Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 176:



Đáy lòng mặc dù vẫn còn bất an nhưng lại càng thêm mong đợi cuộc sống về sau.

"Tỷ tỷ, tỷ với Lục đại ca rốt cuộc là như thế nào?" Rèm cửa bị người kéo lên, Từ Thu Nhi vẻ mặt tò mò đi đến.

Ngưng Hương hoàn hồn, bên trong mắt hạnh sóng nước mênh mông, đỏ mặt nhìn đường muội một cái, rủ mắt nói: "Thu Nhi, chuyện của tỷ cùng hắn, muội đừng nói cho Đại bá mẫu được không?"

"Tại sao lại không nói?" Nếu Đường tỷ đã đồng ý Lục Thành thì Từ Thu Nhi cảm thấy hai người cũng nên làm rõ, dầu gì đính hôn trước cũng đỡ cho Lục Thành cứ tới nhà lại không có lý do gì, còn khiến danh tiếng đường tỷ bị tổn hại.

Ngưng Hương nhẹ nhàng sờ chiếc chiếu trên giường gạch, nhẹ giọng nói dối: "Tỷ, tỷ còn chưa chắc lắm, dù sao thời gian biết hắn quá ngắn, trước tiên cứ lén lút xem đã, lỡ như ngày nào đó phát hiện mình cùng hắn không thích hợp thì trực tiếp đoạn tuyệt mới được. Thu Nhi yên tâm, tỷ đã nói với hắn rồi, nếu không có việc gì hắn sẽ không tới nhà chúng ta nữa."

Nam nữ trong thôn gặp mặt cũng dễ dàng, không thiếu những cặp vụng trộm qua lại với nhau, sau khi vừa ý mới báo cho trưởng bối để chính thức làm rõ quan hệ, Từ Thu Nhi không cảm thấy kinh ngạc, hơn nữa tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi lại là mối tình đầu tiên, so với quy củ cứng nhắc gia đình nên cũng dễ hiểu cho đường tỷ hơn.

"Được, muội không nói, nhưng tỷ tỷ nhớ chú ý một chút, đừng để cho Lục đại ca chiếm được tiện nghi." Tiểu cô nương làm ra vẻ dặn dò đường tỷ.

Ngưng Hương cứng ngắc gật đầu, chỉ cảm thấy chỗ cái cổ vẫn còn hơi ngứa.

Nói xong chuyện của Lục Thành, hai tỷ muội tiếp tục thiêu thùa may vá.

Tới gần buổi trưa, một nhà ba người Lý thị vẫn còn bận việc ở trong ruộng, hai mẫu bắp trong nhà Ngưng Hương, ngoại trừ hai mẫu bắp của Từ gia còn có nửa mẫu đậu phộng, đều phải nhổ sạch cỏ. Ngưng Hương ngồi ở phòng bếp nhào bột, còn đánh nước sốt để quét lên mặt bánh, Từ Thu Nhi ngồi ở một bên vừa chùi nồi vừa nhìn, hâm mộ nói: "Tỷ tỷ tay thật khéo."

"Muội chỉ có lười thôi, cái gì cũng không muốn học." Ngưng Hương cười nói, Đại bá mẫu chịu khó lại đau lòng cho nữ nhi, thành ra tập cho đường muội lười biếng.

Từ Thu Nhi cười hắc hắc.

Ngoài cửa lớn A Mộc đột nhiên chạy vào, hưng phấn hướng về hai tỷ tỷ hô to, "Tỷ tỷ, hôm nay Tướng Quân bắt được hai con thỏ, Lục đại ca cho đệ một con!"



Ngưng Hương căng thẳng nhìn phía sau lưng đệ đệ.

Từ Thu Nhi hỏi thay nàng, "Lục đại ca đâu?"

"Bọn họ về nhà rồi." A Mộc vừa chạy vừa nói, cao hứng giơ con thỏ cho các tỷ tỷ xem.

Con thỏ bị thương ở trên cổ, máu tươi nhiễm đỏ cả bộ lông xám, Ngưng Hương cùng Từ Thu Nhi nhìn chăm chú một lúc, đều có chút ghét bỏ.

A Mộc năm tuổi không nhìn ra, cao hứng bừng bừng cùng các tỷ tỷ khen Tướng Quân uy phong.

Ngưng Hương biết làm cơm, nhưng nàng không tự tay giết gà vịt, càng không chạm qua con thỏ bị diều hâu giết chết, vội vã ngăn cản lại đệ đệ đang muốn mang theo con thỏ còn đang rỉ máu vào nhà, nàng kêu hắn trước tiên đem con thỏ để dưới mái hiên, chờ Đại bá phụ về nhà rồi làm thịt.

A Mộc tất nhiên nghe theo lời tỷ tỷ nói, ngoan ngoãn để con thỏ ở bên ngoài.

Buổi trưa ba người Từ Thủ Lương trở về liền thấy con thỏ đều có chút kinh ngạc.

Biết là Lục Thành đưa, Lý thị vừa rửa tay vừa cảm khái nói: “Lục Thành thực khách khí, không ở lại ăn nhưng lại cho chúng ta một con."

Ngưng Hương chột dạ bày bát đũa.

Từ Thu Nhi thay đường tỷ giả bộ ngớ ngẩn để lừa mọi người, cười suy đoán nói: "Nhà bọn họ không ai có vợ, tám phần sẽ không ai làm, nghe nói trước kia săn con thỏ đều là để đút cho Tướng Quân ăn, cái này không để cho chúng ta thì chắc cũng sẽ cho Tướng Quân thôi."

Con thỏ tốt như vậy lại đi đút cho một con chim?

Lý thị lập tức dời đi sự chú ý, nói thầm Lục Thành thật lãng phí, quên mất con thỏ là do Tướng Quân săn được