Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 88: Tôi tên là Lâm Nhược Kỳ!



Bên trong nhà cũng không tối đen như mực không nhìn thấy gì, dưới ánh trăng, căn phòng nhỏ càng lộ ra vẻ âm trầm kinh khủng, mà sự có mặt của ba người đàn ông xa lạ thật sự làm cho Tiểu Đào càng thêm kinh hồn bạt vía, theo bản năng rụt vào trong góc khuất.

Mặc dù vóc người của bọn họ cũng không phải cao lớn nhưng trong tay cầm lưỡi đao sáng loáng, trên mặt che khăn màu đen, quần áo kỳ dị và ánh mắt lạnh băng, hơi thở tản mát ra chết chóc, nhìn thế nào cũng rất đáng sợ.

Như vậy kẻ xông vào, cô không chọc nổi. . . . . .

Lập tức nhớ tới trong nhà còn có hai người đàn ông, Ông lão họ Ân không được nhưng ít nhất Cơ Liệt Thần có thể ứng phó một chút chứ?

Tiểu Đào thấp thỏm nhìn chằm chằm về phía cửa cầu thang đi thông phòng ngầm dưới đất, thầm nghĩ người đàn ông kia bình thường luôn đòi bảo vệ cô, giúp đỡ cô nhưng lúc cô thực sự cần anh, tại sao anh không phản ứng chút nào?

Hay là anh . . . . . . Ngủ như chết?

Lúc này, Tiểu Đào không biết Cơ Liệt Thần đang ở phía sau núi nói chuyện với Ông lão họ Ân về cô. . . . . .

Nghĩ đến đây, trong lòng càng căng thẳng. Tầm mắt dời đi, quay đầu liếc nhìn người bịt mặt cầm đầu kia, phát hiện đối phương sau khi ngửa đầu nhìn về phía lầu hai, đang cười vô cùng âm trầm. . . . . .

Đúng vậy, mặc dù không thấy được bộ phận che mặt nhưng gần như Tiểu Đào có thể nhìn thấy biến hóa từ khóe mắt của đối phương, trong nháy mắt cảm thấy anh ta đang cười! Hơn nữa, đó là nụ cười tàn nhẫn sau khi mãnh thú tìm thấy dấu vết con mồi lưu lại, nhất định phải bắt được. . . . . .

Tiểu Đào bị nụ cười này làm cho cả người dựng tóc gáy!

Người áo đen che mặt cầm đầu vung tay lên, hai người còn lại đều không hẹn mà cùng nhìn về phía lầu hai.

Một giây kế tiếp, thình thình thình. . . . . . Lên lầu!

Trong lòng Tiểu Đào hoảng hốt, phản xạ có điều kiện lui về phía sau, thình lình đặt mông ngồi xuống, phát ra bịch một tiếng.

Thật hỏng bét!

Cô nắm ống quần của mình toàn thân phát run. . . . . . Lần này, sợ rằng đã bị bọn họ phát hiện sự tồn tại của cô rồi.

Cô vội vàng bò dậy lui vào trong phòng của mình, vào toilet đóng cửa thật chặt. Sau khi bị ăn trộm phát hiện biện pháp khẫn cấp đầu tiên là cho dù mất tiền tài cũng không cần nhặt, quan trọng nhất là . . . . . . bảo vệ tánh mạng !

Hai tay Tiểu Đào ôm đầu, cả người run rẩy! Làm thế nào, làm thế nào. . . . . . Cô lọt vào hỗn loạn tưng bừng!

Mà kẻ xông vào rõ ràng không loạn chút nào, chỉ ở trước cửa lầu hai phán đoán phương hướng, hơi dừng lại một chút liền quay đầu đi thẳng tới phòng của Tiểu Đào!

Ngoài cửa Toilet đột nhiên truyền đến ‘két’ một tiếng. . . . . .

Tỉnh táo, mình phải tỉnh táo, mình phải nghĩ cách. . . . . . Tiểu Đào nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu, vừa lẩm bẩm an ủi mình, vừa ảo não hỏi Ông lão họ Ân và Cơ Liệt Thần đi nơi nào. . . . . .

Tiếng ‘két’ đi qua, trở lại yên tĩnh.

Chờ không có động tĩnh, Tiểu Đào cho rằng đối phương không có phát hiện mình, nói không chừng sau khi đã phát hiện thứ gì đáng giá đã đi khỏi.

Tiểu Đào lo lắng đề phòng vuốt đeo vào chiếc nhẫn kim cương màu đỏ trên cổ, khẽ thở ra một hơi. . . . . .

Còn chưa thở xong, cửa liền truyền tới âm thanh còn kinh khủng hơn mới vừa rồi! Giống như có người cầm vật gì đó cạy khóa cửa, tiếng kim loại và kim loại chạm nhau phát ra âm thanh. . . . . .

Lại ‘két’ một tiếng một lần nữa, cửa được mở ra!

Tiểu Đào nửa quỳ nửa ngồi dưới đất, không nhúc nhích.

Giống như Bom Nguyên Tử sẽ lập tức nổ tung cô ra ngoài ba thước, cô muốn chạy cũng lười phải chạy, dù sao cũng không chạy được!

Tiểu Đào lặng lẽ nhìn đối phương cười dữ tợn, sau đó cổ áo liền bị níu lấy, cả người bị xách lên. . . . . .

