Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 194: Ông trời tác hợp



Ta kiên nhẫn đợi mấy ngày sau khi haitỉ muội gặp nhau, mới đề nghị Tôn Thượng Hương trở về Giang Đông. Aingờ, Tôn Thượng Hương không nói một lời, bất luận ta nói thế nào, nàngvẫn không hề mở miệng, ta gấp đến nỗi dậm chân: “Cô nương của tôi ơi, cô nói một câu đi, bao giờ thì trở về?”

Nín nửa ngày, Tôn Thượng Hương mặt đỏ lên trả lời: “Ta muốn ở cùng Nguyệt tỉ tỉ, ở lại đây.”

Ta có ngốc cũng hiểu ý nàng,không thể được: “Thượng Hương, không phải ta nhất định ngăn cản cô,chuyện này tuyệt đối không được. Đừng nói đến thân phận của cô, hiện tại Thất ca nhất định không dám cưới cô nữa. Cô xem, mấy hôm nay hắn có đến không?”

Tôn Thượng Hương quật cườngngẩng đầu: “Ta biết, đàn ông các ngươi đều như vậy, không chịu phụtrách. Nếu là ca ca ta, đã sớm đưa ta về nhà rồi.”

Ta thở dài, Bàng Thống cũngmuốn cướp ngươi về đấy, nhưng cũng chỉ có thể nói theo nàng: “Cho nên,Sĩ Nguyên không phải trượng phu lý tưởng của cô. Thượng Hương, cô về nhà trước, có rất nhiều cơ hội, thiên hạ rất nhiều anh hùng.”

Tôn Thượng Hương cắn môi: “Nhưng ta nhất định phải gả cho hắn. Chuyện của ta phải do ta làm chủ.”

Ta muốn ngất, tận tình khuyên bảo nàng: “Thượng Hương, cô trở về chẳng lẽ không phải làm chủ chuyệncủa mình sao? Thế này nhé, cô thích ai, muốn gả cho ai, tự mình về nóivới Tôn Bá Phù, được chưa? Huynh ấy thương yêu cô như vậy, chắc chắnđồng ý. Còn nữa, lão phu nhân đang mong ngóng cô trở về đó!”

Tôn Thượng Hương cười lạnhmột tiếng: “Đàn ông các ngươi đều gạt người. Ta trở về, còn có thể đinữa sao? Muốn ta về cũng được, ta muốn mang Sĩ Nguyên theo. Cao Thanh An tuy nói là kẻ địch của huynh trưởng, nhưng huynh trưởng vẫn luôn khâmphục hắn, hắn trở về cùng ta, huynh trưởng cũng sẽ trọng dụng hắn.”

Ta ngã: “Sao lại nhắc tớiThanh An tướng quân? Coi như cô thích Thất ca, dẫn hắn về, gả cho hắncũng còn nói được, Thanh An tướng quân sao lại cùng cô trở về?”

Tôn Thượng Hương đắc ý nói:“Ta nói với Nguyệt tỉ tỉ rồi, muốn về, bốn người cùng về, nếu không, đều không về. Dù sao ta cũng phải gả cho Sĩ Nguyên, ngươi nói gì cũng vôdụng.”

Mất công ta nói cả nửa ngày,uống phí: “Tỉ muội các ngươi sao lại cố chấp như vậy. Đây là đâu chứ?Nghiệp thành, không phải Kiến Nghiệp. Thất ca sẽ không theo ngươi, ngươi thật muốn gả cho hắn, cũng phải về Giang Đông trước. Ta giúp ngươithuyết phục Bá Phù, có gả, cũng phải đường đường chính chính mà gả, hiểu chưa?”

Tôn Thượng Hương dè bỉu lờita nói: “Được lắm, ngươi lừa người khác còn được, đừng hòng lừa ta.Triệu Như, ta nhất định sẽ là Thất tẩu của ngươi, ngươi nói gì cũng vôích.”

Ta nhẫn tâm hỏi: “Nếu Sĩ Nguyên không muốn lấy ngươi, ngươi xử lý thế nào?”

Tôn Thượng Hương trầm mặc một chút: “Vậy ngươi gọi hắn tới đây, ta muốn gặp mặt nghe hắn nói.”

Ta quay người đi tìm BàngThống, sau đó gặp một tên khốn say khướt cặp mắt lờ đờ. Ta tức cũngkhông được, khóc cũng không xong, nghĩ nửa ngày chỉ trách chính mình,sớm nói rõ thân phận của Tôn Thượng Hương cho bọn họ, sao lại có việcnày? Vất vả đợi Bàng Thống tỉnh táo lại một chút, ta tóm lấy hắn kéo đi: “Thượng Hương chờ ngươi trả lời.”

Hắn gạt tay ta ra: “Trả lời? Trả lời cái gì? Ngươi bảo ta nên trả lời thế nào?”

Ta mặt lạnh nói: “Đơn giản, ngươi nói ngươi không dám lấy nàng, bảo nàng về Giang Đông.”

Bàng Thống cười lớn: “Đúng,nói đúng. Nàng đường đường là muội muội của Ngô hầu, ta làm sao dám lấynàng. Ta và ngươi trở về trả lời.”

Lảo đảo cùng ta trở về, TônThượng Hương mặc một thân võ phục ngồi ở đại sảnh, không cười không nói, nhìn Bàng Thống. Bàng Thống cũng ngây ngốc nhìn nàng, hơn nửa ngày,Bàng Thống nhảy dựng lên nói: “Nàng đi đi, trở về đi! Chúng ta, chúng ta không có duyên phận.”

Tôn Thượng Hương đứng lên, đi đến trước mặt hắn: “Chàng thật không muốn ta? Lá gan của chàng thật sự là nhỏ?”

Bàng Thống quay đầu thở dài:“Nàng đường đường là muội muội của Ngô hầu, ta chỉ là một thị lang nhonhỏ, sao dám trèo cao?”

Tôn Thượng Hương giữ chặt vạt áo hắn nói: “Vậy có là gì? Chàng đi cùng ta được không? Sau khi trở về, ca ca sẽ trọng dụng chàng.”

