Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 4 - Chương 247: Khói lửa Xích Bích



Cùng thời gian chúng ta hạ được KiếnNghiệp, Văn Sính và Cam Ninh dẫn thủy quân Giang Hạ rời khỏi quân doanh ở Ngạc thành xuất phát tới Sài Tang, Tào Tháo cũng suất lĩnh đại quân từGiang Lăng đi qua địa bàn Ô Lâm rồi qua sông tiến sát tới Cửu Giang,thủy bộ Tào quân cùng phát thế công tới tuyến tây. Ta đợi ở Kiến Nghiệpvài ngày, đợi đến sau khi bộ binh Tào Thực qua sông, tin tức của TầnDũng cũng trở về, bọn họ đã an toàn tới Hợp Phì. Ta buông xuống nỗi lotrong lòng, cùng Từ Thịnh theo thủy lộ rời khỏi Kiến Nghiệp trở về Giang Hạ, Tào Thực suất lĩnh bảy vạn đại quân dọc theo Giang Nam cũng chạytới, chúng ta thủy bộ cùng tiến từ đông sang tây, trận đại chiến này với Chu Công Cẩn, sẽ quyết định vận mệnh cuối cùng của Giang Đông.

Chúng ta không giấu diếmtin tức lấy được thành Kiến Nghiệp, ngược lại, tin tức này kể từ sau khi chúng ta hạ được quân doanh thủy quân ở Kiến Nghiệp đã được rải khắpnơi. Một mặt nhằm dao động nhân tâm người Giang Đông, mặt khác là muốndụ những đội quân khác của Giang Đông tới Kiến Nghiệp tiêu diệt dần dần. Tuy chúng ta vừa hạ được Kiến Nghiệp, nhưng bản lĩnh Mã Siêu chính là ở chỗ ấy, nhân mã qua sông tác chiến đạt tới mười bảy vạn, ta mang theobảy vạn, bốn viên thượng tướng, mười vạn nhân mã đang đóng ở KiếnNghiệp, những người này nếu chuyện ấy cũng không làm được, chúng ta đừng mong nhất thống được giang sơn. Đúng như chúng ta suy nghĩ, tin tứcthành Kiến Nghiệp bị phá sau khi bị đám tướng lĩnh Giang Đông biết được, không ít người vội vàng tổ chức đội dân binh hoặc dẫn theo quân củamình tới cứu viện, tất nhiên bị Mã Siêu đánh cho thất điên bát đảo, cứnhư vậy, không ai tới nữa, thành Kiến Nghiệp bị chúng ta giữ chặt trongtay. Nhưng mà, Mã Siêu bọn họ dù sao cũng chỉ am hiểu lục chiến, đối mặt với địa hình Giang Đông phức tạp, bọn họ cũng không tấn công tứ phía,mở rộng chiến sự, chỉ chơi trò phòng thủ và cắt đứt viện binh ở KiếnNghiệp, chơi một hồi, người Giang Đông không đến nữa, chung quanh thànhKiến Nghiệp tạm thời yên tĩnh trở lại, Tào Ngô song phương đều lặng lẽđợi tin tức của Sài Tang và Khúc A.

Sau khi rời khỏi KiếnNghiệp, ta và Từ Thịnh mang theo thủy quân đi theo bờ bắc tới Giang Hạ,không mất mấy ngày đã tới thủy vực Cửu Giang. Vùng thủy vực này nằm ngay gần thủy vực Giang Hạ, trận quyết chiến thủy quân giữa hai bên đangtriển khai tại đây. Văn Sính và Cam Ninh cũng đã tới nơi, hạ trại ở bờbắc Trường Giang, cách sông đối diện với thủy quân Giang Đông ở bờ bênkia, lúc thời tiết nắng ráo, hai bên có thể nhìn thấy nhau. Đứng trênđầu thuyền ngắm phong cảnh là một chuyện rất vui vẻ, mà xem chiến thuyền địch cũng là cảnh đẹp ý vui, ít nhất, ta nhìn thấy tọa thuyền của ChuDu tâm trạng rất tốt, tuy rằng cách sông không biết hắn đứng chỗ nào,nhưng ta biết, nhìn thấy đại kỳ phụ quốc tướng quân trên mũi tàu, Chu Du cũng nhất định đứng trên mạn thuyền tìm kiếm ta, tâm trạng của hắn cũng rất tốt, ta tin tưởng từ sau khi ta rời khỏi đảo Di Châu, hắn đã bắtđầu khao khát trận chiến này.

“Tử Vân, hình như ngài rất cao hứng?”

Từ Thịnh có chút khônghiểu ta, như hắn thấy, ta phải tâm trạng nặng nề mới phải, dù sao cáchbên kia sông là huynh đệ sinh tử của ta. Thoải mái nhắm mắt, hít một hơi mạnh, gió lại ào vào trong ngực, ta không khỏi lạnh run lên một cái:“Văn Hướng lo lắng cho ta sao?”

“Phải” Từ Thịnh không hềche dấu tâm sự: “Ta biết suy nghĩ của ngài, vừa muốn lấy Giang Đông, lại không muốn tổn hại tới Chu Du. Nhưng trên đời không có chuyện vẹn toàncả đôi bên.”

“Ai nói không có?” Taquay đầu cười cười nhìn hắn: “Ta đã tìm được phương pháp, trước khi tớiKiến Nghiệp đã bắt đầu chuẩn bị trận chiến này.”

Từ Thịnh cũng không cảmthấy kinh ngạc, ngược lại, hắn thở dài: “Thật không nghĩ tới ngài lại có phương pháp hạ Kiến Nghiệp bất ngờ như thế, vì ngày đó, ngài nhất địnhđã mưu đồ rất nhiều năm đúng không?”

“Đúng, đã mười năm.” Nhìn một cánh chim lướt qua ở phương xa, ta thở phào nhẹ nhõm: “Công thànhchiến là trận chiến tàn khốc, nhưng không thể tránh được, cho nên ta chỉ có thể trăm phương ngàn kế nghĩ cách làm thế nào chiếm được thành trìmà không tạo ra thương vong quá lớn.”

“Nhưng ngài nghĩ quachưa, cho dù ngài có thể bắt sống bọn họ, chỗ Ngụy vương…” Từ Thịnh cúiđầu, giọng nói vang lên phía sau ta.

Xa xa nhìn thấy chiếnthuyền ở bên kia sông, trong lòng ta hiểu ý của Từ Thịnh, không phảikhông có chuẩn bị, không phải không có sắp xếp, nhưng sinh tử của bọn họ ta thật có thể làm chủ sao? Chỉ cố hết sức mà thôi, ta có thể làm đượcchỉ là giữ một ngày tính một ngày: “Đợi chúng ta hạ được thủy quân Giang Đông, đại quân của chủ công cũng sẽ tới!” Thay đổi đề tài, không muốnphí công suy nghĩ tiếp chuyện này.

“Vâng, tin tức nói bọn họ hành động rất thuận lợi. Tử Vân, ngài có kế hoạch bắt Chu Du rồi phải không?”

“Đúng.” Quay đầu lạinhìn ánh mắt Từ Thịnh có chút buồn bực, ta cười: “Mười năm mài kiếm,quân của ngươi không chỉ rèn luyện mười năm, không cho ngươi thể hiệnthân thủ, chỉ sợ ngươi sẽ hận ta cả đời. Yên tâm đi, trong kế hoạch củata, ngươi vẫn là chủ lực.”

Từ Thịnh tâm tình rấttốt: “Vậy thì tốt, ta thật sự sợ kế hoạch của ngài lại dùng ta trangtrí. Ngài bảo ta mất vài năm huấn luyện một đội quân leo núi, ta còntưởng sẽ làm chủ lực tấn công Kiến Nghiệp chứ.”

Ta cười: “Lần này sẽkhông để các ngươi làm vật trang trí nữa, đội leo núi ngươi vẫn phảihuấn luyện nghiêm túc, về sau chắc chắn sẽ dùng tới khi đánh Ích châu.Văn Hướng, thủy quân của chúng ta nhân số ngang với Giang Đông, nhưngphải chia ra, ngươi phụ trách đông, Văn tướng quân phụ trách tây, ta phụ trách Chu Công Cẩn, muốn triệt hạ chủ lực thủy quân Giang Đông, khôngcó các ngươi không thể được. Còn nữa, bản đồ thủy vực ta đưa các ngươinhớ kỹ chưa? Người dẫn đường ta cũng đang tìm sắp tới, vốn là thủ hạ của Tổ soái. Đại chiến qua rồi, thủy quân Giang Đông lọt lưới cần nhờ ngươi quét sạch, phong tỏa và triệt để điều tra từng thủy lộ một, vạn khôngthể để sót bất cứ một lực lượng phản kháng nào. Thủy khấu lưu vực hồ BáDương Bành soái cũng sẽ liên hệ với ngươi, ta đã xin chủ công dùng danhlợi để mua chuộc. Sau này chúng ta cai trị, tuyệt đối không cho phépthủy khấu còn tồn tại.”

