Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 4 - Chương 246: Rút củi dưới đáy nồi



Kế hoạch tập kích Quảng Lăng của Lục Tốncùng kế giả chết của Bàng Thống khiến cuộc chiến nam bắc Trường Giangđang nén mình chờ phát động đã bộc phát trong khoảnh khắc, tin tức BàngThống tập kích chiếm lĩnh Đan Đồ cũng thúc đẩy ta quyết định thực hiệnkế hoạch rút củi dưới đáy nồi đã mưu đồ mười năm trước – tập kích bấtngờ Kiến Nghiệp. Ta thừa nhận, ban đầu mô tả Kiến Nghiệp tốt đẹp trướcmặt Tôn Sách cũng là để thúc đẩy Tôn Sách chuyển trung tâm quyền lực tới đây, cũng chính là bước đầu tiên chuẩn bị cho kế hoạch tập kích hômnay. Đương nhiên, lúc ấy, ta chẳng qua bị cuộc chiến thê thảm ở Từ châutác động, không muốn vì hạ được Tôn Sách mà chết quá nhiều người thôi.Cho tới giờ, ta lại thấy may mắn vì quyết định này, bởi vì ta có thể bảo vệ được hầu hết mọi người.

Kế hoạch này bước quantrọng nhất là dời Tôn Sách tới Kiến Nghiệp, có Tôn Sách ở đó, bất luậnchúng ta mưu đồ thế nào, đều không thể tránh được phát sinh trận chiếnđại quy mô, binh lính song phương chết nhiều không nói, bộ hạ của TônSách cũng chết thảm trọng, đây là tình huống ta không thể chịu được. Màhành động tập kích Đan Đồ của Bàng Thống vô tình lại phối hợp với kếhoạch của ta, khiến Quách Gia hoài nghi ta và Bàng Thống thông đồng vớinhau, sau khi ta giải thích rồi chỉ trời thề độc, mới buông tha cho ta.Không thể không nói: trời cũng giúp ta.

Kế sách ta và Quách Giatrình báo cho Tào Tháo rất nhanh được thông qua, Tào Tháo đích thân dẫnmười vạn đại quân xuôi nam Tương Dương, Thái Sử Từ, Từ Hoảng và Hứa Chửlãnh năm vạn binh mã đi trước theo ta tới Hợp Phì, Mã Siêu ở Hợp Phì đãnhân được quân lệnh của Tào Tháo, tập trung quân đội, chuẩn bị vượtsông.

Lúc chúng ta tới Hợp Phì, Trương Liêu mang theo Thành Liêm, Tào Tính, suất lĩnh năm vạn đại quânđược hai vạn thủy quân tiếp ứng qua sông, đánh vào Đan Đồ. Bọn họ gặp ba vạn quan của Tào Tháo, trước tiên quét sạch Đan Đồ lấy hết phía đôngDương châu, sau đó lấy Đan Đồ làm căn cứ, mở rộng chiến tranh sang hướng tây, có ý đồ chĩa vào Khúc A. Lúc Trương Liêu và Bàng Thống gặp nhau,Lữ Càn và Tang Bá ở Thanh châu phụng mệnh mang theo bảy vạn đại quânxuôi nam đã đuổi tới đối diện qua sông với Khúc A, chuẩn bị qua sông hợp quân với Trương Liêu.

Đối mặt với Tào quân vượt sông đánh úp, binh mã Giang Đông cũng phản ứng rất nhanh, Trình Phổđóng ở Ngô Hưng suất lĩnh ba vạn binh mã di chuyển tới Khúc A, Lữ Phạmđóng ở Đan Dương mang bốn vạn binh di chuyển tới Câu Dung, Chu Hoàn ởTân Đô suất lĩnh ba vạn binh mã hướng tới Kiến Nghiệp, thủy quân Chu Du ở Sài Tang cũng rời khỏi nơi đồn trú di chuyển tới phòng tuyến TrườngGiang, mà thủy quân Hàn Đương thì từ quân doanh ở Ngưu Chử di chuyển qua sông.

Nhưng mà, Bàng Thống sớmđã có dự mưu căn bản không tiếp tục chơi cùng Trương Liêu ở Đan Đồ, saukhi Trương Liêu tới, Bàng Thống tặng Đan Đồ cho Trương Liêu, bản thânmang theo Thành Liêm, Tống Hiến, Liêu Lập vòng vèo chặn đường Trình Phổtới tiếp viện Khúc A. Nhưng mà, kế hoạch phục kích của Bàng Thống khôngthành công, cho dù bọn họ biết rõ địa lý Giang Đông, nhưng một đạo quânquá lớn di chuyển trên địa bàn của kẻ thù thật sự quá đặc biệt, rấtnhanh chóng bị phát hiện. Sau khi Trình Phổ biết tin, binh mã không tớiKhúc A nữa, đuổi thẳng tới chỗ Bàng Thống, lão tướng quân nén một bụngtức giận, Bàng Thống ngầm hại Lục Tốn không nói, còn dám dương oai trênđịa bàn của ông ta, ông ta buông tha cho Bàng Thống mới là lạ.

Bàng Thống đúng là mộtđứa trẻ lanh lợi, đương nhiên hiểu rõ sống trên địa bàn của người kháckhông dễ dàng, vừa thấy không phục kích được, lập tức đem quân chạy vội, nhưng tên gia hỏa này không phải chạy trốn, mà đi đường vòng quấy rốikhắp nơi, ngày hôm nay đánh một thôn, ngày mai tiêu diệt một cường hàoác bá, trong phạm vi vài trăm dặm đều bị bọn họ quấy phá, ý định là dụlão tướng quân đuổi theo. Những địa phương này đều có lực lượng vũtrang, nhưng chỉ là hộ vệ cho tư gia, sơn phỉ, hồ phỉ tất nhiên sẽ không hợp lực với kẻ thù ở địa phương để đối phó với Bàng Thống, với lại, bọn họ muốn liên thủ cũng cần thời gian. Bàng Thống làm sao cho họ có thờigian hợp sức, hôm nay chạy đông, ngày mai chạy bắc, ngày mốt lại độtnhiên quay lại chém giết, hôm nay hơn vạn đại quân cướp sạch thành trấn, ngày mai tiểu đội vào thôn tìm lương thực, ba vạn tinh binh quán triệtđầy đủ chủ trương linh hoạt cơ động của Bàng Thống, tư tưởng tác chiếnđộc lập, tới thôn trang bình thường thì “mượn” chút lương thực, tớithành trấn có sức phản kháng thì “cướp bóc” vũ khí, rồi tùy tiện giếtsạch chủ nhân cũ của vũ khí. Trong lúc Bàng Thống quấy rối khắp nơi,không ít oan gia đối đầu với Tôn Sách cũng mượn gió bẻ măng, bốn phíamọc lên, lòng người bàng hoàng khiếp sợ, Trình Phổ đi loanh quanh tìmBàng Thống cũng bị tin cầu viện làm cho hồ đồ.

Trình Phổ thở dốc đuổitheo nửa tháng, cách Khúc A ngày càng xa, cuối cùng cũng phục hồi tinhthần, thì ra Bàng Thống là đem đội viện quân này của ông ta dụ đi xa, để Trương Liêu tấn công Khúc A, ông ta trúng kế rồi. Nghĩ tới đây, liềnkhông đuổi theo Bàng Thống nữa, mệnh lệnh đại quân cấp tốc chạy về KhúcA. Đương nhiên, lúc ông ta rời đi cũng nghiên răng nghiến lợi đem hếtngười, vũ khí và lương thực đi theo, không sợ bị dân địa phương mắng,còn tốt hơn để địch lấy được.

Bàng Thống quả nhiên làđang đùa với ông ta, ông ta vừa đi, đội quân của Bàng Thống lập tức lộra bản chất hung ác, không tập kích thôn trang thành trấn nữa, mà làquấy nhiễu đem thành trì lớn nhỏ ở Ngô quận trời nghiêng đất lật. Chủlực Ngô quận đã bị Lục Tốn điều đi, nằm ở nội cảnh Dương châu bọn hắncũng không ngờ lại trở thành mục tiêu công kích đầu tiên của Tào quân mà không phải Khúc A hay Kiến Nghiệp, hơn nữa Bàng Thống lúc trước tận lực quét sạch lực lượng phản kháng bên ngoài các thành trì, bọn họ đến sứclực để thủ thành cũng không thấy, trong lúc hoảng sợ, phần lớn các thành trì đều không chống cự. Bàng Thống sau khi công chiếm Ngô quận, một hơi chiếm luôn cả Phong Kiều, Tùng Giang, Gia Hưng. Bàng Thống trong lúccấp bách còn kịp tiếp đón Nghiêm Bằng, cháu của Đại hồ phỉ Nghiêm BạchHổ đang chiếm cứ Chấn Trạch ở Thái Hồ. Em trai của Nghiêm Bạch Hổ năm đó là Nghiêm Dư năm đó khi Tôn Sách phát binh tấn công Hội Kê, được Nghiêm Bạch Hổ cử tới đàm phán với Tôn Sách, kết quả không chỉ không thể hòađàm, ngược lại trong lúc tranh cãi bất đồng nổi lên, Nghiêm Dư bị TônSách giết ngay tại chỗ, thành Hội Kê bị phá, Nghiêm Bằng được thuộc hạtrung thành của Nghiêm Bạch Hổ mang tới Chấn Trạch, từ đó về sau trởthành đầu mục lớn nhất trong đám hồ phỉ. Hai người sau khi mật đàm đạtđược hiệp nghị, Bàng Thống dẫn quân tiến vào chiếm giữ thành Ngô Quận,còn Nghiêm Bằng dẫn bộ hạ rời khỏi hồ Chấn Trạch, trở thành thái thúTùng Giang, Ngô quận toàn bộ rơi vào tay Bàng Thống.