Bàng Thống lắc đầu: “Ta sẽkhông theo nàng. Ta đường đường là một đại nam tử, sao có thể… Với lại,chủ công coi trọng ta, tín nhiệm ta, ta sẽ không đổi chủ. Nàng đi đi,quên ta đi. Giang Đông nhiều người tài tuấn, nhiều người xứng với nàng,ta vừa đen vừa lùn, lại xấu xí, sao xứng với nàng?”

Tôn Thượng Hương nghe xonglời này, buông Bàng Thống ra, bước lui tới cửa, cười sầu thảm: “Chàngnói rất đúng, ta đường đường là quận chúa Giang Đông, sao có thể gả chongười như chàng?” Vừa nói xong, nàng rút trường kiếm, chỉ vào ta hỏi:“Triệu Như, ngươi hài lòng chưa? Ngươi cho rằng ép chúng ta chia tay, là có thể tống ta trở về, ngươi không phải gánh trách nhiệm nữa phảikhông? Được, ta trước tiên giết ngươi, sau đó giết hắn, khiến mọi ngườiđều vừa lòng.”

Nàng động tay động chân nhưvậy cũng không phải lần đầu, ta sớm đã đề phòng. Bởi vậy, ta chỉ đứngthủ thế, Tần Dũng từ sau lưng nàng bước ra, khẽ vươn tay đã đoạt đượckiếm của nàng, Tôn Thượng Hương tức giận giậm chân. Ta quyết tuyệt, lạnh lẽo nói: “Cô hận ta cũng được, giận ta cũng được, thậm chí muốn giếtta, ta cũng biết. Dù sao lần này không thể làm theo cô. Ngày mai chúngta đi. Chuyện còn lại, đợi trở về Giang Đông tùy cô xử lý.”

Tôn Thượng Hương chậm rãi lùi về phía sau, vừa cười vừa nói: “Triệu Như, từ nhỏ đến lớn không ai cóthể ép ta làm điều gì. Huynh trưởng không thể, ngươi càng không thể.”Nói tới đây, nàng bất ngờ rút một thanh chủy thủ từ trong ngực ra đặtlên cổ mình: “Ta đã nói sẽ không đi, không ai có thể ép ta. Các ngươidám bước lên một bước, ta sẽ chết ngay ở đây. Sợ là ngươi không thể trảlời thỏa đáng cho huynh trưởng ta được, phải không? Ta chết ở chỗ này,xem ngươi trả lời thế nào.”

Hành động này của nàng nằmngoài dự đoán, không chỉ ta và Bàng Thống, đến Quách Gia vừa bước quacửa cũng bị hù sợ. Tần Dũng đứng cách nàng một quãng, định tới gần lấytrủy thủ của nàng, vừa di động lập tức đã bị nàng cảnh báo: “Ngươi dámlại đây, ta lập tức sẽ chết.”

Lần này, Bàng Thống sợ hãinhảy dựng lên: “Đừng làm vậy, chúng ta không bức nàng đi nữa là được chứ gì? Mau bỏ thứ đó xuống, cắt vào da sẽ rất đau.”

Tôn Thượng Hương nhìn hắncười: “Ta đường đường một quận chúa, có thể vui vẻ mang theo nỗi nhục bị ngươi đùa giỡn trở về sao? Tôn Thượng Hương ta sao có thể chịu đượcloại nhục nhã này? Hoặc là ngươi lấy ta, hoặc là cùng ta trở về. Nếukhông, ta tình nguyện chết ở đây. Ta cho các ngươi thời gian suy nghĩ.”

Ta vô cùng tức giận, nhưngkhông dám bước lên nửa bước. Mấy người chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìnnàng bước lùi vào phòng trong, đóng chặt cửa lại. Quách Gia bước tớikhông ngớt lời hỏi thăm có chuyện gì, ta kể lại toàn bộ một lần: “Làmsao bây giờ? Nàng đúng là nói được là làm được.”

Quách Gia thở dài: “Ta tới tìm đệ chính là để thương lượng việc này.”

“Tam ca, huynh có chủ ý gì?”

“Ừ, tới chỗ Thanh An tướng quân từ từ nói.”

Lôi theo Bàng Thống vẫn cúiđầu yên lặng không nói gì, chúng ta cùng tới nhà Cao Thuận. Không đợi ta mở miệng, Cao Thuận nói: “Nguyệt nhi nói, Tôn cô nương không đi. Làmsao đây?”

“Làm sao bây giờ? Loạn hết cả rồi!” Ta ngồi xuống, kể lại chuyện vừa xảy ra một lần nữa: “Các huynhnói nghe coi, Tôn Nhân này, nàng mà có một nửa ôn nhu dịu dàng củaNguyệt cô nương, sẽ không làm như vậy. Điểu nhi, huynh thích cái gì ởnàng vậy? Thật không chịu nổi.”

Bàng Thống cười khổ: “Thật thà, thẳng thắn, một chút cũng không giả tạo, không thẹn thùng.”

Hắn lại dám nói, ta trợn trắng mắt: “Được, ưu điểm còn nhiều hơn. Vậy huynh nói đi, làm sao bây giờ?”

Hắn không nói gì. Quách Giamở miệng: “Ta đã suy nghĩ vài ngày, chỉ sợ Tôn Thượng Hương không chịutrở về. Xem ra, ta nghĩ đúng rồi. Tử Vân, có lẽ giữ lại nàng cũng khôngtồi.”

Ta đứng bật dậy: “Giữ lại? Tam ca, chuyện này lợi hại chỗ nào huynh còn rõ hơn ta.”

“Chính vì có lợi và hại, tamới suy nghĩ. Tử Vân, cho tới bây giờ, chúng ta chưa trở mặt với GiangĐông, cũng không thể trở mặt với họ. Nếu đã vậy, làm một cuộc hôn nhâncũng không có gì.”

“Tam ca, Tôn Nguyệt đã ở lạiđây, cũng coi như là một cuộc liên hôn. Thượng Hương không giống, lỡ bịGiang Đông cho rằng…”

“Nếu là người khác, có lẽ khó, nhưng Sĩ Nguyên là huynh trưởng của ngươi, Tôn Sách chắc sẽ nghĩ thông.”