Lần này binh hạ GiangĐông, chúng ta xuất động toàn bộ quân đội trừ nhóm phòng vệ, nhân sốchính diện tác chiến gần sáu mươi vạn, trong đó có bốn mươi lăm vạn bộquân và thủy quân toàn bộ áp trận, đồng thời còn có trên trăm vạn laođộng cưỡng bức phụ trách vận chuyển ở Giang Bắc. Trả giá như vậy, chínhlà tận dụng thời gian Lưu Bị không có binh lực để trợ giúp Giang Đông,nếu không thể một trận định càn khôn, muốn thống nhất thiên hạ, phải kéo dài thêm mười năm. Trận chiến như thế này, phải bỏ qua rất nhiều khâunhỏ, bởi vậy, sau đại chiến, quét sạch lực lượng còn sót lại chính làmột gánh nặng lâu dài, tuy rằng ta đã khống chế toàn bộ trọng thần củaGiang Đông, nhưng những tướng lĩnh trấn thủ tại các địa phương vẫn không thể một lần diệt hết. Cho nên, ta và Tào Tháo phải cân nhắc mãi, đemgánh nặng này đặt lên vai Từ Thịnh, công phu trên nước của hắn rất tốt,thận trọng hơn Cam Ninh cả trăm lần, không hề liên quan tới người GiangĐông, lúc đánh trận lại đủ ngoan độc, bởi vậy, quét sạch phản kháng cònlại của Giang Đông, hắn là nhân tuyển có một không hai.

“Yên tâm đi, các dòngchảy lớn nhỏ ta đều ghi rõ trong lòng, cam đoan sẽ quét sạch toàn bộ đám thủy khấu.” Từ Thịnh vỗ ngực, ta hứa cho hắn tham gia tấn công Íchchâu, khiến tâm trạng hắn tốt hẳn lên.

Ta vui vẻ: “Từ xưa đếnnay, con người không thể tránh được tham lam, cho dù không phải chốngđối triều đình, cũng có người chỉ vì chút không thỏa mãn mà đi làm thổphỉ, những người này không cần phải chém tận giết tuyệt.”

Từ Thịnh cũng cười: “Ý ta là tiêu diệt sạch lực lượng phản kháng của Giang Đông.”

“Ừ, đợi chiến tranh chấm dứt, ngươi có muốn làm thái thú Đan Dương không?”

Từ Thịnh ngạc nhiên: “Mã phóng Nam Sơn*?”

Ta buồn cười: “Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời đánh trận?”

Từ Thịnh có chút sững sờ, vẻ mặt đau khổ nói: “Hình như đã quen sống trong quân doanh rồi.”

“Tùy ngươi vậy, ta chỉ hỏi vậy thôi. Sự tình vẫn sẽ do chủ công định đoạt, ta chỉ đề nghị trước với ngươi.”

Từ Thịnh không nói gì, ta cũng không nói thêm. Đội tàu chậm rãi đi tiếp, thuyền của Giang Đông đã không thấy rõ nữa, dọc theo bờ sông, đoạn thủy vực này chính là nơi sắp diễn ra chiến tranh. Ta cẩn thận quan sát toàn cảnh xung quanh, lưulượng nước, gợn sóng lớn nhỏ, mặt sông rộng hẹp, thủy thảo nhiều ít, còn có sức gió lớn nhỏ, hướng gió thổi vân vân, tuy nói đã bố trí xong mọithứ, ta vẫn cố gắng không để lại chút sơ hở nào. Qua đoạn sông này làtới đại doanh thủy quân của Văn Sính, xa xa thấy tọa thuyền của Cam Ninh đứng ở cửa doanh, nhìn thấy chúng ta, tâm phúc gia tướng của Cam Ninhlà Đinh Phụng lớn giọng hướng vào khoang thuyền gọi: “Gia, mau ra đi,tướng quân và Bát gia tới rồi!”

Ta dở khóc dở cười, đãnói bọn họ mấy lần, đừng gọi Bát gia, nghe rất lạ, nhưng bọn họ khôngchịu đổi. Xấu hổ nhìn thoáng qua Từ Thịnh đang ở bên cạnh cười trộm,không biết làm thế nào vẫn phải đứng ở mũi thuyền chịu đựng vô số ánhmắt tò mò quan sát, chỉ trỏ. Tới bên cạnh thuyền Cam Ninh, ta nhẹ nhàngquay người, tránh được cái ôm của Cam Ninh (bí mật bị Tào Tháo biếtđược, đột nhiên không quen với hành vi thân mật xưa nay của các huynhđệ), lại đánh một quyền vào bụng Đinh Phụng: “Nói tiểu tử ngươi baonhiêu lần rồi, không cho gọi ta là Bát gia, khó nghe muốn chết.”

Cam Ninh có chút kinh ngạc nháy mắt bật cười lớn: “Ha ha, không nghe lời ta, bị đánh là đáng.”

Đinh Phụng mười phần phối hợp ôm bụng ngồi một bên lớn tiếng rên rỉ: “Đau quá. Công tử gia, tôisai rồi, không dám gọi loạn nữa.”

Làm một tướng lĩnh có tưcách, phải học được cách khiến binh sĩ buông lỏng tâm trạng, đặc biệttrước trận đại chiến. Ta đánh Định Phụng một quyền không phải thật sựtức giận, mà thể hiện trước toàn bộ binh lính hình ảnh thân mật giữatướng quân và quan quân cấp dưới cùng tướng sĩ, khiến các binh sĩ buônglỏng tâm lý đối với Chiến thần từ thần bí thành kính ngưỡng sợ hãi, đểbọn họ biết, Chiến thần cũng là một tướng quân bình thường, có thể cùnghọ đối mặt với tất cả hiểm nguy, có thể vì bọn họ tạo ra tiền đồ thắnglợi. Một quyền này hiệu quả vô cùng tốt, nhìn một màn này đã khiến chúng tướng sĩ buông lỏng và mỉm cười, càng khiến bọn họ tin tưởng hơn. Đâychính là mị lực của người làm lãnh đạo, hiện tại chỉ cần ta truyền mệnhlệnh, cho dù nghe không hợp lý, bọn họ không hiểu cũng sẽ không có nửađiểm hoài nghi chần chừ. Trên chiến trường, chỉ cần có thể duy trì sựnhất trí cao độ, thắng lợi đã nằm một nửa trong tay.

Từ Thịnh cũng theo sau ta lên thuyền của Cam Ninh, ánh mắt hắn nhìn ta đã toát ra vẻ kính nể, tahướng hắn mỉm cười, xoay người hỏi Cam Ninh: “Lục ca, những thứ ta dặnhuynh và Văn tướng quân chuẩn bị đã xong chưa?”

“Xong rồi. Có điều, ngươi cần nhiều thuyền như vậy làm gì? Không thể chứa người, cũng không vậnchuyển hàng hóa được, còn thêm một đống rơm, không thể cho ngựa ăn, cũng không thể che gió che mưa.”

Ta ra vẻ thần bí cười:“Lục ca đừng xem thường những thứ này, nó có thể chở được mười vạn đạiquân đó, đám người các huynh căn bản chỉ đánh ngang với nó mà thôi.”

Đinh Phụng lặng lẽ đitheo sau chúng ta nghe vậy cười một tiếng: “Công tử gia đùa chúng tôirồi, mấy thứ đồ rách nát đó có tác dụng lớn như vậy sao, đáng để chúngtôi liều mạng?”

Ta quay người nhéo lỗ tai hắn: “Tiểu tử ngươi lá gan cũng ghê gớm thật, dám cười nhạo công tử ta hả?”

Đinh Phụng không dám dùng tay phản kháng, đành phải giương đầu kêu khóc: “Gia, gia, ngài buôngtay đi, tay ngài mạnh hơn tay phu nhân chúng tôi, lỗ tai của tiểu tử lại không rắn chắc như gia của tôi, không chịu được tay ngài đâu.”

Ta bật cười, buông ĐinhPhụng ra, nâng mắt nhìn Cam Ninh đang thẹn đỏ mặt. Cam Ninh trong tiếngcười của ta không nhịn được, bước lên đá một cước vào mông Đinh Phụng:“Đồ hỗn trướng, dám giễu cợt gia, trở về lĩnh hai mươi quân côn.”

Đinh Phụng đổi tay xoa lỗ tai sang xoa mông: “Tiểu tử tuân mệnh, về nhà lĩnh hai mươi quân côn.”

Hắn thật thông minh, đemtrở về đổi thành về nhà, về đến nhà, Lục tẩu khẳng định phải hỏi ĐinhPhụng vì sao bị đánh, Đinh Phụng nói ra, quân côn không phải đánh, CamNinh còn bị Lục tẩu dạy dỗ nữa. Ta nhìn Đinh Phụng cười xấu xa, khiếnhắn sợ tới mức lủi hẳn sang một bên. Xoay người nói với Cam Ninh: “Lụcca, hắn dám làm càn đều là vì huynh và Lục tẩu quản không chặt, trở vềcó thể phạt hắn sao? Ta có phương pháp thay huynh trút giận.”

Cam Ninh gật đầu: “Tử Vân nói cũng phải, ngươi muốn phạt hắn thế nào?”

“Đem hắn cho ta mượn dùng, đợi đánh xong một trận, ta sẽ trả lại cho huynh.”

“Được.” Cam Ninh khôngchút do dự, còn hướng về phía Đinh Phụng đang lặng lẽ nhìn chúng ta rahiệu uy hiếp. Đinh Phụng tránh ở một bên lạnh lẽo muốn chết.

Đi cùng Từ Thịnh, CamNinh vào tới khoang thuyền, chúng ta mới nghiêm túc trở lại. Nhìn bản đồ thủy vực đang mở ra trên bàn, ta một bên gõ, một bên hỏi Cam Ninh: “Đồta dặn Lữ thái thú chuẩn bị đã chuyển từ Tương Dương tới đây chưa?”

