Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 4 - Chương 248: Chặt đứt dây đàn



Việc dọn dẹp chiến trường để Văn Sínhlàm, ta kéo tấm thân mỏi mệt về tới tọa thuyền của mình. Đẩy cửa khoangthuyền đi vào, Chu Du đang đứng ở gần cửa nhìn ra ngoài, dáng ngườithẳng đứng vẫn không nhúc nhích. Giáp trụ của hắn đã cởi bỏ, vết máu vàtro bụi trên người đã được lau rửa sạch sẽ, thay một thân nho y, cho dùbị xiềng xích khóa tay chân, ánh mắt vẫn hờ hững như gió, cho dù thân bị giam cầm, vẫn khí khái anh hùng hiên ngang như vậy.

Giống như cảm nhận được ánh mắt ta, hắn chậm rãi xoay người nhìn sang: “Đã xong rồi? Bên ta chết nhiều hay ít?”

Trong đôi mắt trong trẻoấy, ta không nhìn thấy thống khổ, cũng không nhìn thấy oán hận, trướcsau như một vẫn là quan tâm. Cúi đầu, ta căn bản không dám trả lời vấnđề của hắn. Chết nhiều hay ít? Phải hỏi là còn sống nhiều hay ít mớiphải! Không thấy ta trả lời, ánh mắt mang theo một tia nghi ngờ quéttới, Chu Du khẽ thở dài một hơi, chậm rãi ngồi xuống bên giường: “Khôngcòn lại mấy, phải không? Ta thật không ngờ, ngươi lại dùng độc kế nhưvậy.”

“DƯới hạ lưu đã sắp xếphơn hai ngàn chiến thuyền tiếp ứng, sẽ cứu được không ít binh sĩ, ngườitrốn được lên bờ cũng sẽ không chết nhiều, quân ta không giết tù binh.Chiến báo còn chưa có, nhưng người chết chắc không nhiều. Có điều, takhông giữ được tính mạng lão tướng quân, ông ấy lựa chọn đồng quy vutận.” Cắn môi, ta cười khổ giải thích cho mình.

“Ta hiểu, ngươi không cần giải thích.” Chu Du nâng tay nhìn, bỗng nhiên nở nụ cười: “Nghe nóiphong thủy luân chuyển, chuyển cũng thật mau. Ta đặc biệt đánh chế hìnhcụ cho ngươi, ngươi cũng vì ta phí một phần tâm tư này.”

Nhìn nụ cười của hắn, tanghĩ tới buổi tối hôm ấy ở Hình huyện, gió mát cũng quất vào mặt nhưvậy, đã bao năm tháng tang thương: “Ngươi hối hận sao?” Đột nhiên muốnhỏi, muốn nghe câu trả lời của hắn.

Chu Du nâng mắt thấy ta, nhìn một hồi thật lâu mới nói: “Vô cùng hối hận.”

Khẽ thở ra một hơi, không biết vì sao trong lòng lại có chút buông lỏng. Chậm rãi đi tới trướcmặt kéo tay hắn: “Không chặt lắm, bọc một lớp vải là tốt rồi.” Cũngkhông đợi hắn nói gì, ta đứng dậy bước tới tìm vải trong hòm đồ, xé mộtmảnh bọc lấy cổ tay hắn, rồi lại mang xiềng xích đeo vào, nhẹ nhàng xoabóp một chút chỗ bị hằn.

“Đây là tọa thuyền củangươi?” Chu Du không động đậy, để mặc ta bận rộn với tay chân hắn: “Haylà tù thuyền ngươi đặc biệt chuẩn bị cho ta?”

“Cả hai.”

Chu Du không nói gì thêm, đợi ta đứng dậy, hắn mới cười nói: “Lúc trước đưa ngươi tới Di Châu,thấy ngươi không tình nguyện, còn tưởng là thật, ai ngờ ngươi đã sớmchuẩn bị, lãng phí một phen tâm tư của ta, bị Tử Bố tiên sinh và Tử Kính mắng cho một trận.”

Trong lòng ta lộp bộp:“Ngươi còn tin ta không? Bất kể ngươi tin hay không, ta thật sự khôngbiết, kế hoạch ở đó không hề liên quan tới ta.”

Chu Du thở dài một tiếng: “Vậy ta càng hối hận. Nếu không phải ta ép Bá Phù đem ngươi qua đó, mọi thứ sẽ không thế này. Đây có lẽ là do số trời đã định!”

Ta có chút ngẩn người: “Ngươi, ngươi hối hận chính là chuyện này? Ta còn tưởng rằng, cho rằng…”

Chu Du có chút buồn cườinhìn ta: “Cho rằng ta hối hận không để lão tướng quân giết ngươi? Haycho rằng ta hối hận coi ngươi là bằng hữu sinh tử, là tri âm? Lúc ngươisắp chết trong nhà giam ở Khúc A, có từng hối hận chưa?”

Mặt ta nóng lên, đồngthời cảm giác chua xót cũng dâng lên trong lòng: “Công Cẩn, ta khôngđáng được các ngươi đối xử như vậy, các ngươi còn vì ta gửi cho Ngụyvương…”

“Nói tới chuyện này, tavà Bá Phù cũng thật bội phục Tào Tháo, lão gia hỏa này sau khi nhận được thư của ta, còn có thể bất động thanh sắc cho ngươi đi Hán Trung, còncó thể công khai thân phận Chiến thần của ngươi.” Chu Du đứng dậy tớitrước mặt ta, muốn đưa tay vuốt tóc ta, lại thả xuống: “Chà chà, hắnthật đúng là cái gì cũng không sợ, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc. Sớm biết như vậy, không bằng để Bá Phù cưỡng ép ngươi, tránh tiện nghi cho lão già Tào Tháo kia.”

Ta vô ý thức lui về phíasau hai bước, đem mặt xoay đi, trên mặt càng nóng: “Công Cẩn, ta, ta… Ta không phải là nữ nhân của Ngụy vương, ta từng hứa với Bá Phù rồi, không biết…”

Chu Du cười sang sảng:“Đường đường là Chiến thần Đại tướng quân, lại không chịu được một câunói đùa? Tử Vân, đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không thoát được vẻngượng ngùng của nữ tử.”

Ta vốn vì ngữ khí trongcâu nói của hắn mà ngại ngùng, đột nhiên lại cảm thấy một mùi vị khác,ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Du, ánh mắt trong suốt đã chứng minh hếtthảy: “Công Cẩn, không phải Bá Phù nói cho ngươi? Ngươi, ngươi, ngươicũng đã sớm biết?”

Chu Du gật đầu, trong nụcười mang theo vài phần chán nản bất đắc dĩ: “Tử Vân, ngươi đừng xemthường ta như vậy chứ? Bá Phù có lẽ là người qua loa đại khái, nhưng nếu không biết bí mật của ngươi, ta sao có thể yên tâm kết giao với ngươi,làm sao có thể yên tâm để ngươi và Bá Phù kết giao, sao có thể mắc mưungươi được. Ngươi làm mưu sĩ của Tào Tháo nhiều năm, nghe nói còn vì hắn chiêu mộ vô số nhân tài, lai lịch của những người đó chẳng lẽ ngươikhông thăm dò cho rõ ràng sao?”

Ta im lặng, liên tục hámiệng định hỏi hắn biết từ lúc nào cũng không có sức, tự cho là che giấu rất tốt, kết quả… Đột nhiên thấy lạnh run, nghĩ đến Gia Cát Lượng, nghĩ đến Tư Mã Đức Thao và Bàng Đức Công bọn họ, có thể hay không, có thểbọn họ cũng đều biết ta là một nữ nhân, cho nên mới khoan dung và tánthưởng ta như vậy.

Chu Du không biết suynghĩ của ta, còn tưởng ta bị tin tức này đả kích, hắn chậm rãi bước tớibên cửa sổ: “Đương nhiên, ta không thể không thừa nhận ngươi che giấurất tốt, trên thực tế ta điều tra cũng không kỹ càng được, ngươi nói với Bá Phù, ca ca của ngươi là thủ hạ của Công Tôn Toản, mà ở Vô Ưu sơntrang ai cũng nói ngươi là trang chủ của bọn họ, là công tử của bọn họ,là thân nhân của bọn họ, khiến chúng ta đều nghĩ ngươi là người VôChung, không hề biết quê ngươi thật sự của ngươi ở Thường Sơn, mãi tớilúc ngươi nói cho ta, ca ca của ngươi tên Triệu Vân, là thủ hạ của LưuBị. Nhưng mà, lúc ấy khi ta biết ngươi là nữ tử, đã từ đáy lòng coingươi là tri âm, bởi vậy không tiếp tục điều tra nữa. Với lại, ngươikhẳng định đã bố trí xong, cho dù ta tới quê của ngươi điều tra, cũng sẽ không biết ngươi là người của Tào Tháo.”