“Chuyện này,” Ta cũng do dự.Đối với sự tin tưởng của Tôn Sách đối với ta lúc này mà nói, chắc sẽ tin ta không hại Thượng Hương: “Nhưng mà, Tam ca, đây chỉ là ý nghĩ củachúng ta. Chủ công nghĩ thế nào, Bá Phù nghĩ thế nào, Giang Đông nghĩthế nào, ai mà biết được?”

Quách Gia cười khẽ: “Chủ yếuchuyện này vẫn là hỉ sự. Một nữ tử thôi mà, sẽ không ảnh hưởng quá mức.Vấn đề là nàng phải còn sống. Tình hình hôm nay ngươi hiểu rõ hơn ta,Tôn Thượng Hương nếu thật tự sát, chúng ta càng bị động. Còn chưa nói,ngươi cũng không thể tới Giang Đông nữa, giao tình nhiều năm giữa ngươivà Tôn Bá Phù…”

Ta thở dài: “Bảo vệ tính mạng Thượng Hương là chính yếu.”

“Còn một chuyện nữa, Tử Vân,chuyện chung thân này nếu đã làm, phải làm thật lớn. Chủ công phải biết, không chỉ biết, còn phải ủng hộ. Cứ thế, đối với bên ngoài mà nói, liên minh hai nhà Tôn Tào lại gần thêm một bước, đối với Kinh châu, GiaoChâu, thậm chí Ích châu có ảnh hưởng thế nào, khó mà dự tính nổi!”

Mắt ta ngời sáng: “Càng tốthơn là, nếu chúng ta giành chiếm Kinh châu trước, Giang Đông muốn tranhvới chúng ta, sẽ thêm một lý do để do dự. Nhưng mà,” ta thoáng nhìn Bàng Thống: “Như vậy đối với Thất ca và Thượng Hương có phải hơi quá đángkhông? Giống như chúng ta lợi dụng tình cảm của bọn họ.”

Quách Gia cười cười, nói vớiBàng Thống đang chú ý nghe chúng ta nói chuyện: “Sĩ Nguyên, đây làchuyện nhất cử lưỡng tiện, đệ cảm thấy thế nào?”

Bàng Thống nhìn chúng ta: “Không thể để người chết được, nhưng ta…”

“Thất ca, huynh nghe rõ ý của Tam ca chưa? Hai người các người phải đồng ý, không ai ép được cácngười. Nếu huynh không đồng ý, ta sẽ tìm cách khác, cho dù là ép ThượngHương trở về.” Ta chân thành nói.

Bàng Thống hít sâu một hơi,trong chốc lát đã tỉnh táo lại: “Các người nói đúng. Nhưng mà, chuyệnnày phải được chủ công đồng ý đã. Chuyện của ta và Thượng Hương mà đượcgiải quyết thuận lợi, chỗ Thanh An tướng quân sẽ không có gì nữa.”

Ta cười: “Huynh cuối cùngcũng có thể tỉnh táo suy nghĩ rồi. Nếu mọi người đều nghĩ vậy, ngày maichúng ta tới chỗ chủ công. Tam ca, các huynh trưởng khác, huynh đi nóirõ một chút, bảo mọi người chuẩn bị tinh thần.”

Quách Gia đồng ý. Lại cùngCao Thuận thương lượng thêm một chút, để Tôn Nguyệt đến nhà ta ở cạnhTôn Thượng Hương hai ngày, rồi mới ai về nhà nấy.

Sáng sớm ngày hôm sau, ta tới phòng nghị sự của Tào Tháo. Vừa vặn ông ta cũng muốn tìm chúng ta nóichuyện Lương châu. Chốc lát sau, Quách Gia cũng tới, còn mang theo cảTuân Du. Đang định nói chuyện, Giả Hủ cũng bị Tào Tháo gọi tới. Thấychúng ta đều đã có mặt, Tào Tháo cười nói: “Sau khi gặp ở Hứa Đô, Tử Vân khuyên ta nên suy nghĩ chuyện ổn định lại Lương châu, chúng ta mới cóthể xuất binh xuôi nam. Hôm nay đều đã đến, có gì nói nấy đi.”

Ta hỏi thẳng: “Nghe nói Mã Đằng đã hàng? Chủ công chuẩn bị đối đãi thế nào?”

Tào Tháo nói: “Ta xin Hoàng thượng phong hắn làm Vệ úy. Đợi sau khi hắn gặp Hoàng đế, sẽ lập tức tới Nghiệp thành.”

“Vậy quân của hắn thì sao? Có đi cùng không?” Ta hỏi.

Tào Tháo lắc đầu cười: “Nếu vậy, chỉ sợ hắn sẽ không hàng. Quân của hắn ta để con hắn suất lĩnh.”

“Mã Siêu, Mã Mạnh Khởi đúng không? Chủ công nghĩ xử trí như vậy là thỏa đáng sao?”

Tào Tháo nhìn ta cười: “Đương nhiên hữu dụng. Tử Vân, Lương châu từ xưa đến nay đã loạn, hiện giờcàng loạn. Các thế lực đông đảo, tộc người thì phức tạp. Phụ tử Mã Đằng ở Lương châu có chút uy vọng, để lại Mã Siêu ở đó, có thể kìm hãm cácphương, lại có thể bị ta lợi dụng. Một nhà Mã Đằng lớn nhỏ gần hai trămngười ở đây, ta còn sợ hắn sao?”

Ta nghe xong hừ giọng: “Mộtnhà Mã Đằng tới đây, có tác dụng sao? Nói khó nghe, chủ công cần khôngphải là Mã Đằng hay Mã gia, mà là Lương châu. Mã Đằng rời khỏi Lươngchâu sẽ không còn giá trị gì hết, tới đây chẳng qua thêm một kẻ ăn không ngồi rồi.”