“Đã tới hai đợt, đợt cuối ngày mai sẽ tới, Lữ Thường sẽ đích thân mang tới.” Trả lời ta là VănSính, hắn vừa vào vừa hỏi: “Tử Vân, mấy thứ đó là gì thế? Lữ Thường giữgìn rất cẩn thận, không cho chúng ta xem, nói là quân lệnh của ngươi.”

“Là vũ khí mới phát minh của ta, vô cùng lợi hại. Ha ha, tới lúc nó phát huy uy lực, các ngài sẽ biết.”

“Ngươi thần thần bí bí như vậy, không thú vị.” Cam Ninh lườm ta.

Ta không để ý tới hắn,cười nói với Văn Sính: “Đồ ta gửi cho ngài có dùng được không? Tuy rằngkhông sắc bén bằng của Vân ca ca, cũng có thể chém sắt như chém bùn.”

Văn Sính liên tục cảm ơn: “Nhận được rồi, đúng là một thần binh sắc bén. Tử Long rất tốt, hắn đitheo Ngụy vương tiến quân thần tốc, xem ra chúng ta chưa kịp hạ Chu Công Cẩn, hắn đã có thể lấy được thành Cửu Giang rồi.”

Vân ca ca và Văn Sínhgiao tình rất tốt, không chỉ truyền thụ thương pháp cho hắn, còn bảo tađi tìm Công Tôn Hồng đánh cho hắn một thanh kiếm tốt, lúc chiến thuyềnhai bên giao chiến, kiếm thích hợp hơn thương. Nghe hắn nói xong, tacười cười, xoay người treo bản đồ lên, ôm tay suy tư nhìn bản đồ. Trướcmắt, thủy quân Chu Du chỉ có tám vạn người, quân ta gần hai mươi vạn,theo lý thuyết chúng ta lấy nhiều đánh ít không thành vấn đề, nhưng theo biểu hiện của Chu Du trong thời gian này, hắn đã quyết tâm dùng phòngthủ để kéo dài thời gian. Nếu hai quân quyết chiến trên sông, Giang Đông rõ ràng sẽ thua, nhưng nếu phòng thủ, tinh binh Chu Du huấn luyện racùng cách phòng thủ của Lỗ Túc, cho dù dùng hai mươi vạn người đánh támvạn, chúng ta cũng không có kế gì hay. Đối mặt với tình huống này, tachỉ có thể áp dụng một chút thủ đoạn lấy mục đích là tấn công và phá hủy đại doanh thủy quân Giang Đông, ép bọn họ ra ngoài quyết chiến hoặctrực tiếp tiêu diệt bọn họ trong quân doanh. Có điều, dùng hết những thứ ta đã chuẩn bị xong, tính mạng của tám vạn người cũng đi đời, trận nàynhất định huyết nhục tơi bời. Nhưng ta không thể không làm ra chuyện tàn nhẫn. Giang Đông lấy thủy quân làm chủ lực, đám thủy quân này chỉ cầntám ngàn người trở thành hồ phỉ, cũng sẽ thành tai họa lớn, huống chithủ hạ của Chu Du đều là những tay thủy chiến già đời, lại biết rõ thủyvực Giang Đông, Từ Thịnh chưa chắc đã đối phó được. Bởi vậy, ta khôngthể không nhẫn tâm diệt sạch bọn họ, cho dù không chết, cũng phải trởthành tù binh.

Nhìn thần sắc nghiêm túccó chút bi thương của ta, Văn Sính tựa hồ hiểu được, hắn khẽ đi tới bêncạnh ta, nhìn bản đồ nói: “Tọa thuyền của Chu Công Cẩn rất vững chắc,nếu sắp xếp cẩn thận, sinh tử của hắn ngươi vẫn có thể nắm trong tay.”

Điểm này đương nhiên tađã nghĩ sớm, bởi vậy chỉ hơi nắm tay tỏ vẻ cảm tạ. Văn Sính thoáng nhìnta nói tiếp: “Lúc Giang Hạ ở trong tay Hoàng Tổ, có mười hai vạn thủyquân, sau khi tác chiến với Giang Đông, còn sót lại không tới năm vạn,hiện tại những lão binh còn sót lại trong doanh lúc nói tới trận chiếncuối cùng vẫn còn kinh hồn bạt vía.”

Ta gật đầu, đại chiến lần đó với ta mà nói cũng là ký ức còn mới mẻ, đứng trên tọa thuyền của Chu Du, sự tỉnh táo của hắn tương phản mãnh liệt với những xác chết trôidọc trên sông, đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy một trận thủy chiến, lầnđầu tiên tự mình cảm nhận được sự tàn khốc của cái chết và sự bất đắc dĩ khi phải đối mặt với nó.

Văn Sính sâu sắc nhìn tamột cái rồi tiếp tục nói: “Thủy quân Giang Hạ và thủy quân Giang Đông có chút giống nhau, binh lính đều xuất thân từ các gia tộc, từ lúc sinh ra đã biết tới năm mười lăm tuổi sẽ gia nhập thủy quân, từ nhỏ đã bắt đầurèn luyện bản lĩnh đánh nhau và năng lực sinh tồn trong nước. Thủy quânGiang Hạ lấy thái thú Giang Hạ làm chủ, thủy quân Giang Đông thì lấythái thú Đan Dương làm chủ.”

Nghe đến đó, ta đã hiểuVăn Sính muốn nói gì, vậy càng không thể mềm lòng, càng không thể nươngtay. Đan Dương là nơi có thủy vực lớn nhất ở Giang Đông, bên trong cóhai hồ lớn là hồ Bá Dương và hồ Động Đình, tám vạn thủy quân này chỉ cần một phần còn sống trốn tới Đan Dương, sẽ gây ra phiền toái cực lớn chochúng ta, thậm chí có thể ảnh hưởng tới Giang Đông suốt mười năm saunày. Đạo lý này ta hiểu, Tôn Sách mấy năm nay chịu không ít thiệt thòivề chuyện này, những thế lực phản kháng lại hắn hiện giờ đều liên minhvới chúng ta, ai có thể nói thủy quân Giang Đông sau khi bị chúng tađánh bại không trở thành như Bành soái, Nghiêm Bằng bây giờ? Cho nên, ta mới dặn Từ Thịnh nhất định phải quét sạch sẽ thủy quân Giang Đông.

Thở dài một hơi, ta vỗvai Văn Sính tự giễu: “Ngài nói rất đúng, ta đúng là không thể phạm sailầm như Chu Công Cẩn, hắn lúc trước chỉ vì nhất niệm chi nhân** mà khiến sau này toàn bộ thủy quân Giang Đông bị diệt, ta nghĩ lúc này hắn hối hận muốn chết.”

Cam Ninh ở phía sau chúng ta hừ lạnh: “Nhất niệm chi nhân? Hừ, thiếu chút nữa đã lấy mạng củangươi, ngươi còn che chở hắn. Ta nói cho ngươi biết, ngươi hành độngnhanh lên, đừng để ta bắt được tiểu tử kia, nhất định sẽ đánh cho hắnmột trận.”

Ta quay người lại uy hiếp hắn: “Lục ca, Công Cẩn là của ta, không cho huynh nhúng tay vào chuyệngiữa chúng ta. Nếu không phải Công Cẩn nhất niệm chi nhân, ta đã sớmchết ở Khúc A rồi, lúc ấy, chỉ cần hắn nói một câu, Trình Phổ sẽ có thểquỷ không biết thần không hay giết ta, đến thi thể các huynh cũng chẳngtìm được đâu.”

“Vậy thì đáng đời ngươi. Ỷ vào quan hệ giữa mình với bọn họ mà không đếm xỉa gì chạy tới đó, kếtquả lấy mặt nóng dí vào mông lạnh của người khác, thiếu chút đem mạng ra đền. Làm ta bực mình, chỉ muốn bắt ngươi về đánh một trận.”

Đối mặt với cơn giận củaCam Ninh, ta có chút xấu hổ, miệng lại không chịu thua: “Ai bảo thế? BáPhù và Công Cẩn chẳng phải không bỏ được ta sao, bị giam ở Khúc A làngoài ý muốn, ta cũng không ngờ sẽ sinh bệnh đâu! Dù sao, bọn họ phóngcho ta một con ngựa, ta cũng không thể lấy oán trả ơn. Không nói chuyệnnày nữa, Văn tướng quân, Chu Công Cẩn thời gian này có hành động gìkhông? Bị động chờ bị đánh không phải tính cách của hắn.”

“Hắn muốn động cũng không động được.” Văn Sính chỉ vào địa đồ nói với ta: “Sau khi biết tin Khúc A bị tấn công, Chu Công Cẩn liền dẫn quân rời khỏi căn cứ ở hồ Bá Dươngtới đóng trên sông Bành Trạch, chúng ta đương nhiên không chịu thua,nhận được tin xong liền tới nơi này. Mới ổn định liền đánh ngay mộttrận.”

“Ồ? Các ngươi đã giao phong rồi sao? Thắng bại thế nào? Sao không thấy chiến báo?” Ta kì quái.