Mà lúc Trình Phổ ở Ngôquận đuổi tới Khúc A, Tào quân còn chưa tới, Trương Liêu ở Đan Đồ đợi Lữ Càn, Tang Bá, lợi dụng thời gian Bàng Thống tranh thủ được, trước tiênchiếm toàn bộ các thành trấn nằm giữa Đan Đồ và Khúc A, biến Khúc Athành một tòa cô thành. Mà lúc Trình Phổ đến nơi, song phương đúng lúctrực tiếp đối mặt, sau một hồi đại chiến, Trình Phổ tuy rằng vào đượcKhúc A, nhưng ba vạn viện binh ông ta mang theo phần lớn phải ở lại, chỉ có không tới một vạn người vào thành. Lúc này, trên mặt sông phía bắcthành Khúc A cũng xuất hiện một số lượng khổng lồ thủy quân Tào, thànhKhúc A nhanh chóng bị bao vây. Lục Tốn bệnh nặng không dậy nổi, đạitướng dưới tay hắn lại chết rất nhiều, bằng vào binh mã trong tay TrìnhPhổ và tàn binh bại tướng Lục Tốn mang về, bất kể thế nào cũng khôngngăn được đại địch sắp tấn công, vạn bất đắc dĩ, Trình Phổ đành phải báo tin về Kiến Nghiệp xin trợ giúp.

Áp lực ở Khúc A khiếnKiến Nghiệp cũng khó thở, nơi đó là căn cứ của Tôn Sách, ai cũng khôngngờ, Tào quân từ trận tấn công đầu tiên đã dùng đòn mạnh như vậy, chiếntrường chuyển tới tuyến đông khiến Giang Đông lúng túng, dù sao, điểmtrọng yếu của Giang Đông nằm ở Sài Tang phía tây. Nhưng mà, chiến cuộcphát triển nhanh chóng, Tôn Sách phát hiện mất Khúc A cũng là mất đi nửa giang sơn Giang Đông, tuyến phía đông sẽ hoàn toàn rơi vào tay Tàoquân, lúc này, Tào quân từ phía tây tiến đến, hai đầu tác chiến khiếnGiang Đông lâm vào tình cảnh bị động bất lợi vô cùng, Khúc A đã như lửaxém lông mày. Ngược với mọi người suy nghĩ chính là, Tào Tháo đích thândẫn đại quân lại vẫn ở Tương Dương chưa xuôi nam xuống Giang Hạ, thủyquân Văn Sính, Cam Ninh cũng không xuất phát tới Sài Tang, Tào quân ởHợp Phì điều động nhân mã không nhiều, mà thủy quân Tào ở Hợp Phì đãđiều động đi Khúc A, Kiến Nghiệp và Sài Tang áp lực tạm thời không lớn.Sau khi bàn bạc khẩn cấp, Tôn Sách tự mình mang năm vạn binh trợ giúpKhúc A, Lữ Phạm, Hàn Đương, Tống Khiêm, Tiên Vu Đan đều đi theo.

Nếu còn Tôn Dực ở đó,chức trách chủ soái này chắc chắn do hắn làm, hắn bị ta mang đi, có thểlãnh đạo chúng tướng chỉ còn Tôn Sách. Tôn Sách dĩ nhiên không muốn đi,bắt hắn dẫn đại quân trợ giúp Khúc A chính là nước cờ mấu chốt trongsách lược rút củi dưới đáy nồi của ta: điệu hổ ly sơn. Bàng Thống làmmột loạt hành động ở tuyến đông, cũng là kế sách ta bảo Liêu Lập báo cho hắn phối hợp hành động. Trong lúc ta ngồi trong quân doanh ở Nhu tu ổthở dài than Bàng Thống chỉ dựa vào địa đồ Dương châu ta giao cho hắn đã đem Ngô quận quấy rối tinh rối mù, Trương Liêu phái thám báo tới, ngoại trừ bẩm báo quân tình, còn nói cho ta một tin tức khiến ta dở khóc dởcười: Mộc Thanh lúc trước bị Trương Liêu bao vây ép tự sát cũng là giả,giờ hắn dùng tên Việt Hưng, đang ở bên cạnh dẫn đường cho Bàng Thống.Thám báo vốn tưởng ta nhận được tin này sẽ rất cao hứng, không ngờ pháthiện vẻ mặt ta uể oải và phẫn hận không hiểu được. Ta đương nhiên khôngvui vẻ, vì Mộc Thanh chết, ta không ít lần thầm rơi lệ, kết quả thế nào, lại bị người ta xếp đặt, chẳng trách con chim chết đó chơi thỏa hứngthế, có Mộc Thanh là người dẫn đường cao cấp mà. Liêu Lập mang tin củata báo cho Điểu nhi, bọn họ lại không báo tin của Mộc Thanh cho ta, trời cao ơi, ta thề sẽ tìm cơ hội trả đù cho con chim con này.

Mộc Thanh giả chết khiếnngười Giang Đông thả lỏng theo dõi với Sơn Việt, Trình Phổ dám đem đạibộ phận binh mã của Hội Kê đi cũng là vì tin tưởng người Sơn Việt, Tàoquân đồng loạt tiếp cận cũng khiến bọn họ bắt đầu phải dùng tới quân Sơn Việt, Sơn Việt quân lực chiến đấu mạnh mẽ, bọn họ cần ngay sức mạnh này để tăng cường phòng thủ trước Tào quân. Thái thú Hội Kê Ngu Phiên saukhi Trình Phổ đi rồi liền tìm tới tộc trưởng Sơn Việt Mộc Đạt trưngbinh. Mộc Đạt lập tức đồng ý, cũng nói Tào quân giết Mộc Thanh và mấyngàn tộc nhân Sơn Việt, trên dưới Sơn Việt đều muốn vì Mộc Thanh và thân nhân báo thù. Ngu Phiên biết địa vị của Mộc Thanh trong tộc Sơn Việt,nghe xong thái độ của Mộc Đạt, trong lòng cao hứng vạn phần. Nhưng bọnhọ cũng không mất cảnh giác, Mộc Đạt về núi triệu tập binh lính trước,tiếp tục để vợ con ở trong thành làm con tin.

Mộc Đạt hành động rấtnhanh, không chỉ từ trong núi triệu tập được hai vạn tráng binh, còn hạlệnh cho thanh niên trai tráng Sơn Việt phân tán các nơi đều tới Hội Kê, nếu tập trung được toàn bộ, nhân số không thấp hơn hai vạn. Ngu Phiênsau khi nhận được bẩm báo, trong lòng không khỏi tim đập nhanh, nhiềungười như vậy, lại còn là tráng binh, lỡ…. Nhưng mà người đã đến, cũngkhông thể đuổi đi, với lại, trước mắt cũng cần cỗ lực lượng này thamgia. Suy nghĩ nửa ngày sau, hắn cho quân Sơn Việt đóng quân ngoài thànhhai mươi dặm, lại phái cận vệ mời Mộc Đạt vào thành sum họp cùng vợ,cũng hảo ý nói, an nguy của tộc trưởng rất quan trọng, tình hình trướcmắt, trong thành an toàn hơn bên ngoài. Theo Ngu Phiên nghĩ, Mộc Đạt làtộc trưởng Sơn Việt, chỉ cần khống chế hắn trong tay, binh lính ngoàithành rất dễ đối phó, nếu Mộc Đạt không chịu vào thành, chứng tỏ có vấnđề, mình phải để ý vấn đề an nguy của Hội Kê thêm một chút. Mộc Đạtkhông hề do dự, không chỉ sảng khoái đi theo người trở về thành, còn nói một đống cảm tạ với Ngu Phiên. Ngu Phiên thở phào nhẹ nhõm, lập tức cho Toàn Tông ra khỏi thành tiếp quản hai vạn người kia. Quân Sơn Việt đốivới việc này không tỏ ra bất mãn, suất lĩnh đội quân chính là đệ đệ củaMộc Thanh, Mộc Giang, hắn nói với Toàn Tông, tộc trưởng trước khi đi dặn bọn họ hết thảy nghe theo điều khiển của Đại tướng quân, còn hắn chỉcần có thể báo thù cho Mộc Thanh, bảo hắn làm gì cũng được, quyết khôngcò kè gì thêm.

Tào quân gây sức ép mạnhmẽ tại Ngô quận, nhưng không tới tấn công Hội Kê như tưởng tượng của Ngu Phiên. Nghe nói Bàng Thống đã mang quân đóng ở thành Ngô Quận, hắn hơinhẹ nhõm một chút, xem ra trong thời gian ngắn Hội Kê sẽ không gặp nguyhiểm. Nhưng mà, hắn muốn xuất quân đoạt lại Ngô quân, cũng không có lực.

Tôn Sách dẫn quân cấp tốc chạy tới Khúc A, hắn nhất định phải tới nơi trước khi Trương Liêu hạđược Khúc A. Tôn Sách lúc này có dự cảm không thể cứu vãn, trong lòngngười kia quả là ra tay không kiêng kỵ, vừa tới đã khiến mình phải không ngừng chống đỡ, bản thân và Công Cẩn đã chuẩn bị chu đáo, nhưng khôngcó tác dụng gì. Tào công vậy mà lại tấn công vào phía đông, quá bất ngờ. Hắn đương nhiên không nghĩ tới, đây cũng là ngoài ý muốn, chúng ta cũng không có kế hoạch này, có lẽ Bàng Thống có, nhưng nếu không phải Ngôquân động thủ trước, trận chiến này vẫn chưa phát sinh. Lúc này Tôn Sách còn đang suy nghĩ Vân Như có đi theo Trương Liêu hay không, nếu nàng có theo, bản thân rất nhanh có thể gặp được nàng, ha ha, quyết đấu trênchiến trường sao? Vân Như, Sách có chút kỳ vọng có thể cùng nàng quyếtđấu.