Tào Tháo mắt trắng dã: “Ngươi nói gì vậy? Ta phong một Cửu khanh Vệ úy để ăn không ngồi rồi? Mã Đằngtới đây, biểu thị đã khống chế được các thế lực Lương châu, chúng takhông mất chút công sức nào đã ổn định được Lương châu. Đối với việcxuôi nam của chúng ta rất có lợi.”

“Chủ công, các thế lực ởLương châu trước mắt không tạo ra uy hiếp quá lớn với chúng ta, nhưngkhông thể bỏ mặc bọn họ tùy ý phát triển. Mà sau khi chúng ta chiếm được Lương châu, hoàn toàn khống chế được nơi này, mới có khả năng uy hiếpHán Trung, yên tâm xuôi nam chiếm Kinh châu, sau đó là Giang Đông và Ích châu. Nếu không, trước sau sẽ không thể hoàn toàn yên tâm, làm gì cũngphải lo lắng có phiền phức ở phía sau. Còn nữa, Mã Đằng căn bản khôngthể chỉ huy được Mã Siêu, ngài muốn dùng Mã gia làm con tin, không đượcđâu.” Ta nặng nề nói ra ba chữ cuối cùng, nhìn thẳng Tào Tháo.

Tào Tháo vòng qua vòng lại vài vòng, mới đứng trước mặt đám người Bàng Thống hỏi: “Cách nhìn của các ngươi thế nào?”

Quách Gia nhìn ta hỏi: “Tử Vân, Mã Đằng không thể chỉ đạo Mã Siêu? Ngươi nhận được tin tức này từ đâu vậy?”

Ta nói: “Tin tức từ rất nhiều nơi. Mã Siêu là con của Mã Đằng và Khương nữ, hắn kế thừa bản tính quật cường của người Khương, là hài tử khó quản giáo nhất, bởi vậy, giữađông đảo con cái của Mã Đằng, hắn không được sủng ái, mâu thuẫn phụ tửkhông phải là nhỏ. Mã Đằng không thể chỉ đạo Mã Siêu là một lý do đểphản đối; thứ hai, Mã Đằng mang cả nhà tới đây, bỏ lại Mã Siêu thốnglĩnh thuộc hạ của mình, chứng tỏ Mã gia quân chỉ nghe lời Mã Siêu. MãĐằng tuy rằng không thể chế trụ Mã Siêu, nhưng có thể lợi dụng để điềukhiển Mã gia quân. Mọi người nghĩ xem, Mã gia quân ở xa tầm khống chếcủa chúng ta, cũng tương đương quân của hắn tùy lúc có thể giúp đỡ hoặcchống lại chúng ta, chủ công muốn đối đãi với hắn thế nào, không thểkhông nghĩ tới đội quân này. Cứ như vậy, chẳng phải chủ công bị hắn làmvướng bận? Chủ công muốn thành đại sự, tuyệt đối không thể để một taihọa ngầm như vậy tồn tại bên cạnh.”

Ta vừa nói vậy, mọi người đều gật đầu. Tào Tháo lại bắt đầu đi tới đi lui. Ta biết ông ta đã bị tathuyết phục, bây giờ phải nghĩ cách nào để cứu vãn. Quả nhiên, đi vàivòng rồi, Tào Tháo thở dài: “Nhưng phong vị đã ban ra vài ngày, đuổikhông kịp nữa! Làm sao bây giờ?”

“Thư nhậm mệnh không thể lấyvề, nếu không, Mã Đằng đang trên đường đi có thể trở về. Lúc này chỉ cóthể áp dụng biện pháp khác,” ta nói ra điều đã dự tính trước: “Vậy diệttrừMã Siêu hoặc kéo hết Mã gia quân về đây.”

“Khó, khó, khó.” Tuân Du lắc đầu rất mạnh.

Đúng là khó, nhưng đây khôngphải chuyện phiền muộn nhất, vấn đề của ta mới là khó nhất. Vốn đã buồnbực, lại thấy Bàng Thống mãi không lên tiếng, ta càng bực hơn. Người kia bao nhiêu thông minh mất hết rồi, cứ đứng sau lưng ta ngẩn người. Biểuhiện quái lạ của hắn cũng khiến Tào Tháo thắc mắc, nhìn hắn vài lần. Sớm hay muộn cũng phải nói, ta chọc Bàng Thống, ra hiệu cho hắn nói ra mụcđích thật sự chúng ta tới đây hôm nay.

Tên khốn này nhìn ta một cái, lại cúi đầu, trốn sau lưng ta. Ta bực mình, lại không biết làm thế nào, đành cúi đầu nói với Tào Tháo: “Kỳ thực chuyện Mã gia quân không ảnhhưởng tới đại cục, dù sao sớm muộn gì cũng giải quyết được. Nhưng mà,nhưng mà…” Ta thật đúng là khó nói thành lời.

Quách Gia hiểu rõ ta muốn nói gì, cũng nghiêm mặt, cúi đầu thấp xuống. Tào Tháo, Tuân Du kỳ quái nhìn chúng ta chằm chằm. Thấy ta không nói gì, Tuân Du nhịn không được nữa:“Có lời thì nói ra, thừa nước đục thả câu làm gì.”

Ta thở dài một tiếng, lạichọc chọc Bàng Thống, ngươi gây ra họa, tự ngươi nói đi. Bàng Thống cũng không biết mở miệng thế nào, đứng cạnh ta ngẩn người. Cuối cùng vẫn làQuách Gia không nhìn được nữa, nghĩ một hồi cười nói: “Việc này đúng làkhó mở miệng, nhưng lại không thể không nói, nếu không có thể ảnh hưởngđến nghiệp lớn của chủ công.”

Hắn vừa nói xong, sắc mặt Tào Tháo lập tức ngưng trọng: “Phụng Hiếu, ngươi nói thật đi. Có phải TửVân gây đại họa rồi không? Chẳng trách hôm nay hắn ngoan ngoãn như vậy,ta chưa gọi đã chạy tới đây.”

Quách Gia liếc mắt nhìn ta, cười khổ nói: “Phải, mà không phải.”

Ta nhảy dựng lên: “Tam ca, việc này không phải lỗi của ta. Điểu nhi làm chuyện tốt, sao lại đẩy sang ta?”

