Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan

Chương 60



Thời điểm Liễu Thanh Đường nghe được tin Tần Thúc ngã bệnh sắc mặt lập tức trắng nhợt ,cả người thiếu chút nữa đứng không vững .Phản ứng đầutiên trong đầu chính là Tần Thúc nhiễm ôn dịch ,tuy nói kiếp trước nửatháng nữa mới có thể phát hiện ôn dịch , nhưng kiếp này nói không chừngsẽ có khả năng xuất hiện sớm .

Ban đầu đám người cung nhân mắc phải ôn dịch toàn bộ đều không chờ đượctới lúc Tố Thư làm ra thuốc cứu chữa .Nếu Tần Thúc thật sự mắc phải ôndịch ,nàng biết làm sao bây giờ ?

Liễu Thanh Đường còn chưa kịp ngồi xuống ,bàn tay gắt gao nắm chặtgiống như một cơn gió chạy thẳng ra cửa điện , thẳng hướng chỗ ở của Tần Thúc .Đào Hiệp mama hai người liếc nhau một người chạy theo Liễu ThanhĐường ,một người hướng Thái y viện gọi thái y .

Đến thiên điện đã thấy Tần Thúc cước bộ lảo đảo bị người nâng đi ra ngoài ,Liễu Thanh Đường bước nhanh tới nhíu mày nói .

" Không phải đang bị bệnh sao , còn muốn đi đâu nữa ?" .

" Bẩm chủ tử , nhóm nô tài đang định đưa Tần tổng quản đi Minh Thọ điện ."

Trong cung nếu chủ tử bị bệnh tất nhiên có thể triệu thái yđến xem bệnh , cũng có thể ở trong điện dưỡng bệnh , nhưngnhóm nô tài sẽ không được thế , nhóm nô tài một khi sinh bệnhsẽ không thể hầu hạ bên cạnh chủ tử , còn có thể bị chuyểnqua điện Minh Thọ , để phòng ngừa có thể lây bệnh cho chủ tử.Điện Minh Thọ là nơi mà nô tài bị bệnh rồi chết ở đó rất nhiều , dù sao nô tài mà có thân phận có thể gọi thái y hoặc y quan đến tận nơi xembệnh thật sự quá ít , rất nhiều nô tài ngay cả thuốc chưa uống ,liền cứnhư vậy nằm chết ở điện Minh Thọ cũng không có người quan tâm , cuốicùng dưới mỗi một cành cây ngọn cỏ tùy tiện đều có thể nhìn thấy thi thể .

Liễu Thanh Đường tất nhiên là có nghe nói qua tình huống ở điện Minh Thọ , cũng biết Tần Thúc là đại tổng quản , khác với nhóm nô tài bìnhthường , nếu hắn đến điện Minh Thọ tất nhiên sẽ không bị chậm trễ .Nhưng mà cho dù biết được như thế nàng cũng không yên tâm , còn không biếtrốt cuộc Tần Thúc là bị bệnh gì , không để hắn trước mặt để nàng nhìn ,làm sao có khả năng nàng buông lỏng tâm tư .

Hơn nữa trải qua sự việc ôn dịch của đời trước Nguyên Ninh năm thứ bảy,điện Minh Thọ là nơi nàng không muốn nghĩ đến nhất . Kiếp trước nởi vìôn dịch tràn đến những cung nhân bị nâng vào điện Minh Thọ không ai cóthể sống sót đi ra , sau đó người chăm sóc ,trông coi những cung nhâncũng đều nhiễm dịch bệnh , liền không ai dám tới gần nơi đó .Điện MinhThọ không biết là số người chết vì dịch bệnh nhiều , hay không có ngườichăm sóc mà đói khát chết nhiều hơn , cuối cùng nơi đó biến thành mộttoàn điện chết , ôn dịch qua đi liền thiêu đốt cả tòa cung điện cùng thi thể bên trong , lại xây lên một toàn điện Minh Thọ khác .

Liễu Thanh Đường dù thế nào cũng sẽ không để Tần Thúc đi đến nơi đó ,nghe vậy lập tức trầm mặt nói .

" Đỡ hắn vào ."