Trương Liêu và Lữ Càn sau khi hợp quân, không lập tức tấn công Khúc A mà để lại Tào Tính cùng bốn vạn nhân mã tiếp tục trú đóng ở đông thành Khúc A, Trương Liêu, Lữ Cànvà Tang Bá dẫn mười vạn đại quân dời sang tây thành dựng căn cứ tạmthời, bày ra tư thế nghênh địch. Trình Phổ suy nghĩ một chút liền hiểura dụng ý của Tào quân, bọn họ muốn chặn đánh viện quân. Nghĩ tới đây,Trình Phổ liền thương lượng với mọi người, có nên đợi chủ công đến, sauđó mới từ đông môn đánh tập hậu Tào quân không. Còn chưa bàn ra kết quả, Tưởng Khâm chạy tới, nói với Trình Phổ, Trương Liêu dẫn quân sang phíatây, nhưng ở phía đông, trên sông có thủy quân Phan Chương như hổ rìnhmồi nhìn chằm chằm vào đây, chỉ cần chúng ta rời thành, hắn sẽ tới côngthành. Trình Phổ bất đắc dĩ, đành phải chờ đợi, ông ta tin tưởng vớinăng lực của chủ công, Trương Liêu không phải là đối thủ, nếu chủ côngcó thể đánh bại đội quân này, tình thế nguy hiểm trước mắt sẽ được giảikhai. Nhưng mà, cảm xúc bất an trong lòng Trình Phổ không hề dịu đi,Triệu Như là chiến thần của Tào quân, ông ta không thể liên hệ cái kẻthoạt nhìn nhu nhược kia với Chiến thần, vẫn rất hối hận lúc ấy khônggiết Triệu Như trong nhà giam ở Khúc A, nếu lúc ấy giết hắn, có lẽ hômnay sẽ không khó khăn như vậy.

Tôn Sách cũng nghĩ giốngTrình Phổ, nhận được tin Tào quân đang chặn đường phía trước, hắn cườicười, Trương Liêu, đây chính là Nhị ca kết nghĩa của Vân Như, bản thâncuối cùng vẫn cùng huynh trưởng nàng đối chiến trên sa trường. Lúc trước nàng nói thế nào? Cầu ta đừng giết huynh trưởng nàng, ta đã đồng ý thếnào? Cố gắng không giết. Nhưng mà, có thể không giết sao?

Mười vạn Tào quân đối mặt với năm vạn quân của Tôn Sách, vẫn không dám khinh thường, uy danh củaGiang Đông Tiểu bá vương cho dù qua mấy trăm năm nữa, vẫn đủ khiến người ta kinh tâm động phách, huống chi, Trương Liêu và Lữ Càn, còn cả TangBá đều không dám nói có thể hơn được thanh trường thương kia của TônSách. Với lại, đông người thì sao, Trương Liêu cười khổ nhìn mảnh giấytrong tay, đó là quân lệnh Triệu Như dùng danh nghĩa Phụ quốc tướngquân, Thống soái chiến dịch Giang Đông gửi cho bọn họ: toàn quân chặnđánh chủ lực Ngô quân, thả Tôn Sách vào Khúc A rồi vây. Đạo quân lệnhnày thế nào cũng có điểm giúp người hại mình, đối mặt với quân lệnh nhưvậy, Lữ Càn và Tang Bá lại không nói gì, liền nghĩ sách lược, nhưngTrương Liêu trong lòng biết rõ, nghĩa đệ này tuyệt đối không để mình làm tổn hại tới Tôn Sách, nếu không, lần này người mang binh tới sao lại là hắn.

Trương Liêu mang tâmtrạng bị động nghênh đón Tôn Sách, hai quân trước trận đối chọi, tìnhhình có chút quái dị, vốn là tấn công đối phương, nhưng chủ soái Tàoquân thấy thế nào cũng có vẻ không có tinh thần, ngược lại, chủ soái bên bị tấn công Tôn Sách, vẻ mặt hưng phấn nóng lòng muốn thử, biểu hiệncủa hai người đều ngoài sức tưởng tượng, khiến đại tướng hai bên có chút mạc danh kỳ diệu. May mà Tào quân tấn công mấy trận đều dành thắng lợi, chiến ý hừng hực. Trận đại chiến này không kịch liệt như Tôn Sách tưởng tượng, nhiệm vụ chủ yếu là tiêu hao thực lực Ngô quân, bởi vậy lúc haibên vừa giáp trận, tướng lĩnh Tào quân đều tránh tướng lĩnh Ngô quân màtập trung giết tiểu binh. Hãm trận doanh và Hổ Báo kỵ trong lòng buồnbực, không thể theo đại quân rong ruổi sa trường, lại phải ở đây vâythành, không biết trọng nhân tài, đất dụng võ của họ chính là trận chiến này, bởi vậy, đám kỵ bọn đó trước mặt Ngô quân hung hăng phát tiết bấtmãn trong lòng.

Tôn Sách bọn họ không ngờ Tào quân lại có trò này, nếu nói binh gặp binh, tướng gặp tướng, nhưngbọn họ căn bản không thấy đại tướng Tào quân nào, bên đó tung hoànhngang dọc trong quân, giết tiểu binh không chút nương tay, nhưng thấyđại tướng lại bỏ qua, thế là sao? Tôn Sách đứng trên chiến trường thầmnghĩ mới hiểu, Trương Liêu đây là nể mặt Vân Như, hoặc chính Vân Như lên tiếng, không cho bọn họ chống lại ta, đều là người nhà trên chiếntrường sao có thể giết nhau? Vân Như, ngươi cũng thật biết lo lắng. Nếuvậy, các ngươi giết quân ta, ta cũng giết quân các ngươi, Tôn Sách không khách khí nữa.

Ta đã liệu trước tìnhhuống này, tiểu binh bên mình chết ít vẫn hơn, tuy đại tướng không đánhvới Tôn Sách, Hổ Báo kỵ của Trương Liêu cũng không phải để trang trí,bọn họ một chọi một không phải đối thủ của Tôn Sách, nhưng mười đánh một cũng có thể, hơn nữa ta đặc biệt cho tiểu Sửu dẫn đầu, tinh tuyển haimươi người sắp thành một hàng ngũ nhỏ, Tôn Sách rất nhanh rơi vào vòngvây của tiểu đội này. Đám kỵ binh đó đã được dặn dò, luân phiên cầm chân Tôn Sách, nhưng không đánh vào chỗ yếu hại, ỷ nhiều người, Tôn Sáchcũng không tổn thương được họ, hai bên cứ vậy giằng co.

Có tiểu Sửu cầm chân TônSách, Trương Liêu có thể rảnh tay hành động, giết thật thống khoái. Lúcnày mọi người đứng trên tường thành phía xa, có thể nhìn rõ quá trìnhmàu đen của Tào quân dần phủ lên màu lục của Ngô quân trên chiến trườngxa xa. Ngô quân vốn lấy bộ binh làm chủ, kỵ binh ít tới đáng thương,chống lại Hãm trận doanh và Hổ Báo kỵ như hổ lang chỉ có thể chờ chết,bởi vậy, trận chiến mới bắt đầu trong chốc lát, Bát Kiều huyết nhậtgiống như đang được tái hiện lại trước mặt Ngô quân, cơn ác mộng nhiềunăm trước trở lại ngay trước mắt, lại còn rơi vào thế bị đánh, nỗi sợhãi càng sâu sắc thêm vài phần. Hơn nữa đại tướng đi theo Tôn Sách không được hưởng thụ đãi ngộ như hắn, kẻ đầu tiên xông tới làm ma dưới đạiđao của Trương Liêu chính là Tiên Vu Đan. Từ thời điểm thân thể Tiên VuĐan nặng nề rơi khỏi ngựa, sự tỉnh táo của Ngô quân mất đi một nửa, nhân số thua thiệt, vũ khí thua thiệt, kỵ binh đối phương dũng mãnh cũngkhiến bọn họ kinh tâm động phách. Dưới áp lực cực lớn, Ngô quân bắt đầutan tác, nhanh chân chạy tứ phía, được bao xa chạy bấy xa. Lúc bọn họchạy tới một phạm vi nhất định, phát hiện Tào quân không đuổi giết,giống như hiểu ra đối phương chỉ muốn ngăn họ ở ngoài thành, bởi vậykhông chút do dự chạy hết về phía đất trống ở tít xa.

Lúc nhân số Ngô quân trên chiến trường giảm đi nhanh chóng, tướng lĩnh Ngô quân cuối cùng cũngphát hiện ra vấn đề, Lữ Phạm bắt đầu liều mạng thu quân chạy tới gần Tôn Sách, lúc này Tôn Sách cũng đã thoát khỏi sự vây khốn của Hổ Báo kỵ,hai bên gặp nhau, Tôn Sách quyết đoán dẫn đại quân còn sót lại đánh vềhướng Khúc A, chỉ cần phá vây của Tào quân, vào được Khúc A, bằng vàoquân đội trong tay và tường thành Khúc A kiên cố, có thể ngăn cản Tàoquân xâm phạm.

Trương Liêu bọn họ mắtthấy mục đích chặn đánh lần này đã đạt được, cũng không cố sức ngăn trởTôn Sách nữa, mà thu thập tàn quân bên ngoài, cắt ngang Ngô quân thànhhai phần. Lúc này, Trình Phổ cũng suất lĩnh đại quân trong thành xông ra tiếp ứng Tôn Sách, được Trình Phổ tiếp ứng, Tôn Sách và Lữ Phạm, HànĐương dẫn theo hai vạn người thuận lợi vào được thành Khúc A, còn TốngKhiêm bị Lữ Càn chặn đường, trở thành tù binh của Tào quân. Dọn dẹp xong chiến trường, Tào quân nhanh chóng vây chặt Khúc A lại, cắt đứt hoàntoàn liên hệ giữa Tôn Sách và Kiến Nghiệp.

Lúc tin tức Tôn Sách bịvây ở Khúc A truyền tới, ta đã ở trong thành Kiến Nghiệp. Tôn Sách dẫnquân rời khỏi Kiến Nghiệp không lâu, đại quân chúng ta trực tiếp vượtsông tới thẳng nơi này, ba ngàn chiến thuyền của Từ Thịnh đồng thời xuất động, hai ngàn chiến thuyền khác đặc biệt vận chuyển thâu đêm mười vạnđại quân Mã Siêu qua sông. Thủy quân Giang Đông tập hợp được bốn ngànchiến thuyền các loại, dưới sự suất lĩnh của Đổng Tập và Lăng Thao cốgắng chặn đánh, chủ lực thủy quân hai bên dàn trận trên Trường Giang.Thủy quân ta nhân số không chiếm được ưu thế, đã phải điều một nửa đivây công Khúc A, thủ hạ của Từ Thịnh chỉ có hai vạn thủy quân có thểdùng, mà thủy quân Giang Đông có gần năm vạn người. Chính vì thế, chúngta dùng tới toàn bộ chiến thuyền, người không nhiều, đành phải dựa vàovũ khí và kỹ thuật để dành thắng lợi.