Ta cười khổ, thì ra không phải ta tài giỏi, mà là cơ duyên đúng dịp mà thành. Lúc trước lập ra Vô Ưu sơn trang cũng không nghĩ còn có thể giúp ta che giấu gia hương:“Công Cẩn, bất kể các ngươi tin hay không, đây không phải ta cố tình.”

“Ha ha, biết bí mật củangươi chẳng qua là ngẫu nhiên. Lúc ấy ta vẫn không tiếc công sức điềutra mọi thứ về ngươi, ngươi lại cứu Bá Phù, còn vạch trần âm mưu củaTrọng Mưu. Ta đưa ngươi về nhà, tất nhiên vì chăm sóc sức khỏe chongươi, mặt khác cũng muốn âm thầm quan sát tìm hiểu.”

“A?!” Ta có chút kinhngạc. Lần đầu tiên cứu Bá Phù, ta còn tưởng đã lấy được sự tin tưởng của Chu Du, không ngờ hắn cảnh giác cao như vậy. May mà ta cứu người xuấtphát từ chân tâm, nếu không…

Chu Du do dự một chút,không tiếp tục nói tiếp, dừng lại một chút mới nói thêm: “Nhưng mà thờigian đó, ta đã phát hiện bí mật của ngươi, cũng chính vì phát hiện ra,ta và Bá Phù chỉ có thể nhận vận mệnh này, có lẽ là ông trời an bài.”

Đi tới phía sau Chu Du,từ cửa sổ có thể nhìn thấy bên ngoài thuyền nhỏ qua lại không ngừng, các công việc cuối cùng đang diễn ra, trong không khí có một mùi hương nhàn nhạt, hít vào trong ngực hóa thành một cỗ sầu bi quẩn quanh trong lòng: “Công Cẩn, ngươi cũng nói đây là vận mệnh an bài, vậy tiếp nhận đượckhông? Ta cũng không muốn cưỡng cầu ngươi và Bá Phù, nhưng mà…”

“Ta hiểu ý ngươi.” Thânthể Chu Du căng cứng, trong giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ: “Nhưngngươi không nên nói ra, ngươi biết ta sẽ trả lời như thế nào, cần gìkhiến mình thêm một lần thất vọng. Ngươi cũng biết, nếu không phải ngươi khát vọng, ta cũng sẽ không đứng thế này trước mặt ngươi, sau đó đợiTào Tháo đem ta trói như heo mang lên hình đài.”

“Không đâu.” Ta ngắt lời hắn, ta muốn bắt sống bọn họ, không phải muốn bọn họ chết trong khuất nhục.

Chu Du quay lại nhìn ta:“Không sao? Chẳng lẽ Tào Tháo sẽ bỏ qua cho ta và Bá Phù? Ngươi dùngcách gì để Tào Tháo không giết chúng ta? Hay là ngươi cho rằng làm mộttù nhân đối với ta và Bá Phù không phải là nhục nhã?”

Nhìn đáy mắt Chu Du lộ ra tuyệt vọng và bi ai, ta nhịn xuống cơn đau trong lòng, nắm lấy tay hắn: “Cũng sẽ không. Các ngươi không đồng ý đầu hàng, Ngụy vương sẽ khônggiữ lại các ngươi, cho dù là ta cũng không thể ngăn cản. Nhưng mà, CôngCẩn, tin tưởng ta một lần, ta sẽ khiến các ngươi ra đi quang minh chínhđại, sẽ khiến các ngươi mỉm cười mà ra đi.” Bất kể sinh mạng hay đau đớn cả đời ta để đổi lấy.

Chu Du ánh mắt trong phút chốc sáng rực, bàn tay không tự giác nắm chặt: “Tử Vân, hắn đã đồng ývới ngươi sao? Hay là các ngươi đã thỏa thuận điều kiện gì?”

“Không có điều kiện gì.”Trong mắt có lệ, nhưng ta cố gắng mỉm cười cam đoan: “Đã sớm nói rồi,sau khi ta cứu Bá Phù đã nói chuyện với Ngụy vương, đây là lời hứa củaông ấy với ta. Đoạn cuối cuộc đời các ngươi, ông ấy đồng ý để ta và cácngươi ở bên nhau, tới ngày ấy, ta sẽ đích thân tiễn ngươi và Bá Phù đi,tự mình…” Cắn cắn môi, ta nhẫn tâm nói: “Đưa các ngươi vào linh cữu.”

Chu Du có chút kích động, nhưng vẫn cố khống chế cảm xúc của mình: “Bá Phù biết không? Ngươi nóivới huynh ấy rồi đúng không?”

Không có, ta thật sự chưa nói với Bá Phù: “Ta chưa nói ra, nhưng Bá Phù có thể cảm nhận được tâm ý của ta. Công Cẩn, ta từng nói với Bá Phù, một khi ta thoát khỏi KiếnNghiệp, sẽ ở trên chiến trường cùng hắn phóng tay một lần, Bá Phù nhấtđịnh cũng chờ đợi ngày này. Cho nên, trước khi chúng ta gặp lại, hắn sẽkhông sao hết, ta cũng tuyệt đối không để người khác đoạt mất công laocủa ta.”

“Ha ha, ngươi nói đúng,từ sau khi biết ngươi đã rời đi, Bá Phù luôn nóng lòng chờ tới ngàyquyết đấu với ngươi. Ta thật muốn được xem trận quyết đấu này, nhìn tưthế oai hùng của ngươi trên ngựa.”

Ta cười, nụ cười hàm chứa nước mắt: “Công Cẩn, ta sẽ dẫn ngươi đi, hai ngày sau, chúng ta đông tiến Khúc A!”

Thủy quân Giang Đông toàn quân bị diệt, cho thấy chính quyền Giang Đông đã không thể cứu vãn nữa, Tào quân ở khu vực Cửu Giang không chần chờ thêm, địa bàn có thể từ từtrấn áp, quan trọng trước mắt vẫn là dùng tốc độ nhanh nhất hạ hết cácthành trì. Sau khi hợp quân với Tào Tháo, quân lực lại điều chỉnh mộtlần nữa. Văn Sính mang thủy quân Giang Lăng trấn thủ Hạ Khẩu; Hạ HầuUyên, Tào Hưu, Tào Thuần mang mười hai vạn binh trực tiếp xâm nhập TânĐô, sau đó chuyển hướng sang Kiến An, Lâm Hải hai quận; Cao Thuận, ĐiểnVi, Từ Thịnh mang tổng cộng tám vạn quân thủy bộ đi qua quận Bá Dương,trực chỉ Đan Dương; Tào Tháo mang theo Vân ca ca cùng ta đem theo thủyquân Giang Hạ của Cam Ninh thuận dòng tới Kiến Nghiệp trước.

Đối với chuyện ta mangtheo Chu Du, Tào Tháo lại đồng ý rất sảng khoái, lấy con người của TàoTháo, chuyện không có lợi ông ta sẽ không sảng khoái đáp ứng như vậy,đem theo Chu Du trong đại quân, khi cần sẽ đem hắn ra triển lãm trướctrận hai quân, khí thế đối phương lập tức sẽ tan rã, đây cũng là kế tâmlý chiến. Đối với tác dụng này của mình, Chu Du trong lòng cũng biết,đối diện với ánh mắt có chút xấu hổ của ta, hắn một câu nói cũng khôngnói. Ta cũng biết nếu thật sự đưa Chu Du ra chiến trường, đối với hắn là một sự vũ nhục, nhưng so với loại vũ nhục này, khiến hắn mất mạng cònkhó chấp nhận hơn, ai biết lúc không có mặt ta hắn có thể bị Tào Tháo âm thầm giết mất hay không, phương pháp giết người có rất nhiều.