“Ngang ngửa.” Văn Sínhcười cười: “Có điều song phương đều không dốc toàn lực, Chu Công Cẩnmuốn dùng thủ đoạn công kích chúng ta để giảm bớt áp lực cho Khúc A vàKiến Nghiệp. Biết dụng tâm của hắn, ngươi từng dặn dò, cho nên quân tacăn bản không ra ngoài đánh, chỉ dùng cự nỏ và cung tên để phòng thủ,hắn không làm gì được chúng ta, lại sợ tổn thất binh lực không công, nên lui về bờ nam. Ta thấy hắn còn muốn dốc toàn lực tấn công, nhưng tintức Kiến Nghiệp thất thủ truyền tới, hắn chỉ có thể rút về, bày trậnphòng thủ. Một trận không có gì, chúng ta không báo tin.”

Ta gật đầu: “Hắn muốn kéo dài thời gian. Theo tin tình báo chúng ta nhận được, thủy quân GiangĐông đã chuẩn bị lượng lớn quân nhu tiếp tế phòng thủ, nếu ổn định, cóthể duy trì trên ba tháng, cho dù chúng ta tấn công toàn lực, không mấthai tháng không thể hạ được Sài Tang. Nhưng Thục quân đang điều độngbinh lực ở biên cảnh Kinh châu, không tới hai tháng, Quan Vũ có thể xuất quân tới Ba Quận. Công Cẩn và Bá Phù đang chờ bọn họ xuất quân để phảnkích.”

Văn Sính hít vào một ngụm khí lạnh: “Thời gian gấp gáp đến thế sao? Nhưng mà, có thể tốc chiếntốc thắng không? Tuy ngươi đã hạ được Kiến Nghiệp, nhưng Tôn Sách đang ở Khúc A.”

“Đánh xong nơi này ta sẽđi Khúc A. Ngài yên tâm, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, sẽ không cùng hắnkéo dài thời gian.” Ta đã định liệu trước: “Ngài không cho rằng ta dặncác ngài chuẩn bị một đống phế vật chứ!”

“Ta chắc chắn không nghĩ như vậy. Nhưng chúng ta bàn bạc mấy lần, vẫn không hiểu ngươi cần mấy thứ này làm gì.”

“Tạm thời giữ bí mật. Haha. Lục ca, cho Đinh Phụng đi chọn năm trăm người biết giữ miệng và đáng tin cậy tới đây. Văn tướng quân, mang cả phó tướng Mộ Dung Liệt củangài cho ta mượn, trong đám thân binh của ngài cũng tuyển ra hai trămngười.”

Văn Sính cười nói: “Mộ Dung Liệt miệng chặt, ta cũng tính sẽ đem hắn cho ngươi mượn.”

Ta cười với bọn họ: “Đámngười đó sẽ bị ta chiếm dụng, cho dù là các ngài, trước khi đại chiếnbắt đầu cũng không gặp bọn họ nữa đâu.”

Tào Tháo tiến quân vôcùng thần tốc, có lẽ nguyên nhân vì Kiến Nghiệp đã thất thủ, lại có lẽvì tin tức thủy quân Giang Đông bị vây khốn, tóm lại, dọc đường từ Ô Lâm đến Cửu Giang, thủ quân các thành của Giang Đông đều rất sợ hãi, quânchủ lực của Tào Tháo không phí nhiều sức lực đã đánh tới thành CửuGiang. Vị trí của Cửu Giang vô cùng trọng yếu, từ Giang Lăng đi về phíađông, thành Cửu Giang là thành trì lớn nhất, phía sau chính là trọng địa Sài Tang của thủy quân Giang Đông, thành Cửu Giang có thể là căn cứ hậu cần và lá chắn trên cạn của thủy quân Giang Đông, hạ được Cửu Giang,Sài Tang sẽ trơ trọi dưới ánh nhìn của Tào quân. Lúc này đại tướng thủvệ thành Cửu Giang là Nghiêm Tuấn, theo lý hắn đang ở Kiến Nghiệp, nhưng Tào quân xuôi nam cấp bạch, lại thêm cái chết của Lỗ Túc, khiến phòngthủ ở Cửu Giang càng trở nên trọng yếu, bởi vậy khi Lỗ Túc qua đời, TônSách điều Nghiêm Tuấn tới bảo vệ Cửu Giang. Tào quân tới đây mới lần đầu gặp phải chống cự kịch liệt. Ý chí chiến đấu của Tào quân sôi sục, quân công thành lại là đội tinh binh được huấn luyện đặc biệt, mà thành CửuGiang tuy nói có Trường Giang là nơi hiểm yếu, nhưng ba mặt còn lại đềukhông kiên cố như Kiến Nghiệp, Nghiêm Tuấn dốc sức cũng chỉ cố thủ đượcba ngày, sau khi thành bị phá, bản thân Nghiêm Tuấn bị thương nặng và bị bắt giữ.

Mà đúng vào lúc Tào quântấn công Cửu Giang, Ngô quân bị Chu Du điều động từ Đan Dương đi cũnggặp phải Tào quân chặn đánh. Tinh binh Đan Dương đều đã bị Lữ Phạm mangđi, bốn vạn nhân mã này là Lữ Đại trấn giữ Đan Dương tốn sức chín trâuhai hổ mới thu thập được, một nửa là tân binh, tất nhiên không thể làđối thủ của Tào quân. Nhưng dưới sự chỉ huy của Lữ Đại, hiểu rõ nguy cơđối với thủy quân, song phương quyết chiến suốt một ngày một đêm, cuốicùng bốn vạn viện quân Đan Dương không tới một vạn phá vây tới được SàiTang, còn lại bị Tào Thực tiêu diệt, chủ tướng Lữ Đại vì bảo vệ tinhbinh phá vây cũng chết trong loạn quân, mà quân Tào Thực cũng tổn thấthơn một vạn, đây là tổn thất lớn nhất của Tào quân kể từ khi khai chiến.

Lúc Tào Tháo tiến vào địa giới Cửu Giang, ta đang ở trong đại doanh chuẩn bị sử dụng đám vật phẩm mang tới, Mộc Dung Liệt mang hai trăm người ôm rơm rạ, còn Đinh Phụngmang theo năm trăm người được lựa chọn bí mật ở trên ba ngàn thuyền gỗnhỏ bên bờ sông bận rộn suốt ngày đêm. Một người hiếu kỳ cũng là bìnhthường, vì lòng hiếu kỳ này mà làm việc sẽ thấy hưng phấn, nhưng cùnglàm một việc tới mười ngày không đổi, vậy sẽ là giày vò. Việc ta phânphó này lại cực kỳ bí mật, lại cấp cho bọn họ một doanh khu cực kỳ đặcbiệt, Đinh Phụng bọn họ sau khi làm xong việc cũng không có cơ hội rờikhỏi nơi đóng quân, vẫn phải đợi tới sau khi đại chiến bắt đầu. ĐinhPhụng là một tên gia hỏa không thể ngồi yên, công việc nặng nề cùng tình cảnh giống như bị cầm tù, chính là sự trừng phạt thê thảm với hắn, bởivậy việc làm xong, Đinh Phụng thấy ta liền trốn, cuộc sống về sau này,càng không dám ở trước mặt ta giương oai. Hừ, ta cố ý, tiểu tử này ganlớn ngoan độc, lại đi theo tên giảo hoạt Cam Ninh, Cam Ninh quá buôngthả cho hắn, ta mà không tìm cơ hội giáo huấn hắn, ai biết sau này sẽgặp phải chuyện gì.

Đợi tin tức thành CửuGiang bị hạ, công việc chuẩn bị của chúng ta đã hoàn thành, tin tứcthành Cửu Giang bị phá cũng khiến quân doanh thủy quân Giang Đông rơivào không khí khủng hoảng, thời điểm chúng ta ra tay đã tới. Cửu Giangmột khi mất, Chu Du biết Tào quân sẽ lập tức tấn công đồng loạt, mấyngày nay thần kinh hắn luôn căng thẳng, nghĩ đi nghĩ lại xem đại doanhcủa mình còn lỗ hổng nào không, cẩn thận tra xét người xung quanh, sợcòn có người của Triệu Như ở bên cạnh hắn phát động tấn công. Hắn đanghi rồi, ta trước đây có sắp xếp người ở bên cạnh hắn, nhưng sớm đã bịhắn đuổi đi. Từ sau khi thân phận ta bại lộ, phàm là người tiếp xúc thân cận với ta đều bị hắn đuổi ra ngoài, hoặc trao quyền xuống cấp dướitrong quân, hoặc giữ ở trong nhà.

Thời gian tổng tiến côngcuối cùng đã đến, Từ Thịnh mang tám vạn quân cùng thuyền cỡ lớn đi xuống hạ du, bọn họ phụ trách vây khốn phía đông thủy quân Giang Đông; ta vàCam Ninh mang năm vạn đại quân hướng trung quân thủy quân Giang Đôngtiến tới, trực tiếp đối mặt với chủ lực trọng yếu của Giang Đông; VănSính mang tám vạn thủy quân Giang Hạ vây khốn phía tây thủy quân GiangĐông; sau khi tiêu diệt viện binh Đan Dương, đại quân Tào Thực không cần nghỉ ngơi, cũng chạy tới Sài Tang, phụ trách chặn đường thủy quân Giang Đông chạy trốn lên đường bộ. Vòng vây chậm rãi hình thành, Chu Du ngoại trừ một lần phái người tới Đan Dương điều binh, không có hành động gìkhác, mắt thường cũng thấy muốn phòng thủ tới cùng. Còn đối với việc lần đầu chủ động tấn công thủy quân Giang Đông, thủy quân Kinh châu mấychục năm mới gặp, đều có chút hưng phấn, cũng mang theo chút sợ hãi.

