi tới khu vực chuẩn bị khởi hành,không để ý âm thanh ồn ào sau lưng.

Những người phía sau chắc chắn đang bànluận tin về cô, những điều đó cô không quan tâm, cúi đầu nhìn vé máy bay trong tay, mặt cô đượm niềm vui hạnh phúc.

Lục Thiếu Phàm, nếu như em xuất hiện ở đó, anh sẽ mang em đi xem mặt trời mọc chứ?

Cô cúi đầu, nhưng không che đi được niềmhạnh phúc bên môi, hành lý được đưa vào kiểm tra, ánh mắt lơ đãng nhìnxung quanh lại thấy bóng người cao to đứng bên cửa sổ thủy tinh. Từ xa,giống như pho tượng gỗ giữa sóng người, thật rõ ràng nhưng khiến nụ cười của cô cứng lại.

Trong dòng người đông đốc, anh ta đứngđó, vô số người đi xuyên qua nhưng anh ta không hề di chuyển, phảng phất như chờ cô mỉm cười với anh ta.

Mẫn Nhu nhìn bóng người kế sát cửa sổ, không hề xoay người lại mà kéo hành lý lộc cộc đi vào khu hành khách.

Giữa hai người đã có quá nhiều kí ức, đãlàm tổn thương nhau rất sâu. Trước kia anh ta chỉ nhìn về trước, bây giờ lại là cô, cô sẽ không quay đầu lại, mà sẽ nhìn thẳng về trước.

Dù là cô hay là Kỷ Mạch Hằng tất cả đềukhông còn là chính mình. Dù hai người là hai đường chéo cắt nhau, nhưngcũng chỉ có một điểm, ba năm là giao điểm duy nhất của ba người, bỏ quathì sau này sẽ không còn cơ hội.

Thái độ bình thản, bước chân tự nhiên,Mẫn Nhu thong thả bước đi, mặc cho mình chìm trong dòng người, từ đầutới cuối không hề quay lại.