Nhưng mà nếu Chu Du đã ởtrên tọa thuyền của ta, Tào Tháo cũng không khách khí chiếm một vị trítrên thuyền, ta chỉ có thể buồn bực nhìn ông ta đem khoang thuyền tốtnhất biến thành phòng chỉ huy tác chiến, chuyển Chu Du ra khoang thuyềnphụ phía sau. Đối với Chu Du, Tào Tháo vẫn tồn tại một ảo tưởng nhấtđịnh, sống trên thuyền, lúc không có việc gì ông ta sẽ chạy tới nóichuyện phiếm với Chu Du, thậm chí đánh cờ. Vài ngày trôi qua, Chu Du cóchút kinh ngạc phát hiện Tào Tháo lại là một người rất tài hoa, lúc nóichuyện với ta, cũng ngăn không được sự ngạc nhiên của mình: Tào Tháo vậy mà tinh thông cả cầm kỳ thi họa (ta thầm nói, có điều thứ gì cũng lơmơ), thi từ ca phú danh tác (ta không hé răng, không thể phản bác), quân pháp mưu lược rất tinh tường (ta hừ một tiếng, mới làm được một cái chú giải binh pháp Tôn Tử đã cho rằng mình rất giỏi), thông thạo phong thổvà hay dùng phương ngữ (ta nói đây cũng là nguyên nhân sĩ tộc hào mônkhinh bỉ ông ta), võ nghệ cũng không tệ (ta cười trộm, chỉ đánh được bọn vô lại tiểu nhân bám gót thôi), can đảm cẩn trọng (ta thầm nghĩ, lá gan thì lớn, tâm tư lại nhỏ nhen, đa nghi), có thủ đoạn của bậc bá chủ(đúng vậy, nếu không ta sao có thể lên con thuyền này không thể xuốngđây).

Mặc dù rất phục Tào Tháo, nhưng Chu Du cũng không hề nảy sinh lòng quy hàng, điểm này không mấyngày tiếp xúc Tào Tháo đã hiểu rõ, bởi vậy sau khi biết Chu Du đánh giávề mình không tệ lắm, cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, thở dài cả nửa ngày. Ta cũng chỉ có thể yên lặng không nói gì để mặc Tào Tháo buồnbực.

Trên thuyền phong cảnhtươi đẹp, trên bờ tấn công cũng thuận lợi, chiến báo mỗi ngày đều là tin tức tốt. Bá Dương sau khi thủy quân Giang Đông bị tiêu diệt giống nhưđã trở thành một tòa thành trống, đại quân đảo qua, đến chống cự cũngkhông thấy, rất nhanh đánh tới Đan Dương. Mà Đan Dương cũng không có bao nhiêu năng lực chống cự, Tào Hưu dọc đường đi Kiến Nghiệp, tùy tiện đãdiệt được mấy đội quân trung tâm với Tôn Sách, quân chủ lực Đan Dươngtrước đó đã bị Lữ Phạm mang đi mất, Lữ Đại lại đem nốt số còn lại tớigiúp Chu Du, kết quả bị Tào Hưu giết gần hết, số còn lại cũng bị một mồi lửa của ta thiêu rụi, bởi vậy quân ta tiến quân thuận lợi, rất nhanh đã hạ được Lăng thành, Kính huyện, Nghi thành, Uyển Lăng, Đương Đồ, vàotới Đan Dương. Đợi thuyền của chúng ta tới Ngưu Chử, đại quân trên bờcũng đã tới nơi. Song phương sau khi gặp nhau, đại quân trực tiếp xuấtphát tới dưới thành Kiến Nghiệp.

Tại thành Kiến Nghiệp,chúng ta dừng chân mười ngày, chủ yếu là Tào Tháo muốn trấn an cựu thầnGiang Đông. Trương Chiêu quả thật không rời cửa nửa bước, Tào Tháo tớicửa xin gặp, ông ta cũng chỉ phái đứa con cả ra ứng phó cho qua chuyện,Tào Tháo biết tâm chí ông ta, đành hạ lệnh cho thủ hạ không được gâyrối. Trương Chiêu cũng biết Giang Đông không thể cứu vãn, bản thân không thể hàng Tào Tháo, nhưng không ngăn cản con cháu ra làm quan, chuyệnnày sau đó sẽ nói. Còn đám người Gia Cát Cẩn, Cố Ung cũng là thà chếtkhông hàng, nhưng không được đãi ngộ như Trương Chiêu, theo lời Tào Tháo nói, nhân tài Giang Đông có thể buông tha một, hai người, không thểbuông tha toàn bộ, bởi vậy, Gia Cát Cẩn cùng mười người toàn gia bị TàoTháo hạ lệnh đưa tới Lạc Dương giam lỏng, rất có dáng điệu vô lại đợi ta thống nhất thiên hạ, các ngươi dù không ra làm quan cũng chẳng làm được gì nữa.

Trương Hoành người nàyrất đặc biệt, hắn vốn là người Quảng Lăng, không hợp với Trần Đăng, lạichán ghét con người Viên Thuật, tránh họa tới Giang Đông, lại bị khí độcủa Tôn Sách thuyết phục. Sau khi phụng mệnh Tôn Sách tới Hứa Đô báikiến Hoàng đế, lọt vào mắt xanh của Tào Tháo, cưỡng ép ở lại Hứa Đô.Dùng danh lợi mua chuộc, đổi lại Trương Hoành đồng ý trở về Giang Đôngkhuyên Tôn Sách liên minh với Tào Tháo. Tào Tháo cũng vui vẻ, định đưahắn trở lại Giang Đông làm quan, kín đáo muốn Trương Hoành trở thành mật thám của mình ở Giang Đông. Trương Hoành vốn vì muốn thoát thân khỏiHứa Đô nên mới nói như thế, kết quả sau khi qua sông giống như hoàng hạc về nam, bặt vô âm tín. Hai người gặp lại ở Kiến Nghiệp, Tào Tháo sớm đã quên lời thề với ta trong lúc giận dữ muốn khiến Trương Hoành mất mặt,vẫn chạy tới nhà Trương Hoành, hỏi hắn muốn tiếp tục làm quan ở KiếnNghiệp, hay tới Lạc Dương làm quan. Trương Hoành cũng giả như từ trướctới giờ không hề làm trò với Tào Tháo, đàng hoàng nói mấy năm nay hắnchịu sự nhờ cậy của thừa tướng làm quan ở Giang Đông, đã cố hết phận sự, không cô phụ sự tín nhiệm của thừa tướng, trước mắt đã quen, vẫn muốn ở lại. Tào Tháo cũng cho hắn ở lại thật, không chỉ không có tội, cònthăng quan một bậc, làm trưởng lại Dương Châu.

Sau khi Tào Tháo vàothành Kiến Nghiệp, Chu Du bị bắt, thủy quân Giang Đông bị diệt, đámngười vẫn còn ôm ảo tưởng với Giang Đông trong thành hoàn toàn tuyệtvọng, bọn họ cũng biết, Khúc A đã trở thành một tòa cô thành, cho dùphía nam ở Hội Kê, Kiến An, Lâm Hải, Lư Lăng vẫn mang cờ hiệu Tôn gia,nhưng bọn họ nước xa không cứu được lửa gần, không thể phát binh cứuviện Khúc A, mà Khúc A mất, chính là dấu hiệu chính quyền Giang Đônghoàn toàn sụp đổ. Với lại, những khu vực đó không nhất định sẽ bình anvô sự.

Gây sức ép với trọng thần Giang Đông ở Kiến Nghiệp xong, lại sắp xếp xong tướng lĩnh thủ thành,sau đó hạ lệnh cho Bàng Thống tới đây, Tào Tháo mới mang theo chúng tasuất lĩnh đại quân tới thành Khúc A. Trên bộ hơn hai mươi vạn nhân mãvây tròn lấy Khúc A, trên sông sáu vạn thủy quân cũng khép chặt mặtsông, thủy quân Giang Đông cơ bản toàn bộ đã bị trấn áp, đến Tưởng Khâmcũng không chạy nổi về thành mà chết trên sông. Ta vốn không muốn hạihắn, nhưng sau khi hắn bị bắt, mọi phẫn nộ và chửi rủa đều chỉ vào ta,Tào Tháo bọn họ có thể dung nhẫn hắn vô lễ với Tào Tháo, nhưng không thể khoan dung hắn vô lễ với ta, đặc biệt là tướng sĩ Tào quân, nghe hắnnhục mạ Chiến thần, nổi giận đùng đùng đập hắn thành người không rangười. Cuối cùng, Tào Tháo sai người đem hắn treo cổ giữa đại giang, đại tướng thủy quân chết trên sông, cũng coi như thành toàn cho trung tâmcủa hắn!