Quân Tào Thực sau khi tới Bành Trạch, nghỉ ngơi mấy ngày liền phát động tấn công mạnh mẽ vào bộphận quân doanh thủy quân Giang Đông trên bờ. Đại doanh Giang Đông vốncó ba phần dựng trên bờ, nhưng vì Tào Thực quá hung mãnh, viện quân ĐanDương gần như bị tiêu diệt trong tay hắn, bởi vậy Chu Du không muốn hysinh vô ích, trước khi Tào quân tới đã di chuyển phần lớn quân doanhxuống nước. Hắn nghĩ không sai chút nào, doanh trại trên đất bằng saukhi bị Tào Thực công kích, căn bản không thủ nổi, toàn bộ rút lui. Nhưvậy, một bên dưới nước, một bên trên bờ, cách quá xa nhau, Tào quân muốn công kích cũng không có cách nào. Tào Thực cũng sẽ không cứ vậy dừngtay, hắn mệnh lệnh mang cự nỏ và xe bắn đá ra dùng, tìm vật nặng quanhbờ sông ném hết về phía doanh trại, đập không chết người cũng có thể phá hủy một phần doanh trại và chiến thuyền.

Tào Thực phát động tấncông hai ngày, quân Giang Đông mỗi đêm đều ngủ không yên, Tào quân trênbờ ban ngày ném đồ tới, thủy quân Tào tới tối cũng hành động, tập kíchhai đêm liền, không có mục tiêu, không tấn công mãnh liệt, chỉ không đểngười ta sống yên ổn. Trời vừa tối, không khí lập tức trở nên khẩntrương, hai ngày này tập kích ban đêm chẳng lẽ là chiến thuật gây mệtmỏi của Tào quân? Chu Du cau chặt lông mày cẩn thận suy nghĩ đối sách,theo hiểu biết của hắn về ta, tất nhiên biết chuyện ta làm không đơngiản như vậy. Nhưng hắn còn chưa nghĩ ra, đã nghe bên ngoài truyền tớinhịp trống tấn công cùng tiếng hò hét của tiểu binh tuần doanh báo cóđịch tập kích, nhịn không được nữa, hắn gọi đám người Hoàng Cái tới quân doanh, đích thân tới trước doanh nhìn thật kỹ.

Trước doanh trại đen kịt, thuyền tập kích của Tào quân đều là loại thuyền nhỏ, từng dãy chậm rãitới gần, trôi tới trước doanh trại, vội vàng phóng một trận tên, rồi mặc kệ kết quả, lại vội vàng rút lui, một lát sau lại tới, thấy có quân bắn tên ngăn cản, lại rời đi, căn bản không giống như muốn tấn công. Nhìnchốc lát, lông mày Chu Du nhíu càng chặt, trong lòng hắn hiện lên mộtcảm giác rất xấu, giống như là bất lực.

“Đô Đốc, Tào quân rốtcuộc muốn làm gì? Là chiến thuật quấy rối sao?” Hoàng Cái có thâm niên,kinh nghiệm cũng phong phú, nhưng vẫn nhìn mà không hiểu đối phương muốn gì.

Chu Du lại nhìn trongchốc lát mới nói: “Quy mô như vậy không phải là tập kích trong đêm,ngược lại đang tìm nhược điểm phòng thủ, truyền lệnh cho binh sĩ gác đêm cẩn thận quan sát mặt sông, không có nhiều thuyền địch tới, đừng làm ồn ào. Binh sĩ còn lại ngủ cho đủ giấc, đừng trúng chiến thuật gây mệt mỏi của đối phương. Trong lúc ngủ giáp phục không cởi, vũ khí không rờitay.”

Hoàng Cái nhìn đám thuyền nhỏ quỷ dị phía trước lắc đầu: “Triệu Như bày trò gì đây? Hôm trước hơn mười chiến thuyền, hôm nay lại mấy trăm thuyền con. Ban ngày ta dẫnngười kéo mấy chiếc thuyền con bị bắn hỏng tối hôm trước kéo về, đều làngư thuyền bình thường, trên thuyền không có thứ, gì, thật kỳ quái.”

“Ừ, ta đã nghe hồi báorồi. Lão tướng quân, Tử Vân quyết không làm chuyện vô ích đâu. Ngài xem, đó đều là thuyền nhỏ thông dụng, nếu quả thật là kế hoạch quấy rối, ítra cũng phải thử thăm dò công kích, nhưng bọn chúng vừa tới gần lập tứclại bỏ đi, căn bản không phải tập kích, ngược lại giống như muốn mê hoặc chúng ta.”

“Mê hoặc chúng ta?”

Thấy thuyền nhỏ của Tàoquân lại trở về, Chu Du càng nhíu chặt mày: “Ta tính trong một hai ngàytới, Tử Vân sẽ có hành động lớn. Truyền lệnh: chú ý mật thiết tất cảtình hình trên sông.”

Ba ngàn thuyền nhỏ giữvai trò chủ lực được giấu kỹ phía sau thuyền lớn, toàn bộ dùng vải bốche khuất, xa xa nhìn vào, trông rất bình thường, không khiến đối phương hoài nghi. Trong lúc Chu Du đang phán đoán ta muốn làm gì, ta cùng VănSính đang thực hiện việc kiểm tra lần cuối những thuyền nhỏ này.

“Thủ đoạn này của ngươiquá độc. Ta còn muốn sau khi chiếm được thủy doanh Giang Đông sẽ học tập trận thức phòng thủ của bọn họ.” Văn Sính vừa nhìn vừa lắc đầu.

Ta ở bên cạnh thở dài:“Cũng không còn cách nào khác. Trận thức là chết, người là sống, mongrằng sẽ có nhiều người có thể sống sót. Về trận thức của Lỗ Túc, ta cũng biết một chút, dạy ngài cũng được. Ôi, nói thật, trong lòng ta cũngkhông có mùi vị gì.”

“Ta biết. Nhưng mà, Chu Du biết ngươi trời sinh thiện tính, sợ không ngờ ngươi sẽ dùng phương pháp ác độc như vậy.”

Ta trầm mặc một chút, tựgiễu nói: “Trọng Nghiệp, kế này vốn chuẩn bị để đầu xuân mới dùng, tớilúc đó, nước sông ấm lên, tỉ lệ người rơi xuống nước sống sót được cũngcao hơn. Đáng tiếc Giang Đông phát động trước, thời gian lại gấp gáp, ta cũng không thể không làm. Ôi, chỉ mong ông trời phù hộ chết ít ngườiđi!”

“Chẳng thể trách ngươicho chúng ta chuẩn bị nhiều thuyền cứu viện ở hạ du như vậy.” Văn Sínhtrầm mặc một chút, an ủi ta.

Ta cười khổ: “Trời lạnh,trên người binh sĩ lại có khôi giáp, chỉ sợ sau khi vào nước, có thểtrôi xuôi dòng không nhiều.”

Văn Sính thở dài, kéo tabước đi: “Thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy, ngươi đã chuẩn bị đầy đủ rồi.Chiến tranh mà, khó tránh chết nhiều người.”

“Đúng vậy, nếu như khônglàm, chúng ta sẽ tổn thất mấy vạn người cũng chưa chắc bắt được bọn họ.” Miệng giải thích cho hành động của mình, trong lòng lại nặng nề, tâm ta đã cứng rắn rồi, nếu là trước kia, phương pháp ác độc thế này ta sẽkhông nghĩ tới, cho dù nghĩ tới, cũng sẽ do dự rất lâu, nhưng ta hiệngiờ không hề do dự, dù thêm mấy vạn cô nhi quả mẫu nữa cũng bất kể. ỞHán Trung, lúc ta bày kế giết Pháp Chính cùng mười vạn Thục quân, đếnđau đớn trong lòng cũng không có.

Liên tục mấy ngày quấyrối ban đêm đương nhiên không phải là chiến thuật, nhưng mê hoặc Chu Dulại là thật. Đến tối ngày tổng tấn công, ba ngàn chiến thuyền nhỏ xuấtphát vào giờ dần, trên chiến thuyền nhỏ đặt hai mươi hình nộm, hai thủybinh, ba ngàn thuyền nhỏ phân thành hai nhóm buộc dây thừng nối vàonhau, không có khe hở, xuôi dòng dạt về đại doanh Giang Đông. Phía sauba ngàn thuyền nhỏ là một đám mông xung*** theo sát, dùng để hộ tống thuyền nhỏ an toàn tới bờ bên kia và tiếp ứng thủy binh trở về.

Giờ dần là thời điểm mêman nhất trong ngày, năng lực suy nghĩ của con người vào lúc này yếunhất. Thấy thuyền nhỏ chậm rãi trôi tới gần quân doanh Giang Đông, lòngbàn tay ta phủ kín mồ hôi. Đợi thuyền nhỏ qua khoảng giữa sông, đại quân cũng xuất phát, lặng lẽ, không nhóm lửa, không phát ra tiếng, đến chèothuyền cũng rất chậm, không một chút tiếng động tiến tới gần đại doanhGiang Đông.

Quân Giang Đông tính cảnh giác rất cao, rất nhanh chóng phát hiện có thuyền nhỏ vượt sông, pháthiện thuyền đối phương hôm nay nhiều gấp bội so với mấy hôm trước, vộivàng đi bẩm báo. Chu Du cũng cảm giác được nguy hiểm, vội vàng mang theo Hoàng Cái và Lăng Thống tới cửa doanh quan sát, chỉ thấy một mảng lớnthuyền xuôi dòng trôi tới, tuy rằng chậm, nhưng cảm giác bức bách khiếnbọn họ cơ hồ không thở nổi. Chu Du cẩn thận quan sát một lát, hạ lệnhcho trinh sát ra ngoài xem cho kỹ.