Quách Gia trắng mắt nhìn ta,lại nói với Tào Tháo: “Chủ công, ngài biết phu nhân của Thanh An tướngquân là nữ tử nhà nào không?”

Tào Tháo nghĩ một chút rồilắc đầu: “Không biết. Nhưng mà nghe nói là một mỹ nhân, được hắn tươngcứu.” Chuyện Cao Thuận anh hùng cứu mỹ nhân đã thành một truyền kỳ.

Quách Gia cười khổ nói: “Không sai. Nhưng cô nương này có điểm đặc biệt, nàng là người nhà Tôn gia ở Giang Đông.”

“Giang Đông? Tôn gia? Sao lại thế? Nữ tử của Tôn gia sao lại chạy tới U châu?” Tào Tháo sửng sốt.

Quách Gia hướng ta bĩu môi: “Tình huống cụ thể ngài hỏi Tử Vân đi! Việc này không thoát được quan hệ với hắn.”

Ta hết cách rồi, việc nàynhất định phải nói: “Chủ công, ngài có nhớ thần từng đề cập tới TônNguyệt, đường muội của Bá Phù không?”

Tào Tháo suy nghĩ: “Nhớ rồi,chính là người Ngô phu nhân muốn gả cho ngươi hả? Đợi chút, Tử Vân, ýcủa ngươi là phu nhân của Thanh An chính là nàng?”

Ta gật gật đầu. Tào Tháo hít một ngụm khí lạnh: “Sao lại thế, nàng sao lại chạy tới U châu? Còn gặp cướp phỉ?”

Ta thở dài, liếc nhìn BàngThống: “Đâu chỉ có nàng, còn có một kẻ lợi hại hơn. Chủ công, đi cùngnàng tới U châu còn có muội muội của Bá Phù: Thượng Hương cô nương,chính là người thần mang về.”

Tào Tháo “A” một tiếng, nhìnta, lại nhìn Quách Gia, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Bàng Thống, dè dặt hỏi thăm: “Sĩ Nguyên, nàng không phải là phu nhân của ngươi chứ?”Ông ta thật thông minh, lập tức đã nắm được mấu chốt.

Bàng Thống thấp đầu không nói lời nào, ta đành trả lời: “Trước mắt thì chưa.” Tào Tháo vừa thở dàinhẹ nhõm một hơi, lại nghe ta nghẹn ngào nói tiếp: “Nhưng mà, ThượngHương nàng, ngoài Thất ca ra không chịu gả cho ai nữa. Chúng ta khôngđồng ý, nàng sẽ tự sát. Chúng thần không biết làm thế nào.” Ta đổ hếttrách nhiệm cho Tôn Thượng Hương, dù sao Tào Tháo ông không thể gọi nàng ta đến hỏi, với lại, ta nói phần lớn là sự thật.

Tào Tháo cứng đờ tại chỗ,nhìn Bàng Thống và ta, một lúc lâu sau không nói ra lời. Tào Tháo khôngnói lời nào, mọi người đều trầm mặc. Đợi thật lâu sau cũng không phảnứng gì, ta đành nói tiếp: “Chủ công, Thượng Hương tính tình đã bị chiềuthành hư. Ngài không biết đâu, lần này chính là nàng lôi kéo Tôn Nguyệtbắc thượng. Nguyên nhân cũng rất buồn cười, giúp Tôn Nguyệt đào hôn.”

Tào Tháo chớp chớp cặt mắt ti hí: “Đào hôn?”

Ta gật đầu, thở dài: “Bá Phùmuốn gả Tôn Nguyệt cho một nhân tài hắn vừa ý, tên gọi Lữ Mông. TônNguyệt không đồng ý, Thượng Hương liền làm như vậy. Cho nên, cô nươngnày tính tình rất xấu. Một kẻ mắt cao hơn đầu như vậy, lại nhìn trúngThất ca. Nàng nói, nếu thần cưỡng ép nàng về Giang Đông, nàng sẽ chếttrước mặt thần. Từ lúc thần nói muốn đưa nàng về, nàng đã giấu một thanh chủy thủ trên người, nhìn thần giống như gặp kẻ thù vậy, thần cũngkhông biết làm thế nào! Nhưng mà, nếu đồng ý với nàng, biết xử lý bênGiang Đông thế nào? Bọn họ có lẽ cho rằng chúng ta giữ muội muội của BáPhù làm con tin; nhưng nếu không đáp ứng, Tôn Thượng Hương chết ở chỗnày, chúng ta còn thảm hơn, Bá Phù sẽ liều lĩnh phát binh bắc thượng.”

Tào Tháo lại bắt đầu đi tới đi lui. Tuân Du đảo mắt vô số lần, nói ra một câu: “Không thể đưa về được.”

Tào Tháo đứng lại trước mặtông ta, Tuân Du cười khổ nói: “Người đã là phu nhân của Thanh An tướngquân, làm sao đưa về được? Tôn Sách tính tình nóng nảy, vừa lấy lại bỏ,so với cho hắn một cái tát, có khác gì đâu?”

Tào Tháo ai một tiếng: “Công Đạt, chúng ta đang nói chuyện Tôn Thượng Hương, không phải Tôn Nguyệt.”

Giả Hủ lắc đầu thở dài: “Chủcông, cùng một đạo lý. Tôn Nguyệt là do Tôn Thượng Hương mang đi, theoTử Vân nói, Tôn Nguyệt không về, Tôn Thượng Hương cũng sẽ không trở về.”

Ta gật đầu: “Đúng lắm, Thượng Hương đúng là nói: muốn ở cùng ở, muốn về, bốn người cùng về.”

“Bốn?” Tào Tháo trừng mắt.

Ta nhún vai, liếc nhìn BàngThống: “Người Tôn gia làm ăn chính là như vậy, một ăn cả ngã về không.Nàng nói, muốn nàng về cũng được, nhưng Thanh An tướng quân cùng Thất ca phải cùng các nàng về theo.”