Tôn Sách bị nhốt ở Khúc A không phải không muốn ra ngoài, nhưng hắn không ra được. Lúc trước saukhi Trương Liêu thả Tôn Sách vào Khúc A, lập tức bốn phía thi công trậndoanh phòng thủ, bao kín bằng hàng rào gai kiên cố, dội dầu du đồng lênchiến hào, về phần dây thừng cản chân ngựa, rào gai cùng những thứ dùngđể cản đường chiến mã lại càng nhiều, thêm vô số cung tên cùng thế trậnphòng ngự của hãm trận doanh, biến Khúc A trở nên vững chãi như thànhđồng, một chút khe hở cũng không có. Tôn Sách dẫn quân là ban ngày đánhra, ban đêm tập kích, giằng co nhiều lần, hao tổn không ít binh mã, đếnTôn Sách cũng bị thương, vậy mà vẫn không thể xông ra ngoài. Trong lúcbọn họ đang chờ viện binh và nghĩ cách phá vây thì Tôn Lực tới, TrươngLiêu không hề làm khó Tôn Lực, với lại, Tôn Lực mang tới tin tức tốt như vậy cho Tôn Sách mà, chính là tin thành Kiến Nghiệp bị phá.

Tôn Sách bọn họ chấnđộng, quả thực không thể tin. Tuy rằng tin tức này bị đám người Tôn Sách ngăn chặn không cho loan ra thành, nhưng không ít tướng lĩnh gia đìnhcòn ở Kiến Nghiệp, phụ mẫu thê tử đều rơi vào tay kẻ địch, không biếtsinh tử, bảo bọn họ sao có thể không hoảng hốt. Trong tình hình này, Tôn Sách quyết định cố gắng phá vây. Đối với hành vi tấn công mãnh liệt của Ngô quân, Tào quân bảo vệ chặt chẽ đội hình, tất cả thủ đoạn và maiphục đều đem ra dùng, thế trận đảo ngược công phòng suốt một ngày, Tàoquân trả giá gần vạn người, cuối cùng vẫn ép được Tôn Sách trở vào thành Khúc A. Xông ra không được, đành phải chờ viện binh, viện binh GiangĐông không tới, viện binh Tào quân lại xuất hiện. Sau khi hạ Bành Trạch, Tào Tháo hạ lệnh cho Hứa Chử và Từ Hoảng dẫn năm vạn nhân mã tới KhúcA, giúp đỡ Trương Liêu vây khốn Tôn Sách, không để hắn có cơ hội thoátra ngoài.

Tuy rằng bên ngoài khôngcó viện quân, nhưng bên trong có lương thảo, Khúc A trữ lương không ít,duy trì mấy tháng cũng không thành vấn đề, bởi vậy, Tôn Sách cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì, thời gian kéo dài càng lâu, đối với bọn họ càngcó lợi, Giang Đông có thể giằng co với Tào quân nửa năm một năm, nhưngTào quân không thể kiên trì qua mấy tháng. Nhưng mà, hy vọng của bọn họdần dần tan biến, binh mã Tào quân ngày càng đông, cuối cùng, đại kỳNgụy vương Tào Tháo cũng xuất hiện ngoài thành, Tào Tháo đích thân tớikhiến Tôn Sách cảm thấy tuyệt vọng. Quả nhiên, sự tuyệt vọng này rấtnhanh chóng biến thành sự thật. Mang sự thật này tới cho bọn họ, chínhlà Khám Trạch.

Khám Trạch vốn bị TônSách phái đi Ích châu, sau khi hắn hoàn thành việc liên minh với Lưu Bị, trên đường về bị Tào Nhân bắt được, lúc này, Tào quân đang trên đườngxuôi nam. Tào Nhân giao hắn tới chỗ Tào Tháo, Tào Tháo cũng không làmkhó hắn, mang theo hắn tới Giang Đông, Khám Trạch tận mắt nhìn thấy Bành Trạch thất thủ, thủy quân Giang Đông bị diệt, Bá Dương, Đan Dương haiquận đổi chủ, trở lại Kiến Nghiệp lại được nghe tường tận quá trìnhthành Kiến Nghiệp bị phá. Một đường đem theo hắn tới Khúc A, sau đó TàoTháo cho hắn vào thành chiêu hàng, thực tế chính là nói với Tôn Sách,đừng trông mong gì nữa, từ bỏ chống cự đi.

Tôn Sách hiểu ý chúng ta, nhưng cái tên ngoan cố này sẽ không khuất phục. Hắn không khuất phục,cựu thần đi theo hắn cũng sẽ không khuất phục, nhưng những tướng lĩnhcấp dưới và lão bách tính trong thành Khúc A bắt đầu hoảng loạn. Vốn dĩTào quân tăng binh đã khiến bọn họ đủ sợ hãi, Tào Tháo lại đích thânđến, xem ra tin tức Giang Đông sắp mất chính là thật, Khúc A đã là mộttòa cô thành, không có viện quân, cũng không có hy vọng, nhìn thấy mấychục vạn Tào quân bên ngoài thành, từ đáy lòng bọn họ phát ra tiếng gàothét tuyệt vọng. Trong thành Khúc A không ít người từ Từ châu tới, sựhung ác của Tào quân trong cuộc chiến Từ châu chính là nguyên nhân khiến bọn họ xuôi nam. Tào quân lại tới, ác mộng nhiều năm trước một lần nữaquay lại, mắt thấy tính mạng bản thân và gia đình khó giữ, bọn họ vôcùng khủng hoảng. Tâm trạng khủng hoảng này nhanh chóng lây lan toànthành, trong ý nghĩ tòa thành này sớm muộn cũng mất, quân dân đều kinhhoàng khó chấp nhận nổi. Trong tình thế này, nếu không phải Tôn Sáchđược người Giang Đông kính ngưỡng, trong thành đã sớm phản rồi. Cho dùquân sĩ vì khiếp sợ uy danh của Tôn Sách mà tạm thời không đào ngũ,nhưng khí thế chống cự trong thành đã xuống dốc không phanh.

Buổi chiều muộn hai ngàysau, tọa thuyền của ta được hơn mười thuyền con bảo vệ chạy tới mặt sông bên ngoài thành Khúc A, cố gắng tới gần thành nhất, bảo Vân ca ca bắnmột mũi tên thư vào trong thành, ước định hẹn Bá Phù gặp lại trên tườngthành. Đợi một lát sau, trên tường thành xuất hiện mấy bóng người. Tuynhìn không rõ hình dáng, nhưng khí chất quen thuộc khiến ta lập tức nhận ra người.

Ta đứng trên sàn thuyềnkhông nhúc nhích, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng không thể nóicâu nào. Tôn Sách đứng trên tường thành cũng không nhúc nhích, giống như đang đợi ta nói. Tào Tháo cũng đi ra khoang thuyền, đứng ở sau ta, tacó thể cảm nhận được ánh mắt của ông ta. Nghĩ một hồi, quay đầu lại cười khổ: “Chủ công, khoảng cách có chút xa, hai bên nói chuyện phải nóilớn.”

“Ừ, ta biết. Có điều, ta không cho ngươi qua đó.”

Ta lắc đầu: “Như chưa từng có ý đó. Thần muốn dùng tiếng địch khuyên giải Bá Phù, xem hắn có thể trả lời hay không.”

Tào Tháo không để ý cười: “Chỉ sợ hắn sẽ không đáp lại ngươi, tiếng địch của ngươi không làm hắnmất đi ý chí chiến đấu.”

“Ôi, thử xem sao, thầnphải cố hết sức mới có thể an tâm, nếu có thể khiến hắn mất đi ý chí,rời khỏi thành quyết chiến với chúng, sẽ hạ được Khúc A.” Ta thầm nghĩ,chỉ có hắn rời khỏi thành ra đánh, ta mới có thể bắt giữ hắn lông tóc vô thương. Nếu không, trong trận chiến đoạt thành, không biết hắn sẽ chịubao nhiêu vết thương nữa.