Hoàng Cái giật mình: “Đô Đốc, đối phương nhiều thuyền như vậy, bọn họ ra ngoài…”

Chu Du cười lạnh một tiếng: “Tử Vân coi thường ta. Nàng muốn chơi, ta sẽ theo nàng.”

Hai mươi mông xung tuầntiễu nhanh chóng tới gần thuyền nhỏ của Tào quân, đợi bọn họ vào tới tầm bắn, cung tên trên thuyền không khách khí bắn tới. Sau khi thương vongmấy người, thuyền trinh sát cấp tốc lùi về doanh trại: “Đô đốc, sauthuyền đối phương còn có thuyền, nhưng nhân số không nhiều. Thuyền phíatrước hình như có không ít người, nhưng lại không động thủ.”

Hoàng Cái và Chu Du liếcnhìn nhau, đều nhận ra nụ cười trong mắt đối phương. Lăng Thống dù saotuổi còn trẻ, vừa biết tin phụ thân ở Kiến Nghiệp vị quốc vong thân,nóng lòng muốn giết Tào quân báo thù, nghe tiểu binh bẩm báo, hắn tiếnlên xin lệnh: “Đô đốc, cho tôi lĩnh một đội quân ra ngoài diệt hết đốiphương.”

Chu Du cười cười: “Không cần rời doanh ngươi cũng có thể diệt bọn hắn. Công Tích, chuẩn bị tên lửa.”

“Tên lửa?” Lăng thống vừa cho thủ hạ đi chuẩn bị, vừa nghi ngờ nhìn ra sông.

“Trên thuyền tất cả đềulà người rơm. Muốn gạt chúng ta, để bọn chúng gieo gió gặt bão đi.” ChuDu càng cười càng vui vẻ: “Kiến An nguyên niên, quân ta xuất chinh Giang Hạ, ta và Bá Phù từng một lần dùng thuyền cỏ mượn tên. Dùng mấy trămmông xung chất đầy rơm rạ thừa dịp trời tối chạy tới trước quân doanhcủa Hoàng Tổ, Hoàng Tổ không biết bao nhiêu thuyền tới, lại không dámrời doanh đón đánh, bởi vậy hạ lệnh bắn tên ngăn cản, chúng ta không mất công mà lấy được bao nhiêu tên. Kiến An năm thứ năm, quân ta chinh phạt Hoàng Tổ, chủ công nửa đường gặp phải phục binh Kinh châu, Tử Vân nghĩkế cho chủ công dùng rơm cỏ bó thành người rơm đặt ở cửa doanh, lừa được không ít tên của quân Kinh châu.”

Lăng Thống càng khônghiểu: “Đô đốc nói lần này hắn dùng người rơm lừa tên sao? Nếu vậy, chúng ta đoạt thuyền là được, vì sao ngài hạ lệnh phóng hỏa tiễn?”

“Nàng chính là lợi dụng ý nghĩ của ngươi. Người rơm? Ha ha, dưới người rơm chỉ sợ không ít ngườithật, nàng muốn chúng ta kéo thuyền vào doanh, đạt được mục đích tậpkích bất ngờ.”

Lăng Thống vẫn có chút hồ đồ. Hoàng Cái chỉ vào thuyền nhỏ của Tào quân nói cho hắn biết: “Ngươicẩn thận quan sát một chút, nếu trên thuyền chỉ có người rơm, có thểnặng như vậy sao? Nước lên cao như vậy, cho thấy trên thuyền có vậtnặng.”

Chu Du tiếp tục giảithích cho hắn: “Tào quân đem thuyền nhỏ buộc cùng một chỗ vây thành vòng tròn, nhìn như để lừa gạt thật nhiều tên, thực tế là từ ý tưởng kiakhiến chúng ta nghi hoặc, khiến chúng ta cho rằng trên thuyền toàn làngười rơm, nối vào nhau như vậy để vũ khí đều tập trung vào một chỗ. TửVân dùng ngư thuyền bình thường, cũng là để lừa chúng ta, khiến chúng ta nghĩ đám thuyền này không thể có binh lính. Cái gọi là tập kích mấy đêm trước cũng là khiến chúng ta nghĩ mấy ngày trước là người thật, hôm nay là người giả, kỳ thật, người thật hôm nay còn nhiều hơn.”

Lăng Thống nhìn kỹ thuyền nhỏ, trong chốc lát liền tỉnh ngộ: “Tào quân mai phục dưới người rơm,nếu chúng ta kéo thuyền vào doanh, bọn họ sẽ nhân cơ hội cướp cửa trại.Thuyền nhỏ phía sau mông xung chính là tiếp ứng bọn họ. Nói như vậy, đại quân Tào ở phía sau rồi.”

Hắn vừa dứt lời, binhlính trên lầu cao liền chạy tới: “Báo cáo Đô đốc, trên mặt sông pháthiện chủ lực Tào quân, đang hướng tới chúng ta.”

“Quả nhiên.” Chu Du cườinói: “Lại là cướp lấy cửa trại, giống như nàng vẫn dùng kỳ mưu cướp cửathành vậy. Tử Vân, lần này ngươi thất vọng rồi. Hỏa tiễn chuẩn bị đủchưa? Đợi thuyền nhỏ tới gần hãy bắn, ta đốt nó, xem ngươi tập kích bấtngờ thế nào.” Tuy là nảy sinh ác độc, nhưng không hiểu sao trong lònghắn lại trở nên bất an.

Chu Du đoán rất đúng, tamuốn hắn đoán gì hắn đều đoán ra. Nhưng mà, hắn không nghĩ tới, phíadưới người rơm cũng không có binh lính, trong bụng người rơm lại có thứkhiến bọn họ giật mình, mà lực chú ý của bọn họ sau khi đặt lên thuyềnnhỏ, tất nhiên đối với thuyền phía sau sẽ bớt đi một chút, tuy rằng đêmtối cũng góp phần ngăn cản tầm mắt họ.

Sau khi tiến vào tầm bắncủa doanh trại, thủy binh trên thuyền rời khỏi thuyền chui xuống nước,chốc lát sau, dòng nước ở mũi thuyền nhỏ loang đầy chất lỏng màu vàngđen, được thuyền nhỏ đẩy dòng đi tới, giống như một con ác ma theo dòngchảy chui vào doanh trại Giang Đông. Buộc thuyền nhỏ thành đoàn, chínhlà muốn ép chất lỏng vàng đen này tiến vào doanh trại Giang Đông, tránhđể nó xuôi dòng xuống hạ du.

Tới gần, dưới ánh đuốcchiếu rọi doanh trại, ba ngàn chiến thuyền rơi vào tầm bắn của hỏa tiễn, đợi toàn bộ thuyền con tiến gần trong vòng năm mươi bước, mấy ngàn mũihỏa tiễn xuyên không trung bắn tới, người rơm trên thuyền cháy lên lậptức. Mông xung theo sát phía sau thuyền nhỏ thấy lửa đã điểm, nhanhchóng tới gần thuyền nhỏ, giống như cứu viện vậy, mà đại quân Tào đã qua giữa sông không còn giữ bí mật nữa, nhanh chóng xông thẳng tới doanhtrại Giang Đông.

Người Giang Đông thấy lửa bùng lên, đều nén hô hấp chăm chú nhìn động tĩnh trên thuyền, người bắn cung cũng giữ nghiêm trận đợi phục binh trên thuyền đứng dậy chạy trốn. Không đợi thấy người, lại đợi thấy hiện tượng dị thường, theo người rơm cháy lên, mấy tiếng giòn vang truyền tới tai, trong nháy mắt, trên đỉnh đầu đám người Chu Du tách ra từng chùm pháo hoa như những đóa hoa mỹ lệ rực rỡ.

“Pháo hoa? Pháo?” Chu Du giật mình nhìn lên đỉnh đầu, mà Hoàng Cái và Lăng Thống bọn họ đã không suy nghĩ nổi nữa.

“Không tốt, dừng bắn tên, rút lại phòng thủ, chuẩn bị câu liêm, không được để thuyền nhỏ tới gầndoanh trại. Đổi vũ tiễn, bắn mông xung phía sau thuyền nhỏ.” Chu Du độtnhiên phản ứng, tuy không hiểu Tào quân rốt cuộc muốn làm gì, nhưngtrong lòng bất an ngày càng lớn, trực giác của hắn cảm thấy thuyền nhỏnày có sức uy hiếp cực lớn.

Pháo hoa còn ở trênkhông, pháo vẫn nổ loạn xung quanh, người rơm trên thuyền nhỏ vẫn đangcháy, thân thuyền vẫn chậm rãi trôi về phía trước. Mông xung phía sautoàn bộ đụng vào thuyền nhỏ, mũi thuyền mông xung được trang bị mũi daonhọn đâm vào thân thuyền nhỏ, thúc thuyền nhỏ đi nhanh hơn. Tên của quân Giang Đông bay tới, mười binh lính giơ cao thuẫn bảo vệ mũi tàu, cònlại hai mươi quân sĩ liều mạng dùng mông xung đẩy thuyền nhỏ về phía đại doanh Giang Đông. Mắt thấy khoảng cách vừa đủ, binh sĩ dẫn đầu ra lệnhmột tiếng, hiệu lệnh rút quân, chạy hướng ngược lại, thuyền nào rút luikhông kịp, bị vũ tiễn của Giang Đông bắn hạ, liền bỏ lại thuyền, xuôidòng xuống hạ du.