Ở Thọ Quang huấn luyện và thăm dò nhiều năm, khiến chiến thuyền và vũ khí của quân ta đều hơn xathủy quân Giang Đông, đặc biệt ba trăm đại chiến thuyền trang bị móc câu sắt hình thoi. Chiến thuyền hai bên vừa giáp trận, thủy quân Giang Đông liền phát hiện không biết phải làm gì với ba trăm chiến thuyền kia,thân tàu khổng lồ, bao bọc bởi hơn mười thiết thoi sắc bén, gặp chiếnthuyền địch, đại thuyền sẽ chủ động đến gần, dùng mũi câu đâm vào thântàu đối phương, móc câu lập tức móc chắc vào thân tàu, mái chèo sắt rấtdài từ mép thuyền trở mặt chèo chĩa ra, đập lên thuyền địch, tiểu binhtrên thuyền không chỉ không thể tới gần thuyền lớn đánh trả, còn bị máichèo và cung tên trên thuyền lớn đánh tới chỉ có thể tránh né. Dưới sựtấn công của mái chèo sắt, thuyền địch sẽ nhanh chóng vỡ khung, địchquân rơi xuống nước hoặc chết. Một con thuyền từ lúc bị ghim lại cho tới lúc bị đánh chìm, chẳng qua có một phút, chưa kịp chờ cứu viện đã xongđời. Đối mặt với trận địa thuyền địch dày đặc nghênh đón, đại thuyền sẽcố định một lúc mấy thuyền, dùng gỗ du đồng thấm dầu ném lên thuyền đốiphương rồi đốt, lại kéo những con thuyền này va chạm với thuyền kháctrong đội thuyền địch, đối mặt với quả cầu lửa lớn, thuyền địch chỉ cóthể tìm cách tránh né, không dám tới gần. Trong lúc giao chiến, Đổng Tập bèn tổ chức mấy chục chiến thuyền nhỏ xông qua vòng vây va chạm vào đại chiến thuyền, nhưng bị móc sắt ngăn cản, thuyền nhỏ căn bản không thểtới gần thuyền lớn, ngược lại mấy chiến thuyền nhỏ xông tới đột kích đãbị mái chèo sắt đánh tan nát, còn mấy chiến thuyền nhỏ ở xa hơn bị cự nỏ trên đại thuyền bắn thảm trọng. Ba trăm chiến thuyền này xông pha ngang dọc trên sông, không hề cố kỵ, không hề kiêng nể đi lại trên chiếntrường, mang tới uy hiếp cực lớn cho chiến thuyền Giang Đông, trong trận chiến này, gần một ngàn chiến thuyền Giang Đông bị ba trăm đại chiếnthuyền này đánh chìm, trong đó một nửa là chủ lực tác chiến.

Ngoại trừ ba trăm siêuchiến thuyền này, chúng ta còn nhiều chiến thuyền cỡ lớn trang bị vũ khí kiểu mới khác – chiến thuyền ném đá công kích cự ly xa, từng khối đálớn và gỗ được ném vào đối phương, thuyền địch một khi không tránh đượcđòn tấn công, nhẹ thì người thương vong, nặng thì thân tàu bị hỏng, năng lực tác chiến nhanh chóng giảm sút. Sau mấy vòng ném đá này, hơn mộtngàn chiến thuyền Giang Đông bị đánh chìm ba phần, số còn lại không thểkhông tản ra, lại trở thành mục tiêu truy đuổi của ba trăm siêu chiếnthuyền. Lúc này, chiến thuyền cỡ trung của bên ta cũng xông tới bên cạnh những chiến thuyền phổ thông của địch, đánh giáp lá cà thì phải xemnăng lực cá nhân của thủy quân, may mà quân ta không tồi, đặc biệt những lão binh đã được huấn luyện hơn mười năm ở Thọ Quang, được bọn họ dẫndắt huấn luyện, một vạn binh chống lại hai vạn thủy quân Giang Đông, lại không hề thua kém.

Kịch chiến trên sông diễn ra nửa ngày, thủy quân Giang Đông tổn thất nặng nề, chiến thuyền củaĐổng Tập bị đắm, bản thân Đổng Tập bị trọng thương không rõ tung tích.Bốn ngàn chiến thuyền bị bắt và đánh chìm gần ba ngàn, một phần trôi dạt theo dòng, một phần dưới sự dẫn dắt của Lăng Thống rút lui tới bờ namquân doanh, lúc này trời đã tối. Đại quân Từ Thịnh đánh tan thủy quânGiang Đông xong, nghỉ ngơi chỉnh đốn sơ qua, rồi tấn công mãnh liệt vàođại doanh thủy quân Giang Đông, đại doanh Giang Đông dưới sự tấn côngcủa đá và cung nỏ, liên tiếp báo nguy, quân phòng vệ bên ngoài thànhKiến Nghiệp cấp tốc chạy qua đó, song phương tại quân doanh triển khaimột trận chiến công phòng.

Nhưng đúng lúc này, thừadịp thủy quân trên sông dụ quân bên ngoài thành Kiến Nghiệp, ta và MãSiêu dẫn mười vạn đại quân được hai ngàn chiến thuyền vận chuyển từthượng du vùng giao chiến vượt sông, gần như không gặp đội quân nào chặn đánh, thuận lợi lên bờ. Mười vạn đại quân cấp tốc chạy về hướng thànhKiến Nghiệp, một bộ phận từ phía sau tập kích tới cùng bộ binh của TừThịnh tấn công tuyến phòng thủ của địch, một bộ phận nhanh chóng bao vây quân doanh bên ngoài thành Kiến Nghiệp. Tới lúc trời sáng, đại doanhthủy quân bên ngoài thành Kiến Nghiệp đã bị chúng ta hạ, quân địch cònsót lại hoàn toàn bị tiêu diệt, Lăng Thống chiến đấu không hàng, cuốicùng trước mặt ta vung đao tự sát, ta cũng chỉ có thể sai người khâmliệm, đợi trả lại cho thân nhân của hắn. Lực lượng phòng thủ bên ngoàithành Kiến Nghiệp bị tiêu diệt hoàn toàn, đại quân chúng ta lúc trờisáng đã bao vây thành Kiến Nghiệp.

Thành Kiến Nghiệp xâydựng vững chãi, tường thành dày gấp đôi bình thường, cho dù dùng xe bắnđá mạnh nhất cũng không thể phá hủy, sông đào bảo vệ bên ngoài vừa rộngvừa sâu, muốn vượt qua phải trả giá rất nặng. Phía bắc thành Kiến Nghiệp đối diện với Trường Giang, đá chất chồng, vách núi dựng đứng, đó là láchắn tự nhiên, căn bản không thể phát động tấn công từ đó. Tôn Sách chịu mang đại quân rời kiến Nghiệp, chính là ỷ vào phòng thủ nơi đây vô cùng lợi hại,trong thành còn trữ đủ một năm lương thực, bởi vậy, chỉ cần dựa vào tường thành vững chắc, Tào quân muốn công thành, không mất vàitháng, không chết mấy vạn người, tuyệt đối không thể vào trong.

Nhưng mà, người GiangĐông đã quên một câu: ưu thế đôi khi lại trở thành nhược điểm, quá tintưởng và ỷ lại vào khả năng phòng thủ của thành chính là nhược điểm trímạng của bọn họ. tường thành kiên cố dĩ nhiên tăng khả năng phòng thủ,nhưng cũng khiến bọn họ không để tâm một số việc, chẳng hạn: tuần travùng ven sông. Tuy nói muốn hạ Kiến Nghiệp thì nhất định phải tấn công,nhưng ai quy định công thành nhất định phải từ ngoài tấn công vào, tahôm nay sẽ lật ngược điều đó, muốn công từ trong ra ngoài.

Từ sau khi thân phận củata bị vạch trần, Tôn Sách đối với chuyện làm ăn của ta kiểm tra càngthêm nghiêm mật, những người có buôn bán với ta đều bị thăm hỏi. Nhưngmà, mối làm ăn của ta trong mắt họ chẳng qua là thuốc, trà, tơ lụa,giấy, buôn lậu khoáng sản và muối mà thôi, thứ ta âm thầm buôn bán bọnhọ không hề biết, chẳng hạn như Đức Dụ tửu lâu và vận chuyển hàng hóatại bến tàu thành Kiến Nghiệp. Vận chuyển thủy bộ vốn là việc kinh doanh của quan gia, nhưng mỗi kho hàng và cửa hàng khuân vác ở bến tàu đều do tư nhân thành lập và quản lý, cả thành Kiến Nghiệp có ba bến tàu lớn,đội thương vận của ta vừa đúng chiếm cứ hai bến tàu chính yếu ở phíađông và tây, mà Đức Dụ tửu lâu và tổng bộ đội thương vận của ta đã haotốn nhiều tâm tư để lựa chọn vị trí, vị trí của Đức Dụ tửu lâu lựa chọntoàn nơi đông đúc trong thành, lưu lượng người lớn nhất, phồn hoa nhất,khiến người ta chú mục nhưng không hề gây chú ý. Kho vận chuyển hàng lại rất gần tường thành, nhìn có vẻ tiện cho việc vận chuyển hàng hóa, thực tế có công dụng khác. Mười năm kinh doanh, Đức Dụ tửu lâu và đội vậnthương đã lần lượt chiếm giữ hơn mười cửa hiệu, đội vận thương còn mởđược ba vận thương điếm, biến những nơi đó trở thành cứ điểm bí mật củachúng ta. Thủ thành Kiến Nghiệp tuyệt đối không nghĩ ra, ngay trongnhững cửa hàng đó, có hai thông đạo chạy ra ngoài thành.