Cầm địch trong tay, ta ngừng một chút rồi bắt đầu thổi. Tiếng địch trầm mặc u buồn, ta chọn một khúc Tư hương *, bóng hình đi xa, sĩ binh xuất chinh lòng bàng hoàng, qua cửa nhìnthiếu phụ chờ chồng, cha già chống gậy nhìn trời, con thơ còn quấn tã,thân tình nồng đậm phiêu lãng trong không khí, nói ra khát vọng củangười trong thành Khúc A hướng tới thân nhân, nói ra khát vọng của ta.Thành Kiến Nghiệp đã bị phá, trong lòng tướng sĩ Khúc A nhất định khủnghoảng, bọn họ thương nhớ người thân, quan tâm tới an nguy của ngườithân, tâm trạng nhất định rất tha thiết, về điểm này, Tôn Sách cũngkhông ngoại lệ, huống chi ta đem cả nhà hắn rời tới Lạc Dương. Cho nên,ta mượn tiếng địch này cầu hắn, cầu hắn từ bỏ, cầu hắn rời thành đi theo ta về Lạc Dương. Đồng thời, ta nói cho hắn biết, nếu hắn không cứng rắn nữa, ta có thể thuyết phục Tào Tháo giữ lại tính mạng hắn, đợi sau khithiên hạ thống nhất, ta có thể dẫn bọn họ quy ẩn, sống cuộc sống bìnhthường.

Tiếng địch dừng lại, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mắt ta nhìn lên thân ảnh trên tường thành,khao khát hắn đáp lại. Nhưng mà, qua lâu rất lâu, thân ảnh kia vẫn không nhúc nhích, không tỏ thái độ gì. Ta thở dài thật sâu, hiểu ra Tôn Sáchmột lần nữa cự tuyệt ý tốt của ta. Tuy trong đáy lòng mơ hồ đau đớn,nhưng cũng có một tia vui sướng, giống như sâu trong nội tâm ta, cũngkhông muốn nhìn thấy hắn thỏa hiệp.

“Tử Vân, khúc này củangươi vô ích rồi, bên kia không trả lời, tình ý của ngươi người ta không để ý.” Tào Tháo cười lạnh nói.

Ta thở dài, cố ý bỏ quavị chua trong khẩu khí của Tào Tháo: “Chủ công, nếu Bá Phù dễ dàng mấtđi ý chí, còn xứng làm đối thủ của ngài sao? Tiểu bá vương Giang Đôngkhông phải tài tử phong lưu, cũng không phải hạng người biết quỳ gối.”

Tào Tháo cười: “Tuy hắnkhông phải tài tử phong lưu, cũng là người trọng tình trọng nghĩa. Nếuhắn không tiếp nhận tình cảm của ngươi, để một người khác thử xem.”

Ta trắng mặt: “Chủ công muốn…”

Tào Tháo gật đầu: “Khôngsai. Tôn Bá Phù bọn hắn tuy đã biết tin tức thủy quân bị diệt, nhưngkhông thấy mặt Chu Du, sợ rằng còn nằm mộng. Hôm nay, ta sẽ khiến chohắn đánh mất ý niệm tìm được đường thoát. Người đâu, mang Chu Công Cẩnlên sàn thuyền.”

Ta muốn ngăn cản, lạikhông nói nên lời. Tào Tháo nói không phải không có lý, cho dù Tôn Sáchkhông vì Chu Du bị bắt mà mất đi ý chí chiến đấu, nhưng những người khác trong thành có thể mất đi hy vọng và chờ đợi. Nghĩ đến đây, ta thở dài, yên lặng đứng sang một bên. Không bao lâu, Chu Du bị dẫn ra, hắn nhìnquanh, lại nhìn ta, ta xấu hổ vạn phần, quay đầu đi, Chu Du liền hiểu.

Tào Tháo nhìn hắn cườinói: “Chu tướng quân, chuyện đã tới nước này, Giang Đông đã không còn cơ hội nào quật khởi nữa, Tháo mời tướng quân báo thực tế này cho Tôn BáPhù, bảo hắn đừng chống cự nữa, nếu thúc thủ quy thuận, Tháo sẽ hậu đãi, dân chúng Khúc A cũng tránh khỏi một kiếp nạn.”

Chu Du ngửa đầu tườngthành Khúc A, rất lâu không nói chuyện, Tào Tháo cũng không giục, đưaChu Du tới đây để người trong thành Khúc A đều nhìn thấy là đã đạt đượcmục đích, ông ta cũng không trông cậy Chu Du sẽ khuyên Tôn Sách quyhàng. Qua thật lâu, khóe miệng Chu Du lộ ra nụ cười, hắn chậm rãi xoayngười nhìn ta: “Tử Vân, có đàn không?”

Ta ngạc nhiên, rồi gậtđầu. Từ lúc rời khỏi Kiến Nghiệp, để hắn giải sầu, ta đúng là mang theomột khối đàn ngọc trên thuyền. Nhưng mọi người đều không có tâm tình màthôi. Chu Du nhìn Tào Tháo: “Tào công, nơi này cách thành quá xa, Du dùmuốn nói giúp, bên kia cũng không nghe rõ, không bằng để Du gảy mộtkhúc, học theo Tử Vân, vì ngài khuyên bảo chủ ta.”

Tào Tháo ngẩn người, nghĩ một chút rồi gật đầu. Thấy Tào Tháo đồng ý, ta đích thân lấy đàn đặttrước mặt Chu Du, cho người mở hình cụ trên tay hắn. Chu Du vận động cổtay một chút, chậm rãi ngồi trước đàn ngọc, khẽ thử âm, cười nói với ta: “Tử Vân biết ta từng viết một khúc, gọi là Trường Giang ngâm, con người ngươi xưa nay không thích chém giết, ta chưa từng đàn cho ngươi nghe,hôm nay hai quân đối mặt, đàn khúc này là hợp nhất.”

Ta ngẩn người, thầm nghĩkhông tốt, Tào Tháo muốn dùng Chu Du đánh nát ý chí chiến đấu của TônSách, sợ là thành ngược lại. Đang định cản hắn, Chu Du đã gảy đàn.

Tiếng đàn vang lên, thanh nhã như gió, thư thái mềm mại, như nói như ca, chỉ cảm thấy như một con suối nhỏ từ khe suối chảy ra, mang tới ký ức xa xôi. Từ từ, con suối từ khe núi chậm rãi hội tụ, biến thành con sông, tiếng đàn từ mềm mại trởnên trầm thấp mà khí lớn, thể hiện hàng ngàn loại ý vị, phong thái mườiphần tư khí. Tiếp theo tiếng đàn dần chuyển biến trở nên hùng hậu, nhưnước cuộn giữa Trường Giang, mải miết không ngừng, dào dạt không ngớt,cuồn cuộn hào hùng thay đổi liên tục. Không bao lâu, mười ngón tay ChuDu đàn ngày càng nhanh, âm thanh sục sôi phấn khích vang vọng giữa trờiđất, giữa đại giang. Tiếng đàn kinh hồn nhiếp phách vang lên mênh môngcuồn cuộn, khí thế rộng lớn khiến tâm tình người nghe lay động, mênhmông không dừng, giống như trên thuyền dưới nước đều quấy lên, ngườitrên thuyền giống như đưa thân vào giữa ba đào, cảm thấy nước sông không ngừng đập vào, thân bất do kỷ run rẩy. Giai điệu tiếp tục duy trì vẻcao ngạo, khi thì như phong ba vỗ bờ, khi lại như sóng lớn quay cuồng,mang theo bất khuất, mang theo hào khí, lướt qua muôn vàn hiểm nguy, vạn khe suối sâu, vách đá hiểm hóc, mang theo khí thế khoáng đạt không gìsánh nổi chảy về biển lớn, vĩnh viễn không quay đầu, khí tức bi trángtản mát trong thương thiên đại địa, hòa nhập với nước sông cuồn cuộn,chiếu sáng rực rỡ ánh tà dương đỏ rực.

Một khúc đã đàn xong, Chu Du đứng dậy thét dài, mọi bi phẫn đều phát ra. Phảng phất như hưởng ứng hắn, trên tường thành Khúc A truyền đến tiếng hát vang vọng, hùng tráng ngút trời, bi tình như lửa: “Nam nhi Ngô Việt ngạo trời, tràn lòngnhiệt huyết như ánh dương đỏ tươi; tư thế hào hùng phi ngàn dặm, hào khí tung hoành khiến quỷ thần khiếp sợ; tráng sĩ nắm chặt kiếm trong tay,bằng hữu tương giao cùng sống chết; quân biết lòng ta đừng bi thiết, hát vang một khúc nát tâm can; há sợ sinh tử ta cuồng tiếu, trời xanh không thương cũng không hối hận; kiếp sau cùng nắm tay gặp lại, thúc ngựa giơ roi nắm giữ sơn hà.”