Cầm cổ áo cô kéo lên đúng là người áo đen che mặt cầm đầu, trên gò má anh ta lạnh lẽo, giọng nói khàn khàn căn dặn người phía sau, "Cẩn thận lục soát cho tôi, nhất định ở trên người cô ta."

Tiểu Đào giật mình, đầu tiên là kinh ngạc giọng nói của người đàn ông có chút quen tai, mà cô phát hiện đối phương đã có chuẩn bị trước mới đến.

Vì vậy, cô thử thương lượng với bọn cướp, "Này. . . . . . Tôi sẽ không phản kháng, các người cần gì? Tôi đưa cho các người là được. . . . . ."

Người trước mặt nhấc mí mắt, khinh thường nhìn cô một cái, lúc đưa tay ra đã có thêm một chiếc khăn, thừa dịp Tiểu Đào còn muốn há mồm nói chuyện, đem chiếc khăn nhét vào trong miệng cô, ngay sau đó nhận lấy sợi dây người ở phía sau lưng đưa tới, trói lại hai tay của cô.

"Hành động nhanh lên, có lẽ Ông già và người đàn ông kia sắp trở về rồi!"

Tiểu Đào kinh hoảng trừng mắt nhìn, nghĩ thầm bọn họ nói Ông lão họ Ân và Cơ Liệt Thần?

Trong đầu giống như xe lửa đang chạy, bên này người áo đen che mặt cầm đầu đã đưa tay lên, "soạt" một tiếng, thô bạo xé ra áo của cô, vừa đúng lộ ra chiếc nhẫn kim cương màu đỏ!

Tiểu Đào hoảng hốt, thì ra mục đích của bọn họ chính là chiếc nhẫn này? ! Chẳng lẽ. . . . . . Bọn họ chính là đám côn đồ cắc ké ngày đó gặp phải? ! Nhưng vấn đề là bọn họ làm sao tìm được tới nơi này?

Dĩ nhiên Tiểu Đào không biết quá trình này. Lúc ban ngày sau khi Lý Đại Mập biết trong nhà Ông lão họ Ân tới "Người bà con", rất nhanh bị những thôn dân khác biết được, vừa đúng đám côn đồ cắc ké lúc trước bị Cơ Liệt Thần bị dạy dỗ không cam lòng, một mực thăm dò chỗ ở của Cơ Liệt Thần.

Rất nhanh, bọn chúng biết trong Thôn trang họ Lý có thêm một người đàn ông, nên dốc lòng muốn thử kiểm tra vùng gần đó một lần, cuối cùng xác định mục tiêu ở nhà Ông lão họ Ân. Lúc chạng vạng đã điều tra quan sát địa hình, nhìn thấy Cơ Liệt Thần và Ông lão đi ra ngoài nói chuyện, lúc này mới lặng lẽ lẻn vào. . . . . .

Mục đích chỉ có một, đoạt lại chiếc nhẫn kim cương màu đỏ!

Người áo đen che mặt cầm đầu nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương màu đỏ trên ngực Tiểu Đào thì bỗng chốc con mắt rực sáng. Trước đó đã tìm người kiểm tra, vật này có Giá Trị Liên Thành, người kiểm tra hàng nói đừng nói vật này có thể mua một Tòa lầu nhỏ, ngay cả mua một tòa thành cũng có thể, anh ta lập tức đỏ mắt. . . . . .

Hiển nhiên Đám người kia là trộm cắp, chỉ biết đánh nhanh thắng nhanh, tuyệt đối sẽ không đánh lâu kéo dài. Vì vậy, bàn tay người đàn ông chộp lấy vòng dây ngay trước ngực Tiểu Đào, một âm thanh “phựt” vang lên, chiếc nhẫn liền rơi vào trong tay người cầm đầu!

Hai người thủ hạ thô bạo đem Tiểu Đào cột vào cọc gỗ trong phòng giống như cá khô, sợi dây siết chặt làm cho thắt lưng và chân cô cũng bị thương, Tiểu Đào rầm rì vật lộn một phen, không ai có thể để ý tới cô.

Cuối cùng, cô hoàn toàn bỏ qua, nghiêng đầu cố gắng hít thở.

Nhưng càng hít như vậy, ngược lại càng cảm thấy sợi dây ghì ngang hông càng buộc chặt làm cho cô không thở nổi.

Lúc này dường như người che mặt cầm đầu mới chú ý tới cô khó chịu, đi tới trước mặt cô dùng ánh mắt khinh bỉ mắt nhìn xuống cô, "Hừ! Bộ dáng như vậy làm sao có thể là chủ nhân của chiếc nhẫn này? Dứt khoát tôi thu lấy giúp cô!"

Nói xong, vung tay lên, kêu hai tên thủ hạ chuẩn bị xuống lầu.

Tiểu Đào nghe xong, vô cùng tức giận. Lúc bọn người xấu xa trói cô cũng không xem xét đến tư thế của cô có được thoải mái hay không, cho nên bây giờ cô càng đứng càng khó khăn.

Cô rất hối hận, rất không cam tâm, cứ như vậy bị người ta trói lại, ngay cả hô cất tiếng cứu cũng không được, quá ủy khuất!

Càng nghĩ càng giận, trong lỗ mũi muốn phun lửa. Đối phương càng thấy cô tức giận, ngược lại càng vui vẻ, mặc dù che mặt, nhưng vẫn trước nhìn ra được bọn họ rất ngông cuồng.