Trận chiến ở Hạ Khẩu talợi dụng Mã Trung xuất kỳ bất ý đoạt cửa thành, chiến thuật này đã sớmbị nhân sĩ các nơi biết rõ, rút ra bài học của Lưu Bị, người Giang Đôngđối với thương đội của ta ra vào thành kiểm tra vô cùng nghiêm khắc,trước lúc chiến tranh nổ ra, đã đuổi toàn bộ các thương đội từ nơi kháctới ra ngoài. Trương Chiêu cũng đủ cẩn thận, nhưng không ngờ người cầnkiểm tra sớm đã an cư trong thành. Mấy năm qua, người của ta vào đâysinh sống đã gần trăm người, nhà bọn họ không lớn không nhỏ, nhưng trêndưới một trăm gia đình cũng có thể giấu hai ba ngàn binh mã. Cử bọn họtới đây sinh sống chính là để sau này tấn công Kiến Nghiệp, năm đó lúcta qua sông, cho dù dự cảm sẽ bị Tôn Sách bỏ tù, cũng không cho phép Tần Dũng dùng tới bọn họ để cứu ta.

Sau khi đại quân vâythành, cũng không tấn công gấp gáp, mà trong hai ngày đầu chỉ tấn côngthăm dò một chút, ngoại trừ chết hơn trăm người, đến chân tường thànhcòn chưa đụng tới. Giống như biết thành trì bền vững, Tào quân không tấn công tiếp, mà dựng quân doanh, rất có tư thế bao vây dài ngày, trênthực tế, bọn họ thi công tù doanh, quân giữ thành Kiến Nghiệp không ít,không chuẩn bị trước chỗ nhốt tù binh, sắp xếp cho bọn họ sẽ rất phiềntoái. Người Giang Đông đương nhiên không biết đối phương đang xây chỗ ởcho mình, thấy quân ngoài thành làm vậy, còn cười lạnh, bọn họ không sợđại quân vây thành, cũng không sợ bị vây khốn, thời gian càng lâu, vớibọn họ càng có lợi, mười vạn nhân mã Tào quân phải ăn phải uống, tiếptục kéo dài, khó khăn chính là Tào quân, đợi Ích châu xuất binh hoặcbinh mã các nơi tụ tập về, vây thành sẽ kết thúc.

Mã Siêu bọn họ ở ngoàithành sục sôi khí thế, ta mang theo Từ Hoảng và Hứa Chử cùng hai ngànquân lặng lẽ vào thành, hai ngày sau, Từ Hoảng lại ra ngoài mang thêmhai ngàn quân nữa vào. Đã có căn cứ chuẩn bị trước, sắp xếp cho mấy ngàn quân không thành vấn đề. Kho hàng đã chuẩn bị mấy ngàn quân phục Ngôquân, người chúng ta mang vào lại đều là người Dương châu, sau khi đổiquân phục, không hề khác lính địa phương. Trong đội ngũ canh phòng thành Kiến Nghiệp, ta sớm đã cho Tần Dũng tinh tuyển mười tên thuộc hạ tràtrộn vào, theo thân thủ của bọn họ cùng cố gắng nhiều năm, sớm đã thànhtiểu đầu mục, không chỉ vững chân, còn sắp xếp được mười mấy tên thuộchạ đã được đặc biệt huấn luyện ở Quảng Lăng. Sau khi chúng ta vào thành, trước tiên liên hệ với bọn họ, trong thời gian hai ngày, bọn họ lầnlượt mang cấp dưới của mình tới tửu lâu hoặc kho hàng, tráo đổi với binh lính của ta. Ước tính một hồi, đã có mấy trăm người gia nhập đội quânthủ thành, hơn nữa lén vào thành có hơn ba ngàn quân, trong thời gianngắn chiếm lĩnh cửa thành, nghênh đón đại quân vào thành không thành vấn đề.

Định xong thời gian tấncông, ta tới Đức Dụ tửu lâu lặng lẽ chờ đại quân công thành. Ở một nơicách Ngô hầu phủ và phủ nha Thảo Lỗ tướng quân không xa, có hai căn nhàlớn đều là cứ điểm của chúng ta, hiện giờ bên trong tụ tập mấy trămngười, lặng lẽ đợi lệnh. Mùa đông trời sáng muộn, đợi ánh mặt trời đãchiếu khắp thành Kiến Nghiệp, Tào quân ngoài thành chuẩn bị hành trangchỉnh tề, dụng cụ công thành tuy không nhiều, nhưng đủ khiến đối phươnghoa mắt. Nhìn thấy Tào quân không khí nghiêm chỉnh khác trước, quân Kiến Nghiệp hiểu Tào quân hôm nay sẽ đồng loạt công thành, tin tức nhanhchóng truyền ra, lão bách tính đều co đầu rụt cổ ở nhà không dám ra cửa, quan viên lớn nhỏ trong thành đều bận rộn, võ tướng đều lên tường thành chỉ huy phòng thủ, quan văn vội vàng tới phủ nha Thảo Lỗ tướng quân đợi sai phái.

Tiếng hò hét ngoài thànhbắt đầu vang dậy, từng đợt từng đợt công kích khiến người trong thànhvạn phần khẩn trương, Tào quân tấn công nửa canh giờ rồi dừng lại, nhanh chóng đưa người bị thương lui lại phía sau, bổ sung người mới, tiếp tục sắp hàng ngũ nghiêm chỉnh đứng dưới tường thành. Quân giữ thành cũngthừa dịp nghỉ ngơi đổi quân, đem người bệnh xuống dưới, đổi những ngườicòn sức lực lên. Dưới sự điều động, người của chúng ta dần dần có mặt ởvị trí được chỉ định, đợt tấn công thật sự sắp bắt đầu.

Ta đứng ở tầng hai tửulâu, nhìn xuống mọi người ở bên dưới, bọn họ mặc đồ khác nhau, dáng vẻvội vàng, từ bốn phương tụ tập tới rồi lại tản đi. Ta nhìn như nhàn nhãphẩm trà bên cửa sổ, mắt lại luôn chú ý tới binh sĩ của ta thuận theodòng người hỗn loạn bên dưới tới nơi tụ tập, miệng nhanh chóng truyềnđạt các loại mệnh lệnh: “Người tiếp ứng nhanh chóng vào vị trí; mọingười tập trung ở cửa tây; Trọng Khang, ngươi đi cửa tây, người trongđịa đạo đã tới rồi, trên đường đi phải chú ý, ngoại hình ngươi dễ khiếnngười ta hoài nghi; Công Minh, cửa nam sắp hoàn thành rồi, ngươi nhanhchóng tới đó; các ngươi chú ý, đợi quân lệnh đồng thời hành động. TầnDũng, ngươi đến phủ Ngô hầu, người của chúng ta đã ở đó, nói cho chúngbiết, không có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được vàophủ, người bên trong cũng không được ra ngoài, nhớ kỹ, nếu không cần thì không được đả thương người. Dung Hướng, ngươi tới phủ nha Thảo Lỗ tướng quân, không cho ai ra vào, chú ý đừng đả thương quan viên, trấn áp mọingười đợi ta.”

Thời gian một phút chậmrãi trôi qua, tiếng hét hò rung trời truyền đến, ta đứng dậy thuận taycầm lấy cung tên: “Động thủ, mọi người chuẩn bị cho tốt, nhất định phảichặn được trinh sát của đối phương, không cho bọn họ liên hệ với nhau.”

Quân giữ thành hết sứcchăm chú tới Tào quân ở ngoài thành, nằm mơ cũng không nghĩ đến Tào quân đột nhiên lại hiện ra dưới cửa thành, không chỉ bất ngờ cướp lấy quyềnkhống chế cầu treo, còn cuồn cuộn không ngừng từ trong thành đánh lêntường thành. Mà mấy huynh đệ vừa rồi còn giúp mình vận chuyển tên, lăncây, đột nhiên cướp lấy vũ khí hoặc trực tiếp đâm đao vào người mình,rất nhiều binh sĩ lúc mất đi tính mạng, vẫn còn kinh nghi nhìn đối thủgiết chết mình. Lúc quan binh thủ thành kịp phản ứng, trận chiến tranhđoạt cầu treo đã kết thúc, cường binh cũng không phải đối thủ của đạitướng, huống chi là mãnh tướng đối phương. Sau khi Hứa Chử và Từ Hoảngchia nhau chiếm được cầu treo ở cửa nam và tây, thành Kiến Nghiệp khôngthể cứu được nữa.

Tướng giữ cửa tây là NgôSán, lúc phát hiện Tào quân từ trong thành đánh ra cửa thành, hắn sửngsốt một lát, cơ hồ là điên cuồng gào thét xông tới cửa thành, khống chếtrong ngoài cầu treo đều bị Tào quân chiếm lĩnh, Hứa Chử chỉ huy binh sĩ hỏa tốc thả cầu treo nghênh đón binh mã ngoài thành. Ngô Sán tổ chứctrên trăm binh sĩ đánh vào, liều chết muốn đoạt lại quyền khống chế cầutreo, Hứa Chử là hạng người nào, một mặt cho tiểu binh nhanh chóng hạcầu treo, một mặt đánh tới Ngô Sán, mới hơn mười hiệp Ngô Sán đã chếtthảm dưới đao của Hứa Chử. Ngô Sán chết rồi, quân Giang Đông ở cửa tâykhông còn ai tổ chức bị đánh bật ra, một lát sau, cầu treo và cửa thànhmở rộng, Mã Siêu mang kỵ binh vọt vào thành, tuyên cáo Tây môn thất thủ.

Tướng thủ cửa nam thànhlà Lạc Thống, hắn cũng như Ngô Sán, thấy Tào quân từ trong thành nhàotới cũng ngây người trong chốc lát, rồi nhanh chóng phản ứng tổ chứcbinh lính ra nghênh chiến, cũng đích thân mang theo thân binh nhào vàodành quyền khống chế cầu treo. Hắn phản ứng quá mau khiến Từ Hoảng mấtmột chút công phu mới có thể xông vào phòng điều khiển cầu treo, trậnchiến kịch liệt bên trong phòng điều khiển chật hẹp bắt đầu. Sau khithân binh một đám bỏ mình, Lạc Thông tuyệt vọng nhìn Từ Hoảng đi từngbước tới gần mình, tuyệt vọng đem bản thân trở thành phòng tuyến cuốicùng. Đối mặt với sự phản kháng ương ngạnh của Lạc Thống, Từ Hoảng cũngbị cảm động, hắn không muốn giết người ương ngạnh như vậy, mất nhiềucông sức chiêu hàng, Lạc Thống dùng đao trong tay trả lời hắn, sau khibị hai vết thương nhẹ, Từ Hoảng đành thành toàn cho lòng trung của LạcThống. Cầu treo cuối cùng được buông xuống, Thái Sử Từ dẫn đại quân xông vào, cửa nam tuyên cáo thất thủ.