Thuyền nhỏ tới cách doanh trại Giang Đông mười bước mất đi trợ lực, cũng không thể đi tiếp, người rơm đã cháy hết, thân tàu cũng bắt đầu cháy, khiến quân Giang Đông trợn mắt há mồm chính là, nước sông ở trước thuyền cũng bắt đầu cháy, khôngchỉ đoạn sông này, theo những đốm lửa từ pháo hoa trên trời rớt xuốngdoanh trại, nước sông trong doanh cũng cháy lên, tất cả chỉ trong nháymắt, cửa doanh chìm trong biển lửa, lại trong nháy mắt nữa, trong ngoàidoanh môn cũng bắt đầu cháy, thế lửa lan rất nhanh trong doanh, khói lửa cũng thuận gió dạt vào trong doanh trại.

Binh lính Giang Đông bịhiện tượng kỳ lạ này làm kinh ngạc đến ngây người lúc này mới kịp phảnứng, tai hoạ sắp xảy ra. Đứng trên tướng đài, sắc mặt Chu Du chuyển từxanh sang trắng, hỏa công, Tào quân vậy mà dùng hỏa công, điều này saocó thể, bọn họ dùng thứ gì khiến nước sông cũng cháy, còn có khói mù,sóng nhiệt mang theo khói mù tràn ngập nơi đóng quân, mùi vị trong khóimù vô cùng khó ngửi, khiến người ta muốn nôn, vô cùng khó chịu, quânGiang Đông bắt đầu lui sâu vào trong doanh, muốn tránh ảnh hưởng củakhói lửa.

Ngay sau khi pháo hoa bắn lên trời, bộ quân Tào Thực cũng bắt đầu động thủ, lần này bắn vào doanh trại Giang Đông không phải đá tảng, cây gỗ linh tinh, mà là những thùng gỗ nhỏ, đựng đầy dầu gỗ đồng du, sau khi mấy ngàn thùng gỗ đựng dầu duđồng ném vào doanh trại thủy quân, thùng gỗ bị văng nắp, cự nỏ lại bắnmấy trăm cây hỏa tiễn vào trại, lửa lớn bùng lên giữa doanh. Nước sôngbị đốt nhiệt độ tăng lên, lưu động cũng nhanh hơn, chỉ cần chảy tới đâu, chiến thuyền cùng doanh trại đều cháy tới đó, toàn bộ đều cháy, rấtnhanh chóng, phân nửa chiến thuyền đã chìm trong lửa.

Thân là tướng lĩnh thủyquân, cũng biết phải dự phòng cháy trong quân doanh, để đảm bảo tínhlinh hoạt khả năng thấm nước của chiến thuyền, đại bộ phận nguyên liệulàm thân tàu đều dùng vật liễu gỗ nhẹ, gỗ sợ nhất chính là lửa, bìnhthường trên thuyền dùng lửa đều phải cẩn thận, huống chi lửa lớn nhưvậy. Hỏa thiêu Xích Bích, Vũ ca ca nói với ta vốn trong lịch sử, Chu Duvà Hoàng Cái lợi dụng lửa lớn thiêu sạch ba mươi vạn đại quân của TàoTháo, thiêu sạch cơ hội thống nhất thiên hạ của Tào Tháo, cũng thiêuluôn cả hùng tâm của ông ta. Chu Du và Hoàng Cái dùng kế hỏa thiêu đạiquân Tào Tháo vì ông ta ràng buộc chiến thuyền vào một chỗ, một thuyềncháy dẫn tới toàn bộ cháy theo, chiến thuyền đã cháy, sẽ không còn đường sống, đấy chính là đòn sát thủ lợi hại nhất.

Doanh trại thủy quânGiang Đông là doanh trại phòng thủ vô cùng mạnh mẽ, là kết tinh trí tuệcủa Lỗ Túc, “Tác chiến trên sông là Chu Lang, thủ thành giữ trại dựa vào Tử Kính”, tài năng phòng thủ của Lỗ Túc khiến chúng ta muốn công pháthủy doanh Giang Đông khó khăn vô cùng, không công phá được thủy doanh,chỉ có thể phá hủy, mà phương pháp duy nhất để phá hủy là hỏa công. ChuDu đương nhiên không thể đem chiến thuyền ra cho ta đốt, cũng không chothuyền bị đốt tới gần doanh trại, cho nên, ta muốn hỏa thiêu doanh trạiGiang Đông, phương pháp duy nhất là cung cấp vật dẫn cháy, khiến Chu Dutự mình phóng hỏa.

Những thùng gỗ và pháohoa chính là vũ khí bí mật ta bảo Lữ Thường chuẩn bị, chưa có một tướnglĩnh thủy quân nào từng thấy nước bị thiêu cháy, đặc biệt là nước sôngluôn lưu động, nước chính là khắc tinh của lửa! Mà ta lại lợi dụng điểmấy, lợi dụng dầu du đồng có thể nổi trên mặt nước mà thiết kế ra chuỗiđại hỏa này. Mũi thuyền nhỏ trong khoang thuyền toàn thùng đựng dầu duđồng, mũi tàu nặng, nhìn từ xa trông như thuyền đang chở vật nặng, thủybinh cần làm là ở đầu thuyền đục thủng mấy thùng dầu thả xuống. Dầu duđồng vừa đặc vừa dính chảy vào trong nước sông, trong thời gian ngắn sẽkhông loãng ra, lợi dụng chút thời gian này, thuyền nhỏ mang theo từngkhối gỗ du đồng lớn từ từ đi về phía trước, vì thuyền nhỏ đi sát bênnhau, ở kẽ hở giữa các thuyền lại đệm rơm rạ, dầu du đồng không thểkhuếch tán ra tứ phía, chỉ có thể xuôi dòng trôi vào thủy doanh GiangĐông. Đợi pháo hoa trong bụng người rơm bắn lên không, dầu du đồng đãtheo nước sông chui vào trong doanh, dùng pháo hoa chính là muốn đốm lửa có thể bay vào trong doanh, châm lửa vào dầu du đồng trên mặt nước.

Ta dùng người rơm mượntên Chu Du đương nhiên biết rõ, ta nghĩ hắn nhất định cho rằng ta khôngthể làm ra chuyện đó nữa, hơn nữa phương pháp cướp cổng thành ta đềudùng để hạ Kiến Nghiệp và Hạ Khẩu, mà trong khoang thuyền nhỏ chất đầydầu du đồng, mũi tàu nặng nề, nhìn từ xa như chở nặng, đã truyền tínhiệu đặc thù cho bọn họ, khiến bọn họ nghĩ ta dùng mai phục trong thuyền nhỏ đoạt cửa doanh. Mông xung đằng sau thuyền nhỏ và đại quân theo sátphía sau càng khiến bọn họ chắc chắn về phán đoán của mình, theo tínhcách của Chu Du và thói quen không cho thuyền địch tới gần đại doanh,hắn nhất định sẽ hạ lệnh phóng hỏa đốt thuyền, mục đích khiến Chu Du tựmình phóng hóa liền đạt được. Sau khi đại quân Tào Thực đuổi tới nơi, ta đưa rất nhiều thùng gỗ tới, nói cho hắn biết nhìn thấy pháo hoa bắnlên, lập tức ném thùng gỗ vào trong doanh địch, sau đó phóng hỏa tiễn,cho nên mấy ngày trước Tào Thực ném đá vào doanh trại Giang Đông chẳngqua để điều chỉnh phương vị, chuẩn bị ném thùng gỗ.

Nhìn lửa đốt xung quanh,Chu Du và Hoàng Cái trao đổi ánh mắt tuyệt vọng, thiên ngôn vạn ngữkhông nói ra nổi. Lăng Thống còn ở một bên giậm chân mắng lớn, nhưngmắng để làm gì. Đài chỉ huy cách cửa doanh rất gần, đại hỏa nhanh chónglan tới, Chu Du trầm ngâm một chút, liền hạ lệnh phá vây, trước thoátkhỏi biển lửa rồi tính tiếp. Hoàng Cái không nói gì thêm, mang theo thân binh thu gom trăm chiến thuyền chưa bị đốt, dùng mọi cách tạo ra mộtđường thoát, Chu Du chỉ có thể cố nén mang theo Lăng Thống dẫn một ítchiến thuyền xuyên qua thông đạo hướng bên ngoài doanh trại xông ra. Đợi Chu Du dẫn đội thuyền lao khỏi biển lửa, Hoàng Cái mới dẫn theo sốthuyền còn lại xông ra ngoài. Lúc đại doanh bị thiêu, chủ lực Tào quânđã chạy tới chiến trường, bắt đầu một hồi quần đả.

Mệnh lệnh tự phá vây củaChu Du sau khi truyền ra, cũng không phải tất cả quân sĩ đều kịp thoát,chiến thuyền bị thiêu, rất nhiều binh lính nếu không phải đang ở trênchiến thuyền bị cháy, thì đang ở trong doanh trại nổi, đối mặt với lửalớn hừng hực, đã không còn đường đi, những kẻ thông minh hoặc liều mạngsẽ lựa chọn nhảy xuống nước chạy trốn, mà một phần binh lính bị nướcsông đang cháy dọa sợ, không dám xuống nước, chỉ có thể chết cháy trênthuyền hoặc trong doanh. Tiếng kêu khóc thảm thiết truyền rất xa, trongcuộc sống của ta sau này, tiếng kêu gào ấy thỉnh thoảng vẫn hiện ratrong mộng, khiến ta không được bình an. Nhưng mà, nếu cho ta chọn lạimột lần, ta vẫn chỉ có thể làm như vậy, đây chính là chiến tranh.