Tào Tháo còn chưa nói ra lời, Quách Gia đã cười: “Cho nên, chúng thần muốn xin chủ công thành toàncho Sĩ Nguyên, khiến Tôn gia ăn cả.”

Tào Tháo lại suy nghĩ, cuối cùng đứng trước mặt ta: “Ở lại cũng được, nhưng chỗ Tôn Bá Phù xử lý ra sao?”

Ta còn làm gì được nữa: “Ănngay nói thật. Đây không phải lỗi của chúng ta, là muội muội hắn sốngchết cũng phải gả cho Thất ca. Chủ công, dù sao ngài cũng là thông giavới Tôn gia rồi, nhiều hơn hai hôn sự nữa cũng không sao.”

Tào Tháo nhíu mày: “Sợ là bên kia không nghĩ vậy.”

Ta thản nhiên nói: “Muốn bọnhọ nghĩ tốt, rất đơn giản. Chủ công phong thưởng thật lớn cho Thanh Antướng quân và Thất ca là được, khiến Giang Đông cảm thấy cô nương nhàbọn họ phong quang gả đi là được rồi.”

“Phong thưởng thế nào? Các ngươi cảm thấy nên làm sao?” Tào Tháo ngẩng đầu hỏi mọi người.

Bàng Thống buồn bực nói: “Thượng Hương không cần.”

Ta trừng mắt với hắn, đồngốc, ta chính là muốn kiếm chức quan cho ngươi đó: “Nàng đương nhiênkhông cần. Tính tình vị quận chúa này chính là như vậy. Thấy chướng mắt, thì hoàng tử hoàng tôn cũng là phân chó; nhìn trúng ai, rác rưởi cũngthành bảo bối.”

Bàng Thống không nói nữa.Tuân Du nghĩ một hồi, bước lên góp lời: “Tử Vân nói có lý. Tôn Sách vốnsĩ diện. Chủ công, thái thú Trần Đăng ở Lư Lăng chết đã lâu, Thái thúLưu Phức đối mặt với Giang Đông có chút nhút nhát, tên tuổi Thanh Antướng quân lại đã uy chấn Giang Đông.”

Tào Tháo lắc đầu: “Thanh An hiện tại đã là Ninh Xa tướng quân, cùng cấp với Thái thú, Sĩ Nguyên cũng là Thị lang rồi.”

Quách Gia thấy ta không ngừng ra hiệu, hắn quay đầu đi, không nhìn ta nữa. Ta cũng đành chịu, cũngkhông thể đã nghĩ ra còn phải xuất thủ chứ! Mọi người bế tắc trong chốclát, Tào Tháo thở dài tới trước mặt Bàng Thống: “Sĩ Nguyên, ngươi có thể dùng thế lực để ép được Tôn Thượng Hương không?”

Bàng Thống chớp chớp mắt,không hiểu ý Tào Tháo. Ta hiểu ý, vội bước lên trước: “Chuyện này thầncam đoan. Chủ công, ưu điểm lớn nhất của Thượng Hương là đã quyết địnhthì quyết không quay đầu, nàng sẽ không làm hại Thất ca. Mà Bá Phù vôcùng thương yêu đệ muội, tuyệt đối không làm chuyện tổn hại tới bọn họ.”

Tào Tháo trừng mắt nhìn ta: “Ngươi còn dám nói? Nếu không có ngươi gây chuyện, có thể thành ra như bây giờ sao?”

Ta vẻ mặt vô tội nhìn Tào Tháo: “Chủ công, thần, thân đâu có làm sai chuyện gì, sao lại mắng thần?”

Tào Tháo nổi giận: “Không làm sai? Ngươi về Nghiệp thành bao lâu rồi? Tôn Thượng Hương là cùng ngươitới, ngươi vì sao không sớm nói cho ta biết thân phận của nàng? Nói sớm, sớm đưa người về Giang Đông, có thể sinh ra chuyện hôm nay sao?”

Ta buồn rười rượi nói: “Không phải vẫn chưa tìm được Tôn Nguyệt sao? Nàng không chịu đi, thần biếtlàm thế nào? Vốn định nếu tìm được Tôn Nguyệt, thần sẽ lặng lẽ đưa người trở về, nhưng…”

Tào Tháo thở dài một tiếng:“Thôi, đây cũng là ông trời tác hợp, không nên làm trái. Sĩ Nguyên, tatin ngươi, ngươi đi làm Dương Châu mục đi, quyền Trì tiết đô đốc, toànquyền phụ trách việc ở Dương Châu. Nên làm gì, không cần ta nói.”

Chúng ta đều sửng sốt, khôngthể ngờ Tào Tháo lại quyết định như vậy. Ngẩn người một lúc lâu, ta mớicẩn thận hỏi: “Chủ công, chuyện này, chuyện này chỉ sợ không thích hợp?Thất ca nhìn thế nào cũng không giống quan lớn một phương.”

Bàng Thống chậm rãi đi đếntrước mặt Tào Tháo, cung tay khom người. Lúc Tào Tháo đỡ hắn lên, chúngta mới nhìn rõ hắn đã đầm đìa nước mắt, nói không ra lời. Tào Tháo thởdài, vỗ vỗ vai hắn: “Sĩ Nguyên, Dương Châu là vị trí mấu chốt giằng covới Giang Đông, bảo vệ nó, có thể lấy được Giang Đông, ngươi hiểu chứ?”Bàng Thống gật đầu.

Tào Tháo thở phào nhẹ nhõm,cười nói: “Thanh An lần này lập công không nhỏ, thăng chức Bình Tâytướng quân, ngoài ra ban thêm một ngàn lượng hoàng kim chúc mừng hỉ sựcủa hắn. Sĩ Nguyên cũng vậy, làm hôn sự long trọng một chút. Cần phảináo nhiệt, đường đường là muội phu của Ngô hầu, không thể khiến ta mấtmặt.”