Hai cửa thành thất thủ,đại quân Tào ùa vào Kiến Nghiệp, quân Giang Đông bị ép lui vào trongthành. Nhưng hai con phố chính đã bị Tào quân từ trong địa lao xông rachiếm lĩnh, quân Giang Đông coi giữ cửa nam và cửa tây bị áp chế ở cửathành, không thể đi đâu, chỉ có thể tử chiến hoặc đầu hàng. Trong tìnhhuống này, bọn họ có thể lựa chọn thế nào đây, ngoại trừ một phần tướnglĩnh trung thành cùng thân binh của bọn họ, đại bộ phận quân Giang Đôngbuông vũ khí bị áp giải rời khỏi thành, nhốt vào trại tù binh vừa đượcxây xongHai.

Tin cửa nam và cửa tâythất thủ tới khuya mới truyền đến cửa đông, là do những tuyến phố chínhđều đã bị Tào quân khống chế, đặc biệt phủ nha căn bản không thể vào.Sau khi hy sinh mấy tên lính trinh sát, rốt cuộc có một tên gia hỏathông minh đi qua ngõ tắt về được cửa đông, lúc tướng giữ Đông môn ChuĐạt nhận được tinh tức, Tào quân đã xuất phát tới cửa đông. Vội vàng tổchức binh lính nghênh chiến, Chu Đạt căn bản không phải đối thủ của Tàoquân, huống chi người hắn gặp phải là Mã Siêu. Chu Đạt sức lực cũng tính là mạnh, những mặt khác cơ bản không cùng cấp bậc với Mã Siêu, hai bêngiao thủ, Chu Đạt liên tiếp bị đánh lui về phía sau. Tào quân thế cônghung mãnh, chiến đấu trong thành trên đường phố lại rất khó triển khaithế trận, đối mặt với Tào quân chiếm ưu thế về số lượng, lựa chọn duynhất của Chu Đạt là lui, lui, lui, vừa đánh vừa lui, cuối cùng bị ép rời khỏi thành. Nghĩ lại cũng buồn cười, bên phòng thủ và bên tấn côngthành lại đổi vị trí, coi như khó gặp. Chu Đạt cũng không vì rời khỏithành mà thoát được một kiếp, đối mặt với cửa thành đột nhiên mở ra,Bàng Đức và Thương Lam đang phấn đấu ngoài thành một chút cũng khôngkhách khí, xông lên đầu làm gương. Đáng thương cho Chu Đạt dưới hai tầng áp lực, chỉ có thể chọn tử chiến. Nhưng mà, lực tay của hắn cũng khôngđỡ được Bàng Đức một chiêu, dĩ nhiên, Bàng Đức từ trên ngựa mượn lựcchém xuống một đao cũng là một trong những nguyên nhân đắc thủ. Tóm lại, Chu Đạt cứ vậy oan uổng trở thành tù binh.

Ba mặt thành đều bị mở,đại quân Tào sau khi vào thành nhanh chóng khống chế được cục diện, hơnnữa hai viên đại tướng thủ thành bỏ mình, một trở thành tù binh, mệnhlệnh của Trương Chiêu lại không thể truyền ra, binh lính Giang Đông dưới sự khủng hoảng và bất lực từ từ ngừng chống cự. Tiếng hò hét trên đường dần giảm bớt, cục diện hoàn toàn được không chế trong tay chúng ta,trên đường phố vẫn còn vài vụ chống cự vụn vặt, nhưng cũng rất ít. Phảnkháng trên đường phố dần dần co cụm và bị diệt trừ, từng nhóm Ngô quânbị tước vũ khí, Hứa Chử và Từ Hoảng quét dọn rất thuận lợi, Ngô quân dãy dụa không kéo dài.

Mắt thấy trên đường không còn chuyện gì, ta mới từ tửu lâu đi ra, thoải mái nhàn nhã đi tới phủnha Thảo Lỗ tướng quân, nơi này đã hoàn toàn bị chúng ta khống chế, cửathành vừa mở, người của chúng ta liền xông vào, mấy chục binh lính bêntrong còn tưởng huynh đệ mình chạy tới giúp đỡ, không hề phòng bị đã bịbắt. Binh sĩ nhanh chóng khống chế đại đường, chế trụ những người có gan phản kháng. Thấy ta đi vào, trong đại đường ánh mắt nào cũng có, cămtức, chửi rủa, nhưng có binh sĩ “hầu hạ”, không ai dám vọng động.

Đi vào đại đường, phấttay cho binh sĩ lui ra đứng sau mọi người mấy bước, ta chậm rãi tiến tới vái chào Trương Chiêu: “Tiên sinh, Triệu Như đến rồi.”

Trương Chiêu không kíchđộng như ta nghĩ, mà tỉnh táo dị thường đứng dậy: “Quả nhiên, sự tồn tại của ngươi chính là nguyên nhân thất bại của chúng ta. Kiến Nghiệp không thủ được nữa rồi?”

Ta gật đầu, ánh mắt không chút buông lỏng đề phòng: “Đúng, đại quân đã vào thành. Làm thế nào đểlấy được Kiến Nghiệp mà tránh được thương vong tối đa là trọng điểm longhĩ của Triệu Như suốt từng ấy năm, cũng may kế hoạch của Triệu Như chu đáo, cuối cùng cũng đạt được mục đích. Trước mắt quân ta đã khống chếđại cục, Như mời tiên sinh hạ lệnh ngừng chống cự, tránh thương vong vônghĩa. Phủ đệ của các vị tiên sinh quân ta sẽ không vào, chỉ cần khôngphản kháng, vợ con các người đều sẽ không sao.”

Trương Chiêu nhìn quanhmột chút, lạnh nhạt nói: “Các vị nghe rõ ràng chưa? Việc đã đến nướcnày, làm thế nào tự các vị quyết định đi.” Nói xong ông ta lại chầm chậm ngồi xuống: “Triệu Như, vợ con của chủ ta…”

Ta khom người nói: “Xintiên sinh yên tâm, Triệu Như từng hứa với Bá Phù, Triệu Như sống mộtngày, Tôn gia còn tồn tại một ngày.”

Trương Chiêu gật đầu: “Ngươi nhớ rõ là tốt rồi.”

Người xung quanh trầm mặc nghe ta cùng với Trương Chiêu nói chuyện, bọn họ không nói lời nào,cũng không động, đợi ta và Trương Chiêu không nói gì nữa, phía dưới cómột người đột nhiên đứng dậy: “Sĩ khả sát, bất khả nhục. Các vị, ta đitrước một bước.”

Ta kinh hãi, vội vàng hôngăn hắn lại, nhưng thời gian đã muộn, lúc binh sĩ bước lên, hắn đã vung đao tự vẫn, dĩ nhiên đã sớm chuẩn bị lấy cái chết tuẫn trung. Nhìn xácchết trước mặt, ta cảm thấy sầu thảm, vì sao ta dốc toàn lực vẫn khôngbảo vệ được tất cả? Thời gian không chờ đợi, gác lại suy nghĩ, ta váichào: “Các vị, tình nghĩa giữa Triệu Như và Bá Phù các vị đều biết rõ,hai quân đối chọi sinh tử là ở trên chiến trường, hiện giờ quân ta đãlấy được Kiến Nghiệp, đánh trận cũng đã xong, các vị đừng hy sinh vô ích nữa. Mời các vị ném hết binh khí trên người ra, đừng để Triệu Như khóxử.”

Người trong đại đườngtrầm mặc một hồi, sau đó có mấy người đem lưỡi dao sắc bén giấu trongngười ném ra, lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm: “Các vị, quân ta đã phát động tấn công toàn diện, không ai có thể ngăn trở quân ta nhất thốngthiên hạ, Giang Đông không thể, Ích châu cũng không thể. Triệu Như không cầu các vị quy hàng, nhưng cầu các vị nhìn rõ sự thật, đừng phản khánghoặc hy sinh vô ích nữa. Bá Phù lúc này cũng sẽ không yêu cầu các vị hysinh vô ích. Ngụy vương chủ ta cũng không thương tổn tới các vị, khôngchỉ không thương tổn, chỉ cần các vị nguyện ý, vẫn có thể phát huy sởtrường, vì nước vì dân.”

Gia Cát Cẩn nhắm mắt ngồi không nói lời nào, nghe đến đó, hắn mở to mắt nhìn ta: “Tử Vân, lúc này còn nói gì quan hệ cá nhân, ta tin ngươi lời nói, nhưng đã là bên thua, chúng ta cũng không keo kiệt hai chữ trung thành. Ta sẽ không hàng Tào, muốn giết muốn trói ngươi cứ hạ lệnh đi. Về phần vợ con ta, ngươi đưabọn họ về Lang Nha cũng được, đưa tới Thành đô giao cho Nhị đệ ta cũngđược.”

Ta thở dài tới trước mặthắn: “Tử Du tiên sinh, không nói Triệu Như vẫn coi ngài như huynhtrưởng, chỉ bằng giao tình giữa ta và Khổng Minh, cũng sẽ không thể hạingài. Ngụy vương trước mắt còn ở Tương Dương, không mấy ngày nữa sẽ tớiđây, ngài về nhà đợi tin tức được không?”

“Tùy ngươi.” Gia Cát Cẩn lại nhắm mắt lại.

Ta trở lại giữa chínhsảnh, đối mặt với mọi người nói: “Các vị nếu như không có gì muốn hỏimuốn nói, xin mời rời đi, nơi này tạm thời nhường chúng ta sử dụng mấyngày. Muốn ở lại giúp Triệu Như trấn an mọi sự, Triệu Như xin ở đâyđợi.”