Lưu tổng quản cố ý dẫn người tới đưa đi điện Minh Thọ vừa thấy sắc mặcThái Hậu nương nương không đúng , nhất thời cảm thấy khổ sở ,không hiểuđược chính mình hành sự sai lầm chỗ nào .Vốn dĩ chủ tử cho dù có tínnhiệm nô tài như nào , gặp phải sự tình liên quan đến sức khỏe của chính mình không thể hồ đồ , đem nô tài mắc bệnh để ở bên người .Hắn ở điệnMinh Thọ là người chuyên môn cung cấp đồ dùng chăm sóc cho các vị quảnsự , ngày ngày chăm sóc hàng trăm người , công việc bận rộn , cố tình vị Thái Hậu này đối với hành động lần này của hắn lại cực kì không hàilòng .

Lưu tổng quản quẫn bách không biết ý của Thái Hậu nương nương như thế nào , liền gắng gượng nói .

" Thái Hậu nương nương , nhóm nô tài đảm bảo sẽ chăm sóc cho Tần tổng quản thật tốt..."

Hắn còn chưa nói xong ,Liễu Thanh Đường liền không kiên nhẫn đánh gãy lời hắn .

" Đem người đỡ vào , sau đó ngươi có thể trở về ."

" Dạ dạ , nô tài đầu óc ngu muội , có chút chuyện cũng làm không xong ."

Lưu tổng quản cười cười nói , hắn làm sao dám nói với vị chủ tử này cung quy không hợp đây ,chỉ có thể nhanh chóng sai tiểu thái giam đỡ TầnThúc quay lại .Nghe nói Tần đại tổng quản rất được Thái Hậu tin dùng,Lưu công công lúc này trong lòng cảm thán đồng thời cũng không nhịnđược phán đoán , có phải hay không Thái Hậu nương nương cùng Tần tổngquản có gì đó .Nhưng lại nghĩ đến Tần Thúc kia cũng không có dung mạophi phàm , Thái Hậu nương nương quyền thế một tay che trời ,cho dù cómuốn nam sủng ,cũng sẽ không coi trọng hoạn quan bọn họ .

Lưu công công lặng lẽ đánh giá một phen vị tần đại tổng quản , nghe nóithủ đoạn thập phần vang dội , cuối cùng chỉ có thể cảm thán người tabiết làm việc , có biện pháp nắm giữ tâm tư chủ tử .

Nhưng Tần Thúc lại cau mày , đứng tại chỗ lấy tinh thần hướng Liễu Thanh Đường mở miệng nói .

" Nương nương là nô tài cho người đi gọi Lưu tổng quản tới , đi điệnMinh Thọ cũng tốt , nô tài ở nơi này gần chỗ nương nương quá , vạn nhấtlại lây bệnh cho nương nương thì không tốt , huống hồ quy định ở trongcung vốn là thế , nương nương thiện tâm không đành lòng nô tài chịu khổ , nô tài cũng không thể được sủng mà kiêu , làm cho người ta nói ra nóivào không tốt cho nương nương ."

Liễu Thanh Đường mặc kệ hắn lúc này còn muốn nghĩ đến danh dự của nàng , không thèm để ý đến lời hắn nói ,chỉ thúc giục hai tiểu thái giám .

" Còn không mau giúp ai gia đỡ hắn đi vào !"

Chờ Lưu công công cười cười mang hai tiểu thái giám dời khỏi nơi đâu ,Liêu Thanh Đường liền tự mình động thủ giúp Tần Thúc cời giầy cùng áongoài .

Tần Thúc đang dựa vào trên giường , thấy thế giãy dụa muốn chính mìnhlàm , bị Liễu Thanh Đường không khách khí áp ở trên giường .

" Bị bệnh liền chịu khó nghỉ ngơi một chút , ta chiếu cố ngươi thì làmsao , ta là thê tử của ngươi đó ,còn không thể chăm sóc ngươi sao !"

Tần Thúc bị nàng nói ngẩn người , vẻ mặt nhu hòa không ít để kệ nàng đùa nghịch .Liễu Thanh Đường tháo búi tóc ra cho hắn ,lại cởi ngoại bào ,lát sau lại dịch dịch góc chăn , lúc này mới ngồi ở bên giường sờ sờtrán hắn , cảm giác nóng bỏng , trên mặt Liễu Thanh Đường nhất thờikhông nén khỏi sầu lo .

Ôn dịch kia chính là như vậy , thời điểm phát bệnh cũng giống như tìnhtrạng phong hàn ,phát sốt vô lực , dùng thuốc cũng không thấy tốt , liên tục thân mình nóng sốt vài ngày , ý thức dần dần không rõ , cuối cùngtoàn thân co rút chết đi .