Chuyện bên này giải quyếtviên mãn, Giang Đông bên kia vẫn có thể gặp khó khăn. Ta suy nghĩ vàingày, đem lợi hại trong chuyện này một lần nữa phân tích kỹ cho TônThượng Hương biết: “Thượng Hương, nếu cô nhất định phải ở lại, chúng takhông thể phản đối, ta cũng không muốn Thất ca oán hận ta cả đời. ChỗTào công đã xác định sẽ chấp nhận cô, chuẩn bị hôn sự long trọng cho cô, khiến cô phong quang gả cho Thất ca. Nhưng mà, chỗ Bá Phù ta phải tớilàm việc một phen. Cô không trở về, ta phải đi, coi như ta là đại biểunhà trai tới chính thức cầu hôn.”

Nhiều ngày tận tình khuyênbảo cuối cùng cũng có được chút hiệu quả, Tôn Thượng Hương nháy mắt nói: “Vậy chừng nào ngươi đi? Chúng ta phải đợi ngươi trở về mới có thểthành thân, đúng không?”

Ta cười khổ: “Cô nương của ta ơi, cô sợ ta chết không mau phải không? Ôi, ta cũng không biết nên nói thế nào nữa.”

Tôn Thượng Hương lại thấykhông quan trọng: “Ăn ngay nói thật. Đây là chủ ý của ta, bất kể ngươinói gì, huynh trưởng cũng sẽ không trách tội ngươi. Với lại, ngươi cũnglà huynh đệ của huynh ấy, huynh ấy có thể làm gì ngươi chứ?”

Nói chuyện với nàng cũng vôích, ta chỉ biết thở dài than mạng khổ, nhanh chóng chuẩn bị lễ vật tớiGiang Đông, không thể qua loa. Đồng thời, ta còn phái người tới TươngDương báo tin vui cho Bàng gia, nhưng đây thật sự là tin vui sao?

Tào Tháo rất hào phóng bancho Bàng Thống ba xe quà tặng, ăn mặc chi phí không gì không có. Ta mang tất cả những thứ này cất vào thư phòng, sau đó mang theo một xe đồ toàn hàng thượng đẳng, cũng mang theo tâm ý của bản thân, vội vàng hướng tới Giang Đông. Lúc ta tới Kiến Nghiệp, Bàng Lâm cũng vừa tới, hai ngườinhìn nhau cười khổ không nói gì.

Trước khi khởi hành, ta viếtmột phong thư dài, kèm theo cả thư tay của Tôn Thượng Hương phái thuộchạ gấp rút đưa tới Giang Đông. Lúc ta tới, hôn sự này đã khiến GiangĐông chấn động. Bởi vì chúng ta là đại diện nhà trai tới đưa tặng phẩm,Giang Đông cũng dùng đủ lễ tiết tới đón tiếp chúng ta. Đối mặt với loạichuyện nương tử đã vào cửa, nhà trai mới tới đưa lễ, trên mặt mọi ngườiđều mang vẻ buồn cười mà không cười nổi, khiến ta và Bàng Lâm cũng xấuhổ vạn phần. Tôn Sách nhìn thấy ta, càng dở khóc dở cười liên tục lắcđầu: “Tử Vân, xin lỗi, khiến ngươi gặp thêm phiền toái.”

Ta kéo tay hắn, buồn bực nửangày mới nói thành lời: “Bá Phù, là ta vô dụng, không sớm đuổi ThượngHương về trước. Sớm biết sẽ thế này, ta vừa gặp nàng sẽ ép người vềluôn, thà để nàng đánh chết ta vẫn hơn như bây giờ.”

Tôn Sách liên tục thở dài:“Ôi, muội muội này của ta, đến ta cũng… thật sự là không quản nổi. Vánđã đóng thuyền, có khóc cũng vô ích. May mắn, coi như gả cho huynhtrưởng ngươi, nếu không, ta chắc bị nó làm tức chết.”

Ta cũng muốn khóc, nhìnTrương Chiêu đi bên cạnh, đau khổ nói: “Cũng không biết nàng nghĩ gì,lại nói với ta, muốn làm Thất tẩu của ta, tránh để ta khi dễ nàng. Tiênsinh, rốt cuộc là ai khi dễ ai đây!”

Trương Chiêu đùa giỡn đánhmột cái: “Ngươi chớ kêu khổ trước mặt ta, lúc trước nghe lời ta, sao cóchuyện hôm nay. Ngươi chuẩn bị cho tốt, làm thế nào khiến Lão phu nhânvui vẻ mới được.”

Ta uể oải nghiêm mặt nói: “Khẳng định là phải đi rồi, nhưng ta muốn tiên sinh giúp ta đi.”

Trương Chiêu lắc đầu: “Lão phu nhân rất tức giận, ngươi bị mắng, đừng có kéo ta vào.”

Ta xin ông ta: “Tiên sinh,tiên sinh tốt của ta, ngài cứu ta đi. Không phải vì ta, là vì lão phunhân đó. Không tới một năm, xảy ra hai chuyện lớn, bi hỉ không nói, congái trong nhà thực tế đã đi mất rồi, lão nhân gia cứ luẩn quẩn tronglòng, thân thể làm sao chịu nổi.”

Trương Chiêu thở dài, nhìnTrình Phổ vừa tới: “Lão tướng quân đi cùng chúng ta chứ? Tử Vân nói cũng đúng, không thể khiến Lão phu nhân quá mức thương tâm.”

Trình Phổ trừng mắt nhìn ta:“Một đại nam nhân, đến một cô nương cũng không bắt được, thật không biết thông minh lanh lợi của ngươi để chỗ nào.”

Ta bĩu môi, thở dài một câu: “Các ngài nhiều người như vậy còn không trông được nàng, ta có cách gì chứ.”

Trình Phổ lại trừng mắt nhìnta, nghĩ một hồi, cười khổ nói: “Ngươi nói cũng đúng. Nhưng mà, đám lãonhân chúng ta bỏ mặc nữ nhi của lão chủ công, thành ra như bây giờ, cũng thật xấu hổ.” Mấy lão tướng đi theo Tôn Kiên khởi sự đều cúi đầu thởdài.

Tôn Sách vội vàng an ủi bọnhọ: “Việc này là lỗi của ta, không xem chừng muội muội. Ta còn phải cảmơn Tử Vân, không phải là ngươi, sợ là chuyện còn thê thảm hơn. Hiện giờmuội phu cũng không tồi, Tào công ngược lại thật rộng rãi.”