Không có ai đứng ra, cũng không có ai nói gì, đều một bộ ánh mắt lạnh lùng. Thấy mọi người đềukhông nói năng, Trương Chiêu đứng dậy, sửa sang quan mão trên đầu:“Ngươi bảo bọn họ vào đi.”

Không khí ngưng trọng như vậy, ta cũng không chịu nổi, nghĩ một hồi, thuận theo lời Trương Chiêu, ta nở nụ cười: “Tiên sinh, các ngài không bị thương, không cần chongười khiêng về chứ? Bảo bọn họ vào làm gì?”

Trương Chiêu cười lạnh :“Ngươi bảo chúng ta về nhà, đợi Tào Tháo đến, lại đem chúng ta từ nhà ra ngoài. Cũng không thấy phiền sao. Dù sao nhà giam Kiến Nghiệp cũng đủlớn, chúng ta vào đó luôn.”

Ta có chút buồn bực:“Ngụy vương không dặn Như cầm tù các người, về phần sau này đi Lạc Dương hay nơi nào, phải đợi Ngụy vương tới sẽ sắp xếp sau. Cho nên, các vịtiên sinh trước mắt cứ về nhà đi. Đương nhiên,” ta thoáng nhìn TrươngChiêu, cố ý dừng lại một chút: “Hắc hắc, nếu các vị tiên sinh muốn cùngta đi Lạc Dương làm quan, ta chính là mong còn không được.”

“Ngươi nghĩ cũng đừngnghĩ.” Trương Chiêu vươn đầu ngẩng cao: “Muốn ta bán mạng cho Tào Tháo,kiếp sau cũng đừng hy vọng.”

Ta bĩu môi: “Tiên sinh,ngài từng nhiều lần mắng Triệu Như, có bản lĩnh mới có thể ra sức vìnước, Như nghe lời ngài nói, thế nào tới lúc này ngài lại thay đổi?”

Trương Chiêu cứng đờ tại chỗ: “Sĩ phu không làm việc cho phường gian nịnh hoạn thần.”

Ta vô cùng uể oải: “Ngàilại mắng ta. Tiên sinh, bây giờ vẫn còn Đại Hán triều, ngài coi như cống hiến cho triều đình thôi.”

Trương Chiêu cất bước: “Lừa mình dối người. Cống hiến vì triều đình, vậy ta đi Thành Đô còn hơn.”

“Mọi sự không thể nói rõràng, lão tiên sinh đã lớn tuổi, khó có cơ hội hồ đồ, ngài hồ đồ một lần không được sao?” Ta cười cười theo sát sau ông ta, hướng binh sĩ bênngoài ra hiệu, bảo bọn họ hộ tống mọi người về nhà.

Trương Chiêu nhìn thấyđộng tác nhỏ của ta, hừ một tiếng: “Ta chính là hồ đồ hơn mười năm, nếukhông ngươi sao có cơ hội được. Triệu Như, ta nói cho ngươi biết, ta sẽkhông cúi đầu trước Tào Tháo, cũng sẽ không theo ngươi tới Lạc Dương. Kể từ hôm nay, ta không ra khỏi cửa, trừ phi Tào Tháo hạ lệnh giết ta.”

“Được được được, ngài cứquyết định, không ra khỏi cửa thì không ra khỏi cửa, ta sẽ cho người sắp xếp tốt cuộc sống của cả nhà ngài.”

Trương Chiêu dừng bước,quay đầu nhìn ta chân thành nói: “Triệu Như, ngươi đừng dùng người nhàuy hiếp ta. Nếu để ta nghe được tin chủ ta táng mạng dưới tay ngươi, tasẽ mang cả nhà ra chống đối, cũng sẽ để lại di ngôn, phàm là hậu bối của Trương Chiêu ta, sẽ không tiếc mọi giá tới giết ngươi.”

Ta đổ mồ hôi lạnh, vừarồi trong đại đường, lão gia hỏa này vẫn còn nể mặt ta: “Vâng vâng vâng, Triệu Như ghi nhớ trong lòng. Nhưng mà,” ta lôi ông ta đi, vừa đi vừathấp giọng nói: “Ngài cũng đừng quá hà khắc như vậy, ta chỉ có thể làmhết sức. Lòng dạ Bá Phù và Công Cẩn ngài không phải không biết, lỡ bọnhọ tự…”

Trương Chiêu cũng thấpgiọng nói: “Hai người bọn họ cho dù chết, cũng sẽ kéo theo vài người làm đệm lưng, không thể tự tìm cái chết, trừ phi ngươi trước mặt bức báchbọn họ.”

Ta liên tục gật đầu :“Ngài cứ yên tâm, chỉ cần bọn họ còn sống đứng trước mặt ta, ta tuyệt sẽ không để bọn họ có cơ hội tìm cái chết.”

“Hừ, ” Trương Chiêu hừlạnh một tiếng: “Cho dù ngươi không cho bọn họ chết, Tào A Man có thểbuông tha cho họ sao? So với để bọn họ chịu nhục trước Tào Tháo, khôngbằng chết còn hơn.”

Ta thật không còn cáchnào: “Lão tiên sinh, ngài rốt cuộc muốn ta làm thế nào? Ta giữ tính mạng cho bọn họ, ngài nói là khiến bọn họ chịu nhục; ta bức tử bọn họ, ngàimuốn tìm ta tính sổ. Ta thấy, ngài muốn bức tử ta thì có.”

Trương Chiêu thấy trướcmặt không có ai, liền thì thầm vào tai ta: “Tiểu tử ngươi đừng nói vớita ngươi thật đã giết Thúc Bật nhé.”

Ta le lưỡi, nói nhỏ:“Tiểu tử lừa ai cũng không thể lừa ngài. Vậy sau này ngài có phải cũngmuốn cùng bọn họ ở một chỗ không?”

Trương Chiêu cười hắchắc: “Coi như tiểu tử ngươi còn có lương tâm. Ta già rồi, không muốnliều mạng nữa, ở thành Kiến Nghiệp này dưỡng già thôi. Từ hôm nay, ngươi cũng đừng tới gặp ta, thỉnh thoảng báo tin cho ta là được rồi. Ôi, hômnay đã thay đổi rồi, Chiêu cũng không có sức xoay chuyển trời đất, càngkhông có sức chống lại trời, đành đứng nhìn ngươi lăn lộn.”

Ta cảm động, cung kính hành lễ với ông ta: “Triệu Như tất không cô phụ ngài nhắc nhở.”

Trương Chiêu gật gật đầuđi về phía trước, Tần Dũng thấy ta không nhúc nhích, vội đuổi theoTrương Chiêu, ta đứng nguyên tại chỗ yên lặng nhìn bóng Trương Chiêu dần biến mất, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chỉ cần Trương Chiêu không dẫn đầu phản kháng, những người khác dễ làm hơn nhiều. Trở lại đại đường, người đã đi hết, vị tự sát kia cũng đã được khiêng đi, người hầu đang dọndẹp, lau sàn dưới sự giám sát của binh lính, trên sàn nhà trơn bongloáng thoáng còn có thể nhìn thấy dấu vết máu tươi để lại. Ta ngơ ngácngồi ở đó, trong đầu như một mớ đay rối, tiềm thức lại muốn chuyện phảiđối mặt kia kéo dài lâu một chút.

Trận chiến trong thànhchủ yếu đã xong, Hứa Chử và Từ Hoảng mang theo binh lính thu thập nhữngngười còn chống đối dựa vào mấy vị trí hiểm yếu, Mã Siêu và Thái Sử Từthì tới đây. Sau chiến tranh rất nhiều thủ tục phải làm, ta lại khôngbình tĩnh nổi để làm mấy chuyện đó, có Mã Siêu ở đây, ta không quản nữa. Đem nơi này giao cho bọn họ xử lý xong, ta lững thững đi ra khỏi phủnha, nhìn vầng mặt trời vĩ đại, lại nhìn một nơi cách đó không xa tiếptục ngẩn người.

Tần Dũng sau khi đưaTrương Chiêu về nhà, nhanh chóng trở lại, thấy ta ngẩn người, hắn thởdài tiến lên gọi ta: “Không tránh được đâu. Đã lâu như vậy, ngài cònkhông đi, không chừng sẽ gây ra tai vạ.”

Thật sâu thở dài: “Đúngvậy, không tránh được. Xe chuẩn bị xong chưa? Hai nhà tổng cộng hơn bốnmươi người, nếu thêm cả gia nhân và hộ vệ không muốn rời khỏi bọn họ,tối thiểu phải chuẩn bị hai mươi chiếc xe ngựa.”

Tần Dũng gật đầu: “Khohàng sớm đã theo dặn dò của ngài chuẩn bị xong, tôi cũng đã dặn ThươngLam tới nhà phú hộ trong thành tạm thời trưng dụng mười cỗ xe nữa, Từtướng quân cũng để lại tọa thuyền của hắn ở bờ sông, tôi sẽ tự mình dẫnbọn họ tới Lạc Dương, ngài yên tâm.”

Thành Kiến Nghiệp tuy đãbị chúng ta chiếm, nhưng một ngày chưa bắt được Tôn Sách, người GiangĐông sẽ tiếp tục phản kháng, Trương Chiêu bọn họ tuy bị chúng ta trônggiữ, nhưng bọn họ sẽ không hết hy vọng. Trong tình huống này, ta nhấtđịnh phải mang toàn bộ người nhà của Tôn Sách đi ngay sau khi phá đượcthành, việc này có lợi rất lớn cho việc ổn định thành Kiến Nghiệp saunày, còn có thể khiến lòng người Giang Đông giao động. Ta đã biết được,sau khi Tào quân vây thành, Đại Kiều tỉ tỉ đã đem Tiểu Kiều tỉ tỉ và hài tử vào phủ Ngô hầu, sự quan tâm bảo vệ này tránh cho ta không ít phiềntoái.