Vốn đã bị một khúc nhạccủa Chu Du hút lấy bảy phần hồn phách, lại nghe được khúc ca này, ba hồn cũng bị kéo đi, mặt ta tái nhợt, không đứng vững nổi nữa, ngã vào ngựcVân ca ca. Tào quân trên thuyền, ngay cả Tào Tháo cũng bị một khúc cầm,một khúc ca này làm rung động, thời gian như ngừng lại, ráng chiều cũngbuông xuống, thương thiên đại địa sông lớn cũng theo đó mà biến sắc.Thật lâu sau, Tào Tháo mới thở dài một tiếng, phất tay cho người áp giải Chu Du vào trong khoang thuyền. Chu Du mang theo sự cao ngạo, mang theo nụ cười lạnh nhìn ông ta một cái, xoay người đi vào trong.

Đợi thân ảnh Chu Du biến mất trong khoang thuyền, Tào Tháo mới đi đến trước mặt ta: “Ngươi còn ảo tưởng sao?”

Ta lắc đầu, thì thào lẩm bẩm: “Đã không còn, thần sớm nên nghĩ tới, cũng đã sớm nghĩ tới.”

“Vậy ngươi vẫn kiên trì sao?” Giọng nói của Tào Tháo mang theo một chút bi ai.

Ta ngẩng đầu nhìn ông ta: “Vâng, chỉ cần chủ công cho phép.”

Tào Tháo trầm mặc, cười khổ nói: “Ta đã đồng ý với ngươi, sẽ không đổi ý. Cập bờ chuẩn bị thôi!”

“Đợi một chút.” Ta không dựa vào Vân ca ca nữa: “Chủ công, Như cũng muốn đàn một khúc cho bọn họ nghe.”

Tào Tháo cau mày, Vân ca ca đưa tay giữ chặt ta: “Như nhi, không nên.”

Ta nhẹ nhàng thoát khỏitay huynh ấy: “Ca, ta không sao. Nếu bọn họ đều không khuất phục, để Như nhi thành toàn cho bọn họ tới cùng. Đây là chiến trường, ta có thể nhẫn tâm thiêu hủy thủy quân Giang Đông, cũng có thể nhẫn tâm ép Bá Phù rakhỏi thành quyết chiến.”

Ngồi trước đàn ngọc, tanhắm mắt, hít một hơi thật sâu, ta không thích âm thanh sát phạt sao?Công Cẩn, chẳng lẽ ngươi vẫn không hiểu, đứng trước mặt ngươi không cònlà tiểu thần y Triệu Như lòng tràn đầy thiện tâm nhân ái nữa, mà làChiến thần danh vang bốn biển, cho dù ta không thích chém giết, cũng cóthể tấu ra một khúc nhạc ngoan độc không gì sánh nổi. Bá Phù, hận ta đi, chúng ta vốn là kẻ địch, không phải huynh đệ, ngươi nghe đi, Như sẽđánh nát ảo tưởng trong lòng ngươi, sẽ xé rách cái người tên Triệu VânNhư luôn tốt đẹp trong lòng ngươi.

Tiếng đàn cất lên, bắt đầu từ âm cung**, dần dần đổi vị trí với âm giác**, đều là dây đơn, tiếng đàn tựa như không có chút tình cảm nào, trongbình thản có một chút áp lực, giống như tâm trạng của ta. Dần dần, ngũâm cùng tấu, cung thương thay đổi giống như tiếng trống trận tập kết,một tiếng, tạm dừng lại một tiếng, một chút lại một chút, đánh lên mặtsông, tiếng vọng vang giữa không trung, đánh vào lòng người, khiến người ta không thở nổi. Tiếng đàn càng ngày càng rõ ràng, càng lúc càngnhanh, càng hùng hậu. Tiếng đàn dần dần cao vút, âm ngũ huyền chậm rãiđan xen, hết đợt này đến đợt khác, tiếng đàn trở nên hùng tráng, giốngnhư tướng quân đã hạ lệnh, quân sĩ bày trận chờ xuất phát.

Tiếng đàn một đoạn trầmthấp, đột nhiên cất cao, âm thấp chầm chậm chìm xuống, cao âm khôngngừng sục sôi, khiến người nghe tâm thần bất định, tựa hồ bị tầng tầngvây khốn, bốn phía bị áp chế, khiến người ta không thở nổi. Nhưng đúnglúc này, bất ngờ phím đàn đột nhiên từ huyền âm cất cao vút lên, phảngphất như một đội kỳ binh từ trên trời giáng xuống, sát khí ngập trời,tràn đầy thư thế hào hùng quét sạch sát ý. Lúc này dây đơn đột nhiênphát ra âm thanh, năm dây cùng vang, âm thanh thật lớn, không ngừng dồnép, trong thành ngoài thành, trên thuyền dưới thuyền mọi người giống như đặt mình trong chiến trường, ngựa hí, người ngẩng cao đầu, binh khíđánh nhau, tiếng hò hét, tiếng kêu la, kinh tâm động phách, thê thảm vôcùng. Dần dần âm thấp bị ép xuống, ba dây âm cao không ngừng thay nhauvang lên, báo trước bên chiến thắng sẽ truy đuổi không ngừng. Tướng sĩTào quân trên thuyền lúc này trên mặt mới có chút huyết sắc.

Từ từ, trận chiến đã tớihồi cuối, tiếng đàn lần nữa chìm xuống, bên trong tràn ngập bi thươngtuyệt vọng, kẻ bại trận cúi thấp đầu, ánh mắt vô vọng hiện lên, trongánh nhìn trống rỗng, tà dương nhuộm đỏ chiến trường, không còn sinh khí. Tiếng đàn ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng ý bi thương lại trở nên nồng đậm, khắc họa khát vọng của kẻ chiến bại và nỗi thương nhớ người thân trướcmắt mọi người, nhiều người ngăn không được mà rơi nước mắt, cho dù đâylà Tào quân ở bên thắng lợi. Tiếng đàn chậm rãi ngừng lại, xung quanhtrở nên yên tĩnh, trong lòng mọi người không cách nào bình tĩnh được.

Giống như biết được tiếng lòng của người nghe, âm chủy** đột nhiên xuất hiện, chấn động run rẩy, trước mắt người nghe như xuấthiện một thân ảnh cao ngất, chiến mã đứng lặng dưới ánh tà dương, bêntrong sự cao ngạo là hào khí ngất trời. Trong lúc mọi người còn đangkinh hãi vì hình ảnh xuất hiện, tiếng đàn đột nhiên dừng lại, ta vươnngười đứng dậy, hướng thân ảnh trên tường thành phát ra một tiếng thétdài. Ngay lúc tiếng thét vang lên, trên tường thành cũng truyền tới mộttiếng thét, âm thanh đè lên tiếng thét đầu tiên, rối rắm đan xen một hồi mới trầm mặc trở lại. Yên lặng một lát, thân ảnh trên tường thành xoayngười đi mất, mang theo ý chí kiên quyết không quay đầu. Lặng lẽ nhìncho tới lúc bóng hình kia biến mất, ta mới trở lại đi vào trong khoangthuyền, ở phía sau ta, đụng một tiếng, đàn ngọc thất huyền rung lên, vỡnát.

Tiếng đàn vỡ ở phía sautruyền vào trong tai ta, nhưng ta ngay cả đầu cũng không quay lại, nếuđã hạ quyết tâm muốn chặt đứt tình cảm sống chết không nên có này, ta sẽ không do dự nữa. Bước vào khoang thuyền, bất ngờ nhìn thấy Chu Du đangbị hai gã binh sĩ giữ chặt, hắn giống như vùng vẫy muốn lao ra, nghetiếng bước chân, hắn ngẩng đầu, hung hăng nhìn ta. Ta chăm chú nhìn hắntrong chốc lát, phất tay cho binh sĩ ra ngoài, bản thân cũng xoay ngườirời đi, có gì cần nói nữa đây?

“Ngươi thật sự đã quyết tâm ngoan tuyệt?” Thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Chu Du vang lên sau lưng ta.

Ta dừng bước, trầm mặcmột hồi mới chậm rãi xoay người: “Đây là chiến trường, không phải hậuhoa viên. Ta là phụ quốc tướng quân của Tào quân, Bá Phù và ngươi là đối tượng chinh phạt của chúng ta, muốn ta từ bi sao? Ta đã phát từ bi,nhưng các ngươi không tiếp nhận.”