Ta xấu hổ muốn tìm một kẽ đất mà chui vào: “Bá Phù, huynh đừng nói nữa, ta sắp khóc rồi.”

Bàng Lâm anh tuấn hơn so vớiBàng Thống, cũng tính là trang tuấn kiệt ở Kinh châu, hơn nữa lễ phépchu đáo, phong độ ung dung, vừa học được vẻ tiêu sái tùy ý của Bàng ĐứcCông, rất nhanh chóng lấy được cảm tình của người Giang Đông. Nếu cùnglà người của Bàng gia, là đường huynh đệ, vậy Bàng Thống chắc cũng không kém, thêm danh tiếng của Phượng Sồ, khiến Giang Đông hiểu lầm, cho rằng Bàng Thống là tài tử tài mạo hẳn còn hơn cả Bàng Lâm. Với lại, TônThượng Hương là người mắt cao hơn đầu, bọn họ không thể ngờ, nàng lạicoi trọng một “kẻ xấu xí”, hơn nữa, Bàng Thống do Hoàng thượng thânphong Dương Châu mục, địa vị cũng cao, cho nên gần như tất cả đều chorằng Tôn Thượng Hương gả đúng người, hôn sự này khiến Giang Đông đều cảm thấy vừa lòng. Chỉ có ta cùng Bàng Lâm, còn có Gia Cát Cẩn biết có sựhiểu lầm, âm thầm thấy tức cười mà thôi.

Trương Chiêu lão cáo già lạicoi trọng Bàng Lâm, bắt đầu tìm cách, càng không ngừng tỏ vẻ nhiệt tình, muốn giữ hắn lại Giang Đông. Bàng gia đều là người thông minh, Bàng Lâm mỉm cười, chu toàn với bọn họ, vừa không bị lung lạc, cũng không đắctội ai, thường nói đùa cùng ta: “Chưa có ở đâu huynh đệ cưới vợ, lạimang một đường huynh đi trao đổi đền bù.” Ta cũng chỉ cười lớn.

Cũng may có hiểu lầm củangười Giang Đông, lúc ta và Bàng Lâm tới gặp Lão phu nhân, bà đã đemBàng Lâm trở thành thế thân của Bàng Thống, thưởng thức đánh giá hắn một phen, vừa lòng gật đầu. Ta ở bên cạnh muốn cười, lại càng muốn bà hiểulầm thêm, liền “hạ thấp” Bàng Thống: “Lão phu nhân, Thất ca này của tôi, quả thật không phải nam nhân bình thường, tài hoa như vậy, bình thườngvô cùng kiêu ngạo, nói chuyện với người khác đều ngẩng đầu cao tới trời. Kết quả, gặp phải Thượng Hương muội muội, tính xấu mất cả, ăn nói khépnép lấy lòng, Thượng Hương muội muội vừa dẩu môi, hắn đã sợ tới mức vộivàng đi mua đồ chơi khiến nàng vui vẻ, tôi nhìn không nổi.”

Lão phu nhân nghe thấy liềncười: “Triệu Như, ngươi đó, thật biết dỗ dành ta vui vẻ. Nào có nam nhân như vậy? Bình thường cao ngạo, trước Nhân nhi lại hạ mình?”

Ta kêu oan: “Tôi nào có ganlừa lão nhân gia người? Thất ca thật sự là người như thế. Nếu ngườikhông tin, vậy hỏi xem, ngạo khí của Thất ca, sĩ lâm Kinh châu đều nghedanh, là người đứng đầu Kinh châu tài tử, bình thường hắn có thể coitrọng ai đây! Nhưng Thượng Hương muội muội vừa trừng mắt, hổ dữ đã biếnthành chó nhà, phượng hoàng thành chim bói cá, muốn thế nào đều phảithuận theo thế đó.”

Bàng Lâm ở bên cạnh pha trò:“Biểu đệ này của tôi tướng mạo xuất chúng, tài học uyên bác, một thânbản lãnh. Nhưng tính tình lại vô cùng kiêu ngạo. Cũng không ngờ, đệ muội lại thuần phục được hắn, đây cũng là duyên phận.”

Ta nghe hắn khoa trương BàngThống tướng mạo xuất chúng, thiếu chút bật cười, cố nén nhìn phản ứngcủa Lão phu nhân. Bà nghe xong lời này lại rất cao hứng, liên tục gậtđầu. Tôn Sách, Trương Chiêu và Trình Phổ thấy lão phu nhân vui vẻ, cũngtiến lên tung hứng, nói những lời đồn bọn họ nghe được có liên quan tớiBàng Thống, tất nhiên toàn là lời hay. Lão phu nhân đã sớm nghe nói Bàng gia là một trong bốn đại gia tộc ở Kinh châu, tiền tài quyền thế đềumạnh, Bàng Thống lại là Dương Châu mục, chuyện chung thân này có thể xem là môn đăng hộ đối. Lúc này, lớn nhỏ lại cùng khen Bàng Thống là ngườitốt, đối xử với nữ nhi của mình cũng tốt, huống chi, người là do nữ nhicủa mình nhìn trúng, ván đã đóng thuyền, chỉ cần nữ nhi của mình vui vẻvừa lòng, bà cũng đành tùy theo.

Sự tình sau này dễ làm hơn,Tôn Sách phái Lữ Phạm làm người tống giá, đưa một chiếc xe hoa khôngngười đi, mang theo mười xe đồ cưới, chậm rãi đi về Nghiệp thành. TàoTháo đích thân tiếp đãi đội hộ tống của Giang Đông, dùng lễ hầu tướctiếp đãi Lữ Phạm. Mười lăm tháng mười là ngày đại cát, thích hợp gảcưới, phủ đệ của ta trở thành hành dinh tạm thời của Giang Đông, vô cùng náo nhiệt gả người đi. Mắt thấy còn hơn một tháng nữa sẽ tới năm mới,ta cùng Lữ Phạm thỏa mãn lên đường về Giang Đông.