Liễu Thanh Đường càng nghĩ càng sợ , bị chính mình dọa tới mức sắc mặttrắng bệch .Mắt Tần thúc chỉ muốn khép lại ,lúc này nhìn thấy nàng nhưvậy không yên tâm chỉ có thể cứng rắn chống đỡ mở mắt liên tục an ủi .

" Ta không sao , chỉ là phong hàn thôi , nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi ."

Hắn nói chuyện có chút chậm , tựa hồ như cố hết sức ,Liễu Thanh Đườngnhìn ánh mắt hắn hiện tại có chút tan rã , còn mạnh mẽ chống cự biết hắn sợ nàng lo lắng , đành phải miễn cưỡng thu lại biểu tình trên mặt , một tay để trên mắt hắn , cúi người hôn nhẹ môi hắn một chút nói .

" Ngươi mau mau khỏi bệnh ta sẽ không lo lắng , mau nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho tốt ."

Tần Thúc lập tức nặng nề mê man . mi nhăn lại theo bản năng , Liễu Thanh Đường lại gần hắn một ít , đưa tau vuốt vuốt nếp nhăn ở giữa hai hànglông màu , tay lại để trên trán hắn , cảm nhận được độ nóng kia tronglòng càng thấy nôn nóng bất an .

Tần Thúc không thích có người hầu hạ , cho nên hắn đường đường là đạitổng quản , nhưng trong phòng một người nô tài hầu hạ cũng không có ,trừ bỏ Tần Thúc cùng Liễu Thanh Đường ,cũng chỉ còn lại có Đào Diệp làmcho chính mình không tồn tại .Lúc này nàng vẫn hướng ngoài cửa nhìn ,thấy tỷ tỷ mang theo thái y đến , vội vàng nhẹ giọng nhắc nhở nói .

" Chủ tử , thái y đến đây ."

" Ừ ."

Liễu Thanh Đường thu hồi tay , như cũ ngồi ở bên giường nhìn thái y đang bắt mạch cho Tần Thúc không chớp mắt , thái y nói là phong hàn , hơnnữa do làm lụng quá mức vất vả mới khiến cho thân thể suy nhược ,cầnđiều dưỡng .Thái y viết vài phương thuốc điều dưỡng , sai người đi bốcthuốc liền lui xuống .Liễu Thanh Đường nghe nói là phong hàn trong lònglại một trận dày vò , thời điểm bắt đầu ôn dịch mọi người đều không để ý , một đám thái y đều nói là bị phong hàn bình thường , tình huống vềsau càng ngày càng không thể vãn hồi mới biết không phải .

Nếu hai ngày sau mà Tần Thúc vẫn không hạ sốt , vậy rất có thể là ôndịch .Liễu Thanh Đường cúi người ôm lấy Tần Thúc đang mê man , đem mặtchôn vào trong chăn , không ngừng cầu nguyện trong lòng , người nàytuyệt đối không thể có việc gì xảy ra , trăm ngàn lần không phải là ôndịch .

Liễu Thanh Đường vẫn nắm tay Tần Thúc , không về tẩm điện của mình ,thời gian vào triều sai người nói thân mình không khỏe cũng không vàotriều , chỉ an vị ở bên giường Tần Thúc nhìn hắn , thỉnh thoảng thay cho hắn cái khăn trên trán .

Tần Thúc đã bước sang tuổi hai mươi , nét ngây ngô trên người đã tiêutan hết , vóc người cũng dài ra , cao lên không ít ,so với nàng đã caohơn một cái đấu . Hắn vẫn ghi nhớ nàng hay nói giỡn hắn nhỏ hơn nàng,khi thấy mình cao hơn nàng nhiều như vậy vụng trộm vui vẻ thật lâu,nàng phát hiện ra tâm tư hắn còn cố ý khen ngợi một phen làm cho hắncàng cao hứng .

Chỉ là nhìn qua hắn vẫn gầy như vậy ,vóc dáng cao lên mà người không cóthêm chút thịt nào ,nàng lại bắt đầu ghét bỏ hắn xương cốt trên ngườihắn , bắt hắn ăn nhiều lại vui tươi hớn hở nhìn hắn bất an nói , hắnkhông ăn được nhiều .