Tiểu Đào nhắm mắt, ở trong óc ảo tưởng đem ba tên xấu xa ở trước mắt xé rách cắn ăn. . . . . .

Nhưng lúc mở mắt ra một lần nữa thì xuyên qua bờ vai của bọn họ nhìn thấy một đường ánh sáng màu xanh sát khí đằng đằng! vung lên thật cao, từ trên không trung bổ xuống, trong nháy mắt tỏa ra khắp võng mạc!

Đường sáng màu xanh này nhìn vô cùng quen mắt. Nhìn kỹ lại là một thanh đao thật lớn !

Rõ ràng, ba tên xấu xa trước mặt cũng bị thanh đao màu xanh thật lớn này làm cho sợ hãi, rối rít quay đầu lại thì thấy chính là Cơ Liệt Thần đã từng dạy dỗ bọn họ!

Mọi người lập tức né tránh ra. . . . . .

Đường đao kia từ trên không bổ xuống vững vàng dừng trên đỉnh đầu của Tiểu Đào, không lệch chút nào, tài nghệ tinh chuẩn. . . . . .

Tiểu Đào trợn mắt há mồm nhìn Cơ Liệt Thần, sững sờ nhìn chằm chằm đường đao trên đỉnh đầu, dường như trong trí nhớ mơ hồ gợi lên hình ảnh tương tự, chợt lóe lên lại tắt ngấm. . . . . .

Rồi sau đó, nhìn thấy cứu tinh trong nháy mắt buông lỏng làm cho cô không rảnh suy nghĩ nhiều thứ khác, gần như phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào. Nếu không phải cả người bị trói chặt, sợ rằng cô đã nhào vào trong ngực Cơ Liệt Thần.

Lúc đường đao màu xanh vô cùng đáng sợ rơi xuống, tất cả mọi người bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngu, chỉ thấy Cơ Liệt Thần nhẹ nhàng dùng lưỡi đao nhích nhẹ sợi dây trói chặt Tiểu Đào trên cây cột, sợi dây lập tức bị cắt đứt!

Trên thân mọi người nổi hết cả da gà . . . . . .

Không cần đầu suy nghĩ cũng biết người đàn ông trước mắt này có bao nhiêu bản lãnh, không những có "Bản lãnh đánh người" hàng đầu, còn có "Vũ khí giết người" hàng đầu như vậy!

Bối rối ngẩn ngơ, một giây kế tiếp, ba tên xấu xa xoay người muốn chạy ra!

Nhưng người áo đen che mặt cầm đầu không có may mắn như vậy, bị Cơ Liệt Thần một tay xách cổ. Lạnh lẽo, trên cao nhìn xuống anh ta nói, "Muốn chạy trốn? Sợ rằng không dễ dàng như vậy!"

Người áo đen che mặt nhìn thấy ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, nhất thời bị dọa ngất đi, làm sao còn có uy phong trước đó, trước mắt chỉ có "Gấu" phong mà thôi. . . . . .

Cơ Liệt Thần tiện tay ném xuống đất thanh đao to trong tay, đưa tay gở xuống khăn che mặt của người áo đen trước mặt, quả nhiên chính là tên cầm đầu đám côn đồ cắc ké đã lấy đi chiếc nhẫn kim cương màu đỏ của Tiểu Đào trước kia.

Cơ Liệt Thần hừ lạnh một tiếng, "Thật là muốn ăn đòn, bị dạy dỗ một trận còn không chừa, lại còn muốn chủ động đoạt lấy. . . . . ."

Rốt cuộc Tiểu Đào được cứu, chuyện thứ nhất chính là đoạt lại chiếc nhẫn kim cương màu đỏ trong tay người áo đen che mặt, siết thật chặt trong tay.

Chuyện thứ hai, chính là xoay người nhìn thanh đao lớn màu xanh trên đất một chút, cầm lên, suy nghĩ. . . . . .

"Này, cái này. . . . . ." Cô ngạc nhiên, "Chẳng lẽ là đao laser trong truyền thuyết?"

Cơ Liệt Thần không nhịn được cười ra tiếng, "Đừng có đoán mò nữa, chỉ là quét lên một lớp bột huỳnh quang mà thôi."

Tiểu Đào giật mình, cảm thấy lời nói này có chút quen tai, lập tức chu miệng, "Không đúng, anh lừa tôi."

Nghe vậy, Cơ Liệt Thần ngừng cười, "Làm sao em biết? Nhớ được chuyện gì sao?"

Tiểu Đào chu mỏ một cái, lại lắc đầu, không xác định nói, "Tôi không biết. Chẳng qua cây đao này, thoạt nhìn dáng vẻ rất sắc bén. . . . . . quét bột huỳnh quang sao?"

Nói xong, muốn dùng một cái tay khác sờ lưỡi đao, muốn sờ bột huỳnh quang kỳ dị mà Cơ Liệt Thần nói. . . . . .

Cơ Liệt Thần giật mình, "Đừng động! Cẩn thận đứt tay!"

Tiểu Đào ngây người!

Thì ra. . . . . . Thật bị cô đoán trúng, cái đồ vật này căn bản cũng không phải là quét lên một lớp bột huỳnh quang, mà là. . . . . .

Đột nhiên, khóe miệng Tiểu Đào đột nhiên cười xấu xa.