Phủ Ngô hầu và phủ nhaThảo Lỗ tướng quân cách nhau không xa, ngay ngã rẽ là tới, ngẩng đầunhìn bức tường oai phong của phủ Ngô hầu, ta cười khổ: “Lo lắng thì saochứ? Đừng nói ta còn nhiều việc, cho dù không có việc gì, ta cũng khôngcách nào đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của hai vị tỉ tỉ. Đúng rồi, TầnDũng, Thương Lam đã không còn là tiểu Lam trước đây, sau trận này, MãMạnh Khởi nhất định sẽ cho hắn làm tướng quân, chúng ta không thể làmphiền hắn nữa, cố gắng đừng làm phiền, liên lụy nhiều cũng không tốt.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Vừa nói chuyện, chúng tađã tới trước phủ Ngô hầu, hai mươi cỗ xe đã sớm chờ ở đầu phố, đại mônphủ Ngô hầu đã bị ép mở, binh lính vây tròn xung quanh, nhưng trước khicó mệnh lệnh của ta, binh lính cũng chỉ mở cửa, không tấn công vào. Hộvệ phủ Ngô hầu cũng không làm chuyện ngu xuẩn lấy trứng chọi đá, chỉ ởsau đại môn nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Đầu lĩnh hộ vệ Tôn Lậpthấy ta tới cửa, không nói lời nào, đao nắm chặt trong tay. Ta đứng ởcửa, bình ổn lại cảm xúc của mình, khom người nói với Tôn Lập: “Xin Tônhuynh bẩm báo với Đại Kiều phu nhân, Triệu Như cầu kiến.”

Tôn Lập trừng mắt nhìn ta trong chốc lát, tiến lên hai bước: “Triệu công tử, lời hứa trước kiacủa ngài còn tính không?”

Ta gật đầu: “Triệu Như cho tới bây giờ nói lời giữ lời.”

Tôn Lập cũng gật đầu: “Vậy được, ta tin ngài như cũ.” Rồi xoay người chạy vào phía trong.

Không bao lâu, Đại Kiềuvà Tiểu Kiều tỉ tỉ song song xuất hiện trong tầm mắt ta, ánh mắt cácnàng nhìn ta cũng không có oán hận, chỉ có lạnh lùng, phía sau các nàngcòn có gia nhân trong phủ và phu nhân Tào thị cùng hài tử của TônKhuông. Đợi các nàng tới gần, hộ vệ Ngô phủ tiến lên bảo vệ các nàngphía sau, Đại Kiều đẩy hộ vệ trước người tránh ra, bước tới trước mặtta: “Cả nhà lớn nhỏ đều ở đây, Như đệ định làm thế nào?”

Tuy rằng giọng nói lạnhlẽo và nhạo báng của Đại Kiều khiến ta run sợ, nhưng một tiếng Như đệthiếu chút khiến ta rơi lệ, ta cũng bất chấp nhiều chuyện, quỳ gối trước mặt nàng: “Tỉ tỉ, chuyện đã thế này, không biết tỉ tỉ còn tin takhông?”

“Tin thì sao? Không tin thì sao?”

Ta cười khổ, đúng vậy,tin hay không tin kết quả vẫn vậy. Nhưng mà, ta vẫn muốn các nàng yêntâm hơn một chút: “Tỉ tỉ nếu tin ta, vậy cùng Tần Dũng tới Lạc Dương đợi ta trở về, nếu không tin cũng phải đi, nhưng tỉ tỉ sẽ khó chấp nhận hơn mà thôi.”

Đại Kiều liền hỏi: “Nếu không thể không đi, tại sao nói chuyện tin hay không tin?”

“Tỷ, Bá Phù không giếtta, ta cũng sẽ bảo vệ Bá Phù và Công Cẩn, cũng sẽ bảo vệ người hai nhà,nhưng hai nước giao chiến, kết quả không thể tránh được, xin tỷ tạm thời tha thứ cho ta. Tỉ tỉ tin ta, xin giúp Như thuyết phục mọi người đừngtự làm tổn thương chính mình, chỗ ở tại Lạc Dương ta đã sắp xếp xong,nhất định không khiến mọi người chịu giày vò khổ sở, điểm này cũng xintỷ tin ta.”

Đại Kiều cũng không đồngý, mà chậm rãi đưa tay về phía ta: “Triệu Như, ngươi bây giờ đường đường là Chiến thần Đại tướng quân, không phải là công tử phủ nhà ta nữa,không cần phải hành đại lễ với ta, đứng lên đi!”

Ta cắn chặt môi, ép mìnhkhông được khóc lên: “Tỉ tỉ hận ta, bất luận là đánh là mắng, Triệu Nhưcũng không dám nói không, nhưng Như xin tỷ, cầu tỷ và mọi người đi cùngTần Dũng, ta cam đoan không để mọi người xảy ra chuyện gì.”

“Cha ta thì sao? Ngươibắt chúng ta đi rồi, cha ta xử lý thế nào? Ta hận ngươi.” Theo tiếngquát oán hận, Tôn Thiệu từ sau Đại Kiều xông ra đánh về phía ta.

“Thiệu nhi không được vô lễ.” Đại Kiều vội vã vội vươn tay giữ Tôn Thiệu lại.

Tôn Thiệu vùng vẫy: “Mẫu thân thả con ra, con muốn liều mạng với hắn.”

Đại Kiều cố chấp ta đãnghĩ đến, nàng không đi những người khác cũng sẽ không đi, khuyên tiếpchỉ lãng phí thời gian. Nghĩ một hồi, ta đưa tay đoạt lấy Tôn Thiệutrong tay Đại Kiều, giữ chặt hai tay nó, không để ý nó giãy dụa giao cho Tần Dũng: “Thiệu nhi, thúc thúc biết ngươi hận ta, ta không dám nóichuyện khác, chỉ có thể cam đoan với ngươi, thúc thúc tuyệt đối khônghại phụ thân ngươi, ta nhất định giao lại hắn hoàn chỉnh cho ngươi.”

Tôn Thiệu vùng vẫy trongngực Tần Dũng, nhưng nửa phần cũng không thể động đậy, miệng vẫn chửibới, Tần Dũng hơi cười lại, sau đó nhấn nhẹ vào cổ nó một cái cho nóngất đi. Đại Kiều kinh hô một tiếng định tiến lên, ta vội chặn nàng: “Tỉ tỉ, Tần Dũng không thương tổn Thiệu nhi, nhưng để nó mắng mãi như thếkhông ổn. Tình thế trước mắt đã vậy, xin tỷ nhanh chóng khởi hành.”

Vừa dỗ dành vừa lừa gạt,lại thêm có Tôn Thiệu trong tay, Đại Kiều dù muốn phản kháng cũng khônglàm được gì, nàng nghĩ một hồi, không thèm nói với ta câu nào, hướng rangoài bước đi. Nàng dẫn đầu, người trong phủ đều lướt qua ta đi ra cửa,Tiểu Kiều ôm nhi tử Chu Lan của Chu Du lúc đi qua ta dừng lại một chút,muốn nói gì lại thôi. Ta hiểu ý nàng, cũng không nói gì, chỉ khom mình,Tiểu Kiều không do dự nữa, cũng theo đi ra ngoài.

Theo sau Tiểu Kiều là Tôn Thượng Hương, nàng ôm hài tử, nhìn ta mang vẻ mặt ngây ngốc nhìn nàng,liền lườm ta một cái: “Ta không cho phép bọn họ dùng ta tổn thương SĩNguyên, cũng không cho phép các ngươi thương tổn đại tẩu của ta.”

Ta cười khổ, đối với vịThất tẩu này, ta chỗ nào dám đắc tội: “Thất tẩu đùa rồi, huynh đệ takhông dám vô lễ với các ngươi, về Lạc Dương ngươi sẽ biết. Dù sao Thấtca ta ở ngoài tác chiến, ngươi đồng ý, vậy mang hài tử hồi phủ ở LạcDương cũng vậy thôi.”

Tôn Thượng Hương gật đầu: “Ta chính là có ý đó.”

Ta cúi đầu thật sâu, tỏvẻ mọi thứ đều tùy nàng. Đợi Đại Kiều cùng người nhà đều đã lên xe, tamới đưa mắt nhìn đám người Tôn Lập. Đã không còn đối tượng hộ vệ, TônLập dẫn đầu ném binh khí xuống, rời cửa phủ đứng cạnh xe ngựa, thể hiệnlập trường của mình. Tiếp theo liền có hộ vệ cũng ném binh khí đi rangoài.

Nhiều người không thểcùng lúc đi theo, đưa bọn họ trói lại một đường giải tới Lạc Dương cũngkhông được. Nghĩ một hồi, ta tới bên cạnh nói với Tôn Lập: “Tôn huynh,nếu các ngươi đồng ý, vậy về nhà trước đi, không thì tới Khúc A cũngđược.”

Tôn Lập ngẩn ngơ: “Ngươi thả ta đi?”

Ta gật đầu: “Phải, antoàn của các phu nhân đã có Tần Dũng phụ trách, ngươi không cần lo lắng. Bá Phù ở Khúc A, ngươi mang tình hình ở đây nói cho bọn họ biết cũngđược. Ngươi còn có thể truyền lời giúp ta, nói Triệu Như tuy muốn gặplại Bá Phù huynh trên chiến trường, nhưng càng mong chờ huynh có thể từbỏ hết thảy, theo Triệu Như rong chơi giang hồ.”

Tôn Lập nhìn xe ngựa,nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được, ta sẽ chuyển lời. Ai muốn cùng ta điKhúc A thì theo ta. Triệu công tử, cáo từ. Nếu ngày khác gặp lại trênchiến trường, Tôn Lập cũng sẽ không thúc thủ chịu trói.”

Ta cười ảm đạm: “Ngươikhông phải là đối thủ của ta, ta sẽ không đấu với ngươi trên chiếntrường. Bá Phù cũng sẽ không cho phép ngươi quyết đấu với ta đâu. Nhưngmà, lần sau gặp lại, Tần Dũng sẽ sắp xếp tốt cho ngươi cùng các huynhđệ, chúng ta ở bên nhau mấy năm, tình cảm cũng không chỉ là quen mặt,Triệu Như sẽ không bạc đãi mọi người.”

Tôn Lập trừng mắt, muốnnói cái gì lại nhịn xuống, xoay người đi tới đầu phố. Ta nhìn bóng lưnghắn phất tay với Tần Dũng, hắn cười: “Yên tâm, có tôi sắp xếp.”