Thái y nói hắn trừ bỏ phong hàn còn làm lụng vất vả quá độ , người nàychính là vĩnh viễn sẽ không học được cách để cho bản thân mình được nghỉ ngơi , trước kia cũng liều mạng chứng minh bản thân , muốn cho nàng cảm thấy hắn hữu dụng .Sau khi nàng khai thông tâm tư cho hắn , hắn tuyrằng không còn tâm tư muốn chứng tỏ này nọ , lại vẫn như cũ không thểsửa đổi , nói là vô luận như nào cũng muốn vì nàng phân ưu .Dù cho nàngnói như nào Tần Thúc đều không nghe , nhất định giữ ý kiến của mình , so với Tiêu Hoài Cùng còn ngốc hơn nhiều .

Lúc này hắn im lặng nằm ở nơi đó , sắc mặt tái nhợt , khuôn mặt tiều tụy , nhìn có chút kinh hãi .Ngày thường trên mặt hắn vốn đã không có huyết sắc ,nói là khi còn bé thân thể không tốt , vẫn không thể điều dưỡngtốt , tuổi còn trẻ liền có một tật xấu , nửa đêm nghỉ ngơi không an ổn , thỉnh thoảng còn đau đầu , vào mùa đông chân tay lạnh như băng , dù cóquấn bao nhiêu cái chăn đều không làm ấm được .

Nàng vì sao lại thích hắn được đây , cũng không phải người có khuôn mặtvui vẻ , bộ dáng cũng không có gì đặc biệt , làm sao liền thích hắn đây.Liễu Thanh Đường không dám tưởng tượng , nếu Tần Thúc thật sự xảy rachuyện , nàng một mình sẽ sống thế nào suốt quãng đời còn lại .Trước kia đọc ở trong tiểu thuyết thấy nếu một trong hai người yêu nhau đột ngộtchết đi , một người khác cũng không nguyện ý sống một mình nhớ lạichuyện xưa , nàng lúc ấy thập phần không thể lý giải được , nào cóchuyện một người khác mình hoàn toàn chết đi lại cũng muốn đi buông xuôi sinh mệnh .Hiện tại nàng đã biết được , nếu đối phương rời khỏi nhânthế , sẽ mang đi tất cả những chuyện vui vẻ theo cùng , người còn sốngcũng không có nghĩa lý gì .

Liễu Thanh Đường bỗng nhiên nhớ tới phụ thân chính mình , nhiều năm nhưvậy ông đối với mẫu thân nhớ mãi không quên , mười năm như một ngày nghĩ đến người đã chết ,cũng không biết là tư vị gì .

Liễu Thanh Đường ngồi ở chỗ kia ngẩn người nhìn Tần Thúc , suy nghĩ lung tung rất nhiều chuyện , Đào Hiệp , mama thay phiên nhau bưng cơm canh , nàng nhìn cũng không nhìn kêu đem xuống , chỉ ngồi ở chỗ đó .Không thểkhuyên bảo nàng Đào Hiệp mama đành phải im lặng không nói , chỉ hy vọngTần Thúc có thể mau mau tỉnh dậy .

Tần Thúc mê man một ngày , thời điểm nửa đêm tỉnh dậy , đầu tiên là hắncảm thấy đầu óc choáng váng ẩn ẩn đau , lập tức chợt nghe thất âm thanhcủa Thái Hậu nương nương bên tai .

" Tỉnh rồi ? có phải rất khó chịu hay không , có muốn uống chút nước không ?".

Tần Thúc mở mắt ra nhìn , dưới ánh nến thấy vẻ mặt ủ rũ lo lắng của Liễu Thanh Đường đang nhìn hắn , đầu óc Tần Thúc lập tức thanh tỉnh không ít , hắn đoán lúc này hẳn đã đêm khuya , làm sao Thanh Đường vẫn còn ở nơi này .Vì thế hắn lập tức mở miệng nói .

" Ta cảm thấy tốt hơn nhiều lắm , không cần lo lắng , lúc này đã muộn người trở về nghỉ ngơi một chút đi ."

" Không có việc gì , ta hiện tại không ngủ được ."

" Đói không ? ta sai người làm cho ngươi chút mỳ ."

Liễu Thanh Đường sờ sờ trán hắn , cảm thấy không còn nóng rực nữa , thần sắc rốt cục thả lỏng , nếu thật là ôn dịch sẽ không thể một ngày liềnhạ sốt , xem ra chỉ là phong hàn bình thường .