Cô quay đầu, mắt nhìn xuống tên cô đồ bị ngất nằm trên đất, rất không đạo đức châm chọc nói "Thanh đao to này thoạt nhìn rất ngưu bức a, có sắc bén hay không thì lấy tên xấu xa nằm trên đất thử một chút sẽ biết."

Nói xong, nhắm ngay tên côn đồ nằm ngửa mặt trên đất, giả vờ muốn chém tới!

Người trên đất vốn giả chết, đang liếc nhìn trộm tình thế trước mắt, vừa nghe Tiểu Đào nói muốn bắt anh ta làm thí nghiệm, nhất thời trái tim nhỏ bé cũng bị hù dọa nhảy lên!

Lập tức từ dưới đất ngồi dậy, hai chân quỳ trên mặt đất liên tiếp dập đầu với Tiểu Đào, "Bà cô của tôi, ông lớn của tôi, cầu xin các người tha tôi một mạng, ngàn vạn đừng lấy tôi thử đao. Đều tại tôi nhất thời bị ma quỷ ám, ham tiền tài, nhìn hai vị người lớn không chấp nhặt người nhỏ, tha cho tôi một con đường sống đi!"

"Tôi đã bỏ qua cho các người một lần, cậu cảm thấy còn có lần sau sao?" Giọng nói của Cơ Liệt Thần nhàn nhạt, cũng không có bất kỳ động tác dư thừa nào.

Nhưng Tiểu Đào cảm thấy anh không bình tĩnh giống bình thường, thậm chí có một chút căng thẳng.

Cô nghĩ không ra, tại sao anh lại căng thẳng? Bản lĩnh của anh không phải ở trên đám côn đồ cắc ké này sao? Mà giống như anh đang do dự điều gì, chẳng lẽ anh thật sự muốn giết người diệt khẩu? Không phải là thật chứ. . . . . .

Tiểu Đào không nhịn được bước tới gần phía trước một bước, đứng ở sau lưng Cơ Liệt Thần, kéo tay anh, nhẹ nhàng lắc lắc. Cơ Liệt Thần phản ứng rất nhanh, lập tức bắt được tay của cô, nắm thật chặt.

Dường như không muốn để cho cô lo lắng.

Giằng co hồi lâu, có một giọng nói già nua từ cửa truyền đến, "Chớ làm loạn, tôi đã báo cảnh sát rồi."

Người trong phòng quay đầu nhìn lại, là Ông lão họ Ân.

Nghe vậy, Tiểu Đào thở phào nhẹ nhõm. Mà tên côn đồ bị níu lấy cũng luống cuống, vùng vẫy muốn chạy trốn, lại bị Cơ Liệt Thần kéo chặt. Tiểu Đào nhặt sợi dây bọn người xấu xa trói cô, đưa cho Cơ Liệt Thần cột tên côn đồ vào trên cọc gỗ.

Sau một tiếng cảnh sát trong trấn nhỏ mới tới Thôn trang họ Lý, ghi chép khẩu cung, kiểm tra hiện trường, giằng co cả buổi tối lúc này mới bắt tên côn đồ. . . . .

Chờ sau khi cảnh sát đi, lúc này Cơ Liệt Thần mới xoay người nhìn về phía Ông lão họ Ân và Tiểu Đào, vẻ mặt hết sức nghiêm túc nói: "Xem ra, Tiểu Đào, em không thể tiếp tục sống ở Thôn trang họ Lý rồi."

"Ah?" Anh có ý gì, không phải trong nhà có ba tên trộm thôi sao, tại sao không thể tiếp tục sống ở Thôn trang họ Lý?

Nhưng một giây kế tiếp, Ông lão họ Ân cũng lên tiếng, "Ừ, nói rất có lý. Tôi xem như vậy, Tiểu Đào, cháu thu dọn đồ đạc một chút, không cần ăn điểm tâm, một chút nữa ông mang hai người đến phòng thí nghiệm ở bờ biển, tạm thời trước mắt tránh một khoảng thời gian."

Tiểu Đào càng bối rối hơn, rốt cuộc không hiểu ra sao.

Điểm tâm cũng không ăn sao ? Gấp như vậy sao? Còn nói tránh một chút? Tại sao phải tránh?

Cẩn thận nhìn một chút, lại phát hiện dường như thái độ của Ông lão họ Ân đối với Cơ Liệt Thần không giống như trước. Mặc dù vẫn chưa nói là quan hệ thân thiết nhưng cũng rõ ràng thái độ thân thiện hơn trước. . . . . .

Cô đột nhiên nhớ tới tối hôm qua, một già một trẻ này hơn nửa đêm không biết chạy đi nơi nào, trong lòng suy đoán có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, bằng không tại sao biểu hiện của bọn họ kì lạ như vậy?

Đang muốn hỏi cho ra nhẽ, ngược lại Ông lão họ Ân nhìn ra nghi ngờ của cô, hỏi trước, "Tiểu Đào, về chuyện khôi phục trí nhớ cho cháu, cháu đã chuẩn bị kỹ chưa?"

Tiểu Đào giật mình, duy nghĩ một lúc, gật đầu.

Ông lão khẽ gật đầu, ẩn ý sâu xa nói, "Vậy thì tốt, một lúc nữa các người dọn đến phòng thí nghiệm bên bờ biển, sau đó ông sẽ điều trị cho cháu."

"Trị liệu? Trị liệu cái gì?"

Ông lão giương mắt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Cơ Liệt Thần một chút, lại nhìn Tiểu Đào một chút, "Trị liệu tâm lý, cũng chính là . . . . . . thôi miên!"

***

Cơ Liệt Thần lo lắng cũng không phải là hoàn toàn bịa đặt, có cướp xông vào nhà Ông lão họ Ân, hơn nữa còn vì một chiếc nhẫn kim cương màu đỏ đắt giá, ngay cả cảnh sát cũng đã tham dự vào chuyện này, chuyện này nhất định sẽ bị thôn dân truyền ra.

Kể từ đó, chuyện của anh và Tiểu Đào cũng rất có thể sẽ truyền tới Nam Thành.

Dù sao, chiếc nhẫn kim cương màu đỏ không phải ai cũng có thể có . . . . . .

Vì vậy, ba người vội vàng thu dọn hành lý, lặng lẽ đi tới phòng thí nghiệm của Ông lão họ Ân bên bờ biển.

Phòng thí nghiệm này, ngoại trừ Thôn trưởng Lý, không có người thứ hai biết địa chỉ cụ thể. Mà đường đi đến phòng thí nghiệm cũng vô cùng khó đi, cũng không biết ban đầu Ông lão làm thế nào tìm tới nơi này nhưng lại hết sức bí mật, chính xác là chỗ ẩn thân tốt.

Bề ngoài nhìn vào chính là căn phòng lợp tôn không thu hút, nhưng dời đi khối gỗ nào đó giống như sàn nhà trải trên mặt đất, liền lộ ra một thềm đá đi thông phòng dưới đất, đi vào bên trong phòng dưới lòng đất, chính là không gian thoải mái.

Ngay cả Cơ Liệt Thần cũng không nhịn cảm thán, "Ông lão, lúc ông đang ở phòng thí nghiệm gần bờ biển, thật là có khoảng trời riêng a."

Ông lão họ Ân được khen, không nhịn được đắc ý, "Đó là tự nhiên, tôi tốn ròng rã ba năm để xây dựng căn phòng dưới đất này, toàn bộ vật dụng đều do tôi một tay chuẩn bị, đừng nói là làm thí nghiệm, ở chỗ này ăn ở hơn nửa năm cũng hoàn toàn không có vấn đề."

Nói xong, ông lão mở ra tủ lạnh bên cạnh, bên trong đầy đủ các loại thức ăn, thấy thế Tiểu Đào há hốc mồm cứng lưỡi.

". . . . . . Ông à, thì ra ông đem thức ăn ngon tới nơi đây à?"

Ông lão họ Ân đen mặt nói, "Con bé này đang nghi ngờ ông ngược đãi cháu sao?"

Tiểu Đào cười khan hai tiếng, ôm lấy cánh tay của ông lão làm nũng, "Không có không có, cháu nói đùa."

. . . . . .

Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, cuối cùng chuyện rất nghiêm túc sắp xảy ra.

"Như thế nào, Tiểu Đào? Bây giờ hối hận còn kịp." Ông lão họ Ân ngồi đối mặt với Tiểu Đào, vẻ mặt nghiêm nghị.

Tiểu Đào xoay người ngẩng đầu nhìn Cơ Liệt Thần, đối phương ngồi đó, ôm cả người cô vào trong ngực, yêu thương vỗ nhẹ vào sống lưng thon gầy, mang theo khích lệ an ủi, hôn một cái lên tóc của cô.

Giọng anh nhàn nhạt, "Đừng miễn cưỡng mình, nếu không thoải mái, cũng đừng làm."

Tiểu Đào lắc đầu một cái, kiên định nói, "Không! Tôi muốn thử một lần, chuyện này đối với tôi rất quan trọng."

Nghe vậy, Cơ Liệt Thần và Ông lão họ Ân hai mặt nhìn nhau, sau đó cũng thở dài ra tiếng.

"Vậy cũng tốt, cháu nằm xuống trước, chúng ta phải bắt đầu."

Lúc ban đầu, Ông lão họ Ân giúp cô tạo một lớp ánh xạ thôi miên.

Ánh xạ thôi miên chính là đưa cô vào trong thế giới nội tâm của mình đã bị ý thức mạnh mẽ đóng chặt, phơi bày khát vọng chân thật nhất trong đáy lòng cô, hiện tại cô đang xuất hồn về quá khứ.

Trong lúc thôi miên, cô đi đến một nơi. . . . . .

Đó là một đỉnh vách đá vạn trượng, có Tòa thành xa hoa phong cách thời Trung Cổ, cô giống như ngồi trên một đám mây trắng, ngạo nghễ quan sát Tòa thành dưới chân, phía tây Tòa thành, rừng rậm lá xanh um tùm, còn có một con sông nhỏ trong vắt uốn quanh tới nơi mặt trời mọc. . . . . .

Từ không trung nhìn xuống cảnh sắc dưới chân giống như bản thân bước lên Thiên đường, ở địa phương xinh đẹp như vậy từng tế bào trên người cô cũng tràn đầy bình thản vui vẻ, cả người từ sợi tóc đến chân tơ cũng lan tràn thoải mái.

Hình ảnh chuyển một cái, giống như cô đã tiến vào Tòa thành trang hoàng xinh đẹp giống như cung điện, mang đậm phong cách châu Âu thời trung cổ, cô ngồi ở trên bàn ăn thật dài, thưởng thức cao lương mỹ vị, mà phía đối diện có một người đàn ông đẹp trai đang ngồi. . . . . .

Cô muốn nhìn rõ anh, vì vậy đứng dậy đi đến gần anh.

Vừa đi, cảnh tượng xung quanh dường như cũng bắt đầu thay đổi, dường như đi tới bên bờ biển nào đó.

Nét mặt và bóng dáng của anh vô cùng rõ ràng, cho dù đứng ở bờ biển cô cũng có thể nhìn ánh sáng trong mắt anh, là anh ! Là Cơ Liệt Thần!

Cô đạp nước chạy về phía anh nhưng đảo mắt lại bị một người đàn ông khác ở bên cạnh ngăn cản đường đi, quay đầu nhìn lại, người ngăn lại cô có khuôn mặt lạnh lùng, dường như anh ta đang gọi cô là Tiểu Đào, cũng không biết vì sao anh ta ngửa mặt rơi vào trong biển phía dưới vách đá!

Trong lòng cô vô cùng sợ hãi, xoay người nhìn về phía Cơ Liệt Thần, nhưng phát hiện bóng dáng của anh đã sớm biến mất.

. . . . . .

Cơ Liệt Thần vẫn canh giữ ở bên người Tiểu Đào, phát hiện mặc dù mắt cô đóng chặt nhưng trên mặt, trên người đều tuôn mồ hôi hột, anh lo lắng cho cô, vô cùng lo lắng nói, "Ông lão, dường như nhìn cô ấy không ổn, làm thế nào? Hay là đừng làm, gọi cô ấy tỉnh lại!"

"Đợi thêm một lúc nữa, lúc trải qua giai đoạn quan trọng nhất phản ứng sẽ kịch liệt như vậy. Cậu yên tâm, nếu thực sự không ổn, tôi sẽ kéo cô ấy trở lại."

. . . . . .

Tiếp tục thôi miên trị liệu, Tiểu Đào còn đắm chìm trong ánh xạ thôi miên.

Dường như hình ảnh lại biến đổi, nhưng hình ảnh không liên tục như trước, rời rạc, linh tinh, cô có chút nóng nảy, không thấy được Cơ Liệt Thần, chỉ thấy khuôn mặt mấy người phụ nữ và mấy người đàn ông, dường như rất quen thuộc nhưng dường như rất xa lạ. . . . . .

Rốt cuộc, cô nhìn thấy mặt của Cơ Liệt Thần, lại kinh ngạc phát hiện trên người anh hiện đầy vết máu thật dài đáng sợ, thậm chí trên vai phải còn có một lỗ máu đang tí tách chảy ra, mắt thấy anh muốn ngã lệch trên mặt đất!

Cô chạy đến muốn kéo tay của anh, không ngờ mình cũng trượt chân rơi xuống vách đá, anh một tay giữ cô lại, máu đỏ thẫm trên người anh toàn bộ chảy đến trên người của cô. Cô hoảng sợ, nhưng mặc kệ cô kêu gào thế nào, máu của anh cũng không ngừng chảy, lòng của cô như bị mũi dùi hình tam giác sắc bén đâm thủng thành lỗ máu, đau đến không cách nào hình dung. . . . . .

"Không. . . . . .Nhược Kỳ. . . . . ." Tiếng kêu quá mức thê lương của người đàn ông làm cô run rẩy kịch liệt.

Ruột gan cô đứt từng khúc thất thanh kêu khóc ầm ĩ, kịch liệt quơ múa tay của mình, gần như khóc ngất đi. . . . . .

Đang lúc này cô bị Ông lão họ Ân kêu tỉnh, thoát ra khỏi giấc mơ này, sau mấy giây nghe được mình hét lên tên của anh "Thần . . . . . .".

Mở mắt ra thì toàn thân vẫn run rẩy kịch liệt, chẳng biết lúc nào lệ đã rơi đầy mặt. . . . . .

"Tiểu Đào, em làm sao vậy? !" Cơ Liệt Thần đúng lúc ôm lấy cô, ôm thật chặt, vô cùng lo lắng, nhìn cô khóc đến chết đi sống lại, rất đau lòng.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn Cơ Liệt Thần, nước mắt chảy càng dữ dội.

Ông lão họ Ân kiểm tra cho cô, cẩn thận phân tích giác mơ của cô, cuối cùng cho ra kết luận, dường như hình ảnh của cô chưa kết thúc, bởi vì cô thúc giục giấc mơ nên phản ứng quá mức kịch liệt, ông lão lo lắng nếu tiếp tục cô sẽ gặp nguy hiểm cho nên phải bỏ dở.

Cho nên trí nhớ của cô vẫn không hoàn chỉnh nhưng có một chút đáng cao hứng chính là cô nhớ lại Cơ Liệt Thần, hơn nữa cô biết mình gọi là Lâm Nhược Kỳ!

Chuyện thôi miên như vậy không nên quá lâu, mỗi lần làm xong còn phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian, cho nên Ông lão họ Ân quyết định về Thôn trang họ Lý trước, để lại hai người trẻ tuổi chung một chỗ.

Sau khi Ông lão họ Ân đi, cô lặng lẽ chôn vào trong ngực của anh, cắn môi không nói điều gì. . . . . .