Chu Du đứng thẳng người,vẫn hung hăng nhìn ta: “Ngươi gạt ta, cầm gãy người mất, ngươi muốn làmgì? Muốn chết trong tay Bá Phù để giữ gìn nghĩa khí nực cười kia củangươi sao? Ngươi đã đồng ý sẽ đích thân tiễn biệt chúng ta, vì sao đổiý?”

Trong lòng ta quặn đau,ổn định tâm trạng, ta lộ vẻ sầu thảm cười nói: “Thì ra ngươi hiểu sai.Ta đương nhiên nói được thì làm được, đàn gãy không phải thân vong, màlà dứt tình, khúc này gọi là Cầm thương. Nếu không buông được đoạn tìnhcảm này, ta không thể ngoan tâm cùng hắn quyết đấu. Ngươi cũng nghe rõrồi, hết một khúc tuyệt âm, hắn đã nhận lời khiêu chiến của ta.”

Chu Du sắc mặt tái nhợt: “Cầm gãy tình đoạn? Ta hiểu rồi.”

Ta cắn chặt răng, ánh mắt nhìn hắn ánh lên nụ cười: “Công Cẩn, ngươi nhớ cho rõ, bất kể ta là nam hay nữ, vẫn là kẻ địch của các ngươi, là kẻ địch cướp lấy thành quả nửa đời phấn đấu của ngươi và Bá Phù. Cầm gãy chỉ vì cuộc quyết chiến sắptới, tình đoạn, chỉ vì lúc đối mặt ta sẽ không do dự. Đương nhiên, lờihứa tự mình đưa các ngươi ra đi ta sẽ làm được, bởi vì,” tạm ngừng mộtlát, nhìn thấy ánh lửa trong mắt Chu Du: “Bởi vì Bá Phù căn bản khôngphải đối thủ của ta, bắt sống hắn với ta mà nói điều duy nhất khó xửchính là sự mềm lòng của ta. Nhưng hiện giờ, tâm ta không mềm nữa, mộtchút cũng không mềm, ngươi hãy chờ Bá Phù rồi cùng nhau theo ta về LạcDương đi! Ít nhất trước khi các ngươi chết, ta sẽ cho các ngươi gặp vợcon.”

Chu Du ngây người khôngnói lời nào, ta xoay người bỏ đi. Còn chưa ra ngoài, tiếng thở dài củaChu Du truyền đến: “Ngươi cắt không phải tình, mà là lòng của Bá Phù,đúng không? Ngươi sợ hắn không hạ thủ, đúng không?”

Ta đứng lại, một hồi rất lâu mới nói: “Bất luận đúng hay không, nhất định phải cắt, không phải sao?”

Ra tới cửa khoang, TàoTháo và Vân ca ca đều ở bên ngoài, thuyền đã tới quân doanh. Thấy ta đira, Vân ca ca bước lên vài bước kéo ta sang một bên: “Như, để ta đi, tasẽ bắt sống Tôn Bá Phù, muội đừng tự tổn thương mình nữa.”

Nhìn ánh mắt lo lắng củahuynh ấy, lại nhìn Tào Tháo đang nhíu chặt mày, ta cười: “Ca, hơn nửanăm huynh giúp ta để làm gì vậy? Ta đã chuẩn bị tốt, sẽ không do dự nữa. Chủ công cũng không cần lo lắng, Triệu Như bây giờ đã khác trước kia,đôi tay này không còn cứu sống, mà là đoạt mạng người. Bàn tay đã nhuốmđầy máu tươi này không ngại có thêm một vệt máu, dù lệ đầy trong timcũng sẽ không bỏ mặc khiến bản thân mình bị thương nữa.”

Chu Du và Tôn Sách dùkiên cường cũng không thể cứu được Giang Đông thoát khỏi diệt vong,thành Khúc A cũng không ngăn được mấy chục vạn đại quân Tào tấn công.Sau khi rời thuyền vào quân doanh, chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng. Thờigian chờ đợi không lâu, đêm tối ba ngày sau, trong thành Khúc A có động, quân chia thành ba đường từ trong thành xông ra.

Lúc tiếng kêu vang độngđất trời dội lên, ta đang yên lặng ngồi trong doanh trướng trung quânngoài cửa đông thành Khúc A nhìn Nguyệt nhi ngẩn người, Chu Du bị giambên cạnh, Tào Tháo ngồi chính giữa, trong lòng ông ta hình như rất bấtan, thỉnh thoảng lại nhấc người lên. Tiếng động ngoài doanh trướng,tiếng chiến mã hí vang, tiếng binh khí giao nhau trộn cùng một chỗ,nhưng trong doanh trướng lại rất im ắng. Ngô quân phá vây ở cửa đônggiống như thử nghiệm sức mạnh phòng thủ của quân ta, binh lính xuấtthành không nhiều, hơn nữa vừa va chạm lập tức rút lui, trận chiến ở cửa đông rất nhanh kết thúc. Việc phá vây ở cửa nam và bắc quyết liệt hơnnhiều, tiếng kêu gào vang lên rất lâu.

Một canh giờ trôi qua,tiếng động hình như ít đi một chút, một trinh sát chạy vào: “Báo, Ngôquân xông ra khỏi cửa nam đã bị đánh tan, không ai phá vây thoát được,Hứa tướng quân sai tiểu nhân báo lại, đã bắt sống được Ngô hầu.”

Tào Tháo đứng bật dậy: “Thật hay giả?”

“Chuyện này, tiểu nhânkhông biết, Hứa tướng quân nói người bị bắt hình như là Ngô hầu, Hứatướng quân phái tiểu nhân đến xin chỉ thị Ngụy vương, đem người mang tới đây, hay mời Triệu đại nhân qua đó nghiệm chứng.”

Ánh mắt Tào Tháo chuyểnhướng sang ta. Ta thoáng nhìn ánh mắt lãnh đạm của Chu Du, lắc đầu vớiTào Tháo: “Không cần đi xem, nhất định là giả, bảo Trọng Khang mangngười giam lại là được.”

Tào Tháo thở dài chotrinh sát trở về trả lời như vậy. Tiếng gào thét bên cửa bắc kéo dài rất lâu, hơn nữa phân thành hai lần, ở giữa có dừng lại một lúc, khiến tatrong lòng có chút bất an. Đợi âm thanh dừng hẳn, trinh sát cũng tìmtới: “Báo Ngụy vương, Trương tướng quân sai tiểu nhân tới bẩm báo, Ngôquân xông ra cửa bắc bị diệt phần lớn, còn lại lui về Khúc A, quân takhông bắt sống được Trình Phổ, khiến hắn chạy về thành. Nhưng bắt đượcthị vệ Tôn Lực bên cạnh Tôn Sách, không phát hiện Tôn Sách. Trương tướng quân xin chỉ thị của Ngụy vương.”

“Ồ?! Tôn Sách có thể thừa dịp hỗn loạn trốn mất không? Nếu không, Tôn Lực sao lại xuất hiện ở cửa bắc?” Ánh mắt hồ nghi của Tào Tháo nhìn ta. Chu Du cũng mở to hai mắt,lộ ra một tia bất an và chờ đợi.

Ta cười nhạt: “Tôn Lựccũng xuất hiện rồi, tốt lắm. Chủ công, cho Cao tướng quân chuẩn bị sẵnsàng, Bá Phù sắp ra rồi.”

Tào Tháo cho thủ hạ đi truyền lệnh, lại nghi ngờ nhìn ta: “Tử Vân, ngươi khẳng định?”

Ta gật đầu: “Đương nhiênkhẳng định. Chiến kỳ của thần ở đây, Bá Phù sẽ không chọn cửa nào khác.Huống chi, Bá Phù tâm tính cao ngạo, bảo hắn giả trang để trốn đi, vớihắn mà nói là một sự sỉ nhục, hắn tuyệt đối không chọn phương thức đó để rời đi. Với lại, kế hoạch phá vây đêm nay không phải do Bá Phù nghĩ ra, mà là chủ ý của Trình Phổ. Hừ, bọn họ uổng phí tâm tư mục đích chính là muốn dụ thần đi. Giả làm Bá Phù xuất hiện ở cửa nam, lại cố ý bị bắt,muốn dụ thần qua đó xem xét. Tôn Lực xuất hiện ở cửa bắc, cũng là muốngạt thần qua. Đợi thần rời khỏi đây, bọn họ sẽ để Bá Phù xuất lĩnh độiđột kích mạnh nhất xông ra tìm cơ hội phá vây.”