Nhân số Giang Đông ít hơn so với ta, số lượng chiến thuyền lại không chênh lệch nhiều, nhưng mộtphen bị đại hỏa thiêu đốt, phân nửa số chiến thuyền bị cháy, số còn lạithoát khỏi biển lửa liền rơi vào vòng vây của quân ta. Chiến thuyền quân ta chiếm ưu thế tuyệt đối, tất nhiên không hỗn chiến với Giang Đông,bọn họ phân công rõ ràng theo đội ngũ xông vào đội thuyền của GiangĐông, xung kích, áp sát, phân cách, bao vây, chiến thuyền Giang Đông cốsức tập trung một chỗ hình thành trận thế phá vây, nhưng mấy lần bịthuyền địch đập vào, trận thế nhanh chóng bị phá vỡ, trừ một phần nhỏxuôi dòng xuống hạ du, đại đa số chiến thuyền bị chia cắt, trở thành đối tượng bị vây đánh.

Ta không chỉ huy trậnnày, mà đứng trên một chiến thuyền lớn, chăm chú tìm tọa thuyền của ChuDu trên chiến trường, tọa thuyền của hắn lớn mà vững chãi, hơn nữathuyền chủ tướng sẽ có đông người bảo vệ, nhất định không để nó cháy.Nhìn thấy chiến thuyền quen thuộc chạy khỏi biển lửa, ta thở phào nhẹnhõm. Chu Du chỉ huy người bên cạnh dùng tọa thuyền của mình cố gắng mởmột con đường sống cho những chiến thuyền phía sau, hắn hiểu rõ ta sẽkhông động tới tính mạng hắn, bởi vậy không chút cố kỵ mở đường tiênphong. Ta vừa muốn cười vừa muốn khóc, vội vàng chỉ huy thuyền của mìnhtấn công thuyền của hắn. Thấy hành động của ta, Cam Ninh rất không tìnhnguyện chỉ huy chiến thuyền xung quanh chen vào phía sau tọa thuyền củaChu Du, chia cắt Chu Du và những chiến thuyền phía sau. Thấy cờ của ta,nhìn lại phía sau, tọa thuyền của Chu Du dừng một chút, rồi dứt khoátđánh về phía thuyền của ta.

Ta sớm đoán được Chu Du sẽ hành động như vậy, vì thế ta đặc biệt chọn một con thuyền lớn chứa đầy thiết xoa****, hai thuyền va chạm, thiết xoa trên thuyền của ta đâm vào tọa thuyền của Chu Du, đính chặt nó lại bên thuyền của ta, thuyền của hắn vùng vẫycũng không thể di chuyển chút nào. Đều đứng trên mạn thuyền, Chu Du cùng ta đối mặt.

“Công Cẩn, không đánh nữa được không?” Ta vươn tay thăm dò.

Chu Du nhìn ta trong chốc lát, lắc đầu: “Nếu đã gặp nhau, vì sao không đánh? Ngươi đã quên rồi,chính ngươi nói, nếu gặp nhau trên chiến trường, sẽ không hạ thủ lưutình.”

Ta thở dài: “Nhưng mà ngươi biết rõ sẽ đánh không lại ta.”

“Chưa thử qua làm sao biết? Ngươi qua đây hay ta qua đó?”

Ta không nói gì thêm,nhảy sang chiến thuyền của Chu Du. Binh sĩ phía sau cũng nhảy theo, haibên bắt đầu giao chiến. Mà Nguyệt nhi và Minh nhi, hai thanh kiếm đượcCông Tôn Hồng chế tác tỉ mỉ trong ánh lửa đan cùng một chỗ, tóe lên tialửa kinh tâm động phách. Ta không muốn tiếp tục trận chiến tàn khốc này, cũng không muốn Chu Du bị tổn thương, kiếm pháp vừa dùng tới, ta liềntấn công mạnh mẽ, ta muốn đánh vỡ thanh kiếm trong tay hắn, buộc hắnbuông vũ khí, từ bỏ trận chiến này. Chu Du dưới thế công cấp tốc của ta, bất đắc dĩ chỉ có thể phòng thủ. Trong tiếng leng keng va chạm giữa hai thanh kiếm, ta dồn hắn tới mép thuyền, nếu lui nữa hắn sẽ rớt xuốngsông. Nhưng dù biết thân đang trong hiểm cảnh, Chu Du trên mặt vẫn không có vẻ thỏa hiệp, ta lại không thể thật sự ép hắn rời thuyền, thở dàimột tiếng, chỉ có thể thu kiếm lại. Chu Du trong mắt hiện lên một tiatinh quang, lại phản công lại. Không ngờ hắn lại dùng phương pháp của ta để bức ta. Ép hắn vài lần, ta đột nhiên không muốn tránh, nếu hắn muốnhả giận, để hắn đâm ta một kiếm thì đã sao? Nghĩ là làm, lúc hắn đâm một kiếm tới, ta khẽ động mình nghiêng lui nửa bước, sắp sửa tránh được,bắp đùi đột nhiên lại trở lại nghênh đón kiếm phong của hắn. Nhưng mà,ngay lúc Minh nhi sắp đâm vào đùi ta, Chu Du đột nhiên dừng lại, Minhnhi vòng nửa vòng, tà tà trượt qua một bên. Cơ hội này ta mà không bắtlấy thì không phải là Chiến thần, mà là đồ đần, bởi vậy ta không chút do dự, cổ tay vẫn sức, Nguyệt nhi đè lên Minh nhi, hất nó ra, trong nháymắt Chu Du đang sửng rốt, ta nhào người tời, giống như lần đó cứu hắn,ôm lấy hông hắn bổ nhào xuống đất giữ chặt, đồng thời hô lớn một tiếngđều dừng tay.

Bị ta ép dưới thân thể,Chu Du không vùng vẫy nữa, chỉ khẽ thở dài, buông lỏng tay cầm Minh nhi, hai mắt nhắm lại. Trận chiến kịch liệt trên thuyền vì Chu Du bị ta bắtmà chấm dứt. Tào quân tiếp quản chiến thuyền, tọa thuyền của ta nhanhchóng chạy tới. Đem Chu Du mang về tọa thuyền của ta, giao người chothân binh trông coi, ta vội vàng trở lại chiến trường.

Chu Du bị bắt khiến những trận chiến vụn vặt trên sông nhanh chóng chấm dứt, mấy chiến thuyềnliều chết muốn tới cứu Chu Du đều bị chúng ta đánh chìm hoặc bắt giữ,còn lại những thuyền muốn chạy trốn bị bao vây căn bản không thể thoátđược, ngoại trừ táng thân trong biển lửa, chỉ có cách duy nhất là đầuhàng. Lửa trên mặt sông từ từ tắt, sương khói dần tản ra, đêm cũng trôiqua, lúc mặt trời chiếu rọi trên sông, trận chiến đã kết thúc. Tám vạnthủy quân Giang Đông toàn bộ bị giết, trừ Chu Du bị ta bắt được, đạitướng Hoàng Cái chết trận, Lăng Thống trọng thương xuôi dòng bị Tào quân cứu lên thành tù binh (sau đó, ta toàn lực cứu chữa cho hắn, cũng sắpxếp cho hắn dưỡng thương, nhưng Lăng Thống hận không thể báo thù cha,cuối cùng xúc động mà chết). Mười mấy thiên tướng chết trên chiếntrường, bao gồm cả Chu Khánh. Hơn bốn ngàn chiến thuyền Giang Đông bịthiêu hủy, bị chết cháy, bị giết chết và chết đuối chừng hai vạn người,trôi xuôi dòng được cứu ba vạn tám ngàn người, bọn họ cùng hai vạn quânkhác đều thành tù binh, binh lính chạy trốn lẻ tẻ bị Từ Thịnh truy kíchgắt gao, cũng không có đường sống.

Đứng trên chiến thuyền,ta ngóng nhìn đại doanh Giang Đông bị ta tiêu hủy rất lâu, doanh trạikiên cố biến thành những mảnh vụn tiêu tán khắp nơi, thi thoảng có mấydây xích sắt lúc ẩn lúc hiện trên mặt nước, dải đá trên bờ, nơi nơi códấu vết hỏa thiêu, đá đen đã biến thành nâu đỏ hoặc vàng đen. Nhìn thấythạch bích đã chuyển sang sắc đỏ, ta không thể không nghĩ tới Lỗ Túc,kiệt tác của Lỗ Túc bị ta một mồi lửa thiêu thành tro, không biết hồnthiêng của hắn sẽ nguyền rủa ta thế nào.

Chú thích:

* Mã phóng Nam Sơn: thả ngựa ăn cỏ ở Nam sơn, ý chỉ gác kiếm giải nghệ.

** Nhất niệm chi nhân: ý chỉ vì luyến tiếc người nào đó mà sinh lòng nhân từ.

*** Mông xung: một loại thuyền nhỏ có bọc kín người chèo có mũi bè làm thành công sự cho binh lính khi chiến đấu, là loại thuyền có tính cơ động cao dùng để đột kích.

**** Thiết xoa: xiên sắt.