" Ta không đói bụng , hôm nay Thanh Đường có dùng bữa không ?"

Tần Thúc hỏi , thấy nàng gật đầu lung tung qua loa , liền biết nàng không ăn , có chút không đồng ý nói .

" Thanh Đường đi ăn một chút gì sau đó trở về nghỉ ngơi đi , qua ngàymai thì ta khỏe rồi .Trước kia cũng không phải chưa sinh bệnh qua , cũng đều làm như thế ,tất cả đều ổn thôi ."

Tuy rằng lần đó ở điện Minh Thọ hắn suýt nữa bệnh chết , nhưng cũngkhông muốn nhắc lại , đối với hắn mà nói chuyện đấy không phải đại sự gì .Hắn từ nhỏ chính là như vậy , dù có lăn lóc thế nào cũng không chếtđược , mệnh thật cứng rắn huống chi bây giờ còn có nàng , dù thế nào hắn đều không muốn chết .

Liễu Thanh Đường không nói gì , bỗng nhiên ôm hắn qua tấm chăn , im lặng hồi lâu mới nói .

" Tần Thúc , ngươi phải mau mau khỏe mạnh , vài ngày nữa ngươi thay ta đi 1 lần xuống phía nam ."

Lúc này Tần Thúc mới sinh bệnh , vạn nhất ôn dịch bất ngờ đến , thân thể hắn vốn chưa khỏe mạnh hoàn toàn , lại mắc ôn dịch thì không xong , cólẽ nàng nên để cho hắn tạm thời tránh đi .

Một khi quyết định Liễu Thanh Đường sẽ không do dự nữa , nói tiếp .

" Lần trước ta nhận được một phong thư , nói quận chủ Lăng quận tham ônhận hối lộ ức hiếp dân chúng , ta muốn sai một khâm sai đi thăm dò mọichuyện . Nghe nói quận chủ Lăng quận cùng quan viên trong triều cấu kết , ta không thể không biết rõ đến cuối cùng là người nào là người đứngđằng sau những người này , nhưng phu nhân Ngụy Chính đang có thai , takhông muốn cho hắn đi , ca ca bên kia ....cũng đang có chút việc , chỉcó thể để ngươi đi một chuyến , có được không ?"

" Tất nhiên là được , qua hai ngày nữa ta sẽ lên đường ."

Tần Thúc không phát hiện biểu tình trên mặt nàng có chút không đúng , vươn tay từ trong chăn sờ sờ đầu nàng đáp ứng .

" Lần này đi chỉ không hai ba tháng cũng không đủ đâu , trước ngươi đừng đả thảo kinh xà , ta muốn có trong tay danh sách những quan viên trongtriều cấu kết với hắn . Tra xét chuyện này khẳng định tốn một chút thờigian , người vừa bị bệnh không nên mệt nhọc quá , cứ ở đó điều dưỡngthân thể cũng tốt . Ngầm điều tra cho rõ vụ này , cùng lúc tuyển chọn tú nữ cho hoàng đế , cũng không cần vội vã trở về , điều tra thật rõ ràngcho ta .Nếu tất cả là thật khi lấy được danh sách , những tham quan nàytrực tiếp bắt giữ tất cả ."

Liễu Thanh Đường nằm bên cạnh hắn , ngữ khi không có chút khác thường , giống như nàng thật sự sắp xếp chuyện này cho hắn làm .

Trên thực tế nàng đã sớm rõ ràng qua trận ôn dịch này ,cuối năm Lăngquận phát sinh một loạt sự việc , thời điểm đó nàng mới cho Ngụy Chínhmang theo quân đội thuận lý thành chương trấn áo , thuận tiện giải quyết , kiếp trước nàng đã sớm biết có sâu mọt tham quan .Nhưng hôm nay vìtạm thời muốn Tần Thúc rời đi , chỉ có thể để hắn đi làm chuyện nàytrước .

Nghe Tần Thúc không nói hai lời liền đồng ý , Liễu Thanh Đường nhẹ nhàng nở nụ cười nói tiếp .

" Ta nghe nói phong cảnh đường đi phía nam rất tốt , Tần Thúc ngươithay ta ngắm nhìn thật tốt , sau khi trở về kể lại cho ta nghe đượckhông?"