Mặc dù cô không nhớ được tất cả nhưng cô biết, ở trong mộng cảnh, anh là người cô xem trọng nhất. Không nhìn thấy anh, rõ ràng cô sẽ rất sợ hãi. . . . . .

Khó trách, vô cùng quen thuộc anh.

Khó trách, sinh ra lệ thuộc vào anh.

Loại cảm giác này chính là yêu sao, cảm giác rung động đối với anh đã sớm khắc trong tim. . . . . .

Cơ Liệt Thần ôm chặt Lâm Nhược Kỳ vào trong ngực, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve phía sau lưng của cô, yên lặng hồi lâu.

Một hồi lâu, cánh môi cọ nhẹ ở vành tai cô, "Đừng khóc, có anh ở đây."

Cô lặng lẽ gật đầu một cái, vẫn ngấn nước mắt nói, "Anh có trách em không, trách em đã quên anh hay không?"

Anh ôm cô, "Không có, không hề có. Huống chi, chuyện này không thể trách em."

"Thật không trách em?" Cô rất nghẹn ngào nói.

Anh gật đầu một cái, "Thật."

Đột nhiên cô nhớ tới chuyện sảy thai, lại hỏi "Nhưng con của chúng ta. . . . . ."

Môi mỏng bị ngón tay lạnh lẽo của anh chống đỡ, anh cắt lời tự trách của cô, "Mặc dù đứa con đầu tiên của chúng ta bị sảy thai, anh cũng rất đau lòng, nhưng anh biết chúng ta sẽ có đứa con thứ hai, đứa thứ ba, đứa thứ tư. . . . . . Cho nên em không cần lo lắng, quan trọng nhất là thân thể của em khỏe lại."

Cô hốc mắt đỏ lên, dở khóc dở cười, "Em cũng không phải là heo. . . . . ."

Biết rõ anh nói lời an ủi, không thể coi là thật, có lẽ anh đã xác nhận nên buông xuống cảm giác áy náy trong lòng.

"Thì ra, em thật sự gọi là Lâm Nhược Kỳ. . . . . ." Cô đỏ mắt, hai cánh tay ôm gáy của anh, "Nhưng còn có rất nhiều đoạn em không nhớ nổi, làm thế nào. . . . . . Dường như em bỏ mất quá nhiều kí ức, anh cũng không đau lòng sao?"

"Không biết."

". . . . . . Em cũng không nhớ nổi ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta, anh cũng không đau lòng sao?"

"Không biết."

". . . . . . Em cũng không nhớ nổi anh thích ăn món gì, không thích ăn món gì, như vậy anh cũng không tức giận sao?"

"Không biết."

"Em. . . . . ."

Lâm Nhược Kỳ còn muốn nói tiếp, nhưng bàn tay ấm áp của Cơ Liệt Thần nhẹ nhàng bụm lại miệng cô, "Đừng nói nữa... Chỉ cần em còn nhớ rõ anh, còn nhớ rõ anh là chồng của em, như vậy là đủ rồi."

". . . . . ." Cô nghẹn lời.

Trong con ngươi hiện lên cảm động, cô nhào về phía anh, ôm cổ anh càng chặt hơn, Cơ Liệt Thần thuận thế liền ngã xuống, hai người lăn trên mặt đất.

"Nói cho em biết, tại sao anh đối xử tốt với em vậy. Em. . . . . . Đáng để anh làm vậy sao? Thật sự tốt sao?"

Hì một tiếng, anh bật cười.

Vuốt vuốt sợi tóc không dài rũ xuống hai bên lỗ tai cô, "Thật ra em tự biết rõ, bản thân mình không tốt chút nào. Nhưng làm thế nào đây, ngay từ lần đầu tiên anh gặp em là đã coi trọng em rồi."

Trong nháy mắt, cảm thấy lời này dường như đã từng nghe, chẳng biết lúc nào, ở nơi nào, giống như cũng nghe anh nói như vậy.

"Chờ một chút, những lời này em nhớ đã nghe anh nói. . . . . ."

Cơ Liệt Thần lặng lẽ nhìn cô. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ rũ mắt suy nghĩ nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra. . . . . .

Anh yêu thương ôm lấy cô, "Đứa ngốc, cưới cũng đã cưới, dĩ nhiên những lời yêu này đã sớm nói với em, chẳng qua. . . . . ."

Hơi ngừng lại, anh cúi đầu hôn môi của cô, "Hiện tại, anh càng yêu em hơn trước kia."

Lâm Nhược Kỳ cũng nhịn không được, nghẹn ngào đưa tay ôm cổ của anh, ôm thật chặt không chịu buông tay. . . . . .

Cơ Liệt Thần ôm cô, nghiêng đầu khẽ hôn vành tai của cô, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật xin lỗi, để cho em chịu khổ, là anh không bảo vệ em thật tốt. Thật ra anh không muốn em mất đi trí nhớ hơn bất cứ ai, không phải vì có thể em sẽ quên anh mà vì như vậy em sẽ rất cô độc, loại cảm giác đó nhất định rất khó chịu. . . . . ."

Anh nói câu nói này, giọng nói rất nhẹ, giọng điệu đau xót làm cho Lâm Nhược Kỳ mơ hồ cảm thấy bất kể là câu "Thật xin lỗi" hay là..."Anh không bảo vệ em thật tốt" . . . . . . Cô đều cảm thấy trong đó rất kỳ lạ.

Đột nhiên, cô nhớ tới bên trong ánh xạ thôi miên, xuất hiện người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng. . . . . .

Cô hỏi, "Đúng rồi, lúc nảy ở trong mộng dường như em nhìn thấy một người đàn ông, cảm giác rất lạnh lùng, rất cứng rắn . . . . . . Anh ta là ai?"

Nghe vậy, Cơ Liệt Thần im lặng.

Một hồi lâu, anh trả lời, "Không ra nhớ ra thì thôi, Ông lão họ Ân đã nói, em không thể gấp, dù sao còn thôi miên lần sau, đừng có gấp. . . . . ."

Im lặng, hồi lâu.

Cô biết, nhất định anh có chuyện giấu mình.

Mặc dù anh có chuyện giấu mình nhưng vào lúc này, không khí ấm áp tràn ngập ở giữa hai người.

Cô bị anh dính sát không buông, bị anh hết sức theo đuổi, bị anh thâm tình săn sóc mà cảm động thật sâu. . . . . .

Phần cảm động này không liên quan đến tình yêu, chỉ là phần tâm ý quý trọng, làm cho cô vô cùng cảm động. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ buông ra ôm cổ anh, ôm mặt của anh, ngửa đầu hôn xuống môi anh.

Nụ hôn này đổi thành đối phương một dùng sức hôn trả lại!

Cơ Liệt Thần ôm thật chặt cô, hôn thật sâu. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ cảm giác đôi môi của mình cũng đã tê rần nhưng không khí giữa hai người chưa từng tự nhiên thân mật như thế này, cô không muốn phá hư.

Hiện tại cô cần trải qua một lần tình cảm dịu dàng dây dưa thân thể như vậy, cho dù là trên sinh lý hay là tâm lý.

Anh nói đúng, đây là chuyện tự nhiên nhất giữa hai vợ chồng, tại sao phải giữ kín như bưng?

Nhưng lúc hai người cởi bỏ quần áo, da thịt thực sự áp sát vào nhau, Lâm Nhược Kỳ vẫn không nhịn được khẽ run. Bởi vì sợ hãi, bởi vì sảy thai, bởi vì người đàn ông nhiệt tình. . . . . .

Cảm thấy cô run rẩy trong cánh tay anh, Cơ Liệt Thần miễn cưỡng dừng lại động tác, đứng dậy muốn rời khỏi, "Anh thấy hôm nay không cần phải gượng ép, em mới trị liệu tâm lý, nhất định vẫn chưa thể tiếp nhận được tiếp xúc thân mật như vậy."

Lâm Nhược Kỳ chợt cảm động muốn rơi lệ. . . . . .

Lúc trước anh muốn cô nhưng chờ đến khi cô thực sự nguyện ý thì anh lại lo nghĩ cho cô.

Cô chủ động giơ tay kéo anh, "Không cần, em muốn tiếp tục."

Nụ hôn của cô rơi vào trên cằm anh thử thăm dò, theo hầu kết đường xuống dưới, liếm liếm, cắn cắn, có chút do dự hôn lồng ngực của anh . . . . . . Cơ Liệt Thần giống như bị con mèo nhỏ trêu chọc làm cho không thể nhịn nổi, cả người căng cứng.

Hiện tại anh muốn điên cuồng đụng ngã cô, tiến vào cô, nâng lấy cô!

Nhưng anh sợ cô hoảng sợ.

Vì vậy chỉ có thể ở trong đầu lần lượt tự diễn quá trình kích tình đến trào máu, hai tay nắm ga giường, bắp thịt căng cứng, nhiệt độ tăng vọt, e rằng muốn phát nổ tung!

Không trông nom người đàn ông đau khổ như thế nào, ngược lại lúc này Lâm Nhược Kỳ dần dần nhập tâm.

Cô phát hiện, thân thể Cơ Liệt Thần thật xinh đẹp!

bắp thịt cân xứng, rắn chắc, cũng không to lớn, xinh đẹp trơn bóng, đường nét vừa phải, vòng eo bó sát, không có bất kỳ lông mọc trên thân thể, trên dưới tỷ lệ vừa vặn. . . . . .

"Thần, em có nói, vóc người của anh. . . . . . Thật tốt hay không!"

Người đàn ông đen mặt, giương mắt, cắn răng nghiến lợi nói, "Rốt cuộc em có muốn tiếp tục hay không? !"

Dứt lời, thân thể càng căng cứng hơn.

Rõ ràng, Lâm Nhược Kỳ cũng cảm thấy thân thể của anh căng cứng.

Nhất thời, có một chút do dự. Thân thể này xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng xinh đẹp vẫn có chút đáng sợ, bởi vì thật sự rất căng cứng. Hơn nữa không biết tại sao, vừa rồi mới nâng lên bắp thịt của anh thì càng lúc càng căng cứng. . . . . .

Cho dù bị căng cứng được bao bọc dưới lớp da, cũng có thể cảm nhận được sức bộc phát rất đáng sợ!

Đột nhiên Lâm Nhược Kỳ có chút hối hận, bị một người đàn ông có thân thể khỏe mạnh như vậy ôm tiến vào, khẳng định rất đau chứ? Lúc trước cô làm sao chịu được?

Cô dừng lại động tác, có chút đáng thương ngửa đầu nhìn người đàn ông, dùng ánh mắt truyền đạt: có thể không làm hay không?

Cơ Liệt Thần gần như bị cô làm phát điên rồi!