“Theo ngươi nói, Tôn Sách không giống như muốn liều mạng với ngươi.” Tào Tháo ung dung nói.

Ta thở dài: “Hai mươi năm trước Bá Phù nói đánh với thần là đánh với thần. Mười năm trước Bá Phùđã biết lo lắng thiệt hơn, lựa chọn thời cơ để đánh với thần. Hôm nay,Bá Phù đã không thể làm chủ nữa. Hắn nhất định phải nghĩ cho thần dâncủa hắn, Trình Phổ cũng tuyệt đối không để hắn đi làm chuyện này màkhông có đường sống nào. Cho nên, dù trong lòng Bá Phù muốn quyết chiếncùng thần, cũng chỉ có thể từ bỏ ý định của mình dưới sự cầu xin củaTrình Phổ. Ngươi nói đúng không?” Câu cuối cùng chính là ta hỏi Chu Du.

Chu Du nhìn xiềng xíchtrên người lạnh lùng nói: “Vô cùng đúng. Cho nên, ngươi lúc này đã chongười giả làm mình mang bộ dáng kích động đi bắc môn, mà Trình lão tướng quân nhìn thấy người kia đi rồi, mới có thể thả Bá Phù ra khỏi thành.Bá Phù có lẽ đã mất đi ý chí đông sơn tái khởi, nhất định rất khát vọngtrận chiến với ngươi, đáng tiếc, trách nhiệm trên người khiến hắn khôngthể không tạm thời từ bỏ suy nghĩ này. Đông môn vốn dĩ là tử lộ của BáPhù, nhưng đại quân Tào từ tây môn quay về, Bá Phù muốn đi vòng tới HộiKê, chọn phía ngược lại ở đông môn là một kế hay, cho nên, ngươi mới chờ ở chỗ này.”

Ta mỉm cười nói: “Khôngsai, ta và ngươi hai người đều đoán được, nhưng Trình lão tướng quân lại tính không ra. Mặt khác, nếu không có bất ngờ gì, lúc này Hội Kê đã làcủa chúng ta rồi!”

Ánh mắt Chu Du nhìn tathật kỹ. Một lát sau, hắn mới thở dài: “Có phải ngươi cấu kết với ngườiSơn Việt không? Hứa Quần, Hứa Quần, quả nhiên là người của ngươi!”

“Nếu Hứa Quần không chết, ta sẽ không để người Sơn Việt tham gia vào.” Ta cố gắng giữ giọng mìnhlãnh đạm: “Nhưng hắn đã chết, người Sơn Việt luôn có ơn báo ơn, có thùbáo thù, bọn họ có lòng, chúng ta đương nhiên sẽ lợi dụng.”

Ta không nói thật hết.Hứa Quần là ta phái đi quấy rối bọn họ, điểm này ta sống để bụng chếtmang theo, người biết chuyện ngoài Tần Dũng cũng chỉ có Tào Tháo vàQuách Gia, bọn họ cũng sẽ không nói. Cũng không phải vì ta áy náy vớiTôn Sách bọn họ, không muốn họ biết, mà bởi vì việc này liên lụy tới sựquy thuận của Sơn Việt, người Sơn Việt trọng nhất là nghĩa khí, ghétnhất bị người khác lợi dụng, nếu để người Sơn Việt biết ta ngay từ đầuđã lợi dụng bọn họ, sự tình sau này khó nói trước.

Hành động phá vây của Ngô quân nhìn như dừng lại, hai canh giờ trôi qua kể từ lần cuối họ xôngra, ngoài thành Khúc A trở lại yên tĩnh, Tào quân mỏi mệt cũng đã dọndẹp xong chiến trường, chìm vào giấc ngủ, bọn họ phải giữ tinh thần đốimặt với trận chiến tiếp theo. Ngay vào thời điểm hoàn toàn yên tĩnh, cửa đông thành Khúc A lặng lẽ mở ra, đám người Tôn Sách nối đuôi nhau đira, cơ hồ tất cả các đại tướng có thể chiến đấu đều đi theo Tôn Sách,chiến mã bọn họ bọc vải vào vó ngựa, miệng ngậm hàm thiếc, trong đêm đen đi ra ngoài thành, không phát ra chút tiếng động nào. Tiếp theo, mấyngàn quân theo thứ tự đi ra, bọn họ cố gắng bảo trì khoảng cách tránhphát ra âm thanh. Trong đêm tối che dấu, rất nhanh đã tới cách Tào doanh không tới trăm mét. Binh lính tuần doanh lúc này mới phát hiện kẻ địch, nhưng vừa cất tiếng hô, chiến mã Ngô quân đã xông tới.

Sát khí sắc bén tỏa ratrên người Tôn Sách, hắn cơ hồ luôn xông lên phía trước, trường thươngtrong tay giống như hồn phách hắn, tự động quấy lên một tầng máu đỏ. Tào quân giống như còn chưa tỉnh khỏi giấc mộng, đợi tới lúc tiếng kêu thảm thiết vang thành một mảnh mới kịp phản ứng, Tào doanh nhất thời mộtmảnh hỗn loạn. Ngô quân tập kích thành công, rất nhanh chóng vượt quaphòng tuyến thứ nhất, bọn họ mạnh tay đánh cược một lần là rất chínhxác, hơn nữa mục đích duy nhất chính là đưa Tôn Sách thoát khỏi vòngvây, bởi vậy mỗi người đều anh dũng tiến về phía trước, hoàn toàn bấtchấp hậu quả dũng mãnh xông lên. Phòng tuyến thứ hai cũng bị phá, tiếptheo chính là tiền doanh Tào quân. Nhưng mà, lúc bọn họ thế như chẻ trethẳng tiến vào Tào doanh, cũng không nhận ra bọn họ đột nhập quá thuậnlợi, tới lúc trước mắt họ đột nhiên xuất hiện từng ánh lửa lớn, mới kịpphản ứng.

Hy sinh binh sĩ ở tiềndoanh là bất đắc dĩ, vì muốn bố trí Ngô quân xông vào trận địa, chúng ta không thể không hy sinh một nhóm người, quân sĩ trong doanh thấy Ngôquân liều chết xông vào liền không chống cự, thấy bọn họ sắp tới nơi,lập tức tản sang hai bên trốn đi. Đợi Tôn Sách xông vào tới đại doanhtrung quân, theo tiếng vang ầm ầm, doanh trại đang đứng vững đột nhiênbị xô ngã toàn bộ, một dải đất trống hiện ra, hơn vạn cây đuốc thắp lên, chiếu sáng toàn bộ đám người Tôn Sách.

Trước mặt và hai bên trái phải Tôn Sách bọn họ xuất hiện từng dãy hàng rào gỗ chỉnh tề, trên hàng rào cắm hơn vạn cây đuốc, ngọn lửa hừng hực chiếu sáng rực rỡ trongphạm vi hơn ngàn thước, mỗi đoạn hàng rào đều gác những cọc gỗ nhọn rấtlớn, hai vạn thiết kỵ Hãm trận doanh lặng lẽ đứng phía sau hàng rào,cường cung trong tay cùng trường kích bên hông dưới ánh lửa chiếu rọilóe ra tử quang. Hai bên trái phải Tào quân cũng xuất hiện, thuần mộtsắc Hổ Báo kỵ, trường thương và đại đao nắm vững trong tay, giáp trụ màu đen dưới lửa chiếu giống như u linh gọi hồn vô cùng quỷ dị. Tiếng vô số binh sĩ đang di chuyển phía sau họ vang lên, hai vạn binh đã lấp đầysau lưng họ, ngăn cản con đường trở lại thành Khúc A. Ngay bên tronghàng rào trước mặt, ta, Cao Thuận, Vân ca ca, Điển Vi, Thái Sử Từ, TônThịnh, Sử Hoán đang ghìm cương ngựa lẳng lặng nhìn Tôn Sách, mà ở mộtnơi không xa bên cạnh, Tào Tháo ngồi trên ngựa nhìn chiến trường, bêncạnh ông ta dừng một chiếc xe ngựa rộng rãi tinh tế, cửa xe đang mở, bên trong là Chu Du đeo hình cụ nặng nề.

Chú thích:

* Tư hương: nhớ nhà.

** Cung, giác, chủy: các âm trong ngũ âm